Mang Tang Tử
Chương 118

Trong phòng họp, Bạch Thiện cùng Hiên Viên Chiến mặt đối mặt, không khí không tính quá hòa hợp, nhưng cũng không tính quá tao. Bạch Thiện hỏi trước một ít chuyện râu ria, Hiên Viên Chiến cũng trả lời một ít vấn đề râu ria. Khi không khí lại một lần lâm vào trầm mặc, Bạch Thiện ho khan hai tiếng, Hiên Viên Chiến biết ông muốn hỏi trọng điểm.

“Hiên Viên thượng giáo, ngươi cùng Tiểu Phá……”

“Chúng ta là quan hệ phu thê.”

“……”

Bạch Thiện lại khụ hai tiếng, che dấu tốt nội tâm quay cuồng, hỏi: “Các ngươi…… Là từ thời điểm nào bắt đầu?”

“ Buổi tối trước ngày Pharaoh tới một năm trước.”

“……”

Không khí lại một lần lâm vào xấu hổ, thời điểm Bạch Thiện nghĩ nên tiếp tục như thế nào, Hiên Viên Chiến mở miệng: “Chủ tịch quốc hội, làm hộ vệ đặc biệt của Mang Tang Tử tiên sinh, ta tồn tại thất trách nghiêm trọng, ta không có bảo vệ tốt y, làm y bị trọng thương, còn kém điểm xúc phạm tới hài tử trong bụng y, ta nguyện ý tiếp thu uỷ ban cùng quân bộ hết thảy xử phạt. Nhưng làm trượng phu Tiểu Phá, ta sẽ không rời khỏi y, y cùng hài tử là người ta thề phải bảo vệ cả đời. Mặc kệ uỷ ban có đồng ý hay không, ta đều sẽ cùng Tiểu Phá kết hôn, thành lập gia đình, ta muốn cho hài tử ta ở một gia đình bình thường, khỏe mạnh trưởng thành.”

“……”

Bạch Thiện trên mặt không có bất luận cái cảm xúc gì, vẫn duy trì biểu tình nghiêm túc như xưa của ông. Thật lâu trầm mặc, ông nói: “ Sự tồn tại của Tiểu Phá đối với Liên Bang tuyệt đối có ý nghĩa. Y hiện tại đã trở thành nhân vật đại biểu của Liên Bang. Y mỗi tiếng nói cử động, trên người y phát sinh mỗi một sự kiện đều có thể đối với Liên Bang mang đến ảnh hưởng cực đại. Đồng dạng, thân là hài tử Tiểu Phá, ngôi sao nhỏ cũng là sự tồn tại quan trọng nhất của Liên Bang. Bé sinh ra bản thân chính là một cái kỳ tích, càng đừng nói huyết thống cùng gien của bé.”

“Chủ tịch quốc hội, Tinh Tinh là nhi tử ta, ta kiên quyết phản đối Liên Bang lấy bất luận cái danh nghĩa gì đối với bé tiến hành bất luận cái thực nghiệm gì.” Hiên Viên Chiến đánh gãy chủ tịch quốc hội nói, lời lẽ chính đáng mà nói, “Ta không thể tiếp thu nhi tử ta trở thành vật thí nghiệm, tuyệt đối không thể.”

Bạch Thiện tạm dừng một lát, nói: “Hiên Viên thượng giáo, ngươi hiểu lầm ý tứ ta. Ngôi sao nhỏ kết hợp huyết thống cùng gien của ngươi và Tiểu Phá, xuất phát từ trạng thái bé suy xét, Liên Bang cần thiết kiểm tra khỏe mạnh cho bé. Bé trưởng thành không chỉ có ngươi cùng Tiểu Phá quan tâm, càng là Liên Bang cũng quan tâm. Mang Tà Nhân gien tồn tại khuyết tật bẩm sinh, chúng ta không biết loại khuyết tật này sẽ di truyền đến trên người ngôi sao nhỏ hay không, nếu bé khí quan theo tuổi tăng trưởng xuất hiện hoại tử, Liên Bang hiện có kỹ thuật chế tạo ra máy móc khí quan thích hợp cho bé hay không. Nếu ngôi sao nhỏ có bệnh tật, phương thức chữa bệnh của chúng ta có thích hợp với bé hay không.”

“Hiên Viên thượng giáo, đúng là xuất phát từ tôn trọng đối với Tiểu Phá và ngươi, ta mới muốn cùng ngươi nói chuyện này. Chúng ta yêu cầu đối ngôi sao nhỏ trưởng thành cùng khỏe mạnh tiến hành nghiên cứu. Nhưng này cũng không phải nói chúng ta muốn đem bé trở thành vật thí nghiệm. Ngôi sao nhỏ là hài tử Mang Tang Tử, nói cách khác bé là bảo vật toàn bộ liên bang. Đừng nói ngươi sẽ không đồng ý, nếu có người muốn đem bé coi như vật thí nghiệm, ta sẽ là người thứ nhất không đồng ý. Trước khi Tiểu Phá tỉnh lại, Charlie Kim bọn họ đã tiến hành ba năm nghiên cứu đối với y rồi, nhưng tình huống ngôi sao nhỏ như thế nào, chúng ta ai cũng không rõ ràng lắm. Vì bé có thể bình thường, khỏe mạnh lớn lên, những tiểu tâm của chúng ta là cần thiết.”

Lúc này đây Hiên Viên Chiến không có lập tức từ chối, mà là suy xét thật lâu lúc sau nói: “Ta minh bạch ý tứ chủ tịch quốc hội. Chuyện này ta yêu cầu Tiểu Phá cùng thương lượng.”

Bạch Thiện thoáng nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu: “Ta chính là lo lắng sẽ khiến cho Tiểu Phá hiểu lầm cho nên mới tới tìm ngươi. Trước khi các ngươi về, Pháp Lý Bố Pharaoh đã cùng ta tiến hành mấy giờ mật đàm, ông cho rằng Liên Bang hẳn là có một vị lãnh tụ tinh thần, này càng khiến cho Liên Bang đoàn kết. Sau khi Tiểu Phá xảy ra chuyện, Liên Bang xuất hiện sự đoàn kết chưa từng có, chính là nhóm Phản Bạn Giả cũng từ bỏ cùng mâu thuẫn với Liên Bang, dấn thân vào sự tình bảo vệ với Liên Bang. Chuyện này ta suy xét rất nhiều, ta cảm thấy ý kiến Pharaoh phi thường được. Tiểu Phá hiện tại ở trong lòng dân chúng danh vọng phi thường cao, đặc biệt là sau khi y có ngôi sao nhỏ, loại uy vọng này càng là vượt qua chúng ta có khả năng tưởng tượng nhanh chóng tăng vọt. Toàn bộ tinh tế chỉ sợ chỉ có Tiểu Phá có thể lấy thân thể là nam nhân sinh hạ hài tử, y đã không còn là Mang Tang Tử bình thường.”

Hiên Viên Chiến bảo trì trầm mặc, sau khi bọn họ về, hắn đã biết dân chúng đối Tiểu Phá nhiệt tình yêu thương. Hô lớn khẩu hiệu, từng điều hoan nghênh y trở về kia đã đủ để thuyết minh hết thảy.

“Còn có chính là……” Bạch Thiện miệng lưỡi mang theo khó xử, “ Sự tình Quang Vinh cùng Tiểu Cửu.”

Hiên Viên Chiến một con mắt hiện lên quang mang.

“Tuy rằng Quang Vinh cùng Tiểu Cửu sức chiến đấu phi thường cao, nhưng là nếu có một ngày Tiểu Phá không còn nữa, Quang Vinh cùng Tiểu Cửu rất có thể sẽ mang đến mang đến cho Liên Bang những tai nạ ngoài ý muốn. Ý tứ Uỷ ban là phá hủy Quang Vinh cùng Tiểu Cửu, nhưng thế này tất sẽ đưa tới Tiểu Phá phản kháng. Ý tứ cá nhân ta là vì cân bằng Liên Bang cùng ý tứ Tiểu Phá, đem Quang Vinh cải tạo thành Cơ Giáp Chiến Sĩ bình thường, mà Tiểu Cửu…… Đem nó vĩnh cửu mà giam giữ lại.”

Hiên Viên Chiến nửa khuôn mặt không có bất luận cái gì biến hóa, nhưng hai đấm hắn đặt ở trên bàn lại nháy mắt nắm chặt. Nhìn qua hắn tựa hồ trầm ngâm, nhìn đến hắn cũng không có bất luận cái cảm xúc gì chống lại, Bạch Thiện căng chặt thần kinh ở nơi này một nửa, một nửa kia ở Lục Bất Phá.

Năm phút sau, Hiên Viên Chiến mở miệng: “Chỉ cần Tiểu Phá đồng ý, chuyện này ta không có dị nghị.”

“Vậy thật tốt quá.” Bạch Thiện nghiêm túc biểu tình có hòa hoãn, ông đứng lên nói, “Tiểu Phá kiểm tra hẳn là đã kết thúc, chúng ta đi ra ngoài đi. Uỷ ban hy vọng có thể mau chóng thu được ý kiến Tiểu Phá.”

“Ta minh bạch.” Hiên Viên Chiến đứng lên, kính một cái chào theo nghi thức quân đội.

Hai người cùng nhau ra phòng họp, khi đi vào khoa kiểm tra, Lục Bất Phá kiểm tra quả nhiên đã làm xong. Nhìn đến hai người, cậu cười đi tới: “Chủ tịch quốc hội, ngài cùng Hiên Viên Chiến nói mấy cái chuyện bí gì đi? Ta có thể nghe không?”

“Ta đã ủy thác Hiên Viên thượng giáo tới nói cho Tiểu Phá. Ngươi hôm nay vừa trở về, trước hảo hảo nghỉ ngơi nghỉ ngơi.”

Nhìn Hiên Viên Chiến vài lần, Lục Bất Phá cười nói: “Hảo. Về đến nhà thật tốt, không cần lo lắng ai sẽ đến đánh lén ta.”

“Vất vả ngươi.” Bạch Thiện nói nhìn về phía khoa kiểm tra, Hiên Viên Tinh còn làm kiểm tra, ông hỏi, “Ngôi sao nhỏ tình huống có khỏe không?”

Lục Bất Phá nói: “Trước mắt không nghe được có cái vấn đề gì. Bác sĩ nói còn có 20 phút nữa bé con sẽ kiểm tra xong.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Ô ô ô……”

Bên ngoài truyền đến Quang Vinh kêu to, Bạch Thiện sắc mặt biến hóa có không rõ ràng, Lục Bất Phá đã đặt trong mắt. Cậu lại nhìn Hiên Viên Chiến liếc mắt một cái, đối Bạch Thiện cười nói: “Chủ tịch quốc hội, ta nhờ Hiên Viên Chiến ở chỗ này chờ, ta trước đi ra ngoài.”

“Hảo.”

“Hiên Viên Chiến, lúc ngôi sao nhỏ kiểm tra xong anh ôm bé ra ha.”

“Ân.”

“Charlie kim, ngày mai ta mang ngôi sao nhỏ tới thăm Mật Nhi.”

“Hảo, nhất định phải tới ăn cơm.”

“Đương nhiên rồi.”

Đi ngang qua Hiên Viên Chiến khi nhẹ nhàng chạm chạm tay hắn, Lục Bất Phá nhanh chóng rời đi. Ra ngào viện nghiên cứu, Quang Vinh thân thể cao lớn ngồi ở bên ngoài, ngửa đầu, Tiểu Cửu hướng về phía cậu khóc, phượng hoàng ở đỉnh đầu Quang Vinh xoay quanh. Chung quanh viện nghiên cứu, các đội viên cảnh vệ cầm trong tay súng laser, cảnh giác mà ở sau lưng Quang Vinh vây quanh hắn.

“Đã trở lại cũng không thể thả lỏng a……” Thấp giọng tự nói, Lục Bất Phá nhìn Quang Vinh vẫy vẫy tay. Bàn tay mềm vươn ra, cậu bị Quang Vinh mang vào Hung Thương.

“Ma Ma……” Lục Bất Phá vừa tiến đến, Tiểu Cửu liền bổ nhào vào trong lòng ngực cậu.

“Kẹo mạch nha.” Sờ sờ một viên đầu Tiểu Cửu, Lục Bất Phá tâm nhắm thẳng. Bằng không cậu cùng Hiên Viên Chiến cùng ăn cùng ngủ lâu như thế, cậu nhìn không ra Hiên Viên Chiến đang phẫn nộ, cậu liền sống uổng phí.

“Quang Vinh.”

“Ô……”

“Nếu có một ngày ta chết, ngươi sẽ như thế nào?”

“Ô ô ô!!!” Nghiền nát nghiền nát!!

“Ma Ma!! Pi pi pi!!!” Tiểu Cửu rống giận mà há to chín mồm, nếu nó có thể giống như phượng hoàng phun hỏa mà nói, nó nhất định sẽ đem Lục Bất Phá đốt trọi.

“Ai……” Thở dài, Lục Bất Phá sờ sờ Tiểu Cửu, sờ sờ khoang vách tường, trấn an hai “Người”.

20 phút sau sau, Hiên Viên Chiến ôm ngôi sao nhỏ từ viện nghiên cứu đi ra. Quang Vinh nhanh chóng mở ra cửa khoang, vươn tay mềm. Sau khi Hiên Viên Chiến tiến vào Hung Thương, Quang Vinh chậm rãi đứng lên, thân hình thật lớn lập tức khiến người vây quanh hắn sợ hãi mà lui về sau vài bước.

“Quang Vinh, về doanh địa.”

“Ô ô!!” Rống!!

Chậm rãi xoay người, theo động tác của hắn, đại địa đều đang run rẩy.

Viện nghiên cứu pha lê bởi vì Quang Vinh đi lại mà ầm ầm vang lên, án thư trên mặt đất "khiêu vũ", sách vở ở trên bàn sách "nhảy múa". Sau khi thân hình thật lớn của Quang Vinh rời đi, bên trong viện nghiên cứumới về với bình tĩnh. Nhìn Quang Vinh đi xa, toàn thể nhân viên đứng bên người Bạch Thiện cùng ông đều dị thường nghiêm túc.

“Quang Vinh, ta cùng Hiên Viên Chiến nói chuyện chính sự, ngươi không cần xen mồm. Nghe được coi như không nghe được.”

“Ô ô……” Tiểu Quang nghe lời.

Hôn lên Quang Vinh, Lục Bất Phá hỏi nửa khuôn mặt người đang âm trầm nửa khuôn mặt: “Chủ tịch quốc hội cùng ngươi nói cái gì?”

“Bọn họ muốn theo dõi ngôi sao nhỏ trưởng thành, chủ tịch quốc hội nói bọn họ có nghiên cứu tư liệu về sinh lý của em, nhưng không có ngôi sao nhỏ. Vì có thể làm bé càng khỏe mạnh trưởng thành, bọn họ yêu cầu tùy thời quan sát nghiên cứu ngôi sao nhỏ.”

“Cái này em đã nghĩ tới, còn có gì nữa.”

“Uỷ ban muốn phá hủy Quang Vinh cùng Tiểu Cửu, ý tứ chủ tịch quốc hội là đem Quang Vinh cải tạo thành quang giáp người máy bình thường, đem Tiểu Cửu vĩnh cửu giam giữ lại.”

“Ô……”

“Quang Vinh an tĩnh!” Lục Bất Phá đem Quang Vinh phẫn nộ rống trở về.

“Ô ô……” Tiểu Quang không cần! Tiểu Phá cứu Tiểu Quang……

“Quang Vinh, ngoan, an tĩnh. Ngươi là ca ca, ngươi không nghe lời, Tiểu Cửu cùng ngôi sao nhỏ như thế nào sẽ nghe lời.”

“Ô ô……” Tiểu Quang an tĩnh, Tiểu Quang nghe lời.

“Ma Ma……” Tiểu Cửu mười tám con mắt tất cả đều là nước mắt, chín chỉ móng vuốt bám chặt mặt đất.

Lục Bất Phá trực tiếp đem ngôi sao nhỏ ôm lại phóng tới trên người Tiểu Cửu, mệnh lệnh: “Tinh Tinh cần ngủ, Tiểu Cửu đi trông Tinh Tinh ngủ.”

“Ma Ma……” Nhìn Lục Bất Phá, lại nhìn ngôi sao nhỏ, Tiểu Cửu thu hồi móng vuốt, vững vàng mà ôm lấy ngôi sao nhỏ, ngoan ngoãn mà bò lên trên ghế dựa.

Ôm lấy Hiên Viên Chiến phẫn nộ mà gân xanh ứa ra tay, Lục Bất Phá ngược lại thực bình tĩnh.

“Pharaoh nhất định là đoán được, cho nên mới nói cho chúng ta biết viên tinh cầu kia.”

Hiên Viên Chiến một con mắt nháy mắt hiện lên lệ quang, hắn quay đầu nhìn về phía Lục Bất Phá, thanh trầm nói: “Chúng ta lập tức đi!”

Lục Bất Phá cười, ôm lấy hắn: “Em biết anh nhất định sẽ mang chúng ta rời đi. Nhưng là em mới vừa về tới, thật sự là không có sức lực lại đi. Hiên Viên Chiến, sự việc Liên Bang quyết định, ngoài dự kiến của em. Em rất khổ sở.”

“Anh tùy thời sẽ mang bọn em đi.” Hiên Viên Chiến ôm sát Lục Bất Phá.

Dụi ở trong lòng ngực Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá nhắm mắt lại nói: “ Trên đường trở về em đã suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, cũng suy nghĩ phương thức đối lại. Nhưng chính là Liên Bang không tính lưu lại Quang Vinh cùng Tiểu Cửu, không nghĩ tới kết quả sự tình thật đúng là khả năng này."

“Gia gia lúc trước cùng anh nói rồi, nếu Liên Bang đối ngôi sao nhỏ cùng Quang Vinh ra tay, ông bảo anh mang bọn em đi. Tiểu Phá, cho dù là vì sức khỏe của ngôi sao nhỏ, anh cũng vô pháp chịu đựng bọn họ đem ngôi sao nhỏ trở thành đối tượng nghiên cứu, càng đừng nói bọn họ không tính buông tha Quang Vinh cùng Tiểu Cửu.” Khác với Lục Bất Phá bình tĩnh, Hiên Viên Chiến chỉ có thể dùng bạo nộ tới hình dung.

Hắn nói lệnh Lục Bất Phá chấn động, cậu ngẩng đầu nói: “Hiên Viên gia gia đã nghĩ đến như thế? Em cho rằng ông sẽ ra mệnh lệnh cho anh phải nghe theo Liên Bang an bài nha.”

“Ông là gia gia anh.” Tuy rằng hắn cùng gia gia luôn là đối chọi gay gắt, nhưng đó là gia gia hắn kính trọng nhất.

Lục Bất Phá tò mò hỏi: “Anh không sợ anh đem chúng ta mang, Liên Bang sẽ gây khó xử cho Hiên Viên gia sao?”

“Hiên Viên gia tộc vĩnh viễn không e ngại bất luận cái địch nhân cùng uy hiếp nào.” Dị thường tự hào.

Lục Bất Phá cười, kéo cổ Hiên Viên Chiến xuống cho hắn một cái hôn: “Có những lời này của anh là đủ rồi. Em nghỉ ngơi mấy ngày, rồi mới đi tìm chủ tịch quốc hội, bảo ông triệu khai uỷ ban đại hội. Bọn họ nói ý kiến bọn họ, cũng đến nghe một chút ý kiến của em. Hiên Viên thượng giáo, anh có thể tại đây suy tính hảo chặng đường chúng ta đi trốn không? Vạn nhất bọn họ quyết giữ ý mình, cả nhà chúng ta cũng chỉ có thể trốn chạy.”

“Không thành vấn đề!”

“Nga, đừng quên còn có phượng hoàng, nó cũng là một thành viên nhà chúng ta.”

“Đương nhiên.”

“Nha ô……”

Một tiếng phượng hoàng kêu to truyền đến, Lục Bất Phá đối với chim khổng lồ ba đầu đang bay đến Hung Thương lắc lắc tay, trong lòng không hề sợ hãi. Trên tay cậu có đệ nhất chiến sĩ Liên Bang, trí năng quang giáp đệ nhất Mang Nghiêng, thần thú đệ nhất tinh tế, hoả điểu ba đầu đệ nhất vũ trụ, cậu một chút đều không sợ hãi.

Thân hình to lớn của Quang Vinh xuyên qua tuyến đường chính Bắc Quần, ở trong ánh mắt mọi người kính sợ đến quân doanh đặc biệt Hành Động Đội. Bởi vì đại bộ phận đội viên đều ở Chủ Hạm đi theo đại nguyên soái tác chiến, bên trong doanh địa chỉ có mấy chục danh đội viên cùng quang giáp. Khi thân hình Quang Vinh xuất hiện ở phía trước doanh địa, kia mấy chục người đang ở huấn luyện đội viên hoan hô chạy qua đi. Không ít người càng là bám vào thân hình Quang Vinh bò đến Hung Thương nhình bên trong phất tay.

Đội trưởng đã trở lại! Quang Vinh đã trở lại! Mang Tang Tử tiên sinh đã trở lại! Đội trưởng cùng Mang Tang Tử tiên sinh hài tử đã trở lại! Đặc biệt Hành Động Đội chưa từng có vinh quang như thế qua.

“Ô ô ô……” tiếng hô Quang Vinh ở doanh địa quanh quẩn, hắn không thích người xa lạ ở trên người hắn.

“Quang Vinh, đừng keo kiệt như thế.” Hành Động Đội các đội viên một chút đều không sợ hãi đại gia khỏa có tự chủ ý thức, ngược lại mới lạ mà đông sờ sờ tây sờ sờ, giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn.

“Quang Vinh, mọi người là đang hoan nghênh ngươi nha.” Bảo Quang Vinh mở ra Hung Thương, Lục Bất Phá ra Hung Thương nhìn mọi người hoan hô phất tay, “Hi, mọi người, ta đã trở về, các ngươi khoẻ không?”

“Lúc trước không được tốt lắm, nhưng hiện tại nhìn thấy đội trưởng cùng Mang Tang Tử tiên sinh chúng ta thì tốt rồi. Đội trưởng, mau đem hài tử ôm ra tới cho chúng ta nhìn xem!” Các đội viên đồng thời kêu.

Hiên Viên Chiến ôm hài tử ra Hung Thương, mới vừa đặt chân xuống đất, hắn đã bị người vây quanh, mọi người giành trước giật sau mà xem tiểu gia hỏa trong lòng ngực hắn.

Nhìn đặc biệt Hành Động Đội, Lục Bất Phá lúc này mới cảm thấy chính mình về tới nhà. Không hổ là Hành Động Đội đội viên, năng lực tiếp thu chính là cường, không ai điều chỉnh ống kính còn ánh mắt khác thường.

“Quang Vinh, đem ta ôm đến đỉnh đầu ngươi đi.”

“Ô ô……”

Mềm bàn tay ra, Quang Vinh đem Lục Bất Phá giơ lên đỉnh đầu chính mình. Nghe được Quang Vinh tiếng kêu, Hiên Viên Chiến cùng các đội viên đều ngửa đầu nhìn lại.

Dưới ánh mặt trời, một nhân loại dị thường nhỏ xinh vươn cánh tay nhỏ bé yếu ớt ôm lấy đầu Quang Vinh, rồi mới hôn đỉnh đầu hắn. Quang Vinh Bên ngoài kim loại màu đen chiết xạ ra một vòng vầng sáng, bao phủ ở trên người người nọ, giống như là thánh khiết quang mang. Tất cả mọi người nháy mắt đình chỉ hô hấp, trừng lớn đôi mắt nhìn một màn trước mắt này.

Một nụ hôn rất dài, khi người này buông Quang Vinh ra, toàn bộ Bắc Quần đều dường như nghe được tiếng khóc “Ô ô”. Chỉ là trong tiếng khóc rung trời này giống như còn bao hàm vui sướng nồng đậm.

“Quang Vinh, chúng ta về nhà.”

“Ô ô……”

Quang Vinh khóc giống như một hài tử.

“Ma Ma!!”

“Quang Vinh, cho ta đi xuống.”

Chân rơi xuống đất, Lục Bất Phá khom người tiếp được "bé" thú nhìn cậu bằng chín đầu, đem nó ôm lên. Ở mỗi cái đầu đều hôn một cái, cậu cười tủm tỉm mà nói: “Tiểu Cửu, chúng ta về nhà nha, mau về nhà nhìn xem, nhìn xem lộc cộc có ở đây không.”

“Ma Ma!!” Chín cái đầu ở trên mặt Lục Bất Phá cọ qua sau, Tiểu Cửu nhảy đến trên mặt đất nhanh chóng mà chạy tới nhà nó.

Nhìn Tiểu Cửu vào nhà cậu cùng Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá nhìn một đám người xem đến ngốc vẫy vẫy tay: “Hi, ta về nhà, nơi nào có ăn a, ta chết đói mất.”

“…… Có! Mang Tang Tử tiên sinh chờ!”

“Đội trưởng, cho ta ôm ngôi sao nhỏ một cái đi.”

“Đội trưởng, ngươi đã trở lại.”

“Mang Tang Tử tiên sinh, hoan nghênh ngài trở về!”

“Ma Ma……” Tiểu Cửu ở cửa nhà kêu.

“Ô ô……” Tiểu Quang buổi tối muốn cùng Tiểu Phá ngủ.

“Hiên Viên Chiến, em về nhà trước.”

Nhanh chóng phi về nhà, Lục Bất Phá tâm nảy nảy. Về nhà, cậu về nhà. Đem những cái sự tình ảnh hưởng đến tâm lý ném ra sau đầu, cậu hiện tại chỉ muốn bổ nhào lên cái giường siêu cấp mềm mại mà lăn vài vòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương