Mạng Không Còn Lâu
-
Chương 61
Lục Văn Tây phát hiện gần đây mỗi khi anh làm chuyện gì đó thì đều chọn trúng ngày lễ.
Lần đầu tiên là sau lễ quốc khánh, vì Đặng Huyên Hàm.
Lần thứ hai là lễ giáng sinh, trả thù Trương Cửu Triết.
Lần này là vì Đỗ Mạt, để Hứa Tĩnh Không giật tít trang nhất ngay ngày đầu năm mới.
Vốn, Weibo nguyên đán phát sóng đoạn Hứa Tĩnh Không ngã xuống sân khấu cũng có không ít Fans đau lòng, vì thế đã đẩy Weibo lên một vòng.
Kết quả không lâu sau đó, sự việc yên lặng thay đổi, biến thành tuyên bố: Hứa Tĩnh Không hát nhép, có phải sau khi không nghe thấy âm thanh thì cố ý ngã xuống sân khấu để tránh xấu hổ hay không?
Sau khi tin tức này được đưa ra ngoài ánh sáng thì bị điên cuồng oanh tạc một phen, không ít Fans thật sự và thủy quân oanh tạc tài khoản tung tin giải trí kia đến mức phải hối hận vì mình đã sinh ra. Cũng nhờ vào lần tranh cãi này đã đẩy Weibo đưa sự việc ra ánh sáng lên top đầu, luân phiên thay thế tin tức Hứa Tĩnh Không bị ngã xuống sân khấu.
Thật ra đây chỉ là một bước đi mà thôi.
Ban đầu chỉ cần tung ra tin tức thì tự nhiên sẽ kéo được độ quan tâm, nhưng khẳng định sẽ bị công kích, bị nghi ngờ, sau đó sẽ có Fans yêu cầu chủ Weibo tung bằng chứng xác thực, bằng không thì đừng ở đấy nói xàm, máu cút đi, đừng cọ nhiệt, có phải muốn nổi tiếng tới phát điên rồi không?
Bằng chứng xác thực tự nhiên là có, nhưng phải chờ sự việc phát triển tới một lúc nhất định mới có thể tung ra, như vậy sẽ tạo thành tình huống xoay ngược.
Giống như một quyển tiểu thuyết vậy, muốn hấp dẫn người thì cần có cao trào thay phiên xuất hiện, ly kỳ khúc chiết. Thủ đoạn của bọn họ cũng tương tự, lúc ban đầu hấp dẫn ánh mắt của cư dân mạng quảng đại và Fans, để bọn họ thống nhất ở mặt trận tấn công. Sau đó đợi tới khi bên Hứa Tĩnh Không lên tiếng, chỉ cần dám phản đối thì sẽ tung bằng chứng ra.
Lúc này sẽ giáng một đòn sửng sốt bằng bằng chứng xác thực!
Sau khi tung bằng chứng thì sự việc sẽ xoay ngược, hai bên bắt đầu tranh cãi, mỗi bên đều có quan điểm riêng, nhiệt độ cũng lên cao, sau đó chính là bằng chứng xác thực liên tiếp được tung ra, làm đối phương không còn sức phản công.
Đó chính là lúc toàn thắng.
Lục Văn Tây trở lại khách sạn lúc hai giờ sáng, vẫn chú ý tới hướng phát triển sự việc.
Nói Hứa Tĩnh Không hát nhép là thủy quân Lục Văn Tây nặc danh tìm tới, tốn chút tiền thì đã có người giúp anh bán mạng, bọn họ cũng nguyện ý nhận, bởi vì trong thoáng chốc sẽ gia tăng rất nhiều Fans.
Lúc này anh đột nhiên nghe thấy có tiếng khóc đè nén của nữ giới ở bên ngoài, âm thanh không lớn, có vẻ chỉ đi ngang qua cửa phòng mà thôi, anh quay đầu nhìn lại thấy hai luồng khí tràng thì lập tức sửng sốt.
Là Hứa Tĩnh Không và Đỗ Mạt.
Lục Văn Tây lập tức xốc chăn, khoác thêm áo khoác có trang bị bùa, cẩn thận mở cửa, quả nhiên thấy được Hứa Tĩnh Không, cô ta chỉ mặc bộ áo ngủ, áo khoác cũng không có, sau đó tiến vào trong thang máy.
Phần lớn nghệ sĩ tham gia biểu diễn năm mới đều được sắp xếp ở đây, cách trường quay khá gần, điều kiện cũng tốt. Hiển nhiên, Hứa Tĩnh Không bị thương không nặng nên tối nay cũng ở lại.
Lục Văn Tây nhìn con số trên thang máy thay đổi, nhanh chóng lên tới tầng cao nhất, trong lòng anh cũng ngày càng bất an, vội vàng nhấn nút, theo chiếc thang máy khác đi lên tầng cao nhất.
Trên này không có phòng, là nơi dùng để chứa đồ, lúc này cánh cửa thông ra sân thượng đang mở, có thể nhìn thấy những món đồ được khách sạn phơi, chăn drap màu trắng bị gió thổi phát ra tiếng phần phật, Lục Văn Tây không thể lập tức nhìn thấy Hứa Tĩnh Không.
Vì thế anh lắng nghe một hồi, nghe thấy tiếng khóc mới chậm rãi đi tới, Hứa Tĩnh Không ngồi xổm ở bên cạnh nóc tòa nhà, Lục Văn Tây chỉ cảm thấy choáng váng, vô thức bị sợ độ cao.
"Cô... cô đừng động." Lục Văn Tây cảm thấy từ ngữ của mình trở nên thực nghèo nàn.
Nhưng trạng thái của Hứa Tĩnh Không rõ ràng không đúng, giống như đang đứng bên bờ vực tan vỡ, sau khi thấy Lục Văn Tây, xác nhận ra thân phận thì Hứa Tĩnh Không gào to: "Anh rất khinh thường tôi đúng không?!"
Cái này... phải nói sao đây?
"Cũng không có." Anh trả lời, đồng thời sờ túi áo lôi ra một hộp thuốc hỏi: "Muốn hút không?"
Nghe thấy vấn đề này, Hứa Tĩnh Không ngược lại có chút sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Tôi không hút thuốc."
"Oh, tôi lên đây để hút thuốc, cô còn bận việc thì không cần để ý tới tôi." Lục Văn Tây nói xong thì châm một điếu, thật sự hút thuốc, trong lúc hút còn chú ý tới trên sân thượng có cameras, đồng thời ánh đèn vẫn còn sáng, lúc này mới thở phào một hơi. Lỡ như Hứa Tĩnh Không nhảy xuống, anh bị đổ oan là đẩy người thì phải làm sao? Có cameras thì có thể giải thích rõ ràng.
"Trước đó anh mỉa mai tôi hát nhép, có đúng không?" Hứa Tĩnh Không khóc hỏi.
Lục Văn Tây cười khan vài tiếng, không trả lời, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy được bóng dáng Đỗ Mạt, khí tràng cùng không thấy.
"Tôi hát không hay, là công ty sắp xếp tôi ký hợp đồng, tôi cũng không muốn, tôi thật sự không chịu nổi, tôi sắp tiêu đời rồi, thay vì phải đối mặt với những chuyện sau đó, không bằng tôi chết luôn bây giờ." Hứa Tĩnh Không vừa nói vừa khóc, âm thanh nghẹn ngào, nói chuyện suôn sẻ, hiển nhiên là muốn tìm người tâm sự phút cuối.
"Tôi cũng thấy tin Weibo rồi, là chuyện Đỗ Mạt đúng không?" Lục Văn Tây làm bộ lơ đãng hỏi, anh thật sự khá tò mò về chuyện này.
Hứa Tĩnh Không không ngờ chuyện của Đỗ Mạt cũng được đưa ra ánh sáng, trước đó khi cô xem Weibo thì chỉ thấy những dòng chữ kia cô đã hỏng mất rồi, hiện giờ...
Xong.
Xong thật rồi.
Cô xong đời thật rồi.
"Thật ra thì chuyện này cũng thường thấy chuyện hát thay này, cô ta hát, cô biểu diễn, giống như múa sạp đôi vậy, có tiền thì mọi người cùng kiếm. Với lại với ngoại hình của cô ta, muốn nổi tiếng thật sự rất khó, vốn là chuyện hai bên cùng có lợi, không cần phải vạch mặt nhau, việc gì cô phải khó dễ với cô ta chứ?" Lục Văn Tây nói, lại rít một hơi thuốc, tìm một cái ghế trên sân thượng ngồi xuống, cũng không tới gần, chỉ nói chuyện phiếm với Hứa Tĩnh Không.
"Cô ta là bi.ến thái!" Hứa Tĩnh Không gào lên, thậm chí là hét lên.
Lục Văn Tây sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Hả?"
"Anh có biết nhân cách phân liệt không?"
Lục Văn Tây từng xem một quyển sách, bên trong có nói tới chuyện phân liệt nhân cách.
Khi một người chịu áp lực quá lâu, nội tâm sinh ra tranh đấu, lời nói đi theo hướng cực đoan thì sẽ sinh ra một loại nhân cách khác. Hai loại nhân cách không biết về sự tồn tại của nhau, cảm thấy mình mới là thật. Phương pháp phát hiện phân liệt nhân cách chính là sau khi hoán đổi thì quần áo sẽ thay đổi, vị trí thay đổi, hoặc là được người khác báo cho biết.
Bệnh nhân bị phân liệt nhân cách, thường sẽ có hai loại tính cách hoàn toàn khác nhau, giống như hai người khác nhau vậy.
Thế nhưng Lục Văn Tây chỉ xem sơ qua, không cẩn thận tìm hiểu, cũng không biết người này có tồn tại hay không.
Lúc này Hứa Tĩnh Không cười khổ: "Anh có biết cô ta ghê tởm cỡ nào không? Cô ta nói thân hình của tôi là thứ cô ta muốn nhất, cô ta rất yêu thích tôi, cô ta liếm cơ thể tôi, làm ra những chuyện rất buồn nôn, nếu tôi không phối hợp thì cô ta đe dọa, nói sẽ để chuyện của tôi hấp thụ ánh sáng... anh có thể tưởng tượng chuyển đó tởm lợm cỡ nào không?"
Động tác của Lục Văn Tây khựng lại, cầm thuốc mà quên cả hút, ánh sao lúc sáng lúc tối.
Ài, anh đã hiểu ra, có những việc trước kia không thể nào hiểu được, hiện giờ rốt cuộc cũng thông suốt.
Anh đã biết tại sao.
Đột nhiên anh nghĩ tới, Đỗ Mạt nói Hứa Tĩnh Không gặp mình liền ói, làm người ta rất đau đớn. Nếu Đỗ Mạt có hai nhân cách, như vậy sau khi chuyển đổi không nhớ được việc làm của nhân cách kia cũng là chuyện bình thường. Hứa Tĩnh Không nôn là vì những việc Đỗ Mạt từng làm, Đỗ Mạt lại nghĩ rằng Hứa Tĩnh Không coi thường mình, vì thế mới đòi tách ra.
Thật con mẹ nó không nên xía vào chuyện này mà, này gọi là gì nhỉ? Đệt! Đúng là có cảm giác phiền lòng khi giúp người làm chuyện thương thiên hại lý!
Hứa Tĩnh Không vẫn còn đang lẩm bẩm: "Tôi thật sự chịu không nổi, tôi muốn tan vỡ... tôi bị ép buộc, bị ép buộc... tôi không muốn, tôi..."
"Cô có can đảm giết người nhưng lại không có can đảm công khai à? Công khai mình tìm người hát thế, sau đó cô ta còn có thể đe dọa cô sao? Vốn đó cũng không phải âm thanh của cô, nổi tiếng cũng không phải cô, nếu cô lựa chọn những phương pháp khác thì nói không chừng vẫn có thể nổi tiếng mà không cần nổi tà niệm. Trước không ký hợp đồng với công ty kia không phải được rồi à? Đây là lựa chọn của cô, không phải à? Cô quả thật ủy khuất, nhưng quả thật cũng đã giết người." Lục Văn Tây nói ra suy nghĩ của mình.
Hai người... đều không phải thứ tốt.
Hứa Tĩnh Không tiếp tục khóc, khóc đến khàn cả giọng: "Tôi hối hận... tôi chết đi cho xong chuyện không phải được rồi à? Tôi dùng một mạng đền một mạng."
"Thật không hiểu nổi các cô... vì sao cứ nhất quyết phải chọn lựa như thế? Rõ ràng là cô rất đẹp, vóc người rất tốt, sao lại phải..."
"Được rồi! Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!"
Lục Văn Tây không phải người biết an ủi, cũng không biết nói lời dễ nghe, thấy chuyện này, hiểu ra chuyện này thì chỉ muốn mắng người, mắng Hứa Tĩnh Không đã làm ra lựa chọn sai lầm, còn muốn mắng Đỗ Mạt là kẻ biế.n thái.
Tâm trạng của anh hiện giờ rất phức tạp, thật sự giống như tâm trạng của một ngày chó chết, tiện tay ném tàn thuốc xuống đất giẫm tắt, mắng một câu: "Đệt!"
Đỗ Mạt là người đồng tính sao?
Lục Văn Tây suy nghĩ một chút, cuối cùng phủ nhận, bởi vì bản thân anh là người đồng tính, vì thế một loại nhân cách khác có lẽ là suy nghĩ vặn vẹo... hay chỉ là biế.n thái đơn thuần?
Hiện giờ Đỗ Mạt đang ở đâu, không phải cùng đi lên lầu à?
Đột nhiên Lục Văn Tây cảm thấy lưng lạnh lẽo, sau đó thấy được một bóng dáng to lớn nhào về phía Hứa Tĩnh Không, có điều bởi vì vóc người mập mạp, động tác không phải quá nhanh. Lục Văn Tây gần như theo hành vi bản năng bật dậy, trong lúc Hứa Tĩnh Không còn chưa kịp phản ứng đã túm cô gái qua, bảo vệ trong lòng mình.
Hứa Tĩnh Không không mặc nội y, Lục Văn Tây cảm nhận được, nhưng bây giờ không phải lúc để ý tới chuyện này, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đỗ Mạt.
Đỗ Mạt đã trở nên lợi hại hơn, có thể biết thu lại khí tràng, hơn nữa ánh mắt cũng không ngơ ngác, lúc nhìn Lục Văn Tây có ý quan sát: "Mày có thể thấy được tao à?"
Lục Văn Tây giống như đang xem một bộ phim về phân liệt nhân cách, thấy được một người có kỹ thuật đặc biệt tốt, diễn xuất ra một người phân liệt thành hai. Thế nhưng lý trí lại nói cho anh biết đây là thật, anh thật sự đụng phải một... ác linh hai nhân cách.
Hiện giờ lại còn là nhân cách khó giải quyết.
[hết 61]
Lần đầu tiên là sau lễ quốc khánh, vì Đặng Huyên Hàm.
Lần thứ hai là lễ giáng sinh, trả thù Trương Cửu Triết.
Lần này là vì Đỗ Mạt, để Hứa Tĩnh Không giật tít trang nhất ngay ngày đầu năm mới.
Vốn, Weibo nguyên đán phát sóng đoạn Hứa Tĩnh Không ngã xuống sân khấu cũng có không ít Fans đau lòng, vì thế đã đẩy Weibo lên một vòng.
Kết quả không lâu sau đó, sự việc yên lặng thay đổi, biến thành tuyên bố: Hứa Tĩnh Không hát nhép, có phải sau khi không nghe thấy âm thanh thì cố ý ngã xuống sân khấu để tránh xấu hổ hay không?
Sau khi tin tức này được đưa ra ngoài ánh sáng thì bị điên cuồng oanh tạc một phen, không ít Fans thật sự và thủy quân oanh tạc tài khoản tung tin giải trí kia đến mức phải hối hận vì mình đã sinh ra. Cũng nhờ vào lần tranh cãi này đã đẩy Weibo đưa sự việc ra ánh sáng lên top đầu, luân phiên thay thế tin tức Hứa Tĩnh Không bị ngã xuống sân khấu.
Thật ra đây chỉ là một bước đi mà thôi.
Ban đầu chỉ cần tung ra tin tức thì tự nhiên sẽ kéo được độ quan tâm, nhưng khẳng định sẽ bị công kích, bị nghi ngờ, sau đó sẽ có Fans yêu cầu chủ Weibo tung bằng chứng xác thực, bằng không thì đừng ở đấy nói xàm, máu cút đi, đừng cọ nhiệt, có phải muốn nổi tiếng tới phát điên rồi không?
Bằng chứng xác thực tự nhiên là có, nhưng phải chờ sự việc phát triển tới một lúc nhất định mới có thể tung ra, như vậy sẽ tạo thành tình huống xoay ngược.
Giống như một quyển tiểu thuyết vậy, muốn hấp dẫn người thì cần có cao trào thay phiên xuất hiện, ly kỳ khúc chiết. Thủ đoạn của bọn họ cũng tương tự, lúc ban đầu hấp dẫn ánh mắt của cư dân mạng quảng đại và Fans, để bọn họ thống nhất ở mặt trận tấn công. Sau đó đợi tới khi bên Hứa Tĩnh Không lên tiếng, chỉ cần dám phản đối thì sẽ tung bằng chứng ra.
Lúc này sẽ giáng một đòn sửng sốt bằng bằng chứng xác thực!
Sau khi tung bằng chứng thì sự việc sẽ xoay ngược, hai bên bắt đầu tranh cãi, mỗi bên đều có quan điểm riêng, nhiệt độ cũng lên cao, sau đó chính là bằng chứng xác thực liên tiếp được tung ra, làm đối phương không còn sức phản công.
Đó chính là lúc toàn thắng.
Lục Văn Tây trở lại khách sạn lúc hai giờ sáng, vẫn chú ý tới hướng phát triển sự việc.
Nói Hứa Tĩnh Không hát nhép là thủy quân Lục Văn Tây nặc danh tìm tới, tốn chút tiền thì đã có người giúp anh bán mạng, bọn họ cũng nguyện ý nhận, bởi vì trong thoáng chốc sẽ gia tăng rất nhiều Fans.
Lúc này anh đột nhiên nghe thấy có tiếng khóc đè nén của nữ giới ở bên ngoài, âm thanh không lớn, có vẻ chỉ đi ngang qua cửa phòng mà thôi, anh quay đầu nhìn lại thấy hai luồng khí tràng thì lập tức sửng sốt.
Là Hứa Tĩnh Không và Đỗ Mạt.
Lục Văn Tây lập tức xốc chăn, khoác thêm áo khoác có trang bị bùa, cẩn thận mở cửa, quả nhiên thấy được Hứa Tĩnh Không, cô ta chỉ mặc bộ áo ngủ, áo khoác cũng không có, sau đó tiến vào trong thang máy.
Phần lớn nghệ sĩ tham gia biểu diễn năm mới đều được sắp xếp ở đây, cách trường quay khá gần, điều kiện cũng tốt. Hiển nhiên, Hứa Tĩnh Không bị thương không nặng nên tối nay cũng ở lại.
Lục Văn Tây nhìn con số trên thang máy thay đổi, nhanh chóng lên tới tầng cao nhất, trong lòng anh cũng ngày càng bất an, vội vàng nhấn nút, theo chiếc thang máy khác đi lên tầng cao nhất.
Trên này không có phòng, là nơi dùng để chứa đồ, lúc này cánh cửa thông ra sân thượng đang mở, có thể nhìn thấy những món đồ được khách sạn phơi, chăn drap màu trắng bị gió thổi phát ra tiếng phần phật, Lục Văn Tây không thể lập tức nhìn thấy Hứa Tĩnh Không.
Vì thế anh lắng nghe một hồi, nghe thấy tiếng khóc mới chậm rãi đi tới, Hứa Tĩnh Không ngồi xổm ở bên cạnh nóc tòa nhà, Lục Văn Tây chỉ cảm thấy choáng váng, vô thức bị sợ độ cao.
"Cô... cô đừng động." Lục Văn Tây cảm thấy từ ngữ của mình trở nên thực nghèo nàn.
Nhưng trạng thái của Hứa Tĩnh Không rõ ràng không đúng, giống như đang đứng bên bờ vực tan vỡ, sau khi thấy Lục Văn Tây, xác nhận ra thân phận thì Hứa Tĩnh Không gào to: "Anh rất khinh thường tôi đúng không?!"
Cái này... phải nói sao đây?
"Cũng không có." Anh trả lời, đồng thời sờ túi áo lôi ra một hộp thuốc hỏi: "Muốn hút không?"
Nghe thấy vấn đề này, Hứa Tĩnh Không ngược lại có chút sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Tôi không hút thuốc."
"Oh, tôi lên đây để hút thuốc, cô còn bận việc thì không cần để ý tới tôi." Lục Văn Tây nói xong thì châm một điếu, thật sự hút thuốc, trong lúc hút còn chú ý tới trên sân thượng có cameras, đồng thời ánh đèn vẫn còn sáng, lúc này mới thở phào một hơi. Lỡ như Hứa Tĩnh Không nhảy xuống, anh bị đổ oan là đẩy người thì phải làm sao? Có cameras thì có thể giải thích rõ ràng.
"Trước đó anh mỉa mai tôi hát nhép, có đúng không?" Hứa Tĩnh Không khóc hỏi.
Lục Văn Tây cười khan vài tiếng, không trả lời, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy được bóng dáng Đỗ Mạt, khí tràng cùng không thấy.
"Tôi hát không hay, là công ty sắp xếp tôi ký hợp đồng, tôi cũng không muốn, tôi thật sự không chịu nổi, tôi sắp tiêu đời rồi, thay vì phải đối mặt với những chuyện sau đó, không bằng tôi chết luôn bây giờ." Hứa Tĩnh Không vừa nói vừa khóc, âm thanh nghẹn ngào, nói chuyện suôn sẻ, hiển nhiên là muốn tìm người tâm sự phút cuối.
"Tôi cũng thấy tin Weibo rồi, là chuyện Đỗ Mạt đúng không?" Lục Văn Tây làm bộ lơ đãng hỏi, anh thật sự khá tò mò về chuyện này.
Hứa Tĩnh Không không ngờ chuyện của Đỗ Mạt cũng được đưa ra ánh sáng, trước đó khi cô xem Weibo thì chỉ thấy những dòng chữ kia cô đã hỏng mất rồi, hiện giờ...
Xong.
Xong thật rồi.
Cô xong đời thật rồi.
"Thật ra thì chuyện này cũng thường thấy chuyện hát thay này, cô ta hát, cô biểu diễn, giống như múa sạp đôi vậy, có tiền thì mọi người cùng kiếm. Với lại với ngoại hình của cô ta, muốn nổi tiếng thật sự rất khó, vốn là chuyện hai bên cùng có lợi, không cần phải vạch mặt nhau, việc gì cô phải khó dễ với cô ta chứ?" Lục Văn Tây nói, lại rít một hơi thuốc, tìm một cái ghế trên sân thượng ngồi xuống, cũng không tới gần, chỉ nói chuyện phiếm với Hứa Tĩnh Không.
"Cô ta là bi.ến thái!" Hứa Tĩnh Không gào lên, thậm chí là hét lên.
Lục Văn Tây sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Hả?"
"Anh có biết nhân cách phân liệt không?"
Lục Văn Tây từng xem một quyển sách, bên trong có nói tới chuyện phân liệt nhân cách.
Khi một người chịu áp lực quá lâu, nội tâm sinh ra tranh đấu, lời nói đi theo hướng cực đoan thì sẽ sinh ra một loại nhân cách khác. Hai loại nhân cách không biết về sự tồn tại của nhau, cảm thấy mình mới là thật. Phương pháp phát hiện phân liệt nhân cách chính là sau khi hoán đổi thì quần áo sẽ thay đổi, vị trí thay đổi, hoặc là được người khác báo cho biết.
Bệnh nhân bị phân liệt nhân cách, thường sẽ có hai loại tính cách hoàn toàn khác nhau, giống như hai người khác nhau vậy.
Thế nhưng Lục Văn Tây chỉ xem sơ qua, không cẩn thận tìm hiểu, cũng không biết người này có tồn tại hay không.
Lúc này Hứa Tĩnh Không cười khổ: "Anh có biết cô ta ghê tởm cỡ nào không? Cô ta nói thân hình của tôi là thứ cô ta muốn nhất, cô ta rất yêu thích tôi, cô ta liếm cơ thể tôi, làm ra những chuyện rất buồn nôn, nếu tôi không phối hợp thì cô ta đe dọa, nói sẽ để chuyện của tôi hấp thụ ánh sáng... anh có thể tưởng tượng chuyển đó tởm lợm cỡ nào không?"
Động tác của Lục Văn Tây khựng lại, cầm thuốc mà quên cả hút, ánh sao lúc sáng lúc tối.
Ài, anh đã hiểu ra, có những việc trước kia không thể nào hiểu được, hiện giờ rốt cuộc cũng thông suốt.
Anh đã biết tại sao.
Đột nhiên anh nghĩ tới, Đỗ Mạt nói Hứa Tĩnh Không gặp mình liền ói, làm người ta rất đau đớn. Nếu Đỗ Mạt có hai nhân cách, như vậy sau khi chuyển đổi không nhớ được việc làm của nhân cách kia cũng là chuyện bình thường. Hứa Tĩnh Không nôn là vì những việc Đỗ Mạt từng làm, Đỗ Mạt lại nghĩ rằng Hứa Tĩnh Không coi thường mình, vì thế mới đòi tách ra.
Thật con mẹ nó không nên xía vào chuyện này mà, này gọi là gì nhỉ? Đệt! Đúng là có cảm giác phiền lòng khi giúp người làm chuyện thương thiên hại lý!
Hứa Tĩnh Không vẫn còn đang lẩm bẩm: "Tôi thật sự chịu không nổi, tôi muốn tan vỡ... tôi bị ép buộc, bị ép buộc... tôi không muốn, tôi..."
"Cô có can đảm giết người nhưng lại không có can đảm công khai à? Công khai mình tìm người hát thế, sau đó cô ta còn có thể đe dọa cô sao? Vốn đó cũng không phải âm thanh của cô, nổi tiếng cũng không phải cô, nếu cô lựa chọn những phương pháp khác thì nói không chừng vẫn có thể nổi tiếng mà không cần nổi tà niệm. Trước không ký hợp đồng với công ty kia không phải được rồi à? Đây là lựa chọn của cô, không phải à? Cô quả thật ủy khuất, nhưng quả thật cũng đã giết người." Lục Văn Tây nói ra suy nghĩ của mình.
Hai người... đều không phải thứ tốt.
Hứa Tĩnh Không tiếp tục khóc, khóc đến khàn cả giọng: "Tôi hối hận... tôi chết đi cho xong chuyện không phải được rồi à? Tôi dùng một mạng đền một mạng."
"Thật không hiểu nổi các cô... vì sao cứ nhất quyết phải chọn lựa như thế? Rõ ràng là cô rất đẹp, vóc người rất tốt, sao lại phải..."
"Được rồi! Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!"
Lục Văn Tây không phải người biết an ủi, cũng không biết nói lời dễ nghe, thấy chuyện này, hiểu ra chuyện này thì chỉ muốn mắng người, mắng Hứa Tĩnh Không đã làm ra lựa chọn sai lầm, còn muốn mắng Đỗ Mạt là kẻ biế.n thái.
Tâm trạng của anh hiện giờ rất phức tạp, thật sự giống như tâm trạng của một ngày chó chết, tiện tay ném tàn thuốc xuống đất giẫm tắt, mắng một câu: "Đệt!"
Đỗ Mạt là người đồng tính sao?
Lục Văn Tây suy nghĩ một chút, cuối cùng phủ nhận, bởi vì bản thân anh là người đồng tính, vì thế một loại nhân cách khác có lẽ là suy nghĩ vặn vẹo... hay chỉ là biế.n thái đơn thuần?
Hiện giờ Đỗ Mạt đang ở đâu, không phải cùng đi lên lầu à?
Đột nhiên Lục Văn Tây cảm thấy lưng lạnh lẽo, sau đó thấy được một bóng dáng to lớn nhào về phía Hứa Tĩnh Không, có điều bởi vì vóc người mập mạp, động tác không phải quá nhanh. Lục Văn Tây gần như theo hành vi bản năng bật dậy, trong lúc Hứa Tĩnh Không còn chưa kịp phản ứng đã túm cô gái qua, bảo vệ trong lòng mình.
Hứa Tĩnh Không không mặc nội y, Lục Văn Tây cảm nhận được, nhưng bây giờ không phải lúc để ý tới chuyện này, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đỗ Mạt.
Đỗ Mạt đã trở nên lợi hại hơn, có thể biết thu lại khí tràng, hơn nữa ánh mắt cũng không ngơ ngác, lúc nhìn Lục Văn Tây có ý quan sát: "Mày có thể thấy được tao à?"
Lục Văn Tây giống như đang xem một bộ phim về phân liệt nhân cách, thấy được một người có kỹ thuật đặc biệt tốt, diễn xuất ra một người phân liệt thành hai. Thế nhưng lý trí lại nói cho anh biết đây là thật, anh thật sự đụng phải một... ác linh hai nhân cách.
Hiện giờ lại còn là nhân cách khó giải quyết.
[hết 61]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook