Mạn Mạn Của Tôi
-
C6: Chương 6
20
Đêm đó, hotsearch bùng nổ.
#Tiểu thư Hồng Kông và Thái tử Thượng Hải liên hôn#
#Thái tử Bắc Kinh đào hôn#
#Lương Mạn Chu Yến Tễ đính hôn#
#Khương Luật Dã phá tiệc đính hôn của hai nhà Lương Chu#
Khi tôi nhận được những thông báo này trên điện thoại thì tiệc đính hôn đã kết thúc rồi, tôi cũng không có ý định nhấp vào chúng.
Cho đến ngày hôm sau, tôi thức dậy và nhận được một cuộc điện thoại lạ.
"Vưu Mạn, cô khuyên bảo anh Khương đi. Đêm qua trời mưa rất to, anh ấy ở hồ nhân tạo tìm đồ cả đêm..."
"Ồ."
"Cô chỉ "ồ" vậy thôi sao? Đêm qua anh Khương bị sốt cao đến ngất xỉu. Vừa mở mắt đã tự mình ra hồ vớt đồ, ai ngăn cũng không được! Vưu Mạn, phụ nữ như cô sao có thể nhẫn tâm như vậy?"
Tôi ấn vào trái tim mình, nơi đó rất bình tĩnh.
"Muốn tôi giúp hô hào "cố lên" sao?
"Anh ta thích vớt rác, vậy cứ để anh ta vớt đi."
Các hotsearch mới lại được đẩy lên top.
#Thái tử Bắc Kinh bất chấp mưa gió đi vớt nhẫn tình yêu#
Trong video phát sóng trực tiếp, trời đang mưa rất to, người đàn ông mặt mày nghiêm nghị thò đầu ra khỏi hồ hết lần này đến lần khác, rồi lại chìm xuống hồ...
Anh ta bướng bỉnh cố chấp đến mức như thể anh ta là người thâm tình nhất trên đời này vậy.
Cư dân mạng ở khu vực bình luận cũng sôi nổi cảm thán:
[Tiểu thư bí ẩn của Lương gia này có năng lực gì mà có thể khiến một thiếu gia đến từ Bắc Kinh phải hạ mình như vậy? ]
[Nghe nói anh ta sốt tới 40 độ, thậm chí còn ngất xỉu hai lần, quả thật hèn mọn si tình tới cực điểm rồi. ]
[Nghe nói thái tử từng mua cho Lương Mạn một chiếc vòng cổ trị giá 500 triệu nhân dân tệ, nhưng Lương Mạn không cần, thái tử liền ném chiếc vòng cổ ngay tại chỗ, nói thứ cô ấy không muốn thì không đáng một đồng... Chiếc nhẫn mà Lương Mạn vứt đi thì anh ta lại xem như báu vật mà đi vớt về. ]
[chế.t tiệt, là 500 triệu đó! Tìm đâu ra một người đàn ông vừa quyền lực lại giàu có sinh tình như vậy chứ, cho tôi đi! ]
[ Nếu tôi là Lương Mạn thì tôi sẽ đồng ý ngay, bỏ cậu Chu qua một bên. ]
[ Nghe kể, Lương Mạn nói thứ thái tử vớt chính là rác rưởi, Lương Mãn nghĩ gì vậy nhỉ? ]
Lúc này, màn hình phát sóng trực tiếp đã thay đổi.
Người đàn ông đẹp trai từ mặt hồ ngoi lên với cái đầu ướt đẫm.
Mưa vẫn rơi, môi anh ta trở nên trắng bệch nhưng vẫn cố gắng cầm chiếc nhẫn kim cương xoàng xĩnh lên.
Anh ta gọi điện thoại cho tôi, giọng run rẩy nói:
"Mạn Mạn, anh đã tìm thấy nhẫn cưới của chúng ta rồi... Mạn Mạn, chúng ta quay lại với nhau..."
Tựa như lúc anh ta liều mạng làm công tích cóp tiền mua cho tôi những thứ tôi thích, mang trong mình một trái tim nhiệt huyết lại rất cẩn thận:
"Mạn Mạn, lần trước em để ý đôi giày này, mau nhìn xem có thích không?"
Nhưng thật đáng tiếc, tôi đã không cần nó nữa rồi.
21
Tôi lạnh lùng và bình tĩnh nói: "Anh vứt nó đi đi. Tôi đã có chiếc nhẫn cưới đẹp hơn rồi."
Trong nháy mắt, đôi mắt của Khương Luật Dã trở nên đỏ sẫm.
Anh ta mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại ngất đi.
Ngày hôm đó, một hotsearch đã lan truyền.
#Lương Mạn, mau đồng ý với Khương Luật Dã đi#
Hầu như tất cả cư dân mạng đều đọc được dòng chữ này, đến mức hệ thống Weibo nhiều lần bị tê liệt.
Tôi suy nghĩ một lúc, đăng nhập Weibo của mình gõ vài dòng:
[Thái tử Bắc Kinh và tôi xác thực đã từng có một khoảng thời gian vớ vẩn khôi hài, nhưng giờ nó đã kết thúc rồi.
Chuyện cũ theo gió cuốn bay, tôi và anh ta chỉ là những người xa lạ nhất trong những người xa lạ.
Hiện giờ bên cạnh tôi đã có người tốt hơn. ]
Tôi vừa định bấm đăng thì một bàn tay to thon dài bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, mười ngón tay chúng tôi đan vào nhau.
Tôi theo bản năng muốn giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích."
Chu Yến Tễ đang chụp ảnh.
"Anh làm gì đấy?"
"Làm như vậy mới có thể khiến cậu ta tức giận nhất."
Tôi sửng sốt: "...Em không muốn làm chọc tức anh ta."
"Em có thể tự mình trút giận, được chứ?"
?
"Toàn cõi mạng đều đang yêu cầu vợ sắp cưới của anh bỏ rơi anh, bỏ trốn theo cậu ta... Chẳng lẽ anh không nên tức giận sao?" Chu Yến Tễ cụp mắt xuống nói với tôi.
"...Thực xin lỗi...cảm ơn."
Bàn tay có đeo nhẫn đan vào nhau trông rất đẹp, cũng có chút xứng đôi.
Tôi đăng trạng thái kèm theo bức ảnh lên, không để ý hot search nữa.
"Ngày hôm qua còn có hôm nay cảm ơn anh."
Chu Yến Tễ nói: "Nếu thật sự muốn cảm ơn thì tối mai đừng gọi người mẫu nam nào cả."
Không biết sao tôi có chút xấu hổ.
Nhưng thực sự gần đây tôi không gọi mẫu nam nào mà.
Từ khi đồng ý kết hôn với Chu Yến Tễ, tôi cũng không đến câu lạc bộ nữa, thời gian đính hôn gấp rút đến mức tôi không còn dư dả một giây phút nào.
Chẳng qua, tình cờ ngày mai tôi rảnh, em họ đã hẹn tôi vào tối mai.
"Mẹ anh bảo anh và em ngày mai về nhà dùng cơm."
"...Được."
22
Câu lạc bộ.
Tôi cầm ly rượu vang đỏ, nheo mắt đánh giá những người mẫu nam đẹp trai.
Đêm khuya, mọi người trong nhà họ Chu đều đã ngủ say, dưới sự thúc giục không ngừng của em họ, tôi không nhịn được mà đến đây.
Đúng lúc tôi đang chỉ vào một người mẫu nam đang tiến tới đưa đồ uống cho tôi thì đèn đột nhiên tối sầm đi.
Chờ một lúc, đèn vẫn không sáng.
Tôi không hoảng sợ.
Đây có lẽ là một trò mới mà câu lạc bộ bày ra gần đây.
Tôi nghe thấy tiếng người ngồi xuống cạnh mình, tâm vừa động, bàn tay tôi liền mạnh dạn sờ soạng mò mẫm.
Mấy lần trước tôi chỉ dám xem người khác chơi, hoặc chỉ thưởng thức bằng mắt rồi được cho uống rượu hay gì đó.
Từ ngực đến eo và bụng, lần này tôi trực tiếp kéo vạt áo sơ mi của đối phương ra.
Tay tôi liền chạm vào nó.
Chạm vào một cái, tôi chỉ cảm thấy chất lượng của người mẫu nam này dường như tốt hơn so với những lần trước.
Sau đó đèn bật sáng.
Quả thực, vòng eo này, cơ bụng này nhìn đẹp hơn lần trước, tôi không nhịn được mà sờ thêm vài lần nữa.
Cho đến khi giọng nói lạnh lẽo của hai đứa em họ vang lên.
Tôi ngước mắt lên, lúc này mới thấy rõ đối phương là...
"Chu Yến Tễ..." Mặt tôi hơi đỏ lên: "Sao lại là anh!"
Chu Yến Tễ nắm lấy bàn tay đang định thu lại của tôi, khẽ mỉm cười: "Không thể là anh sao? Anh không thể so sánh với những người mẫu nam kia được sao?"
"Dĩ nhiên là không phải..."
Đầu ngón tay tôi như đang bốc cháy.
Hai bên tai cũng đỏ bừng lên.
Dáng người của anh còn đẹp hơn nhiều so với những người mẫu nam đó.
Đặc biệt là giờ phút này, chiếc sơ mi trắng đã xộc xệch, anh ấy lại còn đeo cặp kính gọng vàng nhìn tôi mỉm cười, có một cảm giác cấm dục lại phóng túng khiến người ta không khỏi ngứa ngáy.
Có lẽ vì say nên tôi nhìn vào đôi mắt hẹp dài thâm thúy của anh ấy, không khỏi tiến lại gần.
Giống như hai ngọn lửa bốc cháy cùng nhau.
Hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, dính nhớp lại kiều diễm, không thể phân biệt được là của người nào.
Chờ đến khi tôi lấy hơi lại lần nữa, tôi mới phát hiện trong phòng riêng này chỉ còn lại mỗi tôi và Chu Yến Tễ.
Nhưng tôi không đẩy anh ấy ra.
Hương vị của anh ấy không tệ.
...
Có lần một thì sẽ có lần thứ hai.
Tôi và Chu Yến Tễ lại có chút giống một cặp vợ chồng đang yêu đương cuồng nhiệt, ăn tủy mới biết tủy ngon.
Có điều tôi cũng không bài xích nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook