Mẫn Như Trở Lại
-
Chương 62
Đang lúc Thẩm Dương suy tư, một huynh đệ trong hội quán gõ nhẹ vào vai hắn, người này tên Diệm, Diệm nhảy bịch xuống, ngồi cạnh Thẩm Dương, giọng khàn khàn hỏi “Chủ nhiệm, tối thứ sáu anh có bận không?”
“Tối thứ sáu làm gì?”
“Đi cùng với em xem mắt” Diệm trả lời thẳng thắn.
“Chú đang đùa với tôi đấy à!” Thẩm Dương chau mày, hắn bị người lớn trong nhà bức đi xem mắt đến nỗi hắn chán ghét với những cô gái có gắn mác chữ “xem mắt”.
“Anh nhìn em giống đùa sao? Con trai của dì đi xem mắt chấm được một người con dâu ngoan về cho bà, dì của em có tính soi mói thấy mẹ em một mình trong bếp, bà ấy liền mách mẹ bảo em đi xem mắt biết đâu có thể lựa được con dâu giống như con dâu của bà! ” Giọng Diệm rất khàn che hết cảm xúc trong lời nói nhưng Thẩm Dương vẫn hiểu được lời chứa đầy uẩn khúc của Diệm.
“Mấy người kia đâu? Cậu biết tôi với chuyện này không vui vẻ!!” Thẩm Dương bất mãn nói, xem mắt dành cho người nào có nhu cầu thực sự, còn những người chưa có nhu cầu không muốn bị áp đặt trong hôn nhân vội vã.
“Họ thứ sáu đều dành cho bạn gái cả rồi! Chỉ có chủ nhiệm với em vẫn là một mình với bức tường. Chúng ta thích hợp đi với nhau hơn.” Diệm thành thật nhìn Thẩm Dương mà nói.
Ai nói hắn không có bạn gái, mới vừa rồi lời nói của hắn với Mẫn Như là gì chứ! Thẩm Dương quên rằng chuyện lúc nãy chỉ có cô và hắn thì làm sao có người thứ ba biết được, hắn khoe khoang đầy tự tin “Ai nói với cậu tôi không có bạn gái, sắp tới tôi sẽ dẫn cô ấy ra mắt với tất cả”.
Diệm ngây ngốc nhìn vẻ tự mãn của Thẩm Dương “Người con gái này có biết anh khủng bố đến mức nào không?”
“Rầm”
Thẩm Dương thẳng chân đá Diệm xuống đất, bộ mặt thẹn hóa giận “Coi như lúc nãy tôi chưa nói gì! Thứ sáu tôi cũng sẽ không đi với cậu”.
“Chủ nhiệm, em biết lỗi rồi anh đừng đối xử tuyệt tình như thế” Diệm cười cười hơi đau khổ nói.
“Đó là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi”.
--- ---
Buổi chiều có gió đầy mát mẻ, Lạc Lạc, Bối Bối cùng Mẫn Như tản bộ dọc con đường từ trường về đến nhà. Hai đứa trẻ vốn lanh lợi, được đi học chúng càng phát huy vẻ lanh lợi. Cô thật thỏa mãn với chúng, Lạc Lạc bệnh trầm mặc, ít nói giảm đi một nửa, người mẹ như cô phần nào bớt lo lắng.
“Kem đây, ai ăn kem tôi bán kem cho” Người bán kem miệt mài đạp xe, lớn tiếng rao, đằng sau chở theo một thùng kem được làm bằng gỗ, trên tay cầm theo một cái chuông chính nhờ nó mà cái thứ âm thanh kia mới thu hút người nghe mua kem.
Mẫn Như bất chợt nhìn thấy hình ảnh của những chiếc xe bán hàng rong quanh đường làng, ngõ xóm những ngày còn nhỏ. Dù sao ngày xưa cô cũng có một thời gian sống ở nông thôn nên mặc nhiên nhớ lại những hình ảnh tốt đẹp, trong lòng không khỏi tiếc nuối xen lẫn nhớ nhung.
Thế hệ của cô tiếp xúc với môi trường ở làng quê đã từ rất lâu nhưng bọn trẻ bây giờ thì hiển nhiên sẽ hạn chế những vấn đề này. Chung quanh chúng chỉ có học hành, áo gấm lụa là, công nghệ trò chơi. Cô không muốn những hình ảnh về làng quê, đồng cỏ, cánh chim bay lượn ….sẽ mất dần dần… Như vậy là một câu chuyện kết thúc rất nuối tiếc.
Các nhóc con được giao du với môi trường hiện đại và cổ truyền thì sẽ đem lại nhiều điều mới mẻ, bổ ích hơn. Đây chính là quan điểm sống mà cô sẽ dạy cho hai đứa trẻ nhà mình.
Tiếng chuông “leng keng” cùng với tiếng rao “Ai ăn kem tôi bán kem cho” của người bán kem lại đem tới cho cô một sự thèm khát nhẹ về cây kem mút. Không đợi người bán kem rao lần nữa cô hô lớn “Ông kem cho cháu ba cây”.
Hai đứa trẻ đang đi cũng bị cô nắm lại để lấy kem, chúng không hiểu loại kem bình thường như thế có thể thu hút được cô.
“Nè, hai đứa cầm lấy ăn thử đi, mẹ thấy nó rất ngon” Mẫn Như chìa hai cây kem bảy màu cho bọn trẻ, tay kia cô đưa lên nếm thử vị thanh mát của que kem.
“Mẹ, kem này không hợp vệ sinh” Lạc Lạc lùi lại, lắc đầu từ chối cây kem của cô mới mua.
“Bạn nhóc Lạc Lạc, con phải học cách bụi bẵm với cuộc sống một tí, nhiều khi quá kỹ càng cũng gây bệnh nha” Mẫn Như nháy mắt, cười cười có ý đầy dụ dỗ.
“Bệnh như thế nào, mẹ nói con nghe đi?” Bối Bối chen ngang, miệng đã dính đầy kem, ai nói anh không ăn thì em nhịn, Bối Bối luôn muốn bụng của mình không được reo í ới, mấy bạn khác nghe được sẽ cười mình chết mất.
“Một đứa trẻ bao bọc càng nhiều thì sức khỏe sẽ khác với những đứa trẻ lăn lộn với thiên nhiên, khi ra ngoài thời tiết thay đổi thì đứa trẻ đó dễ bị bệnh lắm a~. Tin mẹ đi con cưng” Mẫn Như nựng má Lạc Lạc, kiên nhẫn đưa cây kem cho cậu bé.
“Em thấy ăn kem bình thường rất ngon đó! Nó có vị là lạ nha anh trai” Bối Bối phụ họa, quơ cây kem tới lui.
“Hai người… Con cũng chịu thua, để con ăn một lần thử vậy! Dù sao một lần không gây tổn hại đến sức khỏe nam nhi!” Lạc Lạc nhìn em gái ăn ngon miệng, cậu bé cũng có chút thèm thèm, nhưng vẫn giữ thái độ cứng rắn, giây phút cậu cầm que kem và liếm nhẹ thì đã mọi thứ đã bị đánh sập.
Ba mẹ con cô vô tư đi bộ tiếp, trên tay mỗi người là một que kem thanh mát, họ không để ý phía sau có người luôn dõi theo họ, ánh mắt tràn ngập ý cười, cánh tay thì che khoang miệng cũng cười không ngớt.
Thẩm Dương vừa về đến nhà, cái ghế chưa kịp nóng thì trưởng bối trong nhà sợ ba người này đi bộ cực khổ, bắt đầu ầm ĩ bắt anh đi đón họ về nhưng mà nhìn thấy những hình ảnh vui vẻ, như vậy anh không nỡ phá đám đành cho xe tiến chầm chậm ở phía sau họ.
Đợi cho kem trên tay chỉ còn cái que, Thẩm Dương mới cho xe chạy đến ba mẹ con có cái bụng no tròn đang đi, hắn nhấn vào ở giữa vô lăng, tiếng còi xe inh ỏi phía sau không có ý dừng lại, dường như ba mẹ con cô đi tới đâu thì vẫn nghe được tiếng còi xe đó.
Mẫn Như khá nóng giận, quay sang nhìn cái người vô duyên phá hoại thời gian yên lành của ba mẹ con.
Thẩm Dương ở trong xe, biết sự kiên trì bấm còi xe của mình đã có kết quả, người cần nhìn đã quay sang nhìn, hắn vẫy tay ý kêu ba người lên xe, thế mà Mẫn Như cô cố tình không biết, tốc độ đi bộ của cô nhanh hơn thì phải thúc đẩy bọn trẻ cũng thay đổi vận tốc đi.
Hắn mặt lạnh, bà cô đại phiền toái, có vẻ muốn chơi với hắn, để xem ai giành thắng lợi trong trò chạy này.
Hắn chạy chậm phía sau, còi xe liên tục inh ỏi nhưng mà cái người cứng đầu kia không dừng lại, còn quay sang cười tự đắc với hắn, hai đứa nhỏ này sao nghe lời cô đến thế, bảo đi là đi, không quay lại coi ai ở phía sau, hắn muốn đập đầu vào vô lăng mất thôi.
“Mẹ, chúng ta mới ăn xong, con cảm thấy chúng ta hết đi bộ chuyển sang chế độ chạy mất tiêu rồi đó a~, có cái gì phía sau làm mẹ gấp rút như vậy!” Bối Bối vừa mới đươc tiếp năng lượng nhưng năng lượng chưa cung cấp đủ cô bé đi một hồi thấy thở ra hơi, quay sang nhìn cô trách móc.
“Con cưng đừng nhìn, cái người phía sau phá hoại thời gian rảnh rỗi của ba người chúng ta phải cho hắn biết sự trả thù nhỏ này”. Mẫn Như lườm lườm phía sau, chân tăng tốc độ di chuyển.
“Con không đi nữa, con ….”
“Reng Reng, công chúa nghe máy của vệ sĩ đi”.
“Oa, dad gọi này, để con nghe máy, con sẽ mách luôn cái người ở phía sau cho”. Bối Bối nhảy cẫng lên, bật điện thoại mau chóng.
“Đừng” Mẫn Như vội ngăn lại nhưng không kịp.
- Alo! Công chúa nghe! Dad người đang ở đâu con có chuyện muốn vệ sĩ đến bảo vệ! – Bối Bối khẩn trương nói.
- Theo như thần thấy, giọng công chúa hơi mệt mỏi, có chuyện gì sao? – Thẩm Dương nhập vai của vệ sĩ nói chuyện với Bối Bối.
- Trời ơi, ở phía sau có một người phá đám ba mẹ con, dad tới cứu chúng ta đi! – Bối Bối la lớn.
- Sao chứ! Người phá đám? Con gái nghe ai nói bậy! Con nhìn phía sau đi xem người đó là ai? – Thẩm Dương đầu đầy vạch đen, giọng hơi nhăn nhó, hắn là người tốt sao lại trở thành người phá đám.
- Mẹ kêu không được nhìn, cái người phá đám đó sẽ gây rối! – Bối Bối trả lời thành thật.
“Ôi con gái, con đang giúp mẹ đấy sao?” Mẫn Như cười khổ chóng nạnh, phát hiện ở xa là con người đầu đầy hắc tuyến. Thôi rồi, lần này cô tiêu, hắn sẽ tìm mọi cách chơi khăm cô.
- Hừ! Con mau quay lại đi nhìn xem người đó là ai? Tin mẹ con quá coi chừng bị lừa đấy! – Thẩm Dương nói to trong điện thoại.
- Thật không? – Bối Bối liếc liếc, khuôn mặt của mẹ có vẻ không được tốt.
“Bối Bối, là dad, người phá đám nào chứ? Là mẹ lừa gạt!” Lạc Lạc chỉ tay nhìn người trong xe.
- Con nghe anh trai nói gì không? Nhanh lên vào xe không thôi chút nữa cảnh sát sẽ bắt xe dad đi mất! – Thẩm Dương thầm cảm ơn Lạc Lạc, con bé quả cứng đầu như mẹ nó, chỉ có Lạc Lạc thông minh của hắn mới nhanh trí.
----
Hắn! Hắn phải đè cô ra đánh đây là đại phiền toái cô gây ra hay do miệng hắn quá thơm đi chăng? Vừa mới cúp điện thoại thì cảnh sát trực tiếp gõ cửa bảo hắn nộp tiền phạt.
Hắn bóp còi tự tiện ngoài đường phạm lỗi vi phạm giao thông, làm ồn ào nơi công cộng, bắt hắt đền một triệu tiền phạt, chưa bao giờ hắn bị phạt giao thông nhưng lần này thì có và là lần vi phạm lãng nhách nhất.
Hắn thề sẽ lần đầu cũng là lần cuối, việc này đồn ra ngoài thật là việc ngu xuẩn mà!
Nhìn người con gái tỏ bản mặt không biết gì, cô không có lỗi hắn muốn làm gì đó cho cô tỉnh táo. Không phải cô, tiền của hắn, không bay vô duyên như vậy.
“Dad, đừng tức giận, con sẽ đòi lại công đạo cho người” Bối Bối xoa xoa cánh tay của Thẩm Dương.
“Con bé kia! Mẹ là mẹ của con sao con lại bênh hắn hơn mẹ chứ!” Mẫn Như chịu nhịn không được nhìn con gái với ánh mắt “thân thương”.
“Là mẹ làm sai đó, con sẽ không bênh người đâu!” Lạc Lạc cho hai tay vào túi, làm ra vẻ ông cụ non đi tới chỗ Thẩm Dương.
“Dad, đừng buồn tụi con cùng phe với dad” Lạc Lạc cầm tay Thẩm Dương vỗ nhẹ lên an ủi.
“ ……” Mẫn Như
Bọn trẻ quả quyết bảo vệ hắn cô không còn cách nào, một mình ta vẫn sống được tối nay cô sẽ đóng gói hành lý cho chúng qua bên Thẩm gia ở luôn!!!
Nhưng mà với bản tính vốn không thể rời xa được hai bảo bối trong lòng, Mẫn Như ngậm nuốt đắng cay chịu nhận lỗi với Thẩm Dương, cô nhẹ giọng “Được rồi, tôi sai, ba người đừng giận tôi nữa!”.
Thẩm Dương làm bộ không nghe, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Thẩm Dương, tôi biết tôi sai rồi, anh tha thứ cho tôi đi, coi như bữa ăn tối nay tôi sẽ nấu tạ lỗi cho anh, bảo đảm sẽ có những món anh thích nhất được không?”. Mẫn Như nhìn hắn vẻ rưng rưng.
“À,…” Có dễ cho cô quá không, một bữa ăn đổi lại 1 triệu không cánh mà bay.
“Dad con thấy ý này được, dù sao chúng ta vẫn thích ăn món mẹ làm” Bối Bối xoa xoa bụng, liếm lưỡi, chỉ nghĩ đến tối nay có một bàn thịnh soạn thì cô bé sẽ bỏ quên hết tất cả.
“…..” Thẩm Dương, con gái là con gái, ăn luôn là trên hết.
--- ----
Mẫn Như hứa sẽ nấu ăn để chuộc lỗi, cô sẽ cho ba người kia một buổi tối căng cả bụng để họ không thể bắt lỗi cô nữa.
Dù sao hôm nay cô cũng muốn nấu trước mấy món mà cô đã nghiên cứu gần đây đưa cho ba người này thử, sau đó sẽ nhận xét các món cô làm. Cửa hàng thức ăn nhanh phát triển vô cùng thuận lợi, một thời gian nhỏ đã tạo nên cơn sốt cho người sành ăn.
Lượng thực khách đến rồi đi chỉ tăng không giảm, cô rất mừng vì điều đó, tiệm hoa thì không được như thế, do không phải mùa lễ, hay ngày đặc biệt nên hoa khá ế ẩm, Khả Nam túc trực ở tiệm hoa gọi điện than vãn với cô thường xuyên.
Nhưng có thế đi nữa thì thượng đế đã phù hộ cho cô có một công ăn việc làm ổn định, cô mới đủ kinh tế mà lo cho bọn trẻ, chống lại cái ác.
“Tối thứ sáu làm gì?”
“Đi cùng với em xem mắt” Diệm trả lời thẳng thắn.
“Chú đang đùa với tôi đấy à!” Thẩm Dương chau mày, hắn bị người lớn trong nhà bức đi xem mắt đến nỗi hắn chán ghét với những cô gái có gắn mác chữ “xem mắt”.
“Anh nhìn em giống đùa sao? Con trai của dì đi xem mắt chấm được một người con dâu ngoan về cho bà, dì của em có tính soi mói thấy mẹ em một mình trong bếp, bà ấy liền mách mẹ bảo em đi xem mắt biết đâu có thể lựa được con dâu giống như con dâu của bà! ” Giọng Diệm rất khàn che hết cảm xúc trong lời nói nhưng Thẩm Dương vẫn hiểu được lời chứa đầy uẩn khúc của Diệm.
“Mấy người kia đâu? Cậu biết tôi với chuyện này không vui vẻ!!” Thẩm Dương bất mãn nói, xem mắt dành cho người nào có nhu cầu thực sự, còn những người chưa có nhu cầu không muốn bị áp đặt trong hôn nhân vội vã.
“Họ thứ sáu đều dành cho bạn gái cả rồi! Chỉ có chủ nhiệm với em vẫn là một mình với bức tường. Chúng ta thích hợp đi với nhau hơn.” Diệm thành thật nhìn Thẩm Dương mà nói.
Ai nói hắn không có bạn gái, mới vừa rồi lời nói của hắn với Mẫn Như là gì chứ! Thẩm Dương quên rằng chuyện lúc nãy chỉ có cô và hắn thì làm sao có người thứ ba biết được, hắn khoe khoang đầy tự tin “Ai nói với cậu tôi không có bạn gái, sắp tới tôi sẽ dẫn cô ấy ra mắt với tất cả”.
Diệm ngây ngốc nhìn vẻ tự mãn của Thẩm Dương “Người con gái này có biết anh khủng bố đến mức nào không?”
“Rầm”
Thẩm Dương thẳng chân đá Diệm xuống đất, bộ mặt thẹn hóa giận “Coi như lúc nãy tôi chưa nói gì! Thứ sáu tôi cũng sẽ không đi với cậu”.
“Chủ nhiệm, em biết lỗi rồi anh đừng đối xử tuyệt tình như thế” Diệm cười cười hơi đau khổ nói.
“Đó là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi”.
--- ---
Buổi chiều có gió đầy mát mẻ, Lạc Lạc, Bối Bối cùng Mẫn Như tản bộ dọc con đường từ trường về đến nhà. Hai đứa trẻ vốn lanh lợi, được đi học chúng càng phát huy vẻ lanh lợi. Cô thật thỏa mãn với chúng, Lạc Lạc bệnh trầm mặc, ít nói giảm đi một nửa, người mẹ như cô phần nào bớt lo lắng.
“Kem đây, ai ăn kem tôi bán kem cho” Người bán kem miệt mài đạp xe, lớn tiếng rao, đằng sau chở theo một thùng kem được làm bằng gỗ, trên tay cầm theo một cái chuông chính nhờ nó mà cái thứ âm thanh kia mới thu hút người nghe mua kem.
Mẫn Như bất chợt nhìn thấy hình ảnh của những chiếc xe bán hàng rong quanh đường làng, ngõ xóm những ngày còn nhỏ. Dù sao ngày xưa cô cũng có một thời gian sống ở nông thôn nên mặc nhiên nhớ lại những hình ảnh tốt đẹp, trong lòng không khỏi tiếc nuối xen lẫn nhớ nhung.
Thế hệ của cô tiếp xúc với môi trường ở làng quê đã từ rất lâu nhưng bọn trẻ bây giờ thì hiển nhiên sẽ hạn chế những vấn đề này. Chung quanh chúng chỉ có học hành, áo gấm lụa là, công nghệ trò chơi. Cô không muốn những hình ảnh về làng quê, đồng cỏ, cánh chim bay lượn ….sẽ mất dần dần… Như vậy là một câu chuyện kết thúc rất nuối tiếc.
Các nhóc con được giao du với môi trường hiện đại và cổ truyền thì sẽ đem lại nhiều điều mới mẻ, bổ ích hơn. Đây chính là quan điểm sống mà cô sẽ dạy cho hai đứa trẻ nhà mình.
Tiếng chuông “leng keng” cùng với tiếng rao “Ai ăn kem tôi bán kem cho” của người bán kem lại đem tới cho cô một sự thèm khát nhẹ về cây kem mút. Không đợi người bán kem rao lần nữa cô hô lớn “Ông kem cho cháu ba cây”.
Hai đứa trẻ đang đi cũng bị cô nắm lại để lấy kem, chúng không hiểu loại kem bình thường như thế có thể thu hút được cô.
“Nè, hai đứa cầm lấy ăn thử đi, mẹ thấy nó rất ngon” Mẫn Như chìa hai cây kem bảy màu cho bọn trẻ, tay kia cô đưa lên nếm thử vị thanh mát của que kem.
“Mẹ, kem này không hợp vệ sinh” Lạc Lạc lùi lại, lắc đầu từ chối cây kem của cô mới mua.
“Bạn nhóc Lạc Lạc, con phải học cách bụi bẵm với cuộc sống một tí, nhiều khi quá kỹ càng cũng gây bệnh nha” Mẫn Như nháy mắt, cười cười có ý đầy dụ dỗ.
“Bệnh như thế nào, mẹ nói con nghe đi?” Bối Bối chen ngang, miệng đã dính đầy kem, ai nói anh không ăn thì em nhịn, Bối Bối luôn muốn bụng của mình không được reo í ới, mấy bạn khác nghe được sẽ cười mình chết mất.
“Một đứa trẻ bao bọc càng nhiều thì sức khỏe sẽ khác với những đứa trẻ lăn lộn với thiên nhiên, khi ra ngoài thời tiết thay đổi thì đứa trẻ đó dễ bị bệnh lắm a~. Tin mẹ đi con cưng” Mẫn Như nựng má Lạc Lạc, kiên nhẫn đưa cây kem cho cậu bé.
“Em thấy ăn kem bình thường rất ngon đó! Nó có vị là lạ nha anh trai” Bối Bối phụ họa, quơ cây kem tới lui.
“Hai người… Con cũng chịu thua, để con ăn một lần thử vậy! Dù sao một lần không gây tổn hại đến sức khỏe nam nhi!” Lạc Lạc nhìn em gái ăn ngon miệng, cậu bé cũng có chút thèm thèm, nhưng vẫn giữ thái độ cứng rắn, giây phút cậu cầm que kem và liếm nhẹ thì đã mọi thứ đã bị đánh sập.
Ba mẹ con cô vô tư đi bộ tiếp, trên tay mỗi người là một que kem thanh mát, họ không để ý phía sau có người luôn dõi theo họ, ánh mắt tràn ngập ý cười, cánh tay thì che khoang miệng cũng cười không ngớt.
Thẩm Dương vừa về đến nhà, cái ghế chưa kịp nóng thì trưởng bối trong nhà sợ ba người này đi bộ cực khổ, bắt đầu ầm ĩ bắt anh đi đón họ về nhưng mà nhìn thấy những hình ảnh vui vẻ, như vậy anh không nỡ phá đám đành cho xe tiến chầm chậm ở phía sau họ.
Đợi cho kem trên tay chỉ còn cái que, Thẩm Dương mới cho xe chạy đến ba mẹ con có cái bụng no tròn đang đi, hắn nhấn vào ở giữa vô lăng, tiếng còi xe inh ỏi phía sau không có ý dừng lại, dường như ba mẹ con cô đi tới đâu thì vẫn nghe được tiếng còi xe đó.
Mẫn Như khá nóng giận, quay sang nhìn cái người vô duyên phá hoại thời gian yên lành của ba mẹ con.
Thẩm Dương ở trong xe, biết sự kiên trì bấm còi xe của mình đã có kết quả, người cần nhìn đã quay sang nhìn, hắn vẫy tay ý kêu ba người lên xe, thế mà Mẫn Như cô cố tình không biết, tốc độ đi bộ của cô nhanh hơn thì phải thúc đẩy bọn trẻ cũng thay đổi vận tốc đi.
Hắn mặt lạnh, bà cô đại phiền toái, có vẻ muốn chơi với hắn, để xem ai giành thắng lợi trong trò chạy này.
Hắn chạy chậm phía sau, còi xe liên tục inh ỏi nhưng mà cái người cứng đầu kia không dừng lại, còn quay sang cười tự đắc với hắn, hai đứa nhỏ này sao nghe lời cô đến thế, bảo đi là đi, không quay lại coi ai ở phía sau, hắn muốn đập đầu vào vô lăng mất thôi.
“Mẹ, chúng ta mới ăn xong, con cảm thấy chúng ta hết đi bộ chuyển sang chế độ chạy mất tiêu rồi đó a~, có cái gì phía sau làm mẹ gấp rút như vậy!” Bối Bối vừa mới đươc tiếp năng lượng nhưng năng lượng chưa cung cấp đủ cô bé đi một hồi thấy thở ra hơi, quay sang nhìn cô trách móc.
“Con cưng đừng nhìn, cái người phía sau phá hoại thời gian rảnh rỗi của ba người chúng ta phải cho hắn biết sự trả thù nhỏ này”. Mẫn Như lườm lườm phía sau, chân tăng tốc độ di chuyển.
“Con không đi nữa, con ….”
“Reng Reng, công chúa nghe máy của vệ sĩ đi”.
“Oa, dad gọi này, để con nghe máy, con sẽ mách luôn cái người ở phía sau cho”. Bối Bối nhảy cẫng lên, bật điện thoại mau chóng.
“Đừng” Mẫn Như vội ngăn lại nhưng không kịp.
- Alo! Công chúa nghe! Dad người đang ở đâu con có chuyện muốn vệ sĩ đến bảo vệ! – Bối Bối khẩn trương nói.
- Theo như thần thấy, giọng công chúa hơi mệt mỏi, có chuyện gì sao? – Thẩm Dương nhập vai của vệ sĩ nói chuyện với Bối Bối.
- Trời ơi, ở phía sau có một người phá đám ba mẹ con, dad tới cứu chúng ta đi! – Bối Bối la lớn.
- Sao chứ! Người phá đám? Con gái nghe ai nói bậy! Con nhìn phía sau đi xem người đó là ai? – Thẩm Dương đầu đầy vạch đen, giọng hơi nhăn nhó, hắn là người tốt sao lại trở thành người phá đám.
- Mẹ kêu không được nhìn, cái người phá đám đó sẽ gây rối! – Bối Bối trả lời thành thật.
“Ôi con gái, con đang giúp mẹ đấy sao?” Mẫn Như cười khổ chóng nạnh, phát hiện ở xa là con người đầu đầy hắc tuyến. Thôi rồi, lần này cô tiêu, hắn sẽ tìm mọi cách chơi khăm cô.
- Hừ! Con mau quay lại đi nhìn xem người đó là ai? Tin mẹ con quá coi chừng bị lừa đấy! – Thẩm Dương nói to trong điện thoại.
- Thật không? – Bối Bối liếc liếc, khuôn mặt của mẹ có vẻ không được tốt.
“Bối Bối, là dad, người phá đám nào chứ? Là mẹ lừa gạt!” Lạc Lạc chỉ tay nhìn người trong xe.
- Con nghe anh trai nói gì không? Nhanh lên vào xe không thôi chút nữa cảnh sát sẽ bắt xe dad đi mất! – Thẩm Dương thầm cảm ơn Lạc Lạc, con bé quả cứng đầu như mẹ nó, chỉ có Lạc Lạc thông minh của hắn mới nhanh trí.
----
Hắn! Hắn phải đè cô ra đánh đây là đại phiền toái cô gây ra hay do miệng hắn quá thơm đi chăng? Vừa mới cúp điện thoại thì cảnh sát trực tiếp gõ cửa bảo hắn nộp tiền phạt.
Hắn bóp còi tự tiện ngoài đường phạm lỗi vi phạm giao thông, làm ồn ào nơi công cộng, bắt hắt đền một triệu tiền phạt, chưa bao giờ hắn bị phạt giao thông nhưng lần này thì có và là lần vi phạm lãng nhách nhất.
Hắn thề sẽ lần đầu cũng là lần cuối, việc này đồn ra ngoài thật là việc ngu xuẩn mà!
Nhìn người con gái tỏ bản mặt không biết gì, cô không có lỗi hắn muốn làm gì đó cho cô tỉnh táo. Không phải cô, tiền của hắn, không bay vô duyên như vậy.
“Dad, đừng tức giận, con sẽ đòi lại công đạo cho người” Bối Bối xoa xoa cánh tay của Thẩm Dương.
“Con bé kia! Mẹ là mẹ của con sao con lại bênh hắn hơn mẹ chứ!” Mẫn Như chịu nhịn không được nhìn con gái với ánh mắt “thân thương”.
“Là mẹ làm sai đó, con sẽ không bênh người đâu!” Lạc Lạc cho hai tay vào túi, làm ra vẻ ông cụ non đi tới chỗ Thẩm Dương.
“Dad, đừng buồn tụi con cùng phe với dad” Lạc Lạc cầm tay Thẩm Dương vỗ nhẹ lên an ủi.
“ ……” Mẫn Như
Bọn trẻ quả quyết bảo vệ hắn cô không còn cách nào, một mình ta vẫn sống được tối nay cô sẽ đóng gói hành lý cho chúng qua bên Thẩm gia ở luôn!!!
Nhưng mà với bản tính vốn không thể rời xa được hai bảo bối trong lòng, Mẫn Như ngậm nuốt đắng cay chịu nhận lỗi với Thẩm Dương, cô nhẹ giọng “Được rồi, tôi sai, ba người đừng giận tôi nữa!”.
Thẩm Dương làm bộ không nghe, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Thẩm Dương, tôi biết tôi sai rồi, anh tha thứ cho tôi đi, coi như bữa ăn tối nay tôi sẽ nấu tạ lỗi cho anh, bảo đảm sẽ có những món anh thích nhất được không?”. Mẫn Như nhìn hắn vẻ rưng rưng.
“À,…” Có dễ cho cô quá không, một bữa ăn đổi lại 1 triệu không cánh mà bay.
“Dad con thấy ý này được, dù sao chúng ta vẫn thích ăn món mẹ làm” Bối Bối xoa xoa bụng, liếm lưỡi, chỉ nghĩ đến tối nay có một bàn thịnh soạn thì cô bé sẽ bỏ quên hết tất cả.
“…..” Thẩm Dương, con gái là con gái, ăn luôn là trên hết.
--- ----
Mẫn Như hứa sẽ nấu ăn để chuộc lỗi, cô sẽ cho ba người kia một buổi tối căng cả bụng để họ không thể bắt lỗi cô nữa.
Dù sao hôm nay cô cũng muốn nấu trước mấy món mà cô đã nghiên cứu gần đây đưa cho ba người này thử, sau đó sẽ nhận xét các món cô làm. Cửa hàng thức ăn nhanh phát triển vô cùng thuận lợi, một thời gian nhỏ đã tạo nên cơn sốt cho người sành ăn.
Lượng thực khách đến rồi đi chỉ tăng không giảm, cô rất mừng vì điều đó, tiệm hoa thì không được như thế, do không phải mùa lễ, hay ngày đặc biệt nên hoa khá ế ẩm, Khả Nam túc trực ở tiệm hoa gọi điện than vãn với cô thường xuyên.
Nhưng có thế đi nữa thì thượng đế đã phù hộ cho cô có một công ăn việc làm ổn định, cô mới đủ kinh tế mà lo cho bọn trẻ, chống lại cái ác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook