Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa
-
Chương 3
Chương 3:
Ba ba cùng mẹ đi rồi, tôi trở thành người thân duy nhất của tỷ tỷ, tôi thân nhất yêu nhất người. Tôi đem đầu chôn ở trong hõm vai tỷ tỷ hõm, trên người tỷ tỷ có cỗ mùi hương dễ ngửi, vị ngọt nhẹ nhàng, để tôi cảm giác ấm áp mà an toàn. Bỗng nhiên ý thức được thời gian đã đến trưa, tôi liên tục lăn lộn bò dậy làm cơm. Tỷ tỷ bất đắc dĩ cười nói chậm một chút chậm một chút, không vội. Không vội sao được, tỷ tỷ từ lúc sau tai nạn xe cộ đó, khẩu vị của nàng vẫn không được tốt, mỗi lần ăn cơm chỉ có thể húp non nửa chén cháo, vì lẽ đó tôi chỉ cần nghỉ ngơi ở nhà sẽ làm nhiều món ăn cho nàng, suy nghĩ dụ dỗ lừa gạt làm cho nàng ăn nhiều một chút. Chờ cháo nấu xong thơm ngát tôi bưng vào phòng, phát hiện tỷ tỷ đã nghiêng ngủ trên giường. Tôi nhẹ nhàng đem cháo để lên bàn, cẩn thận nhìn gương mặt tỷ tỷ lúc ngủ say, càng nhìn càng ngơ ngẩn cả người.
Tuy rằng không phải khen dưa nhà mình ngọt nhất, nhưng tôi thấy tỷ tỷ là nữ nhân có mùi vị xinh đẹp nhất. Dáng người cao gầy, khuôn mặt trái xoan trắng nõn, ngũ quan đều đặn, trời sinh tính tình ôn nhu. Từ nhỏ tôi chính là một nha đầu bá đạo ngang ngược, thời điểm không hiểu chuyện, tôi vẫn hận tỷ tỷ cướp đoạt sự chú ý của ba ba ma ma vốn nên dành cho tôi, nhưng là vào lúc ấy chính mình ích kỷ chưa từng ý thức qua, đó là bởi vì tỷ tỷ thường sinh bệnh, nàng không thể học môn thể dục, không thể chơi trò chơi, thường thường ra vào bệnh viện. Tôi thường thường thừa dịp ba mẹ không ở nhà mà bắt nạt tỷ tỷ, chỉ thị nàng làm cái này làm cái kia, bắt nàng làm phần việc nhà thay tôi, tôi gây họa xong thì bắt nàng thay tôi cõng trách nhiệm đó. Tỷ tỷ xưa nay không theo tôi so đo, tôi vu oan cho nàng nàng liền nhận, tôi bị ba mẹ phạt nàng liền che ở phía trước tôi. Nàng vẫn vô điều kiện che chở tôi sủng tôi, mẹ đã từng nói, dù cuồng phong bảo táp sức mạnh tỷ tỷ che chở muội muội, sau này nhất định nàng là người vợ tốt, người vợ tốt.
Tỷ tỷ cau mày hơi động, môi ngậm lại với nhau, đôi môi tái nhợt đã có chút khô nứt da, đại khái là động tác hé miệng làm nứt vết thương ra, tơ máu hồng hồng từ trong vết thương chậm rãi chảy ra. Tôi vuốt môi tỷ tỷ, nhìn thân thể nhỏ gầy của tỷ tỷ trũng xuống trên chăn đệm, trong lòng vừa chua xót lại đau, ma quỷ xuôi khiến, tôi hoàn toàn không khống chế, cúi người xuống, nhẹ nhàng đụng một cái vào môi tỷ tỷ. Tôi từ khi bắt đầu biết chuyện, đều là theo thói quen "Vô lễ" với tỷ tỷ, hôn môi đối với chúng tôi mà nó dường như là phương thức thân mật bình thường nhất. Nhưng là đối với người ngoài, tỷ tỷ cho dù là cùng ba ba cùng mẹ, tôi đều không nên làm như vậy, chỉ là đối với tỷ tỷ, là người mỹ lệ ôn nhu cùng tôi chảy chung một dòng máu huyết mạch, ở lúc nàng khó chịu, thương tâm, thứ duy nhất tôi có thể nghĩ đến có thể làm sẽ làm, cũng chỉ có nhẹ nhàng hôn lên vết thương của nàng, tôi không cảm thấy điều này có cái gì không đúng, tỷ tỷ cũng không cảm thấy, thời điểm tôi khổ sở, nàng cũng sẽ hôn môi tôi như thế, dường như hôn môi trở thành thánh dược chữa thương, mà người có thể thi pháp chỉ có đối phương.
Nhẹ nhàng hôn một lúc, tôi dùng đầu lưỡi liếm qua vết thương nhỏ trên môi nàng, tôi đi ra ngoài hâm lại cháo. Chờ lúc tôi bưng cháo đi vào lần nữa thì tỷ tỷ đã tỉnh rồi. Tôi ở trên giường nàng duỗi ra một cái bàn nhỏ, tỷ tỷ khí lực hai cánh tay cánh không thể so người bình thường, cái bàn nhỏ chỉ có thể làm hết sức tới gần nàng, không phải thời điểm tỷ tỷ phát bệnh, nàng tuyệt không để tôi đút cho nàng ăn. Tỷ tỷ chậm rãi đưa cháo vào trong miệng, tôi tay chân luống cuống nhìn trời xem đất, nhất thời không nói chuyện, cả phòng chỉ còn dư lại âm thanh cái muỗng đụng cái bát lanh lảnh. Khả năng là đói bụng quá lâu, tỷ tỷ ăn được một nửa bỗng nhiên thả thìa xuống, tay trái che bụng cúi người xuống. Tôi vội vàng đỡ lấy nàng, đây là bệnh cũ của tỷ tỷ, nguyên lai có mẹ chăm sóc tỉ mỉ, hầu như không có phạm qua mấy lần, nhưng hiện tại tôi đem tỷ tỷ chăm sóc đều hỏng bét. Tôi chưa kịp kiểm điểm, vội vàng cầm lấy cái túi, quả nhiên tỷ tỷ che miệng lại bắt đầu nôn khan, nàng vốn là trung khí không đủ, nôn khan so với người bình thường càng khổ cực hơn. Vóc dáng của tỷ tỷ là 1m68, hiện tại đã không đủ 80 cân (chưa tới 40kg), tôi cẩn thận vỗ lưng cho nàng, nhưng cảm giác mỗi một lần đều là vỗ vào trên xương sống nhô ra, rốt cục tỷ tỷ oa một tiếng phun ra ngoài, cháo trắng vừa nãy ăn một chút cũng chưa kịp tiêu hóa, từng miếng từng miếng liên tiếp bị phun ra, mãi đến khi trong dạ dày không còn gì có thể nôn ra nữa, nhưng vẫn cứ một tiếng một tiếng nôn khan. Tỷ tỷ lúc này cả người đầy mồ hôi lạnh, không ngừng thở dốc, sắc mặt ức đến hiện ra nét ửng hồng không tự nhiên. Tôi sợ tật xấu của trái tim lần thứ hai gây chuyện, vội vàng từ dưới gối móc ra một viên thuốc cho nàng ngậm dưới lưỡi, lại nhẹ nhàng giúp nàng vỗ lưng nhuận khí. Tỷ tytr không dễ dàng bình phục lại, tôi đứng dậy ra ngoài rót nước cho nàng súc miệng, nàng mất đi chỗ dựa, lại không có khí lực chống đỡ thân thể của mình, nặng nề té xuống giường.
Cầm chén nước trở lại tôi sợ hết hồn, vội vàng cầm lấy tay tỷ tỷ lay động nàng, "Tỷ! Tỷ!"
Một hồi lâu, tỷ tỷ mới từ từ tỉnh lại, suy yếu nói "Bảo Bảo... Xin lỗi... Để em khổ cực như vậy... Khụ khụ khục..."
0û
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook