Trong gian phòng bên cạnh có tiếng xì xèo nổ của dầu mỡ khi xào nấu thức ăn, hương vị nồng đậm lan tỏa từ đầu này đến đầu kia. Ở sân viện theo kiểu Trung Quốc khắp nơi lộ ra cảm giác cao cấp này giống như chìm vào nhân gian khói lửa, trong chốc lát xóa tan cảm giác xa cách.

Quý lão tiên sinh hoài niệm về quá khứ là thật, tình cảm đối với đồng hồ là thật, sự kỳ vọng vào tay nghề khéo léo cũng là thật.

Thẩm Thiên Trản chưa bao giờ có khoảnh khắc nào như thế, có thể hiểu ông lão trước mặt này như vậy.

Cô làm dự án, đặt trái tim vào đó, đặt chân thành vào đó, hết lòng hết sức. Nhưng rất nhiều lúc, dự án giống như hàng hóa, cô vì để đáp ứng nhu cầu thị trường, đón được ý thích của khán giả, thỏa mãn thẩm mỹ của chủ đầu tư, không thể không thỏa hiệp mà thay đổi.

Ưu thế duy nhất của Thẩm Thiên Trản, có thể chính là ngày nay có tiếng nói, nhiều người lắng nghe hơn, có quyền lợi, có thể chọn những gì mình thích, mình mong muốn và tha thiết trong nhiều chủ đề thương mại.

Sửa chữa đồng hồ thì khác.

Nó đảm đương lịch sử, bất kể là ngọc thạch châu báu bên ngoài hay là dây cót bánh răng bên trong, sửa chữa những quá trình này, khôi phục những lịch sử kia, phức tạp và khổng lồ.

Nếu như không phải là tình yêu tha thiết, ai có thể chịu đựng đựơc công việc sửa chữa buồn tẻ đơn độc?

Mặc dù bộ phim phóng sự về sửa chữa chiếc đồng hồ Mộc Phạn đã sớm nhạt nhòa trong mắt mọi người, Thẩm Thiên Trản vẫn nhớ rõ trong bộ phim ấy, Quý Khánh Chấn mang theo một chiếc bình giữ nhiệt bằng sắt vào bên trong sân của một tiệm ăn sáng mua sữa đậu nành, một đường lái xe tiến vào viện phục chế.

Ngói trên tường sáng sớm vẫn còn sương sớm lạnh như băng đọng lại, ông đem ghế tựa đến hành lang ngồi, uống hết sữa đậu nành rồi thay đồng phục trong sự ấm áp của ánh nắng ban mai, vào nhà sửa đồng hồ.

Bảo vật quốc gia bị phủ bụi, bị từng chút từng chút bụi phủ đầy. Từng móc nối được cẩn thận tháo gỡ, đánh số, niêm phong. Từ việc vệ sinh sạch mặt đồng hồ đến việc sửa chữa, là chuyện không biết ngày tháng năm nào kết thúc.

Mỗi buổi sáng từng mùa từng thời tiết khác nhau, cứ đúng giờ mà đi qua ngõ hẻm, khiến cơ quan như trái tim đồng hồ kia từ rỉ sét loang lổ đến sạch sẽ như mới, liên tục hoàn thiện các linh kiện tổn hại thiếu mất, sửa chữa các khe máy, lại một lần nữa sáng rỡ đầy sức sống. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Sửa chữa đồng hồ từ đầu đến cuối chỉ có một mục tiêu —— trở về quỹ đạo thời gian.

Vừa thuần túy vừa rõ ràng.

“Cháu nhớ khi lần đầu đến tìm ông, ông đã hỏi cháu hiểu được bao nhiêu về việc sửa chữa đồng hồ? Mỗi tập phim truyền hình là một mâu thuẫn, ba tập một câu chuyện, các vấn đề gặp phải khi sửa chữa đồng hồ thường mất nhiều thời gian để giải quyết. Theo như tiến độ của ông, phỏng chừng dự án của cháu sẽ trở thành bộ phim phóng sự thứ hai về việc phục chế đồng hồ, khiến cháu vội vàng đổi ngay đề tài và suy nghĩ về nó một cách thực tế.” Thẩm Thiên Trản vẫn nhớ rõ ánh mắt lúc Quý lão tiên sinh cầm gọng kính đánh giá cô, giống như cô chỉ là tên bịp bợm muốn tìm kiếm cái lạ để thu hút sự quan tâm của khán giả.


Hiển nhiên Quý Khánh Chấn cũng nhớ ra, ông mím môi cười, so với thái độ không muốn thừa nhận lựa chọn xem thường của Quý Thanh Hòa giống y hệt.

“Cháu không có ý gì khác.” Thẩm Thiên Trản cười vô cùng khiêm nhường: “Buổi trò chuyện này với ông, khiến cháu nhận ra bản thân vẫn còn hiểu biết nông cạn đối với lĩnh vực không chuyên của mình, nếu có thời gian cháu vẫn muốn học hỏi cùng Quý tổng nhiều hơn. Không giấu gì ông, trước khi đến đây, cháu vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào trả lời vấn đề này, tỏ ra chuyên nghiệp và cao thâm, khiến ông hoàn toàn thay đổi cách nhìn.”

Cô mím môi, cười khẽ, trong ánh mắt có nhiều đốm ánh sao sáng nho nhỏ, sặc sỡ như ngân hà: “Bây giờ xem ra, trình độ suy nghĩ của cháu vẫn chưa đạt tiêu chuẩn. Có vài vấn đề vốn không cần dùng đến lời nói để trả lời, hành động mới là câu trả lời tốt nhất. Một trong những cái khó của sáng tác kịch bản chính là cái ông đã từng chất vấn, vấn đề thực tế mâu thuẫn cùng tập phim đã sửa, cháu sẽ không lựa chọn cách trốn tránh cho hiện trạng này.”

“Hôm nay đến đây, cháu cũng muốn bày tỏ thái độ của mình. Bộ phim 《Thời gian》 cháu sẽ tận lực làm tốt nhất, không phụ tấm lòng của người nghệ nhân, không vì thu thị suất mà hùa theo ý người khác, không thần thoại hóa ý nghĩa thật sự của việc phục chế đồng hồ, kiên định mà làm nên một bộ phim hay.”

Ấn tượng trước đó của Quý Khánh Chấn đối với Thẩm Thiên Trản không tốt lắm.

Tuy cô biết lễ nghĩa, nhưng tính cách vì mục tiêu quá mạnh mẽ, tính xâm lấn cũng đủ mạnh.

Lần đầu tiên Quý Thanh Hòa nhắc tới Thẩm Thiên Trản là trong cuộc họp video cùng Mạnh Quỳnh Chi và vài vị cấp cao, Quý Khánh Chấn xem như ngồi dự thính, nghe cháu trai dùng giọng điệu giải quyết việc công để giải quyết việc riêng, cuối cùng cuộc họp chung đã đặc biệt phê duyệt đầu tư.

Lần thứ hai nghe Quý Thanh Hòa nhắc tới Thẩm Thiên Trản là khi buổi tối kia vừa từ nước ngoài trở về, khi bà Mạnh đang tinh tế mà thưởng thức đồ nướng, anh nhắc tới bác sĩ Phỉ đang ở Bắc Kinh, ngầm gợi ý đúng lúc ông tái khám. Sau khi trò chuyện, anh giả vờ vô ý nhắc đến nguyên nhân bác sĩ Phỉ đến Bắc Kinh là vì ông ngoại Thẩm Thiên Trản làm phẫu thuật bắc cầu tim.

Kẽ hở chiến thuật quanh co của Quý Thanh Hòa quá rõ ràng, lòng hiếu kỳ của bà Mạnh nổi lên, lập tức thể hiện sự quan tâm sâu sắc với Thẩm Thiên Trản, đưa ra ý nếu có cơ hội muốn gặp mặt một lần.

Quý Khánh Chấn vào lúc đó đã cảm nhận được một chút gì đó.

Loại hành động quanh co để làm nền cho việc che đi cảm giác tồn tại này, không phải là ông những năm tháng còn trẻ để lại sao?

Vì vậy tối hôm đó, Quý lão tiên sinh mượn cớ tuổi già mất ngủ, sai Mạnh Vong Chu đi hâm nóng bình rượu hoa quế, cùng Quý Thanh Hòa trò chuyện bên song cửa sổ.

Thẩm Thiên Trản trong cảm nhận của ông là một con người thương mại, cô đối với lợi ích và mục đích quá rõ ràng, đây cũng là ý định kế hoạch lúc trước của Thẩm Thiên Trản sau đó bị Quý Lân giấu, là nguyên nhân ông vẫn chưa coi trọng cô.

Nhưng khi Quý Thanh Hòa đưa ông bản tóm tắt kế hoạch, ông mới có thêm vài phần hứng thú đối với dự án《Thời gian》này.


Sau khi gác thành kiến chủ quan qua một bên, người bất kể là sắp đặt kế hoạch hay là làm dự án, Quý lão tiên sinh đã gặp rất nhiều. Ông ngắm nghía trà sủng*, ánh mắt ấm áp dưới ánh đèn ảm đạm trong căn phòng: “Cháu có lòng là chuyện tốt, kỳ vọng lớn nhất của lão già này đối với bọn trẻ các cháu là giữ gìn sức khỏe thân thể khỏe mạnh, tích cực mà thực hiện giá trị đời người. Cháu và Thanh Hòa không cần áp lực, nỗ lực làm việc.” Nói đến đây, suy nghĩ của Quý lão tiên sinh chuyển hướng, nghĩ tới một chuyện khác: “Ông nghe Vong Chu nói, nó nợ cháu một phần ân nghĩa?”
(*)Trà sủng (tiếng Trung: 茶宠), tức thú cưng của người yêu trà, là một bức tượng nhỏ làm bằng đất sét được một số người uống trà giữ để cầu may. Chúng thường được làm bằng "tử sa", lấy từ vùng gần Nghi Hưng ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Cũng giống như ấm tử sa làm bằng cùng loại đất sét, trà sủng không tráng men, vì vậy chúng chủ yếu là đơn sắc với bề mặt thô ráp. Những người yêu trà tại Trung Quốc nuôi trà sủng bằng cách đặt nó lên khay trà trong thời gian thưởng trà và rót trà lên trên nó. (theo Wikipedia)

Đêm đó khi Quý Khánh Chấn và Mạnh Quỳnh Chi đến Bắc Kinh, thằng nhóc Mạnh Vong Chu lộ ra khuôn mặt như bị ông trời uất ức, cáo trạng với Mạnh Quỳnh Chi. Nói Quý Thanh Hòa đuổi anh ta ra khỏi Tứ Hợp Viện, làm anh ta trên người không có xu nào ở dưới gầm cầu lang thang non nửa tháng.

Quý Thanh Hòa và Mạnh Vong Chu cùng nhau lớn lên, tuổi tác tương đương, một người tính tình trầm ổn, một người hoạt bát nghịch ngợm, gặp nhiều mâu thuẫn. Mỗi lần xảy ra chiến tranh lạnh đều là bà Mạnh đứng ra hòa giải.

Bà đã quen với điều này*, trước tiên hỏi Mạnh Vong Chu đang cáo trạng xảy ra chuyện gì.
(*) 驾轻就熟 / giá khinh tựu thục/: xe đã quen đường nên chạy nhanh.

Mạnh Vong Chu ấp úng, nói: “Cháu chỉ là mời bạn bè tham gia buổi tiệc giao lưu, nam thanh niên ưu tú trong buổi giao lưu khá nhiều…...người bạn kia của cháu lại khá được hoan nghênh, sau khi cậu ta đến liền trở mặt, khiến mặt mũi cháu biết để vào đâu?” Người đàn ông cao lớn thô kệch trên mặt viết hai chữ đáng thương: “Người kia và cậu ta chỉ là quan hệ hợp tác, cũng không phải bạn gái, khi gặp mặt còn như nước với lửa, còn quản việc cô ấy kết giao bạn bè………..”

Mạnh Quỳnh Chi lại hỏi kỹ càng, nghe nói là Thẩm Thiên Trản, trước tiên đánh một cái vào sau gáy Mạnh Vong Chu, cười mắng: “Cháu nói xem cháu có ngốc hay không?”

Hiển nhiên chuyện này không có sau đó nữa.

Mạnh Vong Chu sau khi cáo trạng xong không được ai biểu dương chính nghĩa, lại còn bị đánh, mấy ngày nay đã thay đổi đấu pháp đối với Quý Thanh Hòa.

“Ông có rất nhiều đồng hồ cất trữ, một số cho cháu mượn làm đạo cụ cũng không thành vấn đề,” Quý lão tiên sinh đem nước trà lạnh thấu đặt lên trà sủng, giải quyết dứt khoát: “Khi cháu rãnh rỗi rồi, tự mình cùng Thanh Hòa đến Tây An.”

Chuyện mượn đồng hồ cất trữ làm đạo cụ này……nhắc ngay trước mặt làm cô lộ ra vẻ mặt kì quái.

Cô xấu hổ, hắng giọng, đang muốn nói cái gì đó thì ngước mắt thấy Quý lão tiên sinh đang chống tay đứng dậy.

Phòng bếp được ngăn cách bởi một vách tường, hương thơm ngào ngạt.


Khi Thẩm Thiên Trản nhìn ra ngoài, ngoài cửa sổ ánh đèn đã sáng rực, màn đêm đã buông xuống.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, tiếng gào to của Mạnh Vong Chu ở phòng kế bên dần dần trở nên rõ ràng.

Mặt mày Quý lão tiên sinh ôn hòa, cười híp mắt: “Đi thôi, nếm thử tài nghệ của bà nội Thanh Hòa.” Ông chắp tay sau lưng, đi trước Thẩm Thiên Trản hai bước: “Ông nghe Thanh Hòa nói, nhà cháu tiếp đãi nó đêm giao thừa hả?” Những lời này tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Quý lão tiên sinh rõ ràng rất chắc chắn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

“Dì trong nhà nói sau khi nó trở về, nhớ mãi không quên món đu đủ hầm tuyết giáp, nhà cháu là người Quảng Châu?”

“Không phải.” Thẩm Thiên Trản trả lời rất nghiêm túc: “Nguyên quán ở Giang Tô, dì nhỏ của cháu gả đến Quảng Châu, biết rất nhiều món ăn Quảng Đông.”

Quý lão tiên sinh gật đầu, lại hỏi: “Con một?”

“Phải ạ.”

Quý lão tiên sinh sờ sờ râu: “Một mình làm việc ở Bắc Kinh sao?”

“Vâng.” Thẩm Thiên Trản bật cười: “Nhưng làm việc lâu rồi, công việc và bạn bè trong giới đều ở Bắc Kinh, cũng không tính là đơn độc chiến đấu.”

Quý lão tiên sinh vén rèm, dẫn cô vào phòng.

Không gian nhà bếp rất lớn, khác với bếp nồi to lớn trong tưởng tượng của Thẩm Thiên Trản, trang trí đồ nội thất cực hiện đại, giống như phòng mẫu được thiết kế tỉ mỉ, cảm giác thiết kế chú trọng về sự tối giản nhưng không xa xỉ.

Người phụ nữ bận rộn trong bếp nghe tiếng ra nhìn xem, biểu tình ấm áp: “Là Thiên Trản hả? Bên này gần xong rồi, chút nữa là có thể ăn rồi.” Dứt lời, bà trách móc Quý Khánh Chấn: “Dẫn con bé đến nhà bếp làm gì, khói dầu nhiều, đừng hít vào.”

Trong âm thanh hoạt động của máy hút mùi, Quý Thanh Hòa đang dựa vào bàn giám sát Mạnh Vong Chu rửa rau xoay người nhìn. Cách một cánh cửa trượt, ánh mắt của anh không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Rất nhanh, anh bưng cái cốc đi tới.

Lúc ánh mắt đối diện với cô, Quý Thanh Hòa rất tự nhiên mà cầm cổ tay, đưa cô đến phòng ăn: “Trò chuyện xong rồi?”

Thẩm Thiên Trản chưa kịp trả lời, bốn bức bình phong trong phòng ăn rõ ràng cùng một bộ với Sảnh Thời Gian, ngăn cách phòng ăn và chạn tủ một cách hoàn hảo.

Quý Thanh Hòa đem cốc cà phê trong tay đưa cho cô: “Cầm giúp tôi.”


Thẩm Thiên Trản không nghi ngờ anh, tiếp nhận quai cốc, Quý Thanh Hòa kéo cô qua bức bình phong, chặn cô trước tủ.

Độ cao cái tủ vừa vặn đến eo Thẩm Thiên Trản, không thể thối lui, tránh cũng không thể tránh.

Sau khi Thẩm Thiên Trản nhất thời mờ mịt, hơi nhướng mày, đánh giá khoảng cách giữa hai cặp mắt: “Nói chuyện không cần dựa sát như vậy phải không?”

Quý Thanh Hòa cúi người, khẽ ngửi: “Xác nhận xem em có bị ông lão cổ hủ làm hỏng luôn không?”

Anh áp sát, đôi chân dài hơi cong, khi kề sát, anh nghiêng mặt ngửi tóc và cổ cô.

Trong phòng có xông huân hương.

Quý lão tiên sinh thích gỗ đàn trầm hương, cô đợi ở đây lâu trên người cũng dính chút hương gỗ, không giống tính hăng của nước hoa, mùi huân hương nhiễm lên người lạnh, nhạt như khói, không ngửi kĩ căn bản sẽ không ngửi thấy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Từ trước đến nay Quý Thanh Hòa luôn nhạy cảm với mùi hương, đặc biệt là mùi hương trên người cô, không giống bất cứ mùi hương nào khác.

Bản thân anh lúc này giống như nghiện - loại hành động quân tử cảm thấy thật buồn cười, vừa định buông cô ra để lấy ly uống rượu, cô nhướng đuôi mày, khẽ nâng cằm lộ ra nửa chiếc cổ thon dài: “Hun khói cũng không hư, không bằng Quý tổng ngửi thử xem tôi có bị anh dạy hư không?”

Cô tới gần, cẳng chân cọ cọ anh, nâng nhẹ mũi giày chạm vào mắt cá chân anh.

Hôm nay cô mang đôi giày cao gót màu xanh, mũi giày được tô điểm bằng một quả cầu lông nhỏ, khi cọ xát không cần nói đến có bao nhiêu mê người.

Sau bình phong là bóng người chồng chất bận rộn, Thẩm Thiên Trản cười tủm tỉm, đưa tay ôm cổ anh: “Tôi cảm thấy tôi hư mất rồi.”

Cô buông tay đem cốc cà phê đặt lên trên tủ, thấy anh híp mắt lại như đang tính toán gì đó, ra tay đoạt lợi thế trước, hung hăng véo cặp mông gầy gò nhưng đàn hồi của Quý Thanh Hòa: “Nếu anh lại chiếm tiện nghi của tôi, tôi sẽ không chỉ làm như vậy thôi đâu.”

Thẩm Thiên Trản cố gắng đạt tới vẻ mặt ngây thơ vô tội, lại lộ ra và phần hư hỏng giấu không được. Nhưng khác với trong kịch bản tưởng tượng tên cẩu nam sẽ cực kỳ sợ hãi nhìn cô như mãnh thú, Quý Thanh Hòa ngay cả nét mặt cũng không đổi, trái lại cười như có như không mà nhìn cô, hỏi: “Chỉ như vậy?”

Thẩm Thiên Trản bị châm biếm nhíu mày, cô nhìn xuống dưới, tràn đầy ác ý: “Vậy bằng không thì, nhéo phía trước?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương