Không giống với phản ứng như bị sét đánh của Thẩm Thiên Trản, Tưởng Nghiệp Trình và Ngải Nghệ gần như là cùng lúc dừng nói chuyện, quay đầu nhìn về phía cửa.

Dưới ánh đèn pha lê khổng lồ, người đàn ông trẻ tuổi âu phục phẳng phiu, vóc dáng cao gầy đĩnh đạc.

Cặp kính gọng vàng tựa trên sóng mũi anh, hạ thành một cái bóng ở hai bên sườn mũi. Chân mày sắc bén nhưng đường cong lại đặc biệt nhu hòa.

Phía sau mắt kính là một đôi mắt sâu thẳm, mỗi khi đuôi mắt hơi rủ xuống liền thu lại tất cả sắc bén.

Diện mạo rõ ràng mang đến cảm giác áp bách và ngang ngược, lúc anh đến, gương mặt lộ ra ba phần lạnh lùng sắc bén, chỉ dư lại vài phần xa cách đạm mạc, ngũ quan quá mức anh tuấn nhưng lại mang đến cảm giác thanh cao cấm dục.

Ngải Nghệ hơi ngạc nhiên.

Trong suy nghĩ của cô ta, Tưởng Nghiệp Trình vậy mà lại coi trọng đại diện nhà tư sản đến vậy, tuy không đến mức là cáo già danh tiếng chìm nổi, kinh nghiệm dày dặn, nhưng cũng không phải là chàng trai trẻ tuổi như vị trước mặt này.

Nhưng suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, lời nói thật lòng có đánh chết không thể nói ra.

Cô ta bỏ ly rượu xuống, ý cười tràn ngập mà phá vỡ sự im lặng kỳ lạ trong phòng: “Tôi thấy vị khách quý này có chút lạ mắt, chắc là lần đầu gặp. Tổng giám đốc Tưởng, đêm nay phiền ngài chủ trì bữa tiệc giới thiệu tôi và Thiên Trản rồi.”

Dứt lời, cô ta tựa như lơ đãng, tầm mắt dừng lại trên mặt Thẩm Thiên Trản mấy giây. Ngay sau đó, khóe môi lập tức cong lên nụ cười đầy tinh tế. Nhìn Thẩm Thiên Trản xem, bộ dạng không có tiền đồ khi thấy đàn ông đẹp, giống như đã bị câu hồn đi mất rồi.

Nếu cô ta nhớ không lầm, Thẩm Thiên Trản thích, chính là kiểu đàn ông này.

Nhưng mà trước mắt, dù là ánh mắt Ngải Nghệ dò xét xem náo nhiệt hay là Tô Tạm điên cuồng nháy mắt ám chỉ thì Thẩm Thiên Trản đều không rảnh bận tâm.

Mắt cô không tồi, tầm mắt giống như ra-đa, gần như từ khi đối phương xuất hiện đã bắt đầu quét qua quét lại so sánh anh với người đàn ông cô gặp ở Tây An vào mấy tháng trước.

Đáng tiếc, loại báo ứng thế này nếu đã đến thì nhất định phải tiến công tỉ mỉ.

Thẩm Thiên Trản vô cùng tuyệt vọng xác nhận, người đàn ông trước mắt này dù là gương mặt hay dáng người đều hoàn toàn trùng khớp với người trong ký ức diễm ngộ của cô.

Người đàn ông chăm sóc cả đêm cũng là người đàn ông có thân phận nhà tư sản cô trèo cao không nổi, đả kích này quá lớn, lúc này Thẩm Thiên Trản khó có thể tiêu hóa. Thế nên lúc Tưởng Nghiệp Trình đứng dậy giới thiệu, ý thức của cô vẫn còn chút hoảng hốt, dường như tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất, hiện tại trong đầu cô chỉ chậm chạp phát lại những hình ảnh trước kia, từng hình từng hình được cắt ghép nối lại với nhau, chồng chất lên nhau.

Có khi là người đàn ông áo mũ chỉnh tề, dáng vẻ tự phụ lạnh lùng nghiêm túc, có khi là người đàn ông bị tình dục tác động làm cho khó có thể khống chế cảm xúc.


Hai hình ảnh trên liên tục đan xen vào nhau, Thẩm Thiên Trản xấu hổ đến…… Được rồi.

Hiện tại địch hay ta còn không rõ, Thẩm Thiên Trản vô cùng phỉ nhổ bản thân lúc này mà đầu óc còn có thể chứa đầy phế thải màu vàng.

Cô nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng bản thân u mê, nhưng càng khó chịu hơn là cảm thấy thời vận của bản thân quá xui xẻo …… Ai có thể ngờ mình lại gặp lại người đàn ông xa xôi từng ngủ chung ?

Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ.

Mọi người đều là người trưởng thành, gặp dịp ngủ cùng tuy cũng có cảm xúc chân thật, nhưng chụp mông chạy lấy người* cũng là hiện thực trần gian.
*Chụp mông chạy lấy người: chơi chữ ý nói chỉ quan tâm tới cặp mông, hoàn toàn không phải phát sinh từ quan hệ tình cảm.

Đều là nhân vật có uy danh, hiện tại tình cờ gặp lại, cô sợ đền thờ lập không được còn khiến danh tiếng bản thân khổ tâm xây dựng bấy lâu nay bị đạp đổ, nói không chừng đối phương càng sợ cô đeo bám quấn lấy người ta. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Nhờ năm đó có kinh nghiệm xử lý chuyện tình cảm của Hướng Thiển Thiển, Thẩm Thiên Trản gần như lập tức phân tích xong lợi hại được mất cùng với phương án xử lý tốt nhất.

Nếu không phải thời gian có hạn, cô thậm chí còn có thể viết một bài tẩy trắng, dùng giọng nói dõng dạc và hùng hồn của mình để biện bạch cho hành vi phong lưu đêm đó.

Cô hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp xuống nội tâm vẫn chưa hoàn toàn bình ổn sóng to gió lớn, làm như không có việc gì, đứng lên xếp hàng sau Ngải Nghệ chờ bắt tay kim chủ ba ba.

Diễn thuyết giới thiệu của Tưởng Nghiệp Trình rốt cuộc cũng gần kết thúc, khó khăn lắm Thẩm Thiên Trản mới bắt được câu “Thành viên hội đồng quản trị của Bất Chung Tuế khu vực Trung Quốc”. Cô nhướng mày, nhớ lại lúc trước người đàn ông chó chết này có nói bản thân sống dựa vào cha mẹ, trong nhà chỉ bán tạp hóa lung tung, vừa nghĩ đến thì nội tâm liền nhịn không mà cười giễu, tạp hóa nhà anh ta trên thì có thương hiệu xa xỉ, dưới thì có đồng hồ châu báu, cũng đúng là đa dạng.

Ngải Nghệ là người đầu tiên lên tiếng tâng bốc, cô ta che miệng cười khẽ, ánh mắt mang theo tia thưởng thức, ngay cả vẻ cường ngạnh lạnh lùng thường ngày cũng không thấy, giọng nói giờ phút này cũng mềm mại nhẹ nhàng: “Quý tổng đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

Tô Tạm theo sát sau đó, không ngừng nịnh nọt: “Quý tổng của chúng ta thật sự là tấm gương thanh niên kiệt xuất, tôi còn cho rằng bản thân đã đủ nỗ lực, hiện tại xem ra tầm mắt tôi vẫn là quá mức hạn hẹp.” Dứt lời, sợ Thẩm Thiên Trản làm ra chuyện không hay nên lập tức phát ra ánh mắt sáng quắc, không tiếng động liếc qua.

Thẩm Thiên Trản: “……”

Sao lại có thể ảo tưởng như vậy chứ.

Dưới sự chú ý của nhiều người, cô thoáng giương mắt nhìn về phía Quý Thanh Hòa vẫn chưa nói lời nào kể từ khi tiến vào phòng.

Người kia đang giơ tay nới lỏng cúc áo khoác của âu phục, khuỷu tay nâng lên khiến cho phần vải bị kéo, lộ ra áo sơ mi trắng có họa tiết kẻ tối màu nơi cổ tay.


Bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng đặt trên cúc áo xám trắng, đường cong từ xương cổ tay đến ngón tay mang đến cảm giác anh ta được sinh ra và lớn trong nhung lụa.

Thẩm Thiên Trản khịt mũi.

Đối với những việc tiếp khách như thế này, từ trước đến nay cô đều làm rất tốt, khiến cho người ta đuổi theo không kịp.

Thế nhưng vị khách hôm nay có thân phận đặc biệt, cô vừa không muốn quá nhiệt tình làm người ta hiểu lầm bản thân cũng chỉ là loại nịnh hót tầm thường, vừa không muốn vì cảm xúc cá nhân mà làm mờ đi năng lực nghiệp vụ vốn có.

Nghĩ đến nghĩ lui, thích hợp nhất dường như cũng chỉ có khen xã giao: “Quý tổng đúng là thiên phú dị bẩm(*), vừa thông minh lại vừa tuyệt đỉnh.”

(*) Thiên phú dị bẩm: Trời cho năng khiếu khác thường.

Dứt lời, toàn bộ đều yên tĩnh.

Chỉ có Quý Thanh Hòa, lãnh đạm nhưng không mất lễ phép cho cô một ánh mắt.

Mắt thấy thì không thể không làm gì, xuất phát từ người một nhà, Tô Tạm không thể không ra tay tương trợ, đúng lúc cứu trận: “Quý tổng đã đi đường mệt nhọc, hay là đều ngồi xuống trước rồi nói chuyện.”

Những người đứng xung quanh giống như đang nghe lãnh đạo dạy bảo, lãnh đạo không mệt, bọn họ mệt tim.

——

Chuyện công việc chính là như vậy, sau khi rời khỏi cũng không tránh được phải ứng phó đôi chút. Bên cạnh đó, rời khỏi môi trường làm việc thì vẫn còn bàn sơn hào hải vị, món ăn trân quý.

Thẩm Thiên Trản tự nhận đêm nay không còn cách nào nhập tâm vào công việc, cũng không thể phụ lòng một bàn đầy thức ăn ngon, chỉ đơn giản là nhường lại sân khấu.

Không có cô tham gia, đề tài nhanh chóng diễn ra suôn sẻ, bầu không khí dùng cơm cũng rơi vào cảnh đẹp.

Có điều Thẩm Thiên Trản cũng không nhàn rỗi, nguyên nhân xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, cho dù cô đang ưu nhã càn quét thức ăn ngon thì vẫn có thể phân ra lỗ tai để phân tích nội dung câu chuyện.

Thói quen này mới đầu là vì các lão đại trong giới thích uống rượu trò chuyện cười đùa trên bàn ăn, nâng ly tán gẫu ký kết hợp đồng là chuyện bình thường, cũng giống như người trẻ tuổi thích vừa ăn cơm vừa lướt Weibo xem tin tức hay quảng cáo. Thông thường sau khi Thẩm Thiên Trản gắp xong một vòng đồ ăn thì các lão đại đã từ nghệ sĩ X bị di chứng sau khi phẫu thuật chuyển sang tiểu hoa(*) và tiểu thịt tươi nào đó yêu nhau. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.


(*) Tiểu hoa: chỉ nghệ sĩ nữ.

Sau này Thẩm Thiên Trản từng bước thăng chức, có được vị trí nhất định thì càng cần phải cố gắng hết sức, không chỉ phải kịp thời vì nghệ sĩ nhà mình tẩy trắng(*) làm sáng tỏ mà còn phải tung ra chút mồi câu tốt thăm dò tin tức.

(*) Tẩy trắng: xóa tin đồn xấu.

Đúng là Chế tác không dễ làm, có lẽ đời trước cô đã đắc tội dải Ngân Hà.

Sau khi Ngải Nghệ và Tưởng Nghiệp Trình thảo luận tiêu chuẩn xét duyệt năm nay của tổng cục thì đã hết nửa giờ, bỗng nhiên cảm thấy bữa tiệc đêm nay có chút nhạt nhẽo. Nghĩ lại một chút, sau khi Thẩm Thiên Trản ngồi xuống ngoại trừ có phối hợp nâng ly kính rượu thì an tĩnh như gà, cảm giác giống như không hề tồn tại.

Không giống với vẻ khéo léo tinh tế cô thường mang đến, cũng không nhẹ nhàng hiền hòa như trong các bữa tiệc tụ họp.

Cô cũng đã nhìn ra Tưởng Nghiệp Trình vô cùng nịnh bợ Quý Thanh Hòa, nếu không phải ngại bản thân là trưởng bối lớn tuổi, nói không chừng còn có thể giống Tô Tạm, hoàn toàn phô ra bộ dạng không ngừng nịnh nọt.

Ngược lại là cô, một Chế tác rất cần được nhà tư sản ưu ái lại thành thành thật thật, an an ổn ổn mà ngồi ăn nửa giờ?

Bữa ăn quá suôn sẻ, nhưng cũng quá nhạt.

Ngải Nghệ thu hồi tầm mắt rót rượu cho Tưởng Nghiệp Trình, giống như lơ đãng nhắc đến Thẩm Thiên Trản: “Đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện, trước khi Thiên Trản ra nước ngoài đã đến Tây An vài lần?”

Thẩm Thiên Trản liếc mắt nhìn cô ta, không phủ nhận: “Đúng là đã đến vài lần.”

“Khó lắm mới có cơ hội xem triển lãm đồng hồ Thiểm Bác, nếu phải làm đề tài sửa đồng hồ, dù là cổ xưa hay hiện đại thì vẫn nên hiểu biết một chút.” Cô tránh nặng tìm nhẹ, thậm chí còn nhân cơ hội này thể hiện bộ mặt chuyên nghiệp của mình.

Một tay Ngải Nghệ chống cằm, ánh mắt giống như không chút để ý, tay còn lại chuyển ly sang Quý Thanh Hòa, liếc mắt một cái rồi tiếp tục nói: “Tôi nghe Tô Tạm nói cô cố ý mời thầy Quý làm cố vấn đặc biệt, tiến triển thế nào rồi?”

Đệch! Hay cho tình chị em bền chặt, chớp mắt đã hủy đi CP vàng trong giới, đúng là vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không chút lưu tình.

Trong lòng Thẩm Thiên Trản cảm thấy rất hối hận vừa rồi đã lanh mồm lanh miệng tiết lộ tài nguyên cho cô ta, hung hăng trợn mắt liếc Tô Tạm, sau đó nhanh chóng nâng lên nụ cười chuyên nghiệp, tủm tỉm đáp lại: “Thầy Quý là ngôi sao sáng trong lĩnh vực sửa đồng hồ, tuy tôi có ý mời thầy ấy rời núi làm cố vấn đặc biệt, nhưng cũng phải xem ý nguyện của thầy ấy nữa.”

Giọng Ngải Nghệ rất rõ, quay đầu đem đề tài ném cho Quý Thanh Hòa từ nãy đến giờ giống như không liên quan: “Quý tổng là người Tây An?”

Động tác thưởng thức ly của Quý Thanh Hòa ngừng lại, hơi gật đầu: “Nguyên quán ở Tây An.”

Thật ra văn hóa bàn ăn mang đầy ý nghĩa nghệ thuật, vừa có lễ nghi vừa có ý thức hành vi, người thông minh sẽ biết cách nắm chắc thời cơ để có thể thúc đẩy hợp tác, đạt được mục đích.

Cho nên điều đầu tiên là phải giỏi quan sát.


Nói cách khác, nếu cô ta muốn cùng Thẩm Thiên Trản đạt thành hợp tác thì phải thăm dò xem cô muốn cái gì, là cơ thể trẻ tuổi, vinh quang hay quyền lực, hay vẫn là tiền tài hư vinh.

Điều kiện tiên quyết để biết đối phương cần gì chính là chọn những chủ đề mà cô cảm thấy hứng thú, ít nhất cũng không thể nói chuyện dạy con, quan niệm hôn nhân hay chuyện mẹ chồng nàng dâu với một người phụ nữ toàn thân tản ra hơi thở mị lực phong lưu.

Cả quá trình này cũng không phải là trực tiếp dẫm lên, mà cần phải thăm dò không ngừng.

Từ lúc Quý Thanh Hòa xuất hiện thì Ngải Nghệ đã bắt đầu quan sát, thân phận giám đốc điều hành của Bất Chung Tuế khu vực Trung Quốc ở trong mắt cô ta trên cơ bản đã được liên hệ với các nguồn lực kinh doanh hàng đầu cũng như là nhân dân tệ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Tưởng Nghiệp Trình không ngừng muốn cùng anh ta gắn kết quan hệ, cô ta càng cần thiết phải ôm cái đùi này hơn.

Nhưng mà vừa rồi cô và Tưởng Nghiệp Trình dù thảo luận xu hướng đầu tư trong giới, tiêu chuẩn xét duyệt phim ảnh hay thậm chí là chuyện của giới giải trí thì Quý Thanh Hòa đều thờ ơ. Chỉ khi nhắc đến Thẩm Thiên Trản, anh ta mới từ trạng thái xem thường chuyển sang hơi phân tâm.

Tuân theo nguyên tắc muốn có lợi thì phải lợi dụng, Ngải Nghệ không hề ngại ngùng chắp tay đem Thẩm Thiên Trản đưa lên trước mặt Quý Thanh Hòa: “Thiên Trản rất coi trọng lần gặp mặt này, vừa rồi còn cùng tôi thảo luận những việc cần chuẩn bị cho hạng mục, cũng có ý đem địa điểm quay chụp đặt ở Tây An. Hay là Thiên Trản nói chút gì đó với Quý tổng đi?”

Từ khi Ngải Nghệ đột nhiên ám chỉ thì Thẩm Thiên Trản đã có phòng bị, sau khi nhẫn nại nghe cô ta nói chuyện quanh co lòng vòng, cái tay dưới bàn suýt chút nữa đã nhéo Tô Tạm đến nỗi cơ tim tắc nghẽn, cơ bắp hoại tử.

Cô cười cười, cầm lấy khăn lông chạm nhẹ khóe môi: “Hiểu biết của tôi đối với Tây An rất ít, Quý tổng đã ở Tây An từ nhỏ, chênh lệch giữa tôi và Quý tổng chỉ sợ một người là “tình sương sớm”, một người là “tình hoài hương”, sao có thể đánh đồng được.” Dứt lời, Thẩm Thiên Trản giả bộ giận dữ, lại bổ sung một câu: “Rõ ràng là tôi chỉ đưa ra ý kiến giữa Tây An và Bắc Kinh với chị Ngải, chị lại trực tiếp giúp tôi xác định Tây An luôn rồi.”

Vốn dĩ Quý Thanh Hòa đang nhìn Tô Tạm.

Trong phòng có máy điều hòa không khí, độ ấm rất thích hợp. Hiệu quả của máy lọc không khí và máy điều hòa đủ để đảm bảo không khí trong phòng thông thoáng dễ chịu.

Nhưng chỉ có Tô Tạm là đổ mồ hôi đầm đìa, mặt cũng đỏ lên.

Thật sự quá mức chướng mắt rồi.

Mãi đến khi Quý Thanh Hòa nghe Thẩm Thiên Trản nói câu “tình sương sớm”, tầm mắt anh mới rời khỏi bàn tay đặt dưới bàn của Thẩm Thiên Trản, cười như không cười mà lặp lại: “Tình sương sớm?”

Vẻ mặt anh thâm thúy, ánh mắt dần trầm xuống, biểu tình nhạt nhẽo kia thật sự khiến người ta khó phân biệt vui buồn hay giận dữ.

Chỉ có Thẩm Thiên Trản giống như đã nhận ra tín hiệu nguy hiểm nào đó, ánh mắt dừng trên khóe môi hàm chứa tia cười nhạo của anh, phía sau gáy đều đã tê rần rần.

Xong rồi!

Muốn lật xe!!!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương