Make A Secret (YUNJAE)
-
Chương 136: Make a war 1
“Ta…”
Xoay người nhìn lại, là người không thể xuất hiện ở đây, vào lúc này.
Cái mũi anh tuấn, vẻ mặt vô cùng lo lắng, bộ lễ phục màu đen tinh tế trên người đã bị mất nơ, chiếc áo trắng bên trong mở đến một nửa, có vẻ rất chật vật. Tại Trung không thể tin vào hai mắt của mình, liều mạng xoa xoa. Đến khi mở mắt lại lần nữa, Duẫn Hạo đã đến trước mặt cậu, nửa quỳ xuống.
Tại Trung vội vàng lau mặt, hai tay lại bị hắn nắm chặt, ngay sau đó cả người cậu ngã vào cái ôm ấp áp.
Mùi hương nhàn nhạt từ trên người Duẫn Hạo truyền đến, mang theo hơi thở nam tính đặc trưng. Tim Tại Trung đập nhanh, nước mắt lại không ngừng được.
“Buông ra…”
“Ngươi… Vì sao cho tới bây giờ cũng không chịu cố gắng thử?” Thanh âm của Duẫn Hạo từ đỉnh đầu truyền đến. Tại Trung lại nghe được trong đó là nghẹn ngào.
Đầu óc Tại Trung hỗn loạn. Cái cậu nhìn thấy bây giờ là giả, đúng không? Sao Duẫn Hạo có thể xuất hiện ở đây được? Làm sao bọn họ có thể ôm nhau được?
Đôi tay Duẫn Hạo đang ôm cậu, ấm áp như đất, âm thầm tăng thêm lực đạo, ôm chặt lấy Tại Trung vào lòng, không để cậu động đậy. Tại Trung kinh ngạc, toàn bộ nước mắt đều dính vào người hắn.
“Ta vẫn đang đợi ngươi gật đầu, dù chỉ là một ánh mắt… Nhưng ngươi thì sao? Luôn trốn tránh ta, làm cho ta mệt mỏi. Tại Trung, ngươi nói ngươi có phải rất có lỗi với ta không?”
Tại Trung thử thăm dò. Dùng hai tay ôm lấy thắt lưng Duẫn Hạo, cảm thấy chân thật, sau mới dám khóc thành tiếng, “Duẫn Hạo… Duẫn Hạo… Ô ô…”
Duẫn Hạo hôn tóc cậu, bả vai run run.
Gió bắc vẫn lạnh run như cũ.
“Chết tiệt… Lúc nào ngươi cũng dày vò người khác.” Thanh âm Duẫn Hạo kiềm nén. Thậm chí Tại Trung có thể nghe được tiếng hắn nghiến răng ken két.
“Vì sao ngươi lại đến đây… Ngươi về đính hôn đi… Bây giờ ngươi đến, không phải là ta dã khóc vô ích trồi sao?… Cút đi!!” Tại Trung vừa nắm quần áo Duẫn Hạo vừa khóc mắng, “Ta đã nói không cần ngươi, ngươi còn tới làm gì…”
Duẫn Hạo nâng mặt Tại Trung lên, nhìn sâu vào mắt cậu. Lúc này mới phát hiện mắt Duẫn Hạo đã đỏ ửng từ khi nào.
Tại Trung kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi nhớ ta như vậy đó hả?! Đến bây giờ mà ngươi vẫn không chịu nói thật! Chẳng lẽ thừa nhận ngươi muốn sống cùng ta… lại mất mặt như vậy?!”
“Mất mặt…” Tim Tại Trung nhói lên. Cậu cầm lấy tay Duẫn Hạo, lo lắng giải thích, “Không phải Duẫn Hạo… Ngươi nghe ta giải thích…”
“Ta cho ngươi nhiều cơ hội giải thích như vậy, nhiều năm như vậy… Ngươi lại hết lần này đến lần khác làm ta thất vọng! Lúc nào cũng trốn tránh, làm ta luôn phải đuổi theo ngươi, ta cũng rất mệt mỏi, ngươi biết không?!” Hai mắt Duẫn Hạo phiếm hồng, hét lớn, “Tại sao lần nào cũng là ta? Tại sao lúc nào cũng là ta?!!!”
Thình lình bị Duẫn Hạo nổi giận, Tại Trung đang say chuếnh choáng cũng phải hoảng hốt, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, “Tất cả đều là lỗi của ta?! Ngươi không phải còn quen bạn gái đó sao? Không phải chính ngươi muốn đính hôn à?!”
“Ngươi không quen bạn gái chắc?! bây giờ muốn tính toán với ta sao?” Sắc mặt Duẫn Hạo giận đến trắng bệch, run run quát, “Tại Trung! Kẻ vô lương tâm là ngươi! Là ngươi ép ta phải buông tay! Ta buông tay, ngươi khóc! Đãng đời! Nước mắt đó là do ngươi tự tìm!!!”
Tại Trung khó thở, hức một tiếng, “Hức!… Ngươi! Ngươi… Ngươi không biết xấu hổ! Ta quen bạn gái là chuyện đã bao lâu trước rồi?! Giờ ngươi còn lôi ra nói?!… Ta khóc là chuyện của ta! Liên quan gì đến ngươi?… Ta gào khóc trước cửa nhà ngươi chắc?!”
“Ngươi nghĩ ta cũng vô lương tâm như ngươi?” Lần đầu Duẫn Hạo gào lên với Tại Trung, “Bởi vì ngươi, ta đã không có cách nào yêu nổi người khác! Trong lòng ta chỉ có mình ngươi, ngươi nói có liên quan không?!”
“…” Đầu óc Tại Trung mơ hồ.
Lời của Duẫn Hạo rõ ràng là thổ lộ, nhưng vì sao nghe qua lại chói tai như vậy…
“Ta là cái gì? Là trái bóng sao? Cho ngươi đá tới đá lui?! Trong lòng ngươi có băn khoăn, người đầu tiên bị thương tổn chính là ta! Chẳng lẽ với ngươi mà nói, ta không quan trọng đến vậy?!”
“Sao lại không quan trọng?! Không quan trọng thì sao ta lại khóc ở đây?!” Tại Trung tức giận đến giọng nói như cũng nức nở.
Duẫn Hạo hừ lạnh một tiếng, “Thật sự quan trọng như vậy thì ngươi phải đến lễ đính hôn náo loạn mới đúng! Đúng là tên không có tiền đồ!”
“Ta! Ta…” Tại Trung nói không lại, suy nghĩ nửa ngày mới ấp úng, “Ta không đến quậy thì ngươi cũng đến rồi mà.”
“Vậy nếu ta không đến thì sao?!” Không ngờ Duẫn Hạo nghe cái lời không phân rõ phải trái của Tại Trung xong, lại nổi trận lôi đình, “Ngươi còn nói để ý ta?! Lần này chẳng phải là ta đã làm chuyện dở hơi à?!”
“Ai nói ngươi làm chuyện dở hơi?!” Tại Trung càng nói càng ngốc, cái miệng không còn nghe lời, đầu óc cũng không dùng được, “Ta cũng rất khó xử! Đừng có tự coi mình như người bị bắt nạt thế!”
Duẫn Hạo giận không thể át, “Ngươi có thể ủy khuất còn ta thì không?! Tại Trung, ngươi là tên vô đạo đức! Quá đáng rồi đó… Ngoại trừ tùy hứng trước mặt ta, ngươi còn có thể làm gì?!”
Tại Trung không nói được gì, tức phát khóc.
Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt…
Bình thường đều nhường ta, hôm nay ngươi làm sao vậy hả?!
“Ô ô…” Tại Trung tủi thân ngồi dưới đất, nửa tỉnh nửa say khóc lóc, “Ta khó xử a… Ngươi còn, còn hung dữ với ta… Ngươi không thể nhường ta một chút a…”
Nói xong Tại Trung đặt mông ngồi xuống đất, bắt đầu gào khóc.
Cũng không biết là do Tại Trung khóc rất thảm hay nguyên nhân nào khác, Duẫn Hạo nhìn cậu nửa ngày, cuối cùng than nhẹ một hơi, cũng ngồi xuống.
“Được rồi, là lỗi của ta, đừng khóc nữa…”
“…” Tại Trung không để ý tới hắn, vẫn khóc kinh thiên động địa.
Duẫn Hạo chậm rãi đem Tại Trung ôm vào lòng, thanh âm mang theo thương cảm nồng đậm, “Ta sẽ không bỏ ngươi. Cho dù ngươi có tùy hứng hơn nữa, ta cũng không bỏ ngươi.”
Tại Trung ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn bị nước mắt cùng gió lạnh biến thành cực vì chật vật, chất cồn còn ong ong trong đầu, làm cậu cảm thấy quay cuồng.
“Vậy ngươi thật sự không đính hôn?”
Duẫn Hạo nở nụ cười, “Ta đã chạy đến đây rồi còn gì.”
Tại Trung cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cực kỳ uể oải, “Lại là vì ta…”
“Tại Trung…”
Tại Trung nhìn hắn, “Cái gì?”
“Câm miệng.”
“…”
Trong lòng Tại Trung rối loạn, có rất nhiều lời muốn nói nhưng không sa nói ra được, cậu thậm chí còn không thể liên kết những từ đứt quãng đó lại với nhau. Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần Duẫn Hạo nghiêm túc là cậu sẽ lúng túng, giống như trong tiềm thức mình đã giao hết tất cả cho hắn.
Trong tâm hồn đều tràn ngập mùi vị của Duẫn Hạo.
Trịnh Duẫn Hạo chạy trốn khỏi tiệc đính hôn, đến thôn nhỏ lý này tìm cậu.
Không cần hồi báo, bất kể hậu quả.
Giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, cố chấp làm cho người ta đau lòng.
Thấy Tại Trung không nói lời nào, Duẫn Hạo vui mừng cười rộ lên, mặt mày vui vẻ làm trời đất vốn u ám cũng muốn sáng bừng lên. Hắn lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra, nhẹ nhàng đeo lên ngón áp út tay trái của Tại Trung.
Tại Trung tâm hoảng ý loạn nhìn hắn.
Sau đó lại nhìn Duẫn Hạo chậm rãi cầm chiếc nhẫn đã theo mình rất nhiều năm kia, trịnh trọng đeo lên ngín tay thon dài của chính hắn.
Không ngờ lại không có cảm giác lạnh lẽo như trong tưởng tượng. Chiếc nhẫn được Duẫn Hạo ủ ấm cả một đường, mang theo độ ấm mờ nhạt.
“Vừa rồi ta cũng có chút oán hận, trời lạnh như thế mà phải chạy tới đây…” Duẫn Hạo nhìn nhìn Tại Trung, ôn hòa nói, “Trước kia chưa từng hảo hảo đeo nhẫn cho ngươi, cho nên ngươi động một chút là tháo xuống… Lần này đeo, là phải đeo cả dời, biết chưa?”
Mặt Tại Trung đỏ như quả cà chín, vừa rồi oán khí với Duẫn Hạo và ủy khuất của mình đã biến mất không còn chút gì. Giống như nàng dâu mới cưới, muốn cười lại ngượng ngùng.
Duẫn Hạo không chú ý đến tâm tư nho nhỏ của Tại Trung, kéo cậu đứng lên. Nhìn mộ phần trước mặt, Duẫn Hạo nghiêm túc nói, “Bác trai, cháu đưa Tại Trug đi.”
Tại Trung vụng trộm nhìn nhìn Duẫn Hạo, sườn mặt hoàn mỹ như một bức tượng điêu khắc.
Ba… Con đi cùng hắn… được không?
Xoay người nhìn lại, là người không thể xuất hiện ở đây, vào lúc này.
Cái mũi anh tuấn, vẻ mặt vô cùng lo lắng, bộ lễ phục màu đen tinh tế trên người đã bị mất nơ, chiếc áo trắng bên trong mở đến một nửa, có vẻ rất chật vật. Tại Trung không thể tin vào hai mắt của mình, liều mạng xoa xoa. Đến khi mở mắt lại lần nữa, Duẫn Hạo đã đến trước mặt cậu, nửa quỳ xuống.
Tại Trung vội vàng lau mặt, hai tay lại bị hắn nắm chặt, ngay sau đó cả người cậu ngã vào cái ôm ấp áp.
Mùi hương nhàn nhạt từ trên người Duẫn Hạo truyền đến, mang theo hơi thở nam tính đặc trưng. Tim Tại Trung đập nhanh, nước mắt lại không ngừng được.
“Buông ra…”
“Ngươi… Vì sao cho tới bây giờ cũng không chịu cố gắng thử?” Thanh âm của Duẫn Hạo từ đỉnh đầu truyền đến. Tại Trung lại nghe được trong đó là nghẹn ngào.
Đầu óc Tại Trung hỗn loạn. Cái cậu nhìn thấy bây giờ là giả, đúng không? Sao Duẫn Hạo có thể xuất hiện ở đây được? Làm sao bọn họ có thể ôm nhau được?
Đôi tay Duẫn Hạo đang ôm cậu, ấm áp như đất, âm thầm tăng thêm lực đạo, ôm chặt lấy Tại Trung vào lòng, không để cậu động đậy. Tại Trung kinh ngạc, toàn bộ nước mắt đều dính vào người hắn.
“Ta vẫn đang đợi ngươi gật đầu, dù chỉ là một ánh mắt… Nhưng ngươi thì sao? Luôn trốn tránh ta, làm cho ta mệt mỏi. Tại Trung, ngươi nói ngươi có phải rất có lỗi với ta không?”
Tại Trung thử thăm dò. Dùng hai tay ôm lấy thắt lưng Duẫn Hạo, cảm thấy chân thật, sau mới dám khóc thành tiếng, “Duẫn Hạo… Duẫn Hạo… Ô ô…”
Duẫn Hạo hôn tóc cậu, bả vai run run.
Gió bắc vẫn lạnh run như cũ.
“Chết tiệt… Lúc nào ngươi cũng dày vò người khác.” Thanh âm Duẫn Hạo kiềm nén. Thậm chí Tại Trung có thể nghe được tiếng hắn nghiến răng ken két.
“Vì sao ngươi lại đến đây… Ngươi về đính hôn đi… Bây giờ ngươi đến, không phải là ta dã khóc vô ích trồi sao?… Cút đi!!” Tại Trung vừa nắm quần áo Duẫn Hạo vừa khóc mắng, “Ta đã nói không cần ngươi, ngươi còn tới làm gì…”
Duẫn Hạo nâng mặt Tại Trung lên, nhìn sâu vào mắt cậu. Lúc này mới phát hiện mắt Duẫn Hạo đã đỏ ửng từ khi nào.
Tại Trung kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi nhớ ta như vậy đó hả?! Đến bây giờ mà ngươi vẫn không chịu nói thật! Chẳng lẽ thừa nhận ngươi muốn sống cùng ta… lại mất mặt như vậy?!”
“Mất mặt…” Tim Tại Trung nhói lên. Cậu cầm lấy tay Duẫn Hạo, lo lắng giải thích, “Không phải Duẫn Hạo… Ngươi nghe ta giải thích…”
“Ta cho ngươi nhiều cơ hội giải thích như vậy, nhiều năm như vậy… Ngươi lại hết lần này đến lần khác làm ta thất vọng! Lúc nào cũng trốn tránh, làm ta luôn phải đuổi theo ngươi, ta cũng rất mệt mỏi, ngươi biết không?!” Hai mắt Duẫn Hạo phiếm hồng, hét lớn, “Tại sao lần nào cũng là ta? Tại sao lúc nào cũng là ta?!!!”
Thình lình bị Duẫn Hạo nổi giận, Tại Trung đang say chuếnh choáng cũng phải hoảng hốt, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, “Tất cả đều là lỗi của ta?! Ngươi không phải còn quen bạn gái đó sao? Không phải chính ngươi muốn đính hôn à?!”
“Ngươi không quen bạn gái chắc?! bây giờ muốn tính toán với ta sao?” Sắc mặt Duẫn Hạo giận đến trắng bệch, run run quát, “Tại Trung! Kẻ vô lương tâm là ngươi! Là ngươi ép ta phải buông tay! Ta buông tay, ngươi khóc! Đãng đời! Nước mắt đó là do ngươi tự tìm!!!”
Tại Trung khó thở, hức một tiếng, “Hức!… Ngươi! Ngươi… Ngươi không biết xấu hổ! Ta quen bạn gái là chuyện đã bao lâu trước rồi?! Giờ ngươi còn lôi ra nói?!… Ta khóc là chuyện của ta! Liên quan gì đến ngươi?… Ta gào khóc trước cửa nhà ngươi chắc?!”
“Ngươi nghĩ ta cũng vô lương tâm như ngươi?” Lần đầu Duẫn Hạo gào lên với Tại Trung, “Bởi vì ngươi, ta đã không có cách nào yêu nổi người khác! Trong lòng ta chỉ có mình ngươi, ngươi nói có liên quan không?!”
“…” Đầu óc Tại Trung mơ hồ.
Lời của Duẫn Hạo rõ ràng là thổ lộ, nhưng vì sao nghe qua lại chói tai như vậy…
“Ta là cái gì? Là trái bóng sao? Cho ngươi đá tới đá lui?! Trong lòng ngươi có băn khoăn, người đầu tiên bị thương tổn chính là ta! Chẳng lẽ với ngươi mà nói, ta không quan trọng đến vậy?!”
“Sao lại không quan trọng?! Không quan trọng thì sao ta lại khóc ở đây?!” Tại Trung tức giận đến giọng nói như cũng nức nở.
Duẫn Hạo hừ lạnh một tiếng, “Thật sự quan trọng như vậy thì ngươi phải đến lễ đính hôn náo loạn mới đúng! Đúng là tên không có tiền đồ!”
“Ta! Ta…” Tại Trung nói không lại, suy nghĩ nửa ngày mới ấp úng, “Ta không đến quậy thì ngươi cũng đến rồi mà.”
“Vậy nếu ta không đến thì sao?!” Không ngờ Duẫn Hạo nghe cái lời không phân rõ phải trái của Tại Trung xong, lại nổi trận lôi đình, “Ngươi còn nói để ý ta?! Lần này chẳng phải là ta đã làm chuyện dở hơi à?!”
“Ai nói ngươi làm chuyện dở hơi?!” Tại Trung càng nói càng ngốc, cái miệng không còn nghe lời, đầu óc cũng không dùng được, “Ta cũng rất khó xử! Đừng có tự coi mình như người bị bắt nạt thế!”
Duẫn Hạo giận không thể át, “Ngươi có thể ủy khuất còn ta thì không?! Tại Trung, ngươi là tên vô đạo đức! Quá đáng rồi đó… Ngoại trừ tùy hứng trước mặt ta, ngươi còn có thể làm gì?!”
Tại Trung không nói được gì, tức phát khóc.
Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt…
Bình thường đều nhường ta, hôm nay ngươi làm sao vậy hả?!
“Ô ô…” Tại Trung tủi thân ngồi dưới đất, nửa tỉnh nửa say khóc lóc, “Ta khó xử a… Ngươi còn, còn hung dữ với ta… Ngươi không thể nhường ta một chút a…”
Nói xong Tại Trung đặt mông ngồi xuống đất, bắt đầu gào khóc.
Cũng không biết là do Tại Trung khóc rất thảm hay nguyên nhân nào khác, Duẫn Hạo nhìn cậu nửa ngày, cuối cùng than nhẹ một hơi, cũng ngồi xuống.
“Được rồi, là lỗi của ta, đừng khóc nữa…”
“…” Tại Trung không để ý tới hắn, vẫn khóc kinh thiên động địa.
Duẫn Hạo chậm rãi đem Tại Trung ôm vào lòng, thanh âm mang theo thương cảm nồng đậm, “Ta sẽ không bỏ ngươi. Cho dù ngươi có tùy hứng hơn nữa, ta cũng không bỏ ngươi.”
Tại Trung ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn bị nước mắt cùng gió lạnh biến thành cực vì chật vật, chất cồn còn ong ong trong đầu, làm cậu cảm thấy quay cuồng.
“Vậy ngươi thật sự không đính hôn?”
Duẫn Hạo nở nụ cười, “Ta đã chạy đến đây rồi còn gì.”
Tại Trung cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cực kỳ uể oải, “Lại là vì ta…”
“Tại Trung…”
Tại Trung nhìn hắn, “Cái gì?”
“Câm miệng.”
“…”
Trong lòng Tại Trung rối loạn, có rất nhiều lời muốn nói nhưng không sa nói ra được, cậu thậm chí còn không thể liên kết những từ đứt quãng đó lại với nhau. Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần Duẫn Hạo nghiêm túc là cậu sẽ lúng túng, giống như trong tiềm thức mình đã giao hết tất cả cho hắn.
Trong tâm hồn đều tràn ngập mùi vị của Duẫn Hạo.
Trịnh Duẫn Hạo chạy trốn khỏi tiệc đính hôn, đến thôn nhỏ lý này tìm cậu.
Không cần hồi báo, bất kể hậu quả.
Giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, cố chấp làm cho người ta đau lòng.
Thấy Tại Trung không nói lời nào, Duẫn Hạo vui mừng cười rộ lên, mặt mày vui vẻ làm trời đất vốn u ám cũng muốn sáng bừng lên. Hắn lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra, nhẹ nhàng đeo lên ngón áp út tay trái của Tại Trung.
Tại Trung tâm hoảng ý loạn nhìn hắn.
Sau đó lại nhìn Duẫn Hạo chậm rãi cầm chiếc nhẫn đã theo mình rất nhiều năm kia, trịnh trọng đeo lên ngín tay thon dài của chính hắn.
Không ngờ lại không có cảm giác lạnh lẽo như trong tưởng tượng. Chiếc nhẫn được Duẫn Hạo ủ ấm cả một đường, mang theo độ ấm mờ nhạt.
“Vừa rồi ta cũng có chút oán hận, trời lạnh như thế mà phải chạy tới đây…” Duẫn Hạo nhìn nhìn Tại Trung, ôn hòa nói, “Trước kia chưa từng hảo hảo đeo nhẫn cho ngươi, cho nên ngươi động một chút là tháo xuống… Lần này đeo, là phải đeo cả dời, biết chưa?”
Mặt Tại Trung đỏ như quả cà chín, vừa rồi oán khí với Duẫn Hạo và ủy khuất của mình đã biến mất không còn chút gì. Giống như nàng dâu mới cưới, muốn cười lại ngượng ngùng.
Duẫn Hạo không chú ý đến tâm tư nho nhỏ của Tại Trung, kéo cậu đứng lên. Nhìn mộ phần trước mặt, Duẫn Hạo nghiêm túc nói, “Bác trai, cháu đưa Tại Trug đi.”
Tại Trung vụng trộm nhìn nhìn Duẫn Hạo, sườn mặt hoàn mỹ như một bức tượng điêu khắc.
Ba… Con đi cùng hắn… được không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook