Mang em cùng thời gian giấu đi
-
Chương 25:
Đợi đến 7 giờ 15 phút, Minh Quyết nhắc khéo Quý Thanh Hòa là đã đến lúc rời đi.
Lúc đó, Thẩm Thiên Trản đang thi ăn mù tạt cùng với Tô Tạm. Đảo mắt nhìn thấy Minh Quyết ghé sát tai Quý Thanh Hòa mà thì thầm, người phía sau liền theo bản năng nâng cổ tay lên xem đồng hồ.
Bộ chiêu thức này lúc Thẩm Thiên Trản muốn thoát thân do uống không nổi nữa, thường cùng phối hợp với Tô Tạm.
Cô lập tức hiểu ý, ngoáy ngoáy miếng thịt ốc hết nửa chén mù tạt rồi bỏ vào miệng nhai qua quýt hai cái, gấp rút nuốt xuống.
Quý Thanh Hòa đang muốn mở lời từ biệt, vừa nhấc mắt lên, đôi mắt cô ướt lệ, giống như vừa bị ai bắt nạt, nhìn anh như có lời muốn nói, đáng thương đến vô cùng.
Anh không phải không biết cái giá này là do hai tên trẻ trâu bày đặt đánh đố nhau, nhưng nhìn thấy bộ dạng Thẩm Thiên Trản thế này, máu trong người anh dồn lên, ánh mắt thâm sâu, khi mở miệng ra ngữ khí đã mang vài phần lẳng lơ: “Luyến tiếc không nỡ để tôi đi sao?”
Thẩm Thiên Trản bị mù tạt làm cho sặc tới mức còn nửa người nửa hồn mất vía, ước chừng phải uống một chén nước, mới miễn cưỡng áp chế được vị cay nồng đang cuồn cuộn nơi cổ họng của cô.
Cô ngoảnh lại nhìn anh, cố tình tránh né vấn đề mà nói: “Người nào mà lại nỡ để thần tài đi chứ?” Dứt lời, cô chống tay lên bàn đứng dậy, tự mình tiễn anh: “Quý Tổng là quý nhân việc bận, tôi cùng với Tô Tạm đã chiếm dụng thời gian của anh quá rồi.”
Quý Thanh Hòa tiết kiệm lời nói, vui vẻ đứng dậy, mặc thêm áo bành tô, cùng với cô đi xuống lầu.
--------------------------
7 giờ tối, đích thị là giờ cao điểm.
Đại sảnh của Côn Sơn Tiểu Trúc không còn chỗ trống, nhân viên phục vụ cứ chen qua chen lại như con thoi ở trong đó, chọn món rồi lên món.
Thẩm Thiên Trản đi tuốt đằng trước để dẫn đường, gặp cầu thang gỗ hẹp, chỉ đủ chỗ cho một người đi qua, liền dứt khoát bước hai bước xuống đến chân cầu thang. Lúc này mới dừng lại, chờ Quý Thanh Hòa cùng đi xuống.
Cô đi rất nhanh, không hề để ý đến nhân viên phục vụ đang cúi đầu nhận bộ đồ dùng ăn sau gian bếp khuất phía sau chậu hoa giả.
Sự vội vã huyên náo trong giọng nói, có cả những tiếng hô pha lẫn tiếng nhắc nhở vang lên.
Thẩm Thiên Trản nghe không rõ ràng, nhưng bản năng cứ đi theo hướng âm thanh. Khi ánh mắt của cô vẫn còn tập trung vào người phục vụ và không hề hay biết gì về “chướng ngại vật” ở phía trước, thời gian để tránh cũng chả còn nữa rồi.
Nhìn thấy hai bên sắp va vào nhau, không thể nào tránh được, eo của Thẩm Thiên Trản bị giữ chặt, vừa mới dùng một tay cài lại nút áo vest, không biết thần lực ở đâu ra mà người đàn ông này đã phản ứng cực nhanh ôm cô vào trong lồng ngực, khó khăn lắm mới tránh được một tai nạn.
Thẩm Thiên Trản bị dọa cho hoảng sợ, khi ngẩng đầu lên nhìn, đôi môi mím nhẹ của Quý Thanh Hòa ở phía đối diện, đôi mắt đen nhánh lại vừa trong trẻo lạnh lùng.
Anh không lập tức buông tay, ánh mắt dừng lại vài giây ở vũng nước đang tràn ra dưới chân cầu thang, sải chân dài một cái, trực tiếp ôm cô vượt qua lối đi hẹp, rồi mới buông cô ra.
Rốt cuộc nhân viên phục vụ ý thức được thiếu chút nữa thì mình gặp rắc rối lớn nên sợ quá liên tục xin lỗi.
Thẩm Thiên Trản nhất thời đầu óc trống rỗng, vẻ mặt phức tạp mà nhìn về phía Quý Thanh Hòa nói lời cảm ơn.
“Không cần.” Quý Thanh Hòa nghiêng đầu, giọng nói không tính là ôn hòa chỉ thị cho phía bên kia trước tiên phải đặt một biển báo chống trơn trượt ở chân cầu thang, mau chóng xử lý.
Khuôn mặt anh tuấn tú, cho dù là dưới ánh đèn ấm áp thì cũng là một cảm giác lạnh lẽo bao lấy toàn bộ thân thể, giống như mang theo cả vực thẳm, quanh năm lạnh lẽo không tan được, thâm sâu khó lường.
Thấy cô giật mình, Quý Thanh Hòa thực sự muốn nói chuyện, ông chủ đã chú ý đến tình hình ở bên góc tiệm nên đang bước vội qua, bảo nhân viên phục vụ khắc phục một cách rõ ràng rành mạch.
Anh ta nói xin lỗi xong, thấy Thẩm Thiên Trản như muốn rời đi, hạ giọng nói: “Hôm nay tiệm mới về một lô cá phi lê tươi, cô đợi một tí, tôi gói lại để cô mang đi?”
“Trà túi cũng để lại cho cô một hộp, phối theo khẩu vị mà cô yêu thích với….” Ông chủ hình như mới để ý thấy Quý Thanh Hòa đang đứng phía sau lưng Thẩm Thiên Trản, mím môi cười, không dám làm lỡ chuyện chính của cô, chỉ cúi đầu nói thêm một câu: “Tôi để lại ở bàn thu ngân cho cô, cô tí nữa qua lấy nhé.”
Lại nữa rồi…..
Thẩm Thiên Trản đầu to rồi*, muốn từ chối khéo, lại ngại vì Quý Thanh Hòa còn ở đó, bước hai bước đuổi theo ông chủ.
*头都大[tou tou da]: đầu to rồi mang ý nghĩa là gặp phải một chuyện rắc rối.
Tô Tạm đứng sau lưng Quý Thanh Hòa, khẽ thở dài, giọng nói có phần yếu ớt, cũng không biết nói cho ai nghe: “Chị Trản của tôi mỗi lần đến, đều là trước ăn sau mang về. Lần trước là rượu hoa anh đào, lần này quay lại là cá phi lê và trà túi…Tất cả đều là do ông chủ đích thân làm, số lượng có hạn chỉ cho khách quen, có tiền cũng chả mua được đó.”
Quý Thanh Hòa quay đầu nhìn anh ta một cái, hỏi: “Mỗi lần đến?”
Tô Tạm liền đoán Quý Thanh Hòa sẽ tiếp tục hỏi tới tận gốc rễ, cười tới mức vẻ mặt có chút thô tục: “Đúng vậy, mỗi lần đến. Chẳng qua là chị Trản của tôi bên cạnh luôn không thể thiếu chuyện dâng hiến chút ân tình được, chỉ ăn thôi, thì không có tác dụng.”
Quý Thanh Hòa cong khóe môi, không nói gì.
Anh chỉ là đứng ở chỗ đó, cơ thể và biểu cảm dường như không hề có thay đổi gì, nhưng Tô Tạm lại cảm nhận được rõ ràng luồng khí trên người ông chủ lớn này đột nhiên thay đổi, nếu như lúc đầu nhiều lắm cũng chỉ là sự lạnh lùng xa cách, người phàm chớ đụng vào, vậy thì hiện tại chính là Tu La trường*, đao kiếm khốc liệt.
*修罗场[xiūluō chǎng]: Tu La Trường là cụm từ trong Phật Giáo để chỉ sự khốc liệt của chiến trường, hiểu theo nghĩa hiện đại là “một mớ hỗn độn”.
Cậu ta run lên bần bật, bỗng nhiên ý thức được chính mình đã khai thác sai đề tài rồi, giật mình run rẩy.
Chính tại lúc Tô Tạm đang định rút vào góc tường làm cây nấm nhỏ, thì Quý Thanh Hòa liếc mắt nhìn, ánh mắt quét qua mặt anh ta, hỏi: “Ân tình lúc Bách Chung Tuế rút đơn kiện, Tiểu Tô Tổng vẫn còn nhớ rõ chứ?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Tô Tạm gật đầu như giã tỏi: “Nhớ rõ nhớ rõ, không dám quên ơn.”
Lần trước chuyện lên hot search của Hướng Thiển Thiển, Quý Thanh Hòa thái độ quyết liệt, không thèm nói tới tiếng thứ hai, dứt khoát muốn gửi thư cho luật sư. Tô Tạm lúc đó rất sợ bị làm lớn chuyện sẽ không cách nào thu dọn được, năn nỉ mãi mới nợ được một đoạn ân tình là nhờ Quý Thanh Hòa bỏ ý định kiện cáo đi.
Quý Thanh Hòa cười nhẹ, thấp giọng nói: “Vậy bây giờ bắt đầu trả vẫn được chứ.”
------
Sau khi Thẩm Thiên Trản nhìn Quý Thanh Hòa lên xe rời khỏi, xoay người nhìn chằm chằm vào Tô Tạm lúc nãy có chút kỳ quái: “Cậu có chuyện gì giấu chị sao?”
Tô Tạm lắc đầu.
Không dám nói không dám nói.
Thẩm Thiên Trản hỏi tiếp: “Vậy sao cậu ở sau lưng chị lại làm ra cái vẻ mặt như đang yêu đương vụng trộm bị chột dạ thế?”
Tô Tạm có hơi tái mặt: “Em làm gì có sau lưng chị yêu đương vụng trộm?” Cậu làm ra vẻ bị xúc phạm, ngoắc mắt nhìn cô vài giây, vô cùng gượng gạo mà chuyển chủ đề: “Giờ chúng ta đi đâu đây?”
Thấy cậu ta mâu thuẫn, mặc dù Thẩm Thiên Trản lòng có nghi ngờ, cũng không hỏi đến cùng nữa.
Cô lắc lắc điện thoại, hơi bất đắc dĩ nói: “Đi cùng chị đến Sảnh Thời Gian? Đợi nửa tiếng là được.”
Tô Tạm buồn bực: “Chị đi Sảnh Thời Gian làm gì?”
Cậu ta bĩu môi, chỉ về hướng Quý Thanh Hòa rời khỏi: “Không phải tối nay Quý tổng có tiệc xã giao sao?”
“Cũng không phải là đi tìm anh ấy.” Thẩm Thiên Trản có chút không kiên nhẫn: “Lên xe rồi giải thích cho cậu sau.”
Lúc trước Mạnh Vong Chu mời cô ngày 31 tham gia buổi gặp mặt thân mật của Hiệp hội đồng hồ bọn họ, sau khi bị Thẩm Thiên Trản khéo léo từ chối không thương tiếc, Mạnh Vong Chu như là đã bỏ cuộc, thực ra nhiều ngày nay vẫn ngấm ngầm kiên trì thuyết phục.
Vừa đồng ý làm nhân viên đoàn phim miễn phí cho cô, vừa thề độc có thể cho mượn tất cả đạo cụ đồng hồ trong phim cần mà không có bất cứ ràng buộc gì. Chỉ cần cô lộ mặt, dù chỉ nán lại trong mười phút.
Thẩm Thiên Trản cảm thấy vụ làm ăn này có lời: “Cậu xem thân hình của Mạnh Vong Chu, không đi làm khuân vác máy ảnh dựng ngoại cảnh, rất phung phí của trời rồi.”
Tô Tạm muốn trợn trắng mắt: “Tiết kiệm tiền là như vậy sao?”
Thẩm Thiên Trản tranh thủ lúc đèn đỏ tô lại son môi, ánh sáng quá mờ, cô sợ tô lố tay, son tới lui hai ba lần: “Chị nông cạn như vậy hả?”
Cô mím môi, dùng ngón tay lau đi lớp son thừa, giọng mập mờ: “Thứ chị cậu muốn là kho tàng đồng hồ mà anh ta mượn từ Quý lão gia, là vàng bạc trắng thật đó, chạm vào một chút là tán gia bại sản.”
Tô Tạm không hiểu: “Chị mượn từ Quý tổng cũng giống nhau mà?”
Thẩm Thiên Trản liếc nhìn Tô Tạm như nhìn một tên ngốc: “Chơi gái và tiêu tiền giống nhau không?”
Tô Tạm: “……………..”
Rất hợp lý, quả thực không chê vào đâu được.
---------------
Với tính cách của Mạnh Vong Chu, gây ra chuyện tự mình đâm lao phải theo lao, Thẩm Thiên Trản không bất ngờ chút nào.
Hoạt động của Hiệp hội được tổ chức ở trung tâm văn hóa trong ngõ phía sau Sảnh Thời Gian, Mạnh Vong Chu thuê một cái sảnh, không ngừng treo biểu ngữ, còn vô cùng công khai dựng bảng hiệu hoạt động ở cửa.
Đương nhiên, anh ta còn chưa ngu ngốc đến mức viết lên ngày hẹn hò nam nữ độc thân của hiệp hội đồng hồ, các hoạt động mà tổ chức chi trả từ trước đến nay luôn đề cao nguyện vọng và tinh thần của hoạt động. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Anh ta che đậy buổi hẹn hò thành buổi giao lưu bạn bè kín của Hiệp hội đồng hồ, chỉ cho người trẻ tuổi tham gia.
Mục đích chính của hoạt động là giở chiêu bài truyền bá những tác phẩm kinh điển, nghiên cứu thảo luận những bí ẩn của thời gian, thu hút được một nhóm nam nữ thanh niên.
Lúc Tô Tạm vung vẫy chìa khóa xe cà lơ phất phơ đi vào hội trường, đánh giá một câu: “Mạnh Vong Chu rất có thể làm nên chuyện à nha? Hội trường này được bài trí có vẻ tốt.”
Vừa dứt lời, Mạnh Vong Chu không biết từ góc nào chui ra, vừa lau mồ hôi vừa hùa theo: “Đương nhiên.”
Anh ta chỉ Thẩm Thiên Trản tấm màn trên sân khấu chính: “Tôi còn làm cả Powerpoint (PPT), giới thiệu chi tiết thành viên hiệp hội tham dự tối nay. Nói là buổi hẹn thân mật, thật ra chính là buổi giao lưu nề nếp đứng đắn, chủ yếu là để thu nạp thêm thành viên mới cùng chung chí hướng gia nhập hội. Thân mật không phải là mục đích, mục đích chính là giúp mọi người kết giao bạn bè.”
Thẩm Thiên Trản từng nghe anh ta nói hằng nằm hiệp hội sẽ có chỉ tiêu thu nạp thành viên mới, đối với anh ta suy cho cùng là người tài giao lưu hay là tiệc thân mật cô đều không có hứng thú, cô chỉ quan tâm một điều: “Tôi đến rồi, giao ước xem như hoàn thành. Ông chủ Mạnh sau này nếu như trở mặt không giữ lời……..” Cô nói đến điểm chính thì dừng, cười tủm tỉm tìm chỗ trống ngồi xuống.
Mạnh Vong Chu bị cô nói khích toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vội tìm cái cớ chạy trốn.
--------------
Tô Tạm ngồi xuống cùng cô, nhìn ngang nhìn dọc đánh giá hội trường và khách mời.
Đúng 8 giờ, hoạt động chính thức bắt đầu.
Mạnh Vong Chu làm người khởi xướng, anh ta đọc đoạn văn mở đầu bữa tiệc tối một cách tình cảm và tươi đẹp không biết sao chép từ đâu ra. Sau khi phát biểu xong, thịnh tình mời chủ nhiệm hiệp hội đồng hồ lên sân khấu phát biểu.
Chủ nhiệm là ông lão tóc bạc duy nhất ở hội trường, so với giọng điệu của Mạnh Vong Chu, bản thảo phát biểu của chủ nhiệm vô cùng thành thục và kỉ luật. Đầu tiên là khẳng định ý nghĩa của hoạt động lần này, lại khen ngợi Mạnh Vong Chu đã cố gắng vì hiệp hội đồng hồ thu nạp thành viên mới, nhân tiện khuyến khích khen ngợi thế hệ thanh niên vì hiệp hội mà tích cực cống hiến. Cuối cùng là miêu tả những khó khăn mà hiệp hội đồng hồ từ khi thành lập cho đến nay gặp phải, chúc hoạt động đêm nay thuận lợi tiến hành, tất cả thành viên tham dự đều có thể gặt hái lợi ích.
Kết thúc quá trình, Mạnh Vong Chu bắt đầu trình chiếu PPT.
Từ lịch sử thành lập của hiệp hội đồng hồ, tất cả các hoạt động quan trọng và tin tức nổi bật từ khi hiệp hội thành lập cho đến nay, cho đến giới thiệu từng cá nhân trong hội.
Tô Tạm vừa xem vừa tấm tắc đánh giá, cuối cùng đưa ra thắc mắc: “Hiệp hội bọn họ giao lưu lẫn nhau, gọi người thật giả lẫn lộn như chị đến làm gì?”
Thẩm Thiên Trản nhìn bằng ánh mắt cảnh cáo: “Cậu mới thật giả lẫn lộn, chị nhiều lắm được tính là đục nước béo cò thôi.”
Vẻ mặt Tô Tạm kiểu “Chị nói gì cũng được, dù sao chị nói gì em cũng không dám cãi lại.”
Đợi đến khi tất cả các khâu kết thúc, sau đó tự do giao lưu.
Tô Tạm mới hiểu mục đích Mạnh Vong Chu sống chết phải mời Thẩm Thiên Trản đến là gì……………
Chẳng qua cậu ta chỉ đi ra ngoài để giải thoát lượng nước dư thừa trong cơ thể, lúc quay lại liền trông thấy Thẩm Thiên Trản ở trung tâm, trong ba lớp ngoài ba lớp thanh niên trẻ đẹp vây quanh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Trong lúc cậu ta còn trợn mắt há mồm, không quên lấy điện thoại ra gửi cho Quý Thanh Hòa bức ảnh giật gân kích thích ở hiện trường.
--------------
Quý Thanh Hòa ở một bữa tiệc nơi xa khác, đang nghe đối phương tán gẫu về tình hình quốc tế và tiền đồ phát triển trong năm sau.
Điện thoại rung nhẹ.
Anh thản nhiên mở khóa đọc tin.
Đến khi nhìn thấy bức ảnh Tô Tạm gửi đến, biển tình không chút gợn sóng của anh xuất hiện một vết nứt nhẹ.
Anh cụp mắt, rất bình tĩnh thu điện thoại, nâng tay đưa cho Minh Quyết.
Một lát sau, Quý Thanh Hòa rời đi sớm.
Các đại lão ngồi kín phòng trong giới tài chính kinh ngạc chờ anh nói gì đó.
Quý Thanh Hòa dáng vẻ khiêm tốn, nhưng giọng điệu không có chút áy náy: “Xin lỗi, nội bộ mâu thuẫn, tôi đi trước chỉnh đốn một chút.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook