Đối với Dận Chân, con cái không chỉ cần hiểu biết lễ nghĩa là đủ.
"Gia, trong phủ chúng ta có tỳ nữ biết vẽ tranh không? Còn có ai biết đánh đàn, thổi sáo tiêu, hay chơi cờ không?"



"Ngươi hỏi làm gì?" Dận Chân nhướng mày hỏi lại.



"Thiếp muốn cùng bảo bảo học, sau này có thể vẽ tranh cho con, tấu nhạc cho con nghe, dạy con chơi cờ." Cảnh Tĩnh Hàm nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, trên gương mặt nàng lấp lánh ánh sáng dịu dàng của tình mẫu tử.



"Gia sẽ dạy ngươi." Dận Chân cảm thấy những chuyện đó không đáng để nàng bận tâm.



Đôi mắt đào hoa của Cảnh Tĩnh Hàm rạng rỡ, ánh lên vẻ ngưỡng mộ, “Gia thật giỏi, tất cả đều biết, lợi hại quá.”



Khóe môi Dận Chân khẽ cong lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, rồi nâng cằm Cảnh Tĩnh Hàm, khẽ hôn lên đôi môi mềm mại, phớt hồng như cánh hoa đào của nàng.



"Ôi, gia… thiếp không thở nổi rồi."



Sự mãnh liệt trong ánh mắt và hành động của Dận Chân khiến nàng có chút sợ hãi.

Dù biết rằng Dận Chân luôn tự chủ rất tốt, nhất là khi nàng đang mang thai, nhưng sự mê luyến của hắn với thân thể nàng khiến Cảnh Tĩnh Hàm không khỏi lo lắng.



Hiện giờ, nhờ linh tuyền và việc rèn luyện mỗi ngày, cơ thể nàng ngày càng trở nên mê người.


Cảnh Tĩnh Hàm cảm nhận rõ ràng sự khao khát mà Dận Chân dành cho nàng, nhưng hắn luôn ẩn nhẫn, tự kiềm chế, ít khi ghé thăm hậu viện, và rất hiếm khi đặt chân vào Hải Đường Viện.



Người ta thường nói, nếu không bùng nổ trong im lặng, thì sẽ trở nên biến thái trong im lặng.



"Đừng sợ, gia sẽ không chạm vào ngươi."



Dận Chân có chút hối hận.

Hắn không muốn để mình trầm mê trong nữ sắc, phải dè chừng điều này, lo lắng điều kia.

Giờ Cảnh Tĩnh Hàm đang mang thai, ít nhất mười tháng tới hắn không thể chạm vào nàng.



Dục vọng trỗi dậy mãnh liệt khiến ngay cả Dận Chân cũng phải giật mình.

Hắn dừng ánh mắt ở gương mặt Cảnh Tĩnh Hàm, càng nhìn càng thấy ngũ quan của nàng tinh tế hơn, làn da trắng mịn không cần trang điểm, đôi mi dài cong vút như cánh quạt, đôi mắt sáng ngời như sao đêm.

Thân hình mềm mại tỏa ra một hương thơm dịu nhẹ, da trắng như ngọc, ngây thơ mà linh hoạt, vừa tươi sáng lại vô cùng mỹ lệ.



Cảnh thị càng ngày càng đẹp.



Trong lòng Dận Chân dâng lên một cảm giác kiêu hãnh.

Nàng như một viên ngọc thô đã được mài giũa, sáng rực rỡ bên cạnh hắn.

Có lúc hắn muốn giữ nàng trong lòng bàn tay, chăm sóc và bảo vệ.




Nhưng độc sủng là điều tối kỵ, nó có thể mang đến nguy hiểm cho nàng.



Cảnh Tĩnh Hàm khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Gia đã dùng bữa trưa chưa?”



Dận Chân lắc đầu, liền ra lệnh cho Cao Vô Dung chuẩn bị bữa trưa.



Cảnh Tĩnh Hàm ăn không nhiều, nhưng trước sự khuyên nhủ của Dận Chân, nàng thiếu chút nữa đã ăn quá no.



"Ngươi hảo hảo dưỡng thai, gia sẽ tới thăm ngươi khi rảnh."



Dùng bữa xong, Dận Chân không nán lại lâu, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.



“Tì thiếp cung tiễn gia.”



Ánh mắt Cảnh Tĩnh Hàm vẫn lưu luyến không nỡ, Như Ý thấy vậy liền tỏ vẻ rối rắm, “Thứ phúc tấn, nếu người không muốn xa gia, sao không giữ bối lặc gia ở lại?”



"Gia bận rộn nhiều việc, làm sao ta có thể quấy rầy gia được."



Cảnh Tĩnh Hàm thu lại ánh mắt, xoay người vào phòng.



Như Ý muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng.

Cảnh Tĩnh Hàm thấy vẻ mặt nàng rối bời hiếm thấy, liền hỏi, “Có gì thì nói thẳng ra.”



"Thứ phúc tấn, mẹ ta từng nói rằng, đối với trượng phu, có thể thích, có thể kính trọng, nhưng không được yêu.

Bởi nếu yêu quá sâu, sẽ chỉ chuốc lấy thương tổn…"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương