Edit: Phong Ly

Beta: Yến Phi Ly

“Những người khác đâu? Cứ như vậy mà đi thôi sao?”

Năm sau muội muội xuất giá, Bùi Kiếm Văn đích thân trở về, liền thấy trong phòng có một thanh kiếm, người tặng kiếm cũng đã đi mấy ngày rồi.

“Lục đại nhân còn có việc gấp trong kinh, con đừng làm như ai cũng chơi bời lêu lổng như con vậy.” Bùi phụ khẽ quát một câu, trong lòng nghĩ không biết Bùi Kiếm Văn cùng chỉ huy sứ cẩm y vệ có giao tình với nhau từ khi nào.

Lần trước cướp ngục, Bùi Kiếm Văn tất nhiên tránh ở chỗ Lãng Anh dưỡng thương tốt mới dám về nhà nhận lỗi, Bùi phụ mặc dù cũng biết phong thanh, nhưng cũng không biết tiểu tử vô pháp vô thiên nhà mình đã phạm phải chuyện gì.

Lúc trước Bùi phụ không để đứa con này đi làm quan, chỉ cho y học võ, tất nhiên có tính toán riêng. Nếu có thể, lão còn muốn Kiếm Văn đời này không liên quan tới quan gia, giờ để y thoải mái vào nam ra bắc mở mang đầu óc, rồi… Bùi phụ khẽ than một tiếng trong lòng, cũng là không nghĩ đến mà.

“Gấp cái gì mà gấp.…” Bên này Bùi Kiếm văn âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ từ kinh sư đến Hàng Châu nhanh nhất cũng phải mất mười ngày, Lục Diêu nếu đã đến đây, đợi được nửa tháng rồi, không đợi nốt hai ngày nữa đi.

Đúng là Lục Diêu có việc khẩn. Lần này Đông Xưởng thông cáo giả, chỉ nói rằng có đại sự, sợ rằng tiết thanh minh cũng không về phía nam tảo mộ được, nghĩ muốn về thăm quê một chút. Phùng Phượng cũng biết lần này Lục Diêu phải đi đến biên quan nguy hiểm khó lường, đương nhiên cho phép hắn đi là giả, nhưng cũng dặn dò nhanh chóng trở về.

Biên giới phía tây Đại Minh vốn chưa bao giờ yên ổn, đầu năm nhiều lần đối đầu với quân binh Mông Cổ, vùng biên cảnh được bố trí Đông Thắng vệ, Vân Xuyên vệ, Quan Sơn vệ, Toàn Trữ vệ cùng bốn mươi Dư vệ, Thành Hóa lại liên tiếp thất thủ, liền lui về Gia Dự Quan đóng binh bất động.

Binh bộ thượng thư năm đó đem con dâu Chu Mộng Lân điều đến tận đây nhận chức, mang theo mười vạn quân đóng ở biên giới, kìm hãm quân binh của Phùng Phượng trong kinh.

Kì thực Phùng Phượng không phải là sợ mười vạn đại quân khởi binh tạo phản. Quân binh bảo vệ xung quanh kinh sư, ‘Ngũ Quanh doanh’, ‘Thần Xu doanh’, ‘Thân Cơ doanh’ tam đại doanh đều là quân tinh nhuệ, tuy rằng nhân số chỉ bằng một nửa ở biên cương, nhưng nếu thực sự tiến công, ai thắng ai thua còn chưa biết. Chẳng qua nếu thật sự xảy ra nội chiến, thì việc quân Mông lấy Liễu Không Tử, đánh tiến Gia Dự Quan cũng không phải chuyện đùa. Giang sơn Đại Minh không toàn vẹn, y còn muốn làm gì?

Huống hồ ở Giang Chiết còn có vệ quân của Đông Lâm đảng, kinh sư trọng địa không thể không có binh lực, biên quân Gia Dự Quan này chỉ có thể dùng trí, không thể cường đoạt. Phùng Phượng trăm phương ngàn kế nhẫn nại năm năm, đầu tiên phải đợi người bên trong có chỗ đứng vững chắc, để có thể nội ứng ngoại hợp thứ hai khuyến khích Hi Tông nghị hòa cùng Mông Cổ, tạm ngừng chiến tranh, quan trọng là mở cửa buôn bán ở biên giới, chỉ đợi bên kia hưu sinh dưỡng tức, hưởng thụ đủ thái bình mới hạ thủ.

“Trẫm còn nhớ trước đây…” Vào một ngày nắng chói ở cung Càn Thanh, Phùng Phượng cùng Hi Tông ngồi bên cửa sổ, một mình chiếm trọn một góc bàn, ung dung khắc quy hạc thụy thú trên thềm đỏ của điện Hoàng Cực suốt mấy canh giờ.

“Dạ?” Phùng Phượng ngừng dao khắc trong tay, giương mắt nhìn Hi Tông, nhờ hắn mở miệng.

“… Tay nghề chạm trổ ngươi cũng thật cẩn thận.” Hi Tông kề sát vào Phùng Phượng, lấy con rùa gỗ trong tay y, bỏ vào tay cùng với con rùa của mình, tinh tế đánh giá.

“Của hoàng thượng mới là tinh xảo.” Phùng Phượng cười cười, “Thần đây cũng chỉ là thật giả lẫn lộn thôi.”

“Còn nhớ trước đây, ngươi cho ta một cái ***g dế.” Hi Tông tiếp tục nói tiếp câu phía trên, “Sau đó nó chết, ***g sắt kia ta còn giữ, nhưng sang năm lại để đâu đó, không tìm thấy nữa rồi.”

“Này đều là mấy chuyện nhỏ nhặt, phiền cho hoàng thượng nhớ đến tận bây giờ.” Phùng Phượng khẽ cười lấy con rùa gỗ của mình từ trong lòng bàn tay Hi Tông, chậm rãi khắc xuống.

“Hoàng thượng…” Im lặng một lúc, Phùng Phượng lại lên tiếng, nhắc tới công sự mà làm như nói chuyện phiếm thường ngày, “Hôm qua Chu Đô Ti có dâng tấu tham kiến.”

“Ồ?” Hi Tông dừng tay, “Nói thế nào?”

“Mưu lợi kết đảng, quản quân bất lực.” Phùng Phượng đạm thanh bẩm báo, “Trương Dịch, Võ Uy, Định Tây, ba nơi thiết yếu của biên cương đều do Chu tướng quân đích thân quản lí, tấu chương kia có nói, việc những nơi ấy đều lấy buôn bán làm giàu quân đội là không có kỉ cương phép tắc, không có tư cách của quan binh… Hoàng thượng có cần tự mình xem qua không?”

“Không cần…” Nói đến chuyện này, Hi Tông sao không rõ, lập tức thản nhiên đáp một câu, “Sai người đến xem đi, nếu là thật… Có thể chọn người thích hợp thay thế?”

“Hoàng thượng thánh minh, thần liền quay về viết danh sách những người tài thân tín giao cho hoàng thượng.”

Một chỉ thánh ý tới tay, Lục Diêu vừa về kinh, liền theo Đô Sát viện cùng người của Đông Hán đi đến biên quan. Lần này tuy mang danh là giám sát, nhưng người dẫn theo lại không ít. Vài vị tuần án Ngự Sử bất quá chỉ để trang trí, kì thực Lục Diêu tự mình dẫn theo tám trăm đề kỵ cẩm y vệ đi theo đường thứ nhất, Đông Hán chưởng Hình Thiên bộ Đỗ Khánh thống lĩnh một ngàn hán vệ đi đường thứ hai, đường thứ ba là binh bộ thị lang Phương Phi Kì cùng một ngành doanh binh mã kinh sư, chậm rãi tiến đến Cam Châu.

Đông Lâm đảng vốn cũng đợi thời cơ quan sát kinh thành cùng Yêm đảng ganh đua cao thấp, lại không đoán được Phùng Phượng đã ra tay trước, lần này hành động không để cho ai biết, không khỏi trong lòng mắng Hi Tông đến cẩu huyết lâm đầu, một bên điều mấy đội nhân mã đến cướp thánh chỉ, một bên phái tử sĩ tinh nhuệ lẻn vào cung, chỉ cần Hi Tông chết, thái tử kế vị, còn có thể từ từ trì hoãn.

Tuổi Hi Tông không lớn, nhưng cũng sớm bị Phùng Phượng nửa khuyên nửa ép phong hậu nạp phi, năm nay thái tử đã được bốn tuổi. Phùng Phượng biết cả đời này cũng không thể chính đại quang minh ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ngay cả Hi Tông đối y nói gì nghe nấy, rốt cuộc thiên hạ vẫn là của họ Chu, y nào có thể cam tâm.

Hai năm nay Phùng Phượng âm thầm phái thái giám tâm phúc, tìm kiếm khắp kinh đô cùng các vùng lân cận các bé trai có dung mạo gần giống thái tử, nhặt về cũng được, bắt về cũng được, đem đến một trạch tử ở ngoại thành, ngày đêm trông giữ nghiêm ngặt, dạy dỗ cẩn thận, chỉ đợi thời cơ đến liền cho phụ tử Hi Tông cùng nhau quy thiên, hoàn toàn kết thúc huyết mạch Chu gia.

Nhưng đến nay tranh giành đảng phái còn chưa yên, thái tử tuổi nhỏ, nếu Hi Tông thật sự gặp bất trắc, nhất định sẽ có một màn ngươi tranh ta đoạt.

Phùng Phượng cũng không muốn kéo dài thêm năm năm, Hi Tông sớm muộn gì cũng phải chết, chỉ là không phải lúc này.

Bên kia Lục Diêu mang thánh chỉ, một đường đi cũng không được yên ổn bên này Phùng Phượng cũng lấy lí do hộ giá mà giam lỏng, Đông Hán thiết vệ trong ngoài ba tầng vây kín cung Càn Thanh đến một con chim cũng không lọt vào được. Chính là ứng với câu —-

Mây lên nắng xế sau đình, mưa rừng sắp tới gió sinh khắp thành. (trích Hàm Dương thành đông lâu của Hứa Hồn)

Mười vạn đại quân ở biên quan chỉ là con số ảo, kì thực có tới mười hai vạn người. Trong đó Chu Mộng Lân tự mình dẫn bốn vạn binh mã tọa trấn Ngọc Môn, hai vị thân tín dưới tay đem theo hai vạn binh trú đóng ở Trương Dịch và Định Tây, còn lại bốn vạn giao cho thứ tử Chi Vĩnh trấn thủ võ uy. (lấy võ để ra uy)

Phùng Phượng lần này tranh đoạt tuy nói là có ba đường nhân mã, nhưng so với mười hai vạn đại quân kia không khác gì hạt cát trong sa mạc. Bất quá Phùng Phượng cơ bản không muốn chống lại họ, Đỗ Khánh cùng Phương Phi Kì một tấn công Trương Dịch, một tiến đánh Định Tây, hai nơi ấy bên trong đều có thủ hạ tiếp ứng, đến lúc đó cùng nhau động thủ, xác nhận sẽ không thể lui lại được. Về phần Lục Diêu cũng từng kinh qua võ uy, thẳng tiến Ngọc Môn, ỷ vào thánh chỉ bên thân, giáp mặt cùng Chu Mộng Lân đọ sức.

“Sáo Khương đừng oán chi dương liễu, gió xuân đâu đến Ngọc Môn nào!” Một khúc ‘Lương châu từ’ nói đến cái lạnh khủng khiếp nơi biên cương, hiện tại còn cách Ngọc Môn hai ngày đường, nhưng cũng đã sa mạc bùng khói trắng, chiều tàn rơi sông giăng. (trích Sứ chí tái thượng của Vương Duy)

Lục Diêu thấy sắc trời đã muộn, ra lệnh cho thủ hạ quân sĩ hạ trại nấu cơm, tự mình ngồi trong trướng xem quân đồ, không nói gì, sắc mặt ngưng trọng.

Ranh giới Đại Minh rộng lớn, từ nam đến bắc không biết có bao nhiêu thôn trấn gọi là ‘An Bình’, lúc này lại thấy bên ngoài cách mấy chục dặm có một tòa An Bình trọng trấn, khả năng là nơi phồn hoa nhất phía nam Ngọc Môn. Nhưng một đường tới đó, tử sĩ dưới trướng Đông Lâm đảng như cẩu đói vồ mồi giết một đám đến một đám, ám thâu minh thưởng, phóng hỏa hạ độc, loại thủ đoạn nào cũng dùng, thật có thể nói là chưa tới Hoàng Hà chưa cam lòng, không thấy quan tài không đổ lệ. An Bình trấn này là tòa trọng trấn cuối cùng của Ngọc Môn, muốn âm thầm sớm dẹp bỏ mai phục, Lục Diêu sao dám chui đầu vào lưới. Huống hồ dù hắn tránh được thôn trấn hạ trại, phỏng chừng tối nay cũng không được yên ổn.

Lục Diêu thầm than, đóng lại bản đồ, đang định gọi người mang cơm tới, đã thấy hầu cận vén rèm trướng lên bẩm, “Đại nhân, bên ngoài có một người họ Bùi muốn gặp ngài.”

Lại nói Bùi Kiếm Văn sau khi nhận được kiếm, nhìn kĩ mới biết kiếm này có chút ý tứ. Vỏ bảo kiếm này là để tặng cho người sau này mình muốn kết hôn, chỉ cần hoa quý, không thể nói là thực dụng, đúng là bên trên dùng bạch ngọc khảm lên, phía trong mạ kim bạc, ngoài khắc bàn long, riêng hai khỏa minh châu khảm long nhãn đã rất xa xỉ rồi.

Bùi Kiếm Văn đầu tiên đánh giá qua chỉ cảm thấy vỏ kiếm tượng khí phác tị, tục bất khả nại, rồi cầm lấy chuôi kiếm mới không khỏi kinh ngạc. Chuôi kiếm này cũng sáng lấp lánh, nhìn qua còn tưởng làm từ ngọc thạch, sờ lên lại thấy không giống ngọc, lấy tay gõ lên thì có tiếng kim loại, giống đá mà không phải là đá, tựa sắt nhưng cũng không phải sắt, ngay cả Bùi tiểu gia nhìn quen bảo bối trong nhà cũng không biết đây rốt cuộc là cái gì.

Bảo kiếm rời khỏi vỏ, Bùi Kiếm Văn không khỏi trong lòng thầm hét một tiếng, tuyệt! Chỉ thấy kiếm quang rét lạnh như trong hồ băng ngàn năm, nước lạnh mà không lạnh, hàn khí túc sát, nước chảy nhẹ nhàng, lưỡi kiếm khẽ rung phát ra tiếng rồng ngâm, vang vọng không dứt.

Bùi Kiếm Văn cũng biết bảo khí thế này không thể không có danh hào, lập tức giơ kiếm nhìn kĩ, quả nhiên hai chữ viết theo lối chữ Triện rõ ràng được khắc chìm trên thân kiếm lọt vào tầm mắt, thực làm cho người ta trong lòng cả kinh.

Bình ổn tâm thần, Bùi tiêu gia chậm rãi tra kiếm vào vỏ, trái phải ước lượng một lát, rốt cuộc nhịn không được bước nhanh ra khỏi thiên viện của mình, còn kêu hạ nhân báo với lão nhân một tiếng, liền mang kiếm đến chỗ Lãng Anh, nhờ hắn giám định.

“Xác định đúng là Mạc Tà…” Lãng Anh đối chiếu tư liệu lịch sử, vỗ tay thở dài, “Không thể tin được sinh thời thật sự có thể thấy được danh kiếm thượng cổ này… Kiếm Văn, vị bằng hữu này tặng đệ một phần đại lễ rồi.”

Bùi Kiếm Văn nhíu mày không nói, thầm nghĩ lễ này đúng là đại lễ, chính mình cũng nhận không nổi. Lập tức không chần chừ, lấy kiếm hùng hùng hổ hổ cưỡi ngựa lên kinh, nhưng cũng không gặp được người.

Do dự một hồi, Bùi Kiếm Văn vẫn không giao thanh kiếm cho Lục phủ quản sự, còn theo tin tức một đường lên phía bắc, cuối cùng cũng gặp nhân mã của Lục Diêu ở phía nam An Bình trấn.

Lần này Bùi tiểu gia không từ lao khổ bôn ba trả kiếm, trước là vì kiếm này thực sự quý giá, Lục Diêu tự mình đưa đến Giang Nam, mình phải mang trả lại cho hắn mới đúng lễ nghĩa sau là….

Lục Diêu nghe được thủ hạ thông báo, liền đoán được Bùi Kiếm Văn lần này tám chín phần là đến trả kiếm, nhất thời bản thân không rõ cảm thấy thế nào, chỉ vội vàng ra khỏi trướng, bước nhanh ra ngoài quân doanh.

Tám trăm nhân mã đều là cẩm y vệ tinh nhuệ, hành quân hạ trại cũng ngay ngắn gọn gàng, doanh trướng ám sắc tầng tầng vây quanh, trạm gác san sát, phòng vệ nghiêm ngặt.

Bùi Kiếm Văn là người ngoài, tự nhiên không được vào quân doanh, Lục Diêu tới gần, liền thấy Ngọc Tiêu Dao vung vẩy cái đuôi, nhàm chán dậm chân xung quanh, Bùi Kiếm Văn cũng khoanh tay thu mình lại, lẳng lặng nhìn mặt trời lặn dần ở một góc sa mạc. Ánh chiều tà ảm đạm khiến một người một ngựa nhìn có chút đơn bạc, lại mang thêm vẻ tịch liêu.

“… Bùi Kiếm Văn.” Lục Diêu dừng lại một lát rồi mới lên tiếng gọi, nhìn bóng người cách mấy trượng quay lại, trên thân phủ một mảng hôn ám, nhìn không rõ nét mặt.

“Lục đại nhân, lại gặp rồi.” Bùi Kiếm Văn đạm thanh đáp một câu, cách Lục Diêu không xa không gần, ánh chiều tà chậm rãi chìm dần.

“Sao vậy? Không muốn mời ta vào trong ngồi sao?” Một lát sau Bùi Kiếm Văn mới mở miệng, giọng nói mang theo ý cười, nắm cương kéo Tiêu Dao vào trong doanh, đứng trước mặt Lục Diêu.

Lục Diêu cũng cười cười, nâng tay sờ cổ Tiêu Dao, “Tiểu Bùi, lâu rồi không gặp.”

“Ta không nhớ là có cho ngươi gọi nó như vậy.” Bùi Kiếm Văn không nặng không nhẹ đánh vào bả vai Lục Diêu một quyền, cuối cùng cũng có chút không khí bằng hữu tương kiến.

Lục Diêu nhẹ nhàng nhíu mày, một bên dẫn Bùi Kiếm Văn đi vào doanh trướng, một bên bất đắc dĩ thở dài, “Ta thật phục ngươi, xa như vậy, ngươi cũng không ngại đi qua đi lại.”

“Đâu có,” Bùi Kiếm Văn lập tức cười trả lời một cách mỉa mai, “Hiếm khi được Lục đại nhân đang phải nhận nhiệm vụ khẩn cấp, còn có lòng tự mình đến Giang Nam một chuyến tặng kiếm, Bùi mỗ đội ơn.”

“Ta cũng quay về thăm tổ trạch, tiện đường thôi.”

“Lục Diêu, ta sẽ không vòng vo với ngươi,” Vào trong doanh trướng, Bùi Kiếm Văn nhìn Lục Diêu thắp đèn, đi thẳng vào vấn đề, “Chuyện ở núi Bàn Long ngươi không cần để tâm, kiếm này rất quý giá, ta không nhận nổi.”

“À? Thì ra Bùi công tử còn có thể nhận ra giá trị của đồ vật này nọ sao?” Lục Diêu trêu chọc một câu, khôi phục sắc mặt giải thích, “Đồ vật dù có đắt tiền cũng chỉ là vật không có sự sống, tục ngữ nói bảo kiếm tặng anh hùng, chẳng lẽ Bùi thiếu hiệp cảm thấy bản thân không đảm đương nổi hai chữ ‘anh hùng’?”

“Ngươi không cần kích ta,” Bùi Kiếm Văn lắc đầu, “Tóm lại tâm ý ta nhận, kiếm ngươi vẫn nên mang về đi.”

“… Thôi được.” Đã nói đến nước này, Lục Diêu không miễn cưỡng nữa, tiếp nhận bảo kiếm Bùi Kiếm Văn đưa tới, cười ảm đạm nói, “Dù sao kiếm ở trong tay ta, cũng sẽ không thể chạy đi đâu được. Ngươi nếu sau này không tìm được binh khí vừa tay, tốt nhất là đến tìm ta đi,” Lại chọn mi cười đùa, “Ta liền bán cho ngươi một mảnh nhân tình.”

“…..” Bùi Kiếm Văn đứng trước mặt Lục Diêu cúi đầu suy nghĩ, một lúc lâu sau vẫn không thấy trả lời, im lặng khiến Lục Diêu cảm thấy xấu hổ, vừa định mở miệng, đã thấy Bùi Kiếm Văn đột nhiên từng bước tiến đến, một tay đè lên vai hắn, một tay mò đến bội kiếm bên hông hắn.

Bên này Lục Diêu tự động lui về sau từng bước, tay phải nắm lấy cổ tay Bùi Kiếm Văn đang muốn rút kiếm, bên kia Bùi Kiếm Văn cũng dùng thủ pháp bắt lại, chuyển cổ tay rời khỏi tay Lục Diêu, keng một tiếng rút kiếm khỏi vỏ.

“…..” Lục Diêu thầm than, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đem thanh kiếm này theo.

“… Lục Diêu, xem ra quan lại kiêu ngạo một chút cũng có cái hay,” Bùi Kiếm Văn đột nhiên cười, nửa là vui đùa nửa còn lại thật sự hỏi một câu, “Đây có lẽ là Can Tương phải không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương