Make A Secret (YUNJAE)
Chương 149: Make a fighting 1

*********

Duẫn Hạo mua đồ ăn khuya, vừa vào cửa đã vội vàng vào phòng bếp chuẩn bị. Tại Trung theo vào cũng ngửi thấy mùi, vội vàng chạy tới.

“Từ sân bay trở về a?”

“Ừ.” Duẫn Hạo xoa xoa đầu cậu, “Nghĩ hai người hẳn là chưa ngủ nên mua đồ ăn khuya.”

Tại Trung nhún nhún vai, tiếc hận nói, “Tuấn Tú đã ngủ rồi.”

“vậy hai người chúng ta ăn thôi.” Duẫn Hạo nói xong cầm hai cái bát đi ra ngoài.

Tại Trung thở dài, theo sau hắn, “Trước khi Tuấn Tú ngủ còn khóc.”

Duẫn Hạo dừng một chút, mỉm cười, “Thật không?”

“Ngươi nói Tuấn Tú đi… Nó rõ ràng khổ sở vô cùng, làm gì phải giả vờ như mình không cần chứ? Rốt cuộc nó suy nghĩ cái gì vậy?

“Nó đang tự diễn kịch, tự thôi miên mình.”

“Cái gì?” Tại Trung kinh ngạc nhìn Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo hớp một miếng cháo, nói, “Nó cho chúng ta thấy nó không thể quên David, thật ra là bởi vì David không thể cho nó một kết thúc, cho nên nó không thể bỏ xuống được. Bây giờ nó không ngừng biểu hiện ra là nó đang hận Hữu Thiên, thật ra nó chỉ đang diễn trò cho mình xem, chả liên quan đến bất kì ai cả.”

Tại Trung kinh ngạc hỏi, “Ý ngươi là nó đang tự lừa mình dối người?”

“Thông minh.” Duẫn Hạo sủng nịch xoa xoa chóp mũi cậu, “Nhanh ăn đi, lạnh sẽ không ngon.”

Tại Trung chán nản nói, “Như vậy sao được, nó lừa mình dối người hơi quá đáng đi… Rõ ràng thích…”

“Không phải trước kia lúc ngươi thích ta cũng như vậy sao?” Ngữ khí của Duẫn Hạo thản nhiên, nhưng Tại Trung lại cảm thấy hắn đang thầm oán.

“Đừng mượn cơ hội mà nói chuyện khác a! Ta không giống với Tuấn Tú a… Với lại,” Tại Trung phản bác, “Không phải bây giờ ta đã không giả vờ nữa sao?”

“Vậy sao ngươi biết bây giờ Tuấn Tú sẽ không giả vờ nữa?”

Tại Trung đẩy đẩy đầu Duẫn Hạo, “Thấy ngươi ngu ngốc chưa?! Hữu Thiên đã bay mất rồi, nó còn giả vờ cho ai xem?”

Duẫn Hạo một tay ôm lấy cậu, đắc ý nói, “Ta nói với ngươi là Hữu Thiên bay khi nào?”

“…” Tại Trung há to miệng, mắt lại trợn to như cái bóng đèn, “Ngươi nói là Hữu Thiên còn… Ngô!…”

Nói còn chưa xong đã Duẫn Hạo hôn xuống. Tại Trung ngâm khẽ hai tiếng, đỏ mặt thở hổn hển dựa vào ngực hắn, ngay cả mấy lời muốn nói vừa rồi cũng quên luôn.

Vẫn là Duẫn Hạo có vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói, “Ta đã đưa Hữu Thiên đến khách sạn nhà chúng ta ở đây, vài ngày nữa Hữu Hoán cũng về, hi vọng trước khi Hữu Hoán về, chuyện bọn họ chuyện có thể giải quyết.”

Tại Trung ngây ngô cười nửa ngày, đắc ý dào dạt nói, “Duẫn Hạo của chúng ta thật thông minh!”

Duẫn Hạo ôm sát Tại Trung, bàn tay to chụp lên thắt lưng Tại Trung, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve. Quần áo của Tại Trung luôn luôn rộng thùng thình, bị Duẫn Hạo nhẹ nhàng kéo xuống đã lộ hơn phân nửa vai. Hai gò má cậu đỏ rưc, ngửa cổ, cố sức ôm lấy Duẫn Hạo mà hôn.

Môi hai người ép sát vào nhau, hôn nồng nhiệt, nhanh chóng gợi lên dục vọng của cả hai. Tại Trung vô thức dán chặt vào Duẫn Hạo, hô hấp cũng dồn dập theo. Hai mắt mê mang, nhìn chàng trai cũng như say ở phía trên, biểu tình thật là dụ hoặc.

“… Làm đi.” Thanh âm Duẫn Hạo dị thường gợi cảm, Tại Trung do dự lắc đầu, “Tuấn Tú đang ở…”

Duẫn Hạo nở nụ cười, hôn lên môi cậu, “Chúng ta đóng cửa lại, nói nhỏ thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương