Mang Tang Tử
Chương 116

Chạng vạng, Pháp Lý Bố phái người tới đón Lục Bất Phá cùng Hiên Viên Chiến. Bởi vì Pharaoh thực thích ngôi sao nhỏ, Lục Bất Phá đem ngôi sao nhỏ theo. Bất quá cậu nhẫn tâm mà đem Tiểu Cửu nháo muốn theo lưu tại chỗ Quang Vinh, Tiểu Cửu hiện tại là “phần tử nguy hiểm”, mang theo bên người quá không an toàn.

Đi vào chỗ ở Pharaoh, mặc dù Thượng Quan Nông đã nói trước cho cậu biết, cậu vẫn là vì chỗ ở Pharaoh quá đơn giản mà khiếp sợ. Không thể nói là đơn giản, có thể nói là thực đơn sơ. Phòng thực sạch sẽ, có thể nói là không nhiễm một hạt bụi, nhưng thật sự không giống nơi Pharaoh của Hàn Cát sẽ ở.

“Pharaoh, ngài ngày thường đều một mình ở nơi này sao? Không có người tới giúp ngài nấu cơm hoặc là quét tước sao?”

Phòng khách chỉ có một cái bàn, mấy cái ghế dựa.

Pháp Lý Bố khẽ cười nói: “Ta mỗi ngày ba bữa sẽ có người tự mình đưa tới. Yêu cầu quét tước sửa sang lại địa phương cũng không nhiều, ta một mình làm là được. Người khác hỗ trợ sẽ đem đồ vật đặt sai địa phương theo thói quen của ta."

Rất muốn hỏi: Pharaoh ngài một người không tịch mịch sao? Thiếu chút nữa đã nói ra lại bị Lục Bất Phá nuốt trở vào. Bởi vì Pharaoh thoạt nhìn thực yên lặng, bộ dáng thực bình thản, cậu cũng không cần tăng phiền não cho người khác.

“Pharaoh, đây là ta đưa cho ngài. Vốn dĩ nghĩ ở trên Chủ Hạm đưa cho ngài, nhưng lại cảm thấy không đủ chính thức.”

Lục Bất Phá đem ôm cái hộp lớn trong ngực đưa qua, Pháp Lý Bố cao hứng mà tiếp nhận, ông phi thường thích lễ vật Lục Bất Phá đưa cho ông, mỗi một vật đều tràn ngập kinh hỉ.

Mở hộp ra, Pháp Lý Bố trước mắt nháy mắt sáng ngời, trong hộp là từng cuốn bìa trên mặt có tranh vẽ, mà nhân vật được hoạ ở trên ông liếc mắt một cái liền nhận ra là ai ── đó là ông.

“Pharaoh, tuy rằng ngài là Hàn Cát Nhân, ta là Mang Tà Nhân, chính là ta cảm thấy ta cùng Pharaoh đặc biệt hợp ý. Ta ở Mang Tà không có cái gì thân nhân, ngài không chỉ là bằng hữu của ta, còn là trưởng bối, càng như người nhà của ta.”

Lục Bất Phá thần sắc có điểm thẹn thùng, cậu ngượng ngùng mà nói, “Mỗi lần nhìn thấy ngài thật giống như gặp được gia gia, đặc biệt thân thiết. Ta đem chuyện ngài đi Mang Tà Tinh ngày xưa, còn có sự tình từ Thượng Quan nói về ngài họa thành truyện tranh. Ách, bên trong có một ít là ta chính mình tưởng tượng, hy vọng ngài không cần để ý.”

Pháp Lý Bố ánh mắt nghẹn ngào, tay không xong mà nhẹ nhàng vuốt hộp thư. Hộp ước chừng có 10 mấy quyển, từ những hình được hoạ trên mặt bìa liền có thể nhìn ra chuyện xưa trong sách sẽ có bao nhiêu sao xuất sắc. Đóng nắp hộp, ông ngẩng đầu, trong mắt có thủy quang.

“Cám ơn ngươi, Tiểu Phá, phần lễ vật này quá trân quý. Ta tuy rằng là Pharaoh của Hàn Cát, nhưng chưa từng có người đem ta vẽ ở trên giấy, càng đừng nói là vẽ truyện tranh. Ở lòng ta, Tiểu Phá không chỉ là bằng hữu, càng là người nhà của ta. Ngươi nguyện ý kêu ta là ông nội không?”

“Có thể chứ?!” Lục Bất Phá tâm kịch liệt nhảy lên, cái mũi lên men, “Ta, ta kỳ thật đã sớm muốn kêu Pharaoh gia gia.” Giờ khắc này, cậu cảm giác chính mình có thân nhân.

“Ta không nghĩ tới chính mình ở lúc tuổi già có thể có một tôn tử, một tôn tử ưu tú như thế.” Pháp Lý Bố trong mắt thủy quang rõ ràng, thanh âm đều có điểm run.

“Gia gia!” Lục Bất Phá bổ nhào vào trong lòng ngực Pháp Lý Bố, cậu có thân nhân, cậu cũng có thân nhân.

Pháp Lý Bố đôi tay ôm chặt Lục Bất Phá, nếp nhăn trên mặt bởi vì vui sướng mà càng thêm rõ ràng.

“Ta phi thường may mắn, may mắn vì lúc trước nữ vương đã phái ta đi Mang Tà Tinh. Bằng không ta sẽ bỏ qua một người với ta mà nói trọng yếu phi thường. Tiểu Phá, mặc kệ sau này quan hệ của Hàn Cát cùng Mang Tà sẽ trở nên như thế nào. Ngươi vĩnh viễn đều là tôn tử của ta.”

“Pharaoh cũng vĩnh viễn là gia gia của ta. Ta không thích làm Mang Tang Tử, chỉ thích làm Lục Bất Phá.” Ôm chặt Pháp Lý Bố, Lục Bất Phá ủy khuất mà khóc, “Ta căn bản chỉ là một đứa nhỏ, căn bản làm không được những kỳ vọng của mọi người.”

“Tin tưởng chính mình. Đại thần lựa chọn ngươi làm người giám hộ cho Tiểu Cửu đã nói lên ngươi có cũng đủ năng lực.” Pháp Lý Bố giống như một lão gia gia hòa ái thân thiết, có thể ông lớn lên cũng không hiền lành, thậm chí có thể nói đúng không đẹp, nhưng lúc này ông ở trong mắt Lục Bất Phá lại là lão nhân hiền lành nhất trên thế giới.

“Không cần tự đem áp lực quá lớn này cho chính mình,  chuyện này cũng không phải chúng ta nguyện ý nhìn đến. Mang Tang Tử cùng Lục Bất Phá không có bất luận cái gì khác nhau, ngươi chỉ cần làm chính ngươi thì tốt rồi.”

Pháp Lý Bố nhìn về phía Hiên Viên Chiến, vươn đôi tay, Hiên Viên Chiến đem Hiên Viên Tinh đã tỉnh giao cho Pharaoh.

Pháp Lý Bố ôm ấp đứa nhỏ đã mở to cặp mắt nhìn ngắm, lộ ra tươi cười yêu thương, đầu ngón tay thô lớn nhẹ nhàng sờ qua mặt hài tử, nói: “Ngôi sao nhỏ là một cái kỳ tích. Bé sinh ra, bé trưởng thành, bé hết thảy đều là kỳ tích.” Ôm hài tử đứng lên, Pháp Lý Bố đi vào thư phòng. Lục Bất Phá lôi kéo Hiên Viên Chiến đi theo vào. Tiến thư phòng, cậu đã bị toàn bộ sách kín bốn bức tường. Suốt bốn phía, càng có trên các kệ sách cao lớn toàn bộ đều là sách. Ngay cả trên bàn sách sạch sẽ cũng ngay ngắn mà đặt đầy sách. Đối với vị lão nhân này, Lục Bất Phá càng thêm tôn kính.

Lúc này, cậu thấy được một cái cái chai, một cái cái chai chứa đầy ngôi sao ước nguyện. Cái chai kia liền đặt ở bên trên cái bàn duy nhất bên trong phòng. Ngăn tủ màu trắng, cái chai bạch tinh, còn có đồ đựng cung phụng đại thần cùng tế phẩm. Lục Bất Phá trong lòng vừa động, nhìn Hiên Viên Chiến liếc mắt một cái.

Ôm ngôi sao nhỏ ngồi xuống, Pháp Lý Bố từ ngăn kéo án thư lấy ra một cái chai bằng gỗ: “Tiểu Phá, Hiên Viên thượng giáo, lại đây.”

Hai người đi qua.

“Tiểu Phá, duỗi tay.”

Lục Bất Phá vươn tay.

Pháp Lý Bố cầm lấy cái chai, đem cái chai nghiêng xuống trong lòng bàn tay Lục Bất Phá, một cổ cảm giác thấm lạnh nháy mắt thổi quét toàn thân cậu. Cậu kinh ngạc mà nhìn về phía Pharaoh, chờ đối phương giải thích.

“Đây là thánh quả sinh trưởng ở thần miếu. Năm mươi năm sẽ kết ra một viên. Đây là Đại Tư Tế cùng nữ vương bệ hạ ban cho ta.”

“Pharaoh, này……”

Nhìn xem ba viên trái cây màu đỏ tím trong lòng bàn tay, Lục Bất Phá không biết nên nói cái gì. Hành động của Pharaoh thực rõ ràng, ba viên trái cây này là cho cậu.

“Tinh thần lực của ta đã đạt tới cực hạn, ba viên thánh quả này đối với ta đã không còn sự tăng cấp quá lớn. Tiểu Phá, lúc ngôi sao nhỏ còn chưa có sinh ra ta cũng đã nhận thấy được bé có thể giống ngươi trực tiếp hấp thu tinh thần lực. Nhưng ngươi cùng Tinh Tinh thể chất lại không cách nào thừa nhận tinh thần lực quá cường, thánh quả có thể trung hoà lực lượng quá cường trong cơ thể các ngươi, cho thân thể các ngươi không đến nỗi bị tinh thần lực sở tổn hại. Còn có chính là……”

Pháp Lý Bố nhìn về phía Hiên Viên Chiến.

Hiên Viên Chiến thanh trầm nói: “Pharaoh thỉnh nói. Ta là trượng phu của Tiểu Phá.”

Pháp Lý Bố trong mắt hiện lên khen ngợi, nói: “Tiểu Phá thân phận đặc thù, bất luận là đối Liên Bang Mang Tà hay là đối với năm quốc gia trong tinh tế mà nói thằng bé đều là đặc biệt tồn tại. Ta tin tưởng Liên bang sẽ dóc hết mọi khả năng để bảo hộ Tiểu Phá, nhưng là……” Ông vỗ vỗ ngôi sao nhỏ, Lục Bất Phá cùng Hiên Viên Chiến đều nghe ra ý tứ trong lời nói ông.

“Ta là trượng phu Tiểu Phá, an toàn của y cao hơn hết thảy.”

Hiên Viên Chiến không chút do dự nói.

Pháp Lý Bố lộ ra cẩn thận: “Tắc Baal tinh có một tinh cầu kêu ‘ Cô Rinh ’, rời xa tắc Baal tinh hệ. Đó là một viên tinh cầu xa xôi nhất trong toàn bộ tinh tế. Nơi đó thảm thực vật tươi tốt, giống loài phong phú, là một hành tinh phụ thuộc vào tắc Baal tinh hệ. Bởi vì khoảng cách chủ tinh xa xôi, cho nên nơi đó chỉ có mấy trăm dân bản xứ địa phương, cơ hồ không có tắc Ba Nhĩ nhân.”

“Nếu, tuy rằng ta hy vọng chuyện này nếu vĩnh viễn sẽ không phát sinh. Nếu các ngươi ngại nguyên nhân nào đó mà phải rời khỏi Liên Bang mà nói, liền đi nơi đó đi. Đó là địa phương thích hợp nhất trong tinh tế, các ngươi có thể từ nơi đó ra khỏi tinh tế, đi tìm chỗ khác sinh sống. Cũng có thể ở nơi đó nghỉ ngơi lấy lại sức, sinh sản hậu đại, thành lập quốc gia thuộc về chính các ngươi. Quang Vinh cùng Tiểu Cửu là người thủ hộ tốt nhất cho các ngươi, ở nơi đó, các ngươi cũng sẽ không chịu dân bản xứ uy hiếp.”

“Pharaoh?” Lục Bất Phá trong lòng thấp thỏm, chẳng lẽ Pharaoh nhìn ra cái gì? Hiên Viên Chiến nắm chặt tay Lục Bất Phá, nửa khuôn mặt dị thường nghiêm túc.

Pháp Lý Bố lắc đầu, thở dài: “Cũng không phải ta đã nhận ra cái gì, mà là lo lắng. Quang Vinh có ý thức chính mình, Tiểu Cửu có thể nuốt một viên tinh cầu, Tiểu Phá ngươi tự thân lại tồn tại rất nhiều tính chất đặc biệt. Đủ loại sự tình chồng chất, ta lo lắng Liên Bang sẽ cưỡng bách ngươi làm một ít sự tình ngươi không muốn. Lúc ấy mặc kệ ngươi đến cái tinh hệ nào, xuất phát từ an toàn suy xét, đối phương đều có khả năng sẽ hy sinh ngươi. Nếu ngươi đến Hàn Cát, ta cũng không thể cam đoan nữ vương sẽ không làm ra chuyện thương tổn đến ngươi. Tiểu Phá, nếu sự tình thật tới rồi vô pháp vãn hồi nông nỗi, ngươi cùng Hiên Viên Chiến liền mang theo ngôi sao nhỏ đi thôi, đi được càng xa càng tốt.”

Lục Bất Phá cái mũi chua xót, cậu gật gật đầu, nguyên lai Pharaoh đều đã nghĩ tới.

Hiên Viên Chiến ôm Lục Bất Phá: “Ta sẽ bảo vệ tốt y cùng con của chúng ta. Pharaoh, cám ơn ngài.”

Pháp Lý Bố tiếp tục nói: “Hiên Viên thượng giáo trong cơ thể tuy rằng không có tinh thần lực, nhưng thánh quả có thể sử ngươi tinh lực càng thêm dư thừa, cũng càng dũng mãnh thêm. Tiểu Phá, các ngươi cùng ngôi sao nhỏ một người một viên, đem thánh quả ăn.”

“Cám ơn ngài, gia gia.” Lục Bất Phá nghẹn ngào mà cầm lấy một viên thánh quả bỏ vào trong miệng, thánh quả lạnh lẽo làm cậu không nhịn được run run. Nhưng vừa mới vào miệng, thánh quả giống như hòa tan hóa thành một dòng nước trong tiến vào trong cơ thể cậu. Câuu cầm lấy viên thứ hai, uy đến trong miệng Hiên Viên Chiến.

Pháp Lý Bố duỗi tay, Lục Bất Phá đem một viên cuối cùng đưa cho ông. Đối với đôi mắt to to đang nhìn ông của ngôi sao nhỏ mà cười cười, Pháp Lý Bố tách miệng bé ra, đem thánh quả bỏ vào trong miệng của bé.

“A a……”

Hiên Viên Tinh hiển nhiên không thích trái cây lạnh lạnh, khuôn mặt nhỏ nhăn lại. Pháp Lý Bố tay ở trên trán bé nhẹ nhàng chạm quá, Hiên Viên Tinh kêu vài tiếng, an tĩnh trở lại.

Lão gia gia hiền lành yêu thương mà nhìn chắt trai của chính mình, một màn này Lục Bất Phá xem đến nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, cậy vội vàng áp xuống, nức nở nói: “Gia gia, ta thổi sáo cho ngài nghe nhé.”

“Hảo.” Pháp Lý Bố ngẩng đầu, cười nói, “Ta thực hoài niệm tiếng sáo của Tiểu Phá."

“Gia gia, chúng ta ra bên ngoài đi, ta thổi sáo cho ngài. Ngôi sao nhỏ nên đổi tã.”

“Ha hả, hảo. Ta còn không có biết cách cho hài tử đổi tả đâu, để ta cho bé đổi.”

“Hảo.”

Nhìn Hiên Viên Chiến bằng cái ánh mắt an tâm, Lục Bất Phá nâng Pharaoh ra thư phòng.

Cho Hiên Viên Tinh thay đổi tã, Pháp Lý Bố liền say mê khúc sáo mà Lục Bật Phá mang đến. Một người cơ hồ không có tiếng bước chân vào thư phòng, thực mau, hắn liền từ thư phòng ra, ngồi ở trên ghế như lúc hắn ngồi ban đầu.

……

Đêm khuya, Lục Bất Phá ôm hài tử cùng Hiên Viên Chiến đi ra khỏi nhà Pháp Lý Bố. Cùng Pháp Lý Bố ôm hồi lâu, lúc sau Lục Bất Phá không tha phi hành khí trên mặt đất ngoài phòng.

“Tiểu Phá, nếu có cơ hội ta sẽ đi Mang Tà Tinh.”

“Gia gia, ngài nhất định phải tới.”

“Đi thôi.”

Cùng Lục Bất Phá phất tay từ biệt, nhìn phi hành khí chậm rãi cất cánh, Pháp Lý Bố khóe mắt có thủy quang. Không biết ở lúc ông sinh thời ông còn có thể tái kiến thân nhân duy nhất của chính mình hay không.

“Hiên Viên Chiến, em muốn khóc.”

Hiên Viên Chiến ôm người đang khó chịu.

“Nếu có cơ hội, anh nhất định phải bồi em đến Hàn Cát.”

“Anh sẽ.”

Quay đầu lại nhìn lại, sớm đã nhìn không thấy nhà ở của gia gia, Lục Bất Phá chảy xuống nước mắt ly biệt, lần sau tái kiến không biết là lúc nào.

“Anh đã đem bình thủy tinh thay đổi chưa?”

"Đã đổi.”

"Một ngàn ngôi sao ước nguyện kia sẽ phù hộ gia gia đi.”

“Sẽ.”

……

Phi thuyền màu đen thật lớn mở rộng cửa khoang ra, một rương hàng hóa bị người nâng đi vào. Đứng ở bên ngoài phi thuyền, Lục Bất Phá cùng mọi người nhất nhất từ biệt. Tối hôm qua cơ hồ một đêm không có ngủ hai con mắt cậu đã sưng đỏ, khi cùng Pháp Lý Bố ôm, cậu thiếu chút nữa lại khóc ra tới.

“Tiểu Phá, thuận buồm xuôi gió.”

“Gia gia, ngươi phải bảo trọng thân thể.”

Hai người thừa dịp động tác ôm cho nhau lời từ biệt.

Buông ra gia gia, Lục Bất Phá đi tới trước mặt nữ vương, khom người, vươn tay. Nữ vương nâng lên tay phải, Lục Bất Phá tay cầm nữ vương ở trên mu bàn tay nàng hạ nhẹ nhàng một nụ hôn, rồi mới buông ra.

“Nữ vương bệ hạ, thỉnh thay ta hướng Đại Tư Tế bệ hạ từ biệt.”

“Mang Tang Tử điện hạ, hy vọng ngài sau này có thể lại một lần nữa đến chơi, ta cùng Đại Tư Tế bệ hạ cùng với Hàn Cát dân chúng đều chân thành mà hoan nghênh ngài đã đến.”

“Cám ơn bệ hạ mời, ta sẽ lại đến.”

Lại ngibf gia gia một cái, nhìn Thượng Quan Nông, Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long vẫy vẫy tay, Lục Bất Phá xoay người lrn phi thuyền. Tiểu Cửu nôn nóng mà chờ ở nơi đó, sau khi cậu đi lên, liền bổ nhào vào trong lòng ngực cậu. Hiên Viên Chiến ôm ấp hài tử nhìn mọi người được rồi trang trọng chào theo nghi thức quân đội một cái, phi thuyền cửa khoang chậm rãi đóng lại.

“Mang Tang Tử tiên sinh.” Một người đi ra, "Lần gặp mặt tiếp theo, thỉnh tiếp thu lời khiêu chiến của ta. Ta muốn dùng thực lực tới chứng minh ta mới là bằng hữu tốt nhất của Nó

Toàn trường ồ lên, đều nhìn về phía người phát ra khiêu chiến - Xích điện hạ.

Cậu đã mau quên người này. Lục Bất Phá ở lúc cửa khoang sắp đóng lại cười tủm tỉm mà nói: “Ta chờ ngươi.” Rồi cậu mới nhìn Thượng Quan Nông vứt cái hôn gió: “Thân ái, ta ở nhà chờ ngươi nga, ngươi mau mau trở về.”

Cửa khoang đóng lại, Xích tức giận mà rống to: “Nông là của ta!” hai con mắt âm lãnh hình viên đạn dừng ở trên người cậu, cậu lại tương đương trì độn, không hề có cảm giác.

“Gia Khỏa nói không đúng lúc.” Lẩm bẩm một câu, bị Xích như thế  làm thương cảm lui đi rất nhiều, Lục Bất Phá ôm Tiểu Cửu hướng trong đi. Xem ra Thượng Quan còn không có nói cho Xích quan hệ của hắn cùng Vô Nghiệp, Long.

“Tiểu Phá.”

“A.” Quay đầu.

“Em là của anh.”

“Phốc!” Lục Bất Phá vươn một bàn tay, “Là là, em là của anh, anh cũng là của em. Đích thân đến, đến đây đi, chúng ta về nhà.”

Hắc ảnh chụp xuống, đem hắn cùng ngôi sao nhỏ, Tiểu Cửu gắn vào cùng nhau. Nhón mũi chân cùng đối phương hôn sâu, Lục Bất Phá ở trong lòng thở hắt ra thật dài, cuối cùng phải đi về.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương