Thẩm Thiên Trản bị người ta sắp xếp, lo âu khó thở nên cả đêm ngủ không ngon.

Sáng sớm hôm sau, cô lấy một bộ đồ trang điểm trong chiếc hành lí vẫn chưa được dọn dẹp, sau đó ngồi trước gương vẽ vời trang điểm suốt một giờ.

Che khuyết điểm, đánh nền, tạo khối, đầy đủ tất cả các bước, gương mặt trở nên vô cùng hoàn mỹ.

Lúc Thẩm Thiên Trản đến công ty thì vẫn chưa qua giờ cơm, cô ghé quán cà phê dưới lầu mua một cốc Arabica Black rồi quét thẻ lên lầu.

Điện ảnh Thiên Đăng là một công ty rất có nhân tính, đa số nhân viên đi công tác đều có ngày nghỉ bù. Có điều phúc lợi này đối với Thẩm Thiên Trản mà nói thì chỉ như một lời nói suông, ngoại trừ cô ra thì ai cũng có phần.

Lúc Thẩm Thiên Trản bước ra khỏi thang máy thì Trợ lý Kiều Hân đã cầm lịch trình chờ sẵn ở cửa.

Hôm nay ngoại trừ có một cuộc họp thì ba giờ chiều cô còn có hẹn với biên kịch xem thử bản thảo.

Thẩm Thiên Trản nghe xong lịch trình trong hai ngày tới liền khẽ gật đầu, quay đầu quét về phía văn phòng: "Tô Tạm đâu?"

Kiều Hân hơi giật mình, nhớ lại vừa rồi Tô Tạm nghe được tiếp tân cảnh báo liền cuống quýt chạy trốn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lựa chọn bán đứng: "Cậu ta nghe chị đến đã chạy lên lầu rồi."

Thẩm Thiên Trản nương theo hướng trợ lý chỉ tay mà liếc nhìn, mặt không chút thay đổi nói: "Nếu cậu ta không muốn trần nhà bị chị phá hủy thì tranh thủ thời gian cút xuống cho chị."

Kiều Hân “Dạ” một tiếng, đưa mắt nhìn Thẩm Thiên Trản tiến vào văn phòng, sau đó lấy điện thoại ra gửi WeChat cho Tô Tạm: "Tiểu Tô tổng ơi !!! Sao ngài lại đắc tội chị Trản rồi?"

Tô Tạm trả lời rất nhanh: "Chị ta đang vào thời kỳ mãn kinh, dễ cáu dễ giận, liên quan cái rắm gì đến tôi?"

Kiều Hân khoanh tay, chỉ đành bất đắc dĩ vừa cắn ngón tay vừa than thở, thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn. Cô suy nghĩ một chút, uyển chuyển truyền lệnh: "Chị Trản muốn gặp cậu gấp, nếu không thì cậu dẫn Chu Diên đến luôn?"

Tô Tạm: ". . ."

Cậu ta cảm thấy một mình Chu Diên có lẽ. . . không đủ.

——

Chửi thì chửi, Thẩm Thiên Trản đã ra lệnh thì Tô Tạm căn bản không dám chống lại.

Cậu ta lề mề nửa giờ, ôm một xấp tài liệu vừa in trên Baidu, mang theo tâm trạng nặng nề giống như viếng mồ mà bước vào văn phòng Thẩm Thiên Trản.

Người bên trong đang ăn salad, ăn rất miễn cưỡng, vô cùng ghét bỏ.


Trái tim nhỏ bé trong lòng ngực Tô Tạm rơi xuống một chút, lại nặng nề thêm mấy phần.

Cậu ta chậm chạp tiến lên, kéo ghế ra ngồi xuống.

Thẩm Thiên Trản nhìn bộ dạng anh ta đưa văn kiện cho cô cứ như là dâng tế phẩm liền nhíu mày trêu ghẹo: "Sao vậy? Văn phòng của chị làm bỏng chân cậu sao? Đợi một chút cũng không muốn?"

Tô Tạm cười cũng không đúng mà không cười cũng không đúng, cuối cùng chỉ có thể kéo ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Tối hôm qua em có trở về tìm một đêm, đừng nói là có người nhận biết Quý tổng, ngay cả những người xung quanh cũng không ai biết Bất Chung Tuế còn có giám đốc điều hành khu vực Trung Quốc." Anh ta vô cùng ủy khuất: "Chị Trản, không phải chúng ta đã đụng phải chuyện thần bí gì đó chứ?!"

Thẩm Thiên Trản liếc mắt nhìn xấp văn kiện dày cộm bên cạnh: "Đã tra không ra thì sao cậu lại soạn được cuốn sách dày như vậy hả?"

"Em tra tư liệu về Bất Chung Tuế, các sản phẩm liên quan và những sự kiện trước đó đều tổng hợp lại đưa cho chị." Tô Tạm lật ra thông tin thứ 57 đã được anh ta xếp góc lại: "Chị nhìn nè, đây là bài phỏng vấn thầy Quý."

Thẩm Thiên Trản ném cái nĩa, rút tờ khăn giấy ưu nhã chạm chạm khóe môi rồi cúi đầu xem.

Số lần thầy Quý phỏng vấn có thể đếm được trên đầu ngón tay, bài này Tô Tạm sửa sang lại từ một tạp chí đăng vào lúc dòng sản phẩm đồng hồ Tuế Mộ ra mắt.

Tuy nói là phỏng vấn nhưng bài viết chỉ chiếm một ô nhỏ, bên trong chỉ toàn là đồng hồ với đồng hồ, chủ yếu nói về cảm hứng thiết kế và ý nghĩa của dòng đồng hồ Tuế Mộ, bên cạnh đó phóng viên cũng đặt câu hỏi cho thầy Quý về người thừa kế kỹ thuật sửa chữa đồng hồ.

Quý Khánh Chấn trả lời rất mập mờ, ông ta không đề cập đến Quý Thanh Hòa cũng không trả lời trực tiếp, chỉ bày tỏ hy vọng rằng tất cả nghệ nhân thủ công có thể tiếp tục kế thừa, dòng sản phẩm Tuế Mộ dưới trướng Bất Chung Tuế cũng sẽ tiếp tục duy trì phong cách cá nhân của ông ta, không ngừng phát triển kỹ thuật thủ công truyền thống, vừa tinh tế vừa khôn ngoan. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Thẩm Thiên Trản quét mắt qua vài lần rồi mới giương mắt hỏi: "Chỉ như vậy?"

Tô Tạm: "Chỉ như vậy."

Giọng nói Thẩm Thiên Trản nháy mắt cao lên vài tông: "Không còn?"

Tô Tạm: ". . . Không còn."

Thẩm Thiên Trản nhức đầu nhéo nhéo mi tâm: "Chị để cậu tìm tin tức liên quan đến Quý Thanh Hòa, không phải để cậu trình bày đức tính tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa."

Cô buông tay, chuyển sang câu hỏi khác: "Cách thức liên lạc đâu? Có tra được không?"

Tô Tạm nhăn nhăn nhó nhó, nửa ngày sau mới trả lời: "Email chính thức của Bất Chung Tuế để liên lạc công việc...có được không?"

Thẩm Thiên Trản đưa tay chỉ chỉ cửa: "Cút."

——


Không thể nhờ cậy Tô Tạm, Thẩm Thiên Trản chỉ có thể tự xắn tay áo lên làm.

Thông tin cá nhân của Quý Thanh Hòa được bảo mật vô cùng tốt, dù là trang web chính thức của Bất Chung Tuế hay Baidu cũng không thể tra ra hoàn toàn.

Thông tin duy nhất liên quan đến Quý Thanh Hòa chính là một bộ tiểu thuyết tình cảm.

Thẩm Thiên Trản nhìn lướt qua, mặt không đổi sắc trực tiếp khép lại máy tính.

Thật ra muốn biết cách thức liên lạc với Quý Thanh Hòa rất đơn giản, đi tìm Tưởng Nghiệp Trình.

Nhưng như vậy sẽ tránh không được việc bị hỏi vài câu.

Ngải Nghệ nói không sai, Tưởng Nghiệp Trình vô cùng nóng lòng hợp tác với Quý Thanh Hòa, ông ta sẽ không thông cảm nguyên nhân vì sao Thẩm Thiên Trản không nguyện ý hợp tác cùng Bất Chung Tuế, chỉ biết không ngừng tạo áp lực để đạt được mục đích.

Tình trạng lúc này vẫn chưa đến đường cùng, cô cảm thấy. . . cô vẫn còn có thể lại giãy dụa được một chút.

——

Sau khi họp xong về tiến độ hạng mục gần đây của Thiên Đăng, Thẩm Thiên Trản tiếp tục đi gặp biên kịch thảo luận bản thảo.

Biên kịch tên Lâm Kiều, hai mươi sáu tuổi, là người Bắc Kinh. Nhà có sân ở giữa, giống như một cái viện thu nhỏ, không lo ăn uống, ngày tháng thoải mái.

Vài năm trước khi Thẩm Thiên Trản vừa chuyển đến Điện ảnh Thiên Đăng, hạng mục đầu tiên của cô chính là kịch bản gốc của Lâm Kiều. Sau này Thiên Đăng phát triển, Lâm Kiều gần như trở thành biên kịch độc quyền của Thiên Đăng, chỉ cần là hạng mục do Thẩm Thiên Trản chế tác, tám chín phần đều có thể thấy Lâm Kiều ký tên.

Bộ phim tài liệu này là khối bánh ngọt khổng lồ, tuy ngon lành nhưng lại khó nhai, ban đầu Thẩm Thiên Trản vẫn chưa cân nhắc đến Lâm Kiều, dự định hẹn với một tổ biên kịch có kinh nghiệm phong phú, thế nhưng lại không chịu nổi việc Lâm Kiều tranh thủ tự tiến cử, Thẩm Thiên Trản nghĩ cũng không thể sử dụng tổ biên kịch chỉ toàn người chưa từng hợp tác trước đó, thế là cho cô ấy một cơ hội.

Cô gái nhà kia rất được, trước khi đi đã nói với Thẩm Thiên Trản như thế này: "Chị Trản, khoảng thời gian này em đều rảnh, nếu chị có kế hoạch lên kịch bản mới thì có thể gọi em, nói không chừng em có thể cho mọi người một số ý kiến mới lạ, đúng lúc em cũng có thể học hỏi một ít từ các biên kịch lớn. Nếu chị không yên tâm, em sẽ ký hiệp ước bảo mật, đảm bảo sẽ khóa miệng thật kỹ."

Thẩm Thiên Trản đang xem bản thảo của cô ấy, nghe vậy cũng không ngẩng đầu mà hỏi: "Không phải gần đây em và nhóm bạn lên kế hoạch đi Nhật Bản sao?"

"Ayo!" Lâm Kiều ăn ngay nói thật: "Đi Nhật Bản làm sao quan trọng bằng cơ hội này."

"Đúng rồi." Cô giống như nhớ đến gì đó liền ngồi xuống lần nữa, "Không phải lần trước chị hỏi em lấy tư liệu ở đâu sao? Em đề cử cho chị ứng dụng này, tuy không phổ biến nhưng đối với những người hành nghề gõ chữ cần có nhiều trải nghiệm như bọn em lại đặc biệt có tác dụng."

Cô ấy lại ngồi xuống, đưa lên cái ứng dụng giống như hiến vật quý —— Hành Gia.


"Có cái này thì dù là nghề nghiệp hay lĩnh vực gì đều có thể nhờ Hành Gia hẹn một chuyên gia gặp mặt nói chuyện trực tiếp."

Thẩm Thiên Trản hơi ngạc nhiên nhìn thoáng qua, gương mặt lộ vẻ hoài nghi.

Lâm Kiều thấy cô không tin liền mở lịch sử trò chuyện ra: "Chị xem, kịch bản lần trước viết về nữ ma đầu luật sư em có tìm vị quân sư này, còn có những lần trước nữa, cố vấn tâm lý, tài chính, tuyển dụng, quản lý thị trường. . ."

"Tô Tạm cũng có đăng ký tài khoản, em đã chụp màn hình lưu lại." Cô chuyển sang album ảnh, lướt lướt đem ảnh cho Thẩm Thiên Trản xem.

Thẩm Thiên Trản vừa nhìn thoáng thì kém chút đã nôn ra máu.

Tô Tạm —— Môi giới điện ảnh, phú nhị đại nhiều năm trong nghề.. Chủ đề am hiểu: Đào tạo và quản lý người nổi tiếng, cách thức tiêu xài gia sản, sinh hoạt hàng ngày của phú nhị đại, các bước để trở thành một vị phú nhị đại tiêu tiền chuyên nghiệp.

Lâm Kiều hiếm khi tìm được một người có thể nói ra, nháy mắt mấy cái, ra hiệu cho cô xem dữ liệu hẹn trò chuyện bên dưới: "600 một lần hẹn, thật sự có hơn hai mươi người từng hẹn qua."

Thẩm Thiên Trản cười cười, vừa lễ phép lại không mất xấu hổ: "Đầu óc Tô Tạm không tốt, sau này em cách xa cậu ta một chút."

Sau khi Lâm Kiều đi, Thẩm Thiên Trản đăng ký một tài khoản du khách. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Các loại nghề nghiệp bên trong Hành Gia xuất hiện, ngay cả nghề không phổ biến như sửa đồng hồ cũng có vài ba cái linh tinh.

Thẩm Thiên Trản sàng lọc ra một số khu vực, vị trí tại Bắc Kinh chỉ có một vị là nhà sáng lập của Sảnh Thời Gian(*), có chứng nhận là phó chủ nhiệm Hiệp hội sưu tập đồng hồ tại Bắc Kinh.

(*) Sảnh Thời Gian: một gian nhà lớn hoặc cửa hàng lấy tên “Thời gian”.

Cô cẩn thận tham khảo đánh giá ở dưới, do dự mãi mới đặt một cuộc hẹn trò chuyện.

Thẩm Thiên Trản nghĩ đối phương sẽ không phản hồi nhanh nên tạm thời gác lại việc này, chuẩn bị tan làm.

Không ngờ.

Thẩm Thiên Trản vừa mới mở cửa chiếc BMW ra thì điện thoại của Hành Gia đã gọi đến.

Cô trả phí, lên xe kết nối với bluetooth rồi bắt đầu nghe.

Giọng nói của đối phương nghe qua có vẻ cũng trạc tuổi cô, vừa du dương vừa rõ ràng, đầu tiên là tự giới thiệu, sau đó lại hỏi thăm Thẩm Thiên Trản cần tham khảo ý kiến gì về đồng hồ.

Thẩm Thiên Trản nói: "Sửa chữa đồng hồ."

Đối phương chần chờ một chút rồi hỏi: "Cô có đồng hồ hỏng cần tìm hiểu nội dung sửa chữa hay muốn tôi cho cho cô một số ý kiến hoặc những việc lưu ý về phương diện sửa chữa đồng hồ?"

Trong nháy mắt, đại não của Thẩm Thiên Trản trống không.


Mục đích của Thẩm Thiên Trản rất đơn giản, cô muốn tìm một chuyên gia có am hiểu sâu trong lĩnh vực này để cung cấp và hướng dẫn chuyên môn cho hạng mục. Đối phương hỏi cô những câu hỏi vừa cụ thể vừa chi tiết lại khiến cô nhất thời nghĩ không ra bản thân muốn hỏi gì.

Ngay khi cô ngập ngừng, đối phương lại thúc giục: "Ba mươi phút bốn trăm tệ đấy, cô không chỉ lãng phí thời gian mà còn tiền tài. . ."

Ngày thường Thẩm Thiên Trản tiêu xài đã quen, một chút đau lòng cũng không có, cô đang bị kẹt trong dòng xe giờ cao điểm tan làm, không nhanh không chậm nói: "Vậy nói cho tôi những vấn đề mà hầu hết đồng hồ sẽ gặp phải đi."

Đối phương chắc chắn cô đây là đang muốn lãng phí thời gian và tiền bạc, anh ta thở dài đáp: "Nguyên nhân thì có rất nhiều, nước vào, pin không có điện hoặc là đồng hồ yếu, bánh răng ngừng quay. Đối với loại đồ vật máy móc này thì vấn đề lớn nhất cũng là đơn giản nhất chính là thời gian không đi, cũng không phải mỗi lần trục trặc đều biết nguyên nhân bị hư, còn cần phải tháo rời linh kiện đi kiểm tra mới có thể xác định cách sửa chữa."

Anh ta lẩm bẩm: "Tôi không phải chuyên gia về phương diện sửa chữa, nếu cô hỏi tôi về cách giám định và thưởng thức đồng hồ hay đồng hồ đeo tay nào có giá trị thì đã không phí 30 phút này rồi."

Thẩm Thiên Trản không nói tiếp.

Giờ phút này cô đang suy nghĩ tại sao bản thân lại phí thời gian làm một việc rõ ràng không hề có hiệu suất như vậy, vừa không mang lại kết quả vừa không có linh cảm dẫn dắt.

Hoàn toàn chính xác, lãng phí thời gian, lãng phí tiền tài.

Cô mất hết cả hứng, lúc đang định nói một câu kết thúc đã nghĩ sẵn trong đầu rồi cúp máy thì đối phương bỗng nhiên nói: "Cô chờ chút."

Kẹt xe, Thẩm Thiên Trản không đi được, cô cũng không quan tâm là chờ hay không chờ.

Cô nghe thấy tiếng dép lê trên mặt đất, sau đó là âm thanh cửa gỗ bị đẩy ra, điện thoại được đưa cho người khác: "Khách hàng của tôi, muốn nghe ý kiến về việc sửa chữa đồng hồ, giúp tôi tiếp một chút?"

Trong giây phút im lặng ngắn ngủi, Thẩm Thiên Trản không biết là cảm ứng được điều gì hay xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ. Trái tim của cô giống như bị ai đó bóp nghẹn lại, bất chợt treo lên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi ở đầu dây bên kia mang theo chút lười nhác, không kiên nhẫn, không có cảm xúc gì vang lên, trái tim Thẩm Thiên Trản khó khăn lắm mới rơi xuống thì nay lại rơi vào vực sâu không đáy khác.

Quý Thanh Hòa hỏi: "Nói chuyện gì?"

Cũng không biết là đang hỏi ai, anh ta rõ ràng là không có chút kiên nhẫn nào: "Không nói thì cúp."

Đúng là cuộc sống không có chỗ nào là không gặp lại.

Nội tâm Thẩm Thiên Trản giờ phút này vô cùng phức tạp, không nên làm chuyện tương tự, tâm trạng hiện tại của cô chính là kiểu ngựa bùn nằm sấp trên đất cỏ. . . Không phải cỏ, mà là ngựa bùn.

Ngay lúc cô ngầm thừa nhận chờ đối phương tắt máy thì Quý Thanh Hòa vốn dĩ yên tĩnh, ba giây sau đột nhiên hỏi: "Thẩm Thiên Trản?"

Gì?

Cô không nói chuyện cũng có thể nghe được cô là Thẩm Thiên Trản?

Giống như biết được lúc này cô đang nghĩ gì, tiếng cười của đầu dây bên kia trầm thấp, anh nói: "Tiếng thở dốc hơi quen tai."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương