Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam
Chương 66: Kết thúc – đếm ngược thời gian (3)

Edit: MynMyn

‘Tốt lắm, gia gia không đùa ngươi, biết rõ gia gia tại sao phải ở riêng sao?’

‘Gia gia cảm giác Tư Đồ gia tộc không có người thừa kế phù hợp, sớm muộn gì sẽ đem Tư Đồ gia bại sạch sẽ.’

‘Đây chỉ là một phương diện a, lúc mới bắt đầu ta nghĩ để cho Ninh Ninh trở về giúp ta nhận trách nhiệm Tư Đồ gia, Ninh Ninh không phải cũng đồng ý sao? Về sau cùng Kiều Tử Phỉ nói chuyện phiếm, hắn nói với ta, bên trong nhà Tư Đồ đã hủ bại, vì cái gì không phân biệt ra. Như vậy Tư Đồ gia ít nhất còn có thể kéo dài thêm, sẽ không bị gia tộc khác ăn hết toàn bộ. Lúc ấy hai chữ “ở riêng” này lần đầu tiên xuất hiện ở trong đầu ta, là điều trước kia ta chưa bao giờ nghĩ đến.’

‘Không thể nào, lại là Phỉ gợi ý cho người ở riêng.’

‘Ha ha, Ninh Ninh a, cháu có thể tìm được một ái nhân không tệ a. Có Kiều Tử Phỉ cháu cả đời này tuyệt đối sẽ hạnh phúc.’

‘Gia gia.’ Giản Minh Thần bị Tư Đồ lão gia tử vừa nói có chút không có ý tứ.

‘Ha ha đến Ninh Ninh nói cho gia gi muốn gì, cổ phiếu trên tay gia gia cũng không ít a, có thể đổi không ít gì đó.’

Tư Đồ lão gia tử như vậy làm cho Giản Minh Thần có một cảm giác giống như tiểu bằng hữu đem đồ chơi ra dụ tiểu bằng hữu khác.

‘Gia gia, cháu cái gì cũng không thiếu, người cũng không cần quá lo lắng.’

‘Khó mà làm được, coi như gia gia đưa cho cháu đồ cưới.’

‘À mà cháu không phải muốn Lạc Lạc về sau học trung y sao? Vậy cho Lạc Lạc cũng tốt.’ Tư Đồ lão gia tử lật xem một xấp tư liệu gia sản của nhà Tư Đồ, tìm kiếm viện trung y như ý Giản Minh Thần, mấy thứ không kiếm ra được nhiều tiền này có lẽ cũng không có người muốn.

‘Cái này phiến sơn lâm cũng sai, bốn mùa đều giống như mùa xuân, về sau xây cái làng du lịch ở, là địa phương dưỡng lão tốt a, ân, cái này cũng cho Ninh Ninh giữ lại.’

‘Gia gia, cháu mới 20 tuổi nghĩ có chút sớm a.

‘Ân, vậy xây làng du lịch cho gia gia ở, gia gia cũng muốn về hưu đi hưởng thanh phúc.’

‘Cái chủ ý này không tệ.’

Hai ông cháu chứ mỗi người một câu, thảo luận suốt một giờ đồng hồ, mới bị Tư Đồ Khôn mời đi chủ trì đại cục.

Trong phòng họp người thấy Tư Đồ lão gia tử đến, đều an tĩnh lại. ‘Các ngươi đều đã suy nghĩ kỹ sao?’

‘Gia chủ thời gian ngươi cho quá gấp, trong gia tộc vô cùng nhiều nghiệp chúng ta cũng không quen thuộc, cũng không biết là mình có cần hay không.’ Ý nói chúng ta làm sao biết phần tư liệu gia chủ chuẩn bị là thật là giả, vạn nhất bên trong có phần sản nghiệp kiếm ra tiền vị viết thành không ra kiếm tiền, vậy bọn họ cũng không phải là thiệt thòi lớn sao.

‘Ân, các ngươi có muốn bán đi cổ phiếu trên tay hay không.’

‘Chúng ta làm sao muốn bán đi cổ phiếu.’

‘Chúng ta cũng không muốn sản nghiệp, còn không bằng đổi thành tiền mặt bảo hiểm.’

Tư Đồ lão gia tử xem xét phản ứng của mỗi người, vẫn còn cảm thán, xem ra ông muốn ở riêng là đúng, có không ít nhóm người chính là sâu mọt, cái gì cũng không muốn làm, chỉ dựa vào chia hoa hồng của cổ phiếu để sống. Bổn gia quả thật nuôi không một đám người.

Người muốn sản nghiệp cơ bản đều là vài cái có đầu óc kinh doanh, đã có thể những người này bình thường đào không ít góc tường của bổn gia, đem một ít tài sản bổn gia chiếm thành của mình.

‘Hảo, người nào muốn sản nghiệp ta để cho các ngươi thêm thời gian, đến lúc đó các ngươi phải cho ta một cái đáp án chính xác, về phần người muốn đem cổ phiếu đổi thành tiền mặt, có thể trực tiếp đến chỗ Tư Đồ Khôn làm thủ tục.’

Thấy Tư Đồ lão gia tử không có dị nghị, nhẹ nhàng thở dài một hơi, ngồi trong này có không ít là các ông bạn già đã từng cùng giành thế lực với ông, có một ít là hài tử của bạn tốt, thậm chí có vài người là hắn phát tiểu ủy thác. Hiện tại Tư Đồ gia liền muốn phân ra, ông có chút cảm khái, ông cũng yêu đại gia đình này cơ hồ cạn kiệt cả đời, chỉ vì có thể làm cho Tư Đồ gia tộc càng cường đại hơn, để có thể bảo vệ tốt những người trong gia tộc.

Chính là khi suy nghĩ quá hoàn mỹ, thì hiện thực lại rất là tàn khốc, đến lúc tuổi già là bản thân tự tay đem Tư Đồ gia tộc phân ra. Ông đúng là tội nhân của Tư Đồ gia tộc.

Nhưng là nếu để cho ông trở thành tội nhân, có thể làm cho Tư Đồ gia tộc tiếp tục tồn tại, cũng không có cái gì không thể.

‘Ninh Ninh cháu trước trở về đi, từ nay về sau cháu có thể quang minh chính đại ra vào cửa chính của Tư Đồ gia tộc, hôm nay ta đã phát biểu rõ ràng, Giản Minh Thần là cháu nuôi của ta, và là người thừa kế duy nhất.’

‘Gia gia, cháu không cần tài sản của người, cháu chỉ làm một người cháu hiếu thuận là được.’

‘Ha ha, Ninh Ninh nhà ta luôn vì người khác suy nghĩ, yên tâm, ba ba cùng thúc thúc của cháu, cho dù đời này cái gì cũng không làm cũng không đói chết.’

‘Gia gia, thật là, cháu đây đi trước.’ Giản Minh Thần nhếch lên cái môi, chỉ cần thoáng qua Tư Đồ lão gia tử cũng biết cậu đang suy nghĩ gì.

‘Hảo, nhớ ngày mai đến thăm gia gia.’

‘Ân, gia gia, ngày mai gặp.’

Giản Minh Thần theo Tư Đồ gia đi ra, Kiều Tử Phỉ đã sớm chờ ở bên ngoài. Giản Minh Thần đi qua, ngồi vào trong xe.

‘Phỉ, sự tình hôm nay anh có phải hay không đã sớm biết.’ Giản Minh Thần bĩu môi nói. Vì cái gì chuyện gì cậu đều là người biết cuối cùng. Khi nào thì Kiều Tử Phỉ cũng trở thành cháu của gia gia cậu.

‘Ha ha, bảo bối sinh khí rồi, đây không phải muốn cho em một cái kinh hỉ sao?’

‘Là rất kinh hỉ.’

‘Ai, cái này có thể không quan hệ với anh, đều là chủ ý của gia gia, mấy ngày hôm trước em không phải đi gặp qua vài vị lão cổ đổng sao? Lúc đó nếu thảo luận đến chuyện ở riêng, liệu bọn họ hôm nay có thể an tĩnh như vậy không?’

‘A, gia gia nói là ngươi đưa ra chủ ý ‘ở riêng’ a.’ Kiều Tử Phỉ sững sờ, trong nội tâm thầm mắng. Tư Đồ lão gia tử như thế nào cái gì cũng đều nói a.

‘Ha ha có lẽ em nghĩ sai rồi.’

‘Hỗn đản, anh cho em là tiểu hài tử sao? Còn dám lấy lý do ngu ngốc như vậy gạt em.’ Giản Minh Thần lần này là chân hỏa. Tuy Kiều Tử Phỉ xuất phát là muốn giúp cậu vãn hồi chút mặt mũi, chính là vụng về lấy cớ thật sự làm cho người ta có xúc động muốn đánh người.

‘Phỉ, em như thế nào cảm giác anh giống tôn tử của gia gia hơn cả em, chuyện gì cũng đều trước nói cho anh biết.’ Giản Minh Thần giả bộ như rất đau đớn, vẻ mặt ai oán nhìn Kiều Tử Phỉ.

‘Bảo bối, đừng như vậy a, là anh sai được chưa? Tư Đồ lão gia tử a là thật là muốn cho em cái kinh hỉ, vốn cũng đã muốn ở riêng, sáng sớm hôm nay anh tiễn em đi rồi gia gia của ngươi mới cho gọi điện nói chuyện này cho anh, anh chỉ so với ngươi biết sớm 1 tiếng đồng hồ mà thôi.’

‘Nha, nguyên lai là như vậy a, như thế trong nội tâm em cũng cân đối rồi.’

‘Ha ha, bảo bối, nếu không phải nhờ anh, hiện tại em không phải khổ sở vùi đầu vào công tác hay sao?’

‘Ân, Tiểu Phỉ ngoan a.’ nói Giản Minh Thần hôn một cái thật to lên mặt Kiều Tử Phỉ.

‘Bảo bối vừa rồi bảo anh cái gì.’



Chuyện của Tư Đồ gia cuối cùng cũng xong một giai đoạn, Giản Minh Thần cùng Kiều Tử Phỉ ở LA hai tuần lễ, giúp Tư Đồ lão gia tử xử lý chuyện ở riêng. Tư Đồ lão gia tử thật đúng như trong lời nói, chuẩn bị tại một mảnh trong núi rừng xây một cái làng du lịch để an dưỡng tuổi già. Giản Minh Thần nhìn bản quy hoạch, có chút hâm mộ: ‘Phỉ, đến lúc chúng ta già rồi cũng đi chỗ đó ở.’ | ‘Hảo.’

Hai người về tới Kiều Thị trang viên, Lạc Lạc liền ôm chặt lấy Giản Minh Thần: ‘Ba ba, Lạc Lạc còn tưởng rằng ba ba không quan tâm Lạc Lạc nữa, cũng không trở về nữa.’ Giản Minh Thần xoa má Lạc Lạc: ‘Nhi tử ngoan, ba ba xem con mỗi ngày đùa thật vui vẻ a, còn chỗ nào nghĩ đến ba ba.’ Giản Minh Thần tại LA thời điểm cơ hồ mỗi ngày đều nhìn những đoạn phim Kiều Nhạc Ninh gửi tới, Lạc Lạc thật sự chơi rất vui vẻ a.

‘Lạc Lạc mỗi ngày đều ở nghĩ tới ba ba, những sách ba ba kêu con đều nhớ kỹ, cũng đều đã coi xong, Lạc Lạc còn một mực ngoan ngoãn chờ ba ba trở về.’ Nói xong, Lạc Lạc chạy vào thư phòng lấy ra một quyển thảo dược bách khoa toàn thư. Giản Minh Thần xấu hổ, cậu hiện tại mới chỉ nhớ được ba phần, Lạc Lạc mới có 2 tuần đã nhớ hết, đây là cái hiệu suất gì a.

‘Hảo, Lạc Lạc rất ngoan.’

Giản Minh Thần trở về ngày đầu tiên, Lạc Lạc còn quấn cậu một ngày, kết quả ngày hôm sau Lạc Lạc đem hắn vắng vẻ ở một bên, tiếp tục theo đuôi Kiều Nhạc Ninh. ‘Phỉ, con của anh đem con em bắt cóc.’

‘Ha ha, em không phải còn có anh sao? Em có thể đem ba ba của Kiều Nhạc Ninh bắt cóc a.’

‘Chưa thấy qua người mặt dày như anh.’

‘Thần, em không phải muốn mở phòng khám bệnh sao? Ngày mai anh dẫn em đi xem xem, địa phương là gia gia cung cấp, còn anh tặng em một mảnh dược viên như thế nào.’ Kiều Tử Phỉ ôm Giản Minh Thần vào trong ngực.

‘Ân, ngày mai đi xem, đúng rồi Phỉ em muốn tại ở trong Kiều Thị trang viên mở một ít địa phương làm thành ruộng thí nghiệm, làm thử dược liệu mới.’

‘Không có vấn đề, em muốn đem cả Kiều Thị trang viên đều biến thành vườn dược anh đều đồng ý.’

‘Cám ơn anh Phỉ.’

‘Còn phần đền bù.’

‘Hỗn đản, Lạc Lạc bọn họ còn đang, anh không thể ngoan ngoãn một chút sao.’ Giản Minh Thần hạ giọng, sợ Lạc Lạc bọn họ nghe được.

‘Vậy em dẫn anh đi Mộng Tưởng đảo chơi đùa, ngâm ôn tuyền thật thoải mái a.’

Giản Minh Thần bĩu môi, Kiều Tử Phỉ cho tới bây giờ đều không chỉ đơn thuần ngâm ôn tuyền, mà là chạy vào ôn tuyền đi ôm cậu mà thôi. ‘Em có thể tin tưởng anh sao?’

‘Bảo bối không cần phải như vậy, anh sẽ thương tâm, chẳng lẽ anh không đáng tin sao?’ Kiều Tử Phỉ vẻ mặt ai oán nhìn Giản Minh Thần, Giản Minh Thần nhìn cái đầu kim sắc có chút hoảng hốt, còn tưởng rằng chính mình đang thấy một một con chó lông vàng lớn.

‘Đi lấy áo tắm, anh dám không ngoan, em trực tiếp thiến anh.’

‘Bảo bối thật hung ác a.’ Tuy Kiều Tử Phỉ ngoài miệng nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt lại một điểm không giảm, đi theo Giản Minh Thần hấp tấp trở về phòng cầm áo tắm.

Mùa hè nóng muốn chết, Mộng Tưởng đảo đi không cảm giác một tia oi bức, Kiều Tử Phỉ tựa ở trong ôn tuyền, ôm Giản Minh Thần đang ngủ. Nhìn hắn vẻ mặt thoả mãn, chỉ biết vừa rồi tuyệt đối không có thành thành thật thật ngâm ôn tuyền.

Giản Minh Thần một thân toàn dấu hôn, không phải Kiều Tử Phỉ làm cho còn có thể là ai. ‘Bảo bối, đã ngủ chưa?’

‘Ngủ.’

‘Bảo bối ngoan ngoãn ngủ, hiện tại sự tình tất cả đều là mộng a, tất cả đều là mộng.’

Không đợi Giản Minh Thần minh bạch, Kiều Tử Phỉ lại bắt đầu loạn, chỉ cảm thấy tiểu động của cậu bị một thứ cứng nóng thẳng tiến, không đợi hắn kịp phản ứng đã chui vào dũng đạo ẩm ướt.

‘A, hỗn đản, ân……’

‘Bảo bối ngoan ngoãn ngủ, anh tự mình chơi là được, em không cần quan tâm anh.’ Kiều Tử Phỉ nhẹ nhàng nâng nâng tiểu động Giản Minh Thần lên, để cho tiểu gậy gộc nhanh chóng chen vào sâu hơn.

‘Ân, ân, Phỉ chậm một chút, muốn hỏng, chậm một chút.’ Hình thức cưỡi ngựa vẫn là tư thế yêu thích của Kiều Tử Phỉ, thân thể Giản Minh Thần đều đọng ở trên mình Kiều Tử Phỉ, quyền khống chế hoàn toàn ở trong tay Kiều Tử Phỉ.

‘Xấu không được, ôn tuyền không phải có cường lực chữa thương sao? A, bảo bối rất không ngoan, dám kẹp anh.’ Kiều Tử Phỉ tăng lớn độ mạnh yếu, cơ hồ muốn đâm thủng Giản Minh Thần.

‘A, Phỉ tha em đi, a, chỗ đó.’

Trong Mộng Tưởng đảo vang lên tiếng rên rỉ chọc người, chỗ hồ sen cũ không biết khi nào thì nhiều hơn một cái đảo nhỏ, bên trong hai người che miệng nhìn xem bọn họ bên này cười trộm.

TOÀN VĂN HOÀN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương