Mang Tang Tử
Chương 60

Trong lúc Lục Bất Phá hỗn loạn không rõ tình huống thì ngoài động đột nhiên vang lên tiếng sấm “Oanh long oanh long”, Lục Bất Phá giật mình xoay người nhìn ra ngoài động, chỉ thấy bầu trời mới rồi còn ngàn dặm không mây mà bây giờ lại u ám. Cùng với tiếng sấm đáng sợ và tia chớp đỏ rực, mưa to tầm tã trút xuống. Lục Bất Phá khẩn trương nhìn nhìn rồng chín đầu đang bám trên người mình, hai chân phát nhuyễn, quái vật này thật kì dị a. Bán gương mặt Hiên Viên Chiến cũng thật ngưng trọng, loại chuyện này có vẻ đã vượt quá những kinh nghiệm hắn từng trải qua.

Quái vật chín đầu không hề sợ hãi, chín cái đầu liều mạng vây quanh người Lục Bất Phá, tiếp đó chín cái miệng mở ra: “Tíu, tíu, tíu…” Hiển nhiên chín cái miệng do chín cái đầu khống chế, chẳng thể nào trăm miệng một lời được, nên kêu liền chín tiếng “Tíu”. Theo sao “Tíu tíu tíu…” lại là chín tiếng “Ma”, lúc nãy chín cái đầu bất luận thế nào cũng chỉ có thể phát ra đơn âm nay hoạt động toàn bộ, “Tíu tíu tíu ma ma ma” không ngừng, mà âm thanh có xu thế lớn dần lên. Lục Bất Phá vốn muốn nhẫn nhịn, hắn lo lắng cha mẹ quái vật này đang ở phụ cận, nhưng cuối cùng hắn thật sự nhịn không nổi nữa, hét lớn một tiếng: “Câm miệng! Im lặng!” Ồn chết hắn rồi.

Quái vật chớp chớp mười tám con mắt: “Tíu tíu tíu tíu tíu…”

“Đông” một tiếng, quái vật ủy khuất nhìn Lục Bất Phá, mười tám con mắt ngấn lệ, nhưng không dám kêu nữa.

“Nha ô…’ Phượng hoàng phát ra bất mãn.

Thổi thổi nắm đấm phát đau của mình, Lục Bất Phá tức giận nói: “Im lặng! Không được kêu nữa! Không cho phép chín cái miệng lên tiếng riêng biệt! Muốn nói thì cùng nhau nói!”

“Tíu!” Quái vật bị đánh càng bám chặt Lục Bất Phá hơn: “Ma!”

Ai, tình huống gì thế này. Không có biện pháp, hai tay nắm giữ quần áo đã sớm bị tiểu quái vật cào rách, Lục Bất Phá nhìn mưa to như trút ngoài động không biết nói gì. Hiện tại cũng ra không được, hắn dứt khoát ngồi xuống, Hiên Viên Chiến ngồi xuống theo, Phượng hoàng đứng phía sau hai người, kính sợ nhìn quái vật trong lòng Lục Bất Phá.

Thở dài tựa vào người Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá buồn bực nói: “Hiên Viên Chiến, vạn nhất cha mẹ gia khỏa này trở về thì phải làm sao? Chúng ta sẽ chết chắc”

“Nha ô…” Trả lời hắn chính là Phượng hoàng. Lục Bất Phá ngẩng lên liền thấy ba cái đầu của Phượng hoàng lắc a lắc, tựa hồ muốn nói tiểu quái vật này không có cha mẹ.

“Phượng hoàng, ngươi xác định nó không có cha mẹ? Chúng ta sẽ không bị cha mẹ nó cắn chết?” Lục Bất Phá nén vui sướng hỏi.

“Nha ô!” Ba cái đầu của Phượng hoàng mạnh mẽ gật gật

“Ha hả!” Lục Bất Phá bật cười, cả người nhẹ nhõm hẳn, vỗ vỗ thứ đáng sợ trong lòng, hắn bất mãn nói: “Phượng hoàng sao ngươi không nói sớm, vừa rồi thiếu chút nữa hù chết ta. Ha, gia khỏa này không có cha mẹ thì được, bằng không hôm nay chúng ta sẽ không thể trở về”

Còn chưa cao hứng xong, Lục Bất Phá lại ngây ra: “Không có cha mẹ vậy nó từ đâu đến!”

“Nha ô…” Phượng hoàng chỉ kính sợ đè thấp thân thể, đối với quái vật kia khe khẽ kêu vài tiếng. Quái vật căn bàn không biết Lục Bất Phá đang kinh hô cái gì, chỉ trèo lên người Lục Bất Phá kêu: “Tíu tíu tíu tíu…”

“Im miệng!”

“Ma!”

Lục Bất Phá nhìn Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến cũng nhìn hắn, tâm tình hai người thật phức tạp. Đột nhiên, Lục Bất Phá trừng lớn mắt, hoảng sợ nhìn ra phía sau Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến lập tức quay đầu, nửa cái mi tâm nhíu lại.

“Hiên, Hiên Viên Chiến, lam, lam tinh thạch…” Lục Bất Phá muốn ngất xỉu. Lam tinh thạch trong mỏ quặng đang biến mất, nói cho chính xác thì màu sắc lam tinh thạch đang biến mất. Hiên Viên Chiến đứng dậy, thân là một quân nhân theo chủ nghĩa vô thần tuyệt đối, lúc này đáy lòng hắn cũng dâng lên cảm giác kính sợ mãnh liệt đối với cánh rừng rậm thần bí này.

Ngay trước mặt Hiên Viên Chiến và Lục Bất Phá, lam tinh thạch trong mỏ quặng lam tinh trong vòng nửa giờ toàn bộ biến thành bạch tinh thạch bình thường. Ngoài động, tia chớp màu đỏ dần dần biến mất, mưa cũng ngừng rơi, hết thảy trở nên yên ả, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Lục Bất Phá cũng hy vọng mọi thứ đều chưa từng phát sinh, nhưng quái vật đang dựa vào người hắn lại chân chân thực thực nói cho hắn biết, đã có chuyện phát sinh, không chỉ phát sinh, mà còn là đại đại phát sinh.

“Lam tinh thạch của ta…” Lục Bất Phá khóc không ra nước mắt, “Lam tinh thạch của ta!! Sao tất cả đều không có!!” Tâm hắn đau can cũng đau theo.

“Tíu tíu tíu tíu…”

“Im lặng!!” Lục Bất Phá rống giận xong khóc tiếp, “Chuyện gì vậy a, lam tinh thạch không còn nữa…” Rồi hắn nghĩ tới gì đó, không thèm quản gia khỏa trong lòng đáng sợ ra sao, hai ba cái đem nó từ trên người hất xuống đứng lên chạy ra ngoài động, Hiên Viên Chiến lập tức đuổi theo.

“Ma ma ma ma ma…” Quái vật chín đầu bịch bịch bịch chạy ra ngoài, nhảy nhảy vài cái nhảy lên lưng Lục Bất Phá, chín cái móng vuốt túm càng chặt hơn, “Tíu tíu tíu tíu…”

Lục Bất Phá đã không còn tinh thần bảo nó im tiếng nữa, hắn ngơ ngác nhìn thác nước vốn bích lam bích lam mà nay bọt nước đã hoàn toàn trắng xóa, tâm nguội lạnh. Không thể tin vọt vào trong nước, cũng chẳng quan tâm giày vớ bị ướt, hắn điên cuồng tìm kiếm bên bờ, Hiên Viên Chiến chạy xuống, bất chấp quần áo Lục Bất Phá bị xé nát, một tay bắt con quái vật dính như keo sau lưng hắn xuống ném qua một bên, từ phía sau ôm chặt lấy hắn: “Tiểu Phá, không cần tìm nữa, lam tinh thạch đã không còn nữa”

“Sao có thể như vậy?! Sao có thể như vậy?!” Lục Bất Phá sắp bạo tẩu rồi, lam tinh thạch nhiều thế kia sao đột nhiên đều không còn nữa!

“Tíu!”

Lục Bất Phá quay đầu liền thấy quái vật chín đầu vừa mới bị Hiên Viên Chiến vứt qua một bên hung tợn há cái miệng nhỏ đỏ máu gào thét Hiên Viên Chiến: “Tíu tíu!”

“Phốc!” Lục Bất Phá thật sự không buồn cười, hơn nữa hiện giờ hắn cũng cười không nổi. Nhưng hắn vẫn bật cười, ngươi có tưởng tượng được một quái thú hung thần ác sát xông vô kẻ địch rống giận, nhưng thanh âm phát ra vẫn là “Tíu” nãi thanh nãi khí không? Cười một tiếng, Lục Bất Phá lại cười tiếng thứ hai, sau đó hắn xoay người vùi vào ngực Hiên Viên Chiến bắt đầu cười khe khẽ.

Hiên Viên Chiến cho rằng Lục Bất Phá giận quá hóa điên luôn rồi, ôm chặt lấy hắn: “Không còn nữa thì thôi, như vậy ngươi cũng chẳng cần phiền não là có nên nói cho Liên bang biết hay không nữa”

“Hiên Viên Chiến…Ta đau đớn, đau đớn chết đi…” Lục Bất Phá hữu khí vô lực nói, tâm tình của hắn dao động rất mạnh, mạnh đến độ khiến hắn có chút chịu không được.

Hiên Viên Chiến cúi đầu hôn lên mặt hắn một cái: “Lam tinh thạch vốn vô cùng ít ỏi, cứ xem như chúng ta chưa từng thấy qua đi”

Lục Bất Phá suy yếu gật gật đầu, chỉ có thể như vậy thôi: “Nhưng chúng ta đã đáp ứng mang lam tinh thạch về cho Quang Vinh rồi. Nếu không mang về cho nó một khối, nó nhất định sẽ nháo”

“Tíu tíu! Tíu tíu!” Cửu đầu quái bị ngó lơ nhào tới trèo lên lưng Lục Bất Phá, nhe răng trợn mắt phát uy với Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến ngẩng đầu nhìn chòng chọc một trong những cái đầu của nó, sau đó nổi cáu nắm một cái cổ nó: “Tiểu Phá là của Hiên Viên Chiến ta! Ngươi tốt nhất nhớ kỹ cho ta!”

“Nha ô!” Phượng hoàng bay ra, đôi cánh lớn quét bay tay Hiên Viên Chiến, không cho hắn khi dễ cửu đầu quái. Cửu đầu quái bị giáo huấn càng dữ tợn nhào qua phát uy cùng Hiên Viên Chiến: “Tíu tíu tíu tíu!”

“Được rồi, đừng cãi nữa!” Lục Bất Phá hít một hơi, kéo một đầu của cửu đầu quái qua, “Móng vuốt ngươi làm đau ta. Thu móng lại, bằng không ta vứt ngươi lại đây”

“Ma ma ma…” Ngay lập tức bị gõ đầu một cái, cửu đầu quái im miệng, cũng thu móng lại, đổi lại chín cái đuôi quấn lấy Lục Bất Phá, không quên hung hăng trừng Hiên Viên Chiến. Bán gương mặt Hiên Viên Chiến vô cùng âm trầm, nếu không phải lai lịch con quái vật này quá thần kì, phản ứng của Phượng hoàng cũng thật quái lạ, hắn tuyệt đối sẽ móc súng laser ra nã chết nó luôn! Cư nhiên dám tranh tiểu Phá với hắn, muốn chết!

Sờ sờ đầu cửu đầu quái, Lục Bất Phá không còn sợ nữa. Hắn vuốt ve làm cửu đầu quái kêu hai tiếng “Ma ma”, nũng nịu cọ đầu vào cổ hắn, bất quá đầu nó thật sự quá nhiều, vảy trên người cũng rất cứng, cọ đến cổ Lục Bất Phá phát đau.

“Đừng cọ nữa, cọ nữa da ta rách luôn bây giờ” Lục Bất Phá che cổ, cửu đầu quái không cọ nữa, kêu “Ma ma” với hắn. Sao nghe giống như bị kêu mama quá vậy, Lục Bất Phá nổi lên một tầng da gà. Tiểu quái vật này dường như có thể nghe hiểu lời hắn nói, Lục Bất Phá thử hỏi: “Ta đặt tên cho ngươi nha. Ngươi có chín cái đầu, lại thích kêu ‘Tíu’, gọi ngươi tiểu Cửu hay A Cửu thế nào?” [*‘Ma’ (tiếng kêu của bé chín đầu) với ‘mama’ (mẹ) đồng âm ‘ mā’; ‘tíu’ với ‘cửu’ đồng âm ‘jiu’]

“Tíu tíu tíu tíu…” Chín cái miệng hưng phấn hét lên, ầm ĩ đến nỗi Lục Bất Phá không thể không bảo nó im miệng.

Bịt lấy lỗ tai bị nháo đau, Lục Bất Phá hữu khí vô lực nói: “Vậy gọi ngươi tiểu Cửu”

“Tíu tíu tíu tíu…” Có vẻ rất thích.

“Câm miệng! Im lặng!” Lục Bất Phá thề sau khi trở về sẽ đem tám cá miệng kia của gia khỏa này cột dây thừng hết, ồn chết người ta.



Ngơ ngẩn nằm trên đùi Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá thất thần nhìn bầu trời trên cao, trong lòng hắn là tiểu Cửu sống chết không chịu tách rời. Phượng hoàng bắt cá dưới nước, bắt thú nhỏ trong rừng, tiểu Cửu tựa hồ rất đói, kêu muốn ăn. Nhưng Lục Bất Phá không cho phép nó ăn trên người mình, nó chọn lựa nửa ngày cuối cùng chọn ở lại dựa vào người Lục Bất Phá, tình nguyện chịu đói. Kết quả sau khi Hiên Viên Chiến đem mấy con cá và động vật kia nướng xong, nó lập tức vứt bỏ Lục Bất Phá chạy qua ăn thịt. Bất quá ăn xong nó lại tiếp tục dựa vào người Lục Bất Phá sống chết không chịu xuống.

Vảy tiểu Cửu rất cứng, lúc trước Hiên Viên Chiến đánh nó một quyền, kết quả tay mình thì đau, còn tiểu Cửu lại giống như chả có phản ứng gì. Nguyên nhân căn bản Lục Bất Phá có thể tạm thời áp chế nó dường như là do nó nguyện ý nghe lời Lục Bất Phá chứ không phải nắm đấm Lục Bất Phá lợi hại. Không nghĩ tới đi xem thác nước rốt cuộc lại rước lấy con quái vật dính như keo này. Lục Bất Phá không khỏi cảm khái thế giới rộng lớn kỳ diệu vô cùng.

Hắn không biết có phải tất cả lam tinh thạch trong cánh rừng này đều biến mất rồi hay không, tối thiểu thì lam tinh thạch trong mỏ quặng và thác nước đều không còn nữa. Biến thành bạch tinh thạch bình thường có, mất sạch đi độ sáng bóng, trở thành tảng đá có. Lục Bất Phá không dám đem chuyện này liên hệ lên người tiểu Cửu, nếu sự ra đời của tiểu Cửu dẫn đến việc toàn bộ lam tinh thạch biến mất, vậy tiểu Cửu là cái gì? Nghĩ đến đây, hắn liền bảo mình ngừng lại, sợ chân tướng sự việc sẽ khiến hắn vô pháp tiếp thụ, hắn cũng là người kiên định theo chủ nghĩa vô thần.

“Tiểu Cửu, ngươi muốn ở lại khu rừng này hay theo ta trở về?” Lục Bất Phá tràn trề hy vọng hỏi, tốt nhất tiểu Cửu chọn lưu lại cánh rừng này đi. Mang nó trở về nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.

Nhưng khiến hắn thất vọng là, tiểu Cửu ôm chặt hắn rất kiên quyết “Tíu” chín tiếng, Lục Bất Phá vội vàng bịt hai cái miệng của nó lại (vì chỉ có hai tay): “Biết rồi biết rồi, ngươi đừng kêu nữa, ngươi kêu nữa ta sẽ bỏ ngươi lại đây!”

“Ma!” Tiểu Cửu vươn hết tất cả móng vuốt ra, tỏ vẻ đánh chết nó cũng muốn đi theo Lục Bất Phá.

“Ha ha” Lục Bất Phá bật cười, tiểu gia khỏa này mặc dù có hơi đáng sợ đó, bất quá còn có cảm giác thật đáng yêu. Mình khiến tiểu hài tử yêu thích từ khi nào thế? Đầu tiên là Quang Vinh, nay lại tới tiểu Cửu, nhưng ngay sau đó, hắn hắc tuyến đầy đầu, hắn cũng mới có mười lăm tuổi chứ nhiêu!

Nếu để Hiên Viên Chiến chọn, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự ném cửu đầu quái lại nơi này. Hắn đã có thể nhìn thấy được, sau này thời gian để hắn và tiểu Phá ở một mình với nhau không còn nữa.

“Tiểu Phá, nó thuộc về rừng rậm, để nó lại rừng đi” Hiên Viên Chiến âm trầm nói.

“Nha ô!” Phượng hoàng không đồng ý.

“Tíu tíu tíu tíu…Ma ma ma ma…” Cửu đầu quái cũng hông chịu.

Lục Bất Phá bất đắc dĩ thở dài nói: “Để nó lại đây Phượng hoàng tuyệt đối sẽ bất chấp mà bắt chúng ta ở lại theo nó luôn. Quên đi, mang về thôi, xem có ai biết tiểu Cửu là gì hay không”

“Ma ma ma…” Tiểu Cửu cao hứng kêu lên.

“Câm miệng! Ồn muốn chết!”

“Ma!”

Xem ra không mang theo không được. Lục Bất Phá không trì hoãn nữa, quần áo hắn đã bị tiểu Cửu cào rách rồi, nghĩ đến lam tinh thạch có lẽ đều không còn nữa, hắn lại lo lắng Quang Vinh. Ôm tiểu Cửu cưỡi trên lưng Phượng hoàng, Lục Bất Phá quyết định trở về tìm Quang Vinh trước. Trèo lên ngực Lục Bất Pha, tiểu Cửu tựa hồ sợ hắn sẽ ném mình xuống, chín cái đuôi cũng gắt gao quấn chặt lên người Lục Bất Phá, đồng thời gầm gừ với Hiên Viên Chiến đang muốn ôm Lục Bất Phá: “Tíu tíu!”

“Kêu nữa ta sẽ một phát bắn bỏ ngươi!” Hiên Viên Chiến nổi sùng rống lại, sau đó một tay ôm chặt Lục Bất Phá, người nọ là của hắn!

“Tíu tíu tíu tíu…” Bất phân trường hợp, bất phân thời gian, ở giữa không trung tiểu Cửu cùng Hiên Viên Chiến tranh đoạt quyền sở hữu Lục Bất Phá. Lục Bất Phá lo lắng Hiên Viên Chiến tức giận sẽ thật sự ném tiểu Cửu xuống, dẫn đến Phượng hoàng nổi đóa, hắn vội vàng ngẩng đầu, kéo cổ Hiên Viên Chiến xuống hôn lên môi hắn. Giữa tiếng “Tíu” bất mãn của tiểu Cửu, hắn dán vào môi Hiên Viên Chiến nói: “Ngươi phân cao thấp với một con vật có gì tốt, ta cũng đâu thể nào thích nó”

Hiên Viên Chiến hôn lại thật sâu, trở về hắn sẽ ném con quái vật kia vào trong lồng ngay lập tức, sau đó đem lồng ném vô rừng Mạch Tạp, cư nhiên dám giành tiểu Phá với hắn.



Ngồi trên lưng Phượng hoàng, Lục Bất Phá có chút thương cảm, hắn cố tình bảo Phượng hoàng lượn vài vòng, mặt hồ tỏa hào quang bích lam trước đây nay hoàn toàn mất đi bóng dáng lam sắc. Nơi xa xa, hắn nhìn thấy một quái vật khổng lồ đen nhánh ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất, bảo trì tư thế lúc bọn hắn rời đi. Lòng hắn căng thẳng, thúc giục Phượng hoàng nhanh chút, Quang Vinh mới đổi lam tinh thạch, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ.

Vừa tiến vào khu vực cảm ứng cùng Quang Vinh, trong đầu Lục Bất Phá truyền đến tiếng khóc lớn của một “Người”: “Tiểu Phá! Tiểu Chiến! Tiểu Quang nhớ các ngươi! Tiểu Phá! Tiểu Chiến!”

“Tiểu Quang, đừng khóc nữa, không phải chúng ta đã trở về rồi sao? Thân thể có chỗ nào khó chịu không? Hôm qua lắp lam tinh thạch vào có dị dạng gì không?”

Quang Vinh khóc sướt mướt nói: “Không có, tiểu Quang rất khỏe mạnh. Ô ô ô…Tiểu Phá và tiểu Chiến đừng bỏ tiểu Quang lại nữa, tiểu Quang sợ lắm”

Phi! Lục Bất Phá nhịn không được muốn nôn, cư nhiên không biết xấu hổ nói mình sợ, ngươi vứt thể diện đi đâu rồi. Nhưng nhìn thấy Quang Vinh khóc tối trời tối đất, hắn lại nhịn được.

Khi Phượng hoàng hạ xuống, Quang Vinh đột nhiên nín khóc, hai mắt toát ra lam quang nhàn nhạt, trợn mắt nhìn vật trong lòng ngực tiểu Phá. Đột nhiên nó đứng lên, toàn thân đều phát ra ánh lam.

“Tíu tíu tíu tíu…” Khiến Lục Bất Phá kinh ngạc chính là tiểu Cửu lại buông hắn ra, vui mừng hớn hở chạy qua Quang Vinh. Có lẽ bởi vì mới sinh, lại bám suốt trên người Lục Bất Phá, nó đi không được thuận lợi cho lắm, mấy lần suýt ngã. Cánh tay mềm từ bả vai Quang Vinh chìa ra, nâng tiểu Cửu lên.

“Tíu tíu tíu…”

“Ô ô…”

“Tíu tíu tíu…”

“Ô ô…”

Hai “Người” dường như rất thích nhau, nhiệt tình chào hỏi. Lục Bất Phá rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, tiểu gia khỏa này cũng không nhẹ a. Thừa lúc tiểu Cửu không quấn lấy hắn nữa, hắn lập tức đi ra hồ nước, Hiên Viên Chiến đương nhiên theo sát phía sau.

Đứng bên bờ hồ, Lục Bất Phá phiền muộn nói: “Lam tinh thạch ở đây cũng không còn nữa”

Hiên Viên Chiến một tay ôm hắn, im lặng an ủi hắn. Mất mác một hồi, Lục Bất Phá buông bỏ, mỉm cười: “Có lẽ lam tinh thạch trong khu rừng này vốn không dành cho nhân loại. Như vậy cũng tốt, ta sẽ không cần vướng bận nữa. Nhân loại vẫn nên dựa vào lực lượng của chính mình sinh tồn trong vũ trụ, năng lượng thể siêu phàm hãy để nó lưu lại trong tự nhiên đi”

“Ân”

“Tiểu Phá, tiểu Chiến” Bên kia Quang Vinh đang gọi, hai người quay đầu lại.

“Có người gọi, tiểu Phá tiểu Chiến, ta có cần quan tâm không?” Khoang ngực Quang Vinh mở ra, tiểu Cửu ở bên trong.

Lục Bất Phá và Hiên Viên Chiến cùng sửng sốt, Quang Vinh có thể thu được tín hiệu rồi? Hai người nhìn nhau, rồi lập tức chạy qua Quang Vinh. Tiến vào khoang ngực, bọn hắn liền nghe có người đang gọi: “Hiên Viên thượng tá! Mang Tang Tử tiên sinh! Nghe được xin trả lời! Hiên Viên thượng tá! Mang Tang Tử tiên sinh! Nghe được xin trả lời!”

Tim Lục Bất Phá nhảy thịch thịch thịch, tại sao đột nhiên quang não của Quang Vinh lại có tín hiệu? Lẽ nào? Hắn nhìn qua Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến gật gật đầu. Có lẽ theo sự biến mất của lam tinh, cánh rừng này không còn thần bí nữa, nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi.

Lục Bất Phá hít sâu vài hơi, gật đầu cùng Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến nhấn nút thông tấn khí: “Ta là Hiên Viên Chiến, ta là Hiên Viên Chiến, hiện tại ta và Mang Tang Tử tiên sinh…”

Hai mươi phút sau, một chiếc phi thuyền khổng lồ xuất hiện trên vùng trời của bọn hắn, cửa khoang phi thuyền mở ra, hai sợi dây thép to thả xuống, hai tay Quang Vinh nắm chặt hai sợi dây thép kia, thân thể chậm rãi lên không, cuối cùng tiến vào phi thuyền. Mặt nước bị lực đẩy tác động mất đi yên tĩnh, trong phi thuyền, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn chòng chọc con quái thú bám trên ngực Lục Bất Phá, dù là tiếng “Tíu” nãi thanh nãi khí của quái thú cũng không thể khiến bọn họ hoàn hồn được. Lục Bất Phá thầm ai oán, lần này hắn phải giải thích rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương