Cô vô cùng nghi ngờ Quý Thanh Hòa kiếm tẩu thiên phong(*), lấy lùi làm tiến, ý đồ đánh thẳng vào Hoàng Long, đánh tan tâm tư phòng bị của cô.

(*) Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

Chuyện đó cô còn có thể mắc lừa sao? Không thể nha!!!

Thẩm Thiên Trản mím môi, lấy Phổ Nhĩ Mạnh Vong Chu bưng đến đưa cho anh một cốc: "Chán ghét cái gì chứ, chỉ có trẻ con mới để ý việc thích hay ghét, người trưởng thành chỉ suy nghĩ có tác dụng hay không? Có làm được cái gì hay không thôi."

Nụ cười của cô xán lạn chân thực, nếu không phải mũi chân đạp trượt lên cái ghế lui về phía sau mấy bước thì thật sự nhìn không ra cô đang nói lời trái lương tâm.

Cô nâng một cốc Phổ Nhĩ khác ở trên bàn lên đi từng bước nhỏ, dáng vẻ rất thưởng thức phòng làm việc.

May là Mạnh Vong Chu có mắt nhìn đã kịp thời rút lui, nếu không hình tượng của cô không biết đã bị bôi đen như thế nào.

Cái tên tiểu nhân Quý Thanh Hòa này thật sự quá nham hiểm.

Thẩm Thiên Trản vừa oán thầm vừa đi xung quanh, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì bước chân đã ngừng lại trước một tủ kính cao, chiều dài chiếm cả một mặt tường.

Khung tủ được làm bằng gỗ phân ra làm ba phần, tất cả đều có gắn kính. Nơi giao nhau giữa góc tủ và mặt kính được cắt dán rõ ràng, phía trên còn có đường vân khảm nạm.

Màu sắc của đường vân nhạt hơn, mỗi một đường đều tinh tế, trong đó có phác họa mặt đồng hồ. Trên mặt đồng hồ có đầy đủ kim giờ, kim phút và kim giây để chỉ thời gian trong ngày.

Có lẽ cái tủ này dùng để trưng bày và sưu tập vật dụng trang trí, thiết kế của các món đồ bên trong vô cùng tinh xảo. Kích thước của mỗi ô đều không giống nhau mà là được thiết kế riêng, các loại đồng hồ khác nhau đều được trưng bày cẩn thận bên trong.

Hiểu biết của Thẩm Thiên Trản đối với đồng hồ còn thấp, chỉ phân biệt được mấy loại đồng hồ tương tự trong triển lãm đồng hồ Thiểm Bác.

Một cái là đồng hồ có mạ đồng thời Càn Long nhà Thanh, một cái sơn mài màu đen có mạ vàng khắc thêm cây cảnh, còn có một cái là của Vương quốc Anh ở thế kỷ mười tám.

Cô khó có thể kìm nén được sự kinh ngạc trong lòng, quay người hỏi Quý Thanh Hòa: "Đồ thật?"

Vì đã từng thấy cảnh tượng như vậy rất nhiều lần nên giọng anh bình tĩnh: "Một số là thật."

Kính lúp vẫn chưa được gỡ xuống, anh thuận theo ngón tay cô chỉ nhìn đến chiếc đồng hồ được đặt trong tủ trưng bày kia: "Cái đó là mô hình, sau khi ông nội sửa xong đồng hồ đều sẽ làm một khuôn mẫu tương tự rồi lấy nó dạy tôi làm."

"Linh kiện dỏm đa số đều không được đầy đủ, chất lượng lại quá kém, sợ đụng hỏng nên bỏ vào trong ngăn tủ." Anh dứt khoát gỡ kính lúp xuống, đi đến: "Không quan tâm cái nào là thật?"


Bộ mặt cô có khắc hai chữ "Nông cạn" lên sao? Cũng không biết uyển chuyển chút nào.

Thẩm Thiên Trản cúi đầu nhấp một ngụm trà, khẽ nâng cằm chỉ chỉ cái đồng hồ Vương quốc Anh nhìn có vẻ đã lâu năm rồi: "Cái này, thật."

Quý Thanh Hòa cười nhẹ: "Thẩm định được mức độ tổn hại?"

"Cũng không phải." Thẩm Thiên Trản thổi một chút hơi trên mặt trà rồi nói: "Anh quên chúng ta ở triển lãm đồng hồ Thiểm Bác từng thấy qua cái đồng hồ tương tự rồi sao? Đồng hồ thời Càn Long nhà Thanh trên cơ bản đều nằm trong viện bảo tàng, tôi cảm thấy anh có tiền cũng làm không nổi."

Lời nói nhất thời chuyển đổi, giọng nói của cô nhẹ đi mấy phần, có chút đắc chí: "Tôi đã nghiên cứu qua lý lịch của thầy Quý, lúc trẻ ông ấy là người phụ trách viện bảo tàng đồng hồ, sau này khi từ chức vẫn sửa đồng hồ miễn phí, một người khéo léo như vậy hẳn là không thể nhìn nổi đứa cháu của mình gây họa."

Trong lòng Quý Thanh Hòa biết rõ Thẩm Thiên Trản quanh co lòng vòng, anh khinh thường so đo với cô, chỉ đè ép âm thanh, cười nhẹ hỏi: "Còn nhớ triển lãm đồng hồ Thiểm Bác?"

Anh bỗng nhiên hạ giọng, lại bày ra dáng vẻ cười nhưng không cười rồi hỏi một câu vốn dĩ bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn nhưng lại mang đến sự mập mờ khó hiểu.

Vào lúc đó, cô vừa mới giành được bộ phim tài liệu hợp tác với Điện ảnh Bách Tuyên, trên tinh thần nước tới chân mới nhảy, cô dời địa điểm nghỉ ngơi trước đó là đảo Fiji chuyển sang Tây An, chỉ vì buổi triển làm đồng hồ Thiểm Bác này.

Ngoại trừ đồng hồ Thiểm Bác ra thì vẫn còn rất nhiều đồng hồ nổi tiếng trong nước tham gia triển lãm.

Cô và Quý Thanh Hòa chính là gặp nhau ở đó.

Nói nào ngay, trân bảo đầy phòng cũng không lóa mắt bằng Quý Thanh Hòa.

Mấy năm nay Thẩm Thiên Trản dấn thân vào giới giải trí, là kẻ già đời trải qua bao nhiêu chuyện, thịt tươi hay bánh trung thu gì mà chưa thấy qua, thế nhưng lại có thể bị vẻ kinh diễm của anh làm cho sửng sốt tại chỗ.

Dáng người anh không chỉ đẹp mắt mà trên người anh càng có một loại khí chất thần bí, giống như Lâu Lan, lại giống như bồ đề bị cuốn trôi trong các sa mạc, trải qua biết bao thăng trầm, hiện tại tất cả đều mang đến cảm giác nặng nề.

Không thấy tang thương, chỉ còn lại sự từng trải.

Đương nhiên hiện tại sau khi biết anh liên quan đến thời gian và đồng hồ, Thẩm Thiên Trản cũng không ngạc nhiên khi thấy anh có loại khí chất này.

Nhưng cảm giác kinh diễm lúc đó Quý Thanh Hòa mang lại cho Thẩm Thiên Trản dù cho giờ phút này nhớ lại cũng vẫn còn đọng lại dư vị bất tận, khiến trong lòng cô ngứa ngáy khó nhịn.

Có điều phụ nữ mà, am hiểu nhất chính là miệng lưỡi vô tình.


Mặt Thẩm Thiên Trản không chút thay đổi nói: "Chỉ nhớ đồng hồ, không nhớ bitch(*)."

(*)Bitch: điếm.

——

Mạnh Vong Chu hút thuốc ở sân bên cạnh.

Phòng cũ nên cách âm cũng không tính là quá tốt, giọng nói của Quý Thanh Hòa và Thẩm Thiên Trản lúc có lúc không, ngoại trừ nghe không rõ thì góc độ này nếu muốn nhìn vào cũng khá là khó. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Anh ta hút xong một điếu liền cầm thức ăn ra ngoài sảnh cho cá ăn.

Khi trở về còn cố ý đi ngang cửa rồi liếc mắt vào —— Quý Thanh Hòa đang cho cô gái kia xem chiến lợi phẩm đồng hồ của anh.

Anh ta khinh thường "xùy" một tiếng, oán thầm: Lúc trước anh ta có một người bạn Tây Tạng muốn mở mang tầm mắt, vừa mới mở lời, người đàn ông lạnh lùng vô tình kia đã dùng một chữ "cút" để cắt ngang bài diễn thuyết anh ta đã chuẩn bị một ngày. Kết quả, gặp được gái đẹp thì đạo đức hay ranh giới cuối cùng gì cũng mất hết, đồ thiên vị!

Mạnh Vong Chu ném thức ăn cho cá ra ngoài cửa sổ, cầm bình phun nước đi tưới nước.

Trúc phú quý trúc của anh ta đang gào khóc đòi ăn, nói muốn uống chút nước.

Thế là sau khi tưới nước, lau bộ tách trà, quét dọn hiệp hội thì cũng không còn chuyện để cho Mạnh Vong Chu làm, anh ta đột nhiên nhìn nồi lẩu điện trên bàn dài, ánh mắt sáng lên, vui vẻ đưa ra lời mời: "Cô Thẩm, thời gian cũng không còn sớm, hay là đêm nay ở lại cùng nhau ăn lẩu?"

Thẩm Thiên Trản đang suy nghĩ lấy lý do tạm biệt để thuận tiện xin cách thức liên lạc, cô lườm Quý Thanh Hòa đứng dựa vào tường bên cạnh một cái, không thể từ chối ý tốt nên đã đồng ý.

——

Nồi lẩu đã được Mạnh Vong Chu chuẩn bị từ trước, vốn dĩ anh ta đã lên kế hoạch hai ngày này mời mấy người bạn đồng hồ Tây Tạng đến cơ sở của hiệp hội liên hoan, thuận tiện chém gió bàn chuyện cuộc sống, mượn rượu giải sầu.

Nhưng mà không thể đoán trước được điều gì.

Quý Thanh Hòa không nói một tiếng đã đến Bắc Kinh, nhìn bộ dạng kia giống như có dự định ở lâu.


Anh thích yên tĩnh không thích náo, phiền nhất là chuyện Mạnh Vong Chu hay đưa bạn bè đến tứ hợp viện.

Trước mặt anh, Mạnh Vong Chu chưa bao giờ dám lỗ mãng huống chi là vượt qua lằn ranh giới hạn.

Đúng lúc hôm nay gặp Thẩm Thiên Trản, sau khi nhanh chóng bỏ nguyên liệu vào lò vi sóng rã đông thì anh ta lấy ra bày trên chiếc bàn dài, nhiệt tình nói: "Cô Thẩm, đừng khách sáo, cứ ăn nhiều một chút."

Thẩm Thiên Trản sờ sờ chiếc bụng nhỏ bé, trong lòng thở dài một hơi. . . Hồi trưa cô ăn đĩa salad đấy cũng như không.

——

Ba người cũng không quá quen nhau, cho dù nồi lẩu này có thể nhanh chóng làm tăng thêm tình hữu nghị thì tác dụng cũng không quá lớn.

Mạnh Vong Chu nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, lời nói nghẹn cả đêm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà tuôn ra ngoài: "Cô Thẩm là người Bắc Kinh sao?"

"Bắc phiêu(*)." Thẩm Thiên Trản nếm một miếng bánh bao cua, cô nói: "Đã ăn chung nồi lẩu giao tình rồi thì gọi tôi Thiên Trản là được."

(*) Bắc phiêu: sống ở Bắc Kinh nhưng quê quán không phải Bắc Kinh.

Mạnh Vong Chu nhướng đuôi lông mày, vừa nhúng một miếng thịt bò vừa hỏi: "Bắc phiêu? Vậy làm việc ở đâu?"

"Thiên Đăng." Thẩm Thiên Trản lại ăn một con tôm, bận rộn đến mức không có miệng để nói chuyện: "Làm chế tác."

Nghề này đối với cuộc sống của Mạnh Vong Chu thì có chút xa, anh ta nhất thời ngạc nhiên, nói liên miên lải nhải hỏi không ít câu nghe vào liền cảm thấy không quá thông minh, cuối cùng đổi đề tài, liếc nhìn người anh họ của mình: "Vậy cô tìm thợ sửa đồng hồ tại Hành Gia tìm là vì muốn tìm một cố vấn cho hạng mục? Cô và Thanh Hòa quen biết sao lại không trực tiếp tìm cậu ta?" Thậm chí còn tốn công tốn sức, điện thoại hẹn một người chỉ biết sưu tập như anh ta ra để trò chuyện.

Thẩm Thiên Trản dừng đũa lại suy tư mấy giây mới nói: "Hai chúng tôi nói chuyện không hợp."

Mạnh Vong Chu không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí vô cùng đồng cảm. Chỉ là ở trước mặt Quý Thanh Hòa nên anh ta không dám lộ liễu hùa theo, chỉ có thể gật gật đầu, biểu thị thái độ ủng hộ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Im lặng khoảng vài phút sau, Thẩm Thiên Trản cũng ăn no rồi.

Cô vừa thổi Phổ Nhĩ vừa quan sát Quý Thanh Hòa, người đàn ông này từ lúc ăn lẩu đến giờ vẫn chưa nói chuyện.

Người này bề ngoài nhìn thân sĩ nhã nhặn, lộ ra khí tức cao ngạo từ bên trong. Cũng chỉ là ăn lẩu thôi mà vẫn có thể bị số sương khói kia lượn lờ làm cho cả người trở nên thoát tục.

Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh là từ chỗ thầy Quý tìm đến tôi sao?"

Tối qua Thẩm Thiên Trản ngủ không được, cô lật qua lật lại suy nghĩ thật lâu.


Thái độ của Quý Thanh Hòa rõ ràng là biết cô vô cùng cấp bách tìm một thợ sửa đồng hồ có năng lực làm cố vấn cho hạng mục, muốn nói anh chưa từng xem kế hoạch hạng mục thì Thẩm Thiên Trản cô đây có thể đem đầu vặn xuống cho người đàn ông chó chết này làm cầu để đá.

"Nên thôi." Quý Thanh Hòa gật đầu, trả lời tương đối thận trọng: "Nhớ Quý Lân không?"

Anh nhắc thêm: "Đứa trẻ nói em là Nhện tinh động Bàn Tơ."

Thẩm Thiên Trản lập tức liếc nhìn gương mặt nghẹn đỏ của Mạnh Vong Chu, hắng giọng lấy lệ nói: "Tôi biết, anh có hiểu ý tôi đang nói gì không?"

Quý Thanh Hòa nhíu mày, bày ra bộ dạng như vậy thì phải xem biểu hiện của em: "Nó đem bản kế hoạch của em giấu đi, sau đó đưa cho anh xem."

Một chút nữa là Thẩm Thiên Trản đã bị một ngụm Phổ Nhĩ làm cho bỏng miệng: "Anh nói… thầy Quý cũng không nhìn thấy bản kế hoạch của tôi?"

Quý Thanh Hòa hỏi: "Điều này rất quan trọng sao? Ông và bà Mạnh dự định đi du lịch Châu Âu, đã xuất phát rồi."

Thẩm Thiên Trản nghẹn lời.

Nhất thời trong lòng không biết nên có cảm xúc gì.

Cô hiểu ý của Quý Thanh Hòa, dù thầy Quý có nhìn thấy bản kế hoạch hay không thì ông cũng sẽ không hủy bỏ chuyến du lịch Châu Âu. Nhưng nếu như là vì nguyên nhân này, cô thà rằng dời lại thời gian thích hợp để gặp thầy ấy.

"Có lẽ em không biết bà Mạnh là ai đâu." Quý Thanh Hòa chậm rãi ăn một miếng thịt bò, anh nói: "Mạnh Quỳnh Chi, người sáng lập Bất Chung Tuế."

"Hai người cách xa nhau đã lâu, chỉ trông chờ vào việc sau khi về hưu liền du sơn ngoạn thủy, hưởng thụ cuộc sống. Cho dù bị của bản kế hoạch của em hấp dẫn thì cũng chỉ để cho tôi thay thế. Kết quả đều như nhau thì làm gì cần để ý quá trình."

Thẩm Thiên Trản ghét bỏ: "Sức ảnh hưởng của anh và thầy Quý có thể chung một cấp bậc sao? Đừng tự dát vàng lên người."

Quý Thanh Hòa nhàn nhạt liếc nhìn Mạnh Vong Chu đã không thể khống chế nỗi vẻ chế giễu trên mặt anh ta, anh vừa khuấy khuấy đũa trong nồi nước dùng vừa nói: "Thật ra tôi cảm thấy đứa nhỏ Quý Lân này nói chuyện chưa đúng trọng tâm."

Thẩm Thiên Trản mơ hồ cảm thấy không ổn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Quả nhiên!

Một giây sau, người đàn ông chó chết chỉ biết tính toán chi li này liền phản kích: "Nhện tinh động Bàn Tơ không đủ chính xác, em cảm thấy quốc vương Nữ Nhi quốc thì thế nào?"

Thẩm Thiên Trản: "? ? ?"

Đây là ý nói cô đêm đó giống như chưa từng nhìn thấy đàn ông sao?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương