Hôm đó, hiếm khi Tô Lan Y đến công ty.

Vị tổ tông này ở lại cả buổi sáng, xử lý tài liệu xong, liền đưa Thẩm Thiên Trản cùng với Tô Tạm đến ủng hộ nhà hàng Tây mới mở của bạn cô.

Nhà hàng Tây cách Thiên Đăng không xa, cùng hợp tác với một quán rượu bốn sao, tầng cao nhất được bố trí thành vòng tròn.

Tô Lan Y tặng hoa xong liền ngồi xuống, ông chủ biết tin liền tới, ân cần mà chu đáo giới thiệu một số món ăn đặc trưng, kêu phục vụ không tính tiền bàn này, sau đó từ từ rời đi.

Người vừa đi, hàng ghế lập tức trở nên yên tĩnh.

Tô Lan Y cười cười, giới thiệu qua loa vài câu: “ Bà chủ ở đây là người trong giới của chúng ta, sau khi kết hôn vì quá chán cảnh bị gò bó, liền ra ngoài mở nhà hàng nói rằng muốn tìm lại giá trị của cuộc sống.”

Cô thái miếng bít-tết một cách tao nhã, dao nĩa chạm vào món ăn cũng không để phát ra âm thanh: “Nhà hàng có thể mở trong bao lâu thì chưa biết, nhưng thái độ nhiệt tình là có thể đánh giá 10 sao rồi.” Cô nháy mắt đùa cợt, cười nhẹ nói: “Mau thử đi, cô ấy đã mất rất nhiều tiền để mời vị đầu bếp này. Lúc cô ấy nói muốn mở nhà hàng, tôi đã thấy thèm món này lắm rồi.”

Từ nhỏ Tô Lan Y đã sống trong nhung lụa, tính tình lại vô cùng kén chọn. Khiến cho cô cảm thấy thèm, Thẩm Thiên Trản đoán rằng lát nữa mình sẽ không đứng nổi mất.

Sau khi yên lặng dùng bữa, Tô Lan Y lơ đãng, mở miệng hỏi: “Cậu cùng với Quý Thanh Hoà của Bất Chung Tuế, xảy ra chuyện gì sao? Bên ngoài đang truyền ầm lên, bạn bè gặp tôi liền hỏi.”

Thẩm Thiên Trản múc lấy miếng pudding, hỏi ngược lại: “Cái gì mà xảy ra chuyện?” Cô bình tĩnh đến nỗi như người ngoài cuộc: “Bất Chung Tuế và Thiên Đăng ngoại trừ hợp tác, thì còn có thể có chuyện gì khác?”

Tô Lan Y liếc nhìn cô vài cái, “Việc Hướng Thiển Thiển phản bội cùng với vụ kiện của Thiên Đăng, gần đây đã trở thành một cơn sốt trong thành phố, tin của cậu và Quý tổng vừa hay là một cơ hội tốt cho bên Tinh Hải.”

Câu nói này thật chẳng dễ nghe, thậm chí có mang chút ý trách móc.

Tô Tạm thấy tình hình không ổn, nhanh chóng giảng hòa: “Chuyện này lỗi tại em, nếu không phải vì mấy bức ảnh trên trang cá nhân của em, căn bản sẽ không có việc này.”

Thẩm Thiên Trản đặt thìa xuống, tầm mắt dời đến gương mặt của Tô Lan Y, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu muốn tôi phải làm sao?”

Nhận ra bản thân đã dùng từ không đúng Tô Lan Y hơi nhíu mày, giải thích: “Tôi không biết rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao, chỉ là lo lắng cậu và Thiên Đăng bị người xấu lợi dụng.” Cô thở dài, có chút đau đầu liền ấn nhẹ mi tâm: “Thiên Trản, nếu không có gì thay đổi, vài ngày sau bên Hướng Thiển Thiển sẽ cho bán bản thảo, dẫn dắt dư luận.”

Tô Tạm ngây ngốc mắt trợn tròn:“……Có nghiêm trọng đến vậy không?”

Tô Lan Y hỏi: “Em cho rằng tin đồn này từ đâu mà tới? Vụ Thiên Trản sờ mông tiểu thịt tươi* năm ngoái thì chẳng sao, vậy mà lần này chỉ là dựa gần vào Quý tổng một chút thôi liền rộ hẳn lên.”
(*)小鲜肉/tiểu thịt tươi: Tiểu thịt tươi là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, họ là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình.


Tiểu thịt tươi là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.

Gương mặt vốn không cảm xúc gì của Thẩm Thiên Trản đột nhiên trở nên ngượng ngùng: “Có sao nói vậy, còn về vụ sờ mông đó làm ơn đừng nhắc đến nữa.”

Nhắc đến vụ sờ mông, Thẩm Thiên Trản không nhịn được đỡ trán.

Năm ngoái cô cùng Hướng Thiển Thiển ghi hình cho chương trình giải trí, sau khi tập cuối cùng đóng máy, phía bên sản xuất đã tổ chức một bữa tiệc, tối hôm đó đúng lúc trùng với hôm phát sóng tập thứ ba của chương trình này, cho nên mọi người đều uống rất vui vẻ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Cũng không biết ai đã đề xuất trò chơi sự thật hay thử thách, Hướng Thiển Thiển chọn thử thách, liền bảo cô đi sờ mông của tên tiểu thịt tươi đang cực kì nổi tiếng lúc bấy giờ.

Lúc đó Thẩm Thiên Trản thân là người đại diện nghe thấy, làm sao có thể? Đây rõ ràng là cái hố bắt buộc Hướng Thiển Thiển phải nhảy xuống, nếu mà nhảy, không chừng sẽ thương tích đầy mình. Nhẹ thì bị xé thành trăm mảnh, nặng thì gần như nửa con đường minh tinh phía trước lụi tàn.

Trực giác của Thẩm Thiên Trản cho thấy đây là một âm mưu, nhưng với tình hình lúc đó, đối phương nói đây chỉ là trò đùa. Từ chối nhất định sẽ làm mất lòng người khác, nhưng nếu nghe theo, thì sau đêm nay cô cùng Hướng Thiển Thiển sẽ phải đón một trận gió tanh mưa máu.

Cách giải quyết duy nhất mà cô có thể nghĩ tới là thay Hướng Thiển Thiển sờ mông của tên tiểu thịt tươi đó, hậu quả lớn nhất của việc không có gì khác chính là cô sẽ phải từ chức.

Qua sự việc đó có thể thấy được Thẩm Thiên Trản lúc đó có cái nhìn rất xa, việc sờ mông được dựng thành video ngắn, hình ảnh, ảnh động, khiến Thẩm Thiên Trản phải xóa Weibo lui ra khỏi giới.

Nếu không phải là tên tiểu thịt tươi nổi tiếng đó tốt bụng, thay cô giải thích, Thẩm Thiên Trản khó tránh khỏi bị thương.

Vừa nghĩ đến chuyện này, Thẩm Thiên Trản liền mất hứng: “Tôi tự biết, cậu không cần lo lắng.”

——

Những lo lắng của Tô Lan Y không phải là không có lý do, sau khi Thẩm Thiên Trản quay lại công ty liền gọi tới bộ phận đối ngoại mở một cuộc họp gấp. Thứ nhất là tìm hiểu tiến trình chấm dứt hợp đồng của Hướng Thiển Thiển, thứ hai là hiểu được dư luận, thứ ba là ngăn bản thân trở thành mục tiêu của Tinh Hải.

Năm đó, để giúp Hướng Thiển Thiển trong sạch, Thẩm Thiên Trản đã ra lệnh cho cô không được nói gì. Phòng trường hợp cô đặt nặng tình cảm, công ty thậm chí đã lấy lại tài khoản của cô và giữ nó trong một tuần.

Sau chuyện này, ngoài người trong cuộc đứng ra giải thích, hầu hết cư dân mạng cũng không biết được thực hư ra sao, ngay cả trong cộng đồng người hâm mộ của Hướng Thiển Thiển thì cô là một người hay ngượng ngùng thậm chí đến nay cũng không thể nhắc đến.

Nếu như lần này Thẩm Thiên Trản không từ thủ đoạn ép Hướng Thiển Thiển giả vờ là bị lợi dụng, hậu quả có thể đoán trước.


Thật là một người gánh tất cả mọi việc lên vai.

Hoàn thành xong dự án quảng bá của Thiên Đăng, Thẩm Thiên Trản suy nghĩ cả ngày trời, cẩn thận nhờ Minh Quyết hẹn trước với Quý Thanh Hoà.

Những năm gần đây, công việc của Quý Thanh Hoà vô cùng bận rộn, ngay cả Tứ hợp viện cũng rất lâu rồi chưa đến. Nghe được Minh Quyết nói rằng Thẩm Thiên Trản hẹn gặp mặt, tay cầm bút chợt dừng lại, suýt nữa làm rách tờ giấy.

Chợt nhận ra tâm trạng Quý tổng không tốt, trợ lý Minh liền cảm thấy căng thẳng, kiên trì bổ sung hoàn chỉnh: “Sản xuất Thẩm nói tốt nhất là gặp mặt nói, cô ấy sẽ nói cho anh đầu đuôi câu chuyện. Nếu như anh không có thời gian, cô ấy sẽ bảo trợ lý nói chuyện cùng tôi.”

Tay đang cầm bút của Quý Thanh Hoà chợt ghì xuống, ký xong văn kiện, anh chuyển tay đưa cho Minh Quyết: “Cô ấy muốn gặp tôi, tại sao lại không trực tiếp đến tìm?”

Minh Quyết mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lạnh lùng ngắt lời: “Sản xuất Thẩm nói sự việc liên quan đến uy tín của hai công ty, không thể không nhúng tay vào. Vì là chuyện công việc, cho nên phải đi tìm hiểu.”

Nửa câu sau là Minh Quyết tự thêm vào, mặc dù Thẩm Thiên Trản không nói rõ, nhưng ý tứ thì rất rõ ràng, cô không muốn cùng Bất Chung Tuế tham gia vào lĩnh vực nào khác ngoài công việc, để tránh gây hiểu lầm.

Quý Thanh Hoà mím môi không lên tiếng, lịch trình của anh rất bận, khó có thể dành ra thời gian.

Thấy anh yên lặng, Minh Quyết dò hỏi: “Trên đường tới sân bay vừa hay ngang qua Thiên Đăng, nếu gấp quá, sản xuất Thẩm cũng không ngại chiếm thời gian của anh, bây giờ tôi liền đi thông báo một tiếng cho cô ấy.”

Quý Thanh Hoà gật đầu: “ Nói cho cô ấy, nếu hôm nay không đến, lần gặp tiếp chính là cuộc họp thường niên của Thiên Đăng.”

——

Câu nói đó của Quý Thanh Hoà thật sự mang tính uy hiếp, Thẩm Thiên Trản không chút do dự, lập tức đồng ý.

Minh Quyết sợ cô làm lỡ dở lịch trình của anh, không an tâm nên liên tục phải xác nhận thời gian và địa điểm với Thẩm Thiên Trản.

Năm giờ chiều.

Xe của Quý Thanh Hoà đúng giờ xuất hiện tại giao lộ.

Thẩm Thiên Trản cầm theo hai cốc cà phê lên xe.


Hôm nay Bắc Kinh gió lớn, cô đứng đợi ở đường còn chưa tới mười phút, mà toàn thân đã trở nên lạnh ngắt.

Lên xe, hơi ấm bao trùm, cô run rẩy, lấy cốc cà phê đang ủ trong áo đưa cho Quý Thanh Hoà: “Mời anh”

Quý Thanh Hoà nhíu mày làm như không có gì, cầm lấy cốc cà phê tiện thể gạt điều hoà lên: “Không biết tìm nơi kín gió đợi sao?”

“Sợ làm lỡ thời gian của anh.” Thẩm Thiên Trản vừa thưởng thức cà phê và sưởi ấm cơ thể đang bị đông cứng, vừa quan sát anh: “Quý tổng lại đi công tác?”

Ngón tay thon dài của Quý Thanh Hoà cầm lấy cốc cà phê, dưới ống tay áo sơ mi trắng để lộ ra phân nửa chiếc đồng hồ đeo tay, đường nét xương cổ tay của anh rõ nét và mịn màng, chiếc áo đó như là được may riêng cho mình anh, lộ ra khí chất trầm thấp và lạnh lùng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Xe băng qua đường, chạy vào lối tắt, tiến thẳng đến sân bay.

Vì không tắc đường, nên Thẩm Thiên Trản chỉ cần ngồi nửa tiếng là đã tới nơi.

“Chuyện xảy ra vừa qua tôi đã hiểu.” Giữa mi tâm của anh không giấu được vẻ mệt mỏi, giọng nói trầm hơn bình thường: “ Em tìm tôi là muốn theo dõi lịch trình?”

Minh Quyết ngồi ở phía trước thấp giọng cùng tài xế nói chuyện về tình hình giao thông, Thẩm Thiên Trản mất tập trung, đợi đến khi định thần lại, liền trả lời: “Thiên Đăng đã hoàn thành dự án quảng bá, tôi biết Bất Chung Tuế đang mở rộng thị trường, việc này nếu không xử lý triệt để, sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín của hai công ty.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Quý Thanh Hoà mỉm cười, cân nhắc: “Em hy vọng tôi phải phối hợp với em thế nào?”

Thẩm Thiên Trản lập tức không nói nên lời.

Ban đầu cô hy vọng sau khi Quý Thanh Hoà hiểu rõ sự việc, biết được mức độ của nó, hai công ty sẽ thống nhất cách giải quyết. Tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì, lỡ như Tinh Hải lợi dụng những điều này thì không có cách nào xoá đi tin đồn để dẫn dắt dư luận, sẽ ảnh hưởng xấu tới dự án.

Cả buổi chiều ngồi đánh máy, câu nói “Em hy vọng tôi phải phối hợp với em thế nào” của anh, làm cô lập tức tỉnh táo.

Một tiếng trước, Bất Chung Tuế đã làm dịu đi chuyện kia. Quý Thanh Hoà tháo kính, xoa xoa hàng lông mày: “Không ngờ rằng quá khứ của sản xuất Thẩm lại phong phú đến vậy.”

Thẩm Thiên Trản: “ ?”

Thấy cô có vẻ không hiểu, Quý Thanh Hoà cầm lấy một phần văn kiện chưa mở đưa cho cô, ra hiệu cho cô tự xem.

Tinh Hải lấy hình ảnh để kể chuyện, tạo thêm sức nặng cho các cuộc đàm phán của Thiên Đăng.

Bản thảo này được gửi đầu tiên cho Bách Tuyên và Bất Chung Tuế là hai công ty mà Thiên Đăng cùng hợp tác, nhằm lấy việc này gây áp lực cho Thiên Đăng.

Những tài liệu mà Quý Thanh Hoà đưa cho cô, đều là có lý lẽ, căn cứ, bằng chứng và nguyên nhân, nói rõ về chuyện tình cảm của cô.


Thẩm Thiên Trản đang nhìn dòng chữ đỏ “sờ mông”, sắc mặt trở nên tái mét.

Cô đột nhiên nhận ra, câu nói lúc nãy của Quý Thanh Hoà, hoàn toàn không phải là thẳng thừng dứt khoát, mà là một điềm báo.

Thẩm Thiên Trản đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, cô đóng tập tài liệu lại: “Những thứ này, đủ để khiến việc tôi từ chức để bảo toàn cho dự án.”

Cô không quan tâm lắm, ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ, nhìn dòng người qua lại, thấp giọng nói: “Bộ phận quan hệ công chúng* sẽ làm dịu đi việc này, nhanh chóng giải quyết việc của Hướng Thiển Thiển. Hiện tại những tin đồn này sẽ không có ảnh hưởng gì đến Bất Chung Tuế, Trang chính thức của Thiên Đăng sẽ lên tiếng làm rõ mọi thứ, sự việc đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi.”
(*) PR

Quý Thanh Hoà nghe ra được ý của cô, liếc nhìn: “ Em cho rằng kết quả xấu nhất là gì?”

Thẩm Thiên Trản liền giật mình.

Đợi đã, tên đáng ghét này sẽ không nghĩ rằng cô muốn kết thúc sự nghiệp của mình đấy chứ?

Sao có thể?

Cô đang định giải thích, nhưng rồi nghĩ lại, trước mắt thì đây là lí do chính đáng*, và cũng là cơ hội tốt nhất để rũ bỏ quan hệ với anh ta.

(*)名正言顺 :Danh chính ngôn thuận

Ngay khi ý này hình thành, liền dần dần trở nên rõ ràng.

Cô nức nở, giả vờ oan ức: “Xấu nhất, chính là lấy thân báo đáp, hi sinh chính mình.”

Quý Thanh Hoà mỉm cười.

Anh đá mũi chân mình, nâng tấm chắn lên. Đợi cách hoàn toàn với hàng ghế trước, anh thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi: “Lấy thân báo đáp? Báo đáp cho ai?”

Anh nghiêng người, ánh mắt khoá chặt cô, phân tích nói: “Em cảm thấy tôi sẽ để mặc em?” Sau đó rời tầm mắt xuống tập tài liệu cạnh tay cô, cười khẽ: “Có điều em đã nhắc nhở tôi, em phải hy sinh bản thân mình, báo đáp ai cũng không bằng báo đáp cho tôi, trước lạ sau quen, còn hơn là huỷ hoại sự nghiệp của mình.”

Thẩm Thiên Trản: “……”

Chiết tiệt, lại tự mình mắc bẫy của anh.

Cô hắng giọng, nhìn tấm chắn trước mặt: “Hiệu quả cách âm ở đây có tốt không? Tôi sợ lát nữa ra tay mạnh quá, tiếng kêu cứu của Quý tổng truyền ra, sẽ mất hết thể diện với cấp dưới của mình.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương