Lễ thượng vãng lai, nàng liền duỗi tay sờ sờ lại người Dận Chân, rồi bật thốt: “Gia, thịt ngài càng kiên cố, rắn chắc như đá, ôi chao, ngài còn có sáu múi cơ bụng!”



Đôi tay mềm mại của nàng vuốt ve như một đứa trẻ phát hiện món đồ chơi mới, đôi mắt nàng lấp lánh hứng thú.



Dận Chân chỉ biết im lặng...!Ai có thể nói cho hắn biết vì sao Cảnh thị lại dám lớn gan như vậy? Trước đây hắn luôn nghĩ nàng có phần vụng về, nhưng giờ xem ra, nàng đúng là một yêu tinh khiến người ta mê muội.



Toàn thân Dận Chân cứng ngắc, thở cũng nhẹ đi.



“Gia mỗi ngày đều rèn luyện sao?” Cảnh Tĩnh Hàm hỏi, mắt nhìn hắn tò mò.

“Bằng không làm sao mà ngài có sáu múi cơ bụng được, mặc quần áo thì nhìn có vẻ gầy, nhưng cởi ra thì...!thật là...”



Nàng trước đây chỉ thấy qua hình ảnh minh họa trong sách, giờ thì tận mắt thấy mới biết thế nào là cơ bắp săn chắc.



“Cảnh thị, ngươi thật là to gan!”



Dận Chân chưa từng gặp qua tình huống như thế này, không ngờ Cảnh Tĩnh Hàm lại dám cả gan như vậy.




“Gia thứ tội, thiếp nhất thời hồ đồ, càn rỡ quá rồi!” Cảnh Tĩnh Hàm vội vàng buông tay, rồi lăn một vòng trên giường để tránh xa Dận Chân.



Dận Chân vừa buồn cười vừa bực mình, hắn nhanh chóng duỗi cánh tay dài ra, kéo nàng lại gần.

“Lớn gan như vậy, chọc gia rồi còn muốn chạy trốn sao?”



“Gia, thiếp không dám nữa!” Cảnh Tĩnh Hàm nhìn thấy gân xanh nổi trên trán Dận Chân, sắc mặt đỏ bừng, cả người nóng rực như muốn bốc khói, trong lòng nàng càng thêm lo lắng, chỉ muốn chạy trốn khỏi đây.



Dận Chân nhìn thấy dáng vẻ túng quẫn của nàng, không khỏi bật cười.

“Ngươi vừa rồi to gan lớn mật đâu rồi?”



Cảnh Tĩnh Hàm ấp úng, “Bị gia dọa chạy mất rồi.”



“Có sợ không?” Giọng Dận Chân đột nhiên trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng.



“Sợ.” Cảnh Tĩnh Hàm cúi đầu nhỏ, khẽ gật.




“Không cần sợ, giao cho gia là được.” Dận Chân trấn an, giọng điệu dịu dàng hơn.



Khoảng một tháng trở lại đây, Cảnh Tĩnh Hàm đã làm tốt công tác chuẩn bị tinh thần.

Là người xuyên việt, đối với nàng, những điều này xem ra cũng không còn là gì quá lớn lao nữa.
Đêm ấy, Cảnh Tĩnh Hàm lần đầu tiên thấu hiểu được ý nghĩa của sự thân mật giữa cá và nước.

Trách sao người xưa lại nói, "thực sắc tính dã" – chuyện nam nữ quả là bản năng tự nhiên.



Nhìn người trong lòng đã thiếp đi mê mệt, Dận Chân cảm thấy cả thân thể lẫn tinh thần đều thoải mái, thỏa mãn vô cùng.

Nhưng trong lòng hắn lại dâng lên chút cảm giác lạ lẫm.

Rõ ràng hắn là chủ tử trong phủ, lẽ ra phải được hầu hạ, nhưng sao lại có cảm giác như chính mình vừa hầu hạ nàng?



Dận Chân lắc đầu cười khẽ, ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của Cảnh Tĩnh Hàm.

“Cuối cùng cũng là vì ngươi mà phá lệ.”



Hắn ôm lấy nàng, người đang ngủ say sưa, nhắm mắt lại tận hưởng dư vị của khoảnh khắc vừa trải qua.

Hồi lâu, Dận Chân mới gọi một tiếng: “Cao Vô Dung, mang nước vào.”



Khi Cảnh Tĩnh Hàm tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, thiếu chút nữa không bước xuống giường nổi.

Nàng chẳng nhớ rõ tối qua bao nhiêu lần, chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu: Dáng người của Dận Chân thật tuyệt, mà thể lực thì càng tuyệt vời hơn.



Cảnh Tĩnh Hàm đưa tay nhấn nhẹ lên ngực mình, bỗng một luồng mát lạnh tức khắc lan tỏa khắp cơ thể, cơn đau nhức tan biến nhanh chóng, nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Bất giác, nàng sửng sốt, không khỏi trợn tròn mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương