Make A Secret (YUNJAE)
Chương 120: Make a day 2

****

Cùng Duẫn Hạo đi vào siêu thị, Tại Trung mà bắt đầu khẩn trương. Đứng bên cạnh người cao hơn mình cả nửa cái đầu, không hiểu sao lại thấy hơi áp lực. Cậu chủ động lấy xe đẩy, nhưng bộ dáng chỉ với một cánh tay ấy lại rất buồn cười. Duẫn Hạo cười cườ,i nhìn cậu một cái, đoạt lấy xe đẩy.

Đi đến khu thực phẩm, Tại Trung thẳng tiến đến chỗ đồ ăn liền, bị Duẫn Hạo nhanh tay lẹ mắt kéo lại, tím lấy cổ áo lôi đi như lôi một con gà. Loại cảm giác này đã nhiều năm không có, nhưng khí lực của Duẫn Hạo vẫn lớn như thế. Tại Trung cũng giống như trước đây, không sao giãy ra được.

“Đừng ăn mấy thứ không dinh dưỡng đó.” Duẫn Hạo nói xong, thuận tay cầm một hộp bánh ngọt bỏ vào xe đẩy.

Tại Trung nhe răng nhếch miệng trừng hắn, lại bỏ hộp bánh ngọt kia ra, “Thiếu gia! Ngươi lấy loại này vừa mắc vừa không ăn được, mua đồ cũng phải là người trong nghề mới được.”

Duẫn Hạo nhìn Tại Trung bỏ lại bánh ngọt lên kệ, lấy hộp khác xuống, còn nghiêm túc nói, “Không đâu, ta có thể học. Dù sao không phải ai sinh ra cũng đã biết làm.”

Tại Trung lại liếc hắn.

Thật ra Tại Trung không có gì muốn mua cả. Tay cậu bị thương, không thể làm cơm, hơn nữa bởi vì phải kiêng cữ nên mấy món cay cậu thích cũng không được ăn, làm tâm trạng cậu càng thêm khó chịu. Mặt xám mày tro bám theo Trịnh đại thiếu gia, trơ mắt nhìn hắn vui vui vẻ vẻ lấy đống lớn đồ ăn vặt dành cho trẻ con chất đầy cả xe.

Suy nghĩ nửa ngày, cậu đành thương lượng với Duẫn Hạo, “Duẫn Hạo, ta mua chút thức ăn để trong nhà, đợi đến khi tay ta lành thì ta sẽ ăn, được không?”

Duẫn Hạo cũng không nhìn cậu cái nào, “Chờ ngươi lành tay thì ta lại đến mua cho ngươi.”

Ân? Tên này vừa nói cái gì thế nhỉ?

Đầu óc Tại Trung nhanh chóng xoay tròn.

Chờ mình lành tay, hắn sẽ lại đến mua cho mình?

Vậy không phải nghĩa là lần sau hắn còn đến nữa sao?

Tại Trung cũng không thèm để ý xem cái ý nghĩ ấy có gượng ép hay không, tự che miệng cười trộ hồi lâu; sau lại thấy Duẫn Hạo quay đầu lại nhìn cậu, quẳng cho cậu vài bao long não (băng phiến).

Tuy rằng quá trình vẫn không được tự nhiên, nhưng Tại Trung vẫn nhịn không được mà thấy vui vẻ. Duẫn Hạo đẩy xe, đi bên cạnh cậu, thỉnh thoảng lại cầm lấy vài thứ hỏi ý kiến Tại Trung, lúc lấy được thứ hay hay, hai người còn không ngừng chọc ghẹo nhau. Hôm nay Duẫn Hạo có chút kỳ quái, nhưng nếu là nói là ‘kì quái’, chẳng bằng nói là ‘rất đặc biệt’. Bởi vì Tại Trung đã lâu không thấy qua Duẫn Hạo như vậy, nụ cười đầy mặt, tinh thần phấn chấn, cả người đều thoải mái.

Mà Tại Trung cũng không ngờ có thể cùng hắn đi dạo siêu thị như thế này.

Loại cảm giác này… Thật sự giống như tình nhân.

Thì ra bọn họ cũng có thể bỏ qua tất cả, hưởng thụ niềm vui trong chốc lát này.

Duẫn Hạo mua cho Tại Trung rất nhiều hoa quả, Tại Trung vẫn ồn ào nói sẽ tự mình trả tiền, nhưng Duẫn Hạo chỉ đưa tay lên che miệng cậu, ý bảo đừng gây rối trước mặt bao nhiêu người như vậy. Sau đó lại ngang ngược cầm lấy gói kẹo nho to đùng, hoàn toàn không thèm để ý đến Tại Trung đang ra sức gào thét ở phía sau. Kêu gào mãi cũng chán, Tại Trung đành phải bỏ qua. Duẫn Hạo lấy cái gì thì cậu cũng phải nhận lấy, còn phải bày ra bộ dáng biết ơn lắm lắm.

Thật ra… Duẫn Hạo lấy rất nhiều thứ mà căn bản không cần dùng đến.

Cái chén bằng gốm đẹp đẽ, Duẫn Hạo mua hai cái. Khăn tắm và khăn mặt đều chọn cái làm bằng chất liệu tốt nhất. Còn có một đống vật dụng hàng ngày, cái nào hắn cũng mua hai cái, nói muốn để cậu dùng dần. Tại Trung cầm cái chén, yêu thích không muốn buông tay, hỏi ‘ngươi có phải mua cho mình dùng không vậy a?’ Duẫn Hạo nghĩ nghĩ, nói, ‘cũng có thể a, như vậy ngày nào đó đến tìm ngươi ở nhờ cũng thuận tiện hơn’.

Nói xong còn le lưỡi với Tại Trung, nhưng đầu óc Tại Trung nhất thời thiếu dưỡng khí.

Ngươi, ngươi, ngươi đừng có cách ta gần như vậy được không hả?! Tuy ta chủ động làm hòa với ngươi, nhưng cái đó cũng không phải câu dẫn a! Cho nên ngươi cũng đừng có bày ra cái bộ dạng tình nguyện mắc câu ấy có được không…

Ta không muốn mất khống chế trước mặt bao nhiêu người như vậy a!

“Thất thần làm gì, mau tới đây!” Duẫn Hạo đi xa rồi mới quay đầu lại kêu Tại Trung. Tại Trung điên cuồng chạy qua đó.

Ta có thể, Trịnh Duẫn Hạo ngươi thì tính cái gì chứ!

“Mua đồ về nấu đi, chung quy cũng phải đi mua đồ ăn mà.” Duẫn Hạo nhìn nhìn cá trong ngăn lạnh, nói với Tại Trung.

Tại Trung bĩu môi, “Không cần đâu. Hữu Thiên sẽ không nấu cơm, ta đã thế này, đương nhiên càng không thể.”

“Ta làm — ngươi lựa đồ ăn đi.” Duẫn Hạo thản nhiên nói một câu, đi thẳng về phía trước.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương