Mang Tang Tử
Chương 13

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bị mẹ mình khi dễ ra, chỉ có hắn khi dễ người khác. Vậy mà bây giờ, hắn không chỉ bị một tên mặt than so với T-800 còn khó nhìn hơn làm cho nhục nhã thế này, chẳng những vậy còn bị người ta bôi kem đánh răng đầy cả mặt (hắn đã quên là hắn muốn bôi kem lên đầu người ta trước). Lục Bất Phá thật sự rất rất phẫn nộ a, rất thương tâm a, rất ủy khuất a.

“Tiểu Phá, ngươi đừng khóc nữa mà, mở cửa ra đi”. Charlie King vẫn mặc đồ ngủ đứng trước buồng vệ sinh không ngừng gõ cửa. Nhưng người bên trong vẫn đang khóc, không có động tĩnh gì.

Biệt Lâm, Thẩm Dương, La Bác cùng với Gollum đều ở bên ngoài trái một tiếng phải một tiếng mà khuyên người bên trong mở cửa, nhưng bọn hắn chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được tiếng khóc gọi ở bên trong: “Ta phải về nhà!”.

Đầu sỏ gây nên hiện trạng này – Hiên Viên Chiến lại bị Tổng chỉ huy quân đội Hiên Viên Tri Xuân “triệu hồi” tới bên trong phòng họp tạm thời tại lầu một mà giáo huấn. Lúc này đây Hiên Viên Chiến không có vì chính mình mà biện giải, bởi vì vô luận hắn giải thích như thế nào thì người sai cũng là hắn. Làm cho Mang Tang Tử tiên sinh khóc, đây chính là trọng tội trong hiến pháp bí mật của liên bang, cho nên hắn không giải thích. Bị mất chức cũng tốt, lưu đày cũng tốt, Hiên Viên Chiến thẳng lưng đứng tại chỗ chấp nhận nghe quan lớn khiển trách.

Sự tình tại sao lại phát triển đến như thế này? Chúng ta hãy quay về một đoạn thời gian trước đó xem sao. Khoảng nữa tiếng trước, khi mà tuýp kem đánh răng trên tay Lục Bất Phá chỉ cách tóc của Hiên Viên Chiến còn 0,01 thước, trong nháy mắt lúc kem sắp rơi xuống, thân là tiền đội trưởng đội đặc nhiệm Hiên Viên Chiến hiển nhiên sẽ nhận ra nguy hiểm, thân thể phản xạ đánh trả, đem kẻ muốn đánh lén hắn kiềm trụ dưới thân trong tích tắc, làm cho đối phương không thể phản kháng. Mà cái kem đánh răng màu đỏ cũng hảo xảo bất xảo* rơi ngay trên mặt tên địch nhân kia, giống như bị sốt cà chua văng đầy cả mặt mũi. Đương nhiên, trong đầu Hiên Viên Chiến không có từ sốt cà chua này. Tóm lại, chính là một vệt kem màu đỏ chỉnh tề kéo dài tại đuôi mắt trái một đường “chen chúc” tới khóe miệng bên phải của hắn.

* Nguyên văn 好巧不巧: thật vừa đúng lúc.

“Aaaa!!!”.

Lục Bất Phá kêu thảm một tiếng, bị Biệt Lâm đang rình trộm ngoài cửa nghe được. Liền nhanh chóng nhấn ngay nút báo động nguy hiểm bên người, khiến cho tiếng chuông chói tai vang lên inh ỏi khắp tòa nhà. Gollum tỉnh, Charlie King tỉnh, La Bác tỉnh, Thẩm Dương tỉnh, đến cả hàng xóm của Lục Bất Phá là Hiên Viên Tri Xuân lão bá, Hiên Viên Phá Trận cùng Hiên Viên Phá Quân hai vị thúc thúc cũng tỉnh.

Nhưng sự kiện tối trí mạng, tối sai lầm chính là Biệt Lâm không chỉ ấn nút cảnh báo, còn đạp cửa xông vào. Hắn thấy được trên mặt vị Lục mỗ nhân dính đầy loại kem đánh răng màu đỏ kia, còn có trên tay hắn đang cầm tuýp “Sốt cà chua” còn đang chảy ra, rất nhanh sau đó, người thứ hai xông tới chính là Charlie King, La Bác cùng Thẩm Dương cũng nhìn thấy hiện trường vụ án. Lục Bất Phá còn chưa kịp phi tang chứng cớ làm cho mình trở thành người bị hại, đã bị người khác thấy được bộ dạng lúng túng của mình, thử hỏi hắn còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa chứ, hắn sẽ không còn là Lục Bất Phá nữa, hắn sẽ là Lục Bất Lập* a.

(* 陆不立 Lục Bất Lập: Lục không đứng thẳng.)

“Ô ô… Ta phải về nhà… Mẹ, ta phải về nhà..”.

Ngồi uốn người tại bên trong trứng gà mà khóc sướt mướt, Lục Bất Phá đỏ bừng cả mặt, càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng mất mặt a. Không chỉ không hại được tên mặt liệt Hiên Viên Chiến kia, mà còn làm mình bị kéo theo, mất mặt cũng đành quăng xuống địa cầu vậy. Lau lau gương mặt đã nhanh chóng khô của mình, Lục Bất Phá tiếp tục khóc tức tưởi, hắn phải tìm cơ hội gỡ lại chút mặt mũi, bằng không sau này sao có thể làm tổ tông của người ta được chứ.

Lát sau, nghe nhóm Charlie King đang lo lắng gọi bên ngoài, Lục Bất Phá cuối cùng sinh ra một chút áy náy. Quệt chút nước vào dưới mắt, nhìn vào gương xem thử đã chùi sạch kem đánh răng chưa, hắn mang theo gương mặt nước mắt ràn rụa mà mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Charlie King mụ mụ liền lo lắng mà khom lưng xuống: “Tiểu Phá, lần tới đừng nhốt mình trong phòng khóa lại, ta rất lo lắng cho ngươi”.

“Tiểu Phá, ta cũng rất lo lắng”. La Bác, Thẩm Dương cùng Biệt Lâm nói theo.

Sự áy náy trong lòng Lục Bất Phá bây giờ không còn là một chút nữa, mà đang từ từ phát triển lớn lên. Hắn hút hút cái mũi: “Không có việc gì, ta chỉ nhớ người thân mà thôi. Ta nhớ nhà, nên muốn cùng Hiên Viên Chiến tâm sự, nhưng hắn đã ngủ, ta chỉ muốn cùng hắn đùa một chút, ai dè hắn lại tưởng thật cơ chứ”. 

Charlie King mụ mụ thực sự mất hứng mà nói: “Một lát nữa ta sẽ trình báo chuyện này lại với Hiên Viên đại tướng. Hiên Viên thượng tá làm hộ vệ của ngươi, không những không làm đúng chức trách, ngược lại luôn làm cho ngươi khóc. Ủy ban cùng bộ quốc phòng phải hảo hảo kỷ luật Hiên Viên thượng tá một chút, đội đặc nhiệm trên phương diện kỷ luật không có điểm gì đáng nói”.

Áy náy của Lục Bất Phá sắp tràn ra đến nơi rồi, hắn vô tội mà nhanh lau lau “nước mắt”, ôm lấy Charlie King: “Charlie King, ta thực sự sợ hãi”.

“Không phải sợ, Tiểu Phá, chúng ta đều có thể bảo hộ ngươi”. Charlie King mụ mụ cái mũi lên men.

“Nếu như ta căn bản không phải là Mang Tang Tử mà các ngươi kỳ vọng, nếu ta chỉ là một tiểu hài tử xấu xa, ngươi có thể còn bảo hộ ta, chiếu cố ta, rất tốt với ta không?” Phi thường ủy khuất a.

“Đương nhiên. Chẳng sợ Tiểu Phá cái gì cũng đều không hiểu, ta cũng sẽ chiếu cố ngươi giống như con của mình. Tiểu Phá, không cần tự tạo áp lực cho mình. Chúng ta sở dĩ nguyện ý chiếu cố ngươi, nguyện ý làm bạn ngươi, cũng không phải bởi vì ngươi hiểu biết thành ngữ, hoặc hiểu biết cổ văn hóa, mà chỉ vì người là Mang Tang Tử mà chúng ta mang về từ cố hương đã biến mất, là khát vọng của chúng ta”.

“Charlie King…” Lục Bất Phá lại một lần bị làm cho cảm động, cố gắng áp chế tạm thời áy náy đang dần bành trướng, hắn ôm chặt lấy Charlie King. Làm mẫu thân, Charlie King so với mẹ hòa ái hơn. Ô ô ô, nhưng mà hắn vẫn là muốn về nhà, này có tính là không có lương tâm không?

Tự cảm thán cả nửa ngày, Lục Bất Phá buông Charlie King ra, ủy khuất mà nói: “Chuyện lần này không thể trách Hiên Viên Chiến, là ta không nên cùng hắn đùa như thế. Ta sẽ đi nói rõ ràng vơi Tri Xuân bá bá, để hắn không trách Hiên Viên Chiến”. Tốt nhất là triệt bỏ quân hàm của hắn đi.

Charlie King mụ mụ lập tức nghiêm mặt nói: “Không, cho dù đúng là xuất phát từ trực giác của quân nhân, nhưng thân là đội trưởng đội đặc nhiệm, Hiên Viên thượng tá hoàn toàn có thể phát giác người tới gần hắn chính là ngươi, ta có thể nói hắn cố ý làm như thế, Hiên Viên thượng tá phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất từ Ủy ban cùng bộ quốc phòng”.

Không cần nha. Lục Bất Phá ngăn lại nói: “Tuy vậy, hắn là quân nhân mà, thân thể phản ứng so với đầu còn nhanh hơn, ta nghĩ hắn cũng không cố ý”. Chẳng lẽ hắn thật sự cố ý sao?

Lúc này Biệt Lâm mới mở miệng: “Hiên Viên thượng tá chính là một trong những người lính xuất sắc nhất của liên bang, sức phán đoán của hắn sẽ không tệ như thế, ta có thể khẳng định 100% đây chính là cố ý”.

Cái gì?!! Lục Bất Phá nổi giận, tên gia khỏa kia cố ý làm cho hắn xấu mặt sao? Khóe miệng trong nháy mắt trễ xuống, Lục Bất Phá liều mạng nặn ra nước mắt, ôm lấy Charlie King oa oa khóc lớn lên: “Hắn sao có thể đối đãi với ta như thế? Hắn so với ta cao hơn, so với ta tráng hơn, tuổi so với ta lớn hơn, hắn sao có thể khi dễ một đứa nhỏ yếu đuối như ta chứ, hắn thật quá đáng, nhất định phải trừng phạt hắn nghiêm khắc”.

“Tiểu Phá, ngươi đừng khóc, ta sẽ hướng Ủy ban kháng nghị”. Charlie King mụ mụ ôm Tiểu Phá nhi đang khóc sắp thành lệ nhân, mà muốn khóc theo.

Hiên Viên Chiến, ngươi không quân tử cũng đừng trách ta làm tiểu nhân.

Vào thời điểm một giờ sau khi ” Sự kiện kem đánh răng” phát sinh, quân hàm thượng tá của Hiên Viên Chiến lần thứ hai bị quân đội hủy bỏ, lúc này Lục Bất Phá không có vì hắn cầu tình nữa, mà dùng hai con mắt đã sưng đỏ im lặng hướng mọi người lên án sự “hung ác” của Hiên Viên Chiến. Làm cho tin tức khi rơi vào tay Ủy ban liên bang đã biến thành, Hiên Viên Chiến đêm khuya đánh lén Mang Tang Tử tiên sinh, ác độc mà đem kem đánh răng trét trên mặt Mang Tang Tử tiên sinh. Hơn hai giờ khuya, Ủy ban liên bang truyền đạt một mệnh lệnh thông báo nội bộ khẩn cấp: giám vu Hiên Viên Chiến quân sĩ (đây là xưng hô đối vơi binh lính bình thường) đối với Mang Tang Tử tiên sinh nhiều lần vô lễ, hủy bỏ toàn bộ chức vụ cùng quân hàm của quân sĩ Hiên Viên Chiến; binh sĩ Hiên Viên Chiến trong lúc bảo vệ an toàn cho Mang Tang Tử tiên sinh, không được phép phát sinh bất kỳ sự kiện ác tính thêm lần nào nữa, nếu không dựa theo quân pháp điều thứ nhất ── “Nhiều lần bất tuân mệnh lệnh thượng cấp làm ra hành vi ác liệt, sẽ bị lưu đày” ── giao cho tòa án quân đội xử lý.

Sau khi nhận được thông báo, khoảng hai mươi phút sau, Hiên Viên Chiến với nữa bên mặt lạnh như tiền từ lầu một lên trên lầu hai, dưới nhiều ánh mắt (bốn cặp mắt người, một đôi mắt máy) nhìn chằm chằm, hắn đẩy cửa phòng ngủ của Mang Tang Tử tiên sinh ra, đối với người đang nức nở ngồi trên giường cúi đầu xin lỗi một cách cứng ngắt: “Thực xin lỗi, Mang Tang Tử tiên sinh”.

Hừ Hừ, thấy được nữa mặt của tên kia đang run rẩy, Lục Bất Phá ở trong bụng reo hò một trận. Làm ra bộ dáng đại nhân không nhớ tiểu nhân, hắn nâng lên một bàn tay: “Hãy bình thân, lần tới chú ý một chút a”.

Hiên Viên Chiến nắm chặt tay lại, cắn chặt hàm răng, Lục Bất Phá không biết mình có phải hay không nhìn lầm rồi, hắn có cảm giác đến cả bán khuôn mặt máy bên kia của đối phương cũng đang run rẩy. Hắn đột nhiên có chút chột dạ, bất quá tuyệt đối không thể rút lui, bằng không mặt mũi của hắn để ở đâu a. Nghiêm túc mà cùng Hiên Viên Chiến đối diện, Lục Bất Phá thầm nghĩ: ta chính là tổ tông của ngươi nha.

Lục Bất Phá cùng Hiên Viên Chiến lần thứ ba giao phong, có thể nói là toàn thắng.

Khi thấy Hiên Viên Chiến đã thừa nhận sai lầm của mình, nhóm người Charlie King mới yên tâm mà quay về phòng tiếp tục ngủ. Hiên Viên Chiến chậm rãi đóng cửa phòng ngủ lại, người nào đó có tật giật mình mà cảnh giác nhìn Hiên Viên Chiến bộ dạng cứng ngắc mà lên giường của mình nằm xuống, nội tâm áy náy của hắn lại bắt đầu trào ra ngoài lần nữa. Cảm ứng đèn đóng lại, bên trong phòng ngủ nháy mắt bị một mảnh hắc ám bao trùm. Trong bóng đêm, Lục Bất Phá có thể tinh tường nghe được tiếng hít thở mang theo lửa giận của Hiên Viên Chiến.

Lục Bất Phá chậm rãi nằm xuống, mắt xem lục lộ tai nghe bát phương, chỉ sợ Hiên Viên Chiến đột nhiên nhảy dựng lên đè bẹp hắn. Đợi nửa ngày, Hiên Viên Chiến vẫn là giống cương thi nằm không nhúc nhích, Lục Bất Phá dần dần thả lỏng thần kinh. Lại đợi hơn nữa ngày, Hiên Viên Chiến tựa hồ đang ngủ, tiếng hít thở cũng không còn nặng như khi nãy, Lục Bất Phá đánh vài cái ngáp, mí mắt trầm nặng.

Người làm ra chuyện xấu nào đó ngủ thật sự say, thật sự trầm, khi tỉnh lại hắn thoải mái mà duỗi cái thắt lưng. Trong đầu hiện ra chuyện tối ngày hôm qua, Lục Bất Phá nhịn không được cười ra tiếng. Quay đầu, Hiên Viên Chiến đã thức dậy, cũng không ở trong phòng, Lục Bất Phá đứng dậy xuống giường đi vào toilet. Ngô, trên mặt sao lành lạnh vậy ta.

Đi đến bồn rửa mặt, Lục Bất Phá theo thói quen tính ngẩng đầu soi gương.

“A! Ngô!”.

Lục Bất Phá kêu lên sợ hãi liền bị người phía sau bịt miệng lại, chỉ thấy một người khổng lồ với nữa bên mặt bằng máy rất nhanh lấy mảnh vải bịt miệng hắn lại, rồi mới… Rồi mới đặt cả người hắn nằm úp sấp lên trên bồn rửa mặt.

“Ba! Ba! Ba!” Tiểu mông mềm mại bị một bàn tay to hung hăng đánh liên tiếp ba cái.

“Ngô! Ngô! Ngô ngô ngô (Hiên Viên Chiến)!”.

Nam nhân mặt không chút thay đổi sau khi đánh xong, mới cởi bỏ mảnh vải cho hắn, bình tĩnh mà nói: “Ngươi không chỉ có tùy hứng, hơn nữa còn đáng giận”. Rồi mới tiêu sái không quay đầu lại mà đi thôi.

Người bị bôi kem đánh răng đầy mặt, bị đánh ba cái vào mông nhỏ, Lục Bất Phá lúc sau mới từ trong kinh hoảng tỉnh lại, hướng toilet không người rống giận: “Hiên Viên Chiến! Ta và ngươi thề không đội trời chung!”.

Ở trong phòng ngủ đang rèn luyện thể năng, Hiên Viên Chiến làm bộ như không có nghe thấy, không phải chỉ là lưu đày thôi sao, cũng không phải hắn chưa đi qua.

Lục Bất Phá cùng Hiên Viên Chiến lần thứ tư giao phong… Toàn bại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương