Mại Nhục
-
Chương 40
Đã hai ngày kể từ khi Bảo Cầm và Triệu phò mã bị ném vào thùng xe phía sau. Mã xa lúc đi lúc dừng, đôi lúc có thể nghe rõ tiếng người hò hét giục nhau nghỉ chân ăn cơm, nhưng không một ai tới coi bọn họ. Triệu phò mã đang lầm bầm chửi rủa, mành xe đột nhiên bị nhấc lên, còn chưa kịp nhắm mắt ngăn ánh sáng chói lòa rọi tới, đã bị một tên quát tháo giáng cho hai cái bạt tai. Bảo Cầm không dám làm gì gây chú ý, thân thể càng co rụt lại, phía trước lập tức truyền đến tiếng giễu cợt: “Trông bọn chúng kìa, bỏ đói vài ngày là biết điều hẳn!”
Tâm trí Bảo Cầm hỗn loạn, nửa tỉnh nửa mê. Hắn đã đói đến mức run rẩy, bụng nhói lên từng cơn nhức nhối, nhịn một thời gian thì cảm giác nhức nhối cũng biến mất, nhưng cơ thể ngày càng suy kiệt. Mới vất vả hítđược một chút không khí, cơn nhức nhối lập tức quay trở lại, ngay cảngực cũng đau, giống như bị lửa thiêu cháy, cảm giác ấy lặp đi lặp lại nhưmột vòng tuần hoàn. Bỏ đói bọn hắn thì thôi, nhưng đến một ngụm nước bọn chúng cũng không cho uống. Môi Bảo Cầm nứt nẻ, mới nuốt một ngụm nước miếng mà cổ họng đã đau như bị xé toạc, cuối cùng ngay cảnước miếng cũng chẳng còn mà nuốt.
Triệu phò mã chưa từng trải qua khổ nhục như vậy, ban đầu còn hung hăng rủa xả. Bảo Cầm mặc kệ hắn, chỉ lúc nào bị làm phiền không chịu nổi mới hừ một tiếng. Cổ họng Bảo Cầm khàn đặc, giọng nói vỡ vụn nghe kì cục vô cùng, “Ngươi đừng nói nữa, tiết kiệm nước miếng đi.” Triệu phò mã nín thinh, quả nhiên không thấy hé răng nữa.
Trong thùng xe hầu như không có ánh sáng, chẳng phân biệt nổi ban ngày hay ban đêm, giờ lại không có tiếng nói chuyện, im ắng một lúc, ngay cả người bên cạnh còn sống hay không cũng không biết. Bảo Cầm cốgắng nhắm mắt ngủ, chỉ cần không tỉnh táo là sẽ không thấy đói, thấy khát. Cũng không phải hắn chưa từng trải qua tình cảnh khốn khổ như thếnày. Năm đó bị bán vào thanh lâu, hắn vẫn còn là một thiếu niên nhiệt huyết, ngang ngạnh, đương nhiên sẽ không dễ dàng chịu theo quy củ. Đợi đến khi đủ ngón đòn tra tấn giáng xuống, còn chưa nếm hết, hắn đã phải khuất phục rồi. Trong cơn mê man Bảo Cầm nhớ tới chuyện cũ, dường như hắn đang trở về chuỗi ngày sống trong địa ngục trước kia, vừa gần lại vừa xa xôi như trong cõi mộng. Đầu óc hắn không còn thanh tỉnh, chỉ ra sức ép bản thân đừng nhớ tới những điều đó nữa, không được nhớđến, hãy mau mau nghĩ đến những chuyện vui vẻ.
Lý Duy liền xuất hiện trước mắt Bảo Cầm. Vòng tay ấm áp của y ôm lấy hắn, miệng dán lên tai hắn khẽ giục: “Tiểu trư lười biếng, mau dậyđi”. Bảo Cầm day day con mắt ngồi bên giường, đợi Lý Duy mặc quần áo cho hắn, cười nói: “Còn chưa tỉnh ngủ? Tới lúc mở cửa hàng rồi.” Lý Duy bưng một chậu nước tới, ngâm khăn vào nước lạnh lau mặt và cổ cho hắn. Bảo Cầm lạnh cóng run lẩy bẩy một lúc, trừng mắt nhìn Lý Duy. Nhưng Lý Duy lại cười rộ lên, hai tay áp lên hai tai Bảo Cầm, xoa nhè nhẹ. Y cúi đầu, chiếc mũi cao thẳng tựa vào chóp mũi lạnh ngắt của Bảo Cầm, vuốt ve một lúc lâu. Bảo Cầm không tự chủ được hé môi ra, đầu lưỡi ẩn hiện, trên mặt viết mấy chữ mau mau hôn ta đi. Lý Duy mỉm cười, nâng mặt hắn hôn xuống, động tác nâng niu dịu dàng, như thể hắn là báu vật quý giá nhất trên đời này vậy.
“Bảo Cầm…Bảo Cầm!” Bảo Cầm giật mình tỉnh giấc, tiếng kêu rống kia chính là của Triệu phò mã. Hắn không nói chuyện một lúc lâu, thanh âm phát ra nghe như cụ ông tám mươi tuổi. Bảo Cầm giật giật đầu, nằm trên sàn động đậy một chút. Triệu phò mã thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi…ngươi làm sao vậy? Ngươi vừa mới…la rất lớn.” Bảo Cầm hé miệng, nhưng không thốt được tiếng nào, cổ họng đau rát, trong lúc mê man mình đã lớn tiếng kêu sao? Triệu phò mã lưỡng lự nhưng không nói tiếp, tiếng hét của Bảo Cầm lúc đó, nghe tựa như khóc. Nhưng Bảo Cầm sẽ không tin, cảngười hắn khô kiệt, làm sao còn có thể khóc được?
Mã xa đột nhiên dừng lại khiến cả hai người theo quán tính văng vềphía sau, đập vào đồ đạc trên xe đau muốn chết. Gã đánh xe nhảy xuống, xung quanh vang lên tiếng cười ồn ã, xem ra đã đến lúc bọn chúng nghỉchân. Cũng đã qua hai ngày, lúc đầu lo lắng bị quân binh đuổi kịp nên chúng liên tục đổi phương hướng, bây giờ lại tỏ ra rất ung dung, hình nhưđã thoát khỏi sự truy lùng. Bảo Cầm nghe một tên lên tiếng: “Đi xem xem hai tên kia còn sống hay không?” Có người vén mành xe lên, quay đầu cười nói: “Còn sống.” Hắc y nhân thủ lĩnh tiến lên phía trước, vừa nhìn liền hừ lạnh: “Ngoan hơn nhiều rồi đấy, cho chúng xuống đi.”
Bảo Cầm và Triệu phò mã bị ném xuống đất, cởi bỏ dây thừng. Bảo Cầm cẩn thận cựa quậy tay chân, đợi mắt thích ứng được với ánh sáng mới chầm chậm mở ra nhìn xung quanh. Hoàng hôn đã buông xuống, chỉcòn vầng mặt trời đang lặn ở phía tây. Mã xa đỗ lại một góc trong rừng cây, đám người kia hoàn toàn thả lỏng đề phòng, vây quanh đống lửa nướng lương khô. Bảo Cầm cúi đầu, kéo kéo gấu quần của tên cai ngục bên cạnh, “Đại nhân, nô tài muốn đi tiểu tiện.” Tên cai ngục sửng sốt, gã thủ lĩnh quay đầu, bực mình nói: “Ngươi dẫn bọn chúng đi đi, trông cho kĩ!”
Hắn liền dẫn Bảo Cầm và Triệu phò mã tới một bụi cỏ xa xa, Bảo Cầm chậm chạp theo sau, vừa tháo dây lưng vừa tìm đến chỗ xa hơn. Tên cai ngục hoài nghi liếc nhìn, “Ngươi định làm cái gì!” Bảo Cầm vừa trưng ra vẻ mặt khó xử vừa tươi cười nịnh nọt, nói bằng giọng khản đục: “Đại nhân, nô tài ….nô tài có chỗ thiếu hụt, không muốn bị người khác trông thấy.” Tên cai ngục giễu cợt, “Thái giám chết bầm, thật phiền phức.” cũng chẳng buồn quản hắn nữa. Bảo Cầm từ từ ngồi xuống, lùm cỏ cao giúp hắn che lấp. Kì thực lâu như vậy chưa được uống nước, hắn đâu có nhu cầu giải quyết. Tim hồi hộp đến nỗi suýt nhảy vọt ra, hiện chính là cơ hội chạy trốn!
Hắn còn chưa kịp hành động, bỗng có mấy bóng người từ đâu xông ra, lao vào đánh nhau với đám người của Tam vương gia. Bảo Cầm há hốc miệng, tròng mắt tí thì rớt luôn, nhưng trong nháy mắt sinh lực cuộn trào, chuyện gì cũng mặc, hắn xách quần cong chân bỏ chạy thật xa. Bảo Cầm chạy thục mạng, vài ngày chưa ăn cơm cơ thể mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống. Hắn nghe thấy phía sau có tiếng vù vù, lúc đầu cứ nghĩlà tiếng gió, lại cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại thì thấy Triệu phò mã cũng chạy theo hắn tẩu thoát.
Bảo Cầm dừng lại, tay chống lên thân cây, tập trung nhìn về phía sau, không có người đuổi theo. Cả hai hổn hển hớp khí, người không còn tí sức nào, nhưng lại không dám dừng lại, liền vịn vào cây mà lết chân về phía trước. Chưa đi được bao lâu, thì nghe thấy đằng trước có tiếng nước vọngđến. Cả hai liếc nhau, như được tiếp thêm sức lực vô hạn, vội vàng chạy tới bên dòng suối, ngã nhào xuống đó vùi miệng uống.
Quả nhiên là nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào. Bảo Cầm trở mình, nhìn bầu trời đã thấp thoáng lộ ra ánh trăng, đánh một tiếng nấc mãn nguyện. Hắn chợt nhớ tới một chuyện, liền rửa ướt hai tay, sau đó vốc bùn đất bên cạnh suối bôi lên mặt mình. Triệu phò mã khó hiểu nhìn hắn, Bảo Cầm nói: “Chút nữa đi đến nơi đông người, nếu bị đuổi theo, may ra có thể qua mặt bọn chúng.” Ai dè Triệu phò mã lại thở dài, “Ngươi còn định chạy điđâu nữa! Tự dưng chạy nhanh như vậy! Những kẻ ban nãy hẳn là người của thái tử phái đến cứu chúng ta đó.” Bảo Cầm lườm một cái, “Vậy ngươi chạy theo ta làm gì?” Triệu phò mã nói: “Ta bị ngươi hù nhảy dựng, còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã tự động chạy theo ngươi rồi.” Bảo Cầm chẳng hề biết mình vừa may mắn tránh được một kiếp nạn, nhìn Triệu phò mã khinh thường: “Vậy giờ ngươi chạy về là được.” Triệu phò mã cười khổ: “Vất vả chạy thoát, nào dám quay trở về? Vạn nhất người của thái tửthất bại, chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao?”
Hai người nghỉ ngơi bên dòng suối, rốt cuộc không dám ở lại lâu, thừa dịp trời chưa tối mịt, đứng dậy bước tiếp về phía trước. Chỉ lát sau đã điđến điểm cuối của cánh rừng, trước mắt hiện ra một con đường đất lớn. Bảo Cầm lưỡng lự , sợ không có cây cối yểm hộ, dễ dàng bị truy binh phát hiện. Triệu phò mã chỉ về phía trước nói: “Có tiếng người vọng đến từ nơi đó, có vẻ là một địa phương náo nhiệt.” Bảo Cầm bán tín bán nghi nhưng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Triệu phò mã nói không sai, trước mắt dần dần hiện ra một một bức tường thành giữa trời chiều, đồ sộ to lớn, không thua kém gì Khúc thành. Cổng thành có rất nhiều người bán hàng rong đang rao hàng, người đánh xe người rước kiệu đứng chào mời. Quả nhiên là một thành trì nhộn nhịp, tối đến vẫn không ít người ra vào. Bảo Cầm cùng Triệu phò mã lẫn vào trong đám người đi vào thành, không gây ra bất kì sự chú ý nào.
Tâm trí Bảo Cầm hỗn loạn, nửa tỉnh nửa mê. Hắn đã đói đến mức run rẩy, bụng nhói lên từng cơn nhức nhối, nhịn một thời gian thì cảm giác nhức nhối cũng biến mất, nhưng cơ thể ngày càng suy kiệt. Mới vất vả hítđược một chút không khí, cơn nhức nhối lập tức quay trở lại, ngay cảngực cũng đau, giống như bị lửa thiêu cháy, cảm giác ấy lặp đi lặp lại nhưmột vòng tuần hoàn. Bỏ đói bọn hắn thì thôi, nhưng đến một ngụm nước bọn chúng cũng không cho uống. Môi Bảo Cầm nứt nẻ, mới nuốt một ngụm nước miếng mà cổ họng đã đau như bị xé toạc, cuối cùng ngay cảnước miếng cũng chẳng còn mà nuốt.
Triệu phò mã chưa từng trải qua khổ nhục như vậy, ban đầu còn hung hăng rủa xả. Bảo Cầm mặc kệ hắn, chỉ lúc nào bị làm phiền không chịu nổi mới hừ một tiếng. Cổ họng Bảo Cầm khàn đặc, giọng nói vỡ vụn nghe kì cục vô cùng, “Ngươi đừng nói nữa, tiết kiệm nước miếng đi.” Triệu phò mã nín thinh, quả nhiên không thấy hé răng nữa.
Trong thùng xe hầu như không có ánh sáng, chẳng phân biệt nổi ban ngày hay ban đêm, giờ lại không có tiếng nói chuyện, im ắng một lúc, ngay cả người bên cạnh còn sống hay không cũng không biết. Bảo Cầm cốgắng nhắm mắt ngủ, chỉ cần không tỉnh táo là sẽ không thấy đói, thấy khát. Cũng không phải hắn chưa từng trải qua tình cảnh khốn khổ như thếnày. Năm đó bị bán vào thanh lâu, hắn vẫn còn là một thiếu niên nhiệt huyết, ngang ngạnh, đương nhiên sẽ không dễ dàng chịu theo quy củ. Đợi đến khi đủ ngón đòn tra tấn giáng xuống, còn chưa nếm hết, hắn đã phải khuất phục rồi. Trong cơn mê man Bảo Cầm nhớ tới chuyện cũ, dường như hắn đang trở về chuỗi ngày sống trong địa ngục trước kia, vừa gần lại vừa xa xôi như trong cõi mộng. Đầu óc hắn không còn thanh tỉnh, chỉ ra sức ép bản thân đừng nhớ tới những điều đó nữa, không được nhớđến, hãy mau mau nghĩ đến những chuyện vui vẻ.
Lý Duy liền xuất hiện trước mắt Bảo Cầm. Vòng tay ấm áp của y ôm lấy hắn, miệng dán lên tai hắn khẽ giục: “Tiểu trư lười biếng, mau dậyđi”. Bảo Cầm day day con mắt ngồi bên giường, đợi Lý Duy mặc quần áo cho hắn, cười nói: “Còn chưa tỉnh ngủ? Tới lúc mở cửa hàng rồi.” Lý Duy bưng một chậu nước tới, ngâm khăn vào nước lạnh lau mặt và cổ cho hắn. Bảo Cầm lạnh cóng run lẩy bẩy một lúc, trừng mắt nhìn Lý Duy. Nhưng Lý Duy lại cười rộ lên, hai tay áp lên hai tai Bảo Cầm, xoa nhè nhẹ. Y cúi đầu, chiếc mũi cao thẳng tựa vào chóp mũi lạnh ngắt của Bảo Cầm, vuốt ve một lúc lâu. Bảo Cầm không tự chủ được hé môi ra, đầu lưỡi ẩn hiện, trên mặt viết mấy chữ mau mau hôn ta đi. Lý Duy mỉm cười, nâng mặt hắn hôn xuống, động tác nâng niu dịu dàng, như thể hắn là báu vật quý giá nhất trên đời này vậy.
“Bảo Cầm…Bảo Cầm!” Bảo Cầm giật mình tỉnh giấc, tiếng kêu rống kia chính là của Triệu phò mã. Hắn không nói chuyện một lúc lâu, thanh âm phát ra nghe như cụ ông tám mươi tuổi. Bảo Cầm giật giật đầu, nằm trên sàn động đậy một chút. Triệu phò mã thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi…ngươi làm sao vậy? Ngươi vừa mới…la rất lớn.” Bảo Cầm hé miệng, nhưng không thốt được tiếng nào, cổ họng đau rát, trong lúc mê man mình đã lớn tiếng kêu sao? Triệu phò mã lưỡng lự nhưng không nói tiếp, tiếng hét của Bảo Cầm lúc đó, nghe tựa như khóc. Nhưng Bảo Cầm sẽ không tin, cảngười hắn khô kiệt, làm sao còn có thể khóc được?
Mã xa đột nhiên dừng lại khiến cả hai người theo quán tính văng vềphía sau, đập vào đồ đạc trên xe đau muốn chết. Gã đánh xe nhảy xuống, xung quanh vang lên tiếng cười ồn ã, xem ra đã đến lúc bọn chúng nghỉchân. Cũng đã qua hai ngày, lúc đầu lo lắng bị quân binh đuổi kịp nên chúng liên tục đổi phương hướng, bây giờ lại tỏ ra rất ung dung, hình nhưđã thoát khỏi sự truy lùng. Bảo Cầm nghe một tên lên tiếng: “Đi xem xem hai tên kia còn sống hay không?” Có người vén mành xe lên, quay đầu cười nói: “Còn sống.” Hắc y nhân thủ lĩnh tiến lên phía trước, vừa nhìn liền hừ lạnh: “Ngoan hơn nhiều rồi đấy, cho chúng xuống đi.”
Bảo Cầm và Triệu phò mã bị ném xuống đất, cởi bỏ dây thừng. Bảo Cầm cẩn thận cựa quậy tay chân, đợi mắt thích ứng được với ánh sáng mới chầm chậm mở ra nhìn xung quanh. Hoàng hôn đã buông xuống, chỉcòn vầng mặt trời đang lặn ở phía tây. Mã xa đỗ lại một góc trong rừng cây, đám người kia hoàn toàn thả lỏng đề phòng, vây quanh đống lửa nướng lương khô. Bảo Cầm cúi đầu, kéo kéo gấu quần của tên cai ngục bên cạnh, “Đại nhân, nô tài muốn đi tiểu tiện.” Tên cai ngục sửng sốt, gã thủ lĩnh quay đầu, bực mình nói: “Ngươi dẫn bọn chúng đi đi, trông cho kĩ!”
Hắn liền dẫn Bảo Cầm và Triệu phò mã tới một bụi cỏ xa xa, Bảo Cầm chậm chạp theo sau, vừa tháo dây lưng vừa tìm đến chỗ xa hơn. Tên cai ngục hoài nghi liếc nhìn, “Ngươi định làm cái gì!” Bảo Cầm vừa trưng ra vẻ mặt khó xử vừa tươi cười nịnh nọt, nói bằng giọng khản đục: “Đại nhân, nô tài ….nô tài có chỗ thiếu hụt, không muốn bị người khác trông thấy.” Tên cai ngục giễu cợt, “Thái giám chết bầm, thật phiền phức.” cũng chẳng buồn quản hắn nữa. Bảo Cầm từ từ ngồi xuống, lùm cỏ cao giúp hắn che lấp. Kì thực lâu như vậy chưa được uống nước, hắn đâu có nhu cầu giải quyết. Tim hồi hộp đến nỗi suýt nhảy vọt ra, hiện chính là cơ hội chạy trốn!
Hắn còn chưa kịp hành động, bỗng có mấy bóng người từ đâu xông ra, lao vào đánh nhau với đám người của Tam vương gia. Bảo Cầm há hốc miệng, tròng mắt tí thì rớt luôn, nhưng trong nháy mắt sinh lực cuộn trào, chuyện gì cũng mặc, hắn xách quần cong chân bỏ chạy thật xa. Bảo Cầm chạy thục mạng, vài ngày chưa ăn cơm cơ thể mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống. Hắn nghe thấy phía sau có tiếng vù vù, lúc đầu cứ nghĩlà tiếng gió, lại cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại thì thấy Triệu phò mã cũng chạy theo hắn tẩu thoát.
Bảo Cầm dừng lại, tay chống lên thân cây, tập trung nhìn về phía sau, không có người đuổi theo. Cả hai hổn hển hớp khí, người không còn tí sức nào, nhưng lại không dám dừng lại, liền vịn vào cây mà lết chân về phía trước. Chưa đi được bao lâu, thì nghe thấy đằng trước có tiếng nước vọngđến. Cả hai liếc nhau, như được tiếp thêm sức lực vô hạn, vội vàng chạy tới bên dòng suối, ngã nhào xuống đó vùi miệng uống.
Quả nhiên là nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào. Bảo Cầm trở mình, nhìn bầu trời đã thấp thoáng lộ ra ánh trăng, đánh một tiếng nấc mãn nguyện. Hắn chợt nhớ tới một chuyện, liền rửa ướt hai tay, sau đó vốc bùn đất bên cạnh suối bôi lên mặt mình. Triệu phò mã khó hiểu nhìn hắn, Bảo Cầm nói: “Chút nữa đi đến nơi đông người, nếu bị đuổi theo, may ra có thể qua mặt bọn chúng.” Ai dè Triệu phò mã lại thở dài, “Ngươi còn định chạy điđâu nữa! Tự dưng chạy nhanh như vậy! Những kẻ ban nãy hẳn là người của thái tử phái đến cứu chúng ta đó.” Bảo Cầm lườm một cái, “Vậy ngươi chạy theo ta làm gì?” Triệu phò mã nói: “Ta bị ngươi hù nhảy dựng, còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã tự động chạy theo ngươi rồi.” Bảo Cầm chẳng hề biết mình vừa may mắn tránh được một kiếp nạn, nhìn Triệu phò mã khinh thường: “Vậy giờ ngươi chạy về là được.” Triệu phò mã cười khổ: “Vất vả chạy thoát, nào dám quay trở về? Vạn nhất người của thái tửthất bại, chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao?”
Hai người nghỉ ngơi bên dòng suối, rốt cuộc không dám ở lại lâu, thừa dịp trời chưa tối mịt, đứng dậy bước tiếp về phía trước. Chỉ lát sau đã điđến điểm cuối của cánh rừng, trước mắt hiện ra một con đường đất lớn. Bảo Cầm lưỡng lự , sợ không có cây cối yểm hộ, dễ dàng bị truy binh phát hiện. Triệu phò mã chỉ về phía trước nói: “Có tiếng người vọng đến từ nơi đó, có vẻ là một địa phương náo nhiệt.” Bảo Cầm bán tín bán nghi nhưng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Triệu phò mã nói không sai, trước mắt dần dần hiện ra một một bức tường thành giữa trời chiều, đồ sộ to lớn, không thua kém gì Khúc thành. Cổng thành có rất nhiều người bán hàng rong đang rao hàng, người đánh xe người rước kiệu đứng chào mời. Quả nhiên là một thành trì nhộn nhịp, tối đến vẫn không ít người ra vào. Bảo Cầm cùng Triệu phò mã lẫn vào trong đám người đi vào thành, không gây ra bất kì sự chú ý nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook