Cứng miệng vẫn là cứng miệng, nhưng không thể thiếu những phép tắc cần có.

Thẩm Thiên Trản đổi tay trái nghe điện thoại, tay còn lại cầm lấy nước tinh chất dưỡng da, kem dưỡng da mặt và kem mắt nhét vào túi mỹ phẩm của mình: "Đã lâu không gặp, thực sự nhớ vẻ đẹp trai của Quý tổng. "

Quý Thanh Hoà cong môi, coi như nhận lấy những lời nịnh hót của cô: “Đi công tác sao? Bao lâu?”

“Đi Vô Tích.” Thẩm Thiên Trản bất lực nói: “Vẫn chưa xác định được khi nào về, tất cả đều phụ thuộc vào việc đoàn làm phim “Xuân Giang” lúc nào có thời gian.”

Thẩm Thiên Trản cảm thấy mình đuối lý trong việc này, rõ ràng đã đồng ý với Quý Thanh Hoà sẽ cùng anh đi Tây An, dù là chuyện công việc đi chăng nữa, thì không giữ lời hứa vẫn bị coi là thất tín. Sau khi thông báo cô gửi đi không tới được, nếu không phải là Minh Quyết gọi điện hỏi cô có rảnh không, thì có lẽ cô sẽ chỉ nhớ ra sau khi tới Vô Tích.

Con người ta khi lương tâm cắn rứt luôn muốn tìm thấy được chút đồng cảm , dù sao cũng không phải đối mặt, Thẩm Thiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: "Vì Vô Tích xảy ra bão tuyết, đoàn phim phải tạm dừng công việc, lãng phí rất nhiều tiền. Sản xuất Tiêu không có kinh nghiệm xử lý những tình huống như này, Tô tổng cũng sợ rằng công ty và ban lãnh đạo sẽ bị thiệt hại nặng nề nếu tiếp tục trì hoãn, không thể không cử em đến giúp.”

Giọng nói của cô hoàn toàn mang nghĩa vô cùng uất ức "Em cũng không muốn, em chẳng qua chỉ là một đứa làm thêm vô danh nhỏ bé, có lệnh không dám không làm theo".

Quý Thanh Hoà không hiểu rõ lắm về cách thức hoạt động của đoàn làm phim, nghe được điều này, cô mong rằng anh đừng để bụng việc lỡ hẹn, tương lai còn dài.

Sau khi cúp máy, Thẩm Thiên Trản nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hồi lâu không lên tiếng.

Trước đây cô chỉ cho rằng Quý Thanh Hoà có chút bất thường, bây giờ dựa vào hành vi và thái độ của anh, cô cực kỳ chắc chắn rằng tên đáng ghét này đã thay đổi rồi.

Theo như thường ngày, mặc dù chuyến đi Tây An rốt cuộc cũng sẽ bị hoãn lại, nhưng anh sẽ không thể thiếu một vài lời châm chọc. Nhưng điều kỳ lạ là, anh siết chặt tay cô, nắm thóp từng lời nói một, lại trấn an cô đi giải quyết việc quan trọng trước? Không truy cứu cũng chẳng tức giận...

Đây có phải là Quý Thanh Hoà keo kiệt mà cô biết không?

Rõ ràng là trong nhà mở thiện đường, một mạnh hồng quân một lòng hướng thiện mà.

——

Thẩm Thiên Trản trong lòng sởn cả gai ốc, kìm nén cả đêm, ngày hôm sau tạm thời đi cùng xe với Tô Tạm tới Vô Tích, trên mặt chỉ viết năm chữ lớn "có rất nhiều tâm sự".

Tô Tạm không chịu nổi, giải thích với cô: "Không chỉ là một Tiêu Thịnh thôi sao, sao chị như gặp kẻ thù vậy? Không phải có em ở đây sao.” Cậu với thân phận là hoàng tử của Thiên Đăng, ngoại trừ Thẩm Thiên ra, cậu còn sợ ai nữa, cái ngữ điệu mang ba phần quyền lực. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Thẩm Thiên Trản bị xuyên tạc suy nghĩ như vậy nên không thèm nâng mắt, lẩm bẩm:“ Về chuyện Tiêu Thịnh, trong lòng chị cậu tự có tính toán.”


Tô Tạm nhìn theo ánh mắt của cô, liếc nhìn lớp tuyết trên mặt đường cao tốc bên ngoài và hỏi: “Không phải là Tiêu Thịnh thì là ai có thể khiến chị buồn phiền?” Cậu ta hỏi liên tiếp vài câu, từ kịch bản đến dự án đẩy nhanh tiến độ của “Thời gian”, từ vòng tay đến túi xách, cuối cùng bị mắc kẹt trong tình yêu: "Chị đã nói rằng mình không có một người bạn nào có thể tâm sự, em tuy có chút uỷ mị, nhưng em có thể tư vấn cho chị.”

Thẩm Thiên Trản luôn không đề phòng Tô Tạm, chỉ suy nghĩ vài giây, không kìm được liền nói ra những nghi ngờ của bản thân: "Nội bộ Bất Chung Tuế có phải xảy ra chuyện lớn gì mà không cho bên ngoài biết không,”

Tô Tạm mở gói khoai tây chiên, vừa nhai một cách giòn giã và hỏi: "Có thì vẫn có, nhưng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, thế nào mới là quan trọng?" Không đợi Thẩm Thiên Trản đưa ra quyết định rõ ràng, cậu tự độc thoại: “Việc đại diện khu vực Châu Á của Bất Chung Tuế có được coi là một chuyện lớn? Em nghe nói, trong nội bộ Bất Chung Tuế thực sự có một vị đỉnh lưu và kế hoạch đã hoàn thành. Kết quả là Minh Quyết theo lệnh của Quý tổng trực tiếp đổi người."

Gần đây Thẩm Thiên Trản làm việc rất siêng năng, chẳng biết gì về những chuyện phiếm và các buổi xã giao, nghe thấy thế, thấy tò mò liền nghiêng người "Ai?"

Tô Tạm nhìn chung quanh như ăn trộm, thấy lão Thẩm và mẹ Thẩm đang ngủ say, liền thấp giọng ghim chặt lỗ tai Thẩm Thiên Trản: "Là người bị chị bóp mông."

Thẩm Thiên Trản :“……”

Sắc mặt cô từ tái xanh chuyển thành tối đen, thô lỗ cướp lấy khoai tây chiên trong tay Tô Tạm: "Khi nào cậu học được cách kính trọng người già và yêu trẻ nhỏ, thì khi đó trả lại cho cậu."

Tô Tạm vui mừng khôn xiết, cười đủ rồi mới nói: "Em không hề lừa chị, người thật việc thật. Chị chỉ cần dùng bữa cùng với các giám đốc điều hành cấp cao phụ trách việc này của Bất Chung Tuế là có thể biết được rồi, bây giờ họ vẫn còn bàng hoàng, hoàn toàn không biết vị đỉnh lưu này thế nào mà lại đắc tội với Quý tổng . Kể cả em, vừa nghe đã biết chuyện này không đơn giản.”

Thẩm Thiên Trản trợn tròn mắt, cũng không có tâm trạng đi xin tư vấn tình cảm nữa, tạm thời ném lại gói khoai tây chiên cho Tô Tạm, rồi kéo khăn bịt mắt xuống và ngủ.

——

Từ Bắc Kinh đến Vô Tích, hết mười bốn tiếng đồng hồ. Thêm khu vực bão tuyết, thời tiết xấu và điều kiện đường xá kém, Thẩm Thiên Trản cùng những người khác buộc phải nghỉ ngơi tại trạm dịch vụ giữa chừng.

Khu dịch vụ quá đông, lão Thẩm và tài xế đi lấy nước nóng, mẹ Thẩm sau khi lên xe thấy không khỏe, uống thuốc say xe xong vẫn còn ngủ say.

Tô Tạm ra ngoài đi dạo, lúc về trên tay cầm hai phần đậu hũ ngũ vị, cậu ra hiệu cho cô xuống xe cho thoáng.

Tuyết ngừng rất lâu, không khí tràn ngập mùi lạnh lẽo, giống như được băng tuyết gọt rửa đi hết bụi bẩn, chỉ còn lại cảm giác lạnh rét nơi cánh mũi, khiến cho tinh thần uể oải của mọi người có chút chấn động.

Tô Tạm đưa cho cô hai chiếc tăm tre “Thấy bên cửa sổ có nhiều người xếp hàng chờ, ngửi được mùi thơm như dùng canh thịt hầm nên em mua hai phần. Nếu ngon thì lát nữa mua thêm cho bọn họ một phần lót bụng.”

Chóp mũi Thẩm Thiên Trản ngửi thấy mùi vị chua cay nóng hổi trong canh: "Cho chị thêm gia vị?"


Tô Tạm đang bận ăn, khịt mũi một tiếng, cắn nửa miếng đậu hũ, nóng đến mức thở phì phò: “Không phải chị thích dấm cay sao?” Cậu lại gặm xiên thịt, hỏi: “ Vừa nãy, chị định nói gì với em?”

Chuyện tâm sự từ trước đến nay luôn chú trọng không khí và hoàn cảnh.

Thẩm Thiên Trản sớm đã mất đi cảm giác phiền muộn muốn giãi bày khi nãy, lắc đầu: "Không sao."

Tô Tạm không tin.

Cậu hiểu rõ Thẩm Thiên Trản , dùng vũ lực căn bản không thể cạy được miệng người phụ nữ này. Khi mới biết Thẩm Thiên Trản , giao tiếp giữa hai người đều dựa vào việc suy đoán của cậu, nếu đúng, thì vị tổ tông này liền liếc nhìn một cái rồi nói vài câu, khoảng thời gian đó khổ đến nhường nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Suy nghĩ xong, Tô Tạm ngồi xổm xuống bậc thềm, nói: "Được, vậy em cùng chị hàn huyên vài câu."

Cậu tiếp tục ăn xiên cuối cùng, hàm hồ nói: "Một ngày trước khi đi, lão Thẩm rủ em đi câu cá, hỏi em về tính tình của Quý tổng.”

Tô Tạm liếc nhìn Thẩm Thiên Trản, thấy tay cầm chiếc tăm tre của cô dừng lại, nói tiếp: "Em hỏi trêu bác ấy, là có phải bác gái giục bác hỏi không. Bác ấy nói không phải, chỉ là bản thân muốn hiểu rõ, từ tuổi tác cho đến hoàn cảnh gia đình của Quý tổng. Em thấy bác ấy vừa hỏi và suy ngẫm, rồi hỏi rằng đang lo lắng về điều gì ”.

“ Lão Thẩm không nói, bác ấy nói tự mình nghe ngóng kỳ thực không được hay cho lắm, nhưng bác ấy và bác gái chuẩn bị rời khỏi Bắc Kinh, nếu không hỏi cho rõ ràng thì luôn cảm thấy không yên tâm làm.” Tô Tạm nhếch mép:" Em có thể hiểu được tâm trạng của hai người họ, trở về Vô Tích lần này cũng là một cơ hội, em nghĩ tốt nhất là chị nếu có kế hoạch gì thì nên nói với hai bác, đề phòng việc họ không dám hỏi nhưng cũng không cần lo lắng. "

Thẩm Thiên Trản lặng lẽ ăn đậu phụ, như thể không nghe thấy gì.

Tô Tạm sớm đã quen với thái độ này của cô, ngước mắt lên khu dịch vụ có người qua lại, sờ cằm: "Chị Trản, em biết chị đã chịu không ít khổ cực. Mấy năm nay, chị đã dẫn dắt em, em có mặt trong tất cả những chuyện mà chị gặp phải, em có thể hiểu chị khó khăn như thế nào để có được ngày hôm nay, em cũng biết rằng chị khi vừa bắt đầu không giống bây giờ, không sẵn sàng chấp nhận lòng tốt của ai. Quý tổng đối với chị rất chân thành, thực ra em biết em đã làm một việc điều khiến chị bực mình, nhưng ý định ban đầu của em là tạo cơ hội cho chị. Em không sợ bị hiểu lầm, nhưng lại sợ chị phản kháng quá mức làm bỏ lỡ cơ hội”. Cậu càng nói càng nhỏ, cuối cùng nói xong, hơi quay đầu lại, vẫn có chút đố kỵ: "Tuy rằng em không ủng hộ việc dùng tiền bạc để đo lường tình cảm, nhưng Quý tổng thực sự rất giàu có, nếu yêu hay kết hôn cũng không mất gì. Chị tin em đi! Thực sự là không lỗ."

Lúc đầu Thẩm Thiên Trản vừa nghe vừa suy nghĩ, cảm thấy Tô Tạm nói có lý, kết quả là càng nghe càng thấy sai. Cô giật mình nhìn thấy Tô Tạm đang mở to mắt. , ngây người nói: "Lỗ hay không cần cậu nói sao?"

Đương nhiên là không lỗ!

Ngủ một lần để tiết kiệm tiền, ngủ hai lần để kiếm tiền.

Điều này mà cô còn không biết sao?


Nhưng mà đùa thì vẫn là đùa, những gì Tô Tạm nói thật sự khiến trong lòng Thẩm Thiên Trản dậy sóng.

Trên đường khởi hành, Thẩm Thiên Trản nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập giọng nói của Tô Tạm, như là niệm chú, khiến cô rối loạn.

Không biết là do khả năng nhạy bén hiếm có của Tô Tạm hay do bản thân cô đã bị chấn động, cán cân trong lòng đang rung lắc dữ dội, gần như bị phá hủy rồi.

——

Đến Vô Tích thì đã là ban đêm

Theo sắp xếp của Thẩm Thiên Trản, lão Thẩm và mẹ Thẩm được đưa về nhà trước, người lái xe vừa hay cũng nghỉ ngơi trong thị trấn một đêm, hôm sau vội vàng đến đoàn phim “ Xuân Giang”.

Sau khi đến thị trấn, cô sắp xếp cho tài xế và Tô Tạm ở khách sạn.

Đợi đến rạng sáng ngày hôm sau, một đám người đã vội vàng kéo đến đài truyền hình.

Trước lúc đến, cô đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng, khi đến khách sạn của đoàn, cô không tiếc lời chào hỏi, nhanh chóng gọi cho lãnh đạo trong đó có Tiêu Thịnh, mở cuộc họp khẩn.

Cuộc họp kéo dài đến tối, cô đã liệt kê một cách đơn giản và hiệu quả các giải pháp để Tiêu Thịnh thực hiện.

Thiệt hại do bão tuyết gây ra là bất khả kháng, không có kế hoạch nào để giảm bớt tổn thất cho đoàn làm phim .

May mắn thay, mặc dù Tiêu Thịnh có quan điểm cá nhân về cô , nhưng không vô ý kích động cảm xúc vào lúc này. Sau khi cuộc họp kết thúc, còn khá biết ơn cô vì đã bất chấp tuyết rơi dày đặc để đến hỗ trợ đoàn làm phim. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Thẩm Thiên Trản nhếch khóe môi, thể hiện tốt đến mức không có khe hở: “Đều là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm."

Cô viện cớ đi đường mệt quá, muốn đi nghỉ ngơi, tiết kiệm được tiền ăn tối mà không cần phải xã giao và uống rượu, về phòng đi ngủ.

Ngủ một mạch đến trưa hôm sau, khi tỉnh dậy thì bầu trời xám xịt, không phân biệt được là sáng hay chiều.

Khách sạn ở phương Nam không có lò sưởi, chỉ có điều hoà, không khí trong phòng lúc này như đang đóng băng, ngay cả chút hơi ấm cuối cùng cũng biến mất.

Thẩm Thiên Trản ngủ đến mê man, không những không giảm được mệt mỏi, ngược lại đầu óc chân tay càng nặng trĩu như chì.
Cô ngồi dậy và nhìn vào chiếc điều hòa —cái ruy băng màu đỏ buộc vào cửa gió đang im lìm, đã tắt từ lâu.

Cô nghiêng người về phía trước và nhìn vào chiếc đèn tường vẫn chưa tắt tối qua. Ánh đèn mờ ảo, căn phòng lờ mờ những đám lông quạ.

Chiếc chăn bông lạnh và ẩm, bị hơi lạnh làm cho cứng lại.


Thẩm Thiên Trản nhận ra rằng đã mất điện, liền đi xem điện thoại trước.

Trên thanh tín hiệu, pin điện thoại rớt xuống vạch cuối cùng, yếu ớt đến đáng thương.

Mất điện rồi.

Thẩm Thiên Trản sau khi xác nhận việc này, chuyện tiếp theo chính là, chán nản nằm trở lại giường.

——

Mất nửa tiếng đồng hồ cuối cùng Thẩm Thiên Trản cũng chấp nhận thực tế, cam chịu đứng dậy tắm rửa.

Tô Tạm cùng với quản lý gõ cửa , Thẩm Thiên Trản vừa mới tắm rửa xong.

Quản lý có mặt ở đây để đưa cơm, thấy Thẩm Thiên Trản đã tỉnh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Sáng nay tôi đến đưa đồ ăn sáng, gõ cửa cũng không có ai trả lời, sợ sẽ làm phiền chị nghỉ ngơi, vì vậy cũng không đánh thức chị. Vừa nãy đến đưa đồ ăn trưa cũng không ai đáp lại, nên tôi liền đi cùng tiểu Tô tổng. "

Thẩm Thiên Trản mỉm cười, bảo cô đi làm việc của mình.

Tối qua Tô Tạm cùng Tiêu Thịnh uống vài ly , cậu dậy muộn, không có khẩu vị, vặn chai nước khoáng trên bàn, vừa uống vừa bước vào phòng : "Sao trong phòng chị lại lạnh thế? " Dứt lời, cậu xoa xoa tay, giục cô:" Chị ăn nhanh đi, sáng nay có bão tuyết nên mất điện, toàn bộ đoàn làm phim như bị sét đánh, đang chờ chị tới làm tâm phúc* cho họ. "
(*) người đáng tin cậy, sẽ cổ vũ tinh thần cho người khác

Thẩm Thiên Trản không chút hoảng sợ: "Chị đi thì giải quyết được vấn đề sao."

Tô Tạm bị nghẹn, dứt khoát im lặng.

Việc mất điện lúc này đối với đoàn làm phim “ Xuân Giang” mà nói, quả thực là họa vô đơn chí.

Đoàn làm phim đã ngừng hoạt động gần nửa tháng, hàng trăm người đặt chân đến khách sạn mỗi ngày. Trước mắt, ngay cả hầm trú ẩn này cũng bị ảnh hưởng bởi bão tuyết và đình công bị đình chỉ, không biết sẽ có bao nhiêu nhân viên sẽ phải nghỉ việc. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Nghĩ đến việc này, Thẩm Thiên Trản liền nhức đầu.

Có lẽ thấy tâm trạng cô không tốt, Tô Tạm đợi cô ăn cơm xong mới nói: "Quý tổng không gọi được cho chị, nên gọi cho em."

Thẩm Thiên Trản hơi bất ngờ: “Có chuyện gì sao?”

Tô Tạm cười ra tiếng, không có ý xấu: "Không sao, nhưng sau khi em nói xong việc các diễn viên trong đoàn làm phim đều phù hợp với khẩu vị của chị, em đoán có thể sẽ xảy ra chuyện."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương