Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam
Chương 55: Trừng phạt (1)

Edit: MynMyn

Máy bay rời đi thuyền Ốc Đảo hướng Z quốc bay đi. Giản Minh Thần tựa ở trên ghế sa lon rầu rĩ nói: ‘Lạc Lạc khi nào thì trở lại Z quốc, em hiện tại nhớ Lạc Lạc quá, vừa rồi nghe nó khóc đến tê tâm liệt phế, em thật muốn cho mình một cái tát, em đây thật không xứng làm cha.’

‘Thần không cần phải tự trách, Lạc Lạc cùng Kiều Nhạc Ninh đã sớm về Z quốc, hiện tại hảo hảo ngủ một giấc, chờ đến khi tỉnh dậy có thể thấy bảo bối Lạc Lạc của em.’

Giản Minh Thần còn muốn hỏi cái gì, lại bị Kiều Tử Phỉ hôn lên môi: ‘Ngoan ngoãn ngủ, sự tình khác anh sẽ sắp xếp xong xuôi, em cũng không cần nghĩ nhiều.’

Bị Kiều Tử Phỉ ôm, ***g ngực ấm áp, lại là mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt lượn lờ quanh chóp mũi, Giản Minh Thần liền thả lỏng, tinh thần dị thường mỏi mệt, sau một hồi liền mơ mơ màng màng chim vào giấc ngủ.

Kiều Tử Phỉ đem Giản Minh Thần ôm đến phòng nghỉ, hôn lên khóe môi Giản Minh Thần. Chuyện cần làm hiện tại là anh phải nhanh bố trí điều tra rõ ràng rốt cuộc là ai muốn mạng mình.

Từ trong túi tiền móc ra đầu viên đạn, cầm ở trước mắt quơ quơ. Kiều Tử Phỉ khuôn mặt vốn đang tươi cười hiện lên một tầng tối tăm. Lần này nếu như không phải nhờ Giản Minh Thần, mình có lẽ đã mất mạng.

Kiều Tử Phỉ cũng không phải là người tốt, có thể nói anh là một người có thù tất báo, chỉ cần trêu chọc đến người của anh, cho tới bây giờ đều không có kết cục tốt. Vụ việc ám sát lần này đã triệt để khơi dậy của thị huyết thừa số trong người anh. Muốn chuyện này chấm dứt nhất định phải có người trả cái giá lớn.

Kiều Tử Phỉ trực tiếp đi đến phòng làm việc, anh muốn trước khi đến Z quốc, đem điều tra minh bạch tất cả. Anh không thích bị động, không thích bị nắm mũi dẫn đi.

Kiều Tử Phỉ cùng Giản Minh Thần vừa rời đi, Vân Dịch Chi liền thu được tin tức, Kiều Tử Phỉ không chết, đây là quả thực chính là sấm sét giữa trời quang đối với Vân Dịch Chi. Đứng ở trên boong thuyền Ốc Đảo, Vân Dịch Chi ngẩng đầu nhìn lên máy bay đã đi xa, trong bầu trời đêm chỉ còn lại có một ít điểm đỏ minh minh ám ám dần dần biến mất tại màn đêm. Gió biển rét lạnh thổi đánh vào trên mặt Vân Dịch Chi lại không cảm giác lạnh. Hiện tại tâm hắn so với cái nước biển mùa đông này còn muốn băng lãnh hơn vài lần. ‘Cứ như vậy đã xong sao? Đánh trúng tim cũng không chết?’

Kiều Tử Phỉ lợi hại ra sao hắn biết. Chuyện hắn ám sát Kiều Tử Phỉ sớm muộn gì sẽ bị bại lộ. Hắn sợ hãi, với năng lực của Kiều Tử Phỉ không quản hắn trốn đi đâu đều sẽ bị tìm được, thế giới dù lớn cũng không có chỗ ẩn thân. Vân Dịch Chi tự định giá trước sau, rốt cục làm ra quyết định. Hắn tại đánh cuộc, đánh cuộc vào Giản Minh Thần.

Giản Minh Thần khi tỉnh lại, máy bay vẫn chưa chạm đất, bọn họ tại vẫn đang ở giữa không trung. Không biết khi nào thì bọn họ đã đổi sang máy bay lớn. ‘Phỉ’ Giản Minh Thần còn có chút mơ hồ, nhìn bốn phía đều không thấy người, trong nội tâm có chút bất an.

‘Bảo bối em đã tỉnh.’ Kiều Tử Phỉ mở cửa đi đến.

‘Ân, chúng ta còn bao lâu mới đến Z quốc.’

‘Không sai biệt lắm thì tối sẽ đến nơi, hiện tại em có thể đứng dậy rửa mặt rồi đi ăn hoặc là gọi điện cho Lạc Lạc, anh đã bị Lạc Lạc làm phiền từ sáng sớm.’ Kiều Tử Phỉ nhắc tới Lạc Lạc thời điểm có chút bất đắc dĩ. Vì không muốn quấy rầy Giản Minh Thần nghỉ ngơi nên mới giúp cậu nhận điện thoại, nào là: Lạc Lạc, Giản Vân Phong, Vân Lục Minh, Vân Minh, Vân Gian Niên, thậm chí còn có Vân Dịch Chi. Một buổi sáng sớm không biết tiếp bao nhiêu điện thoại.

‘Ách, em lập tức dậy.’

Trong lúc Giản Minh Thần ăn điểm tâm, Kiều Tử Phỉ đưa cho Giản Minh Thần một phần tư liệu. ‘Thần, đây là người Rita muốn tìm, em hẳn là nhận thức.’

‘Hả, người em biết?’

‘Ân, em có nhớ quản lý quán café gọi Mộc Bạch.’

Nghe Kiều Tử Phỉ nói như vậy, Giản Minh Thần ngược lại lập tức nhớ ra, thảo nào khi nghe đến tên này liền cản thấy có chút quen thuộc, nguyên lai là mình người quen biết a.

‘Thật tốt, nguyện vọng của Rita lập tức liền thực hiện, chúng ta trở lại Z quốc lập tức đi ngay tìm hắn.’

‘Ân, bất quá còn có một tin xấu, người ám sát chúng ta em cũng nhận thức.’ Kiều Tử Phỉ đem một phần tư liệu khác đưa cho Giản Minh Thần.

Đêm qua anh từ viên đạn này ra tay, suốt đêm tra trên thuyền Ốc Đảo người dám tập kích mình. Trước kia anh thật không có đem Vân Dịch Chi để vào mắt, anh biết nếu Giản Minh Thần đã chọn anh, không quản Vân Dịch Chi đùa giỡn thủ đoạn gì đều khó có khả năng đem Giản Minh Thần đoạt đi, chính là anh không nghĩ tới Vân Dịch Chi sẽ cực đoan đến độ mua sát thủ ám sát mình. Còn chuẩn bị kế hoạch chu đáo đến thế. Nếu như là lúc khác ám sát anh, Vân Dịch Chi khẳng định không có khả năng dễ dàng làm anh bị thương. Bình thường bảo tiêu xung quanh anh còn nhiều hơn trên thuyền Ốc Đảo 5 lần, đến cơ hội hạ thủ đều không có.

Anh vốn chính là lén đi lên thuyền Ốc Đảo, đương nhiên bảo tiêu không có khả năng mang quá nhiều, không ngờ lại tạo thành sơ hở cho Vân Dịch Chi, thừa dịp thuyền cập bờ để cho sát thủ lên thuyền Ốc Đảo, thành công làm cho anh trúng đạn. Không thể không nói Vân Dịch Chi đúng là người thông minh, mọi người một mực bị quang mang của Vân Gian Niên hấp dẫn, ngược lại đã tỉnh lược Vân Dịch Chi, cái tên này vốn cũng không thua gì bảo thạch Vân Gian Niên. Chính là muốn thương tổn Kiều Tử Phỉ anh, bất kể là ai đều phải trả giá một cái giá lớn.

Giản Minh Thần lướt nhanh qua hết tư liệu, một thân mồ hôi lạnh. Cậu và Vân Dịch Chi ở chung gần một năm, hai người cảm tình một mực rất tốt. Cậu cũng một mực coi Vân Dịch Chi như là bằng hữu tốt nhất. Chính là vì cái gì Vân Dịch Chi muốn giết Kiều Tử Phỉ. Cậu tin tưởng Vân Dịch Chi biết mình yêu Kiều Tử Phỉ, vì cái gì? Chẳng lẽ là ghen ghét. Giản Minh Thần không tin, chỉ vì cái ghen ghét buồn cười này sẽ làm Vân Dịch Chi muốn giết người yêu của bạn tốt của mình.

‘Phỉ, khẳng định là có lầm lẫn.’ Tài liệu trong tay Giản Minh Thần “rầm” một tiếng rớt tại trên mặt thảm, kết quả như vậy cậu không tiếp thụ được, cậu không tin Vân Dịch Chi có thể làm ra chuyện như vậy. Vân Dịch Chi tại trong mắt Giản Minh Thần là một người trẻ tuổi sáng sủa đặc biệt thích cười, thời điểm cậu tâm tình buồn bực, Vân Dịch Chi luôn cố làm cho cậu vui vẻ. Khi cậu vừa đi học không có bằng hữu là Vân Dịch Chi giới thiệu bằng hữu cho cậu, mỗi lần đi chơi cũng kéo cậu theo, cuộc sống có bằng hữu làm cho Giản Minh Thần một mực lãnh tình cải biến không ít.

Chính là một người bạn như vậy, lại muốn ám sát người yêu của mình, trong nháy mắt, Giản Minh Thần có chút hoảng hốt, cảm giác những thứ cậu lý giải hết thảy đều là giả.

‘Thần, tỉnh táo lại, có lẽ em hiện tại không tiếp thụ được chuyện này, nhưng sự thực thì không cách nào thay đổi.’ Kiều Tử Phỉ minh bạch tâm tư hiện tại của Giản Minh Thần. Lúc ấy anh không nói cho Giản Minh Thần chuyện Vân Dịch Chi xúi giục Vệ Như chính là sợ làm thương tổn tâm của Thần. Cảm giác bị bằng hữu tốt nhất ở sau lưng chọc đao cảm giác anh cũng đã trải qua, biết rõ tư vị trong đó. Chỉ là anh không ngờ Vân Dịch Chi lại bay ra chuyện như vậy.

‘Phỉ, em muốn gặp Vân Dịch Chi, em muốn gặp mặt hắn hỏi cho rõ ràng.’ Giản Minh Thần hung hăng ôm lấy eo Kiều Tử Phỉ, thân thể có chút run rẩy, cậu là thật sự thương tâm.

‘Hảo, chờ trở lại Z quốc, anh nhất định sẽ đem Vân Dịch Chi tới cho em hỏi thăm rõ ràng.’

Thời gian đối với Giản Minh Thần mà nói là gian nan, hai ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho cậu có chút tiêu hóa không được. Kiều Tử Phỉ tuy nhặt về một cái mạng, chính là thân thể vẫn còn có chút suy yếu. Hơn nữa đêm qua hắn cũng không còn nghỉ ngơi thật tốt, lại tăng giờ làm việc điều tra người ám sát. Giản Minh Thần chỉnh đốn lại tâm tình, đem Kiều Tử Phỉ mang vào Mộng Tưởng đảo, để cho hắn hảo hảo ngâm ôn tuyền, giảm bớt mỏi mệt thân thể.

Đây là Kiều Tử Phỉ lần thứ hai tiến vào Mộng Tưởng đảo, lần thứ nhất do vội vàng nên không có hảo hảo xem, lúc này đây anh cần phải hảo hảo xem cho rõ ràng. Hai người ngâm mình ở trong ôn tuyền. Kiều Tử Phỉ từ phía sau ôm Giản Minh Thần hỏi: ‘Nguyên lai em đem gia cụ trong Trang Viên Hoa Hồng đem đến đây, lúc ấy anh còn nghĩ sẽ thể hiện một chút, em đều không cho ta cơ hội.’

‘Khi đó em với anh rất không quen thuộc.’

‘Ha ha, vậy bây giờ thì sao?’ Một ngày không áp Giản Minh Thần, Kiều Tử Phỉ liền toàn thân ngứa ngáy, nên anh làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này.

Đôi tay không thành thật ở chỗ bộ vị mẫn cảm của Giản Minh Thần mà trêu chọc, ‘Thần, anh muốn em.’ Khí tức ấm áp của Kiều Tử Phỉ phun tại sau tai Giản Minh Thần. Thân thể mẫn cảm nhịn không được run một chút. ‘Phỉ, hiện tâm tình em không tốt, không muốn.’ Trong lòng của cậu như là có tảng đá đè nặng, buồn bực muốn chết, làm gì còn tâm tư cùng Kiều Tử Phỉ XXOO.

‘Thế mới nói, có thể phát tiết trong nội tâm ra không phải nhanh sao? Để anh cho em mang đến khoái hoạt có được không.’ Không đợi Giản Minh Thần phản bác, đôi môi bá đạo đã phong bế miệng Giản Minh Thần, ‘Ngô ngô…..’

Kiều Tử Phỉ công chiếm từng tấc đất, hút đi trong miệng tất cả dưỡng khí, ‘Thần, em cũng muốn có phải không.’ Kiều Tử Phỉ cầm tiểu gậy gộc đang có tinh thần của Giản Minh Thần, vẻ mặt cười xấu xa.

Giản Minh Thần thở dốc, hung hăng trừng Kiều Tử Phỉ, bị người yêu của mình khiêu khích đến mức này mà không có phản ứng, trừ phi là cậu bất lực. ‘Chỉ một lần.’

Kiều Tử Phỉ thấy Giản Minh Thần đáp ứng cầu ái của hắn, liền vội vàng gật đầu: ‘Anh sẽ làm em khoái hoạt.’

Cao thủ tình trường Kiều Tử Phỉ làm sao có thể dễ đuổi được, từ trong suối nước nóng làm một hồi vẫn chưa cảm thấy đủ, lại đưa Thần đến nhà gỗ nhỏ, gậy gộc căng cứng của Kiều Tử Phỉ một mực ở bên trong Giản Minh Thần, mỗi một bước đi lại khiến cái lỗ nhỏ của Giản Minh Thần co rút. Còn chưa đi đến gian nhà, Giản Minh Thần liền chịu không được: ‘Hỗn đản, không phải nói chỉ một thôi sao? Mau buông em xuống.’

‘Là một lần a, anh không phải một mực đều ở bên trong không có đi ra sao?’ Kiều Tử Phỉ nắm chắc phần mông của Giản Minh Thần, khiến cho Giản Minh Thần không khỏi rên rỉ lên tiếng. ‘Ân, không cần phải, quá sâu.’

‘Sâu sao? Một hồi sẽ cho em biết còn có thể sâu đến thế nào.’

‘A…… Hỗn đản, thả em xuống.’ Phản kháng lúc này của Giản Minh Thần càng giống đang tán tỉnh, ngoài miệng nói không cần phải, chính là hai chân thon dài lại chăm chú quấn ở trên lưng Kiều Tử Phỉ, không có ý tứ muốn buông ra.

Bên trong nhà gỗ truyền đến tiếng rên rỉ khó nhịn, ồ ồ thở dốc mang theo chửi bậy. ‘Di, còn có khí lực nói chuyện nha, xem ra anh vẫn chưa cố gắng đủ.’ Kiều Tử Phỉ đẩy nhanh tốc độ, khiến cho Giản Minh Thần dưới thân cuối cùng chỉ còn lại tiếng rên rỉ.

Thanh âm yêu và được yêu vang lên thật lâu, Kiều Tử Phỉ ôm Giản Minh Thần đã mê man đến trong ôn tuyền tắm rửa. Yêu yêu đôi khi là lại là thuốc hay để chịu đau buồn, lúc này Giản Minh Thần ngủ giống đứa bé, không có phiền não, không có ưu sầu. Không biết là đang mơ thấy gì, khóe môi vẽ ra độ cong đẹp mắt.

‘Bảo bối, anh yêu em.’ Kiều Tử Phỉ nhìn Giản Minh Thần, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi. Vừa rồi làm có điểm hung ác, tiểu động có chút sưng đỏ, nhẹ nhàng vuốt ve bộ vị đang sưng đỏ kia, lấy ra một cỗ dịch màu trắng. Cảnh sắc YD như thế làm Kiều Tử Phỉ cảm giác dục hỏa lại một lần bốc cháy lên.

‘Ngô…..’ Trong lúc ngủ mơ Giản Minh Thần cảm giác có dị vật đi vào, thân thể mẫn cảm run rẩy vài cái. Cái tiểu động nuốt kia vẫn đang tiếp tục nhả nuốt ngón tay của Kiều Tử Phỉ.

‘Thật là một cái yêu nghiệt a.’ Kiều Tử Phỉ cười mắng một câu, chịu đựng chính mình sưng đau nhức, tiếp tục giúp Giản Minh Thần thanh lý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương