Mạng Không Còn Lâu
Chương 27: ♦ Thổ Lộ



Đoạn ghi hình sau đó khá thuận lợi, vốn nghĩ phải quay tới tận tối, kết quả chỉ tới chạng vạng đã có thể kết thúc công việc.

Chuyện sau đó liền giao cho tổ chế tác hậu kỳ.

Mọi người bắt đầu chuẩn bị quay về khách sạn, Lục Văn Tây ngồi trên boong tàu ngắm cảnh thì nghe có người nói về thủy triều, phải nhanh chóng quay về. Anh không để ý lắm, thấy thuyền sắp cập bến liền lấy di động ra gửi wechat, hỏi nhóm Lâm Hiểu đang ở đâu thì biết bọn họ vẫn luôn chờ trên bờ biển.

“Anh Lục, tới đầu thuyền chụp ảnh chung đi.” Có người gọi, Lục Văn Tây quay đầu nhìn lại thì thấy là nhân viên công tác.

Tuy có hơi mệt nhưng cũng không đến mức không nể mặt như vậy, với lại Lục Văn Tây cũng rất thích chụp hình, vì thế chỉnh trang lại tóc tai một chút rồi chạy qua.

Lúc chụp ảnh, Lục Văn Tây cùng ba khách nam đứng phía sau, đứng phía trước là bốn khách nữ, chụp xong thì nhân viên công tác cũng chạy qua chụp chung vài tấm, qua nửa ngày thì giải tán.

Thuyền đong đưa càng lúc càng dữ dội hơn.

Ở xa xa có sóng ập tới, thoạt nhìn không lớn lắm nhưng lúc tới gần thì càng lúc càng lớn, có ngọn sóng còn dâng lên cao đập thẳng vào thân thuyền, trên boong tàu toàn là nước.

Nhóm khách nữ sợ trôi lớp trang điểm vội vàng chạy vào trong khoang thuyền.

Lục Văn Tây cũng không sốt ruột, chầm chậm đi ở phía sau, định tiến vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi, đi được một nửa thì nhìn thấy Béo Mạc Mạc chạy ngược trở ra.

“Sao vậy?” Lục Văn Tây hỏi.

“Vừa nãy lúc chụp hình em cởi áo khoác vắt lên lan can, định qua đó lấy.” Béo Mạc Mạc cười ha hả chạy chầm chậm ra ngoài.

Nhớ tới lời Hứa Trần đã nói, đột nhiên trong lòng có chút bất an, Lục Văn Tây lập tức xoay người nói: “Để anh lấy giùm cho.”

“Sao lại ga lăng như vậy a?” Béo Mạc Mạc có chút ngượng ngùng, ghi hình đã kết thúc nhưng Lục Văn Tây vẫn chiếu cố như vậy làm cô cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Lục Văn Tây không nói gì, chỉ là vẫn tiếp tục đi theo Béo Mạc Mạc trở lại đầu thuyền.

Nhân viên công tác đang thu dọn trang bị, trên boong tàu dây nhợ chằng chịt, Lục Văn Tây cúi đầu nhìn đường, ngay lúc này có một cơn sóng ập tới xối ướt người Lục Văn Tây.

Béo Mạc Mạc đi ở phía trước cũng không khá hơn bao nhiêu, lúc này đang nâng tay lau nước trên mặt, không chú ý tới lại có một đợt sóng khác ập tới.

Đợt sóng đập mạnh tới, thân thuyền nhoáng lên một cái, boong tàu cơ hồ nghiêng qua bốn mươi lăm độ, không ít thiết bị bùm bùm rớt xuống nước.

Đôi khi, đã xui xẻo thì có uống nước cũng bị nghẹn a.

Lúc thuyền bị nghiêng, Béo Mạc Mạc tựa hồ vấp trúng thứ gì đó lảo đảo té ngã, sau đó còn bị trượt xuống. Lục Văn Tây đi theo phía sau, thấy vậy liền bước nhanh tới muốn chụp lấy Béo Mạc Mạc, bất quá Béo Mạc Mạc trượt quá nhanh nên chụp hụt, Lục Văn Tây vội vàng đuổi theo.

Lúc này thân thuyền lại nhoáng một cái nghiêng qua bên ngược lại, hệt như con lật đật nghiêng qua nghiêng lại, có người hô to gọi hai người mau tiến vào khoang thuyền, thuyền chuẩn bị cập bến.


Bất quá lần cập bến này thực sự không xong, thuyền bị sóng đẩy mạnh tới, trực tiếp đập vào bờ.

Cường độ cú va chạm này chẳng khác gì một trận tai nạn giao thông, cùng lúc với tiếng va chạm, sóng biển cũng văng tung tóe lên boong tàu, làm mọi người trên boong đều chật vật không thôi.

Không trung đột nhiên u ám, mưa to ập xuống như trút nước, cứ hệt như có người đang độ kiếp vậy, tia chớp lóe sáng, tiếng sấp lập tức theo sau.

Béo Mạc Mạc bị ngã, cả người trượt tới mép thuyền, còn chưa kịp ổn định cơ thể thì thuyền tông mạnh vào bờ, nháy mắt đó Béo Mạc Mạc suýt chút nữa đã bị hất văng ra ngoài.

Lúc này Lục Văn Tây đã chạy tới, giang tay ôm chầm lấy Béo Mạc Mạc, dùng sức ngã xuống boong tàu, sau đó dùng hai chân giẫm lên lan can để ổn định thân thể, để hai người dựa sát vào boong tàu, như vậy sẽ không theo quán tính mà hất văng ra ngoài.

Hiện giờ thân thuyền đang cọ sát vào bờ biển, nếu Béo Mạc Mạc bị văng ra ngoài thì rất có thể sẽ bị kẹp ở giữa, một khi thuyền va vào bờ thì chỉ có đường chết.

Thể trọng Béo Mạc Mạc khá nặng, đây là lần thứ hai Lục Văn Tây thể nghiệm, thực sự rất khó khống chế, hai chân Lục Văn Tây dùng sức chống đỡ, trán nổi gân xanh, muốn mắng [bad word] một tiếng, kết quả bị nước văng đầy mồm.

Thân thuyền lại va chạm một trận kịch liệt rồi dần dần ổn định lại, Lục Văn Tây vẫn như cũ ôm chặt Béo Mạc Mạc, chật vật nằm ở đầu thuyền, lúc này đã có người chạy tới cứu hai bọn họ.

“Lục… Lục Văn Tây? !” Béo Mạc Mạc có chút run run gọi, tựa hồ vì quá luống cuống nên âm thanh có chút nghẹn ngào.

Trải qua một màn nguy hiểm vừa nãy, không bị dọa ngốc đã rất giỏi rồi.

Lục Văn Tây thở hồng hộc nhìn Béo Mạc Mạc, tầm mắt dần dần mơ hồ.

“Anh không sao chứ? Lục Văn Tây, anh còn tỉnh không vậy?” Béo Mạc Mạc lập tức vỗ vỗ mặt Lục Văn Tây, sau đó khẩn trương gào to: “Anh ấy bị đụng vào đầu! Mau xem xem anh ấy có sao không!”

Kỳ thực không cần Béo Mạc Mạc nói, những người khác đều nhìn thấy trán Lục Văn Tây đổ máu. Máu hòa vào nước mưa làm lớp hóa trang trên mặt Lục Văn Tây hoàn toàn bị rửa trôi, cũng may không trang điểm đậm, bằng không lại càng chật vật hơn.

Lục Văn Tây kỳ thực có thể nghe thấy, cũng có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, bất quá không có khí lực nói chuyện, vì thế liền không nói gì, tùy ý mọi người khiêng mình đi.

Mọi người trước tiên khiêng Lục Văn Tây vào khoang thuyền, sau đó cả đám bu tới xem xét miệng vết thương trên đầu Lục Văn Tây, ồn ào tranh luận xem có nên đưa tới bệnh viện hay không.

Béo Mạc Mạc khóc rống lên, vừa khóc vừa tự mắng mình: “Em không nên chạy trở ra, đều tại em cả, là anh ấy cứu em mới bị như vậy.”

“Được rồi, đừng khóc, cậu cũng không phải cố ý mà.” Có giọng nữ nhẹ nhàng an ủi, theo âm thanh thì có lẽ là Tiểu C.

“Lục Văn Tây?” Du Ngạn đi tới bên cạnh Lục Văn Tây, dùng khăn mặt cẩn thận giúp Lục Văn Tây lau mặt, thấy đối phương mở mắt nhìn mình một cái thì thở phào, bất quá mày vẫn nhíu chặt, bộ dáng như cố nhẫn nhịn cơn giận.

“Tôi… hủy dung rồi hả?” Lục Văn Tây khàn khàn hỏi Du Ngạn, hiện giờ anh chỉ quan tâm mỗi chuyện này, đối với một tiểu thịt tươi dựa vào mặt kiếm cơm mà nói, đây chính là tiền vốn lớn nhất.

“Không, vẫn suất lắm.” Du Ngạn đáp lại, có thể xem như an ủi.

“Tôi không sao, chỉ là vừa nãy ngã mạnh quá nên hơi choáng.” Lục Văn Tây thử hoạt động thân thể một chút, phát hiện cả người đều đau đớn, vừa nãy ngã quả thực không nhẹ, cộng thêm thân thể khi ấy cứ gòng cứng ngắc nên lại càng bị chấn động nặng hơn.

Du Ngạn vẫn lo lắng, dặn dò Lục Văn Tây: “Sau khi trở về tới bệnh viện kiểm tra đi, xem xem có bị chấn động não không.”

“Nga…” Lục Văn Tây đáp lại, chỉ chỉ mặt mình: “Mau, mau xử lý một chút đi, nếu hủy dung thì tôi sẽ điên mất.”

“Hẳn là không sao đâu, nằm trong mép tóc.”

“Thế có phải cạo đầu không?”

“Không rõ lắm.” Du Ngạn tiếp tục giúp Lục Văn Tây lau mặt, sau đó lau nước trên người.

Bọn họ thống nhất mặc áo ba lỗ màu đen, vốn áo đã bó sát người, hiện giờ ướt sũng nước thì càng dán sát hơn, hai điểm gồ trước ngực cũng thấy hình dàng rõ ràng. Du Ngạn dứt khoát cởi áo, giúp Lục Văn Tây lau nước trên người, tình huống này căn bản không có mờ ám gì cả, chỉ vì sợ Lục Văn Tây cảm lạnh mà thôi.

Có người đưa quần áo sạch tới, Du Ngạn lập tức nhận lấy.

Lục Văn Tây vẫn còn rối rắm vết thương trên đầu: “Lấy gương tới cho tôi xem một chút đi.”

Béo Mạc Mạc đưa gương qua, khóc chít chít ở bên cạnh nói: “Lục Văn Tây, anh tới bệnh viện kiểm tra đi, có di chứng gì em sẽ phụ trách.”

Lục Văn Tây nhận gương nhìn nhìn, phát hiện chỉ là một vết trầy nhỏ như hạt đậu mà thôi, chỉ vì chảy máu cộng thêm nước mưa hòa loãng ra nên trông có vẻ chảy rất nhiều máu.

“Em phụ trách cái gì chứ? Muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của anh à?” Lục Văn Tây liếc mắt.

“Em béo như vậy, mang tới thực nhiều phiền toái cho anh, chỉ hôm nay thôi đã ngã tới hai lần.” Béo Mạc Mạc lại bắt đầu tự trách.

Lục Văn Tây đẩy Du Ngạn, ngồi dậy, soi gương một lần nữa rồi đặt qua một bên, nhận lấy khăn trong tay Du Ngạn tự lau nước trên người rồi lấy quần áo qua mặc vào: “Tự ti gì chứ, trước kia anh còn béo gấp mấy lần em.” Nói xong chỉ chỉ vị trí dạ dày của mình: “Hiện giờ dạ dày của anh chỉ còn lại một phần ba thôi, bị cắt tới mức dạ dày chẳng khác gì thực quản.”

“Thật hay giả vậy?” Đây là lần đầu tiên nghe nói chuyện này, Béo Mạc Mạc bị dọa không nhỏ.

Này có thể xem là bí mật lớn của Lục Văn Tây a!

Du Ngạn ngồi bên cạnh, liếc nhìn một vòng xung quanh, rất nhiều người chú ý tới bọn họ, phỏng chừng đều nghe thấy những lời này.

Bất quá Lục Văn Tây có thể thản nhiên nói ra như vậy, hẳn cũng không quá để ý, dù sao cũng không tới mức mẫn cảm như phẩu thuật thẩm mỹ, chuyện ngày xưa Lục Văn Tây rất mập đã từng được lộ ra trên weibo.

“Thật, y học cho rằng dạ dày là thứ dư thừa.” Lục Văn Tây thản nhiên nói.

Bởi vì mình từng là người béo nên mức độ tiếp nhận với những người như vậy cũng rất cao, từng thể nghiệm nổi khổ sở của người béo nên cũng thông cảm hơn.

“Không có tác dụng phụ à?”

“Có, ăn nhiều một chút sẽ rất dễ nôn mửa.” Lục Văn Tây trả lời, sau đó đứng dậy giãn gân giản cốt, cảm thấy sau lưng có hơi đau liền kéo áo lên bảo Du Ngạn xem giúp mình: “Có phải bị bầm không?”

“Ừm.” Thấy trên lưng Lục Văn Tây có một mảng bầm xanh, Du Ngạn đáp.


“Cho tôi miếng băng keo cá nhân dán tạm đi.” Lục Văn Tây nói với nhân viên công tác.

Lục Văn Tây nổi tiếng là đại thiếu gia, nếu vị này xảy ra chuyện gì, tổ tiết mục thực sự không đảm đương nổi. Lục Văn Tây vốn chính là nhân tố không thể xác định nhất trong tiết mục lần này, suốt ngày hôm nay vị thiếu gia này không hề cáu kỉnh đã làm tổ tiết mục rất mừng rồi.

Trong tổ tiết mục tự nhiên có mang theo thuốc, để phòng ngừa vạn nhất còn dẫn theo cả nhân viên y tế, người nọ lập tức chạy tới giúp Lục Văn Tây kiểm tra vết thương, sát trùng, bôi thuốc.

Nghe nói tai nạn vừa nãy tổ tiết mục tổn thất cũng không nhỏ, một máy camera bị rớt xuống đất, toàn bộ đoạn phim quay được trong máy đó hoàn toàn mất trắng, còn tổn thất thêm vài thiết bị.

Còn có vài nhân viên hậu trường bị thương, bất quá bị nặng nhất vẫn là Lục Văn Tây cùng Béo Mạc Mạc, dù sao tình cảnh của bọn họ khi nãy thực sự rất nguy hiểm.

Béo Mạc Mạc vẫn luôn bám theo Lục Văn Tây hệt như cái đuôi, dáng vẻ áy náy: “Em mời anh ăn cơm nha.”

“Mời một người chỉ có một phần ba dạ dày ăn cơm, tâm ý nằm ở đâu vậy?” Lục Văn Tây rõ ràng đang trêu chọc.

Béo Mạc Mạc cũng không biết nên làm gì, cô thích nhất là ăn, mời ăn cơm là chuyện cô thích nhất, vì thế có chút khó xử nói: “Vậy… em cùng anh tới bệnh viện nha?”

“Không sao đâu, nếu áy náy thì chờ sau này anh nháo xì căng đan, em phải giúp anh giải quyết, nói mình là bạn gái chính quy của anh.”

Béo Mạc Mạc nghe vậy liền vui vẻ: “Thôi đi, ai tin chứ!”

“Anh tin.”

“Cứ như thổ lộ ý, làm em ngại quá xá.” Béo Mạc Mạc ôm mặt, mặt quả thật đã đỏ rần.

Lên bờ, Lâm Hiểu cùng anh Lưu lập tức hộ tống Lục Văn Tây tới bệnh viện, tổ tiết mục cũng phái nhân viên công tác đi theo, Béo Mạc Mạc cũng bám sát, chụp hình kiểm tra một chút, xác định không có việc gì liền xuất viện.

“Lão đại lại xuất hiện trên đầu đề rồi a.” Lâm Hiểu ra khỏi bệnh viện liền cầm điện thoại lướt weibo.

“Ai… anh cũng không muốn a.”

“Để em chụp anh vài tấm rồi gửi cho bên tạp chí, hỏi bọn họ xem có chụp được không, không được thì đẩy lui.”

“Làm đi.”

Lục Văn Tây có chút mệt mỏi dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, kỳ thực hiện giờ anh khá khó chịu, quần lót cũng bị ướt, nãy giờ vẫn không có cơ hội thay, chỉ đành nhẫn nhịn quay về khách sạn.

Lâm Hiểu gửi tin cho Hàn Phạm Minh, thông báo chuyện Lục Văn Tây bị thương, có khả năng không chụp hình cho tạp chí được.

Hàn Phạm Minh: biết rồi, Du Ngạn đã báo rồi, thật không ngờ tên nhóc này cũng có tâm cứu người.

Lâm Hiểu: lão đại của tụi em đặc biệt thiện lương đáng yêu a.

Hàn Phạm Minh: tưởng tôi không biết cậu ta à? Cậu ta căn bản không phải dạng người thích ôm họa vào người như vậy.

Lâm Hiểu không đáp lại.

Lục Văn Tây trở về khách sạn mới biết Tạ Khả dẫn Hứa Trần dạo chơi quanh thành phố, đến giờ vẫn chưa trở về, anh liền nghẹn một bụng tức. Sau khi trở về phòng, dùng tín niệm chiến thắng tâm lý chán ghét, dùng nước ấm tắm một trận, sau đó mặc vào quần áo sạch sẽ, rốt cuộc cũng thoải mái hẳn.

Tóc còn chưa kịp sấy khô, vừa mới ra khỏi phòng tắm đã có người gõ cửa.

Lục Văn Tây do dự một chút mới đi tới cửa hỏi: “Ai vậy?”

“Du Ngạn.”

“Ò, tôi không sao, anh về phòng nghỉ đi.”

“Không thể vào phòng một chút à?”

Lục Văn Tây do dự một hồi mới mở cửa, sau đó liền thấy một người một quỷ đứng bên ngoài.

Lục Văn Tây nhích người qua để hai người tiến vào, Du Ngạn trực tiếp đưa tay khóa trái cửa.

Lục Văn Tây tròn mắt hỏi: “Gì đó, muốn quy tắc ngầm tôi à?”

“Sức tưởng tượng của em thực phong phú.”

Lục Văn Tây lau ‘máu’ trên người, bình tĩnh đi vào trong ngồi xuống hỏi: “Hàn Phạm Minh phái anh tới à?”

“Có thể xem là vậy, muốn xác định thương thế của em một chút, chụp hình kiểm tra thế nào, có vấn đề gì không?”

“Bác sĩ nhìn phim x quang của tôi mà chấn kinh a.”

“Sao thế?” Nghe thấy giọng điệu Lục Văn Tây, Du Ngạn liền biết chắc chắn không có việc gì.

“Bọn họ chưa từng thấy qua cái đầu nào thông minh tới vậy a.”

“Lang băm.” Du Ngạn bật cười, lấy di động ra chụp đầu Lục Văn Tây một chút: “Miệng vết thương thì sao, có lưu sẹo không?”

“Bác sĩ nhìn thấy vết thương của tôi cũng sợ ngây người.”

“Bọn họ chưa từng thấy qua vết thương nào suất như vậy hả?”

“Không phải, tới chậm hai ngày thì sẽ khép lại mất a.”

Du Ngạn cười bất đắc dĩ, bởi vì gương mặt con lai nên thoạt nhìn càng thêm mê người, nếp nhăn bên khóe mắt khi cười đặc biệt có sức quyến rũ.


Lục Văn Tây đi tới trước gương, vừa lau tóc vừa nói: “Được rồi, biết tôi không có chuyện gì, anh có thể đi rồi đi?”

“Chúng ta không thể tâm sự một chút à?”

“Chúng ta có gì mà nói chứ? Nói ai soái hơn à? Hay nói về Hàn Phạm Minh?”

“Tâm sự về em, vết thương còn đau không?”

Lục Văn Tây nhìn gương, chải ngược tóc lên trên, thực vừa lòng huýt sáo một tiếng: “Sao mình lại suất thế nhỉ.” Nói xong còn xoay một vòng.

Du Ngạn ngồi trên sô pha chống cằm nhìn Lục Văn Tây, cười tủm tỉm hùa theo: “Ừm, quả thực rất suất.”

“Sao đột nhiên anh lại quan tâm tôi như vậy? Có phải đột nhiên phát hiện mình yêu tôi không?”

“Ừm, giờ em mới phát hiện à?”

Lục Văn Tây cảm thấy giọng điệu của đối phương khi nói những lời này không đúng, không giống trêu đùa, vì thế liền quay qua nhìn Du Ngạn.

Du Ngạn vốn đang nhìn Lục Văn Tây, vì thế hai người, bốn mắt đối diện, không khí có chút ái muội.

Trong đôi mắt thâm thúy của Du Ngạn tràn đầy thâm tình, Lục Văn Tây bị nhìn tới nổi da gà.

“Anh… muốn tức chết Hàn Phạm Minh đúng không?” Lục Văn Tây muốn tiếp tục vui đùa, hi vọng đối phương cũng chỉ nói đùa mà thôi.

“Anh ta biết.”

“Cái gì?”

“Anh ta biết, vẫn luôn biết, bất quá vẫn luôn bảo anh chờ thêm một thời gian.”

Lần này, Lục Văn Tây rốt cuộc ý thức được Du Ngạn không phải đang đùa, nhịn không được nhíu mày, nhìn Du Ngạn hồi lâu, muốn nói lại thôi.

Lục Văn Tây theo bản năng nhìn về phía quỷ soái ca.

Quỷ soái ca không nhìn anh mà nhìn Du Ngạn, biểu tình có chút lạnh lùng, không thể nói rõ là bi thương hay buồn bực, chính là không chút biến sắc, tựa hồ đã sớm biết chuyện Du Ngạn có ý với Lục Văn Tây, chính là Du Ngạn rốt cuộc nói ra, quỷ soái ca vẫn có chút khó tiếp nhận.

Trái tim Lục Văn Tây đột nhiên có chút hỗn loạn, không ổn, tim đập loạn nhịp.

Lục Văn Tây nuốt nước miếng, nhất thời không có cách nào tiếp nhận. Trước kia anh chỉ xem Du Ngạn là đồng sự trong công ty, thậm chí còn có tâm tư cạnh tranh, thái độ đối với đối phương vẫn luôn lạnh nhạt, Du Ngạn thích cái gì ở anh?

Anh suất sao?

Hay thích gia thế của anh?

Hay là có hứng thú với dạng người giống như anh?

Lục Văn Tây không tin vế thứ ba.

Lúc này Du Ngạn đứng dậy, trực tiếp đi tới trước mặt Lục Văn Tây, ở khoảng cách rất gần bắt đầu cúi đầu, tựa hồ muốn hôn xuống.

Lục Văn Tây nâng tay che mặt Du Ngạn: “Đừng ép tôi đánh anh.”

Du Ngạn cũng khong tiếp tục, hôn nhẹ lòng bàn tay trước mặt một chút, sau đó lùi lại: “Không sao, anh không vội, dù sao cũng đã đợi lâu như vậy, thêm vài ngày cũng không sao, tối nay anh gửi wechat cho em.”

Nói xong, Du Ngạn trực tiếp xoay người rời đi, dáng vẻ đặc biệt tiêu sái.

Lục Văn Tây đứng im tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới nói: “Anh không đi theo à?”

“Không giả vờ không thấy tôi nữa à?” Quỷ soái ca hỏi Lục Văn Tây, giọng điệu có chút trêu chọc.

Lục Văn Tây quay qua đối diện đối phương, thái độ không kiêu căng không siểm nịnh: “Tôi để ý tới anh không có nghĩa là tôi sợ anh.”

…(cont)…

Tác giả: Du Ngạn cùng quỷ soái ca cũng nằm trong nội dung truyện nên giải thích một chút, quỷ soái ca chính là bạn trai cũ của Du Ngạn. Mọi người bình tĩnh, Hứa Trần mới là chân ái, tình địch xuất hiện chỉ kích thích Hứa Trần thông suốt mà thôi, từ chương sau, Lục Văn Tây sẽ bắt đầu động tâm với Hứa Trần, moah moah ~ ~






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương