Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa
-
Chương 47
Chương 47:
Kỷ Nhan đầu ngón tay chậm rãi mơn trớn gò má của tôi, "Thời điểm sáng sớm hôm nay lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã không tức giận, chúng ta ở trên xe cả một canh giờ, ta đều đang muốn làm sao nói chuyện với ngươi, ta đang nghĩ, có thể ngươi còn đang giận ta, bởi vì ta ngày hôm qua nói tỷ tỷ của ngươi không tốt, ta còn đang suy nghĩ nếu như ngươi còn đang tức giận, buổi trưa phải mời ngươi ăn thứ gì đó dỗ cho ngươi vui vẻ. . . Ta không có giận ngươi nữa."
Tôi ở trong ngực của nàng mới chậm rãi an tâm, "Vì lẽ đó, sau này cũng sẽ không giận ta sao?" .
Kỷ Nhan ý tứ sâu xa nở nụ cười, "Rất khó nói, ngươi đứa nhỏ cứng đầu này, nói chuyện vẫn đúng là làm người ta rất đau đớn đây. Nhưng... Nếu như ngươi sẽ dỗ ta... Ta ngược lại thật ra sẽ suy nghĩ một chút..." .
"Hò hét dỗ, ta dỗ!" Tôi cướp lời, "Nhưng , ta xưa nay chưa dỗ người lớn hơn, này phải làm sao dỗ..."
"Ngươi có thể sờ ngực ta." Kỷ Nhan đàng hoàng trịnh trọng nói. .
"Thật... Sao?" Ta suýt chút nữa cắn đầu lưỡi. .
"Sờ ngực ta." Kỷ Nhan mặt không đỏ tim không đập phi thường thản nhiên nhìn tôi, phảng phất đây là việc tôi phải làm thiên kinh địa nghĩa, "Nói thí dụ như, ôm ta một cái, sờ sờ ta, hôn hôn ta, ngươi biết rõ, nếu như là do ngươi tới làm, ta sẽ rất chịu một bộ kia."
Tôi mặt đen lại trừng mắt nàng, nào có người như vậy, nàng là người Hỏa tinh sao? .
Cảm nhận được nhiệt độc của Kỷ Nhan đã cao đến phỏng tay, tôi vội vã kêu luật sư cùng Mạc Mạt đi vào, đỡ Kỷ Nhan ra khỏi phòng luật sư, áp giải đến bệnh viện truyền nước biển. .
Ở cửa phòng luật sư, luật sư tiễn ra ôm Kỷ Nhan, viền mắt có chút ướt át, "Tiểu Nhan, có muốn ta thông báo ba ba mụ mụ của ngươi hay không?" .
"Ngàn vạn... Không muốn..." Kỷ Nhan sắc mặt đã hoàn toàn không có huyết sắc, khả năng là bởi vì bị sốt, trên người từng trận run rẩy."Bọn họ hiện tại đều có sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc... Cứ như vậy đi." Kỷ Nhan lúc nói lời này vãn là không đáng kể cười, lại làm cho tim tôi bỗng nhiên bị người tàn nhẫn bóp một cái đau như thế. .
Tôi đỡ Kỷ Nhan lên chỗ ngồi phía sau, chính mình cũng ngồi vào cùng nàng. Nhưng Kỷ Nhan còn có khí lực quản tôi chuyện vô bổ: "Tiểu nha đầu, ngươi... Ngồi vào phía trước đi..." .
"Tại sao? !" Tôi chung quy vẫn có cáu kỉnh, "Còn nữa, sáng sớm khi ở trên xe, Mạc Mạt để ta ngồi ra sau cùng ngươi, ngươi tại sao không muốn?" Tôi nghiến răng nghiến lợi ghi nhớ mối hận, trời mới biết tôi vào lúc ấy suy nghĩ muốn ôm ngươi nhiều như thế nào.
"Bởi vì chỉ có cửa kín ghế phụ mới có thể mở a..." Kỷ Nhan chỉ chỉ cửa xe hai bên của chỗ ngồi phía sau, uể oải theo tôi giải thích, "Cửa sổ phía sau hỏng rồi, còn chưa kịp đi tu sửa... Ta sợ ngươi say xe, đến thời điểm nôn ở trong xe ta, ngươi lại không trả nổi tiền rửa xe, ta phải chịu thiệt thòi..." .
"Bà chủ, " Mạc Mạt ở chỗ lái chính đối với bà chủ của nàng khịt mũi coi thường, "Ngươi sao có thể lại nghĩ một đằng nói một nẻo."
Trong lòng tôi cảm động, nhưng ngoài miệng cũng không nói ra được, chỉ có thể tiến vào trong lớp quần áo dày đặt che kín thân thể của nàng, đem nàng ôm chặt lấy. Kỷ Nhan nhẹ nhàng nở nụ cười, đem đầu tựa ở trên vai tôi, thân thể đơn bạc cũng không run rẩy lợi hại như vậy nữa. .
"Rất lạnh sao?" Tôi lo lắng nhìn môi nàng hơi tái. .
"Vừa nãy rất lạnh..." Kỷ Nhan cũng trở về ôm lấy tôi, làm như nhanh ngủ, mơ mơ màng màng nói, "Hiện tại không ngớt... Có Tiểu Trư ở bên cạnh phát sáng toả nhiệt, sẽ không lạnh a..." .
"Phát sáng toả nhiệt chính là Thái Dương (mặt trời), trư thì có mùi." Tôi sửa lại nàng. .
"Ân... Mặt trời nhỏ..." Kỷ Nhan tựa hồ thật sự cảm thấy ấm áp, thay đổi cái tư thế thoải mái, ở trong ngực tôi ngủ.
Tôi nhìn vẻ mặt nàng ngủ, Kỷ Nhan, ngươi mới là mặt trời nhỏ a, từ khi ngươi xuất hiện, toàn bộ cuộc sống của ta tựa hồ cũng trở nên sáng ngời, hoặc là nói, sự xuất hiện của ngươi để mọi người đều cảm thấy trở nên sáng ngời. .
"Ngươi có phải là đang nghĩ, nếu như nàng sẽ không rời đi là tốt rồi..." Mạc Mạt nói thật nhỏ, "Nếu như nàng có thể vẫn hầu ở bên cạnh mình, là tốt rồi. Ngươi cũng là nghĩ như vậy sao, Hiểu Hiểu?" .
Tôi gật gù, tôi dùng sức gật đầu, nước mắt của tôi đã sớm nhồi vào viền mắt, tôi sợ vừa lên tiếng chúng nó liền đều dốc toàn bộ lực lượng rơi ra.
"Ngươi biết không, ba ba ma ma của bà chủ đã sớm tái hôn, bọn họ đều cảm thấy nàng là kẻ liên lụy, cho nên nàng xưa nay đều không hướng về người khác tỏ ra yếu thế, nhưng là có lúc, ta cảm thấy nàng chịu đựng thật khổ cực..." Mạc Mạt hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Hiểu Hiểu, ngươi là người duy nhất ta thấy, người mà nàng có thể cho phép mình ỷ lại. Vì lẽ đó ta van cầu ngươi, chuyện phát sinh ngày hôm qua, có thể không phát sinh nữa được không? Ta không muốn nhìn thấy nàng tự giam mình trong căn phòng tối nữa, không ra, cũng không cho người khác đi vào."
"Kỷ Nhan sẽ không trở lại trong phòng tối nữa." Tôi nhỏ giọng hướng về Mạc Mạt hứa hẹn, "Nàng cũng sẽ không một người lẻ loi chết đi, ta sẽ bồi tiếp nàng." .
p;
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook