Mẫn Như Trở Lại
-
Chương 57
Sáng hôm sau…
- Đây là bạch đậu khấu! – Mẫn Như kinh hô.
- Mẹ! Đây là một loại cây dại thôi, cần thiết phải kinh ngạc đến ngốc luôn không? – Bối Bối chu miệng chê bai.
- Con mới ngốc! Cái loại cây dại trong miệng con ở thành phố muốn mua cũng phải thuộc nhà quyền quý mới mua nổi đó! – Mẫn Như tụt hứng nhìn con bé.
- Loại cây này đắt như thế sao! – Lạc Lạc ngỡ ngàng.
- Đúng! Mẹ mua một bịch để làm gia vị cho món mới cũng phải bỏ ra năm phần lợi nhuận ba tháng của cửa hàng chúng ta! – Mẫn Như sâu xa nói.
- Woa! Con không biết nó lợi hại như thế! – Bối Bối mắt sáng rực nhìn cái cây.
- Nói cho mẹ biết tụi con hái ở đâu!
- Mẹ ra đây! Mẹ đi qua được cái cây cổ thụ đó là một mảnh cây dại! – Bối Bối kéo Mẫn Như ra khỏi lều, chỉ tay nhìn cây cổ thụ ở phía xa đó.
- Các con dám đi mà không có người lớn đi theo sao!! – Mẫn Như truy vấn.
- Dạ không! Sáng nay tụi con đi theo cậu tập thể dục! – Lạc Lạc xua tay.
Mẫn Như vòng sau cây đại thụ. Cô sững sốt không thôi! Đây là cuộc sống hiện đại nhưng vẫn còn vô số loại thảo mộc xanh ươm mọc lên, xem ra khu vực này được bảo hộ rất tốt.
Sau đó, cô xắn lại tay áo mình, tiến về phía trước, một tay nhổ lấy cây bạch đậu khấu đó lên, trên mặt cô ánh lên nụ cười rạng rỡ.
“A a a.....” trong cổ họng của Ngô phu nhân không ngừng gào lên.
“Ngô phu nhân” Mẫn Như xoay người, cơ thể đột nhiên run lên, bị dọa cho giật nảy mình.
“Mẫn Như cứu ta” Ngô phu nhân kinh hãi hô lên, ngồi bệt dưới đất đang hoảng sợ, yếu ớt lùi về phía sau mấy bước liền.
Cô cầm bạch đậu khấu hướng chạy đến chỗ bà ấy “Ngô phu nhân có sao không?”.
“Đừng, con đừng qua đây…Có rắn, rắn” Ngô phu nhân lắp bắp, tay chỉ về phía con rắn lục đang thè lưỡi, cặp mắt màu đỏ cực kỳ nguy hiểm như muốn lao đến.
Toàn thân cô nóng lạnh, trái tim nghẹn tới cổ họng, lập tức muốn nhảy ra ngoài, thần kinh tự hỏi làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mẫn Như luống cuống, mắt láo liếc tìm kiếm.
Phía bên kia không xa có vài cành cây khô, cô chỉ tay cho Ngô phu nhân nhìn thấy “Ngô phu nhân, lấy con một cái cành cây đi, to một chút”.
Tránh ánh mắt tấn công của con rắn về Ngô phu nhân, cô liên tục chọi bạch đậu khấu vào con rắn lục, ném hết thảy cây bạch đậu khấu trên tay, cuối cùng con rắn lùi xuống một chút, nhưng sau đó cảm thấy không có đồ bắn vào nó nữa, ánh mắt đỏ hung ác nhìn về phía cô.
Con rắn nhanh chóng bò lại, thè lưỡi ngoan độc, ám hiệu muốn giết người trước mắt để trả thù.
Chết rồi, cô không còn gì để đáp trả, chả lẽ phải bỏ mạng ở đây sao!
Cô thất kinh hét lên “Á..á”.
“Xùy, xùy”.
“Mẫn Như cành cây này của con” Ngô phu nhân đưa cành cây cho Mẫn Như.
“Bốp”
“Bịch”
Con rắn bị Mẫn Như đánh bay về một hướng cách đó không xa, có điều đây là rắn con nên khi bị đánh bay ra một chỗ, nó thấy tình thế không ổn, không thể diễu võ dương oai chiến đấu với người có hung khí trước mắt, con rắn lục bò dậy không đến chỗ của cô nữa mà hướng đến, quay đầu trốn vào bụi cỏ.
“Phù” Cô lau mồ hôi thở hắt ra một tiếng.
Cô đi đến nhặt lại bạch đậu khấu còn nguyên, cũng may chỉ nát một nữa, còn một nửa vẫn mang về sử dụng được.
“Mẫn Như, con có thể giúp ta về lều không?” Ngô phu nhân ngại ngùng lên tiếng.
“Ngô phu nhân bị sao vậy” Cô lo lắng nhìn.
“Vừa nãy không cẩn thận vấp phải cành cây chắn ngang, ta bị ngã có lẽ trật khớp cũng nên”.
“Vâng” Cô gật đầu, không thể thấy nạn không cứu, huống chi nãy bà ấy cũng xua rắn giúp cô.
“Cảm ơn con” Ngô phu nhân cảm kích nhỏ giọng.
“Chúng ta đi chậm lại” Cô lên tiếng.
---
Mẫn Như đỡ Ngô phu nhân quay lại chỗ cắm trại ban đầu của bọn họ, vừa về đến nơi bắt gặp ánh mắt quỷ dị hướng về cô và Ngô phu nhân.
“Hựu hựu, chân bà bị làm sao thế” Ngô lão gia mắt tràn đầy lo lắng.
“Tôi… không cẩn thận bị ngã”
“Được rồi, đừng đứng như trời trồng ra đó, Mẫn Nhu, Kiến Bách đưa mẹ con về lều coi sao?” La Mỹ Kim lên tiếng.
Hai người con của Ngô phu nhân đến đỡ lấy Ngô phu nhân.
“Như Như, con về lều thu dọn đồ đạc đi, mẹ đã giúp bọn trẻ dọn đồ của chúng rồi, còn của con thôi, một lát nữa chúng ta sẽ quay lại thành phố” La Mỹ Kim hối thúc Mẫn Như.
Cô quay về lều bỏ đồ đạc riêng của mình vào balo, miệng lẩm bẩm “Người tốt lúc nào cũng bị hiểu lầm, mình chỉ có ý giúp đỡ vẫn bị họ coi là người xấu”.
“Ai nói em là người xấu” Tiêu Chính Uy thấp giọng.
Cô giật bắn người, tên ôn dịch đó làm cho cô sợ “Nè, anh không biết riêng tư sao, có đến cũng phải nói cho người ta biết, lịch sự cũng không có”.
“Tôi nghe nói hai người vừa gặp rắn, em có bị gì không?” Tiêu Chính Uy ánh mắt lo lắng nhìn từ trên xuống dưới.
“Chưa chết” Mấy người giả vờ hỏi thăm để tôi cảm động ư, tôi sẽ không bị lừa gạt đâu!
“Ăn nói thô lỗ, người đàn ông nào gặp phải quả thực xui xẻo” Anh đùa cợt.
“Miễn sao không phải anh là tốt rồi” Mắt cô nghi hoặc “Anh đến đây làm gì, ở bên kia lo lắng cho mẹ vợ của anh đi, tôi vẫn còn khỏe lắm a, xem đi chân tay còn lành lặn, không sứt không mẻ một miếng da nào!” Cô xắn tay áo chỉ trỏ trên cánh tay lẫn dưới chân.
“Tôi thấy rồi, em không cần múa máy tay chân như con chim trĩ thế đâu”
“Anh nói xong rồi phiền đi ra, tôi cần thay đồ để còn đi về” Mẫn Như mắt căm ghét nhìn.
“Người em có chỗ nào tôi chưa ngó qua, đâu cần phải xấu hổ như con gái tuổi mười tám” Trong giọng nói chẳng có sự ngại ngùng nào hết.
“Anh..anh đi ra, đồ biến thái, tôi điên mất thôi, đi ra mà ngó hôn thê của anh đấy, mau biến, biến đi” Mẫn Như cầm lấy balo, vơ lên đánh tới tấp vào Tiêu Chính Uy.
Anh ta điên rồi! Trưng bày bộ mặt không bình thường chút nào nhìn về phía cô, chẳng phải luôn căm ghét cô sao!
----
- Bối Bối chân con vừa mới hết! Xuống núi phải cẩn thận hơn nghe rõ chưa! – Mẫn Như tỉ mỉ chỉnh lại balo của Bối Bối.
- Lạc Lạc, con đi theo em, hai đứa nắm tay nhau đi từ từ, đường xuống không dễ như khi leo đâu! – Mẫn Như đội mũ cho con trai.
- Mẹ, tụi con nhớ mà, mẹ nhắc là lần thứ mười tám rồi! – Bối Bối chán nản nói.
- Anh chị nhớ lắm! Lúc nào cũng làm cho người mẹ như tôi phải lo lắng! – Mẫn Như lườm Bối Bối.
Ngô phu nhân sau khi được bẻ lại chân, xoa thuốc của Tiêu Chính Hàn đưa thì hoàn toàn có thể đi lại được, nói chung chuyến đi leo núi của bọn họ kết thúc tại đây.
Đoàn người bắt đầu đi xuống núi cẩn thận, sợ trơn trượt mà vấp ngã, xuống núi còn khó hơn là đi lên, đó là toàn bộ cảm nghĩ của Mẫn Như sau khi đi xuống núi.
----
Biệt thự Tiêu gia.
“Ông bà chủ, nhị tiểu thư, tiểu thiếu gia, tiểu thư đã về” Tất cả người làm đồng loạt cúi đầu.
“Uhm” Tiêu Chính Hàn gật đầu nhẹ, giọng có đáp trả.
“Chị Trương nhà chúng ta có khách sao?” La Mỹ Kim phát hiện một chiếc xe MPV đậu trước bãi xe.
“Vâng, nói là bạn của nhị tiểu thư, ngồi đợi nửa giờ” Vú Trương thấp thỏm nói.
“Bạn?”
Cô kinh ngạc, ngoài Khả Nam thì cô còn người bạn nào! Không lẽ là một trong số người bạn của Mẫn Như cũ.
Cô bước chân đi vào, thấy hành động khẩn trương của cô, bọn trẻ cũng đi theo phía sau.
“Thẩm Dương” Cô ngỡ ngàng.
“A, Dad”
“Dad”
Hai đứa trẻ kinh hỉ gọi lớn.
Thẩm Dương đang tán gẫu với ông Tạ nghe được ba giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu quay lại. Khuôn mặt nghiêm túc dãn ra, miệng nở nụ cười vốn có “Hai bảo bối của dad”.
Bọn trẻ không hẹn mà cùng chạy đến, mặt mày hớn hở chưa từng thấy, nhảy lên xà vào ôm Thẩm Dương.
“Dad, con rất nhớ người nha” Bối Bối tham lam ôm cổ hắn.
Ông Tạ ở bên cạnh sững sốt, hai đứa trẻ nhỏ này là ai? Gọi Thẩm Dương là dad, dad có nghĩa là cha, Thẩm Dương chưa có vợ lấy đâu ra con cái, ngũ quan bọn trẻ này phải nói là bé trái khôi ngô tuấn tú, bé gái là diễm lệ thoát tục, nhìn con xong tới nhìn mẹ, cô gái trước mắt này vừa lạ vừa quen mắt, phải rồi ông không đoán sai là Ngô Mẫn Như! Cô gái này là bạch xà tiểu thư trên các mặt báo chí, là con gái nuôi của Tiêu phu nhân đây mà! Thẩm Dương như thế nào lại quen biết cô!
“À, ừm” Tiêu Chính Hàn cũng không biết chuyện gì xảy ra, ông chỉ thấy hai đứa cháu mình quấn lấy khách, ho khan vài tiếng ra hiệu cho bọn trẻ.
“Lạc Lạc, Bối Bối đừng luống cuống” La Mỹ Kim lên tiếng.
“Chào Tiêu lão gia, Tiêu phu nhân, con là Thẩm Dương, bạn của Mẫn Như, còn đây là chú Tạ, người đi chung với con” Thẩm Dương để Lạc Lạc, Bối Bối xuống đất, hắn lịch sự cúi đầu chào hỏi, tay chỉ về ông Tạ.
“Chào cậu” Tiêu lão gia theo lễ nghi bắt tay.
Thẩm Dương vừa ngẩng đầu lên, La Mỹ Kim mấp máy môi “Mẹ con có Hữu Mỹ”.
Hắn thoáng sững người, phu nhân trước mắt cũng biết đến mẹ của hắn sao?
“Phu nhân, có quen biết với mẹ con?”
“Phải rồi, không thể ngờ được” La Mỹ Kim phấn khích nói “Cô biết hẳn là con không nhớ ta là ai nhưng ta lại nhớ ra con, nhìn vào là biết ngay là con trai của Hữu Mỹ, ta là dì Tiêu trong miệng con hơn chục năm trước đó”
“Dì Tiêu?” Hắn đứng hình, người phu nhân cao quý trước mặt này là người dì hơn mười năm trước giận dỗi chồng bỏ nhà mà đến thành phố D ở nhà hắn sao!
“Là ta, con nhớ ra chưa, hay ta già rồi con không nhớ dì” La Mỹ Kim hơi thất vọng nói.
“Con nhớ ra rồi, dì là bạn thân của mẹ con, có đến nhà con ở hơn mười năm trước” Hắn theo trí nhớ mà nói.
Mẫn Như không hiểu cái chuyện gì đang xảy ra? Thẩm Dương hắn, hắn đến đây để thực hiện cái lời hứa điên khùng mà hắn đã nhắn tối qua với cô? Đâu cần thiết phải thực hiện sớm như vậy!
“Mẹ con bảo con đến đây tìm ta sao?” La Mỹ Kim giọng trầm ổn “Chị Trương, đây là con trai của bạn tôi, nó đến tìm tôi, tại sao chị lại nói là tìm Như Như”.
“Tôi nghe cậu ấy nói tìm nhị tiểu thư” Vú Trương oan uổng nói.
“Chị…”
“Phải rồi dì con đến đây quả thực tìm Mẫn Như, vú Trương nói đúng!” Thẩm Dương lên tiếng.
“Hai đứa có quen biết nhau?” La Mỹ Kim ngây ngô nhìn.
“Con xin lỗi” Mẫn Như kéo áo Thẩm Dương lôi ra một chỗ.
Hắn cao quá cô không thể nói tới được, đành kéo áo cho hắn thấp người xuống. “Anh…anh đến đây làm gì?”.
“Tôi đến đây là để đưa cô và bọn trẻ về? Sao ngu ngốc thế, hay ở đây cô thích hơn là ở nhà mình” Thẩm Dương nói nhỏ mang giọng châm chọc.
“Anh, vì sao lại đến nhanh như vậy mới tối qua còn nhắn tin?”
“Chuyện đó nói sau? Nếu cô muốn về thì lập tức đi nói chuyện với Tiêu phu nhân, bọn trẻ cần được về sớm để ngày mai còn phải đi học, cô không muốn chúng nghỉ học chứ?”
“Được rồi, tôi biết phải làm gì? Anh đợi tôi một lát để tôi thu xếp”
----
“Con nói cái gì? Về là về đâu?” La Mỹ Kim sốt sắng.
“Mẹ, người phải từ từ, kích động, tim sẽ tái phát không tốt”
“Con phải nói rõ cho mẹ biết, nói như vậy không thể hiểu nổi”
“Vâng, ngày mai Lạc Lạc, Bối Bối phải đi học, Thẩm Dương đến đón chúng để quay về thưa mẹ, anh ấy nói cửa hàng của con đang kinh doanh có chút vấn đề, cần con đi theo về để giải quyết rắc rối” Mẫn Như bình tĩnh nói.
“Con với Thẩm Dương có quan hệ như thế nào?”
Mẫn Như nhắm mắt nói bừa “Anh ấy.. anh ấy là bạn trai của con”.
“Mẫn Như con đang nói đùa với mẹ?”
“Mẹ, con không dám nói đùa, vào lúc ba mẹ con túng thiếu nhất, Thẩm Dương là người ở bên cạnh, quan hệ tụi con rất tốt, tình cảm cũng từ từ phát triển, hai tháng trước, anh ấy còn tỏ tình muốn con làm bạn gái!”
“Con chấp nhận?” La Mỹ Kim nhìn, mắt ánh lên đau lòng.
“Dạ vâng”
“Còn tình cảm với Chính Uy thì sao? Con không còn gì với nó”
“Con đã suy nghĩ rất nhiều, lẽ ra phải vui vẻ tác hợp cho anh chị là điều con nên làm từ lâu, bây giờ để anh chị đến với nhau, như vậy sẽ bù đắp tội lỗi của con! Dù sao con đã tìm được người đàn ông hiểu mình và mình cần người đàn ông đó ra sao” Mẫn Như kiên định nói.
La Mỹ Kim mắt sâu xa nhìn, bà nhớ lại khung cảnh khi nãy, Mẫn Như nói chuyện riêng với Thẩm Dương, hai người xì xầm to nhỏ, nhưng dáng vẻ thân mật, không giống như bạn bè bình thường.
“Nhưng lúc nãy là vú Trương nói là bạn” Tiêu phu nhân như không muốn chấp nhận tìm một cái cớ.
“Mẹ người là mẹ của con, xin người hãy tin con, vì không muốn làm mọi người nghi ngờ, anh ấy mới nói là bạn”
Tiêu phu nhân im lặng.
“Mẹ phải mừng cho con gái của người, con có người đàn ông yêu thương con thật lòng, đối đãi với Lạc Lạc, Bối Bối không tệ, với lại Thẩm Dương đã hy sinh rất nhiều cho bọn trẻ, người đàn ông như vậy có đào cả đời để tìm thì nói là rất khó, con xin mẹ hãy tình cảm của chúng con” Mẫn Như liên tục nói.
“Vậy, mẹ của Thẩm Dương bà ấy đã biết chưa?”
“Mẹ là người lớn đầu tiên biết, chỉ có một cô bạn của con là biết được mối quan hệ này! Tạm thời tụi con chưa dám công khai rất sợ bị mọi người phản đối ”
“Uhm, con nói phải, con có con riêng, người làm mẹ nào cũng muốn con họ cưới được người vợ…” Tiêu phu nhân đau lòng nói.
“Mẹ có thể cho con quay về được không? Con cam đoan sau khi cửa hàng ổn định, con sẽ đón mẹ đến ở với con và bọn trẻ vài ngày” Mẫn Như dơ tay lên hứa.
“Chỉ vài ngày thôi sao? Con có keo kiệt với một bà già như ta không?”
“Hì hì, con không dám, mẹ muốn ở bao lâu tùy thích, con gái không dám đuổi người” Cô nịnh nọt.
“Được rồi, cô về giải quyết xong, nhớ đón người mẹ đang ngày đêm đợi cô nghe chưa” La Mỹ Kim dí tay vào trán cô.
“Vâng, con sẽ nhớ, vậy là mẹ đồng ý rồi!”
Tiêu phu nhân lắc đầu cười, trong lòng bà có chút mất mát không nhỏ, quanh đi quẩn lại con bé ngày nào được bà che chở, hiện tại có thêm một chỗ vững chắc hơn cả bà để bao bọc, nếu như Hữu Mỹ biết được, còn chấp nhận quan hệ của chúng nó, chẳng khác nào Như Như của bà sẽ gọi thêm một người nữa là mẹ.
Thẩm Dương không tồi, bà cũng biết được về thành tích lẫn gia sản của hắn, Mẫn Như có thể gả vào là điều may mắn. Hơn nữa, tình cảm của Chính Uy và Mẫn Nhu cũng không còn người can thiệp, sẽ sớm thôi chúng nó ở bên nhau cho đến răng long đầu bạc
- Đây là bạch đậu khấu! – Mẫn Như kinh hô.
- Mẹ! Đây là một loại cây dại thôi, cần thiết phải kinh ngạc đến ngốc luôn không? – Bối Bối chu miệng chê bai.
- Con mới ngốc! Cái loại cây dại trong miệng con ở thành phố muốn mua cũng phải thuộc nhà quyền quý mới mua nổi đó! – Mẫn Như tụt hứng nhìn con bé.
- Loại cây này đắt như thế sao! – Lạc Lạc ngỡ ngàng.
- Đúng! Mẹ mua một bịch để làm gia vị cho món mới cũng phải bỏ ra năm phần lợi nhuận ba tháng của cửa hàng chúng ta! – Mẫn Như sâu xa nói.
- Woa! Con không biết nó lợi hại như thế! – Bối Bối mắt sáng rực nhìn cái cây.
- Nói cho mẹ biết tụi con hái ở đâu!
- Mẹ ra đây! Mẹ đi qua được cái cây cổ thụ đó là một mảnh cây dại! – Bối Bối kéo Mẫn Như ra khỏi lều, chỉ tay nhìn cây cổ thụ ở phía xa đó.
- Các con dám đi mà không có người lớn đi theo sao!! – Mẫn Như truy vấn.
- Dạ không! Sáng nay tụi con đi theo cậu tập thể dục! – Lạc Lạc xua tay.
Mẫn Như vòng sau cây đại thụ. Cô sững sốt không thôi! Đây là cuộc sống hiện đại nhưng vẫn còn vô số loại thảo mộc xanh ươm mọc lên, xem ra khu vực này được bảo hộ rất tốt.
Sau đó, cô xắn lại tay áo mình, tiến về phía trước, một tay nhổ lấy cây bạch đậu khấu đó lên, trên mặt cô ánh lên nụ cười rạng rỡ.
“A a a.....” trong cổ họng của Ngô phu nhân không ngừng gào lên.
“Ngô phu nhân” Mẫn Như xoay người, cơ thể đột nhiên run lên, bị dọa cho giật nảy mình.
“Mẫn Như cứu ta” Ngô phu nhân kinh hãi hô lên, ngồi bệt dưới đất đang hoảng sợ, yếu ớt lùi về phía sau mấy bước liền.
Cô cầm bạch đậu khấu hướng chạy đến chỗ bà ấy “Ngô phu nhân có sao không?”.
“Đừng, con đừng qua đây…Có rắn, rắn” Ngô phu nhân lắp bắp, tay chỉ về phía con rắn lục đang thè lưỡi, cặp mắt màu đỏ cực kỳ nguy hiểm như muốn lao đến.
Toàn thân cô nóng lạnh, trái tim nghẹn tới cổ họng, lập tức muốn nhảy ra ngoài, thần kinh tự hỏi làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mẫn Như luống cuống, mắt láo liếc tìm kiếm.
Phía bên kia không xa có vài cành cây khô, cô chỉ tay cho Ngô phu nhân nhìn thấy “Ngô phu nhân, lấy con một cái cành cây đi, to một chút”.
Tránh ánh mắt tấn công của con rắn về Ngô phu nhân, cô liên tục chọi bạch đậu khấu vào con rắn lục, ném hết thảy cây bạch đậu khấu trên tay, cuối cùng con rắn lùi xuống một chút, nhưng sau đó cảm thấy không có đồ bắn vào nó nữa, ánh mắt đỏ hung ác nhìn về phía cô.
Con rắn nhanh chóng bò lại, thè lưỡi ngoan độc, ám hiệu muốn giết người trước mắt để trả thù.
Chết rồi, cô không còn gì để đáp trả, chả lẽ phải bỏ mạng ở đây sao!
Cô thất kinh hét lên “Á..á”.
“Xùy, xùy”.
“Mẫn Như cành cây này của con” Ngô phu nhân đưa cành cây cho Mẫn Như.
“Bốp”
“Bịch”
Con rắn bị Mẫn Như đánh bay về một hướng cách đó không xa, có điều đây là rắn con nên khi bị đánh bay ra một chỗ, nó thấy tình thế không ổn, không thể diễu võ dương oai chiến đấu với người có hung khí trước mắt, con rắn lục bò dậy không đến chỗ của cô nữa mà hướng đến, quay đầu trốn vào bụi cỏ.
“Phù” Cô lau mồ hôi thở hắt ra một tiếng.
Cô đi đến nhặt lại bạch đậu khấu còn nguyên, cũng may chỉ nát một nữa, còn một nửa vẫn mang về sử dụng được.
“Mẫn Như, con có thể giúp ta về lều không?” Ngô phu nhân ngại ngùng lên tiếng.
“Ngô phu nhân bị sao vậy” Cô lo lắng nhìn.
“Vừa nãy không cẩn thận vấp phải cành cây chắn ngang, ta bị ngã có lẽ trật khớp cũng nên”.
“Vâng” Cô gật đầu, không thể thấy nạn không cứu, huống chi nãy bà ấy cũng xua rắn giúp cô.
“Cảm ơn con” Ngô phu nhân cảm kích nhỏ giọng.
“Chúng ta đi chậm lại” Cô lên tiếng.
---
Mẫn Như đỡ Ngô phu nhân quay lại chỗ cắm trại ban đầu của bọn họ, vừa về đến nơi bắt gặp ánh mắt quỷ dị hướng về cô và Ngô phu nhân.
“Hựu hựu, chân bà bị làm sao thế” Ngô lão gia mắt tràn đầy lo lắng.
“Tôi… không cẩn thận bị ngã”
“Được rồi, đừng đứng như trời trồng ra đó, Mẫn Nhu, Kiến Bách đưa mẹ con về lều coi sao?” La Mỹ Kim lên tiếng.
Hai người con của Ngô phu nhân đến đỡ lấy Ngô phu nhân.
“Như Như, con về lều thu dọn đồ đạc đi, mẹ đã giúp bọn trẻ dọn đồ của chúng rồi, còn của con thôi, một lát nữa chúng ta sẽ quay lại thành phố” La Mỹ Kim hối thúc Mẫn Như.
Cô quay về lều bỏ đồ đạc riêng của mình vào balo, miệng lẩm bẩm “Người tốt lúc nào cũng bị hiểu lầm, mình chỉ có ý giúp đỡ vẫn bị họ coi là người xấu”.
“Ai nói em là người xấu” Tiêu Chính Uy thấp giọng.
Cô giật bắn người, tên ôn dịch đó làm cho cô sợ “Nè, anh không biết riêng tư sao, có đến cũng phải nói cho người ta biết, lịch sự cũng không có”.
“Tôi nghe nói hai người vừa gặp rắn, em có bị gì không?” Tiêu Chính Uy ánh mắt lo lắng nhìn từ trên xuống dưới.
“Chưa chết” Mấy người giả vờ hỏi thăm để tôi cảm động ư, tôi sẽ không bị lừa gạt đâu!
“Ăn nói thô lỗ, người đàn ông nào gặp phải quả thực xui xẻo” Anh đùa cợt.
“Miễn sao không phải anh là tốt rồi” Mắt cô nghi hoặc “Anh đến đây làm gì, ở bên kia lo lắng cho mẹ vợ của anh đi, tôi vẫn còn khỏe lắm a, xem đi chân tay còn lành lặn, không sứt không mẻ một miếng da nào!” Cô xắn tay áo chỉ trỏ trên cánh tay lẫn dưới chân.
“Tôi thấy rồi, em không cần múa máy tay chân như con chim trĩ thế đâu”
“Anh nói xong rồi phiền đi ra, tôi cần thay đồ để còn đi về” Mẫn Như mắt căm ghét nhìn.
“Người em có chỗ nào tôi chưa ngó qua, đâu cần phải xấu hổ như con gái tuổi mười tám” Trong giọng nói chẳng có sự ngại ngùng nào hết.
“Anh..anh đi ra, đồ biến thái, tôi điên mất thôi, đi ra mà ngó hôn thê của anh đấy, mau biến, biến đi” Mẫn Như cầm lấy balo, vơ lên đánh tới tấp vào Tiêu Chính Uy.
Anh ta điên rồi! Trưng bày bộ mặt không bình thường chút nào nhìn về phía cô, chẳng phải luôn căm ghét cô sao!
----
- Bối Bối chân con vừa mới hết! Xuống núi phải cẩn thận hơn nghe rõ chưa! – Mẫn Như tỉ mỉ chỉnh lại balo của Bối Bối.
- Lạc Lạc, con đi theo em, hai đứa nắm tay nhau đi từ từ, đường xuống không dễ như khi leo đâu! – Mẫn Như đội mũ cho con trai.
- Mẹ, tụi con nhớ mà, mẹ nhắc là lần thứ mười tám rồi! – Bối Bối chán nản nói.
- Anh chị nhớ lắm! Lúc nào cũng làm cho người mẹ như tôi phải lo lắng! – Mẫn Như lườm Bối Bối.
Ngô phu nhân sau khi được bẻ lại chân, xoa thuốc của Tiêu Chính Hàn đưa thì hoàn toàn có thể đi lại được, nói chung chuyến đi leo núi của bọn họ kết thúc tại đây.
Đoàn người bắt đầu đi xuống núi cẩn thận, sợ trơn trượt mà vấp ngã, xuống núi còn khó hơn là đi lên, đó là toàn bộ cảm nghĩ của Mẫn Như sau khi đi xuống núi.
----
Biệt thự Tiêu gia.
“Ông bà chủ, nhị tiểu thư, tiểu thiếu gia, tiểu thư đã về” Tất cả người làm đồng loạt cúi đầu.
“Uhm” Tiêu Chính Hàn gật đầu nhẹ, giọng có đáp trả.
“Chị Trương nhà chúng ta có khách sao?” La Mỹ Kim phát hiện một chiếc xe MPV đậu trước bãi xe.
“Vâng, nói là bạn của nhị tiểu thư, ngồi đợi nửa giờ” Vú Trương thấp thỏm nói.
“Bạn?”
Cô kinh ngạc, ngoài Khả Nam thì cô còn người bạn nào! Không lẽ là một trong số người bạn của Mẫn Như cũ.
Cô bước chân đi vào, thấy hành động khẩn trương của cô, bọn trẻ cũng đi theo phía sau.
“Thẩm Dương” Cô ngỡ ngàng.
“A, Dad”
“Dad”
Hai đứa trẻ kinh hỉ gọi lớn.
Thẩm Dương đang tán gẫu với ông Tạ nghe được ba giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu quay lại. Khuôn mặt nghiêm túc dãn ra, miệng nở nụ cười vốn có “Hai bảo bối của dad”.
Bọn trẻ không hẹn mà cùng chạy đến, mặt mày hớn hở chưa từng thấy, nhảy lên xà vào ôm Thẩm Dương.
“Dad, con rất nhớ người nha” Bối Bối tham lam ôm cổ hắn.
Ông Tạ ở bên cạnh sững sốt, hai đứa trẻ nhỏ này là ai? Gọi Thẩm Dương là dad, dad có nghĩa là cha, Thẩm Dương chưa có vợ lấy đâu ra con cái, ngũ quan bọn trẻ này phải nói là bé trái khôi ngô tuấn tú, bé gái là diễm lệ thoát tục, nhìn con xong tới nhìn mẹ, cô gái trước mắt này vừa lạ vừa quen mắt, phải rồi ông không đoán sai là Ngô Mẫn Như! Cô gái này là bạch xà tiểu thư trên các mặt báo chí, là con gái nuôi của Tiêu phu nhân đây mà! Thẩm Dương như thế nào lại quen biết cô!
“À, ừm” Tiêu Chính Hàn cũng không biết chuyện gì xảy ra, ông chỉ thấy hai đứa cháu mình quấn lấy khách, ho khan vài tiếng ra hiệu cho bọn trẻ.
“Lạc Lạc, Bối Bối đừng luống cuống” La Mỹ Kim lên tiếng.
“Chào Tiêu lão gia, Tiêu phu nhân, con là Thẩm Dương, bạn của Mẫn Như, còn đây là chú Tạ, người đi chung với con” Thẩm Dương để Lạc Lạc, Bối Bối xuống đất, hắn lịch sự cúi đầu chào hỏi, tay chỉ về ông Tạ.
“Chào cậu” Tiêu lão gia theo lễ nghi bắt tay.
Thẩm Dương vừa ngẩng đầu lên, La Mỹ Kim mấp máy môi “Mẹ con có Hữu Mỹ”.
Hắn thoáng sững người, phu nhân trước mắt cũng biết đến mẹ của hắn sao?
“Phu nhân, có quen biết với mẹ con?”
“Phải rồi, không thể ngờ được” La Mỹ Kim phấn khích nói “Cô biết hẳn là con không nhớ ta là ai nhưng ta lại nhớ ra con, nhìn vào là biết ngay là con trai của Hữu Mỹ, ta là dì Tiêu trong miệng con hơn chục năm trước đó”
“Dì Tiêu?” Hắn đứng hình, người phu nhân cao quý trước mặt này là người dì hơn mười năm trước giận dỗi chồng bỏ nhà mà đến thành phố D ở nhà hắn sao!
“Là ta, con nhớ ra chưa, hay ta già rồi con không nhớ dì” La Mỹ Kim hơi thất vọng nói.
“Con nhớ ra rồi, dì là bạn thân của mẹ con, có đến nhà con ở hơn mười năm trước” Hắn theo trí nhớ mà nói.
Mẫn Như không hiểu cái chuyện gì đang xảy ra? Thẩm Dương hắn, hắn đến đây để thực hiện cái lời hứa điên khùng mà hắn đã nhắn tối qua với cô? Đâu cần thiết phải thực hiện sớm như vậy!
“Mẹ con bảo con đến đây tìm ta sao?” La Mỹ Kim giọng trầm ổn “Chị Trương, đây là con trai của bạn tôi, nó đến tìm tôi, tại sao chị lại nói là tìm Như Như”.
“Tôi nghe cậu ấy nói tìm nhị tiểu thư” Vú Trương oan uổng nói.
“Chị…”
“Phải rồi dì con đến đây quả thực tìm Mẫn Như, vú Trương nói đúng!” Thẩm Dương lên tiếng.
“Hai đứa có quen biết nhau?” La Mỹ Kim ngây ngô nhìn.
“Con xin lỗi” Mẫn Như kéo áo Thẩm Dương lôi ra một chỗ.
Hắn cao quá cô không thể nói tới được, đành kéo áo cho hắn thấp người xuống. “Anh…anh đến đây làm gì?”.
“Tôi đến đây là để đưa cô và bọn trẻ về? Sao ngu ngốc thế, hay ở đây cô thích hơn là ở nhà mình” Thẩm Dương nói nhỏ mang giọng châm chọc.
“Anh, vì sao lại đến nhanh như vậy mới tối qua còn nhắn tin?”
“Chuyện đó nói sau? Nếu cô muốn về thì lập tức đi nói chuyện với Tiêu phu nhân, bọn trẻ cần được về sớm để ngày mai còn phải đi học, cô không muốn chúng nghỉ học chứ?”
“Được rồi, tôi biết phải làm gì? Anh đợi tôi một lát để tôi thu xếp”
----
“Con nói cái gì? Về là về đâu?” La Mỹ Kim sốt sắng.
“Mẹ, người phải từ từ, kích động, tim sẽ tái phát không tốt”
“Con phải nói rõ cho mẹ biết, nói như vậy không thể hiểu nổi”
“Vâng, ngày mai Lạc Lạc, Bối Bối phải đi học, Thẩm Dương đến đón chúng để quay về thưa mẹ, anh ấy nói cửa hàng của con đang kinh doanh có chút vấn đề, cần con đi theo về để giải quyết rắc rối” Mẫn Như bình tĩnh nói.
“Con với Thẩm Dương có quan hệ như thế nào?”
Mẫn Như nhắm mắt nói bừa “Anh ấy.. anh ấy là bạn trai của con”.
“Mẫn Như con đang nói đùa với mẹ?”
“Mẹ, con không dám nói đùa, vào lúc ba mẹ con túng thiếu nhất, Thẩm Dương là người ở bên cạnh, quan hệ tụi con rất tốt, tình cảm cũng từ từ phát triển, hai tháng trước, anh ấy còn tỏ tình muốn con làm bạn gái!”
“Con chấp nhận?” La Mỹ Kim nhìn, mắt ánh lên đau lòng.
“Dạ vâng”
“Còn tình cảm với Chính Uy thì sao? Con không còn gì với nó”
“Con đã suy nghĩ rất nhiều, lẽ ra phải vui vẻ tác hợp cho anh chị là điều con nên làm từ lâu, bây giờ để anh chị đến với nhau, như vậy sẽ bù đắp tội lỗi của con! Dù sao con đã tìm được người đàn ông hiểu mình và mình cần người đàn ông đó ra sao” Mẫn Như kiên định nói.
La Mỹ Kim mắt sâu xa nhìn, bà nhớ lại khung cảnh khi nãy, Mẫn Như nói chuyện riêng với Thẩm Dương, hai người xì xầm to nhỏ, nhưng dáng vẻ thân mật, không giống như bạn bè bình thường.
“Nhưng lúc nãy là vú Trương nói là bạn” Tiêu phu nhân như không muốn chấp nhận tìm một cái cớ.
“Mẹ người là mẹ của con, xin người hãy tin con, vì không muốn làm mọi người nghi ngờ, anh ấy mới nói là bạn”
Tiêu phu nhân im lặng.
“Mẹ phải mừng cho con gái của người, con có người đàn ông yêu thương con thật lòng, đối đãi với Lạc Lạc, Bối Bối không tệ, với lại Thẩm Dương đã hy sinh rất nhiều cho bọn trẻ, người đàn ông như vậy có đào cả đời để tìm thì nói là rất khó, con xin mẹ hãy tình cảm của chúng con” Mẫn Như liên tục nói.
“Vậy, mẹ của Thẩm Dương bà ấy đã biết chưa?”
“Mẹ là người lớn đầu tiên biết, chỉ có một cô bạn của con là biết được mối quan hệ này! Tạm thời tụi con chưa dám công khai rất sợ bị mọi người phản đối ”
“Uhm, con nói phải, con có con riêng, người làm mẹ nào cũng muốn con họ cưới được người vợ…” Tiêu phu nhân đau lòng nói.
“Mẹ có thể cho con quay về được không? Con cam đoan sau khi cửa hàng ổn định, con sẽ đón mẹ đến ở với con và bọn trẻ vài ngày” Mẫn Như dơ tay lên hứa.
“Chỉ vài ngày thôi sao? Con có keo kiệt với một bà già như ta không?”
“Hì hì, con không dám, mẹ muốn ở bao lâu tùy thích, con gái không dám đuổi người” Cô nịnh nọt.
“Được rồi, cô về giải quyết xong, nhớ đón người mẹ đang ngày đêm đợi cô nghe chưa” La Mỹ Kim dí tay vào trán cô.
“Vâng, con sẽ nhớ, vậy là mẹ đồng ý rồi!”
Tiêu phu nhân lắc đầu cười, trong lòng bà có chút mất mát không nhỏ, quanh đi quẩn lại con bé ngày nào được bà che chở, hiện tại có thêm một chỗ vững chắc hơn cả bà để bao bọc, nếu như Hữu Mỹ biết được, còn chấp nhận quan hệ của chúng nó, chẳng khác nào Như Như của bà sẽ gọi thêm một người nữa là mẹ.
Thẩm Dương không tồi, bà cũng biết được về thành tích lẫn gia sản của hắn, Mẫn Như có thể gả vào là điều may mắn. Hơn nữa, tình cảm của Chính Uy và Mẫn Nhu cũng không còn người can thiệp, sẽ sớm thôi chúng nó ở bên nhau cho đến răng long đầu bạc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook