Mạng Không Còn Lâu
Chương 134

Chuyện của nhà họ Hứa có rất nhiều, tới chạng vạng mới xem như ổn thỏa.

Hôm nay nhà họ Hứa thật sự không yên bình, náo loạn một phen. Khi màn đêm buông xuống, nhà họ Hứa rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, tình cảnh ồn ào rốt cuộc cũng hạ màn.

Ông tư Hứa biểu hiện chính nghĩa như vậy, thật ra cũng vì có lòng ích kỷ.

Ông tư Hứa biết khả năng của mình không đủ, trong số hậu bối cũng không có người xuất sắc xuất hiện, Hứa Liễm chính là hậu bối có tư chất tốt nhất trong những năm qua.

Hiện giờ ảnh thu nhỏ của Hứa Vọng đột nhiên xuất hiện. chỉ hi vọng Hứa Vọng chịu chỉ dạy một chút cho hậu bối trong nhà chứ không chỉ có một mình Hứa Trần.

Hứa Vọng có lòng nhưng không đủ lực, hắn lưu lại ảnh thu nhỏ chính vì bồi dưỡng con nối dòng của máu tế trời, nhiều hơn nữa thì chỉ sợ sẽ giảm bớt thời gian tồn tại.

Thương lượng một hồi, Hứa Vọng biểu thị mình sẽ truyền dạy sở học cả đời mình cho Hứa Trần, sau đó sẽ do Hứa Trần truyền lại cho hậu bối nhà họ Hứa.

Lúc này ông tư Hứa khá lúng túng.

Nhà họ Hứa là dạng gì ở trong lòng Lục Văn Tây, ông tư Hứa cũng tự hiểu rõ, vì thế có hơi bất an, chỉ có thể cố nhận lỗi, hi vọng Hứa Trần không để ý tới hiềm khích trước kia, sau khi kế tục sẽ chiếu cố nhà họ Hứa.

Trong mắt Lục Văn Tây, ông tư Hứa cũng hết lòng hết dạ vì nhà họ Hứa.

Tuy hiểu thì hiểu nhưng anh cũng quyết không tha thứ, chặn ông tư Hứa vẫn còn lời muốn nói ở ngoài cửa, để Hứa Vọng ra nói chuyện với đối phương, lúc này ông mới không tiếp tục đi theo.

Lục Văn Tây và Hứa Trần đi tới căn phòng nhỏ mà Hứa Trần ở trước kia.

Căn nhà này trước đây được nhà họ Hứa chia cho cha mẹ Hứa Trần, vì thế vị trí cũng không tính là quá kém, là một viện riêng có kiến trúc phục cổ, sau khi vào cửa là một phòng khách, hai bên là phòng ngủ.

Bên cạnh căn nhà có buồng phụ, mùa đông có thể nhóm lửa sưởi ấm.

Nửa năm qua không có ai tới căn nhà nhỏ này, vì thế nhà khá bẩn, Hứa Trần vào nhà liền bố trí trận pháp quét dọn sạch sẽ.

Lục Văn Tây cảm thấy thực thần kỳ, không khỏi nhìn vài lần mới hỏi: "Em có bản lĩnh này thì Robot quét dọn căn bản không đấu lại em."

"Địa Bảo rất cố gắng."

"Rồi rồi rồi, sau này trong nhà chúng ta đặt thật nhiều Robot quét dọn, để chúng làm ô tô đụng chơi cho vui."

"Cơ thể anh sao rồi?" Hứa Trần quan tâm tình trạng cơ thể của Lục Văn Tây, trước đó đã rất lo lắng nhưng vì đủ chuyện chậm trễ mà không có cơ hội hỏi.

"Tiêu Vân Mặc kia à? Anh có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, đang nản lòng thoái chí, lúc thì muốn tự sát, lúc thì kích động muốn giết cả nhà bọn em, lúc thì lại chuyển thành yên lặng rời đi, tóm lại là tự xoắn suýt cả ngày trời." Lục Văn Tây nói, còn có chút giễu cợt.

Ngày hôm nay Lục Văn Tây đã dùng thị giác thứ nhất để xem, đã biết được toàn bộ quá trình câu chuyện, vì thế vừa giúp Hứa Trần sắp xếp lại phòng vừa kể lại.

Hứa Trần biết nguyên nhân thì cũng im lặng một phen, không biết nên đánh giá thế nào.

"Vậy anh nghĩ thế nào? Có phải rất oán hận không?" Hứa Trần hỏi Lục Văn Tây.

Lục Văn Tây ngồi xếp bằng trên giường gạch, suy nghĩ một phen mới trả lời: "Thật ra cũng rất kỳ quái, anh không phải người rộng lượng, ít nhất anh cảm thấy người nhà em không đáng tha thứ, bọn họ đều đáng chết. Nhưng chuyện này anh lại không... tức giận như vậy."

Hứa Trần ngồi ở bên cạnh, kéo tay Lục Văn Tây, nhìn anh, chờ anh nói hết.

Lục Văn Tây quay sang mỉm cười với Hứa Trần, nhịp tay về phía ngọn nến, ngọn nến trực tiếp phừng lên ngọn lửa, hiện giờ anh có thể điều khiển năng lực dễ dàng.

"Nếu anh không trải qua việc này thì sẽ thế nào? Hiện giờ có phải vẫn là một thiếu gia quyền quý, vẫn đang xoắn xuýt xem có nên tiếp tục đóng phim hay không, có lẽ anh sẽ cố gắng, nhưng sẽ không liều mạng như năm nay, cũng không có khả năng sẽ cúi đầu thỉnh giáo nhóm lão tiền bối Cát Tân Long. Hiện giờ có lẽ đã bắt đầu yêu đương với Du Ngạn, ngày ngày thuận lợi, nhưng như vậy thật sự hạnh phúc sao?"

Nói tới chuyện sẽ ở bên Du Ngạn, Hứa Trần vô thức nắm chặt tay Lục Văn Tây: "Du Ngạn không phải mối duyên tối."

"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy vậy, anh quen với anh ta hẳn là vì có chút động lòng hoặc vì quá cô đơn mới muốn thử yêu đương xem sao, anh cũng không thể nói rõ. Hiện giờ vì chuyện này mà gặp em, cứu được Đặng Huyên Hàm, được chị ấy chỉ dạy, có thể sùng loại thể chất này của anh để giúp Viên Dã Phú thoát khỏi bóng ma. Cả lần sạt lở đất trước đó nữa, anh đã cứu rất nhiều người, trở thành thần tượng ưu tú, đây là chuyện mà trước kia anh không bao giờ dám nghĩ tới."

"Vì thế anh cảm thấy trong họa được phúc à?" Hứa Trần nghi hoặc hỏi.

"Tức giận thì cũng có, tai họa ập tới bất ngờ, tự dưng gặp phải nhiều chuyện phiền lòng như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như cũng không phải hỏng bét, em biết vì sao không?"

Hai mắt Lục Văn Tây lấp lánh nhìn Hứa Trần, ánh mắt trông đặc biệt dịu dàng.

Hứa Trần không trả lời được, cậu đoán được nhưng cảm thấy mấy lời này quá buồn nôn, cậu nói không nên lời, vì thế chỉ mím môi nhìn Lục Văn Tây.

"Có thể gặp được em, anh phải biết ơn hết thảy." Lục Văn Tây nói xong thì chủ động tiến tới hôn lên môi Hứa Trần.

Hứa Trần không né tránh, lập tức đưa tay ôm lấy cơ thể Lục Văn Tây, đẩy sâu thêm nụ hôn này.

Hiện giờ hai người đều có cảm giác may mắn vì sống sót sau tai nạn, gặp đại nạn không chết.

Trong nửa năm này bọn họ gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau, mỗi ngày đều có áp lực, vẫn luôn lo lắng Lục Văn Tây sẽ đột nhiên chết đi.

Mỗi ngày đều xem là ngày cuối cùng được ở bên nhau.

Bọn họ đã trải qua nửa năm trong bất an và sợ hãi, trải nghiệm rất nhiều thứ so với những cặp tình nhân bình thường, cũng chính là hoạn nạn gặp chân tình. Hiện giờ rốt cuộc giải quyết được chuyện này thì còn gì may mắn hơn nữa chứ?

Được ở bên cạnh người mình yêu, cuộc đời này đã quá may mắn.

Hôn nhau được phân nửa thì trong đầu Lục Văn Tây đột nhiên xuất hiện âm thanh kháng nghị, tình yêu đẹp đẽ của bọn họ đã kíc,h thích linh hồn bị tổn thương trong cơ thể Lục Văn Tây, làm hắn ghét bỏ cặp tình nhân này.

Lục Văn Tây không thèm phản ứng tới hắn, nhưng Tiêu Vân Mặc cứ lải nhải mãi làm anh cũng phiền, bắt đầu phản đối: "Ông đày đọa tôi lâu như vậy, tôi tình cảm giết chó độc thân đấy rồi sao?"

Tiêu Vân Mặc không hiểu chó độc thân là có ý gì, chỉ cho là Lục Văn Tây sỉ vả mình, vì thế lại càng tức giận, bắt đầu kháng nghị dữ dội hơn, Lục Văn Tây chỉ có thể ngừng hôn môi, cùng Hứa Trần nghiên cứu vấn đề đốt lò sưởi.

Lục Văn Tây ngồi xổm ở bếp lò bên buồng phụ, khoe khoang nói với Hứa Trần: "Xem nè, để anh châm lửa cho em xem!"

Nói xong, anh nhắm về phía đống củi đột đặt trong bếp lòng, ngón tay chạm nhẹ mợi cái. Có thể là vì muốn biểu diễn cho Hứa Trần xem, hoặc là vì quá phấn khích nên ngọn lửa phừng lên rất cao, còn vọt tới cả chỗ nhóm Lục Văn Tây, Hứa Trần vội vàng túm lấy Lục Văn Tây né tránh.

Lục Văn Tây bị dọa ngơ ngác, sau khi lấy lại tinh thần thì chỉ mặt mình hỏi: "Tóc của anh không sao chứ?"

"Không sao, cơ thể anh đã được độ kiếp luyện thể, lửa này không thể thiêu cháy anh được." Hứa Trần nói xong thì vuốt tóc Lục Văn Tây, phủi đi tro bụi dính bên trên.

Tuy lửa đã đốt, cũng có bếp lò nhưng Hứa Trần vẫn tới các viện khác để lấy thêm than.

Lỗ tai Lục Văn Tây rất tốt, nghe được âm thanh không quá hoan nghênh ở bên cạnh, đang định tự mình ra trận thì có người ở các viện khác bắt chuyện với Hứa Trần, còn chủ động đưa tặng than đá.

Hôm nay Hứa Trần lấy máu của nhóm trưởng bối trong nhà, có người ghi hận, cũng có người biết rõ sau này Hứa Trần sẽ rất lợi hại, vì thế bắt đầu nịnh nọt lấy lòng.

Xem ra người của nhà họ Hứa cũng đang quan sát, hiện giờ thái độ đối xử với Hứa Trần cũng không thống nhất.

Sau khi xử lý chuyện bếp lò xong, hai người tiếp tục trở về phòng thu dọn đồ đạc.

"Anh nghe nói người miền nam bọn em vẫn luôn dựa vào chính nghĩa giữ ấm trong mùa đông, không ngờ lại có cả bếp sưởi." Lục Văn Tây dùng quần áo quấn lấy cơ thể, trốn vào trong chăn.

"Nhà xây theo kiến trúc cổ nên cũng học hỏi theo nhiều thứ."

"Cũng thú vị, đây là lần đầu tiên anh ở nơi như thế này." Nói xong, anh bắt đầu nghịch ngọn nến ở bên cạnh.

Vung tay lên thì ngọn nến tắt, gạt tay xuống thì ngọn nến lại phừng cháy.

Nghịch một hồi thì Lục Văn Tây đột nhiên nghĩ tới gì đó, anh bật người ngồi dậy hỏi Hứa Trần: "Hai chúng ta coi tối nay là đêm động phòng hoa chúc được không?"

Suy nghĩ này làm Hứa Trần hoảng sợ, lập tức lắc đầu: "Không tính."

"Cũng đúng, chúng ta vẫn chưa kết hôn đã trực tiếp tiến vào động phòng rồi." Lục Văn Tây lại một lần nữa chui vào trong chăn.

Hứa Trần vẫn còn đang thu dọn đồ đạc, tựa hồ đang tìm thùng gỗ, muốn nấu nước cho Lục Văn Tây tắm, Lục Văn Tây nhìn thoáng qua rồi nói: "Anh đun nóng nước giúp em nhé?"

Lúc này Hứa Trần nhớ tới bộ dáng nhóm lửa của Lục Văn Tây khi nãy, lắc đầu từ chối: "Thôi để em làm được rồi, anh cứ nghỉ ngơi đi."

"Tắ,m chung không?" Lục Văn Tây nằm úp sấp trong chăn, cằm chống lên cánh tay nhìn Hứa Trần bận rộn.

"Ừm... như vậy tiết kiệm thời gian hơn." Cố gắng trả lời nghiêm túc.

"Anh cũng muốn tắ,m chung, có thể sờ em."

Hứa Trần tiếp tục giả vờ đứng đắng: "Chỉ là hơi phiền thôi, t,ắm chung thì tiện."

"Chúng ta làm trong thùng gỗ không?"

Hứa Trần lắc đầu: "Bỏ đi, không gian không lớn."

"Không sao cả, có thể gần nhau hơn."

"Tiêu Vân Mặc thì sao?"

"Không cần để ý tới hắn, dù sao thì hắn ẩn núp trong cơ thể anh lâu như vậy, hai chúng ta cũng làm từ sớm rồi."

"Nhưng mà..." Trước kia không biết nên không để ý, bây giờ đã biết, muốn không để ý thật sự rất khó.

"Anh sẽ thương lượng với hắn một chút, bảo hắn ẩn núp sâu một chút, chúng ta có thể làm."

Hứa Trần vẫn còn do dự, chẳng qua vẫn quét xong thùng gỗ thì sang buồng phụ xác nước.

Nhờ đốt lò nên trong phòng ấm hơn một chút, cộng thêm bên này cũng không quá rét lạnh, nhiệt độ cũng đạt tới độ ấm có thể tiếp nhận.

Lục Văn Tây cởi qu,ần. áo ngồi vào thùng gỗ, cảm thấy rất thú vị, cười híp mắt hỏi: "Ra là còn có ghế đẩu."

"Ừm, nước đủ ấm không?" Hứa Trần vẫn còn giúp Lục Văn Tây đun nước nóng, bên cạnh còn đặt một phích nước nóng, có thể thêm nước bất cứ lúc nào.

"Đừng thêm nhiều như vậy, em vào nước sẽ tràn ra mất."

"Oh." Hứa Trần điều chỉnh nhiệt độ nước, cởi qu.ần áo bước vào thùng gỗ, hai người điều chỉnh vị trí trong không gian chật hẹp của thùng gỗ, cuối cùng thành Lục Văn Tây ngồi trong lòng Hứa Trần.

Dòng nước ấm áp vây quanh cơ thể hai người, hơi nóng phà lên làm gương mặt hai người đỏ ửng.

Lục Văn Tây dùng nước vén ngược phần tóc mái của Hứa Trần lên đỉnh đầu, sau đó hôn lên trán cậu.

Hứa Trần vịn bên eo Lục Văn Tây, để anh có thể ngồi vững một chút, kết quả anh lại lắc lư hông mình để cọ vào người cậu, ôm cậu n.hỏ giọng thủ thỉ: "Anh muốn lắm..."

Ánh mắt của anh thực dịu dàng nhưng cũng mang theo chút xâm lược, giống như đang làm nũng, cũng giống như đang cố ý hấp dẫn, làm Hứa Trần không thể kiên trì nổi: "Được."

Cậu không có cách nào từ chối Lục Văn Tây.

Cũng không muốn từ chối.

...

Cơ thể hai người ngâm trong dòng nước ấm, nước thấm ướt làn da của bọn họ, làm cảm giác càng trơn mềm hơn.

Hứa Trần còn trắng hơn Lục Văn Tây, làn da của Lục Văn Tây có màu mật ong, còn Hứa Trần thì trắng như tuyết, cơ thể áp sát như vậy có thể nhìn rõ sự chênh lệch. Lục Văn Tây thích đụng chạm Hứa Trần trong tình huống không có mảnh vải che thân nào như vậy, loại cọ xát thân mật này làm anh cảm thấy rất vui sướng.

Nhưng anh không biết chính mình giống như que diêm, chỉ cần chạm Hứa Trần một chút sẽ phừng lên ngọn lửa thiêu đốt trong lòng Hứa Trần, bàn tay to vu.ốt ve trên người Lục Văn Tây, miêu tả theo đường cong trên lưng anh, lưu lại từng vệt lửa nóng. Lục Văn Tây có hõm Venus, Hứa Trần biết, vì thế cố ý sờ nơi đó vài lần. [hai lõm sâu đối xứng ở sau thắt lưng]

Trong những lần triền miên trước đó, Hứa Trần còn từng hôn nơi đó.

Đôi môi từ đầu tới cuối không chịu tách rời, trong đôi môi dây dưa mang theo chút vị ngọt, không rõ là mùi vị của người nào, nói chung là rất tuyệt. Hơi thờ phà ra từ mũi hòa với hơi nước bốc lên, mờ mịt như ảo cảnh, làm bọn họ có cảm giác đang chìm đắm trong ảo giác tiên cảnh.

Không phải ở tiên cảnh, sao lại có chuyện tốt đẹp tới vậy?

Hứa Trần bắt đầu vu.ốt ve ngực Lục Văn Tây, đôi môi từ cằm một đường hôn lên trái táo Adam.

Lục Văn Tây rất phối hợp hơi ngẩng đầu lên, hoàn toàn lộ ra đường cong trái cổ xinh đẹp, Hứa Trần hết hôn lại liế,m lại gặm, làm Lục Văn Tây có hơi ngứa, anh tránh đi rồi cúi đầu nhìn Hứa Trần.

Hứa Trần cũng ngửa đầu, thản nhiên đối diện với anh.

Trong mắt của đối phương đều mang theo dụ,c vọng nồng đậm, gần như có thể dùng ánh mắt xâm lược đối phương, hoặc tổn thương đối phương.

Lục Văn Tây nhịn không được bật cười, dáng vẻ nhếch miệng cười rộ lên trông lại càng mê hoặc hơn, lộ ra hormone như muốn mạng người, sau đó tiến tới mổ lên môi Hứa Trần một chút nhưng kết thúc rất nhanh chóng. Nhìn Hứa Trần, vu.ốt ve gương mặt Hứa Trần, đổi góc độ lại mổ một chút, sau đó lại tách ra.

Hiện giờ Lục Văn Tây đang ngồi quỳ trên người Hứa Trần, Hứa Trần một tay vịn eo anh, tay kia di chuyển tới trước người anh, nắm lấy bé Tây Tây sớm đã cọ vào người mình, thuận tiện nắ.n bóp viên thịt, sau đó kéo Lục Văn Tây tới gần mình.

Cơ thể anh trượt xuống, phần đùi bị món đồ chơi của Hứa Trần đâm trúng, anh không an phận cọ xát, điều chỉnh tư thế chủ động hoạt động eo mình. Người khiêu vũ lâu dài sẽ có vòng eo đặc biệt linh hoạt, anh còn từng đặc biệt luyện tập động tác vũ đạo có thể biểu diễn cơ bụng, lúc này sử dụng cực kỳ thuận buồm xuôi gió.

Nước trong thùng bắt đầu dao động, vỗ về vu.ốt ve cơ thể hai người, Hứa Trần bị anh trêu chọc tới không chịu nổi, đôi tay đè mông anh, để anh phải ngừng lại cho cậu tiến vào.

Đây chính là chỗ tốt khi có một "tiểu nương tử" thích lãng, thời điểm này Lục Văn Tây cực kỳ phối hợp, tự mình chủ động nâng người, khi Hứa Trần chống đỡ tiến vào thì tự mình ngồi xuống.

Thứ rắn chắc kia từng chút tiến vào trong cơ thể, Lục Văn Tây hơi nheo mắt lại, tay vịn vai Hứa Trần, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.

Trong tình huống không có bôi trơn, cũng có hơi khó chịu đựng khi phải cất chứa món đồ chơi kia của Hứa Trần, nhưng Lục Văn Tây vẫn rất hưng phấn, Hứa Trần nắm lấy bé Tây Tây, có thể cảm nhận được bé con này thực không an phận đang tự mình nảy lên.

Lối đi bị Hứa Trần nới căng ra, làm Lục Văn Tây có cảm giác bị lấp đầy, lúc anh thử tiếp nhận, Hứa Trần vẫn còn đang hôn lên mặt, lên cổ, lên xương quai xanh của anh. Lục Văn Tây chịu không nổi sự tấn công từ đầu lưỡi của Hứa Trần, mỗi lần nó liế,m lên da là làm anh rất khó nhịn, cũng đặc biệt yêu thích.

Tay của Hứa Trần ngắt lên mông anh hai cái, sau đó bắt đầu sờ so/ạng trên người anh, muốn kiểm tra tất cả mọi nơi, không bỏ qua nơi nào. Có điều động tác rất nhẹ nhàng, giống như muốn trấn an.

Lục Văn Tây bắt đầu chuyển động, một lần nữa đong đưa phần eo, bên trong lối đi lại càng nhạy cảm hơn, anh vui sướng đón nhận từng cú huých, nó làm anh nhịn không được bắt đầu rên lên khe khẽ.

Hứa Trần phối hợp đút vào trong cơ thể anh, cọ qua thành thịt mềm mại ở bên trong, bé Tây Tây ở phía trước được Hứa Trần xem như bảo bối mà cưng chiều, trấn an. Vui sướng tới từ hai nơi làm Lục Văn Tây dần lạc lối, hơi thở nặng nề, tiếng rê.n rỉ bị cố nén giống như những tiếng rầm rì.

...

Hứa Trần vẫn luôn đâm sâu vào nơi nhạy cảm nhất của Lục Văn Tây, một tay đỡ cơ thể anh, tay còn lại trấn an bé Tây Tây, mắt nhìn chằm chằm Lục Văn Tây, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của anh.

Cậu vẫn luôn cảm thấy biểu cảm khó nhịn của Lục Văn Tây đặc biệt xinh đẹp, ngay cả tiếng rên cũng thực đáng yêu, nhất là khi nghĩ tới mình chính là người làm cho Lục Văn Tây phải loạn ý tình mê, dáng vẻ này của anh chỉ có một mình mình nhìn thấy, Hứa Trần lại càng hưng phấn hơn.

Bên trong thít chặt của Lục Văn Tây làm máu Hứa Trần xôi trào, muốn cắn một cái lên đầu vai mượt mà của anh, kết quả cắn nhẹ một cái, sợ anh đau nên vội buông ra, còn li,ếm nhẹ một cái.

Người trong lòng run rẩy một phen, sau đó cúi người xuống hôn trán cậu một cái, tiếp đó giống như muốn trả thù cắn lên vành tai cậu, dùng đầu lưỡi mềm mại bao lấy, làm phần tai nhạy cảm của cậu nóng lên, kích, thích cảm quan của cậu. Nơi đó lại càng sưng to hơn, cũng càng dùng sức xâm nhập thật sâu vào người trong lòng.

Hứa Trần ôm eo Lục Văn Tây, nhấc anh lên cao rồi buông ra, cứ vậy thật nhiều lần, lần sau sâu hơn lần trước, làm cơ thể Lục Văn Tây không thể giữ vững, phải vịn vào thành thùng gỗ.

Tiếng rên ngày một rõ ràng hơn, mang theo tiếng nức nghẹn ngào, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tướng công... tướng công, ha, ưm... tướng công..."

Cậu rất sướng, càng sướng lại càng mất lý trí, va chạm cũng ngày càng hung ác hơn, cậu biết Lục Văn Tây cũng giống như vậy, vì thế vẫn không hề ngừng lại.

Bé Tây Tây bắt đầu chấn động, dòng nước phun ra, sau đó bé dần thu nhỏ lại, cũng hưng phấn run rẩy. Hứa Trần vẫn nắm giữ bé như cũ, tiếp tục xo.a nắn, ngẩng đầu lên thì thấy khóe mắt Lục Văn Tây lộ ra vệt nước, không biết là nước mắt hay bọt nước, cao trào làm cả người anh lộ ra màu hồng nhạt của hoa anh đào, đặc biệt mê người.

Rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, Lục Văn Tây cảm nhận được Hứa Trần vẫn chưa bắn, lại một lần nữa bắt đầu tự mình di chuyển, còn dùng tường thịt của mình kẹp lấy vậy kia, giống như muốn đùa giỡn.

Lúc đầu thì còn tốt, sau đó Lục Văn Tây lại bắt đầu nhạy cảm, vừa chuyển động vừa phát ra tiếng hít thở ngắt quãng và tiếng r.ên rỉ, đồng thời giơ tay lên, dùng đầu ngón trỏ chạm nhẹ vào mũi Hứa Trần: "Tướng công ở bên trong anh, anh cảm thấy sướng lắm, sao tướng công lại tuyệt như vậy chứ?"

Sau đó Lục Văn Tây ngâm nga một hồi lại lẩm bẩm: "Tướng công giỏi quá... anh yêu em, ưm ha..."

Hứa Trần vẫn nhìn Lục Văn Tây, cảm thấy dáng vẻ phóng túng của Lục Văn Tây thực làm người ta yêu thích, tiểu nương tử của cậu sao lại đẹp như vậy, bên trong sao lại sướng như vậy?

"Tiểu ca ca cũng thực đẹp." Hứa Trần nhịn không được trả lời.

"Đẹp cái rắm... có phải anh đánh rắm cũng thơm không?"

"Hiện giờ không nói cái này."

Lục Văn Tây đột nhiên mỉm cười, sau đó bắt đầu điên cuồng hôn lên môi Hứa Trần, hôn xong thì dùng hai cánh tay khoác lên vai cậu, cười híp mắt nói: "Em đúng là bảo bối của tiểu ca ca."

Thật ra bộ dáng của Lục Văn Tây khi cười trông khá lỗ mã.ng, nhưng không thể phủ nhận nó cũng rất chói mắt, giống như vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm, đẹp tới mức rất có tính xâm lược. Hứa Trần bị nụ cười của Lục Văn Tây làm lóa cả mắt, tình yêu nháy mắt tuôn trào, tùy ý vọt ra trong cơ thể Lục Văn Tây.

Lục Văn Tây cảm thấy chính mình giống như đột nhiên bị tiêm một liều thuốc kíc,h thích, tinh thần tăng vọt.

Vì thế Lục Văn Tây lại mổ lên môi Hứa Trần một chút: "Tiểu tướng công ăn ngon thật đấy, cám ơn đã tiếp đãi."

"Bên trong tiểu ca ca đã khỏe hẳn rồi, sau này em có thể lớn gan hơn."

Hứa Trần không nói thì Lục Văn Tây cũng không để ý, anh thử kẹp một chút, sau đó kinh ngạc phát hiện... đã khỏe thật rồi.

[hết 134]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương