Mại Thái Lang
-
Chương 11
Vì che dấu xấu hổ, nam tử mất tự nhiên mở miệng.
“Ta… giống như hỏi đến thương thế trong tâm sự ngươi. Thực xin lỗi, ta chỉ là muốn an ủi ngươi.” Nam tử nói xong buông tay ra.
“Đừng lo, mọi việc đã qua. Không có gì.” Cái này là ngược lại, Mại Thái Lang đang an ủi nam tử.
“Ta có thể gọi ngươi tiểu Yên không?”
Hắn không nghĩ hắn sẽ kêu Mại Thái Lang là Vân Yên, tâm tư hắn hy vọng hắn sẽ là đặc biệt, đặc biệt hơn những kẻ không biết cái tên này.
Cái này đối với Mại Thái Lang có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới nam tử xa lạ muốn gọi tên hắn.
“Khả… có thể a.”
Nam tử thỏa mãn gật gật đầu.
“Ùng ục”
Vân Yên ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Ha hả, ta quên đã đến giờ ăn cơm. Ngươi cũng đói bụng rồi, ta đi chuẩn bị đồ ăn.”
Nói xong, Mại Thái Lang nhanh chóng chuồn ra ngoài, còn tiếp tục ở đó sẽ xảy ra việc xấu.
Thương nhìn đến đồ ăn trên bàn, đột nhiên không muốn ăn.
Một bàn đầu rau xanh, thịt chỉ có chén nhỏ, còn đặt trước mặt hắn, cơm trắng thật ra cũng chỉ là tháo mễ [1], mà thứ tháo mễ đó đem so với cơm tẻ còn tinh oánh dịch thấu [2] hơn nhiều.
“Ngươi đều là ăn những thứ này sao?”
“Đúng vậy, ta không có nhiều tiền, có thịt ăn đã rất tốt, rau xanh này đều chính tay ta trồng, không có tiền không thể mua gạo trắng, ngươi… ăn không quen sao?”
Vân Yên có chút áy náy, bởi vì hắn chỉ là tiểu tử nghèo khổ, không thể nhượng Thương ăn được tốt, cho nên đành phải đem khối thịt nhỏ còn sót trong nhà cấp Thương, để Thương bồi bổ thân mình.
Hắn nguyên bản vốn có tiền. Chính là hắn sau khi hưu Tuyết Miên, Tuyết Miên đánh cắp chỗ tài sản ít ỏi của hắn cùng tình nhân cao chạy xa bay. Số tài sản còn lại vốn chẳng có bao nhiêu hắn lại dùng để giúp Thương thỉnh đại phu, thật chẳng muốn còn.
Xem ra ngày mai nhất định phải ra chợ bán đồ ăn, nếu không hắn cùng Thương hội đói chết.
“Ngươi đều ăn những loại thức ăn này sao?”
Thương cảm thấy có chút không tưởng, mấy thứ này đều dùng cho heo ăn, tiểu Yên thế nào lại ăn loại thức ăn này.
“Bởi vì ta không có tiền a, thịt này chỉ còn một khối. Thương thế của ngươi vừa mới tốt, cần ăn chút thịt bồi bổ cơ thể, cho nên thịt đó đều cho ngươi.”
Tiểu Yên nhìn đến điểm không tưởng được trong mắt Thương, hắn có chút khổ sở. Hắn nghĩ đến Thương hẳn là người có tiền, lúc giúp Thương thoát y phục, có thể thấy qua đó là loại vải dệt có giá trị xa xỉ, cũng khó trách Thương đối với chỗ cơm rau dưa có điểm không nuốt nổi.
“Không cần, ngươi ăn đi. Ngươi so với ta cần bồi bổ thân mình hơn.”
Thương nhìn đến khổ sở trong mắt tiểu Yên, đem thịt đổ đến trước mặt tiểu Yên.
Khó trách tiểu Yên thoạt nhìn như thiếu dinh dưỡng như vậy, cho tới nay đều như thế sống qua, sao có thể ăn ngon.
Tiểu Yên ngượng ngùng khước từ, “Không cần, ta không sinh bệnh, không cần bồi bổ, ngươi toàn thân đều bị thương, thương chưa hảo đâu!”
…
[1] Tháo mễ: gạo chưa xay kỹ
[2] Tinh oánh dịch thấu: trong suốt, nhiều bột, dỡ, kém chất lượng
“Ta… giống như hỏi đến thương thế trong tâm sự ngươi. Thực xin lỗi, ta chỉ là muốn an ủi ngươi.” Nam tử nói xong buông tay ra.
“Đừng lo, mọi việc đã qua. Không có gì.” Cái này là ngược lại, Mại Thái Lang đang an ủi nam tử.
“Ta có thể gọi ngươi tiểu Yên không?”
Hắn không nghĩ hắn sẽ kêu Mại Thái Lang là Vân Yên, tâm tư hắn hy vọng hắn sẽ là đặc biệt, đặc biệt hơn những kẻ không biết cái tên này.
Cái này đối với Mại Thái Lang có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới nam tử xa lạ muốn gọi tên hắn.
“Khả… có thể a.”
Nam tử thỏa mãn gật gật đầu.
“Ùng ục”
Vân Yên ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Ha hả, ta quên đã đến giờ ăn cơm. Ngươi cũng đói bụng rồi, ta đi chuẩn bị đồ ăn.”
Nói xong, Mại Thái Lang nhanh chóng chuồn ra ngoài, còn tiếp tục ở đó sẽ xảy ra việc xấu.
Thương nhìn đến đồ ăn trên bàn, đột nhiên không muốn ăn.
Một bàn đầu rau xanh, thịt chỉ có chén nhỏ, còn đặt trước mặt hắn, cơm trắng thật ra cũng chỉ là tháo mễ [1], mà thứ tháo mễ đó đem so với cơm tẻ còn tinh oánh dịch thấu [2] hơn nhiều.
“Ngươi đều là ăn những thứ này sao?”
“Đúng vậy, ta không có nhiều tiền, có thịt ăn đã rất tốt, rau xanh này đều chính tay ta trồng, không có tiền không thể mua gạo trắng, ngươi… ăn không quen sao?”
Vân Yên có chút áy náy, bởi vì hắn chỉ là tiểu tử nghèo khổ, không thể nhượng Thương ăn được tốt, cho nên đành phải đem khối thịt nhỏ còn sót trong nhà cấp Thương, để Thương bồi bổ thân mình.
Hắn nguyên bản vốn có tiền. Chính là hắn sau khi hưu Tuyết Miên, Tuyết Miên đánh cắp chỗ tài sản ít ỏi của hắn cùng tình nhân cao chạy xa bay. Số tài sản còn lại vốn chẳng có bao nhiêu hắn lại dùng để giúp Thương thỉnh đại phu, thật chẳng muốn còn.
Xem ra ngày mai nhất định phải ra chợ bán đồ ăn, nếu không hắn cùng Thương hội đói chết.
“Ngươi đều ăn những loại thức ăn này sao?”
Thương cảm thấy có chút không tưởng, mấy thứ này đều dùng cho heo ăn, tiểu Yên thế nào lại ăn loại thức ăn này.
“Bởi vì ta không có tiền a, thịt này chỉ còn một khối. Thương thế của ngươi vừa mới tốt, cần ăn chút thịt bồi bổ cơ thể, cho nên thịt đó đều cho ngươi.”
Tiểu Yên nhìn đến điểm không tưởng được trong mắt Thương, hắn có chút khổ sở. Hắn nghĩ đến Thương hẳn là người có tiền, lúc giúp Thương thoát y phục, có thể thấy qua đó là loại vải dệt có giá trị xa xỉ, cũng khó trách Thương đối với chỗ cơm rau dưa có điểm không nuốt nổi.
“Không cần, ngươi ăn đi. Ngươi so với ta cần bồi bổ thân mình hơn.”
Thương nhìn đến khổ sở trong mắt tiểu Yên, đem thịt đổ đến trước mặt tiểu Yên.
Khó trách tiểu Yên thoạt nhìn như thiếu dinh dưỡng như vậy, cho tới nay đều như thế sống qua, sao có thể ăn ngon.
Tiểu Yên ngượng ngùng khước từ, “Không cần, ta không sinh bệnh, không cần bồi bổ, ngươi toàn thân đều bị thương, thương chưa hảo đâu!”
…
[1] Tháo mễ: gạo chưa xay kỹ
[2] Tinh oánh dịch thấu: trong suốt, nhiều bột, dỡ, kém chất lượng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook