Mai Trắng Trong Tuyết
-
Quyển 2 - Chương 34: Đường hầm bí mật
Cầm theo mấy cây nến, đi hết đường hầm bí mật, Tiểu Duệ thấy nơi này thông đến một cái hang nhỏ. Lối ra là vách hang vẫn bằng đá như thường, phải khởi động cơ quan bằng trận đồ đá ở sâu trong hang, vì vậy người ngoài cho dù vào hang thì căn bản cũng không thể mở cửa lối đi bí mật này được.
Trong rừng cây trơ trụi lá, gió tuyết càng khiến không khí thêm lạnh lẽo, Tiểu Duệ kéo mũ trùm quá nửa mặt, chậm chạp bước đi. Ra khỏi rừng cây, nàng ghé vào một nhà trọ nhỏ, thuê một chiếc xe ngựa. Người lái xe lúc đầu không muốn đánh xe giữa trời tối lại tuyết rơi thế này, sợ nguy hiểm. Nhưng khi nhìn thấy số bạc Tiểu Duệ đặt trên bàn, hai mắt hắn sáng bừng, vui vẻ lên đường.
Tiểu Duệ để chiếc xe ngựa và người đánh xe đợi cách xa một quãng, tự mình tìm đến căn nhà trong núi. Trời tối, phải rất vất vả nàng mới tìm được đúng nơi cần đến. Tiểu Duệ bước đến trước cửa, toan đưa tay gõ thì thấy cánh cửa kẽo kẹt he hé mở. Cửa không đóng. Nàng giơ cao ngọn nến trong tay, đẩy cánh cửa, vừa đi vào vừa gọi.
– Tiên Y, ông ở đâu?
Nhưng không có tiếng người đáp lại, căn nhà nhỏ, nàng đi một chút là hết, không thấy có ai. Tiểu Duệ nhíu chặt mày. Tiên Y nói sẽ ở đây, mới có mấy hôm, không lẽ ông ta đã nuốt lời, đi ngao du sơn thủy rồi ư?
Vừa lúc ấy, Tiên Y một tay ngoáy tai, uể oải bước vào phòng.
– Ồn ào chết đi được. Nửa đêm nửa hôm cũng không cho ta ngủ hả?
– Tiên Y, ông đi đâu vậy, ta tìm ông nãy giờ?
– Nửa đêm không ngủ thì làm gì? Ai lại chạy loạn giữa đêm hôm như cô.
– Ngủ? Ông ngủ ở đâu?
– Thì ngoài kia.
Tiên Y lững thững bước ra sân, ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ mộc đặt ở đó, một tay chỉ về phía cái cây mà lần trước Tiểu Duệ đến ông ta cũng nằm ở đó. Tiểu Duệ kinh ngạc nhìn Tiên Y. Đêm đông lạnh như thế, ông ta có thể nằm trên chạc cây ngủ mà chưa biến thành băng sao?
– Ông không lạnh ư?
Tiên Y nhìn chằm chằm Tiểu Duệ, như thể cô đang hỏi một điều cực kỳ ngu ngốc vậy.
– Ngươi quên ta là ai à? Chút dược là đủ giữ ấm rồi, có gì khó.
Tiểu Duệ gật gật đầu, nhưng ngay lập tức, trong đầu nàng lóe lên một suy nghĩ.
– Hay quá, vậy ông cho ta công thức điều chế loại dược này. Hằng ngày có biết bao người chết vì giá rét, có dược này nhất định cứu được rất nhiều người.
Nhưng Tiên Y không mấy mặn mà, ngáp dài một cái rồi xua xua tay.
– Nguyên liệu khó kiếm lắm, ta may mắn có cơ duyên xảo hợp mới tìm được một ít, cái này không thể điều chế số lượng lớn được đâu.
Tiểu Duệ buồn bã ngồi xuống đối diện Tiên Y; đúng vậy, loại thuốc kỳ lạ như vậy nhất định không dễ gì điều chế được, nàng thở dài, thôi, không bàn vấn đề này nữa, quay về việc chính vậy.
– Ta muốn biết rõ hơn về loại độc Thanh Tiêu Tán.
Tiên Y nhìn nàng một lúc, không trả lời mà chỉ hỏi lại.
– A đầu, ngươi cho rằng người sống và người chết, ai quan trọng hơn?
Tiểu Duệ hơi sững người trước câu hỏi này.
– Ý ông là sao?
– Ta hỏi, theo ngươi người sống và người chết thì ai quan trọng hơn?
– Dĩ nhiên là người sống rồi. – Tiểu Duệ cảnh giác trả lời.
Tiên Y gật đầu, khuôn mặt bỗng nghiêm túc khác thường.
– Đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Chính vì thế ta đã không đến tìm ngươi. Người chết cũng đã chết mấy năm rồi, bản thân ngươi bây giờ sống thế nào? Chẳng phải đang rất tốt sao? Những chuyện đó, tốt nhất nên quên đi.
– Nhưng cha mẹ ta, cả Mai gia làm sao có thể nhắm mắt, sao có thể yên nghỉ nơi suối vàng khi phải chịu cái chết oan khuất như thế?
– Vậy nhìn ngươi đau khổ thì cha mẹ ngươi có thể nhắm mắt được sao?
Câu hỏi ngược lại của Tiên Y khiến Tiểu Duệ sững sờ, nhất thời không biết trả lời sao.
– Cuộc sống ngắn ngủi như vậy, sao không vui vẻ mà sống? Mai gia bị đầu độc thật thì sao chứ? Ngươi tìm ra kẻ đứng đằng sau thì sao? Oan oan tương báo bao giờ dứt? Như vậy cả đời ngươi chỉ chìm trong thù hận và đau khổ mà thôi.
Tiểu Duệ lặng lẽ nhìn xuống tay mình hồi lâu, cuối cùng lắc đầu chua chát.
– Tiên Y, ông nói đúng, ông là người đã nhìn thấu hồng trần, có thể tiêu diêu tự tại, nhưng ta thì không. Ta vẫn muốn làm sáng tỏ chuyện này. Như ông nói, cuộc sống ngắn ngủi, ta không muốn những ngày tháng sau này phải sống trong giày vò không rõ ràng. Ông hiểu chứ?
Tiên Y thở dài.
– Mai Tư Duệ à Mai Tư Duệ, ngươi vẫn cứng đầu như vậy. Thôi thì tùy ngươi lựa chọn, cuộc sống đau khổ hay hạnh phúc là do bản thân lựa chọn mà ra.
Sau đó Tiên Y đã giảng giải cho nàng hiểu rằng Thanh Tiêu Tán là loại độc thường xuất hiện ở vùng quan ải xa xôi phía tây nam. Nơi đây rừng thiêng nước độc, sản sinh ra rất nhiều loại kỳ trùng dị thảo, loại độc này không màu, không mùi, không vị, là kịch độc, chỉ một lượng nhỏ bằng hạt cát cũng đủ giết chết một con ngựa. Tiểu Duệ cũng nói cho ông ta biết suy đoán của nàng về việc Mai gia đã bị đầu độc trong bữa tiệc nên hỏa hoạn mới không ai chạy thoát. Tiên Y đồng ý với nàng. Bởi vì chỉ cần cho một thìa nhỏ Thanh Tiêu Tán vào vò rượu, chắc chắn cả Mai gia không ai sống sót. Loại này tuy là kịch độc nhưng thời gian phát tác lại kéo dài trong khoảng một canh giờ. Nghĩa là người trúng độc vẫn sẽ cảm thấy bình thường trong suốt một canh giờ, ngoài cảm giác rất buồn ngủ. Khi ngủ sẽ là lúc độc tố phát tác mạnh nhất, họ sẽ giống như người ngủ say, từ từ đi vào cõi chết mà không ai hay biết. Tiên Y nói, thực ra loại độc này khiến người ta chết bình an nhất trong tất cả các cách chết trên đời nên có một số người muốn tự vẫn đã tìm kiếm loại độc này để có thể ra đi một cách bình thản.
Nhưng có một điều cả hai đều không hiểu, tại sao Tiểu Duệ không trúng độc? Vết thương trên lưng và tay chứng minh nàng có xuất hiện trong vụ cháy ấy. Cả những hình ảnh đám lửa ám ảnh nàng trước đây có lẽ cũng là một mảnh vụn quá khứ. Nhưng tại sao cả Mai gia trúng độc, còn riêng mình nàng thoát? Tiên Y cũng xem kỹ mạch tượng cho nàng, không chút dấu vết của loại độc này, cũng không có gì đặc biệt mà nói cơ thể nàng có thể tự nhiên kháng độc. Uẩn khúc này quả thực không cách nào biết rõ được.
– Kẻ muốn sát hại Mai gia chắc chắn là kẻ thù của Mai gia. Nếu đã có thâm thù đại hận với nhau, thông thường sẽ chọn cách ra tay tàn nhẫn nhất. Nhưng tại sao bọn họ phải vất vả tìm loại độc hiếm này?
Vừa đưa ra câu hỏi này cũng là lúc trong đầu Tiểu Duệ lóe lên một ý nghĩ. Trong thư của Vi Phương Quán có ghi nhị hoàng tử đến Mai gia trước khi bữa tiệc bắt đầu. Theo nàng biết, trước đây, Mai gia vốn đứng ở phe trung lập, sau này khi tiên hoàng lâm trọng bệnh rơi vào hôn mê, Mai tướng quân có qua lại một chút với đại hoàng tử. Có phải…
Tiểu Duệ thấy cổ họng đắng ngắt, nàng cáo từ Tiên Y ra về. Tiên Y thoắt một cái đã leo lên cành cây, nằm vắt vẻo trên đó. Tiểu Duệ một mình lẳng lặng đi trong trời đêm lạnh lẽo, nhưng nàng không biết phía sau, Tiên Y đang dõi theo bằng ánh mắt đầy thương cảm. Hắn nhớ mấy năm trước nàng vẫn còn là một tiểu nha đầu vô tư, tinh nghịch, luôn bám theo đòi hắn đủ thứ đan dược linh tinh để nghịch ngợm. Hắn vô cùng đau đầu với mấy vị hoàng tử, thiên kim tiểu thư này. Nhưng dần dần lại cảm thấy cực kỳ quyến luyến với đứa trẻ thông minh, hoạt bát, bản lĩnh giống phụ thân, xinh đẹp giống mẫu thân kia. Chỉ không ngờ vật đổi sao dời, mấy năm trôi qua, cảnh còn người mất, đứa trẻ vô tư giờ đang phải mang trên vai gánh nặng quá lớn. Hắn thở dài, trở mình trên chạc cây, đưa tay bắt lấy một bông tuyết. Bông tuyết nhỏ chầm chậm tan thành giọt nước trong lòng bàn tay Tiên Y…
Lúc Tiểu Duệ trở ra, người đánh xe đang gà gật ngủ, vừa thấy nàng, hắn ta mở choàng mắt, càu nhàu nàng bắt hắn đợi quá lâu. Tiểu Duệ không nhiều lời, ném cho hắn một thỏi bạc. Hắn lập tức im lặng, vui vẻ giục ngựa đi trên con đường gồ ghề giữa đêm khuya.
Trở về bằng lối đi bí mật cũ, nàng nhanh nhẹn nhún người, nhảy lên những phiến đá tưởng ngẫu nhiên nhưng kỳ thực đều được sắp xếp theo trận đồ bát quái. Cách mở Dương Thiên Vũ đã dặn nàng rất kỹ. Sau khi chân Tiểu Duệ đặt xuống tảng đá cuối cùng, vách tường đá im lìm đột nhiên từ từ chuyển động, mở ra một đường hầm tối om.
Nàng lách người bước vào trong đường hầm, vách đá từ từ đóng lại. Ánh nến leo lét chỉ soi được một khoảng nhỏ xung quanh nàng. Đường hầm không phải chỉ có một lối đi thẳng mà còn nhiều đoạn quành, rẽ quanh co, tất cả đều được bố trí theo trận đồ. Đường hầm này nếu biết cách đi sẽ tuyệt đối an toàn, nhưng kẻ nào cố ý xâm phạm, không biết rõ, chỉ cần chạm nhầm, đi nhầm, chắc chắn sẽ khởi động một loạt cơ quan bảo vệ, khi ấy e rằng chẳng thể toàn mạng bước ra.
Vì được Dương Thiên Vũ chỉ trước nên chẳng mấy chốc nàng đã ra khỏi đường hầm. Tiểu Duệ đứng giữa thư phòng, áo choàng và giày đầy tuyết lẫn bùn đất. Nàng giũ giũ chiếc áo choàng bằng da cho tuyết rơi hết, sao đó treo lên giá. Còn đôi giày nàng bỏ vào một chiếc túi vải, cất gọn lại. Lúc này đã có mấy cây nến cháy hết từ bao giờ, còn mấy cây nến rất to trên giá cũng chỉ còn một đoạn, nàng đã đi khỏi vương phủ gần hai canh giờ rồi.
Trong rừng cây trơ trụi lá, gió tuyết càng khiến không khí thêm lạnh lẽo, Tiểu Duệ kéo mũ trùm quá nửa mặt, chậm chạp bước đi. Ra khỏi rừng cây, nàng ghé vào một nhà trọ nhỏ, thuê một chiếc xe ngựa. Người lái xe lúc đầu không muốn đánh xe giữa trời tối lại tuyết rơi thế này, sợ nguy hiểm. Nhưng khi nhìn thấy số bạc Tiểu Duệ đặt trên bàn, hai mắt hắn sáng bừng, vui vẻ lên đường.
Tiểu Duệ để chiếc xe ngựa và người đánh xe đợi cách xa một quãng, tự mình tìm đến căn nhà trong núi. Trời tối, phải rất vất vả nàng mới tìm được đúng nơi cần đến. Tiểu Duệ bước đến trước cửa, toan đưa tay gõ thì thấy cánh cửa kẽo kẹt he hé mở. Cửa không đóng. Nàng giơ cao ngọn nến trong tay, đẩy cánh cửa, vừa đi vào vừa gọi.
– Tiên Y, ông ở đâu?
Nhưng không có tiếng người đáp lại, căn nhà nhỏ, nàng đi một chút là hết, không thấy có ai. Tiểu Duệ nhíu chặt mày. Tiên Y nói sẽ ở đây, mới có mấy hôm, không lẽ ông ta đã nuốt lời, đi ngao du sơn thủy rồi ư?
Vừa lúc ấy, Tiên Y một tay ngoáy tai, uể oải bước vào phòng.
– Ồn ào chết đi được. Nửa đêm nửa hôm cũng không cho ta ngủ hả?
– Tiên Y, ông đi đâu vậy, ta tìm ông nãy giờ?
– Nửa đêm không ngủ thì làm gì? Ai lại chạy loạn giữa đêm hôm như cô.
– Ngủ? Ông ngủ ở đâu?
– Thì ngoài kia.
Tiên Y lững thững bước ra sân, ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ mộc đặt ở đó, một tay chỉ về phía cái cây mà lần trước Tiểu Duệ đến ông ta cũng nằm ở đó. Tiểu Duệ kinh ngạc nhìn Tiên Y. Đêm đông lạnh như thế, ông ta có thể nằm trên chạc cây ngủ mà chưa biến thành băng sao?
– Ông không lạnh ư?
Tiên Y nhìn chằm chằm Tiểu Duệ, như thể cô đang hỏi một điều cực kỳ ngu ngốc vậy.
– Ngươi quên ta là ai à? Chút dược là đủ giữ ấm rồi, có gì khó.
Tiểu Duệ gật gật đầu, nhưng ngay lập tức, trong đầu nàng lóe lên một suy nghĩ.
– Hay quá, vậy ông cho ta công thức điều chế loại dược này. Hằng ngày có biết bao người chết vì giá rét, có dược này nhất định cứu được rất nhiều người.
Nhưng Tiên Y không mấy mặn mà, ngáp dài một cái rồi xua xua tay.
– Nguyên liệu khó kiếm lắm, ta may mắn có cơ duyên xảo hợp mới tìm được một ít, cái này không thể điều chế số lượng lớn được đâu.
Tiểu Duệ buồn bã ngồi xuống đối diện Tiên Y; đúng vậy, loại thuốc kỳ lạ như vậy nhất định không dễ gì điều chế được, nàng thở dài, thôi, không bàn vấn đề này nữa, quay về việc chính vậy.
– Ta muốn biết rõ hơn về loại độc Thanh Tiêu Tán.
Tiên Y nhìn nàng một lúc, không trả lời mà chỉ hỏi lại.
– A đầu, ngươi cho rằng người sống và người chết, ai quan trọng hơn?
Tiểu Duệ hơi sững người trước câu hỏi này.
– Ý ông là sao?
– Ta hỏi, theo ngươi người sống và người chết thì ai quan trọng hơn?
– Dĩ nhiên là người sống rồi. – Tiểu Duệ cảnh giác trả lời.
Tiên Y gật đầu, khuôn mặt bỗng nghiêm túc khác thường.
– Đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Chính vì thế ta đã không đến tìm ngươi. Người chết cũng đã chết mấy năm rồi, bản thân ngươi bây giờ sống thế nào? Chẳng phải đang rất tốt sao? Những chuyện đó, tốt nhất nên quên đi.
– Nhưng cha mẹ ta, cả Mai gia làm sao có thể nhắm mắt, sao có thể yên nghỉ nơi suối vàng khi phải chịu cái chết oan khuất như thế?
– Vậy nhìn ngươi đau khổ thì cha mẹ ngươi có thể nhắm mắt được sao?
Câu hỏi ngược lại của Tiên Y khiến Tiểu Duệ sững sờ, nhất thời không biết trả lời sao.
– Cuộc sống ngắn ngủi như vậy, sao không vui vẻ mà sống? Mai gia bị đầu độc thật thì sao chứ? Ngươi tìm ra kẻ đứng đằng sau thì sao? Oan oan tương báo bao giờ dứt? Như vậy cả đời ngươi chỉ chìm trong thù hận và đau khổ mà thôi.
Tiểu Duệ lặng lẽ nhìn xuống tay mình hồi lâu, cuối cùng lắc đầu chua chát.
– Tiên Y, ông nói đúng, ông là người đã nhìn thấu hồng trần, có thể tiêu diêu tự tại, nhưng ta thì không. Ta vẫn muốn làm sáng tỏ chuyện này. Như ông nói, cuộc sống ngắn ngủi, ta không muốn những ngày tháng sau này phải sống trong giày vò không rõ ràng. Ông hiểu chứ?
Tiên Y thở dài.
– Mai Tư Duệ à Mai Tư Duệ, ngươi vẫn cứng đầu như vậy. Thôi thì tùy ngươi lựa chọn, cuộc sống đau khổ hay hạnh phúc là do bản thân lựa chọn mà ra.
Sau đó Tiên Y đã giảng giải cho nàng hiểu rằng Thanh Tiêu Tán là loại độc thường xuất hiện ở vùng quan ải xa xôi phía tây nam. Nơi đây rừng thiêng nước độc, sản sinh ra rất nhiều loại kỳ trùng dị thảo, loại độc này không màu, không mùi, không vị, là kịch độc, chỉ một lượng nhỏ bằng hạt cát cũng đủ giết chết một con ngựa. Tiểu Duệ cũng nói cho ông ta biết suy đoán của nàng về việc Mai gia đã bị đầu độc trong bữa tiệc nên hỏa hoạn mới không ai chạy thoát. Tiên Y đồng ý với nàng. Bởi vì chỉ cần cho một thìa nhỏ Thanh Tiêu Tán vào vò rượu, chắc chắn cả Mai gia không ai sống sót. Loại này tuy là kịch độc nhưng thời gian phát tác lại kéo dài trong khoảng một canh giờ. Nghĩa là người trúng độc vẫn sẽ cảm thấy bình thường trong suốt một canh giờ, ngoài cảm giác rất buồn ngủ. Khi ngủ sẽ là lúc độc tố phát tác mạnh nhất, họ sẽ giống như người ngủ say, từ từ đi vào cõi chết mà không ai hay biết. Tiên Y nói, thực ra loại độc này khiến người ta chết bình an nhất trong tất cả các cách chết trên đời nên có một số người muốn tự vẫn đã tìm kiếm loại độc này để có thể ra đi một cách bình thản.
Nhưng có một điều cả hai đều không hiểu, tại sao Tiểu Duệ không trúng độc? Vết thương trên lưng và tay chứng minh nàng có xuất hiện trong vụ cháy ấy. Cả những hình ảnh đám lửa ám ảnh nàng trước đây có lẽ cũng là một mảnh vụn quá khứ. Nhưng tại sao cả Mai gia trúng độc, còn riêng mình nàng thoát? Tiên Y cũng xem kỹ mạch tượng cho nàng, không chút dấu vết của loại độc này, cũng không có gì đặc biệt mà nói cơ thể nàng có thể tự nhiên kháng độc. Uẩn khúc này quả thực không cách nào biết rõ được.
– Kẻ muốn sát hại Mai gia chắc chắn là kẻ thù của Mai gia. Nếu đã có thâm thù đại hận với nhau, thông thường sẽ chọn cách ra tay tàn nhẫn nhất. Nhưng tại sao bọn họ phải vất vả tìm loại độc hiếm này?
Vừa đưa ra câu hỏi này cũng là lúc trong đầu Tiểu Duệ lóe lên một ý nghĩ. Trong thư của Vi Phương Quán có ghi nhị hoàng tử đến Mai gia trước khi bữa tiệc bắt đầu. Theo nàng biết, trước đây, Mai gia vốn đứng ở phe trung lập, sau này khi tiên hoàng lâm trọng bệnh rơi vào hôn mê, Mai tướng quân có qua lại một chút với đại hoàng tử. Có phải…
Tiểu Duệ thấy cổ họng đắng ngắt, nàng cáo từ Tiên Y ra về. Tiên Y thoắt một cái đã leo lên cành cây, nằm vắt vẻo trên đó. Tiểu Duệ một mình lẳng lặng đi trong trời đêm lạnh lẽo, nhưng nàng không biết phía sau, Tiên Y đang dõi theo bằng ánh mắt đầy thương cảm. Hắn nhớ mấy năm trước nàng vẫn còn là một tiểu nha đầu vô tư, tinh nghịch, luôn bám theo đòi hắn đủ thứ đan dược linh tinh để nghịch ngợm. Hắn vô cùng đau đầu với mấy vị hoàng tử, thiên kim tiểu thư này. Nhưng dần dần lại cảm thấy cực kỳ quyến luyến với đứa trẻ thông minh, hoạt bát, bản lĩnh giống phụ thân, xinh đẹp giống mẫu thân kia. Chỉ không ngờ vật đổi sao dời, mấy năm trôi qua, cảnh còn người mất, đứa trẻ vô tư giờ đang phải mang trên vai gánh nặng quá lớn. Hắn thở dài, trở mình trên chạc cây, đưa tay bắt lấy một bông tuyết. Bông tuyết nhỏ chầm chậm tan thành giọt nước trong lòng bàn tay Tiên Y…
Lúc Tiểu Duệ trở ra, người đánh xe đang gà gật ngủ, vừa thấy nàng, hắn ta mở choàng mắt, càu nhàu nàng bắt hắn đợi quá lâu. Tiểu Duệ không nhiều lời, ném cho hắn một thỏi bạc. Hắn lập tức im lặng, vui vẻ giục ngựa đi trên con đường gồ ghề giữa đêm khuya.
Trở về bằng lối đi bí mật cũ, nàng nhanh nhẹn nhún người, nhảy lên những phiến đá tưởng ngẫu nhiên nhưng kỳ thực đều được sắp xếp theo trận đồ bát quái. Cách mở Dương Thiên Vũ đã dặn nàng rất kỹ. Sau khi chân Tiểu Duệ đặt xuống tảng đá cuối cùng, vách tường đá im lìm đột nhiên từ từ chuyển động, mở ra một đường hầm tối om.
Nàng lách người bước vào trong đường hầm, vách đá từ từ đóng lại. Ánh nến leo lét chỉ soi được một khoảng nhỏ xung quanh nàng. Đường hầm không phải chỉ có một lối đi thẳng mà còn nhiều đoạn quành, rẽ quanh co, tất cả đều được bố trí theo trận đồ. Đường hầm này nếu biết cách đi sẽ tuyệt đối an toàn, nhưng kẻ nào cố ý xâm phạm, không biết rõ, chỉ cần chạm nhầm, đi nhầm, chắc chắn sẽ khởi động một loạt cơ quan bảo vệ, khi ấy e rằng chẳng thể toàn mạng bước ra.
Vì được Dương Thiên Vũ chỉ trước nên chẳng mấy chốc nàng đã ra khỏi đường hầm. Tiểu Duệ đứng giữa thư phòng, áo choàng và giày đầy tuyết lẫn bùn đất. Nàng giũ giũ chiếc áo choàng bằng da cho tuyết rơi hết, sao đó treo lên giá. Còn đôi giày nàng bỏ vào một chiếc túi vải, cất gọn lại. Lúc này đã có mấy cây nến cháy hết từ bao giờ, còn mấy cây nến rất to trên giá cũng chỉ còn một đoạn, nàng đã đi khỏi vương phủ gần hai canh giờ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook