Edit: Mina

Đáy mắt Nhậm Ngạn Đông hơi dao động, chưa kịp nghĩ xem chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt yên lặng sửa sang lại cảm xúc.

Anh nhìn cô không lên tiếng.

Gần như cùng lúc, Kỷ Tiện Bắc cũng nhìn về phía Hạ Mộc, vừa rồi cô ngồi ở đó, bị người ngồi đằng trước che nên anh chỉ có thể nhìn thấy mặt cô.

Bây giờ cô đứng dậy, trở thành tiêu điểm của cả hội trường, anh đã có thể giống như những người khác, quang minh chính đại chăm chú nhìn cô.

Vốn chỉ mặc tạm chiếc áo sơmi trắng bên ngoài, vạt áo được cô buộc sang bên hông làm tôn lên vòng eo thon gọn mềm mại, chiếc váy dài gần 20 vạn thoạt nhìn chỉ như chiếc chân váy.

Người khác sẽ không liên tưởng đến bộ lễ phục dạ hội sang trọng kia.

Kỷ Tiện Bắc nhớ rất rõ, buổi sáng ở nhà cô vẫn thả tóc, không nghĩ tới trước khi tiến vào hội trường cô lại búi tóc đơn giản sau ót.

Trí thức, giỏi giang còn lộ ra hương vị phụ nữ.

Dây đeo thẻ công tác màu xanh lam treo trên cổ trắng nõn xinh đẹp, vốn dây đeo thẻ không đáng bao tiền, bây giờ lại thành phụ kiện có giá trị lớn.

Cô chỉ cần đứng ở đó, chưa cần mở miệng thì cũng đã trở thành tiêu điểm của cả hội trường.

Kỷ Tiện Bắc bật cười dưới đáy lòng, hôm nay cô đúng là cầm mỹ hành hung (1) mà.

Nhưng không thể không thừa nhận, cô làm vậy là đúng, bằng không ai sẽ chú ý tới cô?

Hội trường yên tĩnh lạ thường, chờ mong câu hỏi của cô.

Lần đầu tiên, giữa ba người bọn họ tồn tại tình trạng giằng co.

Khu vực khách quý dưới đài, Thẩm Lăng ngồi cạnh Đường Văn Tích, Đường Văn Tích nói: “Yêu tinh gây hoạ này lại sắp gây chuyện rồi.”

Thẩm Lăng liếc cậu ta một cái: “Có ý gì?”

“Lát nữa anh sẽ rõ.” Đường Văn Tích nhìn anh: “Anh nên may mắn MC không gọi cô ta đặt câu hỏi lúc chú Thẩm trình bày, bằng không tiêu đề nổi bật của bản kinh tế tài chính hôm nay chắc chắn là Thẩm thị các anh đấy.”

Thẩm Lăng không khỏi nhìn trên đài, hôm nay bố anh đại diện cho Thẩm thị lên thuyết trình, anh đoán không ra cảm xúc trên mặt bố, có lẽ đã nhận ra Hạ Mộc chính là cô gái uống rượu trong video tối hôm đó.

Thẩm Lăng định nhìn một chút Kỷ Thượng Thanh, bố của Kỷ Tiện Bắc ngồi hàng ghế trước có biểu cảm gì, đáng tiếc Kỷ Thượng Thanh xoay mặt nói chuyện với người ngồi bên cạnh.

Kỷ Thượng Thanh hỏi chủ tịch Ôn: “Sao cả hội trường đều nhìn nữ phóng viên kia vậy?”

Ôn đổng: “Ông không nhận ra cô gái đó là ai à?”

Kỷ Thượng Thanh lắc đầu: “Có hơi quen quen.” Cũng có thể là phóng viên từng phỏng vấn ông trước đây? Không có ấn tượng gì.

Ôn đổng: “Tôi cũng chỉ mới xem video trong vòng bạn bè, là cô bé uống rượu với lão Hoàng ấy, đợt trước còn đưa tin về tập đoàn Viễn Đông nữa.” Vốn ông quan tâm tới tin tức này là bởi vì Ôn thị bọn họ có hợp tác với Viễn Đông.

Lại chợt tò mò, hỏi Kỷ Thượng Thanh: “Sao hôm nay ông không lên đài?”

Kỷ Thượng Thanh: “Già rồi, nhường cơ hội nhiều hơn cho bọn trẻ.” Vốn ban tổ chức mời ông lên đài, ông nói đưa cơ hội cho Kỷ Tiện Bắc đi.

Ôn đổng nói: “Tiện Bắc cũng không phụ sự tín nhiệm của ông, không giống thằng con trai nhà tôi, cho nó cơ hội nó cũng không nắm được, bảo nó quản lý công ty kiến trúc của Ôn thị, kết quả một hạng mục nó làm thua lỗ đến bảy tám trăm triệu, vô dụng.”

Kỷ Thượng Thanh tiếp lời: “Mỗi đứa trẻ có một ưu điểm riêng, con ông chỉ lớn hơn con tôi hai tuổi, ông nhìn xem cháu nội ông đã đi học tiểu học rồi đó, tôi còn đang rất hâm mộ ông đây.”

Ôn đổng cười, cũng đúng, con người không thể không biết đủ, lại giọng điệu nói giỡn: “Những cô gái tới hội trường ngày hôm nay đều là những đứa trẻ ưu tú, ông xem xem có ai thích hợp làm con dâu hay không.”

Kỷ Thượng Thanh không khỏi quay đầu nhìn về phía Hạ Mộc, thấy cô nhận micro từ tay cô gái lễ tân.

Hạ Mộc bình ổn hô hấp, nhìn về phía Nhậm Ngạn Đông: “Nhậm tổng, chào ngài, tôi là phóng viên của truyền thông Kinh Dương, Hạ Mộc, câu hỏi sau đây của tôi tương đối dài, có lẽ sẽ làm chậm trễ thời gian của ngài.”

Nhậm Ngạn Đông gật đầu, khá tò mò cô đặt câu hỏi dài đến mức nào, lần trước cô viết tin tức kia ngắn gọn xúc tích lời văn sắc sảo, anh nhìn cô, ý bảo cô tiếp tục.

Toàn hiện trường lặng ngắt như tờ.

Yên tĩnh là bởi vì người được hỏi là Nhậm Ngạn Đông, còn người hỏi là cô gái vô cùng xinh đẹp.

Hạ Mộc nói với tốc độ vừa phải, từng chữ rõ ràng: “Hôm nay tôi hỏi có liên quan đến bất động sản Viễn Đông, tháng hai năm ngoái bất động sản Viễn Đông đặt móng khởi công khu chung cư thông minh cao cấp, đơn vị chịu trách nhiệm là công ty kiến trúc Ôn thị, công ty con toàn phần của tập đoàn Ôn thị, lúc ấy Ôn thị trúng thầu đã tạo nên cơn chấn động mạnh mẽ trong ngành, bởi vì được xem như trúng thầu với giá rẻ.”

Nói xong đoạn này, nửa giây sau cô mới tiếp tục: “Trong gần một năm rưỡi, bởi vì ô nhiễm nặng nề, nhà nước đã tiến hành xử lý đóng cửa một vài nhà máy nhỏ sản xuất vật liệu xây dựng không đạt tiêu chuẩn bảo vệ môi trường, các nhà máy sản xuất lớn sai phạm cũng bị thi hành xử phạt, điều này làm cho giá nguyên vật liệu tăng cao.”

Nhậm Ngạn Đông lẳng lặng nhìn cô, ừ khi nào cô dong dài như vậy?

Hạ Mộc: “Theo tôi tìm hiểu, giá thép tăng gần gấp đôi, xi măng tăng lên khoảng hai phần ba, cát tăng hơn ba lần, giá cả trang thiết bị thông minh tăng càng không cần phải nói, hơn nữa còn tăng liên tục không ngừng, nguyên vật liệu chiếm 68% tổng chi phí cho toàn bộ công trình này.”

Cô thoáng dừng lại một giây.

Lại tiếp tục: “Lúc trước khi bất động sản Viễn Đông ký kết hợp đồng với công ty kiến trúc Ôn thị giá cả không bị điều chỉnh nhiều, nhưng dạo gần đây công ty kiến trúc Ôn thị lại bị lộ ra bọn họ lỗ vốn ít nhất tám trăm triệu cho hạng mục này.”

Nói đến đây, Ôn đổng khựng lại, cô bé này còn chú ý tới cả Ôn thị của ông?

Bên kia, Hạ Mộc vẫn đang nói: “Chúng ta đều biết, không ai muốn làm ăn thua lỗ, hiện giờ Ôn thị không chỉ không thu được lợi nhuận, thời gian trước còn phải bỏ thêm tiền vào công trình này, càng lỗ nặng hơn, tài chính của bất động sản Ôn thị và bên liên quan phản ứng mạnh với hạng mục này, có thể tưởng tượng được.”

Nói, cô cố ý tạm dừng, cho Nhậm Ngạn Đông thời gian tiêu hóa.

Hội trường càng yên tĩnh hơn trước, ngay cả mấy người ngồi hàng ghế trước cũng sôi nổi quay đầu lại.

Con ngươi của Nhậm Ngạn Đông đậm màu hơn, cô nhiều lời như vậy không phải để cho anh nghe, mà là nói cho những người có mặt tại hiện trường không hiểu về ngành nghề này nghe.

Cô trải càng dài, bẫy rập càng sâu.

Hạ Mộc nói tiếp: “Dưới tình huống như vậy, bất động bản Viễn Đông làm thế nào để vừa đảm bảo khu chung cư cao cấp sang trọng, vừa đảm bảo hoàn tất về chất lượng, cũng như đúng thời hạn bàn giao cho chủ đầu tư của chúng tôi khi đã mua tòa chung cư theo kỳ hạn dài?”

Nói, cô chuyển sang vấn đề khác: “Có lẽ ngài sẽ nói đây là điều đơn vị kiến trúc Ôn thị nên suy xét khi thi công, cũng đúng như vậy thật, nhưng muốn mở rộng thị trường là bất động sản Viễn Đông, trước kia chủ đầu tư cũng vì tin tưởng cái tên Viễn Đông này nên mới yên tâm mua, mà chất lượng và danh tiếng của khu chung cư này ảnh hưởng trực tiếp tới kế hoạch IPO của bất động sản Viễn Đông, vậy nên, Nhậm tổng, ngài định làm thế nào với chuyện này? Xin cảm ơn.”

Hạ Mộc đặt micro xuống, lấy biểu tình cô đã hỏi xong.

Nhậm Ngạn Đông không lập tức mở miệng, đón nhận tầm mắt của cô.

Hạ Mộc cũng không lảng tránh, nhìn anh.

Nếu dịch tầm mắt, thế thì cô sẽ thua ngay về mặt khí thế.

Kỷ Tiện Bắc nhìn chằm chằm vào cô, mấy phút vừa rồi, trái tim anh đập tăng tốc lên mấy lần, vì sự hấp dẫn của cô khi nghiêm túc.

Hội trường xôn xao bàn tán.

Đều đang chờ Nhậm Ngạn Đông trả lời câu hỏi đầy cặm bẫy này.

Đường Văn Tích thu tầm mắt, nói với Thẩm Lăng: “Thế nào, em đã nói cô ta sắp gây chuyện mà, anh thấy chưa, ngày thường giả bộ thâm trầm, cái bản mặt thanh cao thà chết còn hơn sống, như thể nói nhiều thêm vài chữ cô ta sẽ mất mạng ngay ấy, bây giờ thì hăng hái, blah blah cả đống.”

Thẩm Lăng cũng ngạc nhiên: “Không nghĩ tới cô ấy đùa thật.” Đoán chừng hiện giờ trong lòng Nhậm Ngạn Đông hỏng mất tiêu rồi.

Kỷ Thượng Thanh ngồi phía trước, nhìn Ôn đổng: “Ông quen cô phóng viên đó à?”

Ôn đổng lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.”

Kỷ Thượng Thanh: “Không biết còn tưởng cô ấy là người của Ôn thị phái tới cố tình gây khó dễ cho Nhậm Ngạn Đông, xả giận cho Ôn thị.”

Ôn đổng cười: “Là rất hả dạ, cái hạng mục này dựa theo tốc độ tăng giá vật liệu xây dựng hiện nay, có lẽ đã thua lỗ đến hơn 1 tỷ đồng, nhưng lại không thể bỏ gánh giữa chừng.”

Trên đài.

Vẻ mặt của Nhậm Ngạn Đông vẫn bình tĩnh, dáng ngồi không khác những vị khách mời đặc biệt khác lắm, dựa vào thân ghế, hai chân thoải mái vắt chéo, anh nâng micro trong tay.

Hội trường yên tĩnh lại.

Hai giây sau, rốt cuộc Nhậm Ngạn Đông cũng nói chuyện, mỉm cười: “Tôi chưa bao giờ tham dự hoạt động cụ thể nào của tập đoàn, không rõ lắm điều khoản chi tiết của bản hợp đồng công ty bất động sản ký kết với Ôn thị.”

Tất cả mọi người nghiêm túc lắng nghe, câu nói này hoàn hảo không khuyết điểm, anh là chủ tịch hội động quản trị của tập đoàn Viễn Đông, dưới trướng có nhiều công ty như vậy, chắc chắn không quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó.

Nhậm Ngạn Đông: “Nhưng trước kia khi đầu quân vào mảng bất động sản là quyết định của tôi, tạo ra khu chung cư thông minh cao cấp là nguyện vọng ban đầu cũng như mục đích của bất động sản Viễn Đông chúng tôi, lợi nhuận là điều bất động sản Viễn Đông phải quan tâm, nhưng chất lượng phòng ốc mới là thứ đầu tiên Viễn Đông suy xét tới.”

Hạ Mộc nhìn anh không chớp mắt, mọi tầm mắt đều tập trung trên người anh, cô không những nghe anh trả lời như thế nào, mà đồng thời trong lòng còn dựng thành buổi hiện trường và tập luyện phiên dịch song song.

Anh nói cái gì, trong lòng cô tự động phiên dịch thành tiếng Anh.

Một mặt phân tích ý nghĩa lời nói của anh, một mặt gia tăng thêm ấn tượng.

Tầm mắt của Nhậm Ngạn Đông bám chặt lấy ánh mắt cô: “Dù cho trước đó bất động sản Viễn Đông và Ôn thị ký hợp đồng có quy định thế nào, điều chỉnh giá hay không điều chỉnh giá.”

Nói, anh cố ý dừng vài giây rồi mới tiếp tục: “Tại đây, tôi xin trịnh trọng hứa hẹn, Viễn Đông sẽ trích ra 8% tổng trị giá xây dựng công trình ban đầu, không phải tôi nhường phần lợi ích này cho Ôn thị, mà là nhường cho chủ đầu tư của Viễn Đông chúng tôi, cảm ơn sự tin tưởng của bọn họ, Viễn Đông cũng chắc chắn không phụ sự tín nhiệm của bọn họ, cảm ơn.”

Hạ tông giọng, yên tĩnh vài giây, toàn hiện trường phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Hạ Mộc ngồi xuống, hơi nghệt mặt ra.

Dù thế nào cô cũng không dám tin tưởng Nhậm Ngạn Đông sẽ trích ra 8% tổng trị giá, vậy có nghĩa phải trả cho Ôn thị bảy tám trăm triệu hoặc nhiều hơn cả thế…

Kế tiếp, giữa cô và anh, có tính toán.

Ôn đổng cũng sửng sốt, nhìn nhìn Nhậm Ngạn Đông, từ trước đến nay người này nói là làm, nếu trước mặt mọi người hứa hẹn điều chỉnh giá cho Ôn thị bọn họ, vậy chuyện này khẳng định ván đã đóng thuyền.

Kỷ Thượng Thanh cười nói: “Tái ông thất mã, yên tri phi phúc (2).”

Ôn đổng bắt tay với Kỷ Thượng Thanh: “Đến lúc đó mời ông ăn bữa cơm.”

Kỷ Thượng Thanh nói giỡn: “Ăn hay không không quan trọng, có người nào thích hợp làm con dâu thì nhớ để ý giúp tôi là được.”

Ôn đổng không hề nghĩ ngợi: “Tôi thấy Hạ Mộc không tồi.”

Kỷ Thượng Thanh: “……” Quả nhiên ăn người miệng mềm, bắt người tay ngắn.

Trên đài, MC Tiêu Ảnh rất nhanh khôi phục trạng thái bình thường, cô ta bắt đầu mời vị doanh nhân tài chính tiếp theo lên đài.

Vừa rồi cô ta vẫn luôn nhìn Nhậm Ngạn Đông chăm chú, ban nãy khi người đàn ông này trả lời câu hỏi kia, trấn định, cơ trí lại quyết đoán, có lẽ đã làm mê hoặc mọi cô gái ngôi dưới đài.

Nhưng cô ta có cảm giác ánh mắt anh khóa chặt trên người Hạ Mộc, không phải là ánh mắt nhìn người bình thường.

Cô ta thở hắt, chắc là bản thân suy nghĩ nhiều.

Dưới đài Đường Văn Tích và Thẩm Lăng cũng không có tâm trạng nhìn người trên đài trình bày nữa, hai người nhỏ giọng nói về Nhậm Ngạn Đông.

Đường Văn Tích: “Yêu tinh gây họa kia chắc chắn không chạy thoát được, Nhậm Ngạn Đông trở về thể nào cũng diệt trừ cô ta.”

Thẩm Lăng không nhiều lời, đến nỗi diệt hay không, ai mà biết, có lẽ lấy mức độ tàn nhẫn của Nhậm Ngạn Đông thì sẽ tìm Hạ Mộc tính sổ thật, bây giờ anh không thể kết luận được, cái chính là bảy tám trăm triệu nhoáng cái liền không còn.

Ai biết tình cảm Nhậm Ngạn Đông đối với Hạ Mộc có đáng với cái giá đó hay không.

Cục diện vừa rồi, nếu Nhậm Ngạn Đông giở giọng lấp liếm cho qua chuyện, chờ đến khi tin tức truyền đi không biết sẽ bị mổ xẻ thành dạng gì, còn có khả năng đối thủ âm thầm đả kích, nói chất lượng công trình của bất động sản Viễn Đông đáng lo ngại, chắc chắn sẽ khiến cho chủ đầu tư bất mãn.

Đến lúc đó không chỉ ảnh hưởng tới tiêu thụ, mà còn ảnh hưởng tới bất động sản Viễn Đông ra mắt thị trường.

Không chỉ vậy, bây giờ là thời đại công nghệ, đôi khi một tin tức tiêu cực cũng có thể làm giá cổ phiếu của một xí nghiệp rớt sàn.

Thế nên ban nãy Nhậm Ngạn Đông quyết đoán đã loại bỏ hết các ảnh hưởng tiêu cực.

Nhưng trả giá cũng quá cao rồi.

Hạ Mộc không chiếm được cái gì tốt, cũng không mất đi thứ gì, ít nhất có được mức độ nổi tiếng nhất định.

Mà người thắng nhiều nhất chính là Ôn thị, không làm gì cũng thu được món hời lớn.

Đường Văn Tích lo lắng chính là: “Chỉ sợ Tam ca cảm thấy Hạ Mộc hùng hổ dọa người là do Kỷ Tiện Bắc bày mưu tính kế thôi.”

Thẩm Lăng nói: “Chắc sẽ không, thật ra Nhậm Ngạn Đông hiểu cách làm người của Kỷ Tiện Bắc hơn cả hai người chúng ta.”

“Chỉ mong là vậy.” Nói, Đường Văn Tích vẫn tức: “Anh nói có phải Hạ Mộc ăn no rửng mỡ không? Sao cứ bức người ta vào đường cùng thế, chỉ để khoe khoang cô ta có năng lực thôi à? Cũng không biết Kỷ Tiện Bắc thích cô ta ở điểm gì nữa!”

Thẩm Lăng cười: “Có lẽ là thích cô ấy biết gây họa chăng?”

“……”

Hội nghị Thượng đỉnh chia làm hai ngày, buổi sáng kết thúc lúc 11 giờ rưỡi.

Buổi chiều những vị khách quý đặc biệt được mời lên đài không phải là mấy người bọn họ nữa, là những người đầu quân vào lĩnh vực sản xuất khác.

Lúc hội nghị kết thúc, người trong hội trường lục tục có trật tự đi đến lối ra.

Viên Dịch Lâm ngồi gần Hạ Mộc, lúc xếp hàng cũng là một trước một sau, Viên Dịch Lâm bước lên bậc thang một bước, sóng vai với cô, nhỏ giọng nói: “Cứ tưởng hôm nay anh ấy sẽ đưa cơ hội đặt câu hỏi cho cô cơ.”

Anh ấy, là chỉ Kỷ Tiện Bắc.

Hạ Mộc nghiêng mắt: “Sao cô giống mấy bác gái thế, thích lo chuyện bao đồng?”

Viên Dịch Lâm bị nghẹn.

Hừ một tiếng, bước nhanh hơn, qua mặt Hạ Mộc.

Hôm nay đặt câu hỏi trên hiện trường, cô không cưỡng cầu điều gì, rốt cuộc đây là trường hợp chính thức không thể làm bậy.

Nhưng buổi tối còn có tiệc rượu, phóng viên kênh kinh tế tài chính mới có vé vào cửa, phóng viên truyền thông khác sẽ không được vào, đến lúc đó cô lại tìm Kỷ Tiện Bắc hỏi han vài câu, viết một bản thảo tin tức.

Mới ra hội trường, di động của Hạ Mộc liền vang lên, là tổng biên tập gọi tới.

“Alo, chủ biên xinh đẹp.”

“Còn sống chứ?”

“Vẫn đang sống khỏe mạnh, chuẩn bị đi ăn cơm.”

“Nuốt trôi cơm à?”

Hạ Mộc cười: “Tiêu hóa rất tốt đấy.”

“Bụng dạ em cũng lớn thật.” Dừng lại, tổng biên tập nói: “Sáng nay chị xem hết buổi hội nghị thượng đỉnh phát sóng trực tiếp trên mạng, không nghĩ tới em nghiêm túc vượt ngoài tưởng tượng của chị.”

Hạ Mộc mỉm cười: “Phải nghiêm túc chứ, em có định đi dạo chơi đâu.”

Tổng biên tập cũng không có tâm tư nói đùa: “Được rồi, giờ không phải thời gian ba hoa, chị chỉ muốn biết, em chuẩn bị thu dọn mấy cái rắc rối đấy như thế nào?”

Hạ Mộc cũng không trêu cô ấy, ngữ điệu nghiêm túc: “Câu hỏi này em đã viết vào cuốn sổ trước rồi, số lượng từ trong câu hỏi là nửa trang giấy, chị đoán xem em phân tích đối sách tốn bao nhiêu trang?”

Tổng biên tập: “Hai trang?”

Hạ Mộc: “Tám trang.”

Tổng biên tập; “… Được rồi, coi như chị chưa nói gì, trưa nay em ăn nhiều một chút, sau khi kết thúc hội nghị, chị cho phép em nghỉ ngơi một tháng, nghỉ phép có lương.”

“Tổng biên tập, em thương lượng chút được không?”

“Ừ, em nói đi.”

“Trước tháng 11 em cũng không cần đến công ty nhé?”

“… Sh*t! Em thật sự không biết xấu hổ, xem công ty như nhà mình mở thật à?”

Hạ Mộc bật cười: “Không đi công ty không có nghĩa em không gửi bản thảo cho chị, có tin tức chất lượng em sẽ nộp bài đúng hạn.”

Tổng biên tập chẹn họng cô: “Em ở nhà chuẩn bị lên kế hoạch sinh con à?”

Hạ Mộc: “… Em chuẩn bị đi thi.”

“Duyệt.” Hai giây sau, tổng biên tập nói: “Sau này chị sẽ làm chỗ dựa cho em, không có Kỷ Tiện Bắc, em vẫn có thể làm công chúa nhỏ bá đạo của truyền thông Kinh Dương chúng ta.”

“Cảm ơn chị.”

“Biến đi chỗ khác đi!”

Đồng nghiệp phụ trách quay phim đi cùng Hạ Mộc gọi cô: “Hạ Mộc.”

Hạ Mộc ngẩng đầu, nhìn đồng nghiệp đứng cách đó không xa.

Đồng nghiệp nói: “Anh chờ em ở khu nhà ăn, em nhanh lên nhé.”

Hạ Mộc ra dấu OK.

Phóng viên các cô có một phòng ăn riêng, tách biệt với những đại diện xí nghiệp cùng tham dự hội nghị.

“Có người gọi em à?” Hình như tổng biên tập nghe thấy có người gọi tên cô.

“Ừm, lão Lưu gọi em đi ăn cơm.”

“Ờ, em đi đi.”

Hạ Mộc cúp điện thoại, mới chuẩn bị cất điện thoại đi, di động lại rung một cái, là Kỷ Tiện Bắc gửi tin nhắn tới: [ Nhớ anh không? ]

Hạ Mộc: “……”

Người đàn ông này đang ghen tị.

Cô cười: [ Không nhớ, trừ lúc em đặt câu hỏi cho Nhậm Ngạn Đông ra, thời gian còn lại em đều nhìn anh, còn chụp lén anh rất nhiều kiểu ảnh, chuẩn bị đặt hình nền điện thoại đây. ]

Kỷ Tiện Bắc: [ Ừm, chỉ nhìn anh là được rồi. ]

Lại nói với cô: [ Ăn cơm xong gọi điện thoại cho em sau. ]

Hạ Mộc: [ Vâng. ]

Kỷ Tiện Bắc vốn định ăn cơm xong mới nói với cô, sau vẫn không nhịn được: [ Nói không chừng Nhậm Ngạn Đông sắp tìm em tính sổ đấy. ]

Hạ Mộc: [ Không có gì, tự em xử lý được. ]

Kỷ Tiện Bắc: [ Ừ, Ôn thị bên kia, em có mối quan hệ sâu xa gì với họ à? ]

Hạ Mộc ngừng lại: [ Anh nhìn ra rồi? ]

Kỷ Tiện Bắc: [ Nhìn ra một chút. ]

Hạ Mộc: [ Về nhà nói tỉ mỉ với anh sau. ]

Kỷ Tiện Bắc: [ Được, buổi trưa ăn nhiều một chút, không nói nữa, bố anh tìm anh. ]

Hạ Mộc gửi một hình biểu tượng cảm xúc hôn tới anh.

Vừa định cất điện thoại đi, lại có tin nhắn tới, là của Nhậm Ngạn Đông: [ Tối ngày kia mời em ăn cơm! ]

Hạ Mộc: “……”

Má ơi! Hồng Môn Yến tới nhanh quá.

(1) 恃美行凶: Một vài cô gái sở hữu dung mạo xinh đẹp, vóc dáng xuất chúng, có thể làm cho bên người luôn có đủ loại người theo đuổi. Mà cũng bởi nguyên nhân đó, những cô gái xinh đẹp này thường xuyên không bày ra vẻ mặt ôn hòa đối với bạn trai hay những người theo đuổi mình, cũng có nhiều lúc “giả bộ”, kiểu cách hoặc thậm chí tùy hứng, có lúc trực tiếp làm cho đối phương mất mặt không thể xuống đài được. Loại người này ỷ vào nhan sắc giá trị cao của mình, hơi tí làm ra hành động coi đàn ông xung quanh như pháo hôi. ( Nguồn: Zhidao.baidu)

(2) 塞翁失马焉知非福: Ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc: Trên đời có rất nhiều việc hầu như đã được định sẵn, hai điều hoạ phúc khó lường, nên khi được phúc thì không nên quá vui mừng, khi gặp điều họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần, nên giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống. (Nguồn:@khsmagazines/Facebook)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương