Mại Nhục
Chương 39

Khi Giang thiếu gia rời khỏi đông sương thì đêm đã khuya. Thái tử bảo có chuyện quan trọng muốn nói, nhưng thật ra chỉ tìm hắn để tán gẫu. Hai người bàn từ chính sự quốc gia tới bình phẩm thơ ca thi họa. Giang thiếu gia xuất thân thư hương thế gia, học vấn đương nhiên không thấp, tuy không xuất chúng bằng Lý Duy, nhưng cũng xứng đáng với danh hiệu tài tử. Từ trước đến nay hắn ở trong triều luôn giữ mình trong sạch, không kết bè kéo cánh cũng chẳng thân cận với ai quá mức. Sau buổi trò chuyện này, hắn mới biết học vấn cùng cách phán đoán sự việc của thái tử không hề tầm thường. Giang thiếu gia cảm kích thái tử, tâm trạng tồi tệ cũng dần chuyển biến tốt đẹp hơn, “Được tiếp chuyện điện hạ nửa ngày, bao phiền muộn của thần như tiêu tan hết.” Thái tử nhàn nhạt mỉm cười, “Đâu có, Giang khanh giúp bản vương giải sầu trong lúc dưỡng thương, người phải cảm tạ là bản vương.”

Trời không còn sớm, Giang thiếu gia liền cáo từ trở về. Thái tử phất tay áo, vẻ trào phúng thấp thoáng hiện trên gương mặt. Hắn lưu Giang thiếu gia lại đông sương cả ngày là để phòng bị Ngọc Trúc ra tay, lôi kéo được Giang thiếu gia đứng về phía mình, là việc tốt ngoài ý muốn. Thái tử đứng dậy tới bên cửa sổ, dùng tay trái mở cửa, nghe tiếng gió đêm xào xạc thổi qua rặng trúc. Lý Duy làm rất nhiều chuyện kinh hãi thế tục, nhìn qua thì tưởng y phóng túng ngang ngược, thực chất y rất trọng tình trọng nghĩa. Y quên ăn quên ngủ đi tìm Bảo Cầm suốt một ngày một đêm cũng nằm trong dự liệu của thái tử. Tiếc rằng có vài việc, dù hao tâm tổn sức đến mấy cũng không gặt hái được kết quả. Khóe miệng thái tử chậm rãi nhếch lên, dân gian có câu, đại nạn không chết tất có hạnh phúc sau này. Hắn đã dạo một vòng qua quỷ môn quan, giờ hẳn là lúc hắn hưởng thụ thứ hạnh phúc đó.

Giang thiếu gia quay về nhà chính, bất ngờ trông thấy Ngọc Trúc đang ngồi ở nửa gian buồng của mình, thắp đèn chờ đợi. Giang thiếu gia thái độ lạnh nhạt, ngồi xuống đối diện Ngọc Trúc, “Sao ngươi còn chưa ngủ?” Ngọc Trúc không trả lời, ánh nến bập bùng soi rõ làn da trắng như ngọc của y, đôi mắt tựa làn thu thủy, nữ trang đã được cởi bỏ, để lộ dáng dấp thiếu niên trong sáng như ngày nào hai người mới gặp. Lòng Giang thiếu gia quặn lên chua chát, hồi đó hắn kéo tay Ngọc Trúc, thề với trời đất sẽ đối tốt với y cả đời, sao rốt cuộc lại lâm vào tình cảnh ngày hôm nay?

Ngọc Trúc ngước mắt lên mỉm cười nói: “Ta chưa buồn ngủ, ngươi ngồi đây với ta một lúc.” Giang thiếu gia thở dài, “Thời gian này nhiều chuyện ập đến, hôm trước ta cáu giận với ngươi, nói nhiều điều đốn mạt, ta thực sự xin lỗi.” Ngọc Trúc lắc đầu, “Là ta có lỗi với ngươi.” Giang thiếu gia nghe xong bứt rứt khó chịu, đang định nói thêm, lại bị Ngọc Trúc ngắt lời, “Ngươi đừng nhắc tới những chuyện không vui đó.” Giang thiếu gia gật đầu, “Vậy ngươi muốn nói chuyện gì, ta nói cùng ngươi.”

Ngọc Trúc chậm rãi đứng lên, vươn tay kéo Giang thiếu gia. Hai người đứng ở trong phòng, Ngọc Trúc dựa vào lồng ngực Giang thiếu gia, thấp giọng lên tiếng: “Ngươi ôm ta một lúc.” Lòng Giang thiếu gia vừa đau nhức lại vừa tê dại, hắn thốt không ra lời, nhưng cũng không nỡ cự tuyệt, nhẹ nhàng ôm lấy Ngọc Trúc. Ngọc Trúc lẳng lặng tựa vào, bỗng nhiên y hỏi: “Ngươi có nhớ đã bao lâu chúng ta chưa hành phòng không?”(abcxyz)Khuôn mặt tuấn tú của Giang thiếu gia ửng hồng, “Nhưng đây là nhà người khác.” Ngọc Trúc bật cười, “Da mặt ngươi lúc nào cũng mỏng như vậy, ta còn chưa nói gì mà.” Giang thiếu gia đang lúng túng, lại nghe Ngọc Trúc than thở: “Lúc này ta cũng không muốn cùng với ngươi…Ta không muốn bị ngươi trông thấy cơ thể không ra nam cũng chẳng ra nữ này, ta thà rằng ngươi chỉ nhớ rõ dáng vẻ trước kia của ta.”

Giang thiếu gia cả kinh, vội vàng cúi đầu nhìn Ngọc Trúc. Ngọc Trúc cũng nhìn Giang thiếu gia, đôi mắt quyến luyến không gì sánh được, nhưng nét mặt lại ẩn chứa vô vàn bi thương. Giang thiếu gia ôm chầm lấy y, trong lòng bất chợt cảm thấy sợ hãi, lại không biết sợ hãi cái gì. Đột nhiên Ngọc Trúc chôn mặt vào ngực hắn, nghẹn ngào thốt ra một câu, “Hiền Văn, có phải chúng ta sẽ không bao giờ trở lại như xưa được nữa?”

Làm sao có thể trở lại như khi xưa được? Mặt Giang thiếu gia tái xanh, phụ mẫu song vong, việc tàn khốc này đã trở thành khúc mắc giữa hai người bọn họ. Mặc dù hắn không trách Ngọc Trúc, nhưng bảo hắn thôi áy náy, hắn thực sự không làm được. Ngọc Trúc buông Giang thiếu gia ra, lau lau hai con mắt đỏ hồng, cười nói: “Ngươi mệt rồi, mau đi ngủ đi.”

***

Lý Duy bị đánh thức khi trời còn tờ mờ sáng. Cửa tây sương bị gõ thình thình, Lý Duy hoảng hốt, chưa kịp mặc thêm áo ngoài đã chạy ra mở cửa. Giang thiếu gia sợ hãi bế Ngọc Trúc, “Lý huynh, huynh mau mau cứu Ngọc Trúc!”

Lý Duy giật nảy người, trấn tĩnh nhìn kĩ lại. Ngọc Trúc nằm trong lòng Giang thiếu gia, hai mắt nhắm nghiền, mặt không còn chút máu. Lý Duy duỗi tay đặt lên mạch của Ngọc Trúc, tuy người còn sống như mạch đã yếu lắm rồi, “Ngọc Trúc làm sao vậy?” Giang thiếu gia hoàn toàn mất bình tĩnh, “Ta, ta cũng không biết! Lý huynh, huynh cứu, mau cứu lấy y!” Tình cảnh cấp bách, Lý Duy không nhiều lời với Giang thiếu gia nữa, vào phòng khoác vội áo, cẩn thận đỡ Ngọc Trúc nằm lên lưng Giang thiếu gia, cả hai cùng chạy tới y quán trong trấn.

Lão đại phu mới bị Lý Duy dựng dậy khỏi giường cách đây không bao lâu, dù tính khí tốt đến mấy thì lúc này cũng tức đến dựng cả râu, nhưng khi tầm mắt dừng trên gương mặt Ngọc Trúc, lão lập tức kinh hãi, vội vã kêu đem người vào bên trong. Đại phu xem mạch cho Ngọc Trúc, rồi vén mí mắt và môi, lắc đầu nói: “Người này hình như uống thuốc độc.” Lý Duy và Giang thiếu gia nghe xong sửng sốt, đại phu than thở: “Lão phu cũng không chắc có cứu được hay không, trước tiên phải rửa ruột đã.” Đại phu vào phòng trong đánh thức đệ tử, Giang thiếu gia nắm lấy tay Ngọc Trúc, ngã ngồi xuống giường, “Tại sao lại như vậy?” Lý Duy vỗ vỗ vai hắn, “Một mình Giang đại nhân lo được chuyện này chứ? Ta còn có chút việc phải làm, ta về trước.” Giang thiếu gia thoáng lấy lại tinh thần, gượng cười nói: “Đa tạ Lý huynh, huynh mau về đi, có ta ở đây là được rồi.”

Lý Duy canh cánh không yên, y nhớ lại cảnh Ngọc Trúc đến tìm mình tối qua, quả thực vô cùng quái lạ, nhưng Lý Duy không còn thời gian bận tâm đến chuyện đó nữa. Về đến nhà, y tới ngay gian nhà chính xem xét một lượt, liền phát hiện dưới gối Giang thiếu gia có một phong thư. Lý Duy suy nghĩ một chút, rốt cuộc thay vì đưa cho Giang thiếu gia, y tự mình mở ra xem. Thư chỉ vài chữ, nhưng vẫn khiến hai mắt Lý Duy trừng lớn. Ngọc Trúc chính là nội gián của Tam vương gia, gói thuốc độc kia được chuẩn bị sẵn vì y và thái tử! Lý Duy hấp tấp lướt nhanh đến cuối thư, nắm tờ giấy chặt đến mức suýt thì xé nó rách toạc, miệng bất giác lẩm bẩm: “Bảo Cầm mất tích là do thủ hạ của Tam vương gia bắt đi, tính mệnh nguy cấp. Trong lúc tâm trạng rối bời không thể nào báo cho Lý công tử, mong ngươi thay mặt ta xin lỗi ngài ấy.” Cuối thư, chính là một lời lấy chết tạ tội.

Mắt Lý Duy dính chặt vào bốn chữ “tính mệnh nguy cấp” một lúc lâu, rồi y buông lỏng tay, gấp lại lá thư. Lấy chết tạ tội ư, y cười lạnh một tiếng, thật là dũng cảm. Những lo lắng hoang mang trước kia đều tan biến, Bảo Cầm là do y cưới về, vậy chính y sẽ đi tìm! Lý Duy trở về tây sương, thu dọn hành lý rời khỏi Lý gia.

Trong phòng có người, thái tử chỉ vào bao hành lí Lý Duy đã thu thập xong, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi chuẩn bị thứ này là định đi đâu?” Lý Duy thản nhiên nhìn hắn, “Nếu không phải điện hạ lén lút nhúng tay vào vụ này, thì hôm qua thảo dân đã lên đường rồi.” Thái tử nổi giận, “Thượng Tâm, ngươi hỗn xược!” Lý Duy bật cười, “Không phải một lần mà là ba lần, hơn nữa cả ba lần thảo dân đều mắc mưu, quả xứng danh thiên hạ đệ nhất ngu xuẩn. Điện hạ, nếu như không muốn người khác biết, thì tốt nhất đừng nên làm.” Mắt thái tử run run, “Ba lần? Bản vương rốt cục đã làm cái gì khiến ngươi ghi hận đến tận ba lần?” Lý Duy nghiêm túc nhìn hắn, “Thảo dân vốn không muốn nói, là vì giao tình giữa thảo dân và điện hạ. Nhưng đến hôm nay, đành vậy. Lần này điện hạ dựng chứng cứ Bảo Cầm bỏ trốn vì tiền. Lần trước, điện hạ giăng bẫy để hắn rơi vào tay Triệu phò mã. Trước đó nữa – ” Lý Duy dừng một chút, trên mặt đều là vẻ lạnh lùng, “Điện hạ cố tình hôn thảo dân trước mặt thế tử của Tam vương gia, khiến Tam vương gia coi thảo dân như bia ngắm, làm thảo dân không còn cách nào đặt chân vào triều nữa, từ nay về sau chỉ có thể làm người của điện hạ.”

Thái tử lùi về sau từng bước, lần đầu tiên nét mặt đầy hoảng loạn, “Ngươi biết? Lúc đó, thì ra ngươi không có ngủ!” Lý Duy gật đầu nói:” Chuyện cũ thảo dân vốn không muốn vạch trần. Thứ nhất là vì tình cảm, thứ hai…thảo dân chưa bao giờ có cùng cảm giác ấy đối với điện hạ, sau này cũng không, thảo dân chỉ có thể giả ngu khiến hai người không lâm vào xấu hổ. Hôm nay nghĩ lại, có lẽ thảo dân đã sai rồi. Thảo dân tưởng rằng mình làm vậy là khéo léo, thế nhưng lại tổn thương tới người quan trọng bên cạnh mình. Nếu như thảo dân sớm nói rõ với điện hạ, có lẽ điện hạ đã không tới Khúc Nam trấn, Bảo Cầm cũng sẽ không bị người bắt đi.”

“Câm miệng!” Thái tử lùi về sau, cả người run rẩy ngồi xuống ghế tựa, “Nói đi nói lại, rốt cuộc chỉ là vì cái tên nam quan kia!” Lý Duy im lặng thở dài, “Sao điện hạ vẫn chưa rõ? Việc này vốn không hề liên quan đến Bảo Cầm, cho dù không có hắn, thảo dân cũng không thể nảy sinh tình cảm với điện hạ. Có điều, trong lòng thảo dân, mặc dù điện hạ cao quý như đông châu, cũng không so được với Bảo Cầm.”

Nói đến nước này, coi như đã triệt để trở mặt. Lý Duy nhìn thái tử thật lâu, những lời tổn thương này, y chưa từng nghĩ một ngày chính miệng mình sẽ thốt ra. Nhưng sau khi nói hết, y lại không hề cảm thấy sợ hãi hay hối hận, chỉ thấy cả người chán nản. Lý Duy xách bọc hành lý, bước ra khỏi cửa. Giọng thái tử nghe không ra vui buồn, “Trời đất bao la, hắn sống chết thế nào chưa biết, ngươi định đi đâu tìm?” Lý Duy nghiêng mặt mỉm cười, “Thảo dân cũng biết hi vọng mong manh, nên phải giành giật từng giây từng phút một, không thể tiếp tục bồi chuyện điện hạ được.” Y quay đầu nhìn thái tử một cái cuối cùng, vành mắt thái tử đã ửng đỏ, thanh âm khàn khàn từ phía sau cất lên, “Ngươi đừng hối hận.” Bước chân Lý Duy không hề dừng lại, đi thẳng một mạch ra ngoài cửa.

Thái tử xiết chặt tay rồi lại buông lỏng, giữa căn phòng trống trải hắn lặp lại từng từ rõ ràng: “Thượng Tâm, ngươi đừng hối hận.” Đột nhiên thái tử vỗ tay ba cái, một bóng đen không biết từ đâu xuất hiện, quỳ gối trước mặt hắn. Mặt thái tử không đổi sắc, hỏi: “Việc ta giao ngươi điều tra làm đến đâu rồi?”

Hắc y nhân quỳ trên mặt đất nói: “Đã truy ra chỗ chúng ẩn náu. Bảo Cầm và Triệu đại nhân bị nhốt cùng một chỗ, hiện vẫn còn sống.” Thái tử gật đầu: “Nếu Tam vương gia vẫn chưa phái thêm người, vậy một lưới tóm hết bọn chúng, cứu Triệu đại nhân, giết Bảo Cầm.” Hắc y nhân đáp một câu thuộc hạ tuân mệnh, rồi biến mất không còn thấy bóng dáng. Gương mặt thái tử hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, thốt ra lần thứ ba: “Hôm nay ngươi không cầu xin bản vương, sau này đừng hối hận.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương