Có điều có uống rượu hay không cũng không quan trọng.
Quý Thanh Hòa nói muốn tỉnh rượu, thì anh chính là đang say.
Luật của kẻ mạnh luôn được áp dụng mọi lúc mọi nơi.
——
Lịch trình của Thẩm Thiên Trản vội vã cho nên ngoại trừ vali ra thì trong tay cô cũng không còn thứ gì khác.

Cô nghĩ Quý Thanh Hòa đường đường là giám đốc điều hành, có lẽ cũng sẽ không đi xe buýt công cộng ở trạm số 11 từ sân bay đến đây, thế là dứt khoát kêu Tô Tạm đi lấy xe, một mình cô quay về phòng.

Sau khi bữa tiệc giải tán, trong phòng trở nên lạnh lẽo, người đi trà cũng lạnh.

Quý Thanh Hòa ngồi một mình trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Đèn trên trần tỏa sáng chiếu xuống khắp người anh.

Lúc Thẩm Thiên Trản tiến vào động tĩnh không hề nhỏ, không biết là lười để ý đến cô hay là cố ý cho cô ra oai phủ đầu, cho đến khi cô ngồi xuống, Quý Thanh Hòa mới mở mắt ra, cùng cô đối mặt.

Không có người ngoài, sắc mặt của Quý Thanh Hòa cũng không còn lạnh nhạt thờ ơ như trong bữa tiệc. Anh tháo mắt kính xuống, hai mắt khép hờ, hơi nhíu mày lại.

Tầm mắt lại chạm phải đôi tay cấm kỵ kia, toàn bộ lực chú ý của Thẩm Thiên Trản không thể tránh được mà bị hấp dẫn lần nữa.

Nếu không như vậy thì làm sao có câu phụ nữ chính là loài động vật giỏi liên tưởng nhất.

Thẩm Thiên Trản nhìn tay anh, trong đầu lập tức không nhịn được mà vẽ ra bộ ảnh mười tám bức tranh cấm.

Vì để che giấu xấu hổ cô liền ho nhẹ, cố gắng để biểu hiện của bản thân vừa ổn trọng vừa khôn khéo: “Tôi đi gọi bình trà, chúng ta vừa uống vừa trò chuyện?”

Tay Quý Thanh Hòa xoa mày dừng lại, lúc mở mắt ra lần nữa thì đáy mắt đã trong trẻo lạnh lùng.

Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thả tốc độ thong thả, giọng nói vừa lạnh nhạt vừa cứng nhắc: “Em để tôi đợi 30 phút.”

Hiển nhiên, chính sách xoa dịu đối với Quý Thanh Hòa là vô dụng.

Có điều cô vốn dĩ cũng không định giảng hòa.

“Nếu thời gian quý giá, vậy đi thẳng vào vấn đề đi.” Thẩm Thiên Trản lấy hộp thuốc ra, cầm điếu thuốc lên.

Cô không quá nghiện thuốc lá, chỉ khi gặp dịp thì chơi mới hút hai hơi cho vui. Ngậm điếu thuốc trong miệng, đầu lưỡi vừa mới chạm vào đã bị cô từ từ phun ra: “Tổng giám đốc Quý xuất hiện ở đây không phải là ngẫu nhiên đó chứ?”

Quý Thanh Hòa cười nhẹ, ánh mắt dừng lại ở gạt tàn thuốc kế bên tay trái cô, giọng điệu không cho phép cự tuyệt: “Tắt.”


Thẩm Thiên Trản híp mắt không nghe theo.

Đừng nói là tắt thuốc, cô thậm chí còn cố ý búng búng tàn thuốc ngay trước mặt anh.

Cô như vậy giống hệt như các em gái đang trong thời kỳ phản nghịch, thế nhưng cho dù cô có làm vậy cũng không khiến cho Quý Thanh Hòa cảm thấy không dễ chịu, anh nghiêng người đem bật lửa và điếu thuốc vứt vào sọt rác bên cạnh: “Không nghe lời thì cuối cùng chính là như vậy.”

Thẩm Thiên Trản sững sờ, cảm thấy không thể tin được: “Anh có bệnh sao?”

Quý Thanh Hòa nhìn cô, thong thả ung dung nói: “Lời khuyên hợp lý.” Thế nhưng ánh mắt kia rõ ràng là có vài phần áp bách.

Người đàn ông này không hề ôn hòa như vẻ bề ngoài, Thẩm Thiên Trản biết rõ điều này.

Cô nhấp môi không nói, định dùng sự im lặng để tỏ vẻ kháng nghị.

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, làn khói mỏng manh nhẹ nhàng bay lên trên, cuối cùng cô vẫn không hút.

Đang lúc giằng co, điện thoại Thẩm Thiên Trản đột nhiên vang lên.

Cô lấy trong túi ra xem, là Tô Tạm, cô không nghe mà tiện tay tắt máy rồi ném lên trên bàn: “Nếu Tổng giám đốc Quý không có dặn dò gì thì tôi đi về trước, tài xế công ty còn đang chờ chở tôi về đấy.”

Quý Thanh Hòa từ chối cho ý kiến: “Tôi cho rằng giữa chúng ta người không chờ kịp nhất hẳn là em.”

Lời này thật sự khiến người ta phải tức giận.

Suýt nữa Thẩm Thiên Trản đã tức giận đến bật cười, “Tháng sáu, tôi nghỉ phép đến Tây An xem triển lãm đồng hồ, không tính quãng đường đi tới đi lui thì tổng cộng dừng lại ba ngày. Cùng anh ở Hẻm 3 Thanh Hà là đêm cuối, sáng sớm hôm sau tôi đã trở về khách sạn trả phòng rồi quay lại Bắc Kinh. Tây An và Bắc Kinh xa như vậy, tôi còn không ngờ có ngày sẽ gặp lại anh.”

Ngụ ý của lời này chính là nếu anh không xuất hiện ở Bắc Kinh, xuất hiện trước mặt cô, thiết nghĩ mọi thứ sớm đã là kết thúc có hậu.

Về điểm này thì Quý Thanh Hòa tán đồng.

Sau khi mở đầu, tiếp theo đó liền trôi chảy không ít.

Thẩm Thiên Trản suy nghĩ mấy giây, bắt đầu hỏi lại: “Trong các mối đầu tư mạo hiểm thì Thiên Đăng vẫn luôn rất cẩn thận, bên đầu tư phần lớn ở trong giới truyền thông. Từ trước đến nay tôi không thích cùng người ngoài nghề nói chuyện làm ăn, việc hợp tác với Bất Chung Tuế là do ai bắt đầu?”

Câu này khiến Quý Thanh Hòa hơi khó trả lời.


Anh nhíu mày, ý bảo: “Đổi câu hỏi khác đi.”

Thẩm Thiên Trản cười một tiếng, đưa ra một câu hỏi càng sắc bén hơn: “Tôi và Bất Chung Tuế trước giờ không qua lại, trước kia cũng chưa từng nghe qua Bất Chung Tuế có đầu tư vào điện ảnh. Tổng giám đốc Quý từ Tây An đuổi đến đây là ngụ ý muốn ngủ xong trả phí sao?”

Dứt lời, trong phòng yên tĩnh đến nỗi thời gian giống như cũng yên lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.

Quý Thanh Hòa nhướng mắt.

Trên mũi anh có một vết nông do gọng kính đè lên, dưới ánh đèn chiếu rọi, dấu vết kia càng hằn lên khiến mũi anh dường như càng thẳng hơn.

Thẩm Thiên Trản thấy anh nở một nụ cười hờ hững, cô không để ý chút nào, dường như không hề đem sự xem thường và ánh nhìn khắc nghiệt kia đặt vào lòng.

Trong nháy mắt, cô giống như súng mù pháo lép, nòng súng như bị chặn bởi sợi bông, không phát ra chút tiếng động nào.

“Thẩm Thiên Trản, đầu óc của em đâu rồi?” Ánh mắt anh bình tĩnh, giống như đang nhìn cái bình hoa, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Nếu như thật sự muốn tiền thì e rằng đêm nay em đã phá sản tại chỗ này rồi.”

Thời gian tựa như có vạch chia sẵn, mỗi câu mỗi chữ của anh đều giống như gông xiềng, nặng nề mà đánh vào lòng Thẩm Thiên Trản.

Lòng phản nghịch không chịu thua của phụ nữ nổi lên, suýt chút nữa thì cô đã buột miệng thốt ra “Tôi cũng không rẻ vậy”, may là lý trí vẫn chưa hoàn toàn đánh mất, ánh nhìn lạnh băng của anh làm cô hoàn toàn thanh tỉnh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Cho đến giờ phút này, Quý Thanh Hòa rốt cuộc cũng ý thức được rằng cách suy nghĩ của anh và Thẩm Thiên Trản không giống nhau, không chung một kênh.

Trả phí?

Anh cười nhẹ, nụ cười muốn bao nhiêu trào phúng thì có bấy nhiêu trào phúng.

“Tôi làm chuyện hoang đường, lương tâm bất an nên muốn gánh vác trách nhiệm.” Anh đứng dậy, giống như không muốn tiếp tục cùng cô nói thêm một chữ nào nữa: “Xem ra hiện tại lại khiến cho em bối rối.”

Trước khi rời đi hoàn toàn, giọng nói Quý Thanh Hòa đè thấp xuống, phảng phất giống như dán bên tai cô: “Tôi đối với Chế tác Thẩm là tình thâm sâu, không cần trả phí, hy vọng sau này Chế tác Thẩm sẽ không có yêu cầu gì mà tìm đến cửa.”

Thẩm Thiên Trản ngây ra như phỗng.

Cô quay đầu, trơ mắt nhìn người đàn ông chó chết này rời đi, giơ tay quăng gối ôm.


Móa!!! Bà đây đúng là bị mù mà!!!!

——

Tô Tạm ở bãi đỗ xe ngầm của khách sạn chờ hơn hai mươi phút mới thấy Thẩm Thiên Trản xuất hiện.

Cậu ta thấy cô xuống một mình, không nhịn được liền nhìn nhìn về phía sau: “Chị Trản, Tổng giám đốc Quý không xuống cùng chị sao?”

Thẩm Thiên Trản liếc cậu ta, cô không phản ứng lại, âm thầm lấy ra tập ghi chú ghi lại Tô Tạm “Cái hay không nói, nói cái dở”.

Lúc này cô đã vô cùng mệt mỏi, lên xe liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tô Tạm thấy sắc mặt Thẩm Thiên Trản không tốt cũng không dám để cô không thoải mái, cậu đưa cô về thẳng tiểu khu, đang định dọn hành lý đưa Phật đưa đến tận Tây Thiên thì Thẩm Thiên Trản xua tay, ý bảo để đồ vật ở đó là được: “Chị đẩy vào thang máy là được rồi, cậu về sớm một chút đi.”

Tô Tạm đã quen việc Thẩm Thiên Trản nói là làm, cũng không khăng khăng giữ lại: “Vậy chị nghỉ ngơi sớm một chút, công việc sáng mai sẽ cho chị lùi lại buổi chiều, chị nghỉ ngơi đủ rồi thì hẳn đi làm lại.”

Thẩm Thiên Trản gật gật đầu, lúc xoay người đem hành lý đẩy vào thang máy thì nhớ đến chuyện gì đó, lại gọi Tô Tạm: “Cậu tiết lộ cho Ngải Nghệ bao nhiêu chuyện rồi?”

Tô Tạm sớm đã đoán được Thẩm Thiên Trản muốn tính sổ với cậu ta, cả một buổi tối đều lo lắng đề phòng rất ư là nhàm chán.

Thật ra cậu ta rất vô tội.

Người như Ngải Nghệ rất mưu trí, còn rất giỏi ngụy trang. Lúc nói bóng nói gió thăm dò tin tức liền tự nhiên đến mức giống như là bạn bè cũ quan tâm nhau.

Khoảng thời gian Thẩm Thiên Trản ra nước ngoài đi công tác thì Ngải Nghệ đã đến công ty, nói rằng sẽ ủy thác cho Hướng Thiển Thiển một bộ phim mới độc nhất vô nhị.

Thị Duyệt và Thiên Đăng hợp tác nhiều năm, quan hệ giữa Ngải Nghệ và Thẩm Thiên Trản thế nào thì mọi người đều biết. Từ trước đến nay, chỉ cần là Thẩm Thiên Trản sản xuất phim truyền hình thì đều ưu tiên cùng Thị Duyệt hợp tác.

Tô Tạm đã từng nghe Thẩm Thiên Trản đề cập qua việc ủy thác này, biết Ngải Nghệ chỉ mới đưa ra khái niệm hợp tác chứ vẫn chưa đi sâu nên cũng không đưa ra nhiều chủ trương.

Lần này Ngải Nghệ tự mình đến vốn dĩ chỉ là tâm huyết dâng trào, tâm tư không đặt ở đây. Thẩm Thiên Trản không ở công ty, để người có chức vị như Tô Tạm tiếp đãi cũng thích hợp.

Trời sinh phụ nữ có ưu thế về xã giao. Ngải Nghệ cảm thấy buồn bã, nói muốn lén phí chút thời gian để giải khuây một chút, muốn cậu ta đến tiếp khách. Tô Tạm nghĩ duy trì quan hệ với khách VIP cũng là một trong những nội dung công việc, vì vậy đầu óc liền nóng lên cùng Ngải Nghệ đi xuống quán cà phê dưới lầu uống cà phê ăn bánh ngọt.

Trình độ xã giao của Ngải Nghệ vốn đã nổi tiếng trong giới.

Một tên phú nhị đại(*) chỉ biết tiêu tiền như cậu ta thì làm sao chống đỡ được, chỉ trong vài phút phòng thủ đã bị phá vỡ.

(*) Phú nhị đại: con nhà giàu.

Hơn nữa ban đầu cậu ta cũng không tính tiết lộ chuyện Thẩm Thiên Trản đi Tây An, không biết Ngải Nghệ nghe được tin tức từ đâu rồi lấy cớ dò hỏi tiến độ hạng mục, nói bóng nói gió mà thăm dò chị Trản của cậu có phải đặc biệt đến Tây An để chọn bối cảnh quay phim tài liệu hay không.


Bộ phim tài liệu này là một cái bánh lớn, toàn bộ ngành sản xuất điện ảnh từ cấp cao cho đến quản lý nghệ sĩ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào.

Thẩm Thiên Trản nắm được cơ hội sản xuất thật không dễ dàng, tất cả dự trù về hạng mục đều được bí mật tiến hành, sợ rằng cây to đón gió, sai một li đi một dặm.

Tô Tạm nghĩ mọi người đều hợp tác lâu như vậy rồi nên có nói một chút.

Huống chi vì để có được sự đánh giá cao và hiệu suất tuyên truyền, Thẩm Thiên Trản đã đặc biệt đi mời thợ sửa đồng hồ chuyên nghiệp về làm cố vấn, thế nhưng ai lại có thể đoán được Thẩm Thiên Trản lại vấp phải trắc trở ở chỗ thầy Quý……

Có điều hiện tại sự việc đã có cơ hội xoay chuyển, cũng không tính là xấu?

Tô Tạm cân nhắc, cảm thấy có một số chuyện không nên để lâu, vẫn nên nói sớm hơn một chút: “Chị Trản, vừa rồi lúc em đưa Tổng giám đốc Tưởng ra ngoài thì ông ấy tò mò về quan hệ giữa chị và Tổng giám đốc Quý, hỏi em hai người có phải đã biết nhau từ trước không.”

Thẩm Thiên Trản đang muốn đẩy hành lý trong tay đi thì dừng lại, cô mơ hồ cảm thấy ẩn sau gương mặt lanh lợi của Tô Tạm là chuyện gì đó rất quan trọng, cô nhướng mắt, hỏi: “Cậu trả lời thế nào?”

“Không quen biết.” Tô Tạm liếc mắt nhìn camera trong thang máy rồi tỏ vẻ thần bí thò lại gần, nhỏ giọng nói: “Ông ta còn tưởng chị và Tổng giám đốc Quý quen biết nhau lúc ở Tây An.”

Mí mắt Thẩm Thiên Trản run run, chột dạ không lên tiếng.

Óc quan sát của Tô Tạm thô như Thái Bình Dương, căn bản không phát hiện Thẩm Thiên Trản khác thường, đắc ý nói: “Sau đó ông ta liền nói là lỡ miệng.” Cậu ta liếm môi, ngón trỏ và ngón cái chà xát vào nhau, ám chỉ bao lì xì. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Thẩm Thiên Trản liếc cậu, sau đó dùng một tay đánh lên sau ót, quát lớn: “Có phải Thiên Đăng do nhà cậu mở không hả? Chị kiếm tiền cho nhà cậu mà cậu còn không biết xấu hổ đòi lì xì của chị? Có rắm mau thả!”

Tô Tạm bị đánh xong cũng thành thật lại, hắng hắng giọng nói, tuy lẩm bẩm nhưng lời nói vẫn rõ ràng: “Tổng giám đốc Tưởng cho rằng chị nhìn thấy Tổng giám đốc Quý ở nhà thầy Quý cho nên mới quen biết nhau.”

Thẩm Thiên Trản híp mắt.

Khoan đã?!

Sao cô lại thấy Quý Thanh Hòa ở nhà thầy Quý?

Tô Tạm thấy cô vẫn chưa hiểu rõ liền thở dài giải thích: “Ban đầu em đã cảm thấy họ của thầy Quý và Tổng giám đốc Quý sao lại trùng hợp như vậy, chị Trản, cuộc sống của chị nhàm chán đến nỗi không đi tự hỏi sao?”

Mặt Thẩm Thiên Trản cũng đã tái xanh lên hết rồi.

Đầu óc cô lúc này đều là câu nói của Quý Thanh Hòa trước khi anh rời đi “Tôi đối với Chế tác Thẩm là tình thâm sâu, không cần trả phí, hy vọng sau này Chế tác Thẩm sẽ không có yêu cầu gì mà tìm đến cửa”.

Đệch! Người đàn ông chó chết này!!!

Đã suy tính hết rồi có đúng không?!!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương