Mang Tang Tử
-
Chương 58
Dẩu môi, Lục Bất Phá không ngừng thổi, đau quá! Sau khi chiến đấu kịch liệt cùng Hiên Viên Chiến dưới nước xong, vết thương trên miệng hắn nứt toát ra, cũng may thuốc mỡ của Hiên Viên Chiến rất hiệu nghiệm, bằng không nhất định hắn sẽ hung hăng cắn Hiên Viên Chiến vài miếng, đều tại tên kia mà môi mình mới đau như vậy. Đã quen chịu tiếng xấu, Hiên Viên Chiến chăm chú nướng cá, phi thường thích ứng sinh tồn nơi hoang dã, hắn lúc nào cũng chuẩn bị một ít nhu yếu phẩm, tỷ như diêm. Mà nướng cá, nướng chim, nướng động vật đối với hắn mà nói lại càng vô cùng thuần thục. Lục Bất Phá ầm ĩ đòi ăn cá nướng, hắn liền đi nướng cá cho người kia.
“Hiên Viên Chiến, còn bao lâu nữa” Miệng đau, Lục Bất Phá phải vểnh môi nói chuyện, nếu không phải trên môi hắn có vết thương, Hiên Viên Chiến sẽ hung hăng hôn lên một ngụm.
“Nhanh thôi”
Hương vị cá phả vào mặt, Lục Bất Phá đói đến nỗi da bụng muốn dính vào lưng luôn rồi, nhưng có đánh chết hắn cũng không thèm ăn mấy cái thứ thực phẩm nén kia. Cuối cùng, động tác trở cá của Hiên Viên Chiến ngừng lại, hắn lấy nhánh cây đã được vót hảo dưới cùng, thổi thổi, đem cá đưa cho Lục Bất Phá đã sớm chờ không kịp: “Cẩn thận nóng”
“Hô hô, hô hô…” Lục Bất Phá thổi vài cái liền muốn ăn, Hiên Viên Chiến lập tức đè tay hắn lại: “Sẽ bỏng đến vết thương trên miệng ngươi” Sau đó hắn xé một khối thịt, thổi cho nguội rồi đút vào miệng Lục Bất Phá.
Ngon thật! Vừa cắn một miếng, cái loại hương vị xa cách đã lâu mà hắn chỉ có thể hưởng thụ ở địa cầu này lập tức theo khoang miệng tiến vào trong cơ thể. So với thịt nướng ăn ở doanh địa kẻ phản loạn còn muốn thơm hơn! Thiên a, cá gì thế này, ăn ngon tuyệt! Cá nướng trên địa cầu tính là cái gì a! Tự mình động thủ xé xuống một khối thổi thổi, Lục Bất Phá rất hào phóng đút cho Hiên Viên Chiến: “Ngươi nếm thử, ăn rất ngon đó!” Hiên Viên Chiến chỉ gật gật đầu, không có kích động như Lục Bất Phá. Đối với hắn mà nói thứ gì ăn được là tốt rồi, không như Lục Bất Phá có một cái miệng kén chọn! Bất quá có thể được tiểu Phá đút, hắn phi thường cao hứng!
“Hiên Viên Chiến, nướng nhiều một chút, ta thích ăn”
“Ân”
Phượng hoàng đi vào rừng tìm thức ăn rồi, nó không thích mùi cá. Quang Vinh ngồi trên mặt đất, cái chân to đảm nhận vị trí ghế dựa cho tiểu Chiến. Nó đối với mỹ vị không có hứng thú, nhân dịp này nó kiểm tra thân thể mình một chút, coi có chỗ nào cần điều chỉnh lại hay không. Chỉ vỏ ngoài cơ thể nó mới cần hỗ trợ trang bị, còn các hạng cơ năng nội bộ nó đều tự mình sữa chữa, trừ bỏ tiểu Phá cùng tiểu Chiến, ai cũng không được tiến vào khoang ngực!
Môi bị đau không ăn nhanh được, Lục Bất Phá ăn từng chút từng chút, thuận tiện hỏi: “Ngươi mang ta đến đây như vậy, phải ăn nói sao với doanh địa và tổng bộ?”
Hiên Viên Chiến sắc mặt bình tĩnh trả lời: “Muộn chút nữa ta sẽ phát một viên đạn tín hiệu đỏ. Lúc trở về giải thích sau”
“Ngươi tính giải thích thế nào?”
Hiên Viên Chiến thoáng nhìn Lục Bất Phá, Lục Bất Phá bất mãn hừ một tiếng: “Ngươi muốn quăng trách nhiệm cho ta”
“Ngươi là Mang Tang Tử” Hiên Viên Chiến giải thích. Lời Mang Tang Tử cho dù là nói bậy, bọn họ cũng sẽ tin.
“A…Chờ trở về rồi nghĩ sau. Hiên tại ta muốn nghỉ phép, nghỉ phép!” Lục Bất Phá thoải mái thở dài: “Mấy cái chế độ của Liên bang tuy rằng rất biến thái, nhưng có đôi lúc không thể không thừa nhận cách làm của bọn hắn là chính xác. Nếu Liên bang cũng trắng trợn phá hư rừng rậm như nhân loại trước kia, ta chắc chắn sẽ không được thấy nơi nào đẹp như vầy. Cũng sẽ chẳng được nếm những món ngon thuần tự nhiên như thế kia”
Hiên Viên Chiến không lên tiếng, hắn là quân nhân, chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là đủ. Đương nhiên, chuyện của Lục Bất Phá là ngoại lệ.
Xê dịch cái mông khó chịu, Lục Bất Phá nằm lên đùi Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến điều chỉnh lại tư thế ngồi, hắn dựa vào chân Quang Vinh để Lục Bất Phá nằm được thoải mái hơn. Miệng đau, Lục Bất Phá cũng không nói nhiều nữa. Trước mặt là bờ hồ về đêm, Âu Mễ Già tinh có hai vệ tinh ___ Âu Vệ 1 và Âu Vệ 2 (cách đặt tên của Mang Tà nhân lúc nào cũng chẳng có gì mới mẻ). Bất quá Lục Bất Phá thích gọi chúng là “Mặt trăng”, đã có hai “Mặt trăng” tròn tròn treo trên bầu trời, không cần đèn đường nữa. Trong hồ nước cũng có hai mặt trăng, hồ Bích lam bích lam lúc này bao phủ một tầng hào quang vàng rực, thật đẹp, đẹp đến độ hắn muốn đổi chỗ. Ân? Đó là cái gì? Lục Bất Phá ngồi dậy. Quang Vinh đang kiểm tra ngẩng đầu lên, tiểu Phá làm sao vậy?
“Tiểu Phá?” Hiên Viên Chiến lên tiếng.
Lục Bất Phá cúi thấp người nhìn chằm chằm hồ nước, đem cá nướng trong tay giao cho Hiên Viên Chiến: “Ta ra bờ hồ nhìn thử, chờ chút”
Hiên Viên Chiến một tay nâng hắn dậy, Lục Bất Phá bước chân có chút tập tễnh đi đến bên hồ, đầu tiên hắn ngồi xổm tại rìa hồ xem xét một hồi, rồi sau đó quỳ xuống, cuối cùng nằm sấp luôn.
“Hiên Viên Chiến, ngươi qua đây một chút, trong nước giống như có gì đó”
Hiên Viên Chiến lập tức đi qua.
“Ngươi xem, gần bờ hồ có phải có ánh sáng màu lam hay không?”
Hiên Viên Chiến ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét một phen, “Hình như vậy”
“Kì quái”. Lục Bất Phá cúi đầu nhìn xuống nơi hắn đang quỳ, cũng có ánh lam mờ mờ ảo ảo, “Dường như bên này cũng có” Hắn vươn tay ra, xuyên vào lớp bùn lắng thậy dầy, đụng tới thứ gì đó cứng rắn, có góc cạnh. Là thành đá của bờ hồ sao. Hắn dùng sức vẹt đống bùn qua, hào quang màu lam từ trong hồ nước xuyên thấu lên.
“Wow! Tảng đá này có màu lam!”Lục Bất Phá giống như vừa phát hiện được tân đại lục, quay đầu nhìn lại, hắn sững sốt, “Hiên Viên Chiến?”
Chỉ thấy bán gương mặt Hiên Viên Chiến vô cùng nghiêm túc, hắn xoắn tay áo, hai tay vói vào trong nước dùng lực đẩy bùn ra, càng có nhiều ánh lam tỏa sáng. Xuyên qua mặt hồ kinh ngạc nhìn tảng đá màu lam bị bùn vùi lấp, Hiên Viên Chiến khàn giọng nói: “Thật giống như…Lam tinh thạch”
What? Đầu Lục Bất Phá nháy mắt chập điện, là thứ gì vậy. Mà Quang Vinh cũng bắt đầu ô ô kêu lên, Lam tinh thạch! Đầu chập mạch được nối thông, miệng Lục Bất Phá từ từ há lớn, tròng mắt nhô ra: “Là cái kia, lam tinh thạch?”
“Ân, hình như vậy” Giọng nói Hiên Viên Chiến càng khàn hơn.
Lục Bất Phá liếm liếm môi: “Là cái lam tinh thạch mà chúng ta biết?”
“Rất có thể”
Trong cổ họng Lục Bất Phá phát ra tiếng ừng ực, hắn nhìn về phía Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến cũng nhìn lại hắn. Đột nhiên hai người đứng lên bắt đầu cởi quần áo, cởi giày, cởi vớ. Bớt giỡn! Lam tinh thạch a! Lam tinh thạch tinh chế ra lam tinh a! Dị thường hiếm thấy, toàn Liên bang cũng chỉ có vài khối lam tinh thạch a! Chiếc giường lam tinh lớn nhất sau khi Lục Bất Phá tỉnh lại đã lập tức bị phân giải đem làm cơ giáp chiến sĩ rồi.
“Bõm bõm” hai tiếng, hai người nhảy vào trong nước, Lục Bất Phá hạ lệnh: “Hiên Viên Chiến, ta đi bên phải, ngươi qua bên trái”
“Ân”
Quang Vinh đứng lên, vừa kích động vừa hưng phấn, lam tinh thạch, là lam tinh thạch có thể mang đến năng lượng cho nó!
Nhờ có ánh sáng từ hai “Mặt trăng”, tầm mắt trong nước của Lục Bất Phá rất tốt. Hắn bơi nhanh qua bên trái, tại vùng nước cạn dùng tay đẩy lớp bùn dầy và rong rêu ra, thiếu chút nữa hắn đã nuốt luôn một ngụm hỗn hợp nước hồ lẫn bùn rồi_____tia sáng lam xuyên thấu ra ngoài, hắn kích động trồi lên mặt nước, hít một hơi thật dài rồi lại lặn xuống, sau đó tiếp tục bơi về phía bờ hồ. Ban đêm dưới hồ nước, hai người không thèm ăn cá nướng, dùng tay làm công cụ dò tìm.
Sờ dọc theo thành hồ, Lục Bất Phá đụng đến một tảng đá lỏng lẻo, hắn vội vàng dùng sức, tảng đá kia bị hắn bới từ trong bùn ra. Nước hồ rửa sạch lớp bùn trên bề mặt tảng đá, khi Lục Bất Phá lấy nó ra khỏi nước, hắn thét chói tai: “Hiên Viên Chiến! Ngươi mau đến!” Hiên Viên Chiến cách hắn khá xa nghe thấy quay đầu lại, liền thấy Lục Bất Phá đang nâng một tảng đá màu lam trong tay. Bên kia, Hiên Viên Chiến cũng giơ tay lên, trong tay chính là một tảng đá màu lam y hệt.
Phát tài, phát tài rồi. Này còn khiến Lục Bất Phá hưng phấn hơn lúc được ăn cá nướng nữa. Ra sức bơi về phía bờ hồ Quang Vinh đang đứng, Lục Bất Phá thở hồng hộc bò lên bờ, Quang Vinh lập tức vươn cánh tay mềm ra ôm hắn trở lại.
“Quang Vinh, ngươi kiểm tra chút, xem thử có phải là lam tinh thạch hay không?”
Bên trong khoang ngực Quang Vinh vươn ra vài cái xúc tu cường tráng như những sợi quang học trong suốt, xúc tu quấn lên tảng đá kia, một phút sau nó vô cùng khẳng định nói: “Ô ô!” Là lam tinh thạch!
“Ô!” Nó muốn!
Lục Bất Phá thân thể mềm nhũn nằm trên cỏ, lúc này mới phát hiện chính mình gần như đã kiệt sức rồi, “Ha ha, ha ha ha…Ha ha ha ha…Oa ha ha ha…” Trong rừng sâu vang lên tiếng cười âm trầm đáng sợ của một người.
Bên kia, sau nửa giờ Hiên Viên Chiến cũng lên bờ, hắn mang về ba khối lam tinh thạch. Lam tinh thạch sau khi trải qua cắt gọt sẽ có thể đạt được lam tinh thuần khiết nhất, lam tinh không chỉ đẹp, mà còn là năng lượng khối phi thường hiếm có. Trước đây khi Lục Bất Phá xuyên việt, thân thể hắn vẫn luôn nhờ vào năng lượng lam tinh để bảo tồn.
“Ô ô! Ô ô!” Quang Vinh nôn nóng hết rống rồi la, nó muốn! Nó muốn!
“Gấp cái gì, dưới nước còn rất nhiều kìa” Cũng không quản mình có xích lõa hay không, Lục Bất Phá nằm dài trên cỏ thở dốc. Hiên Viên Chiến đến bên cạnh hắn ngồi xuống, bày bốn khối lam tinh thạch ở trước mặt. Hai người đều trầm mặc một trận, trong lúc vô tình bọn hắn đã phát hiện được một chuyện khiến cho người ta rất kinh hãi.
Gió đêm thổi tới, Lục Bất Phá có chút lạnh, cả người được gió thiên nhiên hong gần khô, hắn bảo Quang Vinh lấy quần áo của mình lại mặc vào, sau đó đẩy đẩy cái người vẫn còn xích lõa bên cạnh. “Trước tiên phát đạn tín hiệu trấn an người tại doanh địa và tổng bộ đã”
Hiên Viên Chiến trần truồng lấy súng tín hiệu qua, bắn lên trời một viên đạn tín hiệu màu đỏ, một viên đạn tín hiệu ba màu. Làm xong, hắn lấy quần mặc vô.
Vẻ mặt Lục Bất Phá rất nghiêm túc, so với lúc hắn lên lớp cho đám người Hiên Viên Chiến còn muốn nghiêm túc hơn trăm lần. Hiên Viên Chiến ngồi xuống trước mặt hắn, bán gương mặt cũng nghiêm túc khác thường.
“Ta nghĩ ta đã biết vì sao nơi này lại bị nhiễu sóng mạnh như vậy rồi” Lục Bất Phá mở miệng, “Chúng ta giả thuyết một chút, bên dưới cánh rừng rậm này chôn giấu rất nhiều lam tinh thạch, bởi vì năng lượng quá lớn, nên mới xuất hiện nhiễu sóng cực đại. Do đó bất kể là vệ tinh hay thông tấn khí cũng đều không cách nào hoạt động bình thường trong này được”
“Ân” Hiên Viên Chiến không hiểu những nguyên lý khoa học đó, nhưng hắn cũng chả nghĩ ra được cách giải thích nào hợp lý hơn.
Lục Bất Phá nói tiếp: “Động vật nơi này đều có nhiều đầu, Tư Không gia gia cũng đã nói, ông ấy vẫn chưa từng thấy qua động vật ở tinh cầu nào là nhiều đầu cả. Năng lượng lam tinh phong phú khiến động vật nơi này phát sinh biến dị, cũng làm thảm thực vật tại đây thêm tươi tốt, có khi dưới lòng đất Âu Mễ Già tinh này hơn phân nửa đều là lam tinh thạch không biết chừng”
“Ân”
Lục Bất Phá khẩu khí vô cùng trịnh trọng hỏi: “Có muốn nói phát hiện của chúng ta cho Liên bang biết không?”
Hiên Viên Chiến nhăn nửa cái mi đầu*: “Ngươi muốn che giấu?” [*vùng giữa đôi mày]
Lục Bất Phá thật do dự, thật mâu thuẫn: “Mặc dù hiến pháp Liên bang quy định không được phép phá hoại rừng rậm. Nhưng Hiên Viên Chiến, nếu ngươi là nghị trưởng, biết trên một tinh cầu có tồn tại lam tinh vô cùng phong phú, ngươi sẽ làm gì”
“Đào” Hiên Viên Chiến rất thẳng thắn, lam tinh không những có thể chế tạo ra cơ giáp chiến sĩ trí năng hơn, mà còn giúp tăng năng lực tác chiến của Liên bang lên rất nhiều.
Lục Bất Phá gật đầu: “Nếu ta là nghị trưởng ta sẽ cho phép khai thác. Nhưng…” Hắn vươn tay chỉ về phía hồ nước xinh đẹp, “Nó sẽ khô cạn; cá nướng tuyệt vời mà chúng ta ăn đêm nay cũng sẽ không còn nữa; cánh rừng để Phượng hoàng xưng vương xưng bá cũng sẽ biến mất…Hiến pháp Liên bang dùng pháp luật khống chế dục vọng tội ác của con người, nhưng khi các quan chức cấp cao của Liên bang cũng vô pháp khống chế dục vọng chính mình thì chúng ta có khác biệt gì so với nhân loại trước kia đâu”
Hiên Viên Chiến tùy việc mà xét nói: “Đây không phải là hồng tinh hay bạch tinh, nó là lam tinh. Liên bang có thể trở nên cường đại hơn”
“Nhưng ta không muốn cánh rừng này bị phá hủy” Lục Bất Phá đương nhiên hiểu rõ, cho nên hắn mới do dự như vậy, “Ta không muốn Âu Mễ Già tinh biến thành quả địa cầu thứ hai. Nếu chuyện này bị người tinh cầu khác biết được, chắc chắn bọn họ cũng sẽ điên cuồng tới cướp đoạt”
Hiên Viên Chiến quăng ra một câu rất vô trách nhiệm: “Ngươi là Mang Tang Tử, ngươi quyết định”
“Ta X!” Lục Bất Phá giơ thẳng ngón giữa.
Tay Hiên Viên Chiến từ phía sau bao lấy Lục Bất Phá: “Ta là quân nhân, trách nhiệm của ta là phục tùng mệnh lệnh, quyết định của Liên bang không nằm trong phạm vi chức trách của ta”
“A, hảo phiền a” Lục Bất Phá chui vào ngực Hiên Viên Chiến, “Ta luôn hy vọng Liên bang càng lúc càng lớn mạnh, nhưng ta cũng không muốn khu rừng này bị phá hủy. Nếu ta là một thương nhân lòng dạ hiểm độc thì tốt rồi, chỉ lo kiếm tiền bất chính, coi thường hết thảy những thứ khác”
Hiên Viên Chiến ôm chặt hắn, khích lệ tinh thần hắn.
“Ô ô! Ô ô!” Lam tinh thạch! Lam tinh thạch! Có một “Tiểu” gia khỏa nào đó chả có gì phải khó xử cả, thèm thuồng dán mắt vào bốn khối lam tinh thạch trên bãi cỏ, nó muốn!
Lục Bất Phá liếc nó một cái: “Ngươi muốn thế nào. Đem chúng ăn vào bụng à?”
“Ô ô…”
Đột nhiên mấy tia laser lóe lên, Lục Bất Phá bị dọa nhảy dựng vừa định mắng “Người” thì thấy xúc tu trong khoang ngực Quang Vinh lại xuất hiện, đem mấy khối lam tinh thạch kia bày giữa không trung, laser lại lóe sáng, lam tinh được bao bọc trong khoáng thạch thoát khỏi “Xiêm y” bên ngoài lộ ra bản tôn. Laser chói mắt lách tách lóe sáng không ngừng, bốn khối khoáng thạch lam tinh bị cắt thành sáu khối lam tinh kích cỡ tương đương nhau. Khoang ngực mở rộng hết mức, xúc tu kéo khối lam tinh vào, lại nghe một chuỗi âm thanh lách tách lách tách, chốc lát sau sáu khối thủy tinh màu đỏ thẫm bị vứt ra ngoài.
Quang Vinh ô ô kêu vài tiếng, sức sống mãnh liệt xoay xoay người, vặn vặn đầu, hoạt động hoạt động tứ chi. Kế tiếp, nó phát ra tiếng gầm thét khiến người ta khiếp đảm, vỏ cơ giáp đen nhánh khoác lên một tầng hào quang màu lam, cây cối xung quanh xào xạt. Lục Bất Phá nhìn thấy cũng bắt đầu sợ sợ, sao hắn có cảm giác tiểu Quang nhà mình đã tiến hóa rồi.
“Ô ô!” Tiến hóa rồi, nó tiến hóa rồi! Nó thành tiểu Quang đời thứ ba rồi!
“A? Còn có tiểu Quang đời thứ nhất và đời thứ hai nữa hả?” Lục Bất Phá lơ mơ luôn, hắn chỉ tùy tiện đoán mò thôi mà.
“Ô!!” Quang Vinh chỉ chỉ vào khối thủy tinh màu đỏ bị nó ném ra ngoài, đó chính là tiểu Quang đời thứ hai. Lục Bất Phá bò qua nhặt lấy một khối thủy tinh đỏ sẫm, màu sắc so với thủy tinh đỏ hắn từng thấy sậm hơn rất nhiều.
“Ô…” Tự đắc.
“Ngươi dựa vào cái này để cung cấp năng lượng?” Lục Bất Phá líu lưỡi, Quang Vinh chỉ dựa vào sáu cục này thôi mà đã thông minh hơn mấy cơ giáp khác?
“Ô!” Đúng!
“Ở đâu ra?” Lục Bất Phá không tin đây là đồ thuộc Mang Tà tinh.
“Ô…” Ủy khuất. Tiểu Quang không nhớ rõ, trước khi tới đây nó đã bị mất toàn bộ kí ức rồi.
Lục Bất Phá trợn trắng mắt: “Vậy sao ngươi biết đây là đời thứ hai, nói không chừng là đời thứ nhất à”
“Ô!” Là đời thứ hai, nó có thể cảm giác được!
“Ngươi cũng có cảm giác a.” Lục Bất Phá buồn cười.
“Ô ô…” Ủy khuất ủy khuất, tiểu Phá và tiểu Chiến sờ nó nó cũng cảm giác được vậy.
“Hảo, vậy ta sờ sờ” Lục Bất Phá bò đến bên chân Quang Vinh nịnh nọt ôm quanh cái chân to của nó, vuốt vuốt.
“Ô ô…” Cao hứng!
Thu phục đại gia khỏa kia xong, Lục Bất Phá quay qua ngoắc ngoắc sửu nam nửa mặt, “Trở vào khoang ngực thôi, lấy cá theo”
Hiên Viên Chiến cầm cá đã nướng chín giao cho Lục Bất Phá, sau đó một tay ôm hắn trèo lên thân thể Quang Vinh tiến vào khoang ngực. Vừa vào khoang ngực, cả hai đều sững sờ. Vách khoang vốn ửng hào quang kim loại bạc nay lại có hào quang màu lam. Ghế dựa đã được hạ xuống, Lục Bất Phá không biết có phải mình đã bị ảo giác rồi hay không, sao hắn cảm thấy ghế dựa êm hơn chút thì phải?
“Ô!” Đúng!
Lục Bất Phá hơi choáng đầu: “Ngươi đổi ghế dựa lúc nào vậy, sao ta không thấy?”
“Ô ô!” Tiểu Quang tự đổi đó! Tiểu Phá thích ghế mềm mềm mà!
“Ân…Ha ha, chất liệu này, a, ngươi mới làm hả?” Đột nhiên Lục Bất Phá cảm thấy hắn hiểu biết về tiểu Quang quá ít.
“Ô ô…”
Lục Bất Phá ôm chặt Hiên Viên Chiến: “Ngủ thôi. Tiểu Quang không chỉ là chiến sĩ mà còn là ma thuật sư nữa, ngủ ngủ” Chất liệu của hai chiếc ghế dựa này lại có thể phát sinh biến hóa theo sự gia tăng năng lượng của Quang Vinh, a thật phức tạp, rốt cuộc đây là cái thế giới tiên tiến gì vậy.
“Ô…” Tiểu Quang nghĩ tiểu Phá sẽ thích.
“Thích, thích, cực kỳ thích” Gục thẳng lên ghế, Lục Bất Phá thỏa mãn vuốt ve, “Tiểu Quang a, ngươi còn có thể làm gì nữa. Biết nấu cơm không?”
“Ô ô…” Cái đó tiểu Quang không biết.
“Ta cũng nghĩ ngươi không biết” Ngay cả chuyện này mà nó cũng biết thì người nào phát minh ra Quang Vinh không phải thượng đế cũng là thần.
“Ô…” Tiểu Quang sẽ học.
“Không cần! Ngươi học hết thì Hiên Viên Chiến làm cái gì. Như bây giờ là tốt lắm rồi, tiểu Phá rất thích”
“Ô ô…” Cao hứng! Cao hứng! Tiểu Phá thích tiểu Quang! Cao hứng!
“Bất Phá” Bán gương mặt tràn đầy mong đợi.
Lục Bất Phá chu miệng chạm chạm môi hắn, một tay niết cằm Hiên Viên Chiến: “Bé con, cười một cái cho bản đại gia coi coi” Bán gương mặt co rút, một phát tóm lấy mông Lục Bất Phá, gặm cổ hắn.
“Cáp…Đừng…Ngươi muốn làm ta mệt chết a” Lục Bất Phá giãy dụa, dù gì cũng phải để hắn hảo hảo nghỉ ngơi một ngày chứ. Hắn không được nghỉ ngơi đầy đủ cũng khá lâu rồi.
Hiên Viên Chiến đem người ôm sát lại: “Ngủ thôi”
Oa vào ngực Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá nhắm mắt lại, hơn nửa ngày, hắn mở miệng: “Nếu ta giấu diếm chuyện này, ngươi có tán thành hay không?” Hắn chưa từng nghĩ có một ngày mình lại lâm vào mâu thuẫn rối rắm giữa việc bảo vệ sinh thái cùng khai phá tài nguyên thế này.
“Ta là quân nhân, chỉ phục tùng mệnh lệnh”
“Vậy ngươi phục tùng mệnh lệnh của Mang Tang Tử sao?”
“Ân”
Lục Bất Phá mỉm cười, ôm chặt Hiên Viên Chiến: “Khó có dịp được ở một mình, nán lại thêm hai ngày nữa đi. Coi như hẹn hò, hắc hắc”
Hai mắt Hiên Viên Chiến sáng lên: “Hẹn hò là gì?”
“Tình nhân đơn độc tại một nơi nào đó ăn cơm hay dạo chơi cùng nhau gọi là hẹn hò”
Hai mắt Hiên Viên Chiến càng sáng hơn: “Ân. Ở thêm hai ngày!”
“Ô!” Nó cũng muốn hẹn hò cùng tiểu Phá và tiểu Chiến.
“Ha hả, ba chúng ta cùng hẹn hò” Lục Bất Phá bật cười.
Doanh địa, nhìn thấy bầu trời phương xa xuất hiện hai luồng đạn tín hiệu, Tang Sâm cùng mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu Phá và Chiến bị chuyện gì cản trở sao?” Hắn tự nói một mình, bất quá nếu hiện tại hai người thật sự an toàn thì hắn cũng không lo lắng nữa. Lập tức báo cáo cho tổng bộ về tình hình trước mắt của hai người, Tang Sâm ngáp một cái, mệt chết hắn rồi, ngủ bù trước nói sau.
“Hiên Viên Chiến, còn bao lâu nữa” Miệng đau, Lục Bất Phá phải vểnh môi nói chuyện, nếu không phải trên môi hắn có vết thương, Hiên Viên Chiến sẽ hung hăng hôn lên một ngụm.
“Nhanh thôi”
Hương vị cá phả vào mặt, Lục Bất Phá đói đến nỗi da bụng muốn dính vào lưng luôn rồi, nhưng có đánh chết hắn cũng không thèm ăn mấy cái thứ thực phẩm nén kia. Cuối cùng, động tác trở cá của Hiên Viên Chiến ngừng lại, hắn lấy nhánh cây đã được vót hảo dưới cùng, thổi thổi, đem cá đưa cho Lục Bất Phá đã sớm chờ không kịp: “Cẩn thận nóng”
“Hô hô, hô hô…” Lục Bất Phá thổi vài cái liền muốn ăn, Hiên Viên Chiến lập tức đè tay hắn lại: “Sẽ bỏng đến vết thương trên miệng ngươi” Sau đó hắn xé một khối thịt, thổi cho nguội rồi đút vào miệng Lục Bất Phá.
Ngon thật! Vừa cắn một miếng, cái loại hương vị xa cách đã lâu mà hắn chỉ có thể hưởng thụ ở địa cầu này lập tức theo khoang miệng tiến vào trong cơ thể. So với thịt nướng ăn ở doanh địa kẻ phản loạn còn muốn thơm hơn! Thiên a, cá gì thế này, ăn ngon tuyệt! Cá nướng trên địa cầu tính là cái gì a! Tự mình động thủ xé xuống một khối thổi thổi, Lục Bất Phá rất hào phóng đút cho Hiên Viên Chiến: “Ngươi nếm thử, ăn rất ngon đó!” Hiên Viên Chiến chỉ gật gật đầu, không có kích động như Lục Bất Phá. Đối với hắn mà nói thứ gì ăn được là tốt rồi, không như Lục Bất Phá có một cái miệng kén chọn! Bất quá có thể được tiểu Phá đút, hắn phi thường cao hứng!
“Hiên Viên Chiến, nướng nhiều một chút, ta thích ăn”
“Ân”
Phượng hoàng đi vào rừng tìm thức ăn rồi, nó không thích mùi cá. Quang Vinh ngồi trên mặt đất, cái chân to đảm nhận vị trí ghế dựa cho tiểu Chiến. Nó đối với mỹ vị không có hứng thú, nhân dịp này nó kiểm tra thân thể mình một chút, coi có chỗ nào cần điều chỉnh lại hay không. Chỉ vỏ ngoài cơ thể nó mới cần hỗ trợ trang bị, còn các hạng cơ năng nội bộ nó đều tự mình sữa chữa, trừ bỏ tiểu Phá cùng tiểu Chiến, ai cũng không được tiến vào khoang ngực!
Môi bị đau không ăn nhanh được, Lục Bất Phá ăn từng chút từng chút, thuận tiện hỏi: “Ngươi mang ta đến đây như vậy, phải ăn nói sao với doanh địa và tổng bộ?”
Hiên Viên Chiến sắc mặt bình tĩnh trả lời: “Muộn chút nữa ta sẽ phát một viên đạn tín hiệu đỏ. Lúc trở về giải thích sau”
“Ngươi tính giải thích thế nào?”
Hiên Viên Chiến thoáng nhìn Lục Bất Phá, Lục Bất Phá bất mãn hừ một tiếng: “Ngươi muốn quăng trách nhiệm cho ta”
“Ngươi là Mang Tang Tử” Hiên Viên Chiến giải thích. Lời Mang Tang Tử cho dù là nói bậy, bọn họ cũng sẽ tin.
“A…Chờ trở về rồi nghĩ sau. Hiên tại ta muốn nghỉ phép, nghỉ phép!” Lục Bất Phá thoải mái thở dài: “Mấy cái chế độ của Liên bang tuy rằng rất biến thái, nhưng có đôi lúc không thể không thừa nhận cách làm của bọn hắn là chính xác. Nếu Liên bang cũng trắng trợn phá hư rừng rậm như nhân loại trước kia, ta chắc chắn sẽ không được thấy nơi nào đẹp như vầy. Cũng sẽ chẳng được nếm những món ngon thuần tự nhiên như thế kia”
Hiên Viên Chiến không lên tiếng, hắn là quân nhân, chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là đủ. Đương nhiên, chuyện của Lục Bất Phá là ngoại lệ.
Xê dịch cái mông khó chịu, Lục Bất Phá nằm lên đùi Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến điều chỉnh lại tư thế ngồi, hắn dựa vào chân Quang Vinh để Lục Bất Phá nằm được thoải mái hơn. Miệng đau, Lục Bất Phá cũng không nói nhiều nữa. Trước mặt là bờ hồ về đêm, Âu Mễ Già tinh có hai vệ tinh ___ Âu Vệ 1 và Âu Vệ 2 (cách đặt tên của Mang Tà nhân lúc nào cũng chẳng có gì mới mẻ). Bất quá Lục Bất Phá thích gọi chúng là “Mặt trăng”, đã có hai “Mặt trăng” tròn tròn treo trên bầu trời, không cần đèn đường nữa. Trong hồ nước cũng có hai mặt trăng, hồ Bích lam bích lam lúc này bao phủ một tầng hào quang vàng rực, thật đẹp, đẹp đến độ hắn muốn đổi chỗ. Ân? Đó là cái gì? Lục Bất Phá ngồi dậy. Quang Vinh đang kiểm tra ngẩng đầu lên, tiểu Phá làm sao vậy?
“Tiểu Phá?” Hiên Viên Chiến lên tiếng.
Lục Bất Phá cúi thấp người nhìn chằm chằm hồ nước, đem cá nướng trong tay giao cho Hiên Viên Chiến: “Ta ra bờ hồ nhìn thử, chờ chút”
Hiên Viên Chiến một tay nâng hắn dậy, Lục Bất Phá bước chân có chút tập tễnh đi đến bên hồ, đầu tiên hắn ngồi xổm tại rìa hồ xem xét một hồi, rồi sau đó quỳ xuống, cuối cùng nằm sấp luôn.
“Hiên Viên Chiến, ngươi qua đây một chút, trong nước giống như có gì đó”
Hiên Viên Chiến lập tức đi qua.
“Ngươi xem, gần bờ hồ có phải có ánh sáng màu lam hay không?”
Hiên Viên Chiến ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét một phen, “Hình như vậy”
“Kì quái”. Lục Bất Phá cúi đầu nhìn xuống nơi hắn đang quỳ, cũng có ánh lam mờ mờ ảo ảo, “Dường như bên này cũng có” Hắn vươn tay ra, xuyên vào lớp bùn lắng thậy dầy, đụng tới thứ gì đó cứng rắn, có góc cạnh. Là thành đá của bờ hồ sao. Hắn dùng sức vẹt đống bùn qua, hào quang màu lam từ trong hồ nước xuyên thấu lên.
“Wow! Tảng đá này có màu lam!”Lục Bất Phá giống như vừa phát hiện được tân đại lục, quay đầu nhìn lại, hắn sững sốt, “Hiên Viên Chiến?”
Chỉ thấy bán gương mặt Hiên Viên Chiến vô cùng nghiêm túc, hắn xoắn tay áo, hai tay vói vào trong nước dùng lực đẩy bùn ra, càng có nhiều ánh lam tỏa sáng. Xuyên qua mặt hồ kinh ngạc nhìn tảng đá màu lam bị bùn vùi lấp, Hiên Viên Chiến khàn giọng nói: “Thật giống như…Lam tinh thạch”
What? Đầu Lục Bất Phá nháy mắt chập điện, là thứ gì vậy. Mà Quang Vinh cũng bắt đầu ô ô kêu lên, Lam tinh thạch! Đầu chập mạch được nối thông, miệng Lục Bất Phá từ từ há lớn, tròng mắt nhô ra: “Là cái kia, lam tinh thạch?”
“Ân, hình như vậy” Giọng nói Hiên Viên Chiến càng khàn hơn.
Lục Bất Phá liếm liếm môi: “Là cái lam tinh thạch mà chúng ta biết?”
“Rất có thể”
Trong cổ họng Lục Bất Phá phát ra tiếng ừng ực, hắn nhìn về phía Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến cũng nhìn lại hắn. Đột nhiên hai người đứng lên bắt đầu cởi quần áo, cởi giày, cởi vớ. Bớt giỡn! Lam tinh thạch a! Lam tinh thạch tinh chế ra lam tinh a! Dị thường hiếm thấy, toàn Liên bang cũng chỉ có vài khối lam tinh thạch a! Chiếc giường lam tinh lớn nhất sau khi Lục Bất Phá tỉnh lại đã lập tức bị phân giải đem làm cơ giáp chiến sĩ rồi.
“Bõm bõm” hai tiếng, hai người nhảy vào trong nước, Lục Bất Phá hạ lệnh: “Hiên Viên Chiến, ta đi bên phải, ngươi qua bên trái”
“Ân”
Quang Vinh đứng lên, vừa kích động vừa hưng phấn, lam tinh thạch, là lam tinh thạch có thể mang đến năng lượng cho nó!
Nhờ có ánh sáng từ hai “Mặt trăng”, tầm mắt trong nước của Lục Bất Phá rất tốt. Hắn bơi nhanh qua bên trái, tại vùng nước cạn dùng tay đẩy lớp bùn dầy và rong rêu ra, thiếu chút nữa hắn đã nuốt luôn một ngụm hỗn hợp nước hồ lẫn bùn rồi_____tia sáng lam xuyên thấu ra ngoài, hắn kích động trồi lên mặt nước, hít một hơi thật dài rồi lại lặn xuống, sau đó tiếp tục bơi về phía bờ hồ. Ban đêm dưới hồ nước, hai người không thèm ăn cá nướng, dùng tay làm công cụ dò tìm.
Sờ dọc theo thành hồ, Lục Bất Phá đụng đến một tảng đá lỏng lẻo, hắn vội vàng dùng sức, tảng đá kia bị hắn bới từ trong bùn ra. Nước hồ rửa sạch lớp bùn trên bề mặt tảng đá, khi Lục Bất Phá lấy nó ra khỏi nước, hắn thét chói tai: “Hiên Viên Chiến! Ngươi mau đến!” Hiên Viên Chiến cách hắn khá xa nghe thấy quay đầu lại, liền thấy Lục Bất Phá đang nâng một tảng đá màu lam trong tay. Bên kia, Hiên Viên Chiến cũng giơ tay lên, trong tay chính là một tảng đá màu lam y hệt.
Phát tài, phát tài rồi. Này còn khiến Lục Bất Phá hưng phấn hơn lúc được ăn cá nướng nữa. Ra sức bơi về phía bờ hồ Quang Vinh đang đứng, Lục Bất Phá thở hồng hộc bò lên bờ, Quang Vinh lập tức vươn cánh tay mềm ra ôm hắn trở lại.
“Quang Vinh, ngươi kiểm tra chút, xem thử có phải là lam tinh thạch hay không?”
Bên trong khoang ngực Quang Vinh vươn ra vài cái xúc tu cường tráng như những sợi quang học trong suốt, xúc tu quấn lên tảng đá kia, một phút sau nó vô cùng khẳng định nói: “Ô ô!” Là lam tinh thạch!
“Ô!” Nó muốn!
Lục Bất Phá thân thể mềm nhũn nằm trên cỏ, lúc này mới phát hiện chính mình gần như đã kiệt sức rồi, “Ha ha, ha ha ha…Ha ha ha ha…Oa ha ha ha…” Trong rừng sâu vang lên tiếng cười âm trầm đáng sợ của một người.
Bên kia, sau nửa giờ Hiên Viên Chiến cũng lên bờ, hắn mang về ba khối lam tinh thạch. Lam tinh thạch sau khi trải qua cắt gọt sẽ có thể đạt được lam tinh thuần khiết nhất, lam tinh không chỉ đẹp, mà còn là năng lượng khối phi thường hiếm có. Trước đây khi Lục Bất Phá xuyên việt, thân thể hắn vẫn luôn nhờ vào năng lượng lam tinh để bảo tồn.
“Ô ô! Ô ô!” Quang Vinh nôn nóng hết rống rồi la, nó muốn! Nó muốn!
“Gấp cái gì, dưới nước còn rất nhiều kìa” Cũng không quản mình có xích lõa hay không, Lục Bất Phá nằm dài trên cỏ thở dốc. Hiên Viên Chiến đến bên cạnh hắn ngồi xuống, bày bốn khối lam tinh thạch ở trước mặt. Hai người đều trầm mặc một trận, trong lúc vô tình bọn hắn đã phát hiện được một chuyện khiến cho người ta rất kinh hãi.
Gió đêm thổi tới, Lục Bất Phá có chút lạnh, cả người được gió thiên nhiên hong gần khô, hắn bảo Quang Vinh lấy quần áo của mình lại mặc vào, sau đó đẩy đẩy cái người vẫn còn xích lõa bên cạnh. “Trước tiên phát đạn tín hiệu trấn an người tại doanh địa và tổng bộ đã”
Hiên Viên Chiến trần truồng lấy súng tín hiệu qua, bắn lên trời một viên đạn tín hiệu màu đỏ, một viên đạn tín hiệu ba màu. Làm xong, hắn lấy quần mặc vô.
Vẻ mặt Lục Bất Phá rất nghiêm túc, so với lúc hắn lên lớp cho đám người Hiên Viên Chiến còn muốn nghiêm túc hơn trăm lần. Hiên Viên Chiến ngồi xuống trước mặt hắn, bán gương mặt cũng nghiêm túc khác thường.
“Ta nghĩ ta đã biết vì sao nơi này lại bị nhiễu sóng mạnh như vậy rồi” Lục Bất Phá mở miệng, “Chúng ta giả thuyết một chút, bên dưới cánh rừng rậm này chôn giấu rất nhiều lam tinh thạch, bởi vì năng lượng quá lớn, nên mới xuất hiện nhiễu sóng cực đại. Do đó bất kể là vệ tinh hay thông tấn khí cũng đều không cách nào hoạt động bình thường trong này được”
“Ân” Hiên Viên Chiến không hiểu những nguyên lý khoa học đó, nhưng hắn cũng chả nghĩ ra được cách giải thích nào hợp lý hơn.
Lục Bất Phá nói tiếp: “Động vật nơi này đều có nhiều đầu, Tư Không gia gia cũng đã nói, ông ấy vẫn chưa từng thấy qua động vật ở tinh cầu nào là nhiều đầu cả. Năng lượng lam tinh phong phú khiến động vật nơi này phát sinh biến dị, cũng làm thảm thực vật tại đây thêm tươi tốt, có khi dưới lòng đất Âu Mễ Già tinh này hơn phân nửa đều là lam tinh thạch không biết chừng”
“Ân”
Lục Bất Phá khẩu khí vô cùng trịnh trọng hỏi: “Có muốn nói phát hiện của chúng ta cho Liên bang biết không?”
Hiên Viên Chiến nhăn nửa cái mi đầu*: “Ngươi muốn che giấu?” [*vùng giữa đôi mày]
Lục Bất Phá thật do dự, thật mâu thuẫn: “Mặc dù hiến pháp Liên bang quy định không được phép phá hoại rừng rậm. Nhưng Hiên Viên Chiến, nếu ngươi là nghị trưởng, biết trên một tinh cầu có tồn tại lam tinh vô cùng phong phú, ngươi sẽ làm gì”
“Đào” Hiên Viên Chiến rất thẳng thắn, lam tinh không những có thể chế tạo ra cơ giáp chiến sĩ trí năng hơn, mà còn giúp tăng năng lực tác chiến của Liên bang lên rất nhiều.
Lục Bất Phá gật đầu: “Nếu ta là nghị trưởng ta sẽ cho phép khai thác. Nhưng…” Hắn vươn tay chỉ về phía hồ nước xinh đẹp, “Nó sẽ khô cạn; cá nướng tuyệt vời mà chúng ta ăn đêm nay cũng sẽ không còn nữa; cánh rừng để Phượng hoàng xưng vương xưng bá cũng sẽ biến mất…Hiến pháp Liên bang dùng pháp luật khống chế dục vọng tội ác của con người, nhưng khi các quan chức cấp cao của Liên bang cũng vô pháp khống chế dục vọng chính mình thì chúng ta có khác biệt gì so với nhân loại trước kia đâu”
Hiên Viên Chiến tùy việc mà xét nói: “Đây không phải là hồng tinh hay bạch tinh, nó là lam tinh. Liên bang có thể trở nên cường đại hơn”
“Nhưng ta không muốn cánh rừng này bị phá hủy” Lục Bất Phá đương nhiên hiểu rõ, cho nên hắn mới do dự như vậy, “Ta không muốn Âu Mễ Già tinh biến thành quả địa cầu thứ hai. Nếu chuyện này bị người tinh cầu khác biết được, chắc chắn bọn họ cũng sẽ điên cuồng tới cướp đoạt”
Hiên Viên Chiến quăng ra một câu rất vô trách nhiệm: “Ngươi là Mang Tang Tử, ngươi quyết định”
“Ta X!” Lục Bất Phá giơ thẳng ngón giữa.
Tay Hiên Viên Chiến từ phía sau bao lấy Lục Bất Phá: “Ta là quân nhân, trách nhiệm của ta là phục tùng mệnh lệnh, quyết định của Liên bang không nằm trong phạm vi chức trách của ta”
“A, hảo phiền a” Lục Bất Phá chui vào ngực Hiên Viên Chiến, “Ta luôn hy vọng Liên bang càng lúc càng lớn mạnh, nhưng ta cũng không muốn khu rừng này bị phá hủy. Nếu ta là một thương nhân lòng dạ hiểm độc thì tốt rồi, chỉ lo kiếm tiền bất chính, coi thường hết thảy những thứ khác”
Hiên Viên Chiến ôm chặt hắn, khích lệ tinh thần hắn.
“Ô ô! Ô ô!” Lam tinh thạch! Lam tinh thạch! Có một “Tiểu” gia khỏa nào đó chả có gì phải khó xử cả, thèm thuồng dán mắt vào bốn khối lam tinh thạch trên bãi cỏ, nó muốn!
Lục Bất Phá liếc nó một cái: “Ngươi muốn thế nào. Đem chúng ăn vào bụng à?”
“Ô ô…”
Đột nhiên mấy tia laser lóe lên, Lục Bất Phá bị dọa nhảy dựng vừa định mắng “Người” thì thấy xúc tu trong khoang ngực Quang Vinh lại xuất hiện, đem mấy khối lam tinh thạch kia bày giữa không trung, laser lại lóe sáng, lam tinh được bao bọc trong khoáng thạch thoát khỏi “Xiêm y” bên ngoài lộ ra bản tôn. Laser chói mắt lách tách lóe sáng không ngừng, bốn khối khoáng thạch lam tinh bị cắt thành sáu khối lam tinh kích cỡ tương đương nhau. Khoang ngực mở rộng hết mức, xúc tu kéo khối lam tinh vào, lại nghe một chuỗi âm thanh lách tách lách tách, chốc lát sau sáu khối thủy tinh màu đỏ thẫm bị vứt ra ngoài.
Quang Vinh ô ô kêu vài tiếng, sức sống mãnh liệt xoay xoay người, vặn vặn đầu, hoạt động hoạt động tứ chi. Kế tiếp, nó phát ra tiếng gầm thét khiến người ta khiếp đảm, vỏ cơ giáp đen nhánh khoác lên một tầng hào quang màu lam, cây cối xung quanh xào xạt. Lục Bất Phá nhìn thấy cũng bắt đầu sợ sợ, sao hắn có cảm giác tiểu Quang nhà mình đã tiến hóa rồi.
“Ô ô!” Tiến hóa rồi, nó tiến hóa rồi! Nó thành tiểu Quang đời thứ ba rồi!
“A? Còn có tiểu Quang đời thứ nhất và đời thứ hai nữa hả?” Lục Bất Phá lơ mơ luôn, hắn chỉ tùy tiện đoán mò thôi mà.
“Ô!!” Quang Vinh chỉ chỉ vào khối thủy tinh màu đỏ bị nó ném ra ngoài, đó chính là tiểu Quang đời thứ hai. Lục Bất Phá bò qua nhặt lấy một khối thủy tinh đỏ sẫm, màu sắc so với thủy tinh đỏ hắn từng thấy sậm hơn rất nhiều.
“Ô…” Tự đắc.
“Ngươi dựa vào cái này để cung cấp năng lượng?” Lục Bất Phá líu lưỡi, Quang Vinh chỉ dựa vào sáu cục này thôi mà đã thông minh hơn mấy cơ giáp khác?
“Ô!” Đúng!
“Ở đâu ra?” Lục Bất Phá không tin đây là đồ thuộc Mang Tà tinh.
“Ô…” Ủy khuất. Tiểu Quang không nhớ rõ, trước khi tới đây nó đã bị mất toàn bộ kí ức rồi.
Lục Bất Phá trợn trắng mắt: “Vậy sao ngươi biết đây là đời thứ hai, nói không chừng là đời thứ nhất à”
“Ô!” Là đời thứ hai, nó có thể cảm giác được!
“Ngươi cũng có cảm giác a.” Lục Bất Phá buồn cười.
“Ô ô…” Ủy khuất ủy khuất, tiểu Phá và tiểu Chiến sờ nó nó cũng cảm giác được vậy.
“Hảo, vậy ta sờ sờ” Lục Bất Phá bò đến bên chân Quang Vinh nịnh nọt ôm quanh cái chân to của nó, vuốt vuốt.
“Ô ô…” Cao hứng!
Thu phục đại gia khỏa kia xong, Lục Bất Phá quay qua ngoắc ngoắc sửu nam nửa mặt, “Trở vào khoang ngực thôi, lấy cá theo”
Hiên Viên Chiến cầm cá đã nướng chín giao cho Lục Bất Phá, sau đó một tay ôm hắn trèo lên thân thể Quang Vinh tiến vào khoang ngực. Vừa vào khoang ngực, cả hai đều sững sờ. Vách khoang vốn ửng hào quang kim loại bạc nay lại có hào quang màu lam. Ghế dựa đã được hạ xuống, Lục Bất Phá không biết có phải mình đã bị ảo giác rồi hay không, sao hắn cảm thấy ghế dựa êm hơn chút thì phải?
“Ô!” Đúng!
Lục Bất Phá hơi choáng đầu: “Ngươi đổi ghế dựa lúc nào vậy, sao ta không thấy?”
“Ô ô!” Tiểu Quang tự đổi đó! Tiểu Phá thích ghế mềm mềm mà!
“Ân…Ha ha, chất liệu này, a, ngươi mới làm hả?” Đột nhiên Lục Bất Phá cảm thấy hắn hiểu biết về tiểu Quang quá ít.
“Ô ô…”
Lục Bất Phá ôm chặt Hiên Viên Chiến: “Ngủ thôi. Tiểu Quang không chỉ là chiến sĩ mà còn là ma thuật sư nữa, ngủ ngủ” Chất liệu của hai chiếc ghế dựa này lại có thể phát sinh biến hóa theo sự gia tăng năng lượng của Quang Vinh, a thật phức tạp, rốt cuộc đây là cái thế giới tiên tiến gì vậy.
“Ô…” Tiểu Quang nghĩ tiểu Phá sẽ thích.
“Thích, thích, cực kỳ thích” Gục thẳng lên ghế, Lục Bất Phá thỏa mãn vuốt ve, “Tiểu Quang a, ngươi còn có thể làm gì nữa. Biết nấu cơm không?”
“Ô ô…” Cái đó tiểu Quang không biết.
“Ta cũng nghĩ ngươi không biết” Ngay cả chuyện này mà nó cũng biết thì người nào phát minh ra Quang Vinh không phải thượng đế cũng là thần.
“Ô…” Tiểu Quang sẽ học.
“Không cần! Ngươi học hết thì Hiên Viên Chiến làm cái gì. Như bây giờ là tốt lắm rồi, tiểu Phá rất thích”
“Ô ô…” Cao hứng! Cao hứng! Tiểu Phá thích tiểu Quang! Cao hứng!
“Bất Phá” Bán gương mặt tràn đầy mong đợi.
Lục Bất Phá chu miệng chạm chạm môi hắn, một tay niết cằm Hiên Viên Chiến: “Bé con, cười một cái cho bản đại gia coi coi” Bán gương mặt co rút, một phát tóm lấy mông Lục Bất Phá, gặm cổ hắn.
“Cáp…Đừng…Ngươi muốn làm ta mệt chết a” Lục Bất Phá giãy dụa, dù gì cũng phải để hắn hảo hảo nghỉ ngơi một ngày chứ. Hắn không được nghỉ ngơi đầy đủ cũng khá lâu rồi.
Hiên Viên Chiến đem người ôm sát lại: “Ngủ thôi”
Oa vào ngực Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá nhắm mắt lại, hơn nửa ngày, hắn mở miệng: “Nếu ta giấu diếm chuyện này, ngươi có tán thành hay không?” Hắn chưa từng nghĩ có một ngày mình lại lâm vào mâu thuẫn rối rắm giữa việc bảo vệ sinh thái cùng khai phá tài nguyên thế này.
“Ta là quân nhân, chỉ phục tùng mệnh lệnh”
“Vậy ngươi phục tùng mệnh lệnh của Mang Tang Tử sao?”
“Ân”
Lục Bất Phá mỉm cười, ôm chặt Hiên Viên Chiến: “Khó có dịp được ở một mình, nán lại thêm hai ngày nữa đi. Coi như hẹn hò, hắc hắc”
Hai mắt Hiên Viên Chiến sáng lên: “Hẹn hò là gì?”
“Tình nhân đơn độc tại một nơi nào đó ăn cơm hay dạo chơi cùng nhau gọi là hẹn hò”
Hai mắt Hiên Viên Chiến càng sáng hơn: “Ân. Ở thêm hai ngày!”
“Ô!” Nó cũng muốn hẹn hò cùng tiểu Phá và tiểu Chiến.
“Ha hả, ba chúng ta cùng hẹn hò” Lục Bất Phá bật cười.
Doanh địa, nhìn thấy bầu trời phương xa xuất hiện hai luồng đạn tín hiệu, Tang Sâm cùng mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu Phá và Chiến bị chuyện gì cản trở sao?” Hắn tự nói một mình, bất quá nếu hiện tại hai người thật sự an toàn thì hắn cũng không lo lắng nữa. Lập tức báo cáo cho tổng bộ về tình hình trước mắt của hai người, Tang Sâm ngáp một cái, mệt chết hắn rồi, ngủ bù trước nói sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook