Mang Em Về Chăm Sóc Tiểu Bảo Bối
-
Chương 12
Tạ Trí thu dọn một chút hành lý, quay trái nhìn phải cũng không thấy Chu Bùi Cảnh, vừa lên lầu liền thấy, Chu Bùi Cảnh đang đứng bên cạnh bàn trong thư phòng, thưởng thức bức tranh ngày hôm qua chọn được.
Bức tranh được treo trên cao khiến cho Chu bùi Cảnh phải duy trì tư thế ngẩng cổ, thoạt nhìn cực kì cổ quái, Tạ Trí đi tới đỡ cổ cậu: " Không mệt sao?"
" Đẹp." Vốn từ của Chu Bùi Cảnh bần cùng hết sức, chỉ có thể phân biệt đẹp với xấu, cũng không có từ để hình dung khác cho bức tranh này trong vốn từ của cậu.
Về mặt nghệ thuật thì thiên phú của Ta Trí lại có hạn, khi còn nhỏ từng học phác họa, nhận biết danh họa, còn có thể nói với người khác vài ba câu về nghệ thuật, anh cảm thấy thế là đủ rồi, cũng phải xem anh có nguyện ý nói chuyện cùng hay không thôi, chính là kiểu dù cho có nói tới tận vịnh Mariana thì cũng có khối người thi nhau khen hay.
Nhưng mấy bức tranh trừu tượng không có chủ đề rõ ràng lại lòe loẹt như này thì Tạ Trí lại chẳng thể thưởng thức nổi, không thể tìm nổi điểm đáng giá của bức tranh này dù chỉ là 1cm, nhưng mà Chu Bùi Cảnh thích thì anh chỉ có thể moi thẻ ra mà quẹt thôi.
" Thích thì bỏ xuống, mang đi nhé?" Tạ Trí hỏi cậu.
Chu Bùi Cảnh từ chối: " Treo đẹp lắm."
Từ thành phố Hải bay tới Hương Đảo cũng không mất quá lâu, lúc Chu Bùi Cảnh từ tỉnh Giang đi ra ngoài này thì ông chủ có dẫn cậu ngồi máy bay một lần rồi, lúc này cũng không ầm ĩ, cậu chỉ ngồi nghịch dây an toàn, mở ra rồi lại đóng vào, mở ra lại đóng vào, Tạ Trí ngủ được một giấc nhỏ rồi mà cậu vẫn còn đang chơi, máy bay sắp hạ cánh rồi mới bị Tạ Trí cưỡng ép thắt lại, không hề lặp lại động tác nữa.
Nhà của Tạ Trí ở Hương Đảo thì ở ngay sườn núi ven biển, anh chuẩn bị cho Chu Bùi Cảnh một niềm bất ngờ nho nhỏ.
Chu Bùi Cảnh đẩy cửa vào, hôm qua cậu vẫn còn suy nghĩ muốn đặt nai con ở bên cạnh đàn dương cầm trong phòng khách, Chu Bùi Cảnh hét lên một tiếng, chạy nhanh tới ôm cổ nai con, kích động nói: " Nai con! Nai con!"
" Không có heo con mà chỉ có nai con thôi, được không?" Tạ Trí thấy Chu Bùi Cảnh vui vẻ như vậy thì cũng cười cười cùng cậu.
Chu Bùi Cảnh dùng sức gật đầu: " Thích ạ! Thật sự tốt quá!"
" Cái gì tốt? Nai con tốt sao?" Tạ Trí cố ý khó xử cậu.
Chu Bùi Cảnh dán mặt vào sừng nai con, hạnh phúc cọ tới cọ lui, lại chạy tới bên người Tạ Trí ôm anh một cái: " Đàn anh rất tốt."
Tạ Trí hoảng sợ, yết hầu khẽ động, đứng im bất động một lúc lâu, anh mới nghe thấy lại âm thanh khàn khàn như mất tiếng của mình: " Em gọi tôi là gì cơ?"
Chu Bùi Cảnh lại tới bên cạnh nai con sờ sờ đuôi nó, nghe vậy nghi hoặc nhìn Tạ Trí, không trả lời.
" Tôi là ai?" Tạ Trí đi tới, nỗ lực giúp vẻ mặt của mình không quá đáng sợ.
" Đàn anh ạ" Chu Bùi Cảnh cảm thấy kì quái, Tạ Trí sao lại không biết chứ, cậu tự mình khẳng định lần nữa " Đàn anh ấy."
" Vậy Tạ Trí là ai?" Tạ Trí truy hỏi.
" Tạ Trí...!Đàn anh." Chu Bùi Cảnh nói xong lực chú ý lại dời tới dương cầm, cậu đi tới gõ lên phím đàn, cậu thích mấy thứ phát ra tiếng như này.
Ăn xong cơm trưa, Tạ Trí dẫn cậu tới bệnh viện.
Bệnh viện không lớn lắm, nhưng mà lại có một khu nhà biệt lập ở Trung Hoàn, trình độ khám chữa bệnh cả thu phí đều là đứng đầu Châu Á.
Đón tiếp bọn họ chính là viện trưởng khoa não của bệnh viện này, cũng chính là cậu * của Tạ Trí, ông đã nghe qua Tạ Trí nói về tình huống của Chu Bùi Cảnh ở trong điện thoại, ánh mắt ông liền có chút đồng tình và đáng tiếc.
Ông tự mình dẫn đường cho Chu Bùi Cảnh đi từ tầng 1 đến tầng 3 làm các việc kiểm tra.
Hầu hết mọi lúc Chu Bùi Cảnh cũng rất phối hợp, Tạ Trí bảo cậu đừng động đậy, cậu liền thật sự không nhúc nhích một chút nào, tới lúc lấy máu, Chu Bùi Cảnh vừa thấy kim liền co rúm lại hoảng sợ, muốn rụt cái tay từ trước mặt y tá trở về, Tạ Trí đè tay cậu lại an ủi, thấy y tá từng bước từng bước cầm kim chọc vào, vẻ mặt của Tạ Trí còn khó coi hơn cả Chu Bùi Cảnh_người bị lấy máu, ngược lại Chu Bùi Cảnh còn phải vuốt vuốt cơ bắp căng thẳng ở cánh tay của Tạ Trí, nói đừng sợ nữa.
Cậu thấy Tạ Trí như gặp địch liền không khỏi thổn thức, sợ là Tạ Trí đã giành hết kiên nhẫn của cả đời anh cho một người luôn rồi.
Vẫn còn nhớ mười mấy, hai mươi năm trước, ông dẫn con tới thành phố Hàng Châu, mình thì đi làm việc nên để lại con trong nhà em gái, con mình lại làm hỏng bộ tháp Lego của Tạ Trí nên bị Tạ Trí năm tám tuổi đuổi ra khỏi nhà, còn khóc lóc inh ỏi tìm cảnh sát, còn hay bị mấy người trong nhà trêu chọc, nói giỡn nhắc tới.
Bây giờ, Tạ Trí cũng đã biết thương người, đau lòng vì người, cũng không biết đây là tốt hay là xấu nữa.
Nếu như em gái ông còn sống thì hẳn sẽ thấy đây là chuyện tốt.
Thời gian chờ một số kết quả kiểm tra sẽ khá lâu mà cậu anh cũng có việc bận phải đi gấp, Tạ Trí sợ Chu Bùi Cảnh thấy nhàm chán liền bảo xuống dưới tầng đi dạo một lúc.
Hương Đảo là nơi tấc đất tấc vàng, nhất là ở Trung Hoàn, đi ba bước lại có một trung tâm thương mại.
Một người vẫn luôn ngây ngốc, chất phác sống trong núi như Chu Bùi Cảnh như bị lạc vào trong đại dương mênh mông tràn ngập những thứ tỏa ra ánh sáng.
Tới trước một cái poster, Chu Bùi Cảnh dừng lại.
" Cái này" Chu Bùi Cảnh chỉ vào poster đeo mặt nạ trắng, nói suy đoán của mình: " Người xấu."
Đây là poster tuyên truyền của The Phantom of the Opera, Tạ Trí nhìn tấm quảng cáo, trùng hợp là nó được biểu diễn ở sân vận động gần chỗ bọn họ.
Tạ Trí bảo cậu: " Không tốt, những cũng không hẳn là xấu."
Chu Bùi Cảnh trông mong nhìn anh chờ anh giảng giải tiếp, Tạ Trí ngẫm nghĩ, lại chỉ vào poster, nói: " Mai đưa em đi xem người xấu nhé, có thể em không hiểu lắm nhưng mà cũng không thể nói bậy, được không?"
Chu Bùi Cảnh hiểu chuyện đưa tay lên che miệng lại, lắc đầu.
Lại đi vài bước nữa thấy một hàng dài người đang xếp hàng chờ, là một tiệm bánh ngọt nổi tiếng, Chu Bùi Cảnh nóng lòng muốn thử, Tạ Trí liền cùng cậu xếp hàng, không biết vì sao, Chu Bùi Cảnh lại cực kì kiên nhẫn xếp hàng, thỉnh thoảng còn ấn vai Tạ Trí nhón chân lên liếc nhìn đằng trước xem còn bao nhiêu người, đến lúc Tạ Trí lôi ví ra định trả tiền thì cậu lại kéo kéo Tạ Trí bảo bỏ đi.
Tạ Trí thấy lạ, hỏi cậu sao lại bỏ.
Chu Bùi Cảnh tỏ vẻ cao thâm, nói: " Tiền rất khó kiếm."
Vừa nhìn là biết vừa học được của người nào đó.
Tạ Trí dở khóc dở cười nhớ tới bản thân hình như chưa từng lấy tiền mặt ra trước mặt cậu, xâu chuỗi lại chính là vị đại gia này còn tưởng rằng mấy thứ lúc trước không cần đến tiền để mua.
Anh mua cho Chu Bùi Cảnh một cốc đá bào mật ong đào đắt đỏ, gió xuân tháng tư ở Hương Đảo khẽ thổi qua, Chu Bùi Cảnh ăn một miếng liền nói ngon quá, giơ cốc tới trước mặt Tạ Trí bảo anh cũng ăn thử đi.
Tạ Trí liền ngậm ống hút mà Chu Bùi Cảnh đã dùng, hút một hụm còn chưa kịp cảm nhận được có vì gì thì điện thoại đã vang lên.
Cậu anh nghiêm túc hỏi đang ở đâu, đưa Chu Bùi Cảnh về bệnh viện ngay.
Cậu của Tạ Trí cùng một số bác sĩ đã mở một cuộc hội chẩn, đồng thời ngồi ở trong phòng hội nghị ở tầng ba chờ bọn họ.
Bác anh và bác sĩ Lương ở khoa Não vừa thấy Tạ Trí và Chu Bùi Cảnh đẩy cửa vào thì lập tức cả hai đồng thời đứng bật dậy, bác bước nhanh tới và nói với Tạ Trí: " Bọn bác phải nói chuyện một mình với Bùi Cảnh để giám định một chút."
Tạ Trí cúi đầu nhìn Chu Bùi Cảnh đang túm chặt cánh tay anh, hỏi: " Có chuyện gì vậy ạ?"
" Cần phải chẩn đoán chính xác trình độ trí lực của cậu nhóc."
Sau khi dỗ Chu Bùi Cảnh bước vào trong thì Tạ Trí ở bên ngoài phòng họp chờ, đột nhiên lại nhận được cuộc gọi của cha anh.
" Đang ở Hương Đảo à?" Cha anh hỏi.
Tạ Trí khẽ dạ một tiếng, hỏi có việc gì không ạ.
" Chuyện gì à, con cứ vậy vứt bỏ công trình Lâm An kia, vứt một đống rắc rối lại rồi bỏ chạy, khiến cho tổng giám đốc Lâm phải tới chỗ cha tìm, cha hỏi đặc trợ Lý thì mới biết được con đã tới Hương Đảo rồi, còn tưởng con đi bán phòng góp vốn chứ." Cha anh trào phúng vài câu.
Tạ Trí im lặng không nói nửa lời.
" Tìm được cậu nhóc kia rồi à?" Giọng điệu của ông trở nên nghiêm túc
" Thế nào rồi?"
" Đang kiểm tra làm hội chẩn ở bệnh viện của cậu ạ." Tạ Trí khẽ liếc mắt nhìn phòng họp vẫn luôn đóng chặt cửa theo bản năng.
" Cần hỗ trợ gì thì nói."
" Vâng" Tạ Trí vừa định cúp máy thì chợt nhớ tới chuyện mẹ của Chu Bùi Cảnh " Ba giúp con hỏi thăm một chút chuyện ở bên Châu Phi, tại sao mà sóng bên đó vẫn luôn chập chờn."
Ông ngập ngừng chút, nói: " Không cần phải hỏi, bên đó đang có khủng bố tập kích, tình hình hỗn loạn, việc di tản những người Trung đã bắt đầu rồi, ngày mai sẽ có tin."
~~~~~~~~~~~~~~
Tạ Trí nhăn mày, nắm thật chặt điện thoại trong tay: " Mẹ của Chu Bùi Cảnh ở đó."
" Đợi danh sách di tản thôi." Ông hơi ngừng lại.
Thực ra thì sau khi Chu Bùi Cảnh xảy ra chuyện thì quan hệ của Tạ Trí với ông mới dần dần tốt hơn.
Mẹ của Tạ Trí đã qua đời khi anh mười sáu tuổi, anh không thể hiểu nổi rõ ràng bố mẹ anh là mối tình đầu của nhau, yêu nhau đến vậy, thế mà sau khi mẹ anh qua đời thì bố anh lại vẫn cứ dửng dưng như không, vẫn sống thoải mái như bình thường, thậm chí có một số scandal nhưng ông vẫn luôn không thích nhắc tới bất cứ từ gì liên quan tới " người nhà".
Sau khi Chu Bùi Cảnh mất tích, có một khoảng thời gian Tạ Trí giống như bị trúng tà, suốt ngày mất hồn mất vía, Tạ Trạch Hoa dù bận rộn trăm công nghìn việc nhưng vẫn bớt thời gian tìm anh nói chuyện một lần.
Tạ Trí lại cực kì kháng cự nói chuyện với Tạ Trạch Hoa, ý của anh chính là đừng nói mấy thứ đó với con, con không hề giống bố.
Tạ Trạch Hoa bật cười, nói: " Bố biết con đang nghĩ gì.
Vốn dĩ con không hề hiểu mẹ con, cũng không hiểu được tình cảm của bố mẹ, giống như con bây giờ con biết mình làm sai nhưng lại không hề biết mình sai ở đâu.
Con cảm thấy bố thờ ơ với cái chết của mẹ con nhưng mà bố đang sống nốt quãng đời còn lại hộ mẹ con."
" Sống hộ mẹ con chính là việc đi bao dưỡng minh tinh sao?" Tạ Trí xúc động hỏi.
Tạ Trạch Hoa bật cười, nói: " Đừng có phỏng đoán những chuyện mà con không biết."
Sau khi Tạ Trí trở nên thành thục hơn thì Tạ Trạch Hoa liền giao hết chuyện của của công ty cho anh, còn bản thân ông thì lại bắt đầu chăm sóc vườn hoa mà mẹ anh đã để lại mà Tạ Trí cũng không biết mẹ anh đã để lại lúc nào, mỗi sáng anh thấy ông ra vườn tưới hoa.
Dưới cái nắng hè chói chang ấy, ông xỏ đôi dép lê hai vạn tệ, đội một cái mũ rơm, trên cổ còn quàng một cái khăn ẩm giống hệt một ông lão nhàn tản đang bón phân ngoài vườn.
Tính ngạo mạn, tự phụ của tuổi dậy thì, những xao động, bất an đã dần dần không còn trên người anh nữa thế nhưng anh vẫn mãi không chờ được người quay về để anh nói xin lỗi và bù đắp cho lỗi lầm của mình.
Cho tận đến khi anh thấy Giang Y Mỹ, khuôn mặt cô gần giống người đó, đi tới tiệm cơm mà ngày trước anh không bao giờ bước chân tới, mới một lần nữa được gặp lại Chu Bùi Cảnh.
Cửa phòng họp mở ra, cậu anh cùng bác sĩ Lương bước ra, Chu Bùi Cảnh đi theo ở đằng sau, còn có một tiến sĩ chuyên về trị liệu tâm lý họ Lâm nữa.
" Một tin tốt và một tin xấu" cậu nói: " Tới phòng bác sĩ Lương rồi nói vậy."
Chu Bùi Cảnh tới gần người Tạ Trí, ngáp một cái thật to, còn khoa trương mà ôm lấy cánh tay của Tạ Trí, làm nũng với anh, đôi mắt to còn đọng chút nước mắt, nói: " Chu Bùi Cảnh muốn ngủ rồi."
Vào tới phòng bác sĩ Lương, Chu Bùi Cảnh vừa ngồi xuống ghế đã dựa lên vai Tạ Trí ngủ thiếp đi.
" Nói tin tức tốt trước nhé" cậu tự mình nói, ông lấy ra một tấm chụp CT của Chu Bùi Cảnh đặt ở trước ánh đèn, nói: " Chỗ gáy của Chu Bùi Cảnh đã từng bị đánh mạnh vô đó, cháu xem chỗ này, ở đây từng bị tụ máu nhưng cũng đã lâu rồi.
Cục máu đó cũng không lớn lắm, quan trọng nhất chính là lúc thằng nhóc bị thương thì đang ở tuổi dậy thì, các tế bào não của nó đang trong thời kì phát triển mạnh mẽ.
Vậy nên cục máu đông đó cũng đã dần tan đi cho tới bây giờ thì không còn vấn đề gì về não bộ nữa."
" Cháu có phát hiện không, tư duy của Chu Bùi Cảnh rất phong phú, chỉ cần nói tới vấn đề mà nhóc ấy hiểu được thì tốc độ phản ứng của nó cũng không khác gì so với người bình thường, chướng ngại về mặt trí lực không phải là dạng biểu hiện." Bác sĩ Lương lại nói: " Năng lực học hỏi của cậu ấy cũng rất mạnh, lúc trước cháu có nói với viện trưởng Lưu rằng Chu Bùi Cảnh không biết chữ.
Ban nãy tôi có dạy cậu ấy xem một ít chữ cái và hình ảnh về chữ Hán đơn giản mà cậu ấy rất nhanh đã học được rồi."
" Hiện tượng mất trí nhớ của cậu ấy không phải do sinh lý mà là do tâm lý." Tiến sỹ Lâm giải thích: " Đầu tiên là do trạng thái hiện tại đã tạo thành thói quen đó với tâm lý của cậu ấy, hơn nữa hoàn cảnh sống lúc trước của cậu ấy cũng vẫn vậy, thiếu mất người dẫn đường chỉ lối.
Vậy nên trạng thái tinh thần vẫn như lúc thân thể của cậu ấy chưa khỏi hẳn.
Nói cách khác, cậu ấy có thể chữa khỏi được.
Để cho cậu ấy trở về làm một người bình thường cũng không phải việc quá khó, đây chủ yếu là phạm trù về tâm lý học."
" Vậy còn tin xấu thì sao ạ?" Tạ Trí trực tiếp hỏi.
" Tin xấu chính là ký ức của cậu ấy bị tổn thương có thể sẽ không bao giờ khôi phục lại." Bác sỹ Lương nói: " Có thể cậu ấy sẽ không bao giờ có thể nhớ lại ký ức trước kia."
" Nhưng mà hôm qua em ấy còn gọi cháu là đàn anh, lúc nhìn thấy...!người làm tổn thương em ấy hồi trước thì em ấy phản ứng rất mãnh liệt."
" Nếu như coi não bộ của Chu Bùi Cảnh so với cái máy tính thì ký ức lúc trước của cậu ấy chính là con chíp máy tính bị nhiễm virus." Bác sỹ Lương hơi sắp xếp lại từ ngữ, đổi một cách nói khác " Loại tổn hại này không thể hồi phục lại được, chức năng của não cậu ấy bây giờ đã tự mình chữa trị để trở về trình độ bình thường giống như định dạng lại vậy.
Tất nhiên, dựa trên lý luận thì tình huống mà cháu nói cũng có thể xảy ra, chung quy não của con người cũng khác so với máy tính.
Một ít sự việc mà khiến cho cậu ấy khắc sâu trong trí nhớ vẫn còn đọng lại trong ký ức của cậu ấy cũng không có gì là lạ cả nhưng mà điều không thể phủ nhận chính là hầu hết ký ức trong não cậu ấy đã bị xóa sạch rồi."
Chu Bùi Cảnh đột nhiên đổi tư thế, bò nằm ra đùi Tạ Trí.
Tạ Trí đỡ Chu Bùi Cảnh để cho cậu nằm thoải mái hơn, khẽ sờ mái tóc mềm mại của cậu, nói: " Vậy cũng không hẳn là chuyện xấu."
Mọi người dự định sẽ nghiên cứu rồi đưa ra phương án trị liệu cho Chu Bùi Cảnh vậy nên phải ở lại Hương Đảo ít nhất hai tháng.
" Ngày thường cháu cũng có thể dạy cậu ấy học một ít, có thể giúp cho cậu ấy tự chữa trị." Tiến sỹ Lâm sửa soạn lại tài liệu nói với Tạ Trí.
" Ví dụ như dẫn cậu ấy đi học vẽ sao?"
" Vẽ tranh cũng sẽ trợ giúp đó." Tiến sỹ Lâm đồng tình với ý đó " Không thì cho cậu ấy xem một số bộ phim."
" Có, mấy hôm trước cháu có cho cậu ấy xem thần trộm nãi ba." Tạ Trí đột nhiên thấy bản thân mình cũng có tầm nhìn xa, cực kì có kinh nghiệm nuôi dưỡng trẻ còn hơi khoe khoang.
"....!Là gì thế?" Tiến sỹ Lâm là người Hoa, quốc tịch Mỹ cho nên cực kỳ thấy lạ đối với cái tên này luôn thấy kì kì quái quái.
Bác sỹ Lương liền trả lời thay: " Tôi đê tiện, Despicable Me!"
"..."
Chu Bùi Cảnh xoa xoa mắt: " Ai da, còn chưa xem hết thần trộm nãi ba nữa."
" Về rồi xem." Tạ Trí xoa mặt Chu Bùi Cảnh.
Chu Bùi Cảnh được một tấc lại muốn tiến một thước, nói: " Vậy còn Người xấu>thì sao ạ?"
" Người xấu? Ừmm, ngày mai nhé."
Tiến sỹ Lâm nhịn không được hỏi: " Người xấu lại là cái gì?"
Cái này đến bác sỹ Lương cũng không trả lời được, tò mò nhìn Tạ Trí.
Tạ Trí bất đắc dĩ nói: " The Phantom of the Opera."
Trên đường về nhà, tâm trạng của Tạ Trí cũng khá tốt còn thuận đường tới thành phố Thư mua hai đĩa phim thần trộm nãi ba về cho Chu Bùi Cảnh xem trong phòng chiếu phim.
Sau bữa tối, anh còn gọi người mang dụng cụ vẽ tranh tới, vén tay áo định sẽ dạy Chu Bùi Cảnh vẽ tranh.
Trình độ phác họa của anh tuy rằng không thể so với Chu Bùi Cảnh khi đó dù chỉ 1% thôi nhưng mà Tạ Trí ngẫm nghĩ một lúc, hiện tại vẫn đủ trình dạy cho nhóc con không biết tý gì.
Không ngờ rằng, Chu Bùi Cảnh cầm lấy bút chì HB mà Tạ Trí đã gọt sẵn cho cậu rồi chạy quanh nhà nhất quyết không ngồi cạnh bàn vẽ.
Tạ Trí vốn định để mặc cậu đùa nghịch còn bản thân sẽ đi làm việc, đến giờ ngủ trưa Tạ Trí đang call video để họp hội nghị nên anh kêu người giúp việc người Philippine đến cho Chu Bùi Cảnh đi ngủ.
Sau một lúc lâu khi anh kết thúc hội nghị thì vừa mở cửa đã thấy người giúp việc đứng ở trước cửa phòng của anh lắp bắp nói: " Cậu Chu không muốn ngủ, thưa ngài."
Tạ Trí thiếu chút nữa thì lật cả nhà lên mới tóm được con cá chạch này, Chu Bùi Cảnh mặc áo ngủ cưỡi nai con trong phòng khách thấy Tạ Trí hùng hổ đi tới còn tưởng rằng anh đang chơi trò bạn trốn tôi đuổi theo với cậu.
Chu Bùi Cảnh nhảy xuống khỏi nai con liền nhảy lên tầng, đúng lúc nguy hiểm may thì Tạ Trí tóm được cổ chân khiến cậu cười mãi không ngừng được, xoay người ngồi trên cầu thang.
" Chu Bùi Cảnh." Tạ trí xụ mặt dạy bảo cậu " Mấy giờ rồi?"
Chu Bùi Cảnh cảm thấy Tạ Trí tức giận rồi nên không nói gì còn không biết xấu hổ mà cọ cọ người Tạ Trí, bám chặt lấy anh không buông hình như biết được Tạ Trí luôn chịu thua trước bộ dạng này của cậu: " Mấy giờ rồi nhỉ?"
Tạ Trí chẳng có biện pháp nào với cậu cả, nhớ tới lời của bà chủ tiệm cơm nhỏ lúc trước: " Nó nhất định sẽ trèo lên đầu cậu." Anh hận không thể xuyên trở về lúc đó mà đồng ý với bà.
Anh bế Chu Bùi Cảnh lên, mạnh mẽ nhét lên giường, Tạ Trí giơ tay cho cậu xem đồng hồ: " Mười phút, nếu em còn không ngủ thì mai đừng mong xem The Phantom of the Opera nữa."
Chu Bùi Cảnh uất ức bĩu môi, nhắm mắt lại, qua một lúc lại lén lút mở mắt ra thấy Tạ Trí vẫn còn ôm tay đứng ở mép giường thì liền nhấc chăn lên che kín đầu.
Tạ Trí chờ một lát, chờ đến lúc hô hấp của Chu Bùi Cảnh bắt đầu chậm hơn liền kéo chăn cậu xuống rồi điều chỉnh cho đèn tối đi, hơi do dự một chút cuối cùng vẫn hôn nhẹ lên trán Chu Bùi Cảnh một cái.
" Ngủ ngon.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook