Mang Tang Tử
-
Chương 53
Sắc mặt âm trầm ngồi bên cạnh đống lửa, đây là lần thứ hai kể từ khi xuyên việt Lục Bất Phá có cảm giác hối hận đến như thế. Nếu biết đêm nay có cơ hội được ăn thịt nướng thì có đánh chết hắn cũng tuyệt đối không cùng Hiên Viên Chiến làm!
Thịt loại động vật nào đó đang được nướng trên đống lửa, Lục Bất Phá thèm sắp chết luôn rồi, nhưng lại không dám ăn. Tạp Nặc có chút bất an nhìn Mang Tang Tử tiên sinh, nghĩ rằng hắn bởi vì bọn họ ăn thịt mà bất mãn, giải thích: “Mang Tang Tử tiên sinh, đây là ‘Tuyền điểu’. bọn ta sinh hoạt trường kì trong rừng rậm, thịt tuyền điểu có thể giúp bọn ta chống lại âm khí và không khí ẩm ướt trong rừng rậm”
“Ân” Lục Bất Phá rất muốn hỏi hương vị như thế nào, đem nước miếng đã muốn chảy xuống khóe miệng nuốt vào.
Có người chìa tay ra, Tạp Nặc đưa tuyền điểu đã được nướng chín qua, đối phương cầm lấy rồi thổi thổi, dùng chủy thủ cắt xuống một miếng nhỏ, đút tới bên miệng Lục Bất Phá, “Nếm thử xem, nơi này thấp khí nặng, ngươi ăn chút đi”
Trợn mắt liếc Hiên Viên Chiến một cái, Lục Bất Phá há mồm cắn xuống, hắn chỉ có thể ăn chút xíu! Toàn bộ kẻ phản loạn đều khẩn trương dán mắt nhìn phản ứng của Mang Tang Tử tiên sinh, Biệt Lâm sống chết không chịu ăn, hắn không cách nào chịu được việc giết động vật kiểu này lẫn hành vi ăn thịt bọn chúng.
Nhai nửa ngày mới chịu tiếc nuối nuốt xuống, Lục Bất Phá gật gật đầu: “Hương vị không tệ, nếu có thêm tý muối mùi vị sẽ càng ngon hơn nữa”
Vừa thấy Mang Tang Tử tiên sinh thích ăn, mọi người vô cùng kích động. Đạt Á – mẫu thân Tạp Nặc nói: “Chúng ta quanh năm cư ngụ trong rừng sâu, rất khó tìm được muối, dụng cụ sinh hoạt nhu yếu của chúng ta đều do bọn nhỏ đi ra ngoài tìm về, nhưng…” Đạt Á thở dài, thương cảm nói, “Rất nhiều trẻ em đều bị xem như ‘Kẻ phản loạn’, bị bắt đi”
Lục Bất Phá cau mày, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, sao các ngươi lại bị gọi là ‘Kẻ phản loạn’?”
“Bởi vì chúng ta không thể tiếp thụ hiến pháp Liên bang” Tạp Nặc nghiêm mặt nói, “Chúng ta tôn trọng phần lớn bộ phận trong hiến pháp Liên bang, nhưng có vài chế độ chúng ta không cách nào chấp nhận được”
“Đặc biệt là áp chế tình cảm giữa người với người, chúng ta không đồng ý. Không cho phép bản thân tồn tại dục vọng, điều kiện tiên quyết để kết hợp là dựa vào ưu khuyết điểm của gene. Thậm chí dùng cả thuốc và thủ đoạn tâm lý áp chế tính dục của chúng ta”
“Trẻ nhỏ phải là kết tinh của tình ái, nhưng…Mục đích kết hợp duy nhất của nam nữ chỉ để đào tạo ra đời sau có gene khỏe mạnh nhất. Áp chế dục vọng và tình cảm của con người. Người có thân thể tàn khuyết quá 30% sẽ không bị cưỡng chế kết hôn, nhưng bọn họ cũng mất đi quyền lợi được lựa chọn người trong lòng mình. Cho dù người hắn yêu nguyện ý tiếp nhận hắn, cũng sẽ vấp phải sự phản đối từ gia tộc”
“Con chúng ta từ nhỏ đã bị hiến pháp và quy tắc giáo dục, tuổi thơ của bọn chúng lẽ ra phải luôn tốt đẹp và hạnh phúc, bọn chúng có quyền tiếp xúc âm nhạc, vũ đạo, hội họa, có quyền quyết định sau này mình sẽ trở thành quân nhân hay nghệ thuật gia. Không nên tước đoạt tuổi thơ và niềm vui của trẻ nhỏ”
“Nhân loại không nên lạm sát động vật, nhưng vì sinh tồn, giết động vật có ích đối với thân thể chúng ta là điều hợp lý. Thịt nhân tạo và thịt luộc căn bản vô pháp cung cấp đủ dinh dưỡng, thậm chí không thể giúp chúng ta sinh tồn tại nơi rừng sâu không có ánh sáng thế này”
“Dùng hiến pháp áp chế hầu hết yêu cầu hợp lý của nhân loại, không phục hiến pháp lập tức bị trục xuất hoặc lưu vong, thậm chí bị bọn họ định tội là ‘Kẻ phản loạn’. Hiến chương cục bắt rất nhiều người của chúng ta, còn có trẻ em vị thành niên nữa. Con cái của ‘Kẻ phản loạn’ cũng là ‘Kẻ phản loạn’, chúng nó có tội tình gì? Chúng nó vô tội!”
Tạp Nặc càng nói càng kích động, những người có mặt cũng đều rất kích động. Đạt Á lệ rơi đầy mặt nói: “Chúng ta thì không quan trọng. Nhưng mà bọn nhỏ…Chúng nó còn bé như vậy, chúng nó không đáng bị đối đãi kiểu đó”
Lục Bất Phá nhìn qua, em bé mới được mấy tháng, trẻ nhỏ chỉ vài tuổi, còn có nhi đồng mười mấy tuổi, trên người bọn chúng đều bị khiếm khuyết, nhưng không có cơ giới giáp. Gương mặt bọn trẻ rất trắng, nguyên nhân là do sống trong rừng rậm quanh năm không thể thấy ánh mặt trời. Cũng rất gầy, miễn cưỡng coi như rắn chắc. Tuy nhiên ánh mắt bọn chúng đều rất hồn nhiên, hiếu kì nhìn lại hắn, mặc dù sinh hoạt trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, nhưng bọn chúng dường như rất vui vẻ.
“Các ngươi…” Lục Bất Phá vội vàng nuốt miếng thịt trong miệng xuống, “Các ngươi làm cách nào để đào tạo ra thế hệ sau? Nơi này cũng có máy ấ p?” [*Incubator, xem hình minh h ọ a bên d ướ i ]
Trên mặt Tạp Nặc và những người khác lộ ra vẻ tự hào: “Đứa nhỏ của chúng ta chính là kết tinh của tình ái. Chúng nó sinh trưởng trong tử cung người mẹ, bú sữa mẹ”
Lục Bất Phá, Biệt Lâm và Hiên Viên Chiến đều sững sốt, Biệt Lâm lập tức nói: “Không thể nào! Làm sao các ngươi có được công năng sinh dục chứ?”
Tạp Nặc nói: “Chúng ta bảo vệ sự cân bằng của thiên nhiên, chúng ta cũng tiếp nhận quà tặng từ thiên nhiên. Tỷ lệ sinh nở cùng tỷ lệ sống sót của chúng ta tuy rằng rất thấp, nhưng có rất nhiều trẻ con đều lớn lên khỏe mạnh. Mặc dù không cách nào tránh khỏi việc bộ phận nào đó bị tổn hại, cũng có những đứa trẻ vì thế mà chết đi, nhưng quả thật chúng ta có thể thông qua thân thể chính mình tiến hành sinh dục. Đây là quyền lợi mà thiên nhiên trao cho nhân loại, đó là điều không thể tước đoạt”
“Có phải các ngươi sau khi ăn thứ gì đó trong rừng rậm liền có khả năng sinh sản đời sau không?” Lục Bất Phá chỉ có thể nghĩ như thế.
Tạp Nặc lắc lắc đầu: “Chúng ta chẳng qua là dưới tình huống tự nhiên nhất, tìm kiếm bạn đời yêu thích của chính mình, kết hợp cùng bọn họ. Người mẹ dùng tử cung của nàng làm lồng ấp đứa nhỏ, rừng sâu cung cấp hết thảy chất dinh dưỡng và năng lượng cần thiết cho chúng ta. Cứ như vậy sinh hạ trẻ nhỏ một cách tự nhiên. Không có ‘Khống dục châm’, không có ‘Thuốc dẫn tinh’, cái gì cũng không có. Chúng ta hoàn toàn chiếu theo phương thức sinh hoạt của tổ tiên mà sống, bất đồng duy nhất chính là, cách sống của chúng ta trái với hiến pháp”
Lục Bất Phá ưu tư trong lòng gật gật đầu: “Hiến pháp Liên bang quả thật có chút không hợp tình người, thậm chí có chỗ rất biến thái”
“Mang Tang Tử tiên sinh!” Nhóm “Kẻ phản loạn” kinh ngạc vạn phần.
“Tiểu Phá!” Biệt Lâm cũng thật kinh hoảng, sao tiểu Phá có thể ngang nhiên phản đối hiến pháp.
Lục Bất Phá liếc xéo Hiên Viên Chiến một cái, sâu kín nói: “Hôn nhân chỉ để bồi dưỡng đời sau một cách hợp lý, hành động nào cũng vì mục đích sinh dục sinh dục, không khác gì động vật. Động vật còn có thể giao phối, nhưng bọn hắn ngay cả giao phối cũng không có, chỉ biết sau khi tinh tử và trứng thành thục lấy ra dung hợp dung hợp, rồi mới đặt vào máy ấp. Cuộc sống của bọn hắn không có ái tình, chỉ có nhân giống”
“Mang Tang Tử tiên sinh!” Tạp Nặc và Đạt Á bật khóc, sau những gian khổ dài đăng đẳng, cuối cùng cũng có người hiểu được bọn họ rồi, mà người này lại còn là Mang Tang Tử tiên sinh tôn quý nhất.
“Tiểu Phá…” Biệt Lâm tái mặt, tiểu Phá sẽ không ủng hộ kẻ phản loạn chứ.
Nửa gương mặt Hiên Viên Chiến hơi co rút, xê dịch về phía Lục Bất Phá, kề sát vào hắn.
“Còn nữa, mục đích duy nhất của ăn cơm chỉ để lấp đầy bụng, căn bản không để ý tới sắc hương vị. Món gì cũng hết luộc rồi hầm, hầm rồi luộc. Bất kể là thịt nhân tạo hay thịt luộc cũng đều khiến người ta nuốt không trôi. Sô pha, ghế dựa và giường thì cứng ngắc, một chút cũng không thoải mái. Cấm hưởng thụ, nhưng chỗ ở con người cũng phải làm sao cho thoải mái chút chứ”
“Mang Tang Tử tiên sinh…” Giống như đã tìm được đấng cứu thế, nhóm kẻ phản loạn cùng bật khóc.
“Tiểu Phá…” Biệt Lâm cũng sắp khóc.
“Ân, các ngươi không nói ta quên mất. Sao không soạn vài truyện cổ tích kể cho bọn nhỏ nghe. Chỉ nói với bọn nó phải kiên cường, kiên cường, bọn nhỏ cũng cần có một tuổi thơ vui vẻ a. Nên để bọn nó học được sự kiên cường, học đoàn kết hợp tác, học tính dũng cảm từ trong khoát hoạt. Chứ không phải dùng phương pháp quân sự tiến hành quản lý cưỡng ép. Việc đó có khác gì Tư Ba Đạt đâu”
“Mang Tang Tử tiên sinh…Ô ô ô…” Không ít người ủy khuất khóc thành tiếng.
“Tiểu Phá…” Biệt Lâm cũng khóc, này phải làm sao đây.
Hiên Viên Chiến thủy chung bảo trì trầm mặc, bất quá sau khi Lục Bất Phá ăn xong rồi, hắn tận tráchcắt một miếng thịt nướng khác cho Lục Bất Phá.
Vì nghĩ cho cái mông mình, Lục Bất Phá lắc lắc đầu, sau đó hắn nói: “Bất quá việc gì cũng có tính hai mặt. Dục vọng bình thường của con người cần phải được thỏa mãn đầy đủ, nhưng tục ngữ nói ‘Lòng tham không đáy rắn nuốt voi’. Dục vọng con người rất khó chân chính được đáp ứng đủ chỉ trong một ngày. Ta hôm nay vì nhu cầu thân thể mà ăn động vật, ngày mai có thể vì da lông đẹp đẽ, răng nanh tinh xảo hay một bộ phận có công hiệu đặc thù nào đó của động vật mà tiến hành cái gọi là giết chóc một cách hợp lý. Không có mua bán cũng chưa có giết chóc, nhưng lòng tham của con người một khi đã quyết định phát động sát giới thì sẽ khó mà kết thúc được”
Những người đang thút thít sững sờ, nước mắt Biệt Lâm ngừng rơi.
“Ta muốn có sô pha, ghế dựa và giường mềm mại, nhưng khi ta có được những thứ này rồi, ta lại tiếp tục muốn phòng tắm của ta thoải mái hơn chút nữa, phòng bếp của ta hiện đại thêm chút nữa. Cứ thế nhu cầu của ta càng lúc càng nhiều. Vì để thỏa mãn những nhu cầu này, có thể chúng ta nhất thiết phải phá hư rừng rậm, mù quáng mà khai thác tài nguyên, chỉ vì thỏa mãn yêu cầu về vật chất cùng với tinh thần hưởng thụ càng ngày càng cao của chúng ta”
“Mang Tang Tử tiên sinh…” Huyết sắc trên mặt Tạp Nặc và Đạt Á thối lui.
“Tiểu Phá…” Biệt Lâm kích động lần nữa rơi lệ.
“Ái tình đúng là tốt đẹp, nhưng nhân loại có thể tự khống chế được dục vọng của chính mình hay không? Hôm nay ta cảm thấy A là một mỹ nữ, ta yêu nàng, cùng nàng tiến hành giao lưu thể xác cùng tâm hồn tốt đẹp; nhưng rồi ngày mai ta lại cảm thấy B cũng là một mỹ nữ, lại muốn cùng nàng tiến hành giao lưu thể xác và tâm linh; hoặc ta chỉ thuần túy yêu thích giao lưu thể xác thôi, lợi dụng danh nghĩa tình yêu phát sinh quan hệ thân mật với nhiều mỹ nữ. Lạm tình, lạm giao như thế có lẽ cũng sẽ phát sinh”
Bán gương mặt của Hiên Viên Chiến nháy mắt âm trầm, ở phía sau dán sát vào mông Lục Bất Phá, nơi này là của hắn! Lục Bất Phá quay đầu lại liếc hắn một cái, tiếp tục nói với kẻ phản loạn đang bị đả kích nặng, á khẩu không nói nên lời: “Chúng ta theo đuổi phương pháp nhân giống nguyên thủy cho đời sau, việc này có đảm bảo được nhân khẩu chúng ta tăng trưởng đúng hay không? Lúc chiến tranh nổ ra, chúng ta có đủ dũng sĩ đầu nhập chiến tranh mà không bị tinh cầu có nhân khẩu đông đảo tiêu diệt hay không? Đứa nhỏ là kết tinh của tình yêu, nhưng nhu cầu sinh sản của nhân loại khiến tình yêu và hiện thực phát sinh mâu thuẫn, chúng ta là cần kết tinh hay tương lai nhân loại?”
Toàn bộ doanh địa yên lặng, chỉ có tiếng kêu của côn trùng đêm xung quanh hòa cùng tiếng lách tách phát ra từ đống lửa. Vào lúc kẻ phản loạn cho rằng Mang Tang Tử tiên sinh nguyện ý giúp đỡ bọn họ, thì đột nhiên kết quả lại nghịch chuyển, bọn họ vẫn bị vứt đi như trước.
Nhìn thấy vài gương mặt trở nên thất vọng thương tâm, Lục Bất Phá mỉm cười: “Nhưng, sự việc chính là mâu thuẫn như thế. Hiến pháp Liên bang tiến hành có một mặt không hợp tình hợp lý, nhân loại cần phải theo đuổi cuộc sống hoàn mỹ, cần có khí lực khỏe mạnh cho bản thân, điều kiện tiên quyết là để bảo vệ vinh dự quốc gia mình, làm hết khả năng để thỏa mãn quyền lợi nhân loại mà một người đáng được hưởng, mặt khác, khi chúng ta tự do theo đuổi quyền lợi mà chúng ta đáng được hưởng, có thể tự do này sẽ đưa đến nguy cơ cho Liên bang, sẽ khiến chúng ta trở lại quá khứ lần nữa, vì thỏa mãn ham muốn cá nhân, chúng ta không thèm quan tâm mà hủy diệt quê hương của mình, khiến nơi này không còn là chỗ sinh sống được nữa, chúng ta lại bắt đầu chuyến lữ hành dài đăng đẳng qua các hành tinh, cho đến khi chúng ta tìm thấy Mang Tà tinh thứ hai mới thôi”
Vẻ nghi hoặc hiện trên mặt mỗi người, Biệt Lâm cũng có chút hồ đồ, không rõ Lục Bất Phá đến tột cùng là đứng về phe nào. Tựa hồ hắn vừa đồng ý, lại vừa không đồng ý cách làm của hai phía. Biệt Lâm đột nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức mở “Mang Tang Tử trích lời” của mình ra, lấy bút, đồng thời mở hình chiếu từ máy thu thập ra.
“Ta cảm thấy đây là vấn đề về ‘Giới hạn’. Cầm lấy một con tuyền điểu đã nướng chín từ trên đống lửa, Lục Bất Phá ngửi ngửi, vẻ mặt thõa mãn, “Chúng ta ăn thịt động vật là để cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng không thể thiếu cho cơ thể, cũng đồng dạng là bắt giết động vật. Ta lấy ví dụ: nếu mỗi ngày giết hai con tuyền điểu là đủ để bổ sung năng lượng, thì ta tuyệt đối không giết nhiều hơn; nhưng ta lại cảm thấy lông vũ tuyền điểu rất đẹp, dùng làm đồ trang sức thật tuyệt, mà phải cần ba con tuyền điểu mới đủ lông mao để làm đồ trang sức ta thích, thế là mỗi ngày ta giết ba con tuyền điểu, dư ra một con ăn không hết, đành phải ném đi; sau ta lại phát hiện rất nhiều người thích món trang sức này, ta phát hiện nó có thể mang tiền về cho ta, ta liền giết sáu con tuyền điểu mỗi ngày, để giúp cuộc sống của ta càng trở nên tốt hơn”
Xoay tuyền điểu nướng chỉ nhỏ hơn gà một chút trong tay, Lục Bất Phá mỉm cười: “Cứ thế, dục vọng của ta sẽ càng ngày càng cao, tuyền điểu chết cũng càng lúc càng nhiều, rốt cuộc đến một ngày, cả khu rừng này sẽ không còn một con tuyền điểu nào”
Tất cả mọi người lâm vào trầm tư, bọn họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Đem tuyền điểu thả trở về, Lục Bất Phá nói tiếp: “Nhưng có người lập ra một bộ pháp luật. Mỗi ngày chúng ta chỉ được giết ba con tuyền điểu, lấy thịt ăn, còn lông vũ làm thành trang sức, người làm trái pháp luật sẽ nhận hình phạt, hơn nữa còn là trọng hình, như vậy hành vi của chúng ta bị ràng buộc, thì trước lúc giết tuyền điểu sẽ suy nghĩ cân nhắc. Nếu không có ai cảm thấy hứng thú với vật trang sức tuyền điểu, hoặc giả bọn họ cho rằng ăn thịt tuyền điểu giúp mình khỏe mạnh càng trọng yếu hơn so với dùng lông vũ của chúng làm đồ trang sức, như vậy không có mua bán cũng không có giết chóc, chúng ta tự nhiên sẽ không giết nhiều tuyền điểu nữa”
“Nhưng như thế lại nảy sinh một vấn đề. Nếu pháp luật yêu cầu bất cứ ai cũng không được giết tuyền điểu, không được dùng lông vũ của nó làm đồ trang sức, người phạm pháp sẽ bị xử cực hình, không chút suy xét rằng thịt tuyền điểu đối với sự khỏe mạnh của thân thể chúng ta là phi thường trọng yếu, tước đoạt quyền lợi sinh tồn phát triển khỏe mạnh của chúng ta, vậy thì pháp luật đó đương nhiên bất hợp lý, cần tiến hành sữa đổi. Việc này cũng giống như vấn đề ‘Giới hạn’”
“Không có tự do tuyệt đối, cũng không có đúng sai tuyệt đối. Tất cả mọi chuyện đều cần một ‘Giới hạn’. Không được vượt quá ‘Giới hạn’ này, cũng không thể bởi vì sợ vượt qua ‘Giới hạn’ này mà đem mọi thứ tuyệt đối hóa. Mậu thuẫn giữa nhận thức của các ngươi và hiến pháp Liên bang ở ngay cái ‘Giới hạn’ này. Ta chẳng thể nói các ngươi sai, ta cũng chẳng thể nói hiến pháp sai, bởi vì yêu cầu của các ngươi là hợp lý, mà sự lo nghĩ của Liên bang cũng hợp lý”
Tạp Nặc nhịn không được nói: “Mang Tang Tử tiên sinh, ý của ngài là gì?”
“Ý của ta?” Lục Bất Phá thở dài, “Hiếp pháp Liên bang được chấp hành mấy trăm năm rồi, rất nhiều quan niệm đã thâm căn cố đế. Muốn cải cách, không phải là chuyện một sớm một chiều. Yêu cầu của các ngươi rất hợp lý, ta vô cùng không thích hai người chỉ vì sinh sản mà đến với nhau, có khác chi động vật chứ, chúng ta là người, mặc dù cũng là động vật, nhưng chúng ta có tư tưởng, có thể khống chế dục vọng của mình. Giữa Liên bang và các người cần ngồi xuống hảo hảo bàn bạc, Liên bang có chỗ cần cải tiến; các ngươi cũng vậy, có điểm cần sửa đổi. Các ngươi dám nói trong cuộc sống của các ngươi chưa từng xuất hiện những chuyện như bội tình bạc nghĩa, lạm sát động vật hay không?”
Sau khi Lục Bất Phá đem “Bội tình bạc nghĩa” gì đó giải thích một lần, Tạp Nặc và Đạt Á trầm mặc, loại tình huống này không phải là chưa từng xảy ra.
“Không có loại chế độ nào là hoàn mỹ tuyệt đối cả, cũng chẳng có loại tự do nào là tự do tuyệt đối. Liên bang không muốn giẫm vào vết xe đổ của quá khứ, các ngươi thì muốn được hưởng thụ quyền lợi chính đáng của mình. Hai bên đều có đạo lý, đây chẳng qua là bất đồng về giá trị quan, nhân sinh quan, thế giới quan, ta không có biện pháp tốt nào để hóa giải mâu thuẫn giữa các ngươi. Ta chỉ biết cung cấp cho các ngươi cơ hội, để các ngươi cùng Liên bang có thể bình tâm tĩnh khí khai thông, giúp Liên bang hiểu rõ tư tưởng các ngươi, để Liên bang xem xét cách làm của các ngươi”
“Chế độ tuyệt đối, hoàn mỹ, tất cả mọi người đều có thể chấp nhận là không tồn tại, cũng không có khả năng tồn tại. Điểm này các ngươi phải hiểu rõ, bất kể chính phủ như thế nào, chế độ như thế nào đều không thể cho các ngươi tự do tuyệt đối. Đôi khi bỏ qua không có nghĩa là ủy khuất, tranh thủ cũng không có nghĩa là phản loạn. Tạp Nặc, nếu các ngươi nguyện ý, lần này trở về ta sẽ cùng Ủy ban thảo luận chuyện giữa các ngươi và bọn hắn”
“Các ngươi là Mang Tà nhân, là một phần tử của Liên bang. Chuyện gì cũng sẽ đàm phán được. Nếu như Ủy ban đồng ý, các ngươi có thể cử vài vị đại biểu tiến thêm một bước đám phán cùng Liên bang, ta đảm bảo các ngươi an toàn. Kể cả những người bị bắt, ta sẽ tranh thủ bảo Hiến chương cục thả bọn họ. Ta không hy vọng nhìn thấy nội bộ Liên bang nảy sinh bất cứ mâu thuẫn nào tổn hại đến sự ổn định của Liên bang. Tất cả đều là người một nhà, có gì không thể nói được? Chúng ta phải đoàn kết hợp tác nhất trí đối ngoại mới đúng”
Nói một hơi nhiều như thế, Lục Bất Phá cũng mệt mỏi. Không chỉ tinh thần mỏi mệt, thân thể càng rã rời. Không để cho Tạp Nặc ra quyết định ngay, hắn duỗi lưng một cái, vịn Hiên Viên Chiến đứng dậy: “Các ngươi cứ từ từ suy nghĩ, ta không vội. Đúng rồi, không phải các ngươi nói đã phát hiện vài người mất tích sao? Sẵn tiện dẫn ta đi xem thử”
Tạp Nặc thần sắc nghiêm túc đứng dậy nói: “Ta dẫn ngài đi ngay. Lời ngài nói chúng ta sẽ suy nghĩ cân nhắc kỹ càng”
Lục Bất Phá vỗ vỗ hắn: “Đều là người một nhà, không cần lo lắng, hảo hảo suy nghĩ. Cuối cùng rồi cũng sẽ có biện pháp giải quyết thôi”
Tạp Nặc gật gật đầu, xoay người dẫn Lục Bất Phá đi xem những người mất tích kia, Hiên Viên Chiến và Biệt Lâm cũng đi theo, sau khi bọn hắn đã đi xa, trên mặt Đạt Á nở nụ cười.
——————————
Chú gi ả i :
_ Máy ấ p tr ẻ s ơ sinh:
Thịt loại động vật nào đó đang được nướng trên đống lửa, Lục Bất Phá thèm sắp chết luôn rồi, nhưng lại không dám ăn. Tạp Nặc có chút bất an nhìn Mang Tang Tử tiên sinh, nghĩ rằng hắn bởi vì bọn họ ăn thịt mà bất mãn, giải thích: “Mang Tang Tử tiên sinh, đây là ‘Tuyền điểu’. bọn ta sinh hoạt trường kì trong rừng rậm, thịt tuyền điểu có thể giúp bọn ta chống lại âm khí và không khí ẩm ướt trong rừng rậm”
“Ân” Lục Bất Phá rất muốn hỏi hương vị như thế nào, đem nước miếng đã muốn chảy xuống khóe miệng nuốt vào.
Có người chìa tay ra, Tạp Nặc đưa tuyền điểu đã được nướng chín qua, đối phương cầm lấy rồi thổi thổi, dùng chủy thủ cắt xuống một miếng nhỏ, đút tới bên miệng Lục Bất Phá, “Nếm thử xem, nơi này thấp khí nặng, ngươi ăn chút đi”
Trợn mắt liếc Hiên Viên Chiến một cái, Lục Bất Phá há mồm cắn xuống, hắn chỉ có thể ăn chút xíu! Toàn bộ kẻ phản loạn đều khẩn trương dán mắt nhìn phản ứng của Mang Tang Tử tiên sinh, Biệt Lâm sống chết không chịu ăn, hắn không cách nào chịu được việc giết động vật kiểu này lẫn hành vi ăn thịt bọn chúng.
Nhai nửa ngày mới chịu tiếc nuối nuốt xuống, Lục Bất Phá gật gật đầu: “Hương vị không tệ, nếu có thêm tý muối mùi vị sẽ càng ngon hơn nữa”
Vừa thấy Mang Tang Tử tiên sinh thích ăn, mọi người vô cùng kích động. Đạt Á – mẫu thân Tạp Nặc nói: “Chúng ta quanh năm cư ngụ trong rừng sâu, rất khó tìm được muối, dụng cụ sinh hoạt nhu yếu của chúng ta đều do bọn nhỏ đi ra ngoài tìm về, nhưng…” Đạt Á thở dài, thương cảm nói, “Rất nhiều trẻ em đều bị xem như ‘Kẻ phản loạn’, bị bắt đi”
Lục Bất Phá cau mày, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, sao các ngươi lại bị gọi là ‘Kẻ phản loạn’?”
“Bởi vì chúng ta không thể tiếp thụ hiến pháp Liên bang” Tạp Nặc nghiêm mặt nói, “Chúng ta tôn trọng phần lớn bộ phận trong hiến pháp Liên bang, nhưng có vài chế độ chúng ta không cách nào chấp nhận được”
“Đặc biệt là áp chế tình cảm giữa người với người, chúng ta không đồng ý. Không cho phép bản thân tồn tại dục vọng, điều kiện tiên quyết để kết hợp là dựa vào ưu khuyết điểm của gene. Thậm chí dùng cả thuốc và thủ đoạn tâm lý áp chế tính dục của chúng ta”
“Trẻ nhỏ phải là kết tinh của tình ái, nhưng…Mục đích kết hợp duy nhất của nam nữ chỉ để đào tạo ra đời sau có gene khỏe mạnh nhất. Áp chế dục vọng và tình cảm của con người. Người có thân thể tàn khuyết quá 30% sẽ không bị cưỡng chế kết hôn, nhưng bọn họ cũng mất đi quyền lợi được lựa chọn người trong lòng mình. Cho dù người hắn yêu nguyện ý tiếp nhận hắn, cũng sẽ vấp phải sự phản đối từ gia tộc”
“Con chúng ta từ nhỏ đã bị hiến pháp và quy tắc giáo dục, tuổi thơ của bọn chúng lẽ ra phải luôn tốt đẹp và hạnh phúc, bọn chúng có quyền tiếp xúc âm nhạc, vũ đạo, hội họa, có quyền quyết định sau này mình sẽ trở thành quân nhân hay nghệ thuật gia. Không nên tước đoạt tuổi thơ và niềm vui của trẻ nhỏ”
“Nhân loại không nên lạm sát động vật, nhưng vì sinh tồn, giết động vật có ích đối với thân thể chúng ta là điều hợp lý. Thịt nhân tạo và thịt luộc căn bản vô pháp cung cấp đủ dinh dưỡng, thậm chí không thể giúp chúng ta sinh tồn tại nơi rừng sâu không có ánh sáng thế này”
“Dùng hiến pháp áp chế hầu hết yêu cầu hợp lý của nhân loại, không phục hiến pháp lập tức bị trục xuất hoặc lưu vong, thậm chí bị bọn họ định tội là ‘Kẻ phản loạn’. Hiến chương cục bắt rất nhiều người của chúng ta, còn có trẻ em vị thành niên nữa. Con cái của ‘Kẻ phản loạn’ cũng là ‘Kẻ phản loạn’, chúng nó có tội tình gì? Chúng nó vô tội!”
Tạp Nặc càng nói càng kích động, những người có mặt cũng đều rất kích động. Đạt Á lệ rơi đầy mặt nói: “Chúng ta thì không quan trọng. Nhưng mà bọn nhỏ…Chúng nó còn bé như vậy, chúng nó không đáng bị đối đãi kiểu đó”
Lục Bất Phá nhìn qua, em bé mới được mấy tháng, trẻ nhỏ chỉ vài tuổi, còn có nhi đồng mười mấy tuổi, trên người bọn chúng đều bị khiếm khuyết, nhưng không có cơ giới giáp. Gương mặt bọn trẻ rất trắng, nguyên nhân là do sống trong rừng rậm quanh năm không thể thấy ánh mặt trời. Cũng rất gầy, miễn cưỡng coi như rắn chắc. Tuy nhiên ánh mắt bọn chúng đều rất hồn nhiên, hiếu kì nhìn lại hắn, mặc dù sinh hoạt trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, nhưng bọn chúng dường như rất vui vẻ.
“Các ngươi…” Lục Bất Phá vội vàng nuốt miếng thịt trong miệng xuống, “Các ngươi làm cách nào để đào tạo ra thế hệ sau? Nơi này cũng có máy ấ p?” [*Incubator, xem hình minh h ọ a bên d ướ i ]
Trên mặt Tạp Nặc và những người khác lộ ra vẻ tự hào: “Đứa nhỏ của chúng ta chính là kết tinh của tình ái. Chúng nó sinh trưởng trong tử cung người mẹ, bú sữa mẹ”
Lục Bất Phá, Biệt Lâm và Hiên Viên Chiến đều sững sốt, Biệt Lâm lập tức nói: “Không thể nào! Làm sao các ngươi có được công năng sinh dục chứ?”
Tạp Nặc nói: “Chúng ta bảo vệ sự cân bằng của thiên nhiên, chúng ta cũng tiếp nhận quà tặng từ thiên nhiên. Tỷ lệ sinh nở cùng tỷ lệ sống sót của chúng ta tuy rằng rất thấp, nhưng có rất nhiều trẻ con đều lớn lên khỏe mạnh. Mặc dù không cách nào tránh khỏi việc bộ phận nào đó bị tổn hại, cũng có những đứa trẻ vì thế mà chết đi, nhưng quả thật chúng ta có thể thông qua thân thể chính mình tiến hành sinh dục. Đây là quyền lợi mà thiên nhiên trao cho nhân loại, đó là điều không thể tước đoạt”
“Có phải các ngươi sau khi ăn thứ gì đó trong rừng rậm liền có khả năng sinh sản đời sau không?” Lục Bất Phá chỉ có thể nghĩ như thế.
Tạp Nặc lắc lắc đầu: “Chúng ta chẳng qua là dưới tình huống tự nhiên nhất, tìm kiếm bạn đời yêu thích của chính mình, kết hợp cùng bọn họ. Người mẹ dùng tử cung của nàng làm lồng ấp đứa nhỏ, rừng sâu cung cấp hết thảy chất dinh dưỡng và năng lượng cần thiết cho chúng ta. Cứ như vậy sinh hạ trẻ nhỏ một cách tự nhiên. Không có ‘Khống dục châm’, không có ‘Thuốc dẫn tinh’, cái gì cũng không có. Chúng ta hoàn toàn chiếu theo phương thức sinh hoạt của tổ tiên mà sống, bất đồng duy nhất chính là, cách sống của chúng ta trái với hiến pháp”
Lục Bất Phá ưu tư trong lòng gật gật đầu: “Hiến pháp Liên bang quả thật có chút không hợp tình người, thậm chí có chỗ rất biến thái”
“Mang Tang Tử tiên sinh!” Nhóm “Kẻ phản loạn” kinh ngạc vạn phần.
“Tiểu Phá!” Biệt Lâm cũng thật kinh hoảng, sao tiểu Phá có thể ngang nhiên phản đối hiến pháp.
Lục Bất Phá liếc xéo Hiên Viên Chiến một cái, sâu kín nói: “Hôn nhân chỉ để bồi dưỡng đời sau một cách hợp lý, hành động nào cũng vì mục đích sinh dục sinh dục, không khác gì động vật. Động vật còn có thể giao phối, nhưng bọn hắn ngay cả giao phối cũng không có, chỉ biết sau khi tinh tử và trứng thành thục lấy ra dung hợp dung hợp, rồi mới đặt vào máy ấp. Cuộc sống của bọn hắn không có ái tình, chỉ có nhân giống”
“Mang Tang Tử tiên sinh!” Tạp Nặc và Đạt Á bật khóc, sau những gian khổ dài đăng đẳng, cuối cùng cũng có người hiểu được bọn họ rồi, mà người này lại còn là Mang Tang Tử tiên sinh tôn quý nhất.
“Tiểu Phá…” Biệt Lâm tái mặt, tiểu Phá sẽ không ủng hộ kẻ phản loạn chứ.
Nửa gương mặt Hiên Viên Chiến hơi co rút, xê dịch về phía Lục Bất Phá, kề sát vào hắn.
“Còn nữa, mục đích duy nhất của ăn cơm chỉ để lấp đầy bụng, căn bản không để ý tới sắc hương vị. Món gì cũng hết luộc rồi hầm, hầm rồi luộc. Bất kể là thịt nhân tạo hay thịt luộc cũng đều khiến người ta nuốt không trôi. Sô pha, ghế dựa và giường thì cứng ngắc, một chút cũng không thoải mái. Cấm hưởng thụ, nhưng chỗ ở con người cũng phải làm sao cho thoải mái chút chứ”
“Mang Tang Tử tiên sinh…” Giống như đã tìm được đấng cứu thế, nhóm kẻ phản loạn cùng bật khóc.
“Tiểu Phá…” Biệt Lâm cũng sắp khóc.
“Ân, các ngươi không nói ta quên mất. Sao không soạn vài truyện cổ tích kể cho bọn nhỏ nghe. Chỉ nói với bọn nó phải kiên cường, kiên cường, bọn nhỏ cũng cần có một tuổi thơ vui vẻ a. Nên để bọn nó học được sự kiên cường, học đoàn kết hợp tác, học tính dũng cảm từ trong khoát hoạt. Chứ không phải dùng phương pháp quân sự tiến hành quản lý cưỡng ép. Việc đó có khác gì Tư Ba Đạt đâu”
“Mang Tang Tử tiên sinh…Ô ô ô…” Không ít người ủy khuất khóc thành tiếng.
“Tiểu Phá…” Biệt Lâm cũng khóc, này phải làm sao đây.
Hiên Viên Chiến thủy chung bảo trì trầm mặc, bất quá sau khi Lục Bất Phá ăn xong rồi, hắn tận tráchcắt một miếng thịt nướng khác cho Lục Bất Phá.
Vì nghĩ cho cái mông mình, Lục Bất Phá lắc lắc đầu, sau đó hắn nói: “Bất quá việc gì cũng có tính hai mặt. Dục vọng bình thường của con người cần phải được thỏa mãn đầy đủ, nhưng tục ngữ nói ‘Lòng tham không đáy rắn nuốt voi’. Dục vọng con người rất khó chân chính được đáp ứng đủ chỉ trong một ngày. Ta hôm nay vì nhu cầu thân thể mà ăn động vật, ngày mai có thể vì da lông đẹp đẽ, răng nanh tinh xảo hay một bộ phận có công hiệu đặc thù nào đó của động vật mà tiến hành cái gọi là giết chóc một cách hợp lý. Không có mua bán cũng chưa có giết chóc, nhưng lòng tham của con người một khi đã quyết định phát động sát giới thì sẽ khó mà kết thúc được”
Những người đang thút thít sững sờ, nước mắt Biệt Lâm ngừng rơi.
“Ta muốn có sô pha, ghế dựa và giường mềm mại, nhưng khi ta có được những thứ này rồi, ta lại tiếp tục muốn phòng tắm của ta thoải mái hơn chút nữa, phòng bếp của ta hiện đại thêm chút nữa. Cứ thế nhu cầu của ta càng lúc càng nhiều. Vì để thỏa mãn những nhu cầu này, có thể chúng ta nhất thiết phải phá hư rừng rậm, mù quáng mà khai thác tài nguyên, chỉ vì thỏa mãn yêu cầu về vật chất cùng với tinh thần hưởng thụ càng ngày càng cao của chúng ta”
“Mang Tang Tử tiên sinh…” Huyết sắc trên mặt Tạp Nặc và Đạt Á thối lui.
“Tiểu Phá…” Biệt Lâm kích động lần nữa rơi lệ.
“Ái tình đúng là tốt đẹp, nhưng nhân loại có thể tự khống chế được dục vọng của chính mình hay không? Hôm nay ta cảm thấy A là một mỹ nữ, ta yêu nàng, cùng nàng tiến hành giao lưu thể xác cùng tâm hồn tốt đẹp; nhưng rồi ngày mai ta lại cảm thấy B cũng là một mỹ nữ, lại muốn cùng nàng tiến hành giao lưu thể xác và tâm linh; hoặc ta chỉ thuần túy yêu thích giao lưu thể xác thôi, lợi dụng danh nghĩa tình yêu phát sinh quan hệ thân mật với nhiều mỹ nữ. Lạm tình, lạm giao như thế có lẽ cũng sẽ phát sinh”
Bán gương mặt của Hiên Viên Chiến nháy mắt âm trầm, ở phía sau dán sát vào mông Lục Bất Phá, nơi này là của hắn! Lục Bất Phá quay đầu lại liếc hắn một cái, tiếp tục nói với kẻ phản loạn đang bị đả kích nặng, á khẩu không nói nên lời: “Chúng ta theo đuổi phương pháp nhân giống nguyên thủy cho đời sau, việc này có đảm bảo được nhân khẩu chúng ta tăng trưởng đúng hay không? Lúc chiến tranh nổ ra, chúng ta có đủ dũng sĩ đầu nhập chiến tranh mà không bị tinh cầu có nhân khẩu đông đảo tiêu diệt hay không? Đứa nhỏ là kết tinh của tình yêu, nhưng nhu cầu sinh sản của nhân loại khiến tình yêu và hiện thực phát sinh mâu thuẫn, chúng ta là cần kết tinh hay tương lai nhân loại?”
Toàn bộ doanh địa yên lặng, chỉ có tiếng kêu của côn trùng đêm xung quanh hòa cùng tiếng lách tách phát ra từ đống lửa. Vào lúc kẻ phản loạn cho rằng Mang Tang Tử tiên sinh nguyện ý giúp đỡ bọn họ, thì đột nhiên kết quả lại nghịch chuyển, bọn họ vẫn bị vứt đi như trước.
Nhìn thấy vài gương mặt trở nên thất vọng thương tâm, Lục Bất Phá mỉm cười: “Nhưng, sự việc chính là mâu thuẫn như thế. Hiến pháp Liên bang tiến hành có một mặt không hợp tình hợp lý, nhân loại cần phải theo đuổi cuộc sống hoàn mỹ, cần có khí lực khỏe mạnh cho bản thân, điều kiện tiên quyết là để bảo vệ vinh dự quốc gia mình, làm hết khả năng để thỏa mãn quyền lợi nhân loại mà một người đáng được hưởng, mặt khác, khi chúng ta tự do theo đuổi quyền lợi mà chúng ta đáng được hưởng, có thể tự do này sẽ đưa đến nguy cơ cho Liên bang, sẽ khiến chúng ta trở lại quá khứ lần nữa, vì thỏa mãn ham muốn cá nhân, chúng ta không thèm quan tâm mà hủy diệt quê hương của mình, khiến nơi này không còn là chỗ sinh sống được nữa, chúng ta lại bắt đầu chuyến lữ hành dài đăng đẳng qua các hành tinh, cho đến khi chúng ta tìm thấy Mang Tà tinh thứ hai mới thôi”
Vẻ nghi hoặc hiện trên mặt mỗi người, Biệt Lâm cũng có chút hồ đồ, không rõ Lục Bất Phá đến tột cùng là đứng về phe nào. Tựa hồ hắn vừa đồng ý, lại vừa không đồng ý cách làm của hai phía. Biệt Lâm đột nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức mở “Mang Tang Tử trích lời” của mình ra, lấy bút, đồng thời mở hình chiếu từ máy thu thập ra.
“Ta cảm thấy đây là vấn đề về ‘Giới hạn’. Cầm lấy một con tuyền điểu đã nướng chín từ trên đống lửa, Lục Bất Phá ngửi ngửi, vẻ mặt thõa mãn, “Chúng ta ăn thịt động vật là để cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng không thể thiếu cho cơ thể, cũng đồng dạng là bắt giết động vật. Ta lấy ví dụ: nếu mỗi ngày giết hai con tuyền điểu là đủ để bổ sung năng lượng, thì ta tuyệt đối không giết nhiều hơn; nhưng ta lại cảm thấy lông vũ tuyền điểu rất đẹp, dùng làm đồ trang sức thật tuyệt, mà phải cần ba con tuyền điểu mới đủ lông mao để làm đồ trang sức ta thích, thế là mỗi ngày ta giết ba con tuyền điểu, dư ra một con ăn không hết, đành phải ném đi; sau ta lại phát hiện rất nhiều người thích món trang sức này, ta phát hiện nó có thể mang tiền về cho ta, ta liền giết sáu con tuyền điểu mỗi ngày, để giúp cuộc sống của ta càng trở nên tốt hơn”
Xoay tuyền điểu nướng chỉ nhỏ hơn gà một chút trong tay, Lục Bất Phá mỉm cười: “Cứ thế, dục vọng của ta sẽ càng ngày càng cao, tuyền điểu chết cũng càng lúc càng nhiều, rốt cuộc đến một ngày, cả khu rừng này sẽ không còn một con tuyền điểu nào”
Tất cả mọi người lâm vào trầm tư, bọn họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Đem tuyền điểu thả trở về, Lục Bất Phá nói tiếp: “Nhưng có người lập ra một bộ pháp luật. Mỗi ngày chúng ta chỉ được giết ba con tuyền điểu, lấy thịt ăn, còn lông vũ làm thành trang sức, người làm trái pháp luật sẽ nhận hình phạt, hơn nữa còn là trọng hình, như vậy hành vi của chúng ta bị ràng buộc, thì trước lúc giết tuyền điểu sẽ suy nghĩ cân nhắc. Nếu không có ai cảm thấy hứng thú với vật trang sức tuyền điểu, hoặc giả bọn họ cho rằng ăn thịt tuyền điểu giúp mình khỏe mạnh càng trọng yếu hơn so với dùng lông vũ của chúng làm đồ trang sức, như vậy không có mua bán cũng không có giết chóc, chúng ta tự nhiên sẽ không giết nhiều tuyền điểu nữa”
“Nhưng như thế lại nảy sinh một vấn đề. Nếu pháp luật yêu cầu bất cứ ai cũng không được giết tuyền điểu, không được dùng lông vũ của nó làm đồ trang sức, người phạm pháp sẽ bị xử cực hình, không chút suy xét rằng thịt tuyền điểu đối với sự khỏe mạnh của thân thể chúng ta là phi thường trọng yếu, tước đoạt quyền lợi sinh tồn phát triển khỏe mạnh của chúng ta, vậy thì pháp luật đó đương nhiên bất hợp lý, cần tiến hành sữa đổi. Việc này cũng giống như vấn đề ‘Giới hạn’”
“Không có tự do tuyệt đối, cũng không có đúng sai tuyệt đối. Tất cả mọi chuyện đều cần một ‘Giới hạn’. Không được vượt quá ‘Giới hạn’ này, cũng không thể bởi vì sợ vượt qua ‘Giới hạn’ này mà đem mọi thứ tuyệt đối hóa. Mậu thuẫn giữa nhận thức của các ngươi và hiến pháp Liên bang ở ngay cái ‘Giới hạn’ này. Ta chẳng thể nói các ngươi sai, ta cũng chẳng thể nói hiến pháp sai, bởi vì yêu cầu của các ngươi là hợp lý, mà sự lo nghĩ của Liên bang cũng hợp lý”
Tạp Nặc nhịn không được nói: “Mang Tang Tử tiên sinh, ý của ngài là gì?”
“Ý của ta?” Lục Bất Phá thở dài, “Hiếp pháp Liên bang được chấp hành mấy trăm năm rồi, rất nhiều quan niệm đã thâm căn cố đế. Muốn cải cách, không phải là chuyện một sớm một chiều. Yêu cầu của các ngươi rất hợp lý, ta vô cùng không thích hai người chỉ vì sinh sản mà đến với nhau, có khác chi động vật chứ, chúng ta là người, mặc dù cũng là động vật, nhưng chúng ta có tư tưởng, có thể khống chế dục vọng của mình. Giữa Liên bang và các người cần ngồi xuống hảo hảo bàn bạc, Liên bang có chỗ cần cải tiến; các ngươi cũng vậy, có điểm cần sửa đổi. Các ngươi dám nói trong cuộc sống của các ngươi chưa từng xuất hiện những chuyện như bội tình bạc nghĩa, lạm sát động vật hay không?”
Sau khi Lục Bất Phá đem “Bội tình bạc nghĩa” gì đó giải thích một lần, Tạp Nặc và Đạt Á trầm mặc, loại tình huống này không phải là chưa từng xảy ra.
“Không có loại chế độ nào là hoàn mỹ tuyệt đối cả, cũng chẳng có loại tự do nào là tự do tuyệt đối. Liên bang không muốn giẫm vào vết xe đổ của quá khứ, các ngươi thì muốn được hưởng thụ quyền lợi chính đáng của mình. Hai bên đều có đạo lý, đây chẳng qua là bất đồng về giá trị quan, nhân sinh quan, thế giới quan, ta không có biện pháp tốt nào để hóa giải mâu thuẫn giữa các ngươi. Ta chỉ biết cung cấp cho các ngươi cơ hội, để các ngươi cùng Liên bang có thể bình tâm tĩnh khí khai thông, giúp Liên bang hiểu rõ tư tưởng các ngươi, để Liên bang xem xét cách làm của các ngươi”
“Chế độ tuyệt đối, hoàn mỹ, tất cả mọi người đều có thể chấp nhận là không tồn tại, cũng không có khả năng tồn tại. Điểm này các ngươi phải hiểu rõ, bất kể chính phủ như thế nào, chế độ như thế nào đều không thể cho các ngươi tự do tuyệt đối. Đôi khi bỏ qua không có nghĩa là ủy khuất, tranh thủ cũng không có nghĩa là phản loạn. Tạp Nặc, nếu các ngươi nguyện ý, lần này trở về ta sẽ cùng Ủy ban thảo luận chuyện giữa các ngươi và bọn hắn”
“Các ngươi là Mang Tà nhân, là một phần tử của Liên bang. Chuyện gì cũng sẽ đàm phán được. Nếu như Ủy ban đồng ý, các ngươi có thể cử vài vị đại biểu tiến thêm một bước đám phán cùng Liên bang, ta đảm bảo các ngươi an toàn. Kể cả những người bị bắt, ta sẽ tranh thủ bảo Hiến chương cục thả bọn họ. Ta không hy vọng nhìn thấy nội bộ Liên bang nảy sinh bất cứ mâu thuẫn nào tổn hại đến sự ổn định của Liên bang. Tất cả đều là người một nhà, có gì không thể nói được? Chúng ta phải đoàn kết hợp tác nhất trí đối ngoại mới đúng”
Nói một hơi nhiều như thế, Lục Bất Phá cũng mệt mỏi. Không chỉ tinh thần mỏi mệt, thân thể càng rã rời. Không để cho Tạp Nặc ra quyết định ngay, hắn duỗi lưng một cái, vịn Hiên Viên Chiến đứng dậy: “Các ngươi cứ từ từ suy nghĩ, ta không vội. Đúng rồi, không phải các ngươi nói đã phát hiện vài người mất tích sao? Sẵn tiện dẫn ta đi xem thử”
Tạp Nặc thần sắc nghiêm túc đứng dậy nói: “Ta dẫn ngài đi ngay. Lời ngài nói chúng ta sẽ suy nghĩ cân nhắc kỹ càng”
Lục Bất Phá vỗ vỗ hắn: “Đều là người một nhà, không cần lo lắng, hảo hảo suy nghĩ. Cuối cùng rồi cũng sẽ có biện pháp giải quyết thôi”
Tạp Nặc gật gật đầu, xoay người dẫn Lục Bất Phá đi xem những người mất tích kia, Hiên Viên Chiến và Biệt Lâm cũng đi theo, sau khi bọn hắn đã đi xa, trên mặt Đạt Á nở nụ cười.
——————————
Chú gi ả i :
_ Máy ấ p tr ẻ s ơ sinh:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook