"Khụ khụ..."



Cảnh Tĩnh Hàm chỉ cảm thấy thân thể vô cùng suy yếu, mỗi cơn ho đều khiến lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị vặn xoắn.



"A a a! Trời ơi, người chết sống lại rồi!"



...



Tiếng thét vang vọng trong đầu, đau nhức đến nỗi Cảnh Tĩnh Hàm bật mở đôi mắt.

Trước mặt nàng là một đám phụ nữ mặc y phục Mãn Thanh, cảnh tượng khiến nàng không khỏi trợn tròn mắt.



"Trời ơi, khanh khách không chết, khanh khách sống lại rồi!"



Một tiểu nha hoàn nhào đến mép giường của Cảnh Tĩnh Hàm, vừa khóc vừa thút thít.



"Mau báo cho phúc tấn và bối lặc gia!"



Cả tiểu viện như bừng tỉnh, lập tức xôn xao.

Một giọng nói nghẹn ngào vang lên: "Trời phù hộ, cuối cùng tỷ tỷ Cảnh cũng tỉnh lại rồi."



Tiểu nha hoàn đứng bên cạnh, sắc mặt chẳng vui, nhưng vẫn cúi người hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Nữu Hỗ Lộc khanh khách."




"Như Ý, ngươi vất vả rồi, cảm tạ ngươi đã chăm sóc tỷ tỷ Cảnh..."



"Nữu Hỗ Lộc khanh khách quá lời, đây là bổn phận của nô tỳ."



Như Ý cúi đầu, nhưng trong lòng âm thầm bực bội, khẽ liếc mắt đầy khó chịu.



Cảnh Tĩnh Hàm nhìn mọi chuyện rõ ràng.

Ký ức như dòng nước ùa về, đầu óc nàng trở nên mơ màng.



Cảnh thị! Nữu Hỗ Lộc thị!



Chẳng phải đây là hai người nổi danh trong hậu cung của Ung Chính hay sao? Một người là Hoàng Thái Hậu tương lai, mẹ của Càn Long, sống đến 86 tuổi.

Người kia là truy phong Hoàng quý phi, mẹ của Hoằng Trú, sống thọ đến 96 tuổi.



Xem từ lịch sử, mối quan hệ giữa Cảnh thị và Nữu Hỗ Lộc thị không tồi, ít ra là đồng minh của nhau.



Nhưng hiện tại, Cảnh thị lại bị trúng độc và chết trong viện của Nữu Hỗ Lộc thị.



Lông tơ trên người Cảnh Tĩnh Hàm dựng đứng cả lên.

Lẽ nào có người trọng sinh? Hay là cũng có kẻ giống nàng, xuyên không đến đây?



"Cảnh tỷ tỷ..."




Nữu Hỗ Lộc thị ôm lấy cánh tay của Cảnh Tĩnh Hàm, khóc nức nở.



"…Nước…"



Cổ họng Cảnh Tĩnh Hàm đau rát, nói chuyện cũng khó khăn.



Tiểu nha hoàn rất tinh ý, nhanh chóng ngăn Nữu Hỗ Lộc thị lại, rồi hầu hạ Cảnh Tĩnh Hàm uống nước.

Nữu Hỗ Lộc thị khóc đến đỏ cả mắt, vẻ mặt đầy áy náy.



Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân: "Bối lặc gia, phúc tấn đến."



Người đàn ông dẫn đầu chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cao khoảng một thước bảy bảy, dung mạo thanh tú, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt phượng hẹp dài sắc bén, toát ra khí chất quyền quý không thể lẫn vào đâu.



Dù mái tóc đã cạo đi một nửa theo lễ nghi, điều đó chẳng làm giảm bớt chút nào vẻ anh tuấn của y.

Cả khuôn mặt y lạnh lùng, trầm mặc, uy nghiêm, khiến người ta không dám lại gần.
Đây chính là Tứ gia Ung Chính nổi danh trong lịch sử, Khang Hi đế tứ tử - Dận Chân.



Phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị, tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi bốn, khuôn mặt vuông vắn, mày thanh mắt nhỏ, mũi cao vừa phải, môi hình trái tim.

Ngũ quan không quá nổi bật nhưng dung mạo lại toát lên vẻ ung dung, đại khí, dịu dàng và ưu nhã.



Còn Nữu Hỗ Lộc thị mới độ tuổi đôi tám, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh nhỏ xinh, mũi cao, môi hơi dày, trông như một viên ngọc nhỏ tinh khiết, thẹn thùng e lệ.



"Tì thiếp bái kiến Bối lặc gia, bái kiến Phúc tấn," Nữu Hỗ Lộc thị tiến lên hành lễ.



Cảnh Tĩnh Hàm giả vờ muốn đứng dậy, nhưng bị Ô Lạp Na Lạp thị nhanh chóng giữ lại.

"Cảnh khanh khách không cần đa lễ, lần này ngươi chịu khổ rồi."



Ô Lạp Na Lạp thị nhanh chóng gọi thái y đến bắt mạch cho Cảnh Tĩnh Hàm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương