Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!
-
C88: Em là ngoại lệ
A Mẫn đạp mạnh cửa Long Gia gây nên động tĩnh lớn, các chuông báo động cũng đồng loạt vang lên. Triệu Tuấn Kỳ và Lam Bắc Phong ở bên trong nhìn nhau sau đó ra ngoài sảnh lớn.
Lúc này A Mẫn cánh tay đầy máu bước vào trong, vẻ mặt sát khí đi thẳng vào Long Gia mà không ai có thể ngăn cản. Triệu Tuấn Kỳ vừa thấy A Mẫn liền lại gần: “A Mẫn! Sao cánh tay cô chảy nhiều máu vậy?”
“Mẫn An! Tôi muốn gặp con bé.” A Mẫn dùng chút kiên nhẫn còn sót lại mà nói chuyện với Triệu Tuấn Kỳ.
Lam Bắc Phong nhìn A Mẫn nói: “Phòng trị thương, Phương Minh và Kill đang kiểm tra.”
A Mẫn nghe xong liền bỏ chạy nhanh lên phòng. Cánh tay cứ thế chảy máu không ngừng. Do lúc nãy cô dùng lực hai cánh tay đánh mạnh vào cửa nên ảnh hưởng đến vết thương.
Vừa lên đến phòng Thiên An đã vội vàng chạy đến bên chỗ mẹ mình. Nhìn thấy cánh tay mẹ mình đầy máu thì Thiên An lo lắng: “Mẹ, tay mẹ chảy rất nhiều máu. Mẹ sao vậy?”
Vương Thiên An hỏi mà nước mắt cứ rưng rưng, A Mẫn xoa đầu Thiên An sau đó nói: “Yên tâm!”
“Kiều Vy! Đưa Thiên An ra ngoài đi, chuyện còn lại để tôi.” A Mẫn nhìn Kiều Vy ra hiệu, Kiều Vy nắm tay Thiên An rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa Kiều Vy nhìn A Mẫn nhắc nhở: “Bình tĩnh một chút, mọi việc sẽ ổn thôi.”
Sau khi cánh cửa khép lại A Mẫn lập tức lại chỗ của Đại Lan nói: “Máu của tôi, cứ lấy đi.”
Đại Lan nhìn vết sẹo trên vai liền biết đó là A Mẫn. Đại Lan ra hiệu cho Tiểu Lan sau đó vội vàng chữa trị cánh tay cho A Mẫn trước nhưng cô đã từ chối.
“Cứu con bé bằng mọi giá!” A Mẫn lạnh giọng, tay vẫn còn chảy máu.
Long Ngạo Thiên im lặng từ lúc A Mẫn đến cho đến hiện tại. Nhìn A Mẫn như thế này anh thật sự không muốn chút nào. Phương Minh lấy máu của A Mẫn truyền cho Mẫn An, đồng thời lọc máu bị nhiễm độc của Mẫn An ra ngoài.
Kill thì duy trì nhịp tim và chữa các mẩn đỏ trên người Mẫn An. Hơn nửa tiếng sau Mẫn An mới vượt qua nguy kịch. Lúc này sàn nhà chỗ A Mẫn đứng đã nhiều máu, cô lại còn bị lấy máu để truyền cho Mẫn An nên sắc mặt rất nhợt nhạt.
A Mẫn lúc này mới nhìn Kill hỏi lại chuyện buổi tiệc: “Kill, chuyện gì với con bé vậy?”
“Xin lỗi! Tôi và Kiều Vy không xem chừng tốt nên mới có chuyện. Lúc có ồn ào chúng tôi mới biết chuyện.” Kill cúi đầu xin lỗi A Mẫn.
A Mẫn vung tay định đánh Kill nhưng lại thôi, bởi vì không thể trách Kill được. Việc Mẫn An bị dị ứng thì không thể trách Long Gia, nhưng việc trúng độc chắc chắn có vấn đề.
“Long Ngạo Thiên! Giải thích đi!” A Mẫn bước lại đối mặt với Long Ngạo Thiên.
Ngay trước mặt Long Ngạo Thiên mà A Mẫn vẫn không hề kiêng dè, cũng không phép tắc. Ánh mắt nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Long Ngạo Thiên không trả lời mà chỉ nói: “Xử lý vết thương ở tay trước đi.”
“Giải thích!” A Mẫn nhì Long Ngạo Thiên, nhưng Long Ngạo Thiên vẫn ngó lơ.
Anh laik gần cầm cánh tay bị thương của A Mẫn lên xem xét liền bị A Mẫn tát cho một cái. Cô chỉ thẳng mặt Long Ngạo Thiên tức giận mắng: “Long Ngạo Thiên! Rốt cuộc tôi đã làm gì mà anh lại đối xử với tôi như vậy hả?”
“Xin lỗi! Lúc trước là tôi không đúng.” Long Ngạo Thiên nhìn A Mẫn, nhưng cô không hài lòng với câu trả lời đó.
“Mẫn An nếu thật sự có chuyện, tôi nhất định giết chết anh. Tôi cảnh cáo anh, về sau đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.” A Mẫn nói xong thì lạnh lùng quay đi.
Long Ngạo Thiên trước giờ đều chỉ bị A Mẫn đánh, bị A Mẫn mắng, ngoài ra chưa từng có ai khác dám lớn tiếng với anh ngoài A Mẫn.
Long Ngạo Thiên nhìn A Mẫn điềm nhiên: “Mắng xong rồi thì lo cho bản thân một chút.”
A Mẫn định cho Long Ngạo Thiên ăn một bạt tay nữa nhưng anh đã giữ lại và bế A Mẫn lên. Mặc kệ A Mẫn vùng vẫy thì Long Ngạo Thiên vẫn đem A Mẫn về phòng của mình.
Những người xung quanh chỉ đành im lặng để hai người đó tự giải quyết. Đại Lan thì đi sắp xếp phòng cho Kiều Vy và Kill. Còn Thiên An thì ở chung với Kỳ Thiên Như và Long Ngạo Vương, bởi vì đây là yêu cầu của Kỳ Thiên Như.
Long Ngạo Thiên sau khi bế A Mẫn về phòng thì đóng cửa khóa chốt lại. Anh đặt cô nằm trên giường sau đó đi lấy hộp y tế. A Mẫn ngồi bật dậy định mắng thì cánh tay đau đến run người.
Lúc này Long Ngạo Thiên mới cởi áo khoác ngoài của A Mẫn ra xem xét vết thương. Cánh tay bị mảnh kính cắt đã nặng hơn, máu cũng chảy nhiều hơn. Long Ngạo Thiên vừa rửa vết thương vừa xót: “Tại sao cứ cố chấp như vậy? Còn giận chuyện năm đó sao?”
A Mẫn im lặng không nói gì, vốn dĩ chuyện năm đó cô đều đã tha thứ cho anh. Chỉ là Mẫn An là con cô, nếu con bé có chuyện thì cô phải sống làm sao.
Thấy A Mẫn im lặng Long Ngạo Thiên lại nói: “Chuyện Mẫn An trúng độc, tôi sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng.”
Long Ngạo Thiên thoa thuốc lên cánh tay cho A Mẫn nhẹ nhàng hết mức có thể. A Mẫn tuy đau nhưng vẫn im lặng không kêu ca, cũng không để lộ vẻ mặt đau đớn.
Sau khi băng bó cho A Mẫn xong thì anh nhìn cô: “Mẫn Nhi! Năm đó tôi tìm em rất lâu, tìm em những năm năm trời. Em có biết cảm giác như thế nào không?”
A Mẫn lạnh lùng đáp lại: “Không liên quan đến tôi!”
Phải, đúng là không liên quan đến A Mẫn. Bởi vì trong suốt năm năm đó Long Ngạo Thiên cũng đâu biết A Mẫn phải cực khổ nuôi hai đứa con như thế nào, cũng đâu biết cô phải trốn chạy truy sát bao nhiêu lần.
“Phải! Là tôi sai lầm, để em rời khỏi tôi năm năm. Bỏ lỡ luôn cả một hôn lễ tôi từng hứa cho em, không thể thực hiện lời hứa với em.”
Long Ngạo Thiên đem hộp y tế cất đi sau đó đứng ở tủ đồ nhìn A Mẫn nói. Gương mặt dường như có chút muộn phiền, cũng như có chút nuối tiếc.
A Mẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Long Ngạo Thiên như lúc này. Nhìn anh như vậy cô có chút khó chịu mà nói: “Chuyện qua rồi, tôi không muốn nghe nữa. Tôi với anh là người dưng, đừng có nói chuyện như rất quen biết.”
“Mẫn Nhi! Tôi biết em đang giận, tôi cũng sẽ không ép buộc em ở bên cạnh tôi nữa.” Long Ngạo Thiên quay lưng đi về phía cửa, giọng nói có chút buồn.
A Mẫn không thích Long Ngạo Thiên như thế này, cô muốn anh giống như lúc trước. Tại sao cứ phải cố chấp vì cô như vậy? Tại sao lại phải vì cô mà thay đổi như vậy? Không đáng đâu.
“Long Ngạo Thiên! Anh nên là anh của lúc trước, đừng thay đổi vì bất kỳ ai. Bởi vì anh như vậy, tôi thấy không quen.”
A Mẫn nhìn Long Ngạo Thiên nói, anh nghe vậy thì quay lại đi về phía A Mẫn. Long Ngạo Thiên định đưa tay chạm mặt A Mẫn nhưng lại thôi. Anh nhìn cô nói: “Em là ngoại lệ! Lần này dù em đúng hay sai, tôi nguyện đứng về phía em chống lại thế giới.”
A Mẫn cười nhạt, “Một khi đã tổn thương rồi, dù anh có nói gì cũng không thể thay đổi. Tôi không hận anh, chỉ là không muốn có một mối quan hệ nào với anh nữa.”
“Tôi sẽ chờ ngày em thay đổi lại suy nghĩ của mình. Chỉ cần em mở lời, tôi sẽ giúp em hết mình.” Long Ngạo Thiên đứng lên đi về phía cửa sau đó dặn dò: “Em nghỉ ngơi đi, khi tìm được kẻ đầu độc Mẫn An tôi sẽ nói em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook