Mang em cùng thời gian giấu đi
-
Chương 15:
Lúc đến Bắc Kinh thì trời đã khuya.
Thẩm Thiên Trản tiến tổ thức thâu đêm, ngày đêm đảo ngược cũng là chuyện thường. Đối với cô mà nói, thời gian chưa đến rạng sáng cũng không tính là muộn.
Cô uyển chuyển từ chối Tô Tạm cho xe đến đón, sau khi rời trạm liền cùng Kiều Hân gọi một chiếc taxi trở về nhà sửa soạn trước.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Thiên Trản mới nhớ lại bản thân đã quên hỏi Quý Thanh Hòa hoạt động của hiệp hội vào ngày mai bắt đầu vào mấy giờ.
Cô trượt màn hình điện thoại, ngồi trên sàn nhà phòng ngủ trầm tư mấy giây.
Từ sau khi Quý Thanh Hòa gửi lời mời kết bạn, bên trong khung chat ngoại trừ câu "Không phải chó, nhưng từng cắn em" thì chỉ còn một câu "Bạn đã thêm Quý, hiện tại có thể bắt đầu trò chuyện" của hệ thống.
Lần liên lạc duy nhất của Quý Thanh Hòa và cô vẫn là cuộc điện thoại vào buổi trưa đó, không nói chuyện phiếm, cũng không liên lạc, không biết anh ta hỏi WeChat từ Tô Tạm là có ý gì.
Cô nhéo nhéo mi tâm, quăng điện thoại rồi tắm rửa đi ngủ.
——
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Hân có nói chưa đến mười giờ thì Thẩm Thiên Trản sẽ không dậy nổi, sau khi cố gắng vực dậy ý chí kiên cường đọ sức cùng khối thịt thì nửa giờ sau rốt cuộc cũng có thể ngồi dậy rời giường rửa mặt.
Để hôm nay có thể chói lọi nhất, mới sáng sớm Thẩm Thiên Trản đã bắt đầu đắp mặt nạ, sau đó lại cẩn thận trang điểm. Lúc mở tủ quần áo chọn chiến bào, vô cùng nghiêm túc nghe theo tử vi, chọn tuyển màu sắc may mắn hôm nay là —— màu trắng.
Trạng thái chiến đấu tốt nhất của phụ nữ có lẽ là khi nhìn vào gương sẽ cảm thấy bản thân đẹp đến mức quên ngày tháng, lúc nào cũng tỏa ra sự tự tin.
Sau khi Thẩm Thiên Trản đứng trước gương tự kỷ vài giây liền cầm túi xách lên, ý chí chiến đấu tràn đầy sục sôi chuẩn bị xuất phát.
——
Thẩm Thiên Trản đến trước Sảnh Thời Gian tìm vận may.
Cô nghĩ thế này, cơ sở của Hiệp hội sưu tập đồng hồ ở trong Sảnh Thời Gian, nếu là hoạt động của hiệp hội thì chắc chắn sẽ là hoạt động tập thể. Nếu không thì nhóm bạn ba hay năm năm mới hẹn nhau lại trực tiếp gặp ở cổng Cố cung?
Không chỉ vậy, Mạnh Vong Chu vô cùng đắc chí đối với việc hiệp hội đạt chứng nhận cấp hai, đối với việc bản thân là phó chủ nhiệm càng xem như châu báu. Hiếm khi được tổ chức một hoạt động như vậy, chắc chắn chắc muốn sử dụng chức quyền tự sướng một phen.
Cho nên từ lúc bắt đầu Thẩm Thiên Trản liền tập trung vào hai nơi.
Một là Sảnh Thời Gian, hai là tiệm đồng hồ.
Sự thật chứng minh, trí thông minh của Thẩm Thiên Trản ngoại trừ thất thường khi đối đầu với Quý Thanh Hòa thì những lúc khác cơ bản vẫn còn online.
Lúc Thẩm Thiên Trản đến, cô xuất hiện vô cùng bình thường. Dưới sự chú ý của nhiều người, cô hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay hướng về phía Mạnh Vong Chu, vừa xinh đẹp vừa duyên dáng.
Ban đầu Mạnh Vong Chu vẫn chưa thấy rõ, đợi đến khi tháo mũ lưỡi trai trên đầu ra mới nhìn rõ người ngồi trong xe đẹp đến mức rối tinh rối mù chính là Thẩm Thiên Trản, cũng chính là người đã kéo anh ta vào danh sách đen không lâu trước đó.
Anh ta kinh ngạc đến nổi hai mắt đột nhiên sáng lên, nhanh chóng bước đến trước chào hỏi: "Chế tác Thẩm cô đến rồi à, Thanh Hòa nói cô đang đi công tác, tôi còn tưởng lần này cô lại không đến được nữa."
Thẩm Thiên Trản đậu xe ở nơi gần đó xong, thái độ thân thiện hòa nhã giống như chưa từng có chuyện giận chó đánh mèo với Quý Thanh Hòa mà kéo Mạnh Vong Chu vào danh sách đen, "Lúc đầu tôi đặt vé bay về Bắc Kinh vào xế chiều hôm nay, nghe nói tối nay có hoạt động nên hôm qua đã đi đường sắt cao tốc suốt đêm để trở về."
Cô cười tủm tỉm, dò xét xung quanh, cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên nhất dò hỏi: "Quý tổng nói hôm nay anh ấy sẽ đảm nhiệm việc giảng giải, anh ấy đâu rồi?"
Mạnh Vong Chu là người trưởng thành, và là một người trưởng thành đã xem qua vô số bộ phim Hàn và XXX.
Sao anh ta lại không biết Thẩm Thiên Trản căn bản không phải là vì hoạt động của hiệp hội mà chạy đến chứ, cô chạy đến là vì muốn công lược Quý Thanh Hòa mà thôi. Nhưng thế giới của người thành niên sau mười tám tuổi không có gì là kiêng kị, người trưởng thành không chỉ thích chơi trò ú tim mà còn giỏi việc ngụy trang gặp dịp thì chơi.
"Sát vách." Mạnh Vong Chu chỉ chỉ nơi sát vách Sảnh Thời Gian, sát vách là một gian nhà khác trong tứ hợp viện: "Chắc đến khi xuất phát mới đi ra."
Sau khi xác nhận Quý Thanh Hòa đang ở nơi này, Thẩm Thiên Trản cảm thấy yên tâm hơn.
Cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ, ừm, thời gian vẫn còn sớm.
——
Viện bảo tàng Cố cung mở cửa vào tám giờ.
Lúc gần mười giờ, Mạnh Vong Chu đã tập hợp đông đủ bạn bè lại. Anh ta vừa đăng ký điểm danh vừa phát một huy hiệu nhỏ có ấn "Hiệp hội sưu tập đồng hồ Bắc Kinh".
Thẩm Thiên Trản không được liệt kê vào thành viên hiệp hội, chỉ đơn giản xem như khách tham quan nhưng cũng được phát một cái.
Lúc này Quý Thanh Hòa mới xuất hiện.
Trên khuỷu tay anh có vắt một chiếc áo khoác dài đơn sắc(*), bên ngoài là chiếc áo len màu khói lạnh, bên trong là áo sơ mi trắng vân nghiêng làm nổi bật thêm vẻ nho nhã thân sĩ. Quần bò màu đen rộng rãi thoải mái càng tôn lên đôi chân dài, trường thân ngọc lập(**).
(*) Đơn sắc: một màu.
(**) Trường thân ngọc lập: chỉ dáng người cao, mảnh khảnh.
Lần đầu tiên, Thẩm Thiên Trản không thể rời mắt.
Đa số thời gian Quý Thanh Hòa đều trầm ổn nghiêm nghị, quần áo luôn là giày da Âu phục.
Khí chất anh lạnh nhạt, chỉ cần khoác một chiếc áo màu lạnh liền có thể ngụy trang bản thân thành người vô hại.
Lúc cô thưởng thức nhìn lần thứ hai, dường như Quý Thanh Hòa có cảm giác, anh hơi ghé mắt nhìn qua, cùng cô đối mặt.
Ánh mắt kia không hề có chút rung động, dường như không chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Thẩm Thiên Trản ở đây.
Lần thứ ba, mắt Thẩm Thiên Trản nhìn anh chăm chú.
Cái nhìn lần này rất đặc biệt, cô quét mắt nhìn qua vòng eo nhỏ hẹp cùng chiếc mông vểnh của Quý Thanh Hòa. Cũng không biết từ nhỏ Quý Thanh Hòa được nhà họ Quý ăn loại thức ăn gia súc gì mà mông này, eo này giống như dùng thước đo ra, hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.
Nội tâm của cô có chút lưu luyến chậc chậc hai tiếng, nhớ lại vài nơi đầy xúc cảm của Quý Thanh Hòa, trong mắt dâng lên vài phần háo sắc không cách nào che giấu.
Dường như Quý Thanh Hòa vẫn chưa phát hiện.
Mặc dù anh xuất hiện lặng yên không một tiếng động, có chút kín tiếng, có thể thực lực không cho phép. Gần như trong một giây anh xuất hiện, dù những người xung quanh đang tụ lại nói chuyện hay cúi đầu nghịch điện thoại đều giống như được lắp radar, chính xác nhắm vào theo dõi anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Mạnh Vong Chu cũng hơi giật mình, sau khi lấy lại tinh thần liền kêu gọi dẫn dắt đội.
——
Sảnh Thời Gian cách viện bảo tàng cố cung không xa, nhóm người chỉ cần đi bộ đã đến.
Độ nhiệt tình của Mạnh Vong Chu tăng vọt, cả đường trò chuyện rôm rả với nhóm bạn, lại làm người dẫn đầu giảng giải, bộ dạng kia vừa nhìn đã thấy giống như hướng diễn viên yêu nghề đi dẫn đoàn miễn phí.
Thẩm Thiên Trản không ngờ sẽ có ngày cô gặp phải loại hình phạt tàn khốc là đi bộ này, dưới chân là đôi giày cao gót, đi lại khá bất tiện, trên đường đi vô cùng chậm chạp.
Cô vốn dĩ còn lo lắng Quý Thanh Hòa sẽ ghi hận kết thù, cố ý chỉnh cô. Không ngờ người đàn ông chó chết hôm nay không chỉ đổi phong cách mà còn sẵn tiện đổi luôn lương tâm, đặc biệt đi chậm lại, cùng cô sóng vai đồng hành.
Không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi quy luật đẹp mắt đi chậm, xấu xí đi nhanh hay không mà nhóm người do Mạnh Vong Chu dẫn đầu thưa thớt, chiếm nửa con phố.
——
Lúc đến tiệm đồng hồ thì đã là buổi trưa.
Mạnh Vong Chu vô cùng hưng phấn, vừa đi vào đã bắt đầu chỉnh đốn đội hình, bắt đầu giảng giải.
Phát hiện thực tế cùng lời nói không giống nhau lắm, Thẩm Thiên Trản lập tức xoay người, không chớp mắt nhìn về Quý Thanh Hòa đi vào từ phía sau, khí chất ôn nhu lắng đọng toàn thân anh: "Không phải anh nói anh giảng giải sao?"
Quý Thanh Hòa thu lại ánh mắt đang rơi trên chiếc đồng hồ gỗ khắc hoa văn, anh cúi đầu nhìn cô: "Phải."
Thẩm Thiên Trản khẽ nâng cằm chỉ chỉ về phía Mạnh Vong Chu đang văng nước miếng tung tóe: "Vậy anh ta đang làm gì?" Vẻ mặt của cô vô cùng đau đớn khi biết bị lừa.
Quý Thanh Hòa hơi mỉm cười, ánh mắt không nhanh không chậm nhìn về phía khách du lịch lẻ tẻ xung quanh, dùng ánh mắt ra hiệu cô nhìn chiếc đồng hồ mà vừa rồi anh nhìn chăm chú.
"Đồng hồ làm từ gỗ cứng chạm trổ hoa văn nhiều tầng, đây là chiếc đồng hồ báo giờ lớn nhất còn tồn tại trong cung. Trước là xem giờ, sau là báo thức, lúc hoạt động, hệ thống ba bánh răng bằng đồng được truyền lực đồng thời xoay chuyển. Chiếc đồng hồ này được chế tạo vào thời nhà Thanh, năm Càn Long. Không chỉ riêng kỹ thuật chế tác phức tạp mà vật liệu sử dụng lại càng xa xỉ." Lúc anh ghé mắt nhìn qua liền bắt gặp bộ dạng hiểu biết nửa vời của Thẩm Thiên Trản, anh hơi dừng lại, nói: "Em có cần tôi kể chi tiết hơn về quy trình chế tạo chiếc đồng hồ này hay nguyên lý hoạt động không?"
Thẩm Thiên Trản quay đầu nhìn anh.
Gương mặt anh không biểu lộ điều gì nhưng giọng nói lại ám chỉ rất rõ ràng "Tôi cảm thấy em nghe không hiểu".
Thẩm Thiên Trản tương đối nông cạn, niềm yêu thích của cô đối với đồng hồ chỉ đơn giản là giá trị đắt đỏ hay vẻ ngoài xinh đẹp. Về phần nguyên lý chế tạo hay nghệ thuật sửa chữa còn không bằng hiểu biết của cô đối với từng nhãn hiệu.
Thấy cô không trả lời, Quý Thanh Hòa đứng trước rào chắn đồng hồ, anh hơi cúi người, nhìn thẳng vào cô: "Cũng giống như trước đây, hôm nay tôi chỉ giảng giải vì em."
Thẩm Thiên Trản thật sự rất muốn cảm động, nhưng vừa liên tưởng đến hình tượng mới gặp lúc giảng giải liền lên giường thì cô quả thật cảm động không nổi.
Thật ra Tô Tạm có chút hiểu lầm với cô.
Lúc trước cô và Quý Thanh Hòa xảy ra chuyện tình một đêm là anh tình tôi nguyện, không tồn tại bất cứ hành vi lừa gạt nào, cũng không hề có tình tiết cặn bã ngược thân ngược tâm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Chỉ là người như cô từ trước đến nay thích mở miệng trước chiếm ưu thế, thích bẻ cong sự thật để chiếm chút tiện nghi.
Bây giờ nghĩ kỹ lại thì tuy cô có tình nghi câu dẫn nhưng chiếm vị trí chủ động tuyệt đối lại là người đàn ông chó chết Quý Thanh Hòa này.
Cô trầm mặc chớp mắt một cái rồi thỏa hiệp: "Được thôi, vậy hôm nay vất vả cho anh."
Sợ anh có ý ám chỉ gì khác, Thẩm Thiên Trản suy nghĩ một chút rồi tiếp tục bổ sung một câu: "Anh tranh thủ thời gian giảng giải xong rồi chúng ta nói chuyện chính sự."
Mọi người là người trưởng thành, trong lòng đều biết rõ lẫn nhau.
Hoạt động lần này của Hiệp hội sưu tập đồng hồ cũng chỉ là lý do để tụ tập họp mặt, để cả hai bên đều không phải đối mặt với hiện thực trần trụi.
Nếu không thì sao lại nói xã hội này cùng tồn tại người và thú, cách một tấm màn che, ai cũng không biết đối diện là người hay là chó.
——
Dạo Bảo tàng đồng hồ xong, Mạnh Vong Chu cho cả nhóm giải tán tại chỗ. Đối với nhóm bạn dù muốn tiếp tục đi dạo Viện bảo tàng hay về nhà đều không can thiệp.
Cả một năm Thẩm Thiên Trản cũng chưa từng cùng lúc đi qua nhiều đường như vậy, cô nhìn về phía Quý Thanh Hòa, trưng cầu ý kiến của anh: "Ra ngoài trò chuyện hay tùy tiện tìm một chỗ?"
Quý Thanh Hòa nhìn mu bàn chân đi đến đỏ của cô, không nhanh không chậm nói: "Phía trước có quán vỉa hè, đến đó uống ly cà phê đi."
Thẩm Thiên Trản không có ý kiến.
Ánh nắng buổi chiều vừa phải, quán nước ngoài trời được che chắn bằng những chiếc ô, lộ ra cả vườn xanh lá, cảm giác như đang trở lại mùa hè.
Thẩm Thiên Trản đứng trước hành lang do dự ba giây, cũng chỉ trong ba giây.
Cô nhìn thấy ánh nắng mặt trời xuyên qua khe hở từ những chiếc ô, cảm thấy tia tử ngoại sẽ gây tổn hại lớn đến làn da, thế là nói lời chính nghĩa: "Bên trong đi, yên tĩnh."
Dường như Quý Thanh Hòa cũng biết cô đang nghĩ gì, cong cong khóe môi, biết nghe lời phải.
Sau khi vào quán, Thẩm Thiên Trản chọn một nơi yên tĩnh vắng vẻ rồi gọi một ly cà phê. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Quý Thanh Hòa không xem thực đơn, tùy tiện gọi một tách trà nhỏ.
Thẩm Thiên Trản thấy vậy thì nhịn không được lại vươn ra móng vuốt nhỏ không an phận, nhẹ gãi: "Quý tổng tuổi còn quá trẻ mà đã bắt đầu dưỡng sinh rồi sao?"
Quý Thanh Hòa đối với Thẩm Thiên Trản giống như là một loại thiên địch, gặp mặt liền khẩu phật tâm xà, hành động và thái độ đều không cảm thấy có gì lạ, thậm chí còn vì vậy mà sinh ra vài phần quen thuộc và tự nhiên.
Anh vô cùng thuận miệng nói: "Phía sau viện có trồng đóa mẫu đơn, không dưỡng sinh sợ là sau này sẽ không tưới dậy nổi."
Thẩm Thiên Trản tự tìm chỗ không vui: "..."
Cô hắng giọng một cái, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái rồi hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện hợp tác rồi?"
Vốn dĩ Quý Thanh Hòa muốn nói "Xem thành ý của em", lời vừa đến khóe miệng liền đổi lại cách thức hỏi: "Nếu như điều kiện tiên quyết hợp tác là để Chế tác Thẩm làm đóa hoa mẫu đơn kia thì em có đồng ý không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook