Mang em cùng thời gian giấu đi
-
Chương 51:
Trong phòng chỉ có ánh sáng của chiếc đèn pin, nghiêng nghiêng rủ xuống ở sau lưng cô, chia cắt sự lạnh lẽo trong phòng thành những chùm bụi ngưng tụ và những tia ẩm ướt.
Mùi hương lạnh lẽo quen thuộc trên cơ thể người đàn ông xen lẫn cảm giác ớn lạnh, phả thẳng vào mặt.
Thẩm Thiên Trản vừa tỉnh lại từ giấc mơ này đến giấc mơ khác, rồi lại rơi vào cú sốc và sự bối rối mới dệt ra trước mắt.
Tại sao Quý Thanh Hoà lại ở đây?
Anh vào phòng cô bằng cách nào?
Theo lẽ thường mà nói, cho dù anh không ở Bắc Kinh hay Tây An, thì cũng không nên xuất hiện ở đây.
Cô đi chân trần trên sàn lạnh đến mức hơi co quắp lại, chiếc áo khoác khoác hờ trên vai chỉ còn lại một chút hơi ấm.
Thẩm Thiên Trản lạnh đến phát run, cô rất muốn nghi ngờ rằng đây là một giấc mơ, nhưng trận bão tuyết bên ngoài cửa sổ khiến những tấm biển quảng cáo kêu ra âm thanh cót két và đè nặng lại vô cùng chân thực.
Cô chẳng thể lừa dối mình nữa, do dự nghiêng đầu: “Quý Thanh Hoà?”
Quý Thanh Hoà ừ một tiếng, cánh tay đang vây sau lưng cô buông xuống, gỡ lấy chiếc gạt tàn mà cô đang nắm chặt: “Ở khách sạn lại không khoá cửa?”
Anh thản nhiên đặt gạt tàn thuốc trở lại bàn làm việc, ánh sáng của đèn pin chiếu đến sau lưng cô, soi từ trên xuống dưới, tự nhiên thành thạo như đã làm rất nhiều lần, không tránh khỏi một chút nghi ngờ.
Thẩm Thiên Trản nhìn theo ánh mắt của anh rồi nhìn lại chính mình.
Cô không có thói quen mặc quần áo giữ nhiệt, thứ nhất là nó quá rườm rà và gò bó, điều này khiến cô không thể tạo ra những tư thế hấp dẫn và quyến rũ trong lúc ngủ; thứ hai, là để duy trì hình tượng, muốn giữ phong cách ăn mặc táp, mỹ, tuấn, tuyệt, thì phải hy sinh; thứ ba, trong nhà ở Bắc Kinh quá ấm, những bộ quần áo giữ nhiệt như một mảnh bọc ni lông, đủ để khiến cô bốc hơi bất cứ lúc nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Với một người phụ nữ luôn chú ý hình tượng một ngày 25 tiếng như cô, đương nhiên sẽ chú ý đến bộ đồ ngủ mình đang mặc.
Đồ ngủ và các loại tất trong vali của Thẩm Thiên Trản chiếm 1/5 diện tích, từ ren cho đến lụa, sau đó chia nhỏ thành xẻ ngắn, xẻ dài vô cùng sexy. Hôm nay, vừa hay, cô mặc bộ lụa ren cực kỳ bó sát, dài ngang đùi.
Cô kéo chiếc áo khoác lông nửa kín nửa hở, nhưng vẫn không ngăn được cảnh ghồ ghề vô cùng phong tình ấy.
Vốn dĩ, ngủ thì cũng đã ngủ rồi, có bị nhìn thì cũng chẳng sao, huống hồ cô còn ăn mặc như này, mặc dù chiếc váy ngủ này quá gợi cảm và bó sát người.
Nhưng với việc đột nhập vào ban đêm, tình huống này cũng là mở đầu cho hành vi phạm tội.
Không biết là do thời tiết quá lạnh nên chỉ số IQ của cô bị giảm sút, hay là cảnh tượng trước mắt cô quá phi lý, Thẩm Thiên Trản đã bị sốc, não bộ nhất thời không theo kịp. Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, cô chỉ nghĩ về "ghồ ghề, thêm cả tốt, sắc, tình " “Liệu nó sẽ bị hiểu lầm là một lời gọi mời cùng lên giường không?"
Không đợi cô sắp xếp lại những điểm này, ánh mắt Quý Thanh Hoà rơi đến chiếc chân trần của cô, hơi hơi cau mày: “Em về giường trước đi?”
Không đợi cô từ chối, anh cúi người, ép váy ngủ của cô, rồi ôm cô trở lại giường.
Thẩm Thiên Trản bị dọa cho giật mình, ôm lấy cổ anh để giữ thăng bằng trong vô thức, lời thì thầm trên môi quá giả tạo, liền bị cô nuốt lại. Cô ổn định lại tinh thần, hắng giọng hỏi: “Anh vào bằng nào?”
Quý Thanh Hoà liếc nhìn cô một cái, nói đùa: "Em hỏi chân nào vậy?"
Thẩm Thiên Trản định nói "Chỉ có hai chân, anh cho em biết em phải hỏi cái nào", nhưng lời nói đến đầu môi, cô chợt nhận ra có điều gì đó không đúng trong giọng điệu của anh, đợi đến khi nhận ra anh lại đùa, bản thân tức giận liền ngọ nguậy rồi ngã xuống giường.
Vốn dĩ cô rất hoảng sợ khi thấy một người đàn ông lạ mặt đột nhập vào nhà lúc nửa đêm, sau khi khẳng định đó là người quen đã "gây án". Trong lòng Thẩm Thiên Trản từ đầu đến cuối không giữ được bình tĩnh, nhưng cho dù có bối rối và ngượng ngùng như thế nào thì cũng biến mất sau khi ôm eo anh.
Quý Thanh Hoà dường như không hề biết gì về ba phút nguy hiểm và đáng sợ trên chuyến tàu lượn siêu tốc của mình, anh ngồi ở mép giường, ôm lấy đôi chân đã lạnh đến mức không còn chút nhiệt độ nào: "Sợ à?"
Thẩm Thiên Trản nghe vậy liền muốn chế nhạo: "Nửa đêm anh đang ngủ ngon, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt vào nhà. Anh không sợ sao?"
“Sợ mà không biết khoá cửa?” Quý Thanh Hoà nắm lấy bàn chân muốn thu lại của cô, dùng ngón tay hơi nóng nhéo nhéo mắt cá chân của cô, cũng không dùng nhiều sức, chỉ ấn nhẹ xuống, từ lòng bàn chân đến bắp chân, cô cảm thấy đau nhức trong chốc lát.
Đèn pin đặt trên tủ đầu giường, chùm sáng ngưng tụ thành hình cái quạt, chiếu rọi một nửa trần nhà. Tuy không sáng, nhưng lại khiến đôi mắt đang rũ xuống của Quý Thanh Hoà trở nên dịu dàng.
Phụ nữ là loài động vật rất dễ phát tán suy nghĩ, tự động thêm thông tin cho não.
Cảnh này giống như một thước phim trong bóng tối khiến cô lập tức suy tính đến những khó khăn khi anh tới đây, trong lòng dịu lại, ngay cả giọng nói cũng vậy. “Khách sạn vừa mất nước vừa mất điện, bên ngoài lại gió lớn cùng bão tuyết. Sợ ngủ say quá, ban đêm xảy ra chuyện không ngờ đến, nên không khoá cửa.” Không ngờ, tai nạn còn chưa đến, vị khách không ngờ tới đã đến rồi.
Chân cô ấm dần lên dưới sự đụng chạm của Quý Thanh Hoà, anh buông ra, để cô thu vào trong chăn, ánh mắt rơi từ gương mặt không rõ ràng của cô xuống khoảng không bên cạnh: "Nếu em không phiền, để anh dựa vào một chút được không?"
Khi nói, anh hơi quay mặt lại, khiến Thẩm Thiên có thể nhìn thấy sự mệt mỏi không thể che giấu được của anh.
Thẩm Thiên Trản không trả lời, nhích người ra phía mép giường, nhường chỗ cho anh.
Chăn vốn đã hơi lạnh, hai chân còn chưa chạm tới thành giường, cô không khỏi khẽ rít lên.
Quý Thanh Hoà như thấy được điều thú vị, ngồi xuống giường, ở bên cạnh cô, hai chân vắt lên nhau, chủ yếu buông thõng ở bên giường: "Vốn dĩ là muốn đi Tây An ..." Giọng anh là hơi trầm, rồi ho nhẹ, sau đó tiếp tục: "Trước khi đi anh thấy trận bão tuyết ở Vô Tích không có dấu hiệu rừng, đoán rằng thời tiết sẽ xấu đi, vì vậy anh tạm thời thay đổi lịch trình.”
Thẩm Thiên Trản hỏi: “Anh đến lúc nào vậy?”
“Hôm qua.” Quý Thanh Hoà nghiêng người nhìn cô, "Mới vừa đến đây."
“Nửa đường hơi do dự, sợ đến rồi sẽ hoàn toàn ngược lại.” Anh lắc lắc ngón tay, nhíu mày tự giễu: “Lúc không gọi được cho em, anh cái gì cũng không nghĩ tới liền tới đây.”
Giọng anh rất trầm, như những hạt mưa từ mái hiên lăn xuống thảm cỏ, lúc đầu có âm thanh, từ xa mà đến. Khi ngắt giọng thì mơ hồ, như rơi vào trái tim cô, cảm động hơn bao giờ hết. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Tiếng gió ngoài phòng thổi vù vù, bông tuyết tung hoành, nhưng Thẩm Thiên Trản cảm thấy chiếc chăn bông hơi ẩm trên người dường như không lạnh lắm.
Cô nhớ đến việc Tô Tạm có nói đến là nhận được điện thoại của anh vào trưa nay, là một góc trái tim cô chùng xuống bất ngờ. Nơi sâu thẳm trong trái tim đã mất cảnh giác và chìm xuống.
“Tô Tạm nói với anh là đoàn phim ở khách sạn này?”
Khoé môi Quý Thanh Hoà cười nhạt, quay đầu lại, nói: " Ừ, tuyết đã phủ kín đường, Minh Quyết và anh theo sau một chiếc xe xúc tuyết chở vật tư mà vào đây.”
“Có rất nhiều ô tô muốn vào cơ sở phim và đường cao tốc bị chặn, một nửa trong số họ được thuyết phục quay trở lại và một nửa đang xếp hàng."
Thẩm Thiên Trản hơi bất ngờ: “Minh Quyết đến cùng anh?”
Ý cười trên khoé môi Quý Thanh Hoà ngày càng đậm, anh ý vị sâu xa nhìn cô, nói: “Biết em ở đây chịu khổ cực, không thể tay không mà đến.” Anh đứng dậy, không hề khách sáo cầm lấy gối rồi đặt sau gáy: “Đem đồ ăn nhanh và nước khoáng, đưa cho Tô Tạm và Minh Quyết cất đi rồi.”
Anh nói một cách hời hợt, dường như việc lấy trợ lý cao cấp của Bất Chung Tuế làm chân sai vặt chẳng là gì to tát, trán anh hơi rủ xuống, mặt cũng cúi gằm, có chút mệt mỏi: “Khách sạn hết phòng trống rồi.”
Quý Thanh Hoà ngước mắt lên, giọng điệu bình tĩnh: “Khách sạn gần nhất cách đây mười km.”
Thẩm Thiên Trản nghe ra được ý trong trong lời nói của anh——Đêm nay anh muốn ở lại đây.
Ngoài trường quay và địa điểm quay, các nơi được xây dựng trong cơ sở điện ảnh và truyền hình là khách sạn, các cửa hàng tại khu phố sầm uất cách đó ít nhất ba km.
Mà cách khách sạn xung quanh đây, có từ nhà khách đến phòng bốn sao. Tuy nhiên, do trường quay và địa điểm quay gần nhau, nên hầu hết ê-kíp sẽ ở chung khách sạn, cung cấp cho đoàn làm phim sử dụng.
Buổi trưa ngày hôm nay, khi Thẩm Thiên Trản cùng Tô Tạm đến phòng của Tiêu Thịnh để thảo luận về các bước tiếp theo, họ nghe thấy người viết kịch đang tranh cãi với anh ta trong phòng. Trong đó, có nói đến việc đoàn làm phim đã thay đổi khách sạn một lần do không đủ kinh phí, một nhóm nhỏ các thành viên vẫn ở khách sạn cách đó 3 km vì họ không muốn chuyển ra ngoài và rất bất tiện trong việc quản lý.
Vài ngày trước bão tuyết ngày càng lớn, thật khó để thuyết phục một nhóm nhỏ các thành viên trong đoàn làm phim dọn đến ở cùng, các khách sạn xung quanh cũng chẳng còn phòng trống.
Nói cách khác, vấn đề thực sự lúc này là nếu cô không thu nhận và giúp đỡ Quý Thanh Hoà , thì anh chỉ có thể ngủ ở ngoài đường.
Đột nhiên tình thế đảo ngược, Thẩm Thiên Trản, người đã lĩnh hội quyền lực của Quý Thanh Hoà: "..." Tại sao không vui, ngược lại có chút tiến thoái lưỡng nan?
-------------
Tại ga-ra của khách sạn.
Tô Tạm mượn hai chiếc áo khoác quân dụng của phục vụ, quấn rất chặt để đi đưa đồ.
Cậu mới ngủ được không lâu vào lúc rạng sáng, thì bị tiếng gõ cửa đánh thức, quản lý dẫn theo cô gái ở quầy lễ tân đến trước cửa phòng, nói với cậu rằng có người tìm.
Đang buồn ngủ muốn chết, mặt cậu tối lại, chỉ để hé cửa: “Vào lúc này, tìm tôi?”
Thấy cô gái ở quầy lễ tân gật đầu khẳng định, Tô Tạm nhếch môi, giễu cợt: "Phục vụ đặc biệt? Đang có bão tuyết mà vẫn làm?"
Cô gái có chút xấu hổ, nhìn thấy thái độ muốn đóng cửa và rời đi bất cứ lúc nào của đối phương, cô vội vàng nói: "Người đó họ Minh, đang đợi anh ở dưới lầu.
Tô Tạm nhất thời muốn chửi thề, ngây ra vài giây, mới mở cửa "Họ Minh? Có mấy người?"
“Hai người đàn ông, rất cao……”
Không đợi cô gái nói hết, Tô Tạm vội vàng ngắt lời: “Cô đợi tôi một chút, tôi đi thay quần áo.” Cậu đóng sầm cửa lại, lúc đi ra, quần áo chỉnh tề, đang định xuống lầu, nhìn thấy quản lý theo sau, trong đầu lóe lên một tia sáng, vội vàng ngăn người lại: "Anh không cần đi, đặt thêm hai phòng nữa là được."
Quản lý khó xử: “Hết phòng rồi……”
“Hết phòng rồi?” Đầu Tô Tạm truyền đến một trận ong ong, cậu không kiên nhẫn liền sờ lấy ót, phất tay đuổi người: “Được, được, được, tôi biết rồi. Không còn sớm nữa, anh mau về nghỉ đi.”
Người vừa rời đi, Tô Tạm tự cảm thấy bản thân thật chu đáo, tràn đầy ủ rũ đi xuống sảnh khách sạn đón tiếp ông chủ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Tất cả những gì xảy ra ngay sau đó, Tô Tạm giống như một người làm mối đồng thời cũng như con rối ở trong câu chuyện này, cho đến khi cậu dẫn Quý Thanh Hoà đến trước cửa phòng Thẩm Thiên Trản, lương tâm của cậu cuối cùng cũng trở lại: “Quý tổng, em nghĩ chuyện này không được tốt cho lắm."
Quý Thanh Hoà nghiêng người nhìn, im lặng hỏi.
Tô Tạm bị ánh mắt lạnh như băng của anh làm cho run rẩy, vẫn kiên trì tới cùng: “Hay là để em gọi chị ấy dậy trước, rồi anh hẵng vào được không ?"
Quý Thanh Hoà hiếm khi nhẹ nhàng cười, nói: "Cậu lo lắng cái gì chứ?"
Ngay trước mặt Minh Quyết, Tô Tạm phải một đấu hai dự do dự và xấu hổ khi làm lộ ra âm mưu của sếp. Nhưng sau khi nghĩ lại, Quý Thanh Hoà đối xử với Thẩm Thiên Trản ra sao có lẽ vẫn là một ẩn số, tạ ơn trời vì Thẩm Thiên Trản đã không làm gì với Quý Thanh Hoà, dù nhìn thế nào đi nữa thì người trong nhà ấy đều không phải chịu thiệt thòi.
Nghĩ đến đây, cậu đứng thẳng người, hiên ngang lẫm liệt: "Được, em đưa anh vào trong. Cùng Minh Quyết thu dọn đồ đạc xong, em sẽ đến gọi anh, sắp xếp phòng nghỉ cho anh."
Quý Thanh Hoà không nói gì chỉ cười cười.
Ban đầu Tô Tạm cảm thấy là không có vấn đề gì, nhưng sau khi nhận thấy nụ cười này của Quý Thanh Hoà có bao nhiêu ý vị sâu xa, cậu dừng lại, thiếu chút nữa dậm chân tại chỗ. Bị Minh Quyết ngăn lại, cậu quay đầu lại chất vấn: "Tôi có phải lại bị sếp của anh tính kế không?"
Minh Quyết không để ý tới từ "lại " trong lời nói của cậu nở một nụ cười và nói: "Không có”.
Tô Tạm vừa nhíu mày, liền nghe thấy Minh Quyết nói: “Người mà anh ấy tính kế, từ đầu đến cuối chỉ có một.” Ngụ ý là: Cậu không xứng để anh ấy động đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook