Mạng Không Còn Lâu
-
Chương 54
Ý thức được mình bị phát hiện, Minh Côn cũng không nóng nảy, thấy Lục Văn Tây tắt ứng dụng ghi âm trên điện thoại của mình, sau đó còn thuận tay vứt điện thoại vào trong thùng đá, sau đó khui chai rượu chát, từng từng chút rót vào trong thùng.
"Ông biết rõ tính tình tôi không tốt, hà tất gì phải trêu chọc tôi? Đi bao nuôi đám minh tinh không tốt à?" Lục Văn Tây rót rượu một hồi liền cảm thấy phiền, trực tiếp cắm miệng chai rượu vào trong thùng đá.
Minh Côn đưa tay sờ soạng đùi Lục Văn Tây một cái: "Có tính cách, chơi mới sướng."
Nói xong còn mỉm cười thực tởm lợm.
"Cảm xúc thế nào? Đoán được quần giữ ấm làm bằng chất liệu gì không?"
"Ngoan thế, tự mình chủ động mặc quần giữ ấm?"
"Tôi phải tự bảo vệ mình chứ." Lục Văn Tây nói xong liền phủi tay Minh Côn, từ trong túi quần lôi ra một hộp thuốc, rút một điếu châm lửa, hít một hơi thuốc rồi phất phất tay: "Cút đi, hưởng thụ tràng tu la của ông đi, bớt phiền tôi."
Ánh mắt của Minh Côn nhìn lướt qua thùng đá, tựa hồ muốn lấy lại điện thoại, không phải hắn tiếc một cái điện thoại mà là thứ ở bên trong không thể công khai. Nhưng Minh Côn không gấp, vẫn dựa bên cạnh Lục Văn Tây không đi: "Có muốn cả ba chúng ta thử..."
Lục Văn Tây trực tiếp liếc mắt, hàng này giống hệt như quỷ xử nữ, anh không khỏi cảm thán: "Hiện giờ mấy người rất thích chơi trò này à?"
"Mấy người?"
"Trước đó không lâu cũng có một người nói vậy với tôi, đám mấy người đều bị não tàn à, nếu thật sự có thể pa pa, vì sao tôi không đơn độc làm với Liễu Nhan Khanh mà phải dẫn theo một kẻ xấu xí như ông? Ông có đức hạnh gì, ai mà chịu làm với ông chứ, ông bị thiểu năng trí tuệ à?"
Lúc này Minh Côn đã không thể nén nổi cơn giận, trực tiếp phẫn nộ: "Mày chẳng qua chỉ là một con hát mà thôi. Trước đây bị Liễu Nhan Khanh từ chối rồi chui vào trong góc khóc như một con chó, lẽ nào mày quên rồi à? Bây giờ còn ngồi đây giả trang cái quái gì chứ?"
"Cha tôi là ai, hình như ông đã quên rồi nhỉ?" Cư nhiên dám dùng giọng điệu này cà khịa anh, tưởng anh chỉ là một diễn viên thấp cổ bé họng thật sao?
"Không có ba mày, ngay cả chó má mày cũng không bằng."
"Ông làm quái gì có tư cách nói tôi? Không có cha tôi, ít nhất dáng dấp của tôi cũng đẹp. Còn ông mà không có cha thì con mẹ nó chỉ là một thằng xấu xí, nói không chừng còn đang ngồi chồm hổm ở đâu ăn c*t đấy."
Cứ luôn miệng xấu xí xấu xí làm loại đại thiếu gia như Minh Côn chịu không nổi, lúc này giơ tay đập một cái, hất cả thùng đá lên người Lục Văn Tây.
Trong thùng có đá lẫn rượu đỏ, tiện thể vấy bẩn một thân Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây quả thực tức điên, chỉ hận không thể tìm một khẩu súng trực tiếp bắn chết thằng ngu này. Kết quả lại nhìn thấy Hứa Trần động.
Minh Côn hất thùng đá xong thì cúi người nhặt điện thoại của mình. Lúc này Hứa Trần đi tới bên cạnh Minh Côn, giơ sống bàn tay chặt một phát vào cổ Minh Côn. Thân thể Minh Côn lệch một cái ngã xuống bàn, hôn mê, trên bàn còn tán loạn đá và rượu đỏ bị hắn đè dưới người.
Ngay sau đó, Hứa Trần đưa tay làm thủ quyết rồi điểm một cái lên trán Minh Côn, không khí xung quanh cũng chấn động theo.
Làm xong những chuyện nãy, Hứa Trần thu tay, thân thể lảo đảo, tựa hồ có chút đứng không vững, Lục Văn Tây lập tức đỡ Hứa Trần.
"Em làm sao vậy?" Lục Văn Tây vội hỏi.
"Tôi... dùng hết tinh lực*, trong vòng nửa tháng tiếp theo, hắn sẽ có được âm dương nhãn, đồng thời còn bị vận rủi quấn thân." Hứa Trần yếu ớt trả lời, âm thanh rất nhẹ, trong hoàn cảnh huyên náo này, nếu không đặc biệt lắng nghe thì không thể nào nghe rõ. [tinh thần và thể lực]
Lục Văn Tây hiểu được, Minh Côn nhục nhã anh, lại còn hất một thân rượu đỏ đầy người anh nên chọc giận Hứa Trần, trực tiếp ra tay với Minh Côn. Còn dùng phương pháp riêng của mình, chỉ là vì tức giận nên có chút cực đoan, dốc hết toàn bộ tinh lực, hại bây giờ ngay cả đứng cũng không vững.
Trước đó Hứa Trần giúp Lục Văn Tây mở âm dương nhãn thì cao lắm chỉ được một tiếng mà thôi, lần này cư nhiên mở cho Minh Côn tận nửa tháng, bội số tăng nhiều như vậy, tiêu hao bao nhiêu tinh lực cũng dễ tưởng tượng.
"Em thật là..." Lục Văn Tây cảm thấy lòng ngực ấm áp, lại có chút không biết nên làm sao, vì thế trước tiên để Hứa Trần ngồi bên cạnh mình, sau đó rút khăn giấy lau người mình, đồng thời gọi điện cho Viên Dã Phú, bảo đối phương chạy lên xử lý hiện trường, suy nghĩ một chút liền nhặt điện thoại của Minh Côn lên, bỏ vào túi sách của mình.
Viên Dã Phú chạy lên, nhìn thấy Minh Côn té xỉu nằm trên bàn thì chỉ thấy trước mắt tối sầm.
"Tổ tông của tui ơi! Ông tặng tui một món quà lớn thật đấy, nguyên một vị đại thiếu gia danh tiếng xấu khỏi bàn luôn." Viên Dã Phú hô to, sau đó nhìn thấy Hứa Trần cư nhiên cũng ở đây thì có chút kinh ngạc: "Tiểu trợ lý của ông tới hồi nào vậy?"
Tinh lực đã tiêu tan hết, Hứa Trần không còn cách nào ẩn thân.
"Ông giải quyết hắn đi, sau đó sắp xếp cho tôi một căn phòng." Lục Văn Tây nói xong còn nhướng nhướng mày với Viên Dã Phú: "Còn nữa, giúp tôi lấy một bộ quần áo, đây là kiệt tác của tên Minh Côn này, tôi đánh hắn cũng không quá đáng đi?"
Viên Dã Phú bước tới trước bàn, cẩn thận kiểm tra hơi thở của Minh Côn, xác nhận vẫn còn sống thì thở dài một hơi. Sau đó đỡ Minh Côn dậy, rót rượu vào miệng hắn, rót tới khi rượu trào ra từ lỗ mũi mới bỏ qua, tiếp đó tìm một vệ sĩ tới nói là Minh Côn say rượu rồi, bảo hắn đưa Minh Côn rời đi.
Sau đó lấy điện thoại ra gọi người đáng tin mang áo khoác, mũ và khẩu trang hộ tống Lục Văn Tây rời đi, sau đó mới dẫn Hứa Trần đi.
Lục Văn Tây vừa đi, Viên Dã Phú liền đứng trước mặt Hứa Trần hỏi: "Cậu cũng say à?"
Hứa Trần lắc đầu.
Viên Dã Phú nhìn chằm chằm Hứa Trần, làm Hứa Trần có chút nghi hoặc, cũng nhìn Viên Dã Phú.
Ánh mắt của Hứa Trần không phải loại mà người mình thường có thể chịu được, nhất là con ngươi đen kịt như mực lộ ra chút quỷ dị kia giống như có thể nhìn thấu lòng người, thật sự làm Viên Dã Phú kinh hãi: "Lục Văn Tây là bạn thân của tôi."
"Ừm."
"Cậu ta trông chẳng ra sao nhưng kỳ thực lòng dạ không xấu, còn cứ thích chui vào chỗ bế tắc, dáng dấp giống như công tử bột ăn chơi nhưng chưa từng tra người nào. Tôi không biết cậu là người thế nào, nhưng nếu cậu dám có lỗi với bạn thân của tôi, tôi sẽ gϊếŧ chết cậu đấy."
Viên Dã Phú thoạt nhìn không đứng đắn nhưng lúc cảnh cáo Hứa Trần thì không hề có chút đùa giỡn nào, đặc biệt nghiêm túc.
"..." Hứa Trần nhìn Viên Dã Phú, không trả lời.
"Được rồi, cậu cũng lên trên đi, bằng không ông bạn kia lại trách tội tôi, tôi không gánh vác nổi đâu." Viên Dã Phú nói xong thì quay đầu đi xuống lầu chiêu đãi khách khứa, trước khi đi còn thở dài một hơi.
Không bao lâu sau có người tới đỡ Hứa Trần, từ cửa hông rời đi, sau đó tiến lên lầu.
Sau khi vào phòng, bên trong phòng không mở đèn, những người kia đưa Hứa Trần lên tới phòng liền rời đi, Hứa Trần chỉ có thể tự dựa vào tường, thân thể rất yếu ớt, phải cố gắng hết sức mới không trượt ngã xuống.
Cậu nhìn xung quanh liền phát hiện dưới ánh trăng có một bóng người đang thay quần áo, từ vóc người có thể nhìn ra, người đó là Lục Văn Tây.
Cậu đã thấy thân thể Lục Văn Tây rất nhiều lần rồi.
Lục Văn tây vừa mới cởϊ áσ ra, từ trên giường lấy đồ mới mặc vào, sau khi thay xong thì đi tới cửa đỡ Hứa Trần, cảm nhận được Hứa Trần dựa cả người vào người mình thì không khỏi kinh ngạc: "Sao lại suy yếu đến như vậy?"
"Ừm, cảm giác mệt muốn chết."
Lục Văn Tây đỡ Hứa Trần, do dự một chút rồi ôm lấy lưng Hứa Trần, ôm cả người cậu vào lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Yên tâm, anh không dây dưa, anh chỉ ôm một chút thôi."
Hứa Trần cũng không có sức lực phản kháng, tùy ý để Lục Văn Tây ôm.
Hứa Trần vẫn luôn lãnh tĩnh lại vì anh mà làm ra chuyện kích động như vậy, anh thật sự không ngờ tới. Trong lòng có chút chấn động, pháo đài mới xây dựng vững vàng cũng có chút lỏng lẻo, vì thế mới muốn ôm thiếu niên này một chút.
"Có phải em bị ngốc không?" Lục Văn Tây hỏi Hứa Trần.
Hứa Trần dựa vào người Lục Văn Tây, cảm thấy cái ôm của anh rất ấm áp, hít sâu một chút là có thể ngửi được mùi trên người Lục Văn Tây làm cậu cảm thấy rất an tâm. Cậu cũng đặc biệt muốn gần gũi Lục Văn Tây, có thể cùng anh ôm như vậy, nội tâm cậu tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
Cậu sớm đã phát hiện Lục Văn Tây cố ý lảng tránh mình, nhưng chính cậu cũng biết đây là kết quả cậu từ chối, đồng thời cũng là kết quả mà cậu mong muốn. Nhưng khi bị Lục Văn Tây tránh né, cậu vẫn rất khổ sở, cảm giác đó rất khó chịu, giống như hít thở không thông, lại còn ủy khuất.
Không phải không muốn ở cùng một chỗ với Lục Văn Tây, mà là không thể ở cùng một chỗ, mỗi khi nghĩ tới chuyện này, cậu lại bi phẫn không thôi.
Ngày hôm nay chỉ đi theo để xem xem có ai muốn làm hại Lục Văn Tây hay không, kết quả không thành công, ngược lại lại càng buồn bực hơn.
Cậu đã sớm biết Lục Văn Tây từng thích một người, còn vì người kia mà cắt dạ dày giảm béo. Ngày hôm nay tận mắt nhìn thấy Lục Văn Tây cùng Liễu Nhan Khanh đứng chung một chỗ, chỉ nói chuyện thôi mà cậu đã cảm thấy trong lòng chua xót khó chịu, chỉ hận không thể xông tới kéo Lục Văn Tây rời đi.
Không muốn Lục Văn Tây tiếp xúc với Liễu Nham Khanh, không muốn Lục Văn Tây mỉm cười với người khác, không muốn Lục Văn Tây ở cùng một chỗ với người khác.
Trái tim giống như cánh diều giấy mong manh bị cơn gió lớn ào ào quất tới, làn da bị quất tới đau xót, còn bị gió tung tới trước, vừa cô độc lại bất lực, cũng bàng hoàng luống cuống, muốn tìm lại sợi dây nối của mình thì phát hiện nó đã có ràng buộc khác rồi.
Loại cảm giác này...
Là ghen sao?
Nhìn thấy hành động của Minh Côn, Hứa Trần quả thực giận phát điên, vì thế mới làm ra hành vi cực đoan như vậy.
"Tôi không muốn người khác khi dễ anh." Hứa Trần trả lời như vậy, âm thanh vang lên bên tai Lục Văn Tây, lời nói không còn khí thế cùng sức mạnh thường ngày, có vẻ mềm nhũn, giống như đang làm nũng, tỏ ra yếu kém, còn có chút ủy khuất, làm người ta nhịn không được mà mềm lòng.
"Vậy thì đúng là phải cảm ơn em, còn biến mình thành dáng vẻ này."
"Đều tại anh."
"Hả? Trách anh? Trách anh cái gì? Được voi đòi tiên sao?
"Trêu hoa ghẹo nguyệt."
Anh nghe vậy thì buồn cười: "Có không?"
"Có." Hứa Trần trả lời thực kiên quyết, trong mắt cậu, Lục Văn Tây mỉm cười với người khác chính là trêu hoa ghẹo nguyệt.
Lục Văn Tây nhịn không được cười khẽ một tiếng, sợ còn ôm nữa sẽ không nỡ buông tay nên lui về sau một bước nói: "Anh dìu em tới giường nghỉ ngơi nha?"
Kết quả, Hứa Trần lại đưa tay ôm lấy eo Lục Văn Tây, đặt cằm lên vai anh, không chịu buông tay. Bởi vì đã dùng hết tinh lực nên hành động này gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực.
Thân thể Lục Văn Tây cứng đờ, lúc này anh có chút bị động, không hiểu rõ ý của Hứa Trần.
"Làm sao vậy?" Lục Văn Tây hỏi Hứa Trần.
Hứa Trần buồn bực không lên tiếng, chỉ ôm Lục Văn Tây không nhúc nhích, giống như một con koala thật lớn.
Hứa Trần không thể nói rõ tâm tình của mình, rất bí bách, rất khó chịu, ôm Lục Văn tây sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Bởi vì như vậy có thể làm cậu xác định hiện giờ Lục Văn Tây là của mình, cậu có thể ôm, Lục Văn Tây đang ở trong lòng mình.
Nhưng Lục Văn Tây muốn rời đi, trong lòng cậu lại bắt đầu khó chịu, vì thế liền dựa vào trực giác cùng bản năng, không muốn buông tay.
Nhưng Lục Văn Tây hỏi thì cậu lại nói không nên lời, chỉ muốn ôm.
"Là em từ chối anh." Lục Văn Tây mở miệng lần nữa, trong căn phòng trống trải có vẻ đặc biệt đột ngột: "Anh giống như kẻ ngu si mà theo đuổi em, em từ chối rồi lại từ chối, bây giờ làm vậy là sao?"
Hứa Trần vẫn im lặng không nói lời nào, tựa hồ bị hỏi tới á khẩu không trả lời được.
"Ah, ghen tỵ? Em đúng là bá đạo, em không chịu ở chung với anh, cũng không cho anh ở chung với người khác đúng không? Hả?"
"Anh có rất nhiều người thích, rất nhiều bằng hữu, rất nhiều người quan tâm anh." Hứa Trần cuối cùng cũng chịu mở miệng, ủy khuất trong lời nói cũng ngày càng sâu đậm hơn: "Nhưng tôi thì chỉ có một mình anh thôi, nếu anh không để ý tới tôi, tôi sẽ mất đi tất cả."
Trái tim Lục Văn Tây run lên, đột nhiên tức giận mà không có chỗ phát tiết, trực tiếp đẩy Hứa Trần ra, túm áo Hứa Trần đẩy lên tường, gần như chất vấn hỏi: "Vậy em tính làm sao đây? Rõ ràng chỉ là chuyện cởϊ qυầи rồi làm thôi, việc gì phải làm cho nó phức tạp như vậy. Anh nói cho em biết, vì anh cưng chìu em nên mới không phát giận với em, bằng không...."
Bằng không thì sao, đánh Hứa Trần?
Nhưng đánh đâu có lại.
Sau đó Lục Văn Tây tựa hồ nghe thấy một tiếng nghẹn ngào đè nén, vì thế anh lại mềm lòng, chọc cậu nhóc này khóc rồi.
Đúng là đau đầu mà, anh thật sự không có cách nào với Hứa Trần, bất cẩn một chút liền sợ tổn thương tâm đứa nhỏ này, rõ ràng là hai người đàn ông, sao lại phải kiểu cách như vậy chứ.
"Rồi em muốn thế nào đây, em cô đơn một đời, anh cũng cô đơn một đời như em? Sao em lại không biết xấu hổ như vậy chứ? Hả? Em lựa chọn đi, là tôi tiếp tục lảng tránh em hay em sẽ làʍ ŧìиɦ với anh?"
"..."
"Đệt, dáng vẻ đá hai cái vẫn không chịu đánh rắm một cái của em thật sự làm người ta khó chịu." Lục Văn Tây lại càng nóng nảy hơn, chỉ hận không thể thừa dịp Hứa Trần suy yếu, trực tiếp đánh cậu nhóc này một trận.
"Em thích anh." Âm thanh của Hứa Trần rất nhỏ, nhưng Lục Văn Tây nghe thấy.
Trong phòng an tĩnh.
Lục Văn Tây nuốt nước miếng, sau đó tiếp tục truy hỏi: "Ừm, rồi sao nữa?"
"Đừng có không để ý tới em."
"Hết rồi?"
"Đừng tìm người khác ở cùng một chỗ."
"Ah----" Lục Văn Tây cười lạnh, cười tới lồng ngực Hứa Trần đau xót.
Lục Văn Tây cảm thấy Hứa Trần túm lấy áo mình, kéo mình qua, sau đó môi chạm tới cái gì đó. Một thứ mềm mại tựa hồ đang run rẩy, cẩn thận thăm dò, sau đó hôn lên.
Anh cũng không hàm súc như Hứa Trần, trực tiếp liều mạng đáp lại, từ một cái hôn đụng chạm thăm dò đẩy sâu thành một nụ hôn hoàn chỉnh. Nụ hôn này mạnh mẽ lại nồng nhiệt, mang theo nhẫn nại cùng gấp gáp, Hứa Trần cũng không quen thuộc đáp lại, lần đầu tiên thử đưa đầu lưỡi tiến vào miệng Lục Văn Tây thăm dò.
Rất ngọt.
Mùi vị rất tuyệt.
Hứa Trần đưa tay lên đỡ đầu Lục Văn Tây, ngón tay luồng vào trong tóc, nhẹ nhàng vuốt ve ót Lục Văn Tây. Hơi thở từ mũi Lục Văn Tây phà ra rất nóng, tựa hồ có thể tổn thương Hứa Trần, nhưng Hứa Trần vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn nhiều hơn.
Tay Lục Văn Tây vịn hông Hứa Trần, sợ cậu không trụ nổi mà ngã xuống, đồng thời thuận thế cách lớp quần áo đụng chạm cơ thể cậu.
Lục Văn Tây cắn đầu lưỡi Hứa Trần, cũng không quá mạnh. Hứa Trần nhớ kỹ Lục Văn Tây rất thích cắn người, lần này hẳn là đang trả thù, Hứa Trần cũng không để ý, tiếp tục hôn.
Không đủ.
Làm sao cũng không đủ.
Người này sao lại ngọt như vậy, giống như kem tự làm, có vị ngọt của sữa, còn có vị dâu tây.
Bắt đầu nếm được ngon ngọt đã định trước là không thể nào tự kiềm chế, khó có thể ngừng lại.
Thân thể Hứa Trần lảo đảo nhưng bị Lục Văn Tây đỡ lấy, hai người lưu luyến ngừng nụ hôn này lại.
"Anh dìu em tới giường nằm, đỡ em mệt quá." Lục Văn Tây nói xong liền để Hứa Trần dựa vào người mình, dìu tới bên giường, sau đó hai người nặng nề ngã xuống giường.
Lục Văn Tây kéo Hứa Trần nằm ở giữa giường, lúc này mới giúp cậu cởi giày, ngay cả vớ cũng lột ra, ném qua một bên.
Sau đó anh leo lên giường, leo lên người Hứa Trần, cưỡi ngồi trên người cậu, hai tay chống trên ngực Hứa Trần, cúi đầu nhìn cậu.
Anh đưa một tay nâng cằm Hứa Trần, nhìn ngũ quan xinh xắn của đối phương mà mang theo ý cười nói: "Lần này em không được hối hận đâu đó."
Hứa Trần cũng nhìn Lục Văn Tây trong bóng tối, đưa tay lên nắm lấy bàn tay của đối phương đang bóp cằm mình, rất nhẹ cũng rất khẽ đáp lại một tiếng: "Ừm."
Lục Văn Tây nhịn không được bất cười, khóe miệng căn bản không bị khống chế, khẽ mỉm cười, thậm chí là bật cười, đôi mắt cũng theo đó mà híp lại cong cong.
Rất đẹp.
Anh cúi người, cách thật gần nhìn Hứa Trần, tóc mái hoàn toàn rũ xuống, dáng dấp thoạt nhìn lại càng nhỏ tuổi hơn: "Sau này anh nên gọi em là gì đây? Bảo bối? Chồng? Hoàng a mã? Hay là cái khác?"
Hứa Trần tựa hồ cũng không biết nên xưng hô thế nào, cũng có chút do dự.
"Hay là, gọi tướng công?"
Lần này, ánh mắt Hứa Trần sáng lên, Lục Văn Tây lập tức hiểu được, ánh mắt này anh đã thấy rất nhiều lần rồi, giống như ánh mắt của Hứa Trần khi khám phá thang máy vậy.
"Ah, muốn anh gọi tướng công đúng không.... vậy tiểu tướng công, em nên gọi anh là gì đây? Nương tử? Hay là..."
Hứa Trần rốt cuộc lên tiếng: "Anh thích gọi là gì?"
"Gọi ca ca đi, tiểu ca ca."
Hứa Trần tựa hồ cảm thấy không gọi được, vì thế mím môi không nói lời nào.
"Sao vậy, anh vốn lớn hơn em, không phải là ca ca của em à?" Lục Văn Tây nói xong còn mổ một chút lên môi Hứa Trần.
"Người khác cũng gọi anh là ca."
"Không giống mà, lúc em làm với anh mà gọi anh là ca ca, anh sẽ rất thoải mái."
"Không muốn."
"Vậy gọi bảo bối?"
"Không muốn."
Lục Văn Tây có chút không vui hỏi: "Vậy gọi Lục Văn Tây?"
"Được."
"Được cái rắm!" Lục Văn Tây tức giận, trực tiếp cắn cổ Hứa Trần, Hứa Trần muốn tránh đi nhưng lại không còn sức lực, cũng thực bất đắc dĩ.
Ngay sau đó Lục Văn Tây cảm giác được gì đó nên xê dịch thân thể, tránh ra khỏi vị trí nào đó rồi dùng tay đè vị trí hạ bộ của Hứa Trần hỏi: "Không phải em không còn tinh lực à? Không phải rất tràn đầy đây sao?"
Hứa Trần lập tức hoảng hốt, mắc cỡ đến mức muốn nổ tung cả đầu, vội vàng cản tay Lục Văn Tây: "Đừng..."
"Khi nãy còn bảo anh gọi tướng công, bây giờ lại bảo đừng, em làm sao thế? Bắt đầu từ khi nào? Lúc hôn?"
"..."
"Lúc gọi tướng công?"
"Đừng hỏi." Hứa Trần quả thực sợ hãi Lục Văn Tây, sao cái gì cũng nói được thế kia, không cảm thấy làm người ta rất xấu hổ sao? Sao anh lại nói ra tự nhiên như vậy.
Lục Văn Tây rất muốn khi dễ, khi dễ Hứa Trần.
Đặc biệt muốn.
Ai bảo mấy hôm trước cậu nhóc này làm anh đau lòng như vậy chứ, vì thế liền mỉm cười hư hỏng, tiếp tục đùa giỡn. Anh trực tiếp cởϊ qυầи Hứa Trần, vói tay vào trong chào hỏi với bé Trần Trần, sau đó dùng tay ước lượng một chút, giống như muốn kiểm tra kích cỡ xem chất lượng sinh hoạt sau này sẽ thế nào.
May mắn, Hứa Trần trổ mã không sai, anh rất hài lòng.
Bị đụng tới, Hứa Trần lập tức luống cuống, trực tiếp đẩy tay Lục Văn Tây: "Đừng, còn thể thống gì nữa."
"Hả? Anh không được đụng vào à? Vậy anh ở cùng em rồi làm cái gì? Nói chuyện cầm kỳ thi họa? Hay là cùng tu hành đắc đạo thành tiên? Anh không giống em, trong đầu anh chỉ nghĩ chuyện này thôi, từ khi thích em, anh vẫn luôn nghĩ tới em để tự xử."
Hứa Trần lúc này vẫn chưa có sức lực, đẩy Lục Văn Tây cũng thực cố sức, vì thế khẳng định chỉ có thể tùy ý Lục Văn Tây xâm lược. Nhất là khi cảm giác được Lục Văn Tây cư nhiên đang giúp mình tuốt, cả người lập tức ưỡn cong, hệt như cung tên đang chờ phát động.
Hứa Trần dứt khoát trở người lại nghiêng người nằm trên giường, thân thể co ro giấu đi gương mặt xấu hổ của mình.
Kết quả Lục Văn Tây liền thuận thế nằm ở trước người cậu, bàn tay không rút lại, áp tới trước mặt Hứa Trần gọi: "Tướng công, tiểu tướng công của anh, ca ca làm giúp em có thoải mái không hả?"
Lục Văn Tây lần đầu tiên nhìn thấy mắt Hứa Trần ướt sũng nước, hơi thở hỗn loạn, căn bản không hề có tiết tấu, có chút hoảng hốt nhìn Lục Văn Tây, phỏng chừng cả gương mặt đã đỏ rực rồi.
Anh không ngừng lại động tác trên tay, áp tới hôn môi Hứa Trần.
Hứa Trần không tránh né, ngược lại còn đáp lại, đồng thời nhắm mắt lại, mày hơi nhíu, không phải vì khó chịu mà là đang cố kiềm chế, sợ để Lục Văn Tây nhìn thấy dáng vẻ không thể nào kiềm chế của mình, như vậy thì thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa.
Không bao lâu sau, tay Lục Văn Tây hơi khựng lại, bởi vì bé Trần Trần ở trong lòng bàn tay anh đang từng chút từng chút trướng to hơn, anh đột nhiên cảm thấy sau này có lẽ mình phải chịu chút khổ sở rồi. Sau đó anh ngừng nụ hôn này lại, chỉ thấy Hứa Trần nhìn mình, trên mặt còn chút chưa thỏa mãn.
Lục Văn tây mổ một chút trên môi Hứa Trần rồi cúi người, kéo lớp vải ngăn trở, ngậm lấy.
Hứa Trần hít một hơi, cúi đầu nhìn Lục Văn Tây, chỉ có thể thấy cái đầu lông xù mềm mại của anh cùng cảm giác mềm mại ấm áp vây quanh.
Sao lại có thể.... làm chuyện như vậy?!
Quả thực... quả thực đồi phong bại tục mà!
"Ông biết rõ tính tình tôi không tốt, hà tất gì phải trêu chọc tôi? Đi bao nuôi đám minh tinh không tốt à?" Lục Văn Tây rót rượu một hồi liền cảm thấy phiền, trực tiếp cắm miệng chai rượu vào trong thùng đá.
Minh Côn đưa tay sờ soạng đùi Lục Văn Tây một cái: "Có tính cách, chơi mới sướng."
Nói xong còn mỉm cười thực tởm lợm.
"Cảm xúc thế nào? Đoán được quần giữ ấm làm bằng chất liệu gì không?"
"Ngoan thế, tự mình chủ động mặc quần giữ ấm?"
"Tôi phải tự bảo vệ mình chứ." Lục Văn Tây nói xong liền phủi tay Minh Côn, từ trong túi quần lôi ra một hộp thuốc, rút một điếu châm lửa, hít một hơi thuốc rồi phất phất tay: "Cút đi, hưởng thụ tràng tu la của ông đi, bớt phiền tôi."
Ánh mắt của Minh Côn nhìn lướt qua thùng đá, tựa hồ muốn lấy lại điện thoại, không phải hắn tiếc một cái điện thoại mà là thứ ở bên trong không thể công khai. Nhưng Minh Côn không gấp, vẫn dựa bên cạnh Lục Văn Tây không đi: "Có muốn cả ba chúng ta thử..."
Lục Văn Tây trực tiếp liếc mắt, hàng này giống hệt như quỷ xử nữ, anh không khỏi cảm thán: "Hiện giờ mấy người rất thích chơi trò này à?"
"Mấy người?"
"Trước đó không lâu cũng có một người nói vậy với tôi, đám mấy người đều bị não tàn à, nếu thật sự có thể pa pa, vì sao tôi không đơn độc làm với Liễu Nhan Khanh mà phải dẫn theo một kẻ xấu xí như ông? Ông có đức hạnh gì, ai mà chịu làm với ông chứ, ông bị thiểu năng trí tuệ à?"
Lúc này Minh Côn đã không thể nén nổi cơn giận, trực tiếp phẫn nộ: "Mày chẳng qua chỉ là một con hát mà thôi. Trước đây bị Liễu Nhan Khanh từ chối rồi chui vào trong góc khóc như một con chó, lẽ nào mày quên rồi à? Bây giờ còn ngồi đây giả trang cái quái gì chứ?"
"Cha tôi là ai, hình như ông đã quên rồi nhỉ?" Cư nhiên dám dùng giọng điệu này cà khịa anh, tưởng anh chỉ là một diễn viên thấp cổ bé họng thật sao?
"Không có ba mày, ngay cả chó má mày cũng không bằng."
"Ông làm quái gì có tư cách nói tôi? Không có cha tôi, ít nhất dáng dấp của tôi cũng đẹp. Còn ông mà không có cha thì con mẹ nó chỉ là một thằng xấu xí, nói không chừng còn đang ngồi chồm hổm ở đâu ăn c*t đấy."
Cứ luôn miệng xấu xí xấu xí làm loại đại thiếu gia như Minh Côn chịu không nổi, lúc này giơ tay đập một cái, hất cả thùng đá lên người Lục Văn Tây.
Trong thùng có đá lẫn rượu đỏ, tiện thể vấy bẩn một thân Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây quả thực tức điên, chỉ hận không thể tìm một khẩu súng trực tiếp bắn chết thằng ngu này. Kết quả lại nhìn thấy Hứa Trần động.
Minh Côn hất thùng đá xong thì cúi người nhặt điện thoại của mình. Lúc này Hứa Trần đi tới bên cạnh Minh Côn, giơ sống bàn tay chặt một phát vào cổ Minh Côn. Thân thể Minh Côn lệch một cái ngã xuống bàn, hôn mê, trên bàn còn tán loạn đá và rượu đỏ bị hắn đè dưới người.
Ngay sau đó, Hứa Trần đưa tay làm thủ quyết rồi điểm một cái lên trán Minh Côn, không khí xung quanh cũng chấn động theo.
Làm xong những chuyện nãy, Hứa Trần thu tay, thân thể lảo đảo, tựa hồ có chút đứng không vững, Lục Văn Tây lập tức đỡ Hứa Trần.
"Em làm sao vậy?" Lục Văn Tây vội hỏi.
"Tôi... dùng hết tinh lực*, trong vòng nửa tháng tiếp theo, hắn sẽ có được âm dương nhãn, đồng thời còn bị vận rủi quấn thân." Hứa Trần yếu ớt trả lời, âm thanh rất nhẹ, trong hoàn cảnh huyên náo này, nếu không đặc biệt lắng nghe thì không thể nào nghe rõ. [tinh thần và thể lực]
Lục Văn Tây hiểu được, Minh Côn nhục nhã anh, lại còn hất một thân rượu đỏ đầy người anh nên chọc giận Hứa Trần, trực tiếp ra tay với Minh Côn. Còn dùng phương pháp riêng của mình, chỉ là vì tức giận nên có chút cực đoan, dốc hết toàn bộ tinh lực, hại bây giờ ngay cả đứng cũng không vững.
Trước đó Hứa Trần giúp Lục Văn Tây mở âm dương nhãn thì cao lắm chỉ được một tiếng mà thôi, lần này cư nhiên mở cho Minh Côn tận nửa tháng, bội số tăng nhiều như vậy, tiêu hao bao nhiêu tinh lực cũng dễ tưởng tượng.
"Em thật là..." Lục Văn Tây cảm thấy lòng ngực ấm áp, lại có chút không biết nên làm sao, vì thế trước tiên để Hứa Trần ngồi bên cạnh mình, sau đó rút khăn giấy lau người mình, đồng thời gọi điện cho Viên Dã Phú, bảo đối phương chạy lên xử lý hiện trường, suy nghĩ một chút liền nhặt điện thoại của Minh Côn lên, bỏ vào túi sách của mình.
Viên Dã Phú chạy lên, nhìn thấy Minh Côn té xỉu nằm trên bàn thì chỉ thấy trước mắt tối sầm.
"Tổ tông của tui ơi! Ông tặng tui một món quà lớn thật đấy, nguyên một vị đại thiếu gia danh tiếng xấu khỏi bàn luôn." Viên Dã Phú hô to, sau đó nhìn thấy Hứa Trần cư nhiên cũng ở đây thì có chút kinh ngạc: "Tiểu trợ lý của ông tới hồi nào vậy?"
Tinh lực đã tiêu tan hết, Hứa Trần không còn cách nào ẩn thân.
"Ông giải quyết hắn đi, sau đó sắp xếp cho tôi một căn phòng." Lục Văn Tây nói xong còn nhướng nhướng mày với Viên Dã Phú: "Còn nữa, giúp tôi lấy một bộ quần áo, đây là kiệt tác của tên Minh Côn này, tôi đánh hắn cũng không quá đáng đi?"
Viên Dã Phú bước tới trước bàn, cẩn thận kiểm tra hơi thở của Minh Côn, xác nhận vẫn còn sống thì thở dài một hơi. Sau đó đỡ Minh Côn dậy, rót rượu vào miệng hắn, rót tới khi rượu trào ra từ lỗ mũi mới bỏ qua, tiếp đó tìm một vệ sĩ tới nói là Minh Côn say rượu rồi, bảo hắn đưa Minh Côn rời đi.
Sau đó lấy điện thoại ra gọi người đáng tin mang áo khoác, mũ và khẩu trang hộ tống Lục Văn Tây rời đi, sau đó mới dẫn Hứa Trần đi.
Lục Văn Tây vừa đi, Viên Dã Phú liền đứng trước mặt Hứa Trần hỏi: "Cậu cũng say à?"
Hứa Trần lắc đầu.
Viên Dã Phú nhìn chằm chằm Hứa Trần, làm Hứa Trần có chút nghi hoặc, cũng nhìn Viên Dã Phú.
Ánh mắt của Hứa Trần không phải loại mà người mình thường có thể chịu được, nhất là con ngươi đen kịt như mực lộ ra chút quỷ dị kia giống như có thể nhìn thấu lòng người, thật sự làm Viên Dã Phú kinh hãi: "Lục Văn Tây là bạn thân của tôi."
"Ừm."
"Cậu ta trông chẳng ra sao nhưng kỳ thực lòng dạ không xấu, còn cứ thích chui vào chỗ bế tắc, dáng dấp giống như công tử bột ăn chơi nhưng chưa từng tra người nào. Tôi không biết cậu là người thế nào, nhưng nếu cậu dám có lỗi với bạn thân của tôi, tôi sẽ gϊếŧ chết cậu đấy."
Viên Dã Phú thoạt nhìn không đứng đắn nhưng lúc cảnh cáo Hứa Trần thì không hề có chút đùa giỡn nào, đặc biệt nghiêm túc.
"..." Hứa Trần nhìn Viên Dã Phú, không trả lời.
"Được rồi, cậu cũng lên trên đi, bằng không ông bạn kia lại trách tội tôi, tôi không gánh vác nổi đâu." Viên Dã Phú nói xong thì quay đầu đi xuống lầu chiêu đãi khách khứa, trước khi đi còn thở dài một hơi.
Không bao lâu sau có người tới đỡ Hứa Trần, từ cửa hông rời đi, sau đó tiến lên lầu.
Sau khi vào phòng, bên trong phòng không mở đèn, những người kia đưa Hứa Trần lên tới phòng liền rời đi, Hứa Trần chỉ có thể tự dựa vào tường, thân thể rất yếu ớt, phải cố gắng hết sức mới không trượt ngã xuống.
Cậu nhìn xung quanh liền phát hiện dưới ánh trăng có một bóng người đang thay quần áo, từ vóc người có thể nhìn ra, người đó là Lục Văn Tây.
Cậu đã thấy thân thể Lục Văn Tây rất nhiều lần rồi.
Lục Văn tây vừa mới cởϊ áσ ra, từ trên giường lấy đồ mới mặc vào, sau khi thay xong thì đi tới cửa đỡ Hứa Trần, cảm nhận được Hứa Trần dựa cả người vào người mình thì không khỏi kinh ngạc: "Sao lại suy yếu đến như vậy?"
"Ừm, cảm giác mệt muốn chết."
Lục Văn Tây đỡ Hứa Trần, do dự một chút rồi ôm lấy lưng Hứa Trần, ôm cả người cậu vào lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Yên tâm, anh không dây dưa, anh chỉ ôm một chút thôi."
Hứa Trần cũng không có sức lực phản kháng, tùy ý để Lục Văn Tây ôm.
Hứa Trần vẫn luôn lãnh tĩnh lại vì anh mà làm ra chuyện kích động như vậy, anh thật sự không ngờ tới. Trong lòng có chút chấn động, pháo đài mới xây dựng vững vàng cũng có chút lỏng lẻo, vì thế mới muốn ôm thiếu niên này một chút.
"Có phải em bị ngốc không?" Lục Văn Tây hỏi Hứa Trần.
Hứa Trần dựa vào người Lục Văn Tây, cảm thấy cái ôm của anh rất ấm áp, hít sâu một chút là có thể ngửi được mùi trên người Lục Văn Tây làm cậu cảm thấy rất an tâm. Cậu cũng đặc biệt muốn gần gũi Lục Văn Tây, có thể cùng anh ôm như vậy, nội tâm cậu tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
Cậu sớm đã phát hiện Lục Văn Tây cố ý lảng tránh mình, nhưng chính cậu cũng biết đây là kết quả cậu từ chối, đồng thời cũng là kết quả mà cậu mong muốn. Nhưng khi bị Lục Văn Tây tránh né, cậu vẫn rất khổ sở, cảm giác đó rất khó chịu, giống như hít thở không thông, lại còn ủy khuất.
Không phải không muốn ở cùng một chỗ với Lục Văn Tây, mà là không thể ở cùng một chỗ, mỗi khi nghĩ tới chuyện này, cậu lại bi phẫn không thôi.
Ngày hôm nay chỉ đi theo để xem xem có ai muốn làm hại Lục Văn Tây hay không, kết quả không thành công, ngược lại lại càng buồn bực hơn.
Cậu đã sớm biết Lục Văn Tây từng thích một người, còn vì người kia mà cắt dạ dày giảm béo. Ngày hôm nay tận mắt nhìn thấy Lục Văn Tây cùng Liễu Nhan Khanh đứng chung một chỗ, chỉ nói chuyện thôi mà cậu đã cảm thấy trong lòng chua xót khó chịu, chỉ hận không thể xông tới kéo Lục Văn Tây rời đi.
Không muốn Lục Văn Tây tiếp xúc với Liễu Nham Khanh, không muốn Lục Văn Tây mỉm cười với người khác, không muốn Lục Văn Tây ở cùng một chỗ với người khác.
Trái tim giống như cánh diều giấy mong manh bị cơn gió lớn ào ào quất tới, làn da bị quất tới đau xót, còn bị gió tung tới trước, vừa cô độc lại bất lực, cũng bàng hoàng luống cuống, muốn tìm lại sợi dây nối của mình thì phát hiện nó đã có ràng buộc khác rồi.
Loại cảm giác này...
Là ghen sao?
Nhìn thấy hành động của Minh Côn, Hứa Trần quả thực giận phát điên, vì thế mới làm ra hành vi cực đoan như vậy.
"Tôi không muốn người khác khi dễ anh." Hứa Trần trả lời như vậy, âm thanh vang lên bên tai Lục Văn Tây, lời nói không còn khí thế cùng sức mạnh thường ngày, có vẻ mềm nhũn, giống như đang làm nũng, tỏ ra yếu kém, còn có chút ủy khuất, làm người ta nhịn không được mà mềm lòng.
"Vậy thì đúng là phải cảm ơn em, còn biến mình thành dáng vẻ này."
"Đều tại anh."
"Hả? Trách anh? Trách anh cái gì? Được voi đòi tiên sao?
"Trêu hoa ghẹo nguyệt."
Anh nghe vậy thì buồn cười: "Có không?"
"Có." Hứa Trần trả lời thực kiên quyết, trong mắt cậu, Lục Văn Tây mỉm cười với người khác chính là trêu hoa ghẹo nguyệt.
Lục Văn Tây nhịn không được cười khẽ một tiếng, sợ còn ôm nữa sẽ không nỡ buông tay nên lui về sau một bước nói: "Anh dìu em tới giường nghỉ ngơi nha?"
Kết quả, Hứa Trần lại đưa tay ôm lấy eo Lục Văn Tây, đặt cằm lên vai anh, không chịu buông tay. Bởi vì đã dùng hết tinh lực nên hành động này gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực.
Thân thể Lục Văn Tây cứng đờ, lúc này anh có chút bị động, không hiểu rõ ý của Hứa Trần.
"Làm sao vậy?" Lục Văn Tây hỏi Hứa Trần.
Hứa Trần buồn bực không lên tiếng, chỉ ôm Lục Văn Tây không nhúc nhích, giống như một con koala thật lớn.
Hứa Trần không thể nói rõ tâm tình của mình, rất bí bách, rất khó chịu, ôm Lục Văn tây sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Bởi vì như vậy có thể làm cậu xác định hiện giờ Lục Văn Tây là của mình, cậu có thể ôm, Lục Văn Tây đang ở trong lòng mình.
Nhưng Lục Văn Tây muốn rời đi, trong lòng cậu lại bắt đầu khó chịu, vì thế liền dựa vào trực giác cùng bản năng, không muốn buông tay.
Nhưng Lục Văn Tây hỏi thì cậu lại nói không nên lời, chỉ muốn ôm.
"Là em từ chối anh." Lục Văn Tây mở miệng lần nữa, trong căn phòng trống trải có vẻ đặc biệt đột ngột: "Anh giống như kẻ ngu si mà theo đuổi em, em từ chối rồi lại từ chối, bây giờ làm vậy là sao?"
Hứa Trần vẫn im lặng không nói lời nào, tựa hồ bị hỏi tới á khẩu không trả lời được.
"Ah, ghen tỵ? Em đúng là bá đạo, em không chịu ở chung với anh, cũng không cho anh ở chung với người khác đúng không? Hả?"
"Anh có rất nhiều người thích, rất nhiều bằng hữu, rất nhiều người quan tâm anh." Hứa Trần cuối cùng cũng chịu mở miệng, ủy khuất trong lời nói cũng ngày càng sâu đậm hơn: "Nhưng tôi thì chỉ có một mình anh thôi, nếu anh không để ý tới tôi, tôi sẽ mất đi tất cả."
Trái tim Lục Văn Tây run lên, đột nhiên tức giận mà không có chỗ phát tiết, trực tiếp đẩy Hứa Trần ra, túm áo Hứa Trần đẩy lên tường, gần như chất vấn hỏi: "Vậy em tính làm sao đây? Rõ ràng chỉ là chuyện cởϊ qυầи rồi làm thôi, việc gì phải làm cho nó phức tạp như vậy. Anh nói cho em biết, vì anh cưng chìu em nên mới không phát giận với em, bằng không...."
Bằng không thì sao, đánh Hứa Trần?
Nhưng đánh đâu có lại.
Sau đó Lục Văn Tây tựa hồ nghe thấy một tiếng nghẹn ngào đè nén, vì thế anh lại mềm lòng, chọc cậu nhóc này khóc rồi.
Đúng là đau đầu mà, anh thật sự không có cách nào với Hứa Trần, bất cẩn một chút liền sợ tổn thương tâm đứa nhỏ này, rõ ràng là hai người đàn ông, sao lại phải kiểu cách như vậy chứ.
"Rồi em muốn thế nào đây, em cô đơn một đời, anh cũng cô đơn một đời như em? Sao em lại không biết xấu hổ như vậy chứ? Hả? Em lựa chọn đi, là tôi tiếp tục lảng tránh em hay em sẽ làʍ ŧìиɦ với anh?"
"..."
"Đệt, dáng vẻ đá hai cái vẫn không chịu đánh rắm một cái của em thật sự làm người ta khó chịu." Lục Văn Tây lại càng nóng nảy hơn, chỉ hận không thể thừa dịp Hứa Trần suy yếu, trực tiếp đánh cậu nhóc này một trận.
"Em thích anh." Âm thanh của Hứa Trần rất nhỏ, nhưng Lục Văn Tây nghe thấy.
Trong phòng an tĩnh.
Lục Văn Tây nuốt nước miếng, sau đó tiếp tục truy hỏi: "Ừm, rồi sao nữa?"
"Đừng có không để ý tới em."
"Hết rồi?"
"Đừng tìm người khác ở cùng một chỗ."
"Ah----" Lục Văn Tây cười lạnh, cười tới lồng ngực Hứa Trần đau xót.
Lục Văn Tây cảm thấy Hứa Trần túm lấy áo mình, kéo mình qua, sau đó môi chạm tới cái gì đó. Một thứ mềm mại tựa hồ đang run rẩy, cẩn thận thăm dò, sau đó hôn lên.
Anh cũng không hàm súc như Hứa Trần, trực tiếp liều mạng đáp lại, từ một cái hôn đụng chạm thăm dò đẩy sâu thành một nụ hôn hoàn chỉnh. Nụ hôn này mạnh mẽ lại nồng nhiệt, mang theo nhẫn nại cùng gấp gáp, Hứa Trần cũng không quen thuộc đáp lại, lần đầu tiên thử đưa đầu lưỡi tiến vào miệng Lục Văn Tây thăm dò.
Rất ngọt.
Mùi vị rất tuyệt.
Hứa Trần đưa tay lên đỡ đầu Lục Văn Tây, ngón tay luồng vào trong tóc, nhẹ nhàng vuốt ve ót Lục Văn Tây. Hơi thở từ mũi Lục Văn Tây phà ra rất nóng, tựa hồ có thể tổn thương Hứa Trần, nhưng Hứa Trần vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn nhiều hơn.
Tay Lục Văn Tây vịn hông Hứa Trần, sợ cậu không trụ nổi mà ngã xuống, đồng thời thuận thế cách lớp quần áo đụng chạm cơ thể cậu.
Lục Văn Tây cắn đầu lưỡi Hứa Trần, cũng không quá mạnh. Hứa Trần nhớ kỹ Lục Văn Tây rất thích cắn người, lần này hẳn là đang trả thù, Hứa Trần cũng không để ý, tiếp tục hôn.
Không đủ.
Làm sao cũng không đủ.
Người này sao lại ngọt như vậy, giống như kem tự làm, có vị ngọt của sữa, còn có vị dâu tây.
Bắt đầu nếm được ngon ngọt đã định trước là không thể nào tự kiềm chế, khó có thể ngừng lại.
Thân thể Hứa Trần lảo đảo nhưng bị Lục Văn Tây đỡ lấy, hai người lưu luyến ngừng nụ hôn này lại.
"Anh dìu em tới giường nằm, đỡ em mệt quá." Lục Văn Tây nói xong liền để Hứa Trần dựa vào người mình, dìu tới bên giường, sau đó hai người nặng nề ngã xuống giường.
Lục Văn Tây kéo Hứa Trần nằm ở giữa giường, lúc này mới giúp cậu cởi giày, ngay cả vớ cũng lột ra, ném qua một bên.
Sau đó anh leo lên giường, leo lên người Hứa Trần, cưỡi ngồi trên người cậu, hai tay chống trên ngực Hứa Trần, cúi đầu nhìn cậu.
Anh đưa một tay nâng cằm Hứa Trần, nhìn ngũ quan xinh xắn của đối phương mà mang theo ý cười nói: "Lần này em không được hối hận đâu đó."
Hứa Trần cũng nhìn Lục Văn Tây trong bóng tối, đưa tay lên nắm lấy bàn tay của đối phương đang bóp cằm mình, rất nhẹ cũng rất khẽ đáp lại một tiếng: "Ừm."
Lục Văn Tây nhịn không được bất cười, khóe miệng căn bản không bị khống chế, khẽ mỉm cười, thậm chí là bật cười, đôi mắt cũng theo đó mà híp lại cong cong.
Rất đẹp.
Anh cúi người, cách thật gần nhìn Hứa Trần, tóc mái hoàn toàn rũ xuống, dáng dấp thoạt nhìn lại càng nhỏ tuổi hơn: "Sau này anh nên gọi em là gì đây? Bảo bối? Chồng? Hoàng a mã? Hay là cái khác?"
Hứa Trần tựa hồ cũng không biết nên xưng hô thế nào, cũng có chút do dự.
"Hay là, gọi tướng công?"
Lần này, ánh mắt Hứa Trần sáng lên, Lục Văn Tây lập tức hiểu được, ánh mắt này anh đã thấy rất nhiều lần rồi, giống như ánh mắt của Hứa Trần khi khám phá thang máy vậy.
"Ah, muốn anh gọi tướng công đúng không.... vậy tiểu tướng công, em nên gọi anh là gì đây? Nương tử? Hay là..."
Hứa Trần rốt cuộc lên tiếng: "Anh thích gọi là gì?"
"Gọi ca ca đi, tiểu ca ca."
Hứa Trần tựa hồ cảm thấy không gọi được, vì thế mím môi không nói lời nào.
"Sao vậy, anh vốn lớn hơn em, không phải là ca ca của em à?" Lục Văn Tây nói xong còn mổ một chút lên môi Hứa Trần.
"Người khác cũng gọi anh là ca."
"Không giống mà, lúc em làm với anh mà gọi anh là ca ca, anh sẽ rất thoải mái."
"Không muốn."
"Vậy gọi bảo bối?"
"Không muốn."
Lục Văn Tây có chút không vui hỏi: "Vậy gọi Lục Văn Tây?"
"Được."
"Được cái rắm!" Lục Văn Tây tức giận, trực tiếp cắn cổ Hứa Trần, Hứa Trần muốn tránh đi nhưng lại không còn sức lực, cũng thực bất đắc dĩ.
Ngay sau đó Lục Văn Tây cảm giác được gì đó nên xê dịch thân thể, tránh ra khỏi vị trí nào đó rồi dùng tay đè vị trí hạ bộ của Hứa Trần hỏi: "Không phải em không còn tinh lực à? Không phải rất tràn đầy đây sao?"
Hứa Trần lập tức hoảng hốt, mắc cỡ đến mức muốn nổ tung cả đầu, vội vàng cản tay Lục Văn Tây: "Đừng..."
"Khi nãy còn bảo anh gọi tướng công, bây giờ lại bảo đừng, em làm sao thế? Bắt đầu từ khi nào? Lúc hôn?"
"..."
"Lúc gọi tướng công?"
"Đừng hỏi." Hứa Trần quả thực sợ hãi Lục Văn Tây, sao cái gì cũng nói được thế kia, không cảm thấy làm người ta rất xấu hổ sao? Sao anh lại nói ra tự nhiên như vậy.
Lục Văn Tây rất muốn khi dễ, khi dễ Hứa Trần.
Đặc biệt muốn.
Ai bảo mấy hôm trước cậu nhóc này làm anh đau lòng như vậy chứ, vì thế liền mỉm cười hư hỏng, tiếp tục đùa giỡn. Anh trực tiếp cởϊ qυầи Hứa Trần, vói tay vào trong chào hỏi với bé Trần Trần, sau đó dùng tay ước lượng một chút, giống như muốn kiểm tra kích cỡ xem chất lượng sinh hoạt sau này sẽ thế nào.
May mắn, Hứa Trần trổ mã không sai, anh rất hài lòng.
Bị đụng tới, Hứa Trần lập tức luống cuống, trực tiếp đẩy tay Lục Văn Tây: "Đừng, còn thể thống gì nữa."
"Hả? Anh không được đụng vào à? Vậy anh ở cùng em rồi làm cái gì? Nói chuyện cầm kỳ thi họa? Hay là cùng tu hành đắc đạo thành tiên? Anh không giống em, trong đầu anh chỉ nghĩ chuyện này thôi, từ khi thích em, anh vẫn luôn nghĩ tới em để tự xử."
Hứa Trần lúc này vẫn chưa có sức lực, đẩy Lục Văn Tây cũng thực cố sức, vì thế khẳng định chỉ có thể tùy ý Lục Văn Tây xâm lược. Nhất là khi cảm giác được Lục Văn Tây cư nhiên đang giúp mình tuốt, cả người lập tức ưỡn cong, hệt như cung tên đang chờ phát động.
Hứa Trần dứt khoát trở người lại nghiêng người nằm trên giường, thân thể co ro giấu đi gương mặt xấu hổ của mình.
Kết quả Lục Văn Tây liền thuận thế nằm ở trước người cậu, bàn tay không rút lại, áp tới trước mặt Hứa Trần gọi: "Tướng công, tiểu tướng công của anh, ca ca làm giúp em có thoải mái không hả?"
Lục Văn Tây lần đầu tiên nhìn thấy mắt Hứa Trần ướt sũng nước, hơi thở hỗn loạn, căn bản không hề có tiết tấu, có chút hoảng hốt nhìn Lục Văn Tây, phỏng chừng cả gương mặt đã đỏ rực rồi.
Anh không ngừng lại động tác trên tay, áp tới hôn môi Hứa Trần.
Hứa Trần không tránh né, ngược lại còn đáp lại, đồng thời nhắm mắt lại, mày hơi nhíu, không phải vì khó chịu mà là đang cố kiềm chế, sợ để Lục Văn Tây nhìn thấy dáng vẻ không thể nào kiềm chế của mình, như vậy thì thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa.
Không bao lâu sau, tay Lục Văn Tây hơi khựng lại, bởi vì bé Trần Trần ở trong lòng bàn tay anh đang từng chút từng chút trướng to hơn, anh đột nhiên cảm thấy sau này có lẽ mình phải chịu chút khổ sở rồi. Sau đó anh ngừng nụ hôn này lại, chỉ thấy Hứa Trần nhìn mình, trên mặt còn chút chưa thỏa mãn.
Lục Văn tây mổ một chút trên môi Hứa Trần rồi cúi người, kéo lớp vải ngăn trở, ngậm lấy.
Hứa Trần hít một hơi, cúi đầu nhìn Lục Văn Tây, chỉ có thể thấy cái đầu lông xù mềm mại của anh cùng cảm giác mềm mại ấm áp vây quanh.
Sao lại có thể.... làm chuyện như vậy?!
Quả thực... quả thực đồi phong bại tục mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook