Mạng Không Còn Lâu
-
Chương 52
Lúc bọn họ đi xuống thì cần có một đoạn thời gian cặp tuyển thủ khác mới tiến lên, Lục Văn Tây có thể ở hậu trường điểu chỉnh một chút, tới phân đoạn bỏ phiếu thì anh sẽ một lần nữa đối diện với ống kính, hơn nữa còn là phát sóng trực tiếp.
Xếp phía sau Bạch Đẳng Nhạn chính là Hứa Tĩnh Không.
Lục Văn Tây quay trở về phòng nghỉ ở hậu trường có nhìn thoáng qua một cái, thấy Hứa Trần đi theo thì mới yên lòng. Lúc đi ngang qua cửa phòng nghỉ của Hứa Tĩnh Không liền nhìn thấy linh hồn cô gái mập, linh hồn cô gái mập cũng nhìn thấy anh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong phòng nghỉ của Hứa Tĩnh Không hiện giờ không có ai, chỉ có màn hình đang sáng, linh hồn cô gái mập đang đứng nhìn màn hình.
Lục Văn Tây do dự một chút rồi đi tới phòng nghỉ của Bạch Đẳng Nhạn, phát hiện Bạch Đằng Nhạn không ở, được báo là Bạch Đẳng Nhạn đã đi make up lại vì đổ quá nhiều mồ hôi, anh gật đầu đi vào trong.
Lúc chờ ở phòng nghỉ cũng có camera ghi hình, thường xuyên thêm cảnh cho bọn họ, Lục Văn Tây biểu hiện rất tự nhiên, ngồi trên ghế sô pha nhìn màn hình.
Bạch Đẳng Nhạn đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Văn Tây, cảm thán: "Vừa nãy phát huy không tệ nhỉ?"
"Tôi cảm thấy tôi đặc biệt suất."
"Tôi cũng cảm thấy tôi đặc biệt suất."
Hai người nhìn nhau rồi phì cười, có chút không biết xấu hổ, sau đó cùng nhìn màn hình. Thỉnh thoảng phê bình hai câu, thảo luận ai trình diễn không tệ, cảm thấy nhóm nào xếp vị trí cao, toàn là những câu khách sáo.
Vòng thi đấu thứ hai kết thúc, toàn bộ khách quý đi tới khu bỏ phiếu, quyết định ai sẽ tiến vào vòng loại nguy hiểm.
Thí sinh thấp phiếu nhất vòng một chính là người đầu tiên, vòng thứ hai không biểu diễn, khách quý được mời tới cũng giống như tới đây dạo chơi một chuyến, bây giờ đang ngồi chờ ở bên cạnh.
Người thấp phiếu nhất vòng hai sẽ cùng người thấp phiếu nhất vòng một đơn độc biểu diễn một bài, người thấp phiếu hơn sẽ trực tiếp bị loại.
Sau đó là vòng thứ ba, cũng là vòng quyết đấu cuối cùng.
MC cố ra vẻ thần bí phỏng vấn các vị khách quý cùng tuyển thủ, để bọn họ nói chút chuyền về mình để có thời gian cho nhân viên làm công việc thống kê phiếu.
Kỳ thực các vòng bỏ phiếu này, Bạch Đẳng Nhạn chưa từng thua. Nhân khí của Bạch Đẳng Nhạn rất cao, fan não tàn cũng nhiều, bọn họ không tiếc bất cứ cái giá nào để bỏ phiếu cho Bạch Đẳng Nhạn, nghĩ hết biện pháp từ số người xem mua lại phiếu để chống đỡ Bạch Đẳng Nhạn, cho nên số phiếu chưa từng thấp. Cùng lắm là bị ban giám khảo nguội lạnh vài lần mà thôi.
Lúc bị đặt câu hỏi, Lục Văn Tây cười cười trả lời: "Tôi cảm thấy Hứa Tĩnh Không hát rất tốt, âm thanh của cô ấy rất đặc biệt, bài hát chọn cũng rất tốt. Hơn nữa, cô ấy cũng rất nhập tâm, giống như thực sự đang hát.... à, đang hát về chuyện của mình vậy, cảm xúc đặt rất đúng chỗ, làm tôi cảm thấy cô ấy chính là một cô gái bị tổn thương vì tình yêu, rất cảm động."
Nói xong, anh chú ý tới Bạch Đẳng Nhạn ở bên cạnh mình thở dài một hơi, hiển nhiên vừa nãy sợ cậu lỡ miệng. Bạch Đẳng Nhạn cảm thấy nhân phẩm của Lục Văn Tây không tệ nên cái gì cũng nói, nếu Lục Văn Tây không giữ kín miệng thì có lẽ đã mất đi người bạn này rồi.
Trong ống kính Hứa Tĩnh Không mỉm cười có chút xấu hổ, lúc ống kính chuyển đi thì nhìn thoáng về phía Lục Văn Tây cùng Bạch Đẳng Nhạn, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.
"Vậy cậu cảm thấy ai sẽ là người bị loại?" MC hỏi.
"Kỳ thực không có ai cao ai thấp cả, tất cả mọi người đều nghiêm túc biểu diễn, tôi cảm thấy mỗi người đều làm rất tốt. Chỉ cần... không phải bọn tôi là OK, không thì tôi thật sự quá mất mặt rồi, cứ như kéo chân sau tiểu Bạch vậy, sẽ rất áy náy."
Bạch Đẳng Nhạn lập tức phụ họa: "Không sao không sao, cậu đã tới thì tôi đã rất vui rồi."
"Đúng vậy, bọn tôi giống như vừa gặp đã quen từ rất lâu rồi vậy."
"Chứ còn gì nữa, chuyện nhất kiến chung tình này đại khái chỉ có thể phát sinh trên người mấy soái ca có nhan sắc siêu cao như các cậu thôi." MC trêu ghẹo, ẩn ý nhắc tới CP Lục Bạch khoảng thời gian trước, hai người cũng phối hợp cười to.
Bỏ phiếu đã có kết quả, Bạch Đẳng Nhạn cùng Lục Văn Tây xếp ở vị trí thứ hai, hai người lập tức vỗ tay chúc mừng.
Tiếp tục chờ đến khi thông báo tuyển thủ bị loại, sau đó tàn cuộc, không còn phần của Lục Văn Tây nữa.
Lục Văn Tây trở lại hậu trưởng, cởi bỏ áo khoác làm mình có chút không thoải mái đưa cho Doãn Hàm Vi, vừa hoạt động bả vai một chút vừa đi về phía phòng nghỉ nghỉ ngơi, kết quả đi vào thì phát hiện linh hồn cô gái mập đang ở đây.
Anh theo bản năng quay đầu, muốn xem thử xem Hứa Trần có theo tới không, kết quả cửa trực tiếp bị đóng lại, anh không khỏi thầm mắt một câu.
Thật sự đã đoán đúng!
"Cô vẫn luôn xem Hứa Tĩnh Không biểu diễn à?" Lục Văn Tây cũng không thèm để ý, trực tiếp đi vào ngồi xuống ghế hỏi, Doãn Hàm Vi gõ cửa, anh lập tức trả lời: "Anh nghỉ ngơi một chút."
"À vâng." Doãn Hàm Vi nói, không gõ cửa nữa.
Cô gái mập suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Tôi chỉ muốn xem xem, tiếng hát của mình có thể nhận được hạng nhất hay không."
"Tôi đoán là được, cô hát rất êm tai."
Cô gái mập vẫn luôn trả lời rất chậm, tựa hồ tư duy không được nhanh nhạy hoặc là không quá thông minh, vẫn chưa hoàn toàn trở thành ác linh: "Ừm, như vậy tôi sẽ rất vui."
Lục Văn Tây lôi gói thuốc ra, nhìn xung quanh một chút.
Kỳ thực trước đó anh đã kiểm tra xem nơi này có camera hay không, xác định không có thì lớn gan châm thuốc, hỏi tiếp: "Sau khi cô ta được hạng nhất thì sao, cô định làm gì, gϊếŧ cô ta à?"
Cô gái mập nghe vậy, phần đầu tựa hồ không có lực chống đỡ đột nhiên ngoẹo sang một bên, góc độ khá quái lạ mà nhìn anh, hai mắt vô thần, cứ như mắt cá chết vậy, đặc biệt dọa người.
Anh nhìn thoáng qua thôi đã cảm thấy hình ảnh này quá kinh khủng, lập tức vung tay áo: "Đừng có bày ra dáng vẻ dọa người kinh khủng như vậy. Làm sao, cô ta hại chết cô à?"
Cô gái mập không trả lời, chỉ đột nhiên giơ tay lên muốn công kích Lục Văn Tây, kết quả cổ tay vừa nâng lên đã bị một cây quạt chặn lại. Rõ ràng chỉ là một cây quạt rất bình thường nhưng lại ép cô ta không thể nâng tay lên nổi, cổ cô ta một lần nữa vặn vẹo quay qua nhìn Hứa Trần vừa tiến vào.
Đôi mắt vô thần chuyển động, tựa hồ nhìn thấy khí tức của Hứa Trần thì hoảng sợ rụt tay lại, không dám công kích nữa, hiển nhiên không hề cao ngạo như Tô Lâm.
Lục Văn Tây cũng biết rõ Hứa Trần nhất định sẽ bảo vệ mình nên mới làm càn như vậy, tiếp tục hút một hơi thuốc, sau đó dựa vào sô pha nói: "Nói nghe một chút đi, cô ta làm thế nào hại cô, nếu nói ra, nói không chừng tôi có thể giúp cô, để cô ta phải chịu sự trừng phạt thích đáng."
Hai lần trước trợ giúp linh hồn làm Lục Văn Tây có được quả ngọt, vì thế hiện giờ đã không còn bài xích việc giúp đỡ này.
Cô gái mập kinh ngạc nhìn Lục Văn Tây, tựa hồ đang cố gắng lý giải lời nói của anh.
Lục Văn Tây nói thêm một câu đặc biệt rung động: "Đồng thời, tôi cũng có thể làm cho toàn thế giới này biết, tiếng hát này thuộc về cô."
Những lời này triệt để rung động cô gái mập, làm cô dao động rồi bắt đầu khóc.
Lục Văn Tây bắt đầu phân biệt được ác linh cùng linh hồn bình thường.
Giống như quỷ thiếu nữ cùng Đặng Huyên Hàm, bọn họ sẽ lộ ra trạng thái khi tử vong, thế nhưng ác linh thì không, trên người Tô Lâm cùng cô gái mập không hề có vết thương, chỉ có vết máu. Còn một điểm nữa là lúc ác linh khóc, nước mắt cũng là máu, thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn.
"Bọn tôi ký hiệp ước bảo mật, họ trả thù lao rất cao, nếu thăng tiến sẽ có thêm tiền thưởng, chỉ cần tôi giữ bí mật, vẫn luôn làm âm thanh của cô ấy là được." Cô gái mập nghẹn ngào nói.
Nói vậy, là tự nguyện.
"Sau đó thì sao?"
"Có thể là mỗi lần Hứa Tĩnh Không thăng tiến tôi đều biểu hiện quá vui, hoặc là cô ấy cảm thấy tôi là tai họa ngầm nên... cô ấy đã hẹn tôi lên sân thượng. Tôi cứ tưởng là lén lút gặp mặt mà thôi, không ngờ cô ấy không tới, tôi bị hai người mặc đồ đen đẩy rớt xuống lầu." Cô gái mập lắc đầu, liều mạng lắc đầu: "Bọn họ nói với hình tượng của tôi thì đời này không thể nào nổi tiếng được, tôi biết nên mới không lộ diện, chỉ là cảm thấy tiếng hát của mình được đánh giá cao nên vui vẻ mà thôi, tại sao lại muốn gϊếŧ tôi..."
Có vài người, lúc ca hát sẽ có âm giọng khác với lúc nói chuyện, vì thế Hứa Tĩnh Không mới không lộ tẩy.
Nói Hứa Tĩnh Không một đêm phát hỏa tích lũy được nhân khí ở Ca Vương cũng không quá đáng, nói chung chính là đột nhiên nổi tiếng, bài hát cũng phát tán rất rộng, khắp đầu đường cuối ngõ đều mở. Sau đó đặc biệt được săn đón, khoảng thời gian này không hề thua kém Lục Văn Tây, nhân khí cũng lên ào ào.
Kết quả, nổi lên rồi sao đây?
Sau này không tính phát triển ca khúc mới à? Sao lại tự tìm đường chết như vậy? Hay là Hứa Tĩnh Không muốn giấu giếm chuyện gì? Anh cứ cảm thấy, sự tình có lẽ không đơn giản như vậy.
Mà cô gái mập này hiển nhiên là cực kỳ nhỏ bé, từ đầu đến cuối vẫn luôn bị lợi dụng, dùng xong thì vứt bỏ, lại còn kéo theo cả tính mạng, giống như một con cờ, rõ ràng là con cờ mấu chốt nhất nhưng cuối cùng lại bị nghiền nát, trở thành chuyện hài hước nhất.
Đến khi chết rồi vẫn không hề có chút tiếng tăm.
Lục Văn Tây gật đầu biểu thị mình đã biết, sau đó quay qua hỏi Hứa Trần: "Tình huống của cô ta như vậy, phải làm sao bây giờ?"
"Cô ta còn mang theo thù hận, chỉ là không hận tới điên cuồng như Đặng Huyên Hàm khi trước." Hứa Trần trả lời.
"Có thể là do tính cách."
Lúc còn sống Tô Lâm vốn đã rất điên cuồng, lúc còn sống tính tình Đặng Huyên Hàm cũng khá nóng nảy, hết thảy đều có nguyên nhân. Nghĩ tới thì có lẽ lúc còn sống cô gái mập này cũng khúm núm như vậy, cho dù đã trở thành ác linh vẫn cứ nhút nhát, chỉ cần có khí thế mạnh hơn một chút, cô sẽ sợ ngay.
Giống như Quyên Nhi, cho dù trở thành linh hồn thì vẫn không thể nói chuyện lưu loát.
"Trước khi thù hận được giải trừ, có lẽ cô ta sẽ luôn như vậy." Hứa Trần nói.
Lục Văn Tây gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó gọi một tiếng: "Này! Quỷ kia, chính là cái quỷ đang khóc ấy, nói cô đấy, cô có thể nhịn không tổn thương người không? Nếu nhịn được thì tôi sẽ thử giúp cô một chút để cô có thể giải trừ oán hận, làm quỷ tốt, sớm ngày đi luân hồi. Nếu không nhịn được thì xin lỗi, người anh em hung thần này sẽ trực tiếp đánh cô hồn bay phách tán."
Cô gái mập bị hai người dọa sợ.
Có lẽ trở thành quỷ rồi cô cũng không ngờ mình thành quỷ lại đụng trúng một người không sợ quỷ, còn bị người ta dọa khóc một trận, tôn nghiêm của quỷ coi như triệt để mất hết.
Cô lại khóc vài tiếng, sau đó gật đầu, giống như đặc biệt chân thành vậy.
"Vậy chốc nữa cô đi theo tôi, sau đó cũng phải phối hợp với tôi, biết chưa?" Lục Văn Tây hỏi.
"Vâng."
Nhìn cô gái mập, Lục Văn Tây vẫn có chút không xác định, anh cứ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, những thông tin biết được quá một chiều, tùy tiện nhúng tay thì có chút quá lỗ mãng. Lần trước quyết định giúp Đặng Huyên Hàm là vì hành động của Đặng Huyên Hàm quá chấn động, anh tin tưởng nhân phẩm của Đặng Huyên Hàm, cộng thêm cũng tìm được bằng chứng mới dám lên tiếng như vậy.
Lần này anh cũng sẽ cẩn thận một chút, sẽ không dễ dàng ra tay.
Cho nên anh muốn dẫn cô gái mập về nhà, cẩn thận tìm hiểu chân tướng.
Thi đấu kết thúc, Lục Văn Tây còn đang thất thần thì có người tới gõ cửa, thông báo Lục Văn Tây tham gia nghi lễ bế mạc.
Lục Văn Tây kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi Hứa Trần: "Ai hạng nhất?"
Trả lời cậu là cô gái mập: "Là Hứa Tĩnh Không."
"Ồ..." Suy nghĩ một chút lại hỏi: "Còn Bạch Đẳng Nhạn?"
"Hạng ba."
"Không tệ, trình độ đó mà có thể lọt vào ba vị trí đầu là hậu trường siêu cứng rồi." Lục Văn Tây nói xong liền chỉnh lại quần áo một chút rồi đi ra ngoài.
*
Về tới nhà, Lục Văn Tây để cô gái mập ở lại phòng khách, chính mình thì nắm cổ tay Hứa Trần kéo vào phòng tắm. Hai người đều có thể nhìn thấy khí tràng, căn bản không sợ cô gái mập có hành động gì kỳ quái, nhất cử nhất động của cô đều nằm trong sự giám thị.
Tóc Lục Văn Tây có vuốt keo, trên người cũng bôi rất nhiều thứ, nếu không rửa sạch hết thì anh rất khó chịu.
Anh vừa cởϊ qυầи áo vừa suy nghĩ vấn đề, sau đó hỏi Hứa Trần: "Làm sao em qua được? Tốc độ lại còn nhanh như vậy."
"Dùng một loại bùa, rất tiêu hao tinh lực nên trước đây không dùng."
"Nếu em tiêu hao tinh lực quá độ thì sẽ thế nào?" Vấn đề này Lục Văn Tây vẫn luôn muốn hỏi nhưng vẫn không hỏi, đã tò mò lâu lắm rồi.
"Dùng nhiều sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, muốn đi ngủ. Nếu thật sự dùng hết thì sẽ không thể thi triển pháp thuật, âm dương nhãn này nọ, toàn bộ đều không thể thi triển. Hơn nữa cũng không nhìn thấy khí tràng của ác linh, không cảm nhận được ác linh tồn tại, la bàn cũng sẽ trở nên vô dụng."
Lúc này anh mới hiểu ra, không khỏi mở to mắt, khó trách Hứa Trần vẫn luôn tiết kiệm tinh lực, hóa ra là vì vậy. Hơn nữa Hứa Trần cũng không cho cậu dùng dây chuyền ẩn thân nhiều, phỏng chừng là người không tu luyện sử dụng thì Hứa Trần sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.
"Hóa ra nghiêm trọng như vậy..." Lục Văn Tây cảm khái.
"Tôi đang cố gắng tu luyện, sẽ ngày càng mạnh hơn." Hứa Trần lập tức bổ sung.
"Nếu ngay từ nhỏ em đã bắt đầu tập luyện thì sẽ thế nào? Chỉ là anh cảm thấy em bây giờ mới cố gắng mà đã trâu bò như vậy rồi, đồng môn của em sẽ mạnh đến cỡ nào chứ?"
"Bọn họ vẫn luôn sở hữu âm dưỡng nhãn, giống như anh vậy, hơn nữa còn có thể đóng mở bất cứ lúc nào, có thể tùy ý khống chế, không giống tôi, chỉ có thể suy trì một giờ. Còn những thứ khác.... nếu như đấu pháp với bọn họ, tôi sẽ có chút cố sức."
Cố sức là nói nhẹ rồi, nói không chừng sẽ bị bắt nạt.
Nhìn Hứa Trần, trong lòng Lục Văn Tây có chút lo lắng, nếu như đám trưởng bối kia muốn tới bắt Hứa Trần về núi, có phải anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bắt Hứa Trần đi không?
Suy nghĩ một hồi, anh quyết định qua vài ngày nữa sẽ về nhà lấy súng.
Lúc ngồi trong bồn tắm, Lục Văn Tây vẫn còn phân tích: "Anh cảm thấy chuyện của cô gái kia không đơn giản như vậy, rõ ràng bọn họ có thể tiếp tục lợi dụng cô ta, tại sao đột nhiên lại muốn gϊếŧ người? Muốn nâng một người nổi tiếng không dễ, bây giờ Hứa Tĩnh Không có thể coi là cây rụng tiền, lẽ nào sau này không phát triển ca khúc mới?"
"Tôi không rõ mâu thuẫn trong đó, tôi chỉ nghe theo sắp xếp của anh." Hứa Trần không rõ những chuyện ân ân oán oán mâu thuẫn quyền lợi này, cậu chỉ đơn thuần là trợ giúp Lục Văn Tây mà thôi.
Lục Văn Tây sửng sốt quay đầu nhìn Hứa Trần, phát hiện Hứa Trần không nhìn mình, chỉ đưa tay vịn thành bồn tắm, mắt nhìn nơi khác.
Hứa Trần không quan tâm cô gái mập kia có ân oán gì với Hứa Tĩnh Không, cũng không quan tâm ác linh này phải chịu bao nhiêu ủy khuất, Hứa Trần chỉ muốn bảo hộ Lục Văn Tây, trợ giúp Lục Văn Tây làm nhiều chuyện tốt hơn, như vậy anh có thể sống lâu hơn.
Lục Văn Tây dựa vào bồn tắm, có chút thích thú nheo mắt nói: "Ngày hai mươi lăm này là tiệc sinh nhật bạn thân anh, ngày đó sẽ có rất nhiều người, anh sẽ chỉ vài người cho em, em giúp anh xem thử xem trên người bọn họ có gì kỳ quặc không."
"Có thể là người hại anh à?" Hứa Trần hứng thú.
"Bọn họ có thể hại anh không, anh không rõ, thế nhưng anh có thể xác định bọn họ rất phiền, không thì cũng đố kỵ, hoặc là căm ghét."
"Ừm."
"Còn nữa, anh định sẽ nói rõ với ba anh, nói cho ông biết có người muốn dồn anh vào chỗ chết, để ông nghĩ lại xem trong nhà có kẻ thù gì hay không, cũng để ông chuẩn bị tâm lý với cái chết của anh. Chung quy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, mới đầu anh còn tưởng chuyện có thể giải quyết, kết quả phát hiện không đơn giản như vậy."
"Ừm."
"Còn nữa, hôm nay cám ơn em, nếu hôm nay em không tới, có lẽ anh đã rất chật vật."
Lúc này Hứa Trần không lập tức đáp lại mà trầm mặc một hồi, sau đó quay đầu lại liếc nhìn Lục Văn Tây một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, hàm hồ đáp một tiếng.
Lục Văn Tây khoác áo khoác tắm, đi tới phòng bếp lấy nước uống thì nghe cô gái mập nói: "Vừa nãy ở ngoài cửa hình như có người gọi anh."
Lục Văn Tây đi tới cửa, mở điện thoại vô tuyến thì thấy Đặng Huyên Hàm đứng bên ngoài, anh lập tức mở cửa: "Chị coi đây là nhà mình hả?"
Kết quả lại thấy bên cạnh Đặng Huyên Hàm còn có thêm vài người, có thiếu nữ quỷ cùng vài gương mặt xa lạ, anh không khỏi sửng sốt, sau đó nghe cả đám kia đồng thanh hô: "Lão đại!"
"Chuyện gì đây?"
Đặng Huyên Hàm trực tiếp đi vào nhà, Lục Văn Tây chỉ có thể tránh qua một bên nhường đường, sau đó nghe đối phương nói: "Không phải cậu nói muốn tổ chức hiệp hội chó má gì à, tôi nói với bọn họ, bọn họ lập tức hưởng ứng a." Sau đó nhìn thấy cô gái mập ở trong phòng thì lập tức khựng lại, quay đầu nhìn Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây mệt mỏi nhéo nhéo mũi: "Lúc tham gia thi đấu thì gặp, nhặt về một ác linh."
Đặng Huyên Hàm lập tức núp phía sau Lục Văn Tây.
Anh nghi hoặc hỏi: "Chị làm gì vậy?"
"Nếu ác linh là chó săn thì bọn chị chính là Chihuahua chỉ biết gào khóc, căn bản là kém xa, ít nhiều gì cũng có chút sợ."
"Vào trong hết đi, có Hứa Trần ở, ác linh cũng không cần sợ." Lục Văn Tây nói, sau khi chào hỏi người mới thì đóng cửa lại.
Vài linh hồn tiến vào, nhìn thấy cô gái mập thì đều run rẩy, vẫn là Đặng Huyên Hàm cầm đầu tỏ vẻ "tin tưởng Hứa Trần", sau đó liền đi vào nhà, thản nhiên ngồi xuống, những người khác cũng theo sau, chỉ có mình cô gái mập một mình ngồi một ghế.
Lục Văn Tây đi tới một bên, tay khoanh trước ngực nói: "Tự cô nói một chút đi, cô có bằng chứng gì không, có chuyện gì thì kể cặn kẽ luôn."
"Hợp đồng bị hủy, một vài tin tức về tôi toàn bộ bị hủy, có thể tìm được cũng chỉ là ghi chép chuyển khoản vào thẻ mà thôi."
Phản ứng của cô gái mập có chút chậm, nói chuyện khá cố sức, bọn họ nói chuyện hơn nửa tiếng mà chỉ có được một vài đáp án.
Cô gái mập tên là Đỗ Mạt, năm nay hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp học viện âm nhạc, tuy ca hát không tệ nhưng bởi vì ngoại hình thật sự không được nên rất khó tìm việc. Cô gửi bản thu âm của mình tới các công ty âm nhạc bằng đường bưu điện thì đều được chọn, tới khi nhìn thấy diện mạo của cô thì từ chối, chỉ duy nhất một công ty muốn cô làm hát thế.
Cô thật sự cần việc làm, cộng thêm thù lao đối phương đưa ra quả thực không thấp, Đỗ Mạt liền đồng ý.
Sau đó, tiếng hát của cô kết hợp với ngoại hình của Hứa Tĩnh Không một đêm phát hỏa, trở thành ca sĩ nổi tiếng, được mời tới biểu diễn trong tiết mục giao thừa, được nhiều bên săn đón với giá cao, tiền đồ khả quan.
Mọi chuyện phát triển rất tốt, thế nhưng Đỗ Mạt lại bị gϊếŧ, vào một đêm hai ngày trước, cô vừa ghi âm bài hát hợp xướng mới thì bị sát hại.
Dựa theo lời Đỗ Mạt thì cô rất quan tâm tới chuyện thi đấu, mỗi lần đạt được thành tích tốt cô sẽ rất vui. Có khi còn lên Weibo Hứa Tĩnh Không, thấy có người khen ngợi liền vui vẻ, làm Hứa Tĩnh Không rất chán ghét.
Hứa Tĩnh Không ghét Đỗ Mạt xấu xí, rất nhiều lần nói rằng mỗi khi thấy Đỗ Mạt là cay mắt, chỉ hận không thể dùng nước rửa mắt ngay lập tức. Thấy Đỗ Mạt thì mắt liền trợn trắng, cực kỳ ghét bỏ, thấy Đỗ Mạt ăn nhiều cũng chế giễu, giống hệt như vai người chị trong truyện cô bé lọ lem.
Sau đó, Hứa Tĩnh Không bắt đầu né tránh Đỗ Mạt, thật sự rất chán ghét, có một lần thấy Đỗ Mạt liền nôn mửa, làm người ta thương tâm.
Có lẽ vì Hứa Tĩnh Không quá chán ghét hoặc là cảm thấy Đỗ Mạt bắt đầu không thành thật, có thể là tai họa ngầm nên đã gϊếŧ chết Đỗ Mạt.
Đỗ Mạt nói xong, Lục Văn Tây cùng Đặng Huyên Hàm liếc nhìn nhau một cái, trong số những người ở đây, chỉ có Đặng Huyên Hàm có thể cho cậu chút ý kiến.
Ánh mắt Đặng Huyên Hàm có chút phiêu, tựa hồ không nhìn Đỗ Mạt, phỏng chừng cũng cảm thấy Đỗ Mạt hơi xấu, không muốn nhìn nhiều. Cùng Lục Văn Tây nhìn nhau hơn nửa ngày thì ho khan một tiếng: "Ít nhất cô phải nói cho bọn tôi biết manh mối hữu dụng, bằng không... bọn tôi cũng không có cách nào giúp cô."
Đỗ Mạt lại một lần nữa rơi vào trầm tư, phỏng chừng là đang suy nghĩ.
Đặng Huyên Hàm mất kiên nhẫn, đi thẳng tới bên cạnh Lục Văn Tây, ném di động cho anh: "Này, video thuê phòng của Trương Cửu Triết với Tiểu C, còn có vài hình ảnh thân mật, tôi chụp trông giống ảnh của paparazzi."
"Chị làm thật à?" Lục Văn Tây nói, đồng thời mở điện thoại ra xem video.
"Dù sao cũng từng được cậu giúp, với lại sau này cũng muốn nhờ cậu bảo hộ."
"Chị với Tiểu C có ân oán gì hả?"
"Nói sao nhỉ, chỉ là phụ nữ không nhìn vừa mắt nhau mà thôi. Cô ta ngủ với Vệ Hạo Đông xong còn nhắn tin cho Vệ Hạo Đông, nói là chúng ta làm như vậy chị Đặng sẽ không vui, ngàn vạn lần đừng để anh bị tiếng xấu." Lúc nói lời này, Đặng Huyên Hàm trợn trắng mắt, tựa hộ cực kỳ khinh bỉ.
Lục Văn Tây xem vài đoạn video xong lại hỏi: "Tôi thật sự không hiểu được, Tiểu C ngủ với họ rồi, bọn họ sẽ đồng ý truyền scandal với cô ta sao? Như vậy có chỗ tốt gì cho cô ta chứ?"
Đặng Huyên Hàm dùng biểu tình cậu không hiểu được đâu mà nhìn Lục Văn Tây: "Kỳ thực có rất nhiều nữ sinh nói mình muốn ngủ với tất cả nam thần, nhưng cũng chỉ là nói vậy thôi, người thật sự làm chẳng có bao nhiêu, mà Tiểu C chính là như vậy. Cô ta sẽ tấn công những nam giới mà mình thấy không tệ, làm bọn họ nghĩ rằng cô ta thật lòng yêu thương bọn họ. Mục tiêu của cô ta không chỉ là nam diễn viên độc thân, ngay cả có bạn gái, có vợ, cô ta cũng không buông tha, cô ta chỉ thích ngủ với những người đàn ông khác nhau để thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ thể xác cùng khoe mẽ vốn liếng trời sinh của mình mà thôi."
Lục Văn Tây mà há hốc, anh đột nhiên cảm thấy mình thật sự đã quá bảo thủ rồi, đoạn thời gian trước chỉ hôn nhẹ Hứa Trần một chút đã cảm thấy như vậy là chuyện đại nghịch bất đạo rồi.
Kết quả.... anh thật sự vẫn còn quá non.
Bạn tình mà thôi, không dùng tâm, chỉ dùng thận.
Anh cư nhiên đột nhiên nổi lên tà niệm.
Anh nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Trần, không thể ở cùng một chỗ nhưng ít nhất cũng phải ngủ với tên nhóc này một lần.
[*]
[Tác giả] Lục Văn Tây: Chúng ta chơi tình một đêm một lần đi, là cái loại chỉ dùng thận không dùng tâm ấy.
Hứa Trần: Làm sao có thể không dùng tâm?
Lục Văn Tây cầm băng keo cá nhân dán vào ngực Hứa Trần, sau đó chân thành nói: "Đã băng trái tim lại rồi, anh coi như không có nó, tới đây.
Hứa Trần đỡ trán.
Xếp phía sau Bạch Đẳng Nhạn chính là Hứa Tĩnh Không.
Lục Văn Tây quay trở về phòng nghỉ ở hậu trường có nhìn thoáng qua một cái, thấy Hứa Trần đi theo thì mới yên lòng. Lúc đi ngang qua cửa phòng nghỉ của Hứa Tĩnh Không liền nhìn thấy linh hồn cô gái mập, linh hồn cô gái mập cũng nhìn thấy anh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong phòng nghỉ của Hứa Tĩnh Không hiện giờ không có ai, chỉ có màn hình đang sáng, linh hồn cô gái mập đang đứng nhìn màn hình.
Lục Văn Tây do dự một chút rồi đi tới phòng nghỉ của Bạch Đẳng Nhạn, phát hiện Bạch Đằng Nhạn không ở, được báo là Bạch Đẳng Nhạn đã đi make up lại vì đổ quá nhiều mồ hôi, anh gật đầu đi vào trong.
Lúc chờ ở phòng nghỉ cũng có camera ghi hình, thường xuyên thêm cảnh cho bọn họ, Lục Văn Tây biểu hiện rất tự nhiên, ngồi trên ghế sô pha nhìn màn hình.
Bạch Đẳng Nhạn đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Văn Tây, cảm thán: "Vừa nãy phát huy không tệ nhỉ?"
"Tôi cảm thấy tôi đặc biệt suất."
"Tôi cũng cảm thấy tôi đặc biệt suất."
Hai người nhìn nhau rồi phì cười, có chút không biết xấu hổ, sau đó cùng nhìn màn hình. Thỉnh thoảng phê bình hai câu, thảo luận ai trình diễn không tệ, cảm thấy nhóm nào xếp vị trí cao, toàn là những câu khách sáo.
Vòng thi đấu thứ hai kết thúc, toàn bộ khách quý đi tới khu bỏ phiếu, quyết định ai sẽ tiến vào vòng loại nguy hiểm.
Thí sinh thấp phiếu nhất vòng một chính là người đầu tiên, vòng thứ hai không biểu diễn, khách quý được mời tới cũng giống như tới đây dạo chơi một chuyến, bây giờ đang ngồi chờ ở bên cạnh.
Người thấp phiếu nhất vòng hai sẽ cùng người thấp phiếu nhất vòng một đơn độc biểu diễn một bài, người thấp phiếu hơn sẽ trực tiếp bị loại.
Sau đó là vòng thứ ba, cũng là vòng quyết đấu cuối cùng.
MC cố ra vẻ thần bí phỏng vấn các vị khách quý cùng tuyển thủ, để bọn họ nói chút chuyền về mình để có thời gian cho nhân viên làm công việc thống kê phiếu.
Kỳ thực các vòng bỏ phiếu này, Bạch Đẳng Nhạn chưa từng thua. Nhân khí của Bạch Đẳng Nhạn rất cao, fan não tàn cũng nhiều, bọn họ không tiếc bất cứ cái giá nào để bỏ phiếu cho Bạch Đẳng Nhạn, nghĩ hết biện pháp từ số người xem mua lại phiếu để chống đỡ Bạch Đẳng Nhạn, cho nên số phiếu chưa từng thấp. Cùng lắm là bị ban giám khảo nguội lạnh vài lần mà thôi.
Lúc bị đặt câu hỏi, Lục Văn Tây cười cười trả lời: "Tôi cảm thấy Hứa Tĩnh Không hát rất tốt, âm thanh của cô ấy rất đặc biệt, bài hát chọn cũng rất tốt. Hơn nữa, cô ấy cũng rất nhập tâm, giống như thực sự đang hát.... à, đang hát về chuyện của mình vậy, cảm xúc đặt rất đúng chỗ, làm tôi cảm thấy cô ấy chính là một cô gái bị tổn thương vì tình yêu, rất cảm động."
Nói xong, anh chú ý tới Bạch Đẳng Nhạn ở bên cạnh mình thở dài một hơi, hiển nhiên vừa nãy sợ cậu lỡ miệng. Bạch Đẳng Nhạn cảm thấy nhân phẩm của Lục Văn Tây không tệ nên cái gì cũng nói, nếu Lục Văn Tây không giữ kín miệng thì có lẽ đã mất đi người bạn này rồi.
Trong ống kính Hứa Tĩnh Không mỉm cười có chút xấu hổ, lúc ống kính chuyển đi thì nhìn thoáng về phía Lục Văn Tây cùng Bạch Đẳng Nhạn, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.
"Vậy cậu cảm thấy ai sẽ là người bị loại?" MC hỏi.
"Kỳ thực không có ai cao ai thấp cả, tất cả mọi người đều nghiêm túc biểu diễn, tôi cảm thấy mỗi người đều làm rất tốt. Chỉ cần... không phải bọn tôi là OK, không thì tôi thật sự quá mất mặt rồi, cứ như kéo chân sau tiểu Bạch vậy, sẽ rất áy náy."
Bạch Đẳng Nhạn lập tức phụ họa: "Không sao không sao, cậu đã tới thì tôi đã rất vui rồi."
"Đúng vậy, bọn tôi giống như vừa gặp đã quen từ rất lâu rồi vậy."
"Chứ còn gì nữa, chuyện nhất kiến chung tình này đại khái chỉ có thể phát sinh trên người mấy soái ca có nhan sắc siêu cao như các cậu thôi." MC trêu ghẹo, ẩn ý nhắc tới CP Lục Bạch khoảng thời gian trước, hai người cũng phối hợp cười to.
Bỏ phiếu đã có kết quả, Bạch Đẳng Nhạn cùng Lục Văn Tây xếp ở vị trí thứ hai, hai người lập tức vỗ tay chúc mừng.
Tiếp tục chờ đến khi thông báo tuyển thủ bị loại, sau đó tàn cuộc, không còn phần của Lục Văn Tây nữa.
Lục Văn Tây trở lại hậu trưởng, cởi bỏ áo khoác làm mình có chút không thoải mái đưa cho Doãn Hàm Vi, vừa hoạt động bả vai một chút vừa đi về phía phòng nghỉ nghỉ ngơi, kết quả đi vào thì phát hiện linh hồn cô gái mập đang ở đây.
Anh theo bản năng quay đầu, muốn xem thử xem Hứa Trần có theo tới không, kết quả cửa trực tiếp bị đóng lại, anh không khỏi thầm mắt một câu.
Thật sự đã đoán đúng!
"Cô vẫn luôn xem Hứa Tĩnh Không biểu diễn à?" Lục Văn Tây cũng không thèm để ý, trực tiếp đi vào ngồi xuống ghế hỏi, Doãn Hàm Vi gõ cửa, anh lập tức trả lời: "Anh nghỉ ngơi một chút."
"À vâng." Doãn Hàm Vi nói, không gõ cửa nữa.
Cô gái mập suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Tôi chỉ muốn xem xem, tiếng hát của mình có thể nhận được hạng nhất hay không."
"Tôi đoán là được, cô hát rất êm tai."
Cô gái mập vẫn luôn trả lời rất chậm, tựa hồ tư duy không được nhanh nhạy hoặc là không quá thông minh, vẫn chưa hoàn toàn trở thành ác linh: "Ừm, như vậy tôi sẽ rất vui."
Lục Văn Tây lôi gói thuốc ra, nhìn xung quanh một chút.
Kỳ thực trước đó anh đã kiểm tra xem nơi này có camera hay không, xác định không có thì lớn gan châm thuốc, hỏi tiếp: "Sau khi cô ta được hạng nhất thì sao, cô định làm gì, gϊếŧ cô ta à?"
Cô gái mập nghe vậy, phần đầu tựa hồ không có lực chống đỡ đột nhiên ngoẹo sang một bên, góc độ khá quái lạ mà nhìn anh, hai mắt vô thần, cứ như mắt cá chết vậy, đặc biệt dọa người.
Anh nhìn thoáng qua thôi đã cảm thấy hình ảnh này quá kinh khủng, lập tức vung tay áo: "Đừng có bày ra dáng vẻ dọa người kinh khủng như vậy. Làm sao, cô ta hại chết cô à?"
Cô gái mập không trả lời, chỉ đột nhiên giơ tay lên muốn công kích Lục Văn Tây, kết quả cổ tay vừa nâng lên đã bị một cây quạt chặn lại. Rõ ràng chỉ là một cây quạt rất bình thường nhưng lại ép cô ta không thể nâng tay lên nổi, cổ cô ta một lần nữa vặn vẹo quay qua nhìn Hứa Trần vừa tiến vào.
Đôi mắt vô thần chuyển động, tựa hồ nhìn thấy khí tức của Hứa Trần thì hoảng sợ rụt tay lại, không dám công kích nữa, hiển nhiên không hề cao ngạo như Tô Lâm.
Lục Văn Tây cũng biết rõ Hứa Trần nhất định sẽ bảo vệ mình nên mới làm càn như vậy, tiếp tục hút một hơi thuốc, sau đó dựa vào sô pha nói: "Nói nghe một chút đi, cô ta làm thế nào hại cô, nếu nói ra, nói không chừng tôi có thể giúp cô, để cô ta phải chịu sự trừng phạt thích đáng."
Hai lần trước trợ giúp linh hồn làm Lục Văn Tây có được quả ngọt, vì thế hiện giờ đã không còn bài xích việc giúp đỡ này.
Cô gái mập kinh ngạc nhìn Lục Văn Tây, tựa hồ đang cố gắng lý giải lời nói của anh.
Lục Văn Tây nói thêm một câu đặc biệt rung động: "Đồng thời, tôi cũng có thể làm cho toàn thế giới này biết, tiếng hát này thuộc về cô."
Những lời này triệt để rung động cô gái mập, làm cô dao động rồi bắt đầu khóc.
Lục Văn Tây bắt đầu phân biệt được ác linh cùng linh hồn bình thường.
Giống như quỷ thiếu nữ cùng Đặng Huyên Hàm, bọn họ sẽ lộ ra trạng thái khi tử vong, thế nhưng ác linh thì không, trên người Tô Lâm cùng cô gái mập không hề có vết thương, chỉ có vết máu. Còn một điểm nữa là lúc ác linh khóc, nước mắt cũng là máu, thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn.
"Bọn tôi ký hiệp ước bảo mật, họ trả thù lao rất cao, nếu thăng tiến sẽ có thêm tiền thưởng, chỉ cần tôi giữ bí mật, vẫn luôn làm âm thanh của cô ấy là được." Cô gái mập nghẹn ngào nói.
Nói vậy, là tự nguyện.
"Sau đó thì sao?"
"Có thể là mỗi lần Hứa Tĩnh Không thăng tiến tôi đều biểu hiện quá vui, hoặc là cô ấy cảm thấy tôi là tai họa ngầm nên... cô ấy đã hẹn tôi lên sân thượng. Tôi cứ tưởng là lén lút gặp mặt mà thôi, không ngờ cô ấy không tới, tôi bị hai người mặc đồ đen đẩy rớt xuống lầu." Cô gái mập lắc đầu, liều mạng lắc đầu: "Bọn họ nói với hình tượng của tôi thì đời này không thể nào nổi tiếng được, tôi biết nên mới không lộ diện, chỉ là cảm thấy tiếng hát của mình được đánh giá cao nên vui vẻ mà thôi, tại sao lại muốn gϊếŧ tôi..."
Có vài người, lúc ca hát sẽ có âm giọng khác với lúc nói chuyện, vì thế Hứa Tĩnh Không mới không lộ tẩy.
Nói Hứa Tĩnh Không một đêm phát hỏa tích lũy được nhân khí ở Ca Vương cũng không quá đáng, nói chung chính là đột nhiên nổi tiếng, bài hát cũng phát tán rất rộng, khắp đầu đường cuối ngõ đều mở. Sau đó đặc biệt được săn đón, khoảng thời gian này không hề thua kém Lục Văn Tây, nhân khí cũng lên ào ào.
Kết quả, nổi lên rồi sao đây?
Sau này không tính phát triển ca khúc mới à? Sao lại tự tìm đường chết như vậy? Hay là Hứa Tĩnh Không muốn giấu giếm chuyện gì? Anh cứ cảm thấy, sự tình có lẽ không đơn giản như vậy.
Mà cô gái mập này hiển nhiên là cực kỳ nhỏ bé, từ đầu đến cuối vẫn luôn bị lợi dụng, dùng xong thì vứt bỏ, lại còn kéo theo cả tính mạng, giống như một con cờ, rõ ràng là con cờ mấu chốt nhất nhưng cuối cùng lại bị nghiền nát, trở thành chuyện hài hước nhất.
Đến khi chết rồi vẫn không hề có chút tiếng tăm.
Lục Văn Tây gật đầu biểu thị mình đã biết, sau đó quay qua hỏi Hứa Trần: "Tình huống của cô ta như vậy, phải làm sao bây giờ?"
"Cô ta còn mang theo thù hận, chỉ là không hận tới điên cuồng như Đặng Huyên Hàm khi trước." Hứa Trần trả lời.
"Có thể là do tính cách."
Lúc còn sống Tô Lâm vốn đã rất điên cuồng, lúc còn sống tính tình Đặng Huyên Hàm cũng khá nóng nảy, hết thảy đều có nguyên nhân. Nghĩ tới thì có lẽ lúc còn sống cô gái mập này cũng khúm núm như vậy, cho dù đã trở thành ác linh vẫn cứ nhút nhát, chỉ cần có khí thế mạnh hơn một chút, cô sẽ sợ ngay.
Giống như Quyên Nhi, cho dù trở thành linh hồn thì vẫn không thể nói chuyện lưu loát.
"Trước khi thù hận được giải trừ, có lẽ cô ta sẽ luôn như vậy." Hứa Trần nói.
Lục Văn Tây gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó gọi một tiếng: "Này! Quỷ kia, chính là cái quỷ đang khóc ấy, nói cô đấy, cô có thể nhịn không tổn thương người không? Nếu nhịn được thì tôi sẽ thử giúp cô một chút để cô có thể giải trừ oán hận, làm quỷ tốt, sớm ngày đi luân hồi. Nếu không nhịn được thì xin lỗi, người anh em hung thần này sẽ trực tiếp đánh cô hồn bay phách tán."
Cô gái mập bị hai người dọa sợ.
Có lẽ trở thành quỷ rồi cô cũng không ngờ mình thành quỷ lại đụng trúng một người không sợ quỷ, còn bị người ta dọa khóc một trận, tôn nghiêm của quỷ coi như triệt để mất hết.
Cô lại khóc vài tiếng, sau đó gật đầu, giống như đặc biệt chân thành vậy.
"Vậy chốc nữa cô đi theo tôi, sau đó cũng phải phối hợp với tôi, biết chưa?" Lục Văn Tây hỏi.
"Vâng."
Nhìn cô gái mập, Lục Văn Tây vẫn có chút không xác định, anh cứ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, những thông tin biết được quá một chiều, tùy tiện nhúng tay thì có chút quá lỗ mãng. Lần trước quyết định giúp Đặng Huyên Hàm là vì hành động của Đặng Huyên Hàm quá chấn động, anh tin tưởng nhân phẩm của Đặng Huyên Hàm, cộng thêm cũng tìm được bằng chứng mới dám lên tiếng như vậy.
Lần này anh cũng sẽ cẩn thận một chút, sẽ không dễ dàng ra tay.
Cho nên anh muốn dẫn cô gái mập về nhà, cẩn thận tìm hiểu chân tướng.
Thi đấu kết thúc, Lục Văn Tây còn đang thất thần thì có người tới gõ cửa, thông báo Lục Văn Tây tham gia nghi lễ bế mạc.
Lục Văn Tây kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi Hứa Trần: "Ai hạng nhất?"
Trả lời cậu là cô gái mập: "Là Hứa Tĩnh Không."
"Ồ..." Suy nghĩ một chút lại hỏi: "Còn Bạch Đẳng Nhạn?"
"Hạng ba."
"Không tệ, trình độ đó mà có thể lọt vào ba vị trí đầu là hậu trường siêu cứng rồi." Lục Văn Tây nói xong liền chỉnh lại quần áo một chút rồi đi ra ngoài.
*
Về tới nhà, Lục Văn Tây để cô gái mập ở lại phòng khách, chính mình thì nắm cổ tay Hứa Trần kéo vào phòng tắm. Hai người đều có thể nhìn thấy khí tràng, căn bản không sợ cô gái mập có hành động gì kỳ quái, nhất cử nhất động của cô đều nằm trong sự giám thị.
Tóc Lục Văn Tây có vuốt keo, trên người cũng bôi rất nhiều thứ, nếu không rửa sạch hết thì anh rất khó chịu.
Anh vừa cởϊ qυầи áo vừa suy nghĩ vấn đề, sau đó hỏi Hứa Trần: "Làm sao em qua được? Tốc độ lại còn nhanh như vậy."
"Dùng một loại bùa, rất tiêu hao tinh lực nên trước đây không dùng."
"Nếu em tiêu hao tinh lực quá độ thì sẽ thế nào?" Vấn đề này Lục Văn Tây vẫn luôn muốn hỏi nhưng vẫn không hỏi, đã tò mò lâu lắm rồi.
"Dùng nhiều sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, muốn đi ngủ. Nếu thật sự dùng hết thì sẽ không thể thi triển pháp thuật, âm dương nhãn này nọ, toàn bộ đều không thể thi triển. Hơn nữa cũng không nhìn thấy khí tràng của ác linh, không cảm nhận được ác linh tồn tại, la bàn cũng sẽ trở nên vô dụng."
Lúc này anh mới hiểu ra, không khỏi mở to mắt, khó trách Hứa Trần vẫn luôn tiết kiệm tinh lực, hóa ra là vì vậy. Hơn nữa Hứa Trần cũng không cho cậu dùng dây chuyền ẩn thân nhiều, phỏng chừng là người không tu luyện sử dụng thì Hứa Trần sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.
"Hóa ra nghiêm trọng như vậy..." Lục Văn Tây cảm khái.
"Tôi đang cố gắng tu luyện, sẽ ngày càng mạnh hơn." Hứa Trần lập tức bổ sung.
"Nếu ngay từ nhỏ em đã bắt đầu tập luyện thì sẽ thế nào? Chỉ là anh cảm thấy em bây giờ mới cố gắng mà đã trâu bò như vậy rồi, đồng môn của em sẽ mạnh đến cỡ nào chứ?"
"Bọn họ vẫn luôn sở hữu âm dưỡng nhãn, giống như anh vậy, hơn nữa còn có thể đóng mở bất cứ lúc nào, có thể tùy ý khống chế, không giống tôi, chỉ có thể suy trì một giờ. Còn những thứ khác.... nếu như đấu pháp với bọn họ, tôi sẽ có chút cố sức."
Cố sức là nói nhẹ rồi, nói không chừng sẽ bị bắt nạt.
Nhìn Hứa Trần, trong lòng Lục Văn Tây có chút lo lắng, nếu như đám trưởng bối kia muốn tới bắt Hứa Trần về núi, có phải anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bắt Hứa Trần đi không?
Suy nghĩ một hồi, anh quyết định qua vài ngày nữa sẽ về nhà lấy súng.
Lúc ngồi trong bồn tắm, Lục Văn Tây vẫn còn phân tích: "Anh cảm thấy chuyện của cô gái kia không đơn giản như vậy, rõ ràng bọn họ có thể tiếp tục lợi dụng cô ta, tại sao đột nhiên lại muốn gϊếŧ người? Muốn nâng một người nổi tiếng không dễ, bây giờ Hứa Tĩnh Không có thể coi là cây rụng tiền, lẽ nào sau này không phát triển ca khúc mới?"
"Tôi không rõ mâu thuẫn trong đó, tôi chỉ nghe theo sắp xếp của anh." Hứa Trần không rõ những chuyện ân ân oán oán mâu thuẫn quyền lợi này, cậu chỉ đơn thuần là trợ giúp Lục Văn Tây mà thôi.
Lục Văn Tây sửng sốt quay đầu nhìn Hứa Trần, phát hiện Hứa Trần không nhìn mình, chỉ đưa tay vịn thành bồn tắm, mắt nhìn nơi khác.
Hứa Trần không quan tâm cô gái mập kia có ân oán gì với Hứa Tĩnh Không, cũng không quan tâm ác linh này phải chịu bao nhiêu ủy khuất, Hứa Trần chỉ muốn bảo hộ Lục Văn Tây, trợ giúp Lục Văn Tây làm nhiều chuyện tốt hơn, như vậy anh có thể sống lâu hơn.
Lục Văn Tây dựa vào bồn tắm, có chút thích thú nheo mắt nói: "Ngày hai mươi lăm này là tiệc sinh nhật bạn thân anh, ngày đó sẽ có rất nhiều người, anh sẽ chỉ vài người cho em, em giúp anh xem thử xem trên người bọn họ có gì kỳ quặc không."
"Có thể là người hại anh à?" Hứa Trần hứng thú.
"Bọn họ có thể hại anh không, anh không rõ, thế nhưng anh có thể xác định bọn họ rất phiền, không thì cũng đố kỵ, hoặc là căm ghét."
"Ừm."
"Còn nữa, anh định sẽ nói rõ với ba anh, nói cho ông biết có người muốn dồn anh vào chỗ chết, để ông nghĩ lại xem trong nhà có kẻ thù gì hay không, cũng để ông chuẩn bị tâm lý với cái chết của anh. Chung quy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, mới đầu anh còn tưởng chuyện có thể giải quyết, kết quả phát hiện không đơn giản như vậy."
"Ừm."
"Còn nữa, hôm nay cám ơn em, nếu hôm nay em không tới, có lẽ anh đã rất chật vật."
Lúc này Hứa Trần không lập tức đáp lại mà trầm mặc một hồi, sau đó quay đầu lại liếc nhìn Lục Văn Tây một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, hàm hồ đáp một tiếng.
Lục Văn Tây khoác áo khoác tắm, đi tới phòng bếp lấy nước uống thì nghe cô gái mập nói: "Vừa nãy ở ngoài cửa hình như có người gọi anh."
Lục Văn Tây đi tới cửa, mở điện thoại vô tuyến thì thấy Đặng Huyên Hàm đứng bên ngoài, anh lập tức mở cửa: "Chị coi đây là nhà mình hả?"
Kết quả lại thấy bên cạnh Đặng Huyên Hàm còn có thêm vài người, có thiếu nữ quỷ cùng vài gương mặt xa lạ, anh không khỏi sửng sốt, sau đó nghe cả đám kia đồng thanh hô: "Lão đại!"
"Chuyện gì đây?"
Đặng Huyên Hàm trực tiếp đi vào nhà, Lục Văn Tây chỉ có thể tránh qua một bên nhường đường, sau đó nghe đối phương nói: "Không phải cậu nói muốn tổ chức hiệp hội chó má gì à, tôi nói với bọn họ, bọn họ lập tức hưởng ứng a." Sau đó nhìn thấy cô gái mập ở trong phòng thì lập tức khựng lại, quay đầu nhìn Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây mệt mỏi nhéo nhéo mũi: "Lúc tham gia thi đấu thì gặp, nhặt về một ác linh."
Đặng Huyên Hàm lập tức núp phía sau Lục Văn Tây.
Anh nghi hoặc hỏi: "Chị làm gì vậy?"
"Nếu ác linh là chó săn thì bọn chị chính là Chihuahua chỉ biết gào khóc, căn bản là kém xa, ít nhiều gì cũng có chút sợ."
"Vào trong hết đi, có Hứa Trần ở, ác linh cũng không cần sợ." Lục Văn Tây nói, sau khi chào hỏi người mới thì đóng cửa lại.
Vài linh hồn tiến vào, nhìn thấy cô gái mập thì đều run rẩy, vẫn là Đặng Huyên Hàm cầm đầu tỏ vẻ "tin tưởng Hứa Trần", sau đó liền đi vào nhà, thản nhiên ngồi xuống, những người khác cũng theo sau, chỉ có mình cô gái mập một mình ngồi một ghế.
Lục Văn Tây đi tới một bên, tay khoanh trước ngực nói: "Tự cô nói một chút đi, cô có bằng chứng gì không, có chuyện gì thì kể cặn kẽ luôn."
"Hợp đồng bị hủy, một vài tin tức về tôi toàn bộ bị hủy, có thể tìm được cũng chỉ là ghi chép chuyển khoản vào thẻ mà thôi."
Phản ứng của cô gái mập có chút chậm, nói chuyện khá cố sức, bọn họ nói chuyện hơn nửa tiếng mà chỉ có được một vài đáp án.
Cô gái mập tên là Đỗ Mạt, năm nay hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp học viện âm nhạc, tuy ca hát không tệ nhưng bởi vì ngoại hình thật sự không được nên rất khó tìm việc. Cô gửi bản thu âm của mình tới các công ty âm nhạc bằng đường bưu điện thì đều được chọn, tới khi nhìn thấy diện mạo của cô thì từ chối, chỉ duy nhất một công ty muốn cô làm hát thế.
Cô thật sự cần việc làm, cộng thêm thù lao đối phương đưa ra quả thực không thấp, Đỗ Mạt liền đồng ý.
Sau đó, tiếng hát của cô kết hợp với ngoại hình của Hứa Tĩnh Không một đêm phát hỏa, trở thành ca sĩ nổi tiếng, được mời tới biểu diễn trong tiết mục giao thừa, được nhiều bên săn đón với giá cao, tiền đồ khả quan.
Mọi chuyện phát triển rất tốt, thế nhưng Đỗ Mạt lại bị gϊếŧ, vào một đêm hai ngày trước, cô vừa ghi âm bài hát hợp xướng mới thì bị sát hại.
Dựa theo lời Đỗ Mạt thì cô rất quan tâm tới chuyện thi đấu, mỗi lần đạt được thành tích tốt cô sẽ rất vui. Có khi còn lên Weibo Hứa Tĩnh Không, thấy có người khen ngợi liền vui vẻ, làm Hứa Tĩnh Không rất chán ghét.
Hứa Tĩnh Không ghét Đỗ Mạt xấu xí, rất nhiều lần nói rằng mỗi khi thấy Đỗ Mạt là cay mắt, chỉ hận không thể dùng nước rửa mắt ngay lập tức. Thấy Đỗ Mạt thì mắt liền trợn trắng, cực kỳ ghét bỏ, thấy Đỗ Mạt ăn nhiều cũng chế giễu, giống hệt như vai người chị trong truyện cô bé lọ lem.
Sau đó, Hứa Tĩnh Không bắt đầu né tránh Đỗ Mạt, thật sự rất chán ghét, có một lần thấy Đỗ Mạt liền nôn mửa, làm người ta thương tâm.
Có lẽ vì Hứa Tĩnh Không quá chán ghét hoặc là cảm thấy Đỗ Mạt bắt đầu không thành thật, có thể là tai họa ngầm nên đã gϊếŧ chết Đỗ Mạt.
Đỗ Mạt nói xong, Lục Văn Tây cùng Đặng Huyên Hàm liếc nhìn nhau một cái, trong số những người ở đây, chỉ có Đặng Huyên Hàm có thể cho cậu chút ý kiến.
Ánh mắt Đặng Huyên Hàm có chút phiêu, tựa hồ không nhìn Đỗ Mạt, phỏng chừng cũng cảm thấy Đỗ Mạt hơi xấu, không muốn nhìn nhiều. Cùng Lục Văn Tây nhìn nhau hơn nửa ngày thì ho khan một tiếng: "Ít nhất cô phải nói cho bọn tôi biết manh mối hữu dụng, bằng không... bọn tôi cũng không có cách nào giúp cô."
Đỗ Mạt lại một lần nữa rơi vào trầm tư, phỏng chừng là đang suy nghĩ.
Đặng Huyên Hàm mất kiên nhẫn, đi thẳng tới bên cạnh Lục Văn Tây, ném di động cho anh: "Này, video thuê phòng của Trương Cửu Triết với Tiểu C, còn có vài hình ảnh thân mật, tôi chụp trông giống ảnh của paparazzi."
"Chị làm thật à?" Lục Văn Tây nói, đồng thời mở điện thoại ra xem video.
"Dù sao cũng từng được cậu giúp, với lại sau này cũng muốn nhờ cậu bảo hộ."
"Chị với Tiểu C có ân oán gì hả?"
"Nói sao nhỉ, chỉ là phụ nữ không nhìn vừa mắt nhau mà thôi. Cô ta ngủ với Vệ Hạo Đông xong còn nhắn tin cho Vệ Hạo Đông, nói là chúng ta làm như vậy chị Đặng sẽ không vui, ngàn vạn lần đừng để anh bị tiếng xấu." Lúc nói lời này, Đặng Huyên Hàm trợn trắng mắt, tựa hộ cực kỳ khinh bỉ.
Lục Văn Tây xem vài đoạn video xong lại hỏi: "Tôi thật sự không hiểu được, Tiểu C ngủ với họ rồi, bọn họ sẽ đồng ý truyền scandal với cô ta sao? Như vậy có chỗ tốt gì cho cô ta chứ?"
Đặng Huyên Hàm dùng biểu tình cậu không hiểu được đâu mà nhìn Lục Văn Tây: "Kỳ thực có rất nhiều nữ sinh nói mình muốn ngủ với tất cả nam thần, nhưng cũng chỉ là nói vậy thôi, người thật sự làm chẳng có bao nhiêu, mà Tiểu C chính là như vậy. Cô ta sẽ tấn công những nam giới mà mình thấy không tệ, làm bọn họ nghĩ rằng cô ta thật lòng yêu thương bọn họ. Mục tiêu của cô ta không chỉ là nam diễn viên độc thân, ngay cả có bạn gái, có vợ, cô ta cũng không buông tha, cô ta chỉ thích ngủ với những người đàn ông khác nhau để thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ thể xác cùng khoe mẽ vốn liếng trời sinh của mình mà thôi."
Lục Văn Tây mà há hốc, anh đột nhiên cảm thấy mình thật sự đã quá bảo thủ rồi, đoạn thời gian trước chỉ hôn nhẹ Hứa Trần một chút đã cảm thấy như vậy là chuyện đại nghịch bất đạo rồi.
Kết quả.... anh thật sự vẫn còn quá non.
Bạn tình mà thôi, không dùng tâm, chỉ dùng thận.
Anh cư nhiên đột nhiên nổi lên tà niệm.
Anh nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Trần, không thể ở cùng một chỗ nhưng ít nhất cũng phải ngủ với tên nhóc này một lần.
[*]
[Tác giả] Lục Văn Tây: Chúng ta chơi tình một đêm một lần đi, là cái loại chỉ dùng thận không dùng tâm ấy.
Hứa Trần: Làm sao có thể không dùng tâm?
Lục Văn Tây cầm băng keo cá nhân dán vào ngực Hứa Trần, sau đó chân thành nói: "Đã băng trái tim lại rồi, anh coi như không có nó, tới đây.
Hứa Trần đỡ trán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook