Mại Nhục
-
Chương 36
Lúc này một trăm lẻ tám lượng bạc kia đang yên vị trong đông sương, nhưng đến giờ Tiểu Cổ vẫn không hiểu vì sao thái tử lại muốn lấy đúng từng đó bạc. Nhìn Lý Duy lặng thinh, gương mặt đột nhiên hiện lên một chút yếu đuối, lòng Tiểu Cổ khổ sở vô cùng. Lý Duy đóng cửa cẩn thận, cũng không buồn nhìn thái độ Tiểu Cổ, “Ta ra ngoài một chuyến xem sao.”
Thái tử ngồi trong đông sương, thản nhiên lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tâm trạng hắn vô cùng tốt, tay trái mài mực tay phải cầm bút viết. Nét chữ mảnh dẻ thiếu lực, khác hẳn đường nét cứng cáp ngày nào. Thái tử đắc ý trải rộng bức thư vừa viết ra, mỉm cười, đóng con dấu của mình lên đó. Hắn cuộn thư lại, trước mặt bày hai cuốn sổ, một là bản gốc của Giang lão gia, một là bản mà Lý Duy sao chép. Thái tử mở quyển thứ hai, ngón tay vuốt ve những con chữ của Lý Duy trên trang giấy, từng đường từng nét một, ánh mắt không giấu nổi si mê.
Chỉ lát sau Tiểu Cổ trở lại đông sương. Thái tử ngẩng đầu, mỉm cười nhàn nhạt hỏi, “Thượng Tâm đâu?” Tiểu Cổ cúi đầu đáp: “Ngài ấy đi ra ngoài tìm Bảo Cầm.” Thái tử nhếch miệng cười, “Hừ, phí công vô ích.” Tiểu Cổ cắn cắn môi do dự hồi lâu, rốt cục mở miệng: “Điện hạ, Bảo Cầm bị kẻ xấu bắt đi, sợ rằng nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ nên nói sự thật với Lý công tử.” Tuy Tiểu Cổ là người của thái tử, nhưng ở lại Lý gia đã lâu, cũng nảy sinh hảo cảm với Bảo Cầm. Thái tử thôi tươi cười, lãnh đạm lên tiếng: “Tiểu Cổ, không phải ta máu lạnh. Nếu giờ nói với Thượng Tâm rằng Bảo Cầm bị bắt đi, ngươi nghĩ y sẽ làm thế nào?” Tiểu Cổ lúng túng đáp: “Đương nhiên là muốn đi cứu Bảo Cầm.” Thái tử gật đầu, “Hiện đang là thời khắc mấu chốt, có thể nào vì một kẻ không liên can mà phá hỏng đại cục? Huống chi, Bảo Cầm phát hiện ra việc nội gián, có khả năng lớn đã bị diệt khẩu rồi. Để Thượng Tâm biết rồi khổ sở, không bằng để y tin rằng Bảo Cầm tự mình bỏ đi còn hơn.”
Thái tử nói lý lẽ đâu ra đấy, Tiểu Cổ không phản bác nổi, nhưng cũng không biết làm cách nào để lương tâm thôi áy náy. Thái tử liếc một cái, chuyển đề tài: “Giờ không phải là lúc phung phí tâm tư lo lắng cho Bảo Cầm, ngươi phải theo dõi cẩn thận cái tên Ngọc Trúc kia cho ta.” Tiểu Cổ vừa nghe liền hoảng hốt, “Điện hạ, hay là chúng ta vạch trần y, cũng đỡ phải lo y lén lút làm chuyện mờ ám!” Thái tử khinh thường nói: “Một mình y thì làm được trò trống gi? Nếu lật tẩy việc này, chỉ sợ y chó cùng rứt giậu, ngược lại đẩy chúng ta vào tình thế bất lợi. Ngươi gọi Giang Hiền Văn tới, nói bản vương có chuyện quan trọng muốn bàn với hắn. Ngươi đứng canh ngoài cửa, bản vương và Giang Hiền Văn cùng ăn cùng ở, bản vương không tin Ngọc Trúc lại có gan hại chết cả phu quân của mình!”
Tiểu Cổ vâng lời đi gọi Giang thiếu gia. Từ lúc biết chân tướng sự thật từ miệng Ngọc Trúc, Giang thiếu gia vẫn chưa lấy lại được tinh thần, bộ dạng ngơ ngẩn, vừa nghe thái tử gọi sang, chỉ ước tránh Ngọc Trúc càng xa càng tốt. Chỉ còn mình Ngọc Trúc ngồi trong nhà chính. Y nắm chặt chén trà, cả người run rẩy, trước mắt không ngừng hiện lên gương mặt của mọi người. Hiền Văn, Bảo Cầm, thái tử, Lý Duy, thậm chí còn có cả Giang lão gia đã chết nữa. Hắc y nhân đã nói rất rõ ràng, nếu như y hạ thủ, may ra Hiền Văn và Bảo Cầm còn có thể bảo toàn tính mệnh. Thực tế, mật thám Tam vương gia cài trong Giang phủ lúc trước không chỉ có mình y, dù hôm nay y không ra tay, Tam vương gia chắc chắn vẫn có biện pháp khác giết sạch người trong Lý gia. Đến lúc ấy, chỉ sợ y và Hiền Văn cũng khó thoát khỏi tai kiếp. Ngọc Trúc cho tay vào trong ngực áo, vừa mới chạm vào gói thuốc bột kia, ngón tay như bị phỏng vội vã rụt về. Chỉ cần rắc dược xuống giếng, cũng chẳng mất tí sức nào! – lời hắc y nhân còn văng vẳng bên tai, Ngọc Trúc tuyệt vọng bưng mặt, hắn nói nghe nhẹ như gió thoảng, nhưng y đâu có đủ dũng khí hại chết người!
Ngọc Trúc bị giày vò, thân thể chợt nóng chợt lạnh, chỉ sợ nghĩ thêm lúc nữa thôi bản thân sẽ phát điên mất. Cửa phòng đột nhiên bị gõ vài cái, Ngọc Trúc lại càng hoảng sợ, vội vã đứng dậy mở cửa. Lý Duy đứng bên ngoài, trán túa đầy mồ hôi, thoạt nhìn cực kì mệt mỏi, “Ngọc Trúc…từ sáng đến giờ có thấy Bảo Cầm đâu không?” Hàm răng Ngọc Trúc như muốn va vào nhau vì run, y cố gắng ép mình trấn tĩnh, “Không có, sao vậy?” Không được! Cho dù có lỗi với Bảo Cầm, lúc này cũng không thể nói ra sự thật! Tia hi vọng cuối cùng rốt cuộc sụp đổ, Lý Duy mờ mịt lùi về phía sau hai bước, “Không thấy Bảo Cầm đâu nữa.”
Ngọc Trúc cố tỏ vẻ sửng sốt, nhưng Lý Duy cũng đã xoay người, chậm chạp lết từng bước về phía tây sương. Y đẩy cửa phòng, ngồi xuống ghế, chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút sạch. Rốt cục Bảo Cầm đang ở đâu? Tầm mắt Lý Duy dừng trên tủ quần áo, nhưng lập tức y nhắm mắt lại – không thể nào! Không thể có chuyện Bảo Cầm lấy bạc rời đi! Bọn họ vừa mới trải qua một lần ly biệt, rõ ràng đêm qua vẫn còn triền miên, không muốn tách rời khỏi nhau. Lý Duy chạy khắp tất cả ngõ ngách Khúc Nam trấn, gõ cửa từng nhà hỏi thăm, nhưng không ai thấy Bảo Cầm. Y nhớ lại cơn ác mộng lần trước, y cũng điên cuồng tìm kiếm Bảo Cầm như vậy, khi yquay đầu, nỗi sợ hãi tột cùng ập đến, y trông thấy Bảo Cầm nằm trong vũng máu. Lý Duy trút một bình nước lạnh lên đầu, ép bản thân thôi miên man nghĩ ngợi.
Y bắt đầu sắp xếp lại các sự kiện. Y mua đồ ăn về thì không thấy Bảo Cầm đâu nữa, lúc ra cổng lại thấy chậu hoa vỡ nát. Tiểu Cổ sợ có trộm vào nhà, kéo y vào trong phòng, y phát hiện thiếu bạc. Lý Duy đứng lên, nhanh chóng bước đến chỗ cổng phụ. Tới chỗ chậu hoa, y ngồi xổm xuống xem xét. Đất trong chậu bị đổ ra khá nhiều, giữa đám bùn đất lờ mờ có mấy dấu hài lộn xộn, đôi mắt Lý Duy sáng lên, đây chính là đế hài của Bảo Cầm! Lý Duy bật dậy, tìm kiếm xung quanh, nhưng dấu hài chỉ tập trung ở trước cổng, ngoài phòng không có, các hướng khác cũng không. Điều này sao có thể xảy ra? Trừ khi Bảo Cầm cởi giày đi bộ, nếu không tại sao dấu hài chỉ lưu lại trên bùn đất. Bằng không thì – trong đầu Lý Duy bất chợt lóe lên một ý nghĩ, Bảo Cầm hoàn toàn không đi!
Không phải hắn tự đi mà là bị vác đi. Nếu là bị vác đi, vậy khẳng định còn có người khác! Lý Duy hoảng hốt, nhìn kĩ khắp nơi, không trông thấy vết máu nào mới yên tâm đôi chút. Y nhắm mắt lại, bắt đầu tưởng tượng các loại tình huống có thể xảy ra. Có người gõ cửa, Bảo Cầm đi ra mở, còn chưa biết đó là ai, cũng chưa biết chuyện gì, Bảo Cầm đã bị kẻ nọ mang đi, có lẽ là bị đánh ngất hoặc gây mê. Bảo Cầm chẳng qua chỉ là một tiểu quan thanh lâu, Lý Duy từ quan hồi hương đã lâu, hai người họ cũng không gây ra rắc rối gì, e rằng mục tiêu chính là thái tử, nếu vậy rất có thể là người của Tam vương gia. Nhưng vì sao thuộc hạ của Tam vương gia lại bắt Bảo Cầm hoàn toàn vô can trong chuyện này đi? Mày Lý Duy cau chặt lại, tâm nhói lên đau nhức – không xong, y không tài nào hiểu được.
Một điều khó hiểu nữa chính là một trăm lẻ tám lượng bạc. Số bạc đúng vừa khít,không có khả năng do kẻ trộm cuỗm đi. Đây là mấy lời bọn họ đùa nhau trên giường, người ngoài không thể nào biết được. Nhưng kết hợp với giả thuyết ban nãy, sau khi đứng ở cổng Bảo Cầm không hề quay về buồng, trừ khi hắn đã dắt sẵn một trăm lẻ tám lượng bạc trên người rồi mới ra mở cửa. Sao có thể như vậy được? Lý Duy lắc đầu cười giễu bản thân hồ đồ. Y đứng giữa ngõ nhỏ, nơi đây rất vắng vẻ tĩnh mịch, đi qua một góc ngoặt mới tới nhà Chu Đại Tráng. Nếu ở đây xảy ra cướp giật, dân chúng trong trấn không ai thấy được cũng là điều đương nhiên.
Dù sao đi chăng nữa đây cũng chỉ là những phỏng đoán của Lý Duy, y cũng không chắc chắn lắm. Lý Duy ngẩng đầu nhìn sắc trời, chỉ lát nữa thôi là tới giữa trưa, y muốn đi Khúc thành một chuyến. Bất luận Bảo Cầm rời khỏi Khúc Nam trấn bằng cách nào, thì nhất định cũng phải đi qua Khúc thành.
Thái tử ngồi trong đông sương, thản nhiên lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tâm trạng hắn vô cùng tốt, tay trái mài mực tay phải cầm bút viết. Nét chữ mảnh dẻ thiếu lực, khác hẳn đường nét cứng cáp ngày nào. Thái tử đắc ý trải rộng bức thư vừa viết ra, mỉm cười, đóng con dấu của mình lên đó. Hắn cuộn thư lại, trước mặt bày hai cuốn sổ, một là bản gốc của Giang lão gia, một là bản mà Lý Duy sao chép. Thái tử mở quyển thứ hai, ngón tay vuốt ve những con chữ của Lý Duy trên trang giấy, từng đường từng nét một, ánh mắt không giấu nổi si mê.
Chỉ lát sau Tiểu Cổ trở lại đông sương. Thái tử ngẩng đầu, mỉm cười nhàn nhạt hỏi, “Thượng Tâm đâu?” Tiểu Cổ cúi đầu đáp: “Ngài ấy đi ra ngoài tìm Bảo Cầm.” Thái tử nhếch miệng cười, “Hừ, phí công vô ích.” Tiểu Cổ cắn cắn môi do dự hồi lâu, rốt cục mở miệng: “Điện hạ, Bảo Cầm bị kẻ xấu bắt đi, sợ rằng nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ nên nói sự thật với Lý công tử.” Tuy Tiểu Cổ là người của thái tử, nhưng ở lại Lý gia đã lâu, cũng nảy sinh hảo cảm với Bảo Cầm. Thái tử thôi tươi cười, lãnh đạm lên tiếng: “Tiểu Cổ, không phải ta máu lạnh. Nếu giờ nói với Thượng Tâm rằng Bảo Cầm bị bắt đi, ngươi nghĩ y sẽ làm thế nào?” Tiểu Cổ lúng túng đáp: “Đương nhiên là muốn đi cứu Bảo Cầm.” Thái tử gật đầu, “Hiện đang là thời khắc mấu chốt, có thể nào vì một kẻ không liên can mà phá hỏng đại cục? Huống chi, Bảo Cầm phát hiện ra việc nội gián, có khả năng lớn đã bị diệt khẩu rồi. Để Thượng Tâm biết rồi khổ sở, không bằng để y tin rằng Bảo Cầm tự mình bỏ đi còn hơn.”
Thái tử nói lý lẽ đâu ra đấy, Tiểu Cổ không phản bác nổi, nhưng cũng không biết làm cách nào để lương tâm thôi áy náy. Thái tử liếc một cái, chuyển đề tài: “Giờ không phải là lúc phung phí tâm tư lo lắng cho Bảo Cầm, ngươi phải theo dõi cẩn thận cái tên Ngọc Trúc kia cho ta.” Tiểu Cổ vừa nghe liền hoảng hốt, “Điện hạ, hay là chúng ta vạch trần y, cũng đỡ phải lo y lén lút làm chuyện mờ ám!” Thái tử khinh thường nói: “Một mình y thì làm được trò trống gi? Nếu lật tẩy việc này, chỉ sợ y chó cùng rứt giậu, ngược lại đẩy chúng ta vào tình thế bất lợi. Ngươi gọi Giang Hiền Văn tới, nói bản vương có chuyện quan trọng muốn bàn với hắn. Ngươi đứng canh ngoài cửa, bản vương và Giang Hiền Văn cùng ăn cùng ở, bản vương không tin Ngọc Trúc lại có gan hại chết cả phu quân của mình!”
Tiểu Cổ vâng lời đi gọi Giang thiếu gia. Từ lúc biết chân tướng sự thật từ miệng Ngọc Trúc, Giang thiếu gia vẫn chưa lấy lại được tinh thần, bộ dạng ngơ ngẩn, vừa nghe thái tử gọi sang, chỉ ước tránh Ngọc Trúc càng xa càng tốt. Chỉ còn mình Ngọc Trúc ngồi trong nhà chính. Y nắm chặt chén trà, cả người run rẩy, trước mắt không ngừng hiện lên gương mặt của mọi người. Hiền Văn, Bảo Cầm, thái tử, Lý Duy, thậm chí còn có cả Giang lão gia đã chết nữa. Hắc y nhân đã nói rất rõ ràng, nếu như y hạ thủ, may ra Hiền Văn và Bảo Cầm còn có thể bảo toàn tính mệnh. Thực tế, mật thám Tam vương gia cài trong Giang phủ lúc trước không chỉ có mình y, dù hôm nay y không ra tay, Tam vương gia chắc chắn vẫn có biện pháp khác giết sạch người trong Lý gia. Đến lúc ấy, chỉ sợ y và Hiền Văn cũng khó thoát khỏi tai kiếp. Ngọc Trúc cho tay vào trong ngực áo, vừa mới chạm vào gói thuốc bột kia, ngón tay như bị phỏng vội vã rụt về. Chỉ cần rắc dược xuống giếng, cũng chẳng mất tí sức nào! – lời hắc y nhân còn văng vẳng bên tai, Ngọc Trúc tuyệt vọng bưng mặt, hắn nói nghe nhẹ như gió thoảng, nhưng y đâu có đủ dũng khí hại chết người!
Ngọc Trúc bị giày vò, thân thể chợt nóng chợt lạnh, chỉ sợ nghĩ thêm lúc nữa thôi bản thân sẽ phát điên mất. Cửa phòng đột nhiên bị gõ vài cái, Ngọc Trúc lại càng hoảng sợ, vội vã đứng dậy mở cửa. Lý Duy đứng bên ngoài, trán túa đầy mồ hôi, thoạt nhìn cực kì mệt mỏi, “Ngọc Trúc…từ sáng đến giờ có thấy Bảo Cầm đâu không?” Hàm răng Ngọc Trúc như muốn va vào nhau vì run, y cố gắng ép mình trấn tĩnh, “Không có, sao vậy?” Không được! Cho dù có lỗi với Bảo Cầm, lúc này cũng không thể nói ra sự thật! Tia hi vọng cuối cùng rốt cuộc sụp đổ, Lý Duy mờ mịt lùi về phía sau hai bước, “Không thấy Bảo Cầm đâu nữa.”
Ngọc Trúc cố tỏ vẻ sửng sốt, nhưng Lý Duy cũng đã xoay người, chậm chạp lết từng bước về phía tây sương. Y đẩy cửa phòng, ngồi xuống ghế, chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút sạch. Rốt cục Bảo Cầm đang ở đâu? Tầm mắt Lý Duy dừng trên tủ quần áo, nhưng lập tức y nhắm mắt lại – không thể nào! Không thể có chuyện Bảo Cầm lấy bạc rời đi! Bọn họ vừa mới trải qua một lần ly biệt, rõ ràng đêm qua vẫn còn triền miên, không muốn tách rời khỏi nhau. Lý Duy chạy khắp tất cả ngõ ngách Khúc Nam trấn, gõ cửa từng nhà hỏi thăm, nhưng không ai thấy Bảo Cầm. Y nhớ lại cơn ác mộng lần trước, y cũng điên cuồng tìm kiếm Bảo Cầm như vậy, khi yquay đầu, nỗi sợ hãi tột cùng ập đến, y trông thấy Bảo Cầm nằm trong vũng máu. Lý Duy trút một bình nước lạnh lên đầu, ép bản thân thôi miên man nghĩ ngợi.
Y bắt đầu sắp xếp lại các sự kiện. Y mua đồ ăn về thì không thấy Bảo Cầm đâu nữa, lúc ra cổng lại thấy chậu hoa vỡ nát. Tiểu Cổ sợ có trộm vào nhà, kéo y vào trong phòng, y phát hiện thiếu bạc. Lý Duy đứng lên, nhanh chóng bước đến chỗ cổng phụ. Tới chỗ chậu hoa, y ngồi xổm xuống xem xét. Đất trong chậu bị đổ ra khá nhiều, giữa đám bùn đất lờ mờ có mấy dấu hài lộn xộn, đôi mắt Lý Duy sáng lên, đây chính là đế hài của Bảo Cầm! Lý Duy bật dậy, tìm kiếm xung quanh, nhưng dấu hài chỉ tập trung ở trước cổng, ngoài phòng không có, các hướng khác cũng không. Điều này sao có thể xảy ra? Trừ khi Bảo Cầm cởi giày đi bộ, nếu không tại sao dấu hài chỉ lưu lại trên bùn đất. Bằng không thì – trong đầu Lý Duy bất chợt lóe lên một ý nghĩ, Bảo Cầm hoàn toàn không đi!
Không phải hắn tự đi mà là bị vác đi. Nếu là bị vác đi, vậy khẳng định còn có người khác! Lý Duy hoảng hốt, nhìn kĩ khắp nơi, không trông thấy vết máu nào mới yên tâm đôi chút. Y nhắm mắt lại, bắt đầu tưởng tượng các loại tình huống có thể xảy ra. Có người gõ cửa, Bảo Cầm đi ra mở, còn chưa biết đó là ai, cũng chưa biết chuyện gì, Bảo Cầm đã bị kẻ nọ mang đi, có lẽ là bị đánh ngất hoặc gây mê. Bảo Cầm chẳng qua chỉ là một tiểu quan thanh lâu, Lý Duy từ quan hồi hương đã lâu, hai người họ cũng không gây ra rắc rối gì, e rằng mục tiêu chính là thái tử, nếu vậy rất có thể là người của Tam vương gia. Nhưng vì sao thuộc hạ của Tam vương gia lại bắt Bảo Cầm hoàn toàn vô can trong chuyện này đi? Mày Lý Duy cau chặt lại, tâm nhói lên đau nhức – không xong, y không tài nào hiểu được.
Một điều khó hiểu nữa chính là một trăm lẻ tám lượng bạc. Số bạc đúng vừa khít,không có khả năng do kẻ trộm cuỗm đi. Đây là mấy lời bọn họ đùa nhau trên giường, người ngoài không thể nào biết được. Nhưng kết hợp với giả thuyết ban nãy, sau khi đứng ở cổng Bảo Cầm không hề quay về buồng, trừ khi hắn đã dắt sẵn một trăm lẻ tám lượng bạc trên người rồi mới ra mở cửa. Sao có thể như vậy được? Lý Duy lắc đầu cười giễu bản thân hồ đồ. Y đứng giữa ngõ nhỏ, nơi đây rất vắng vẻ tĩnh mịch, đi qua một góc ngoặt mới tới nhà Chu Đại Tráng. Nếu ở đây xảy ra cướp giật, dân chúng trong trấn không ai thấy được cũng là điều đương nhiên.
Dù sao đi chăng nữa đây cũng chỉ là những phỏng đoán của Lý Duy, y cũng không chắc chắn lắm. Lý Duy ngẩng đầu nhìn sắc trời, chỉ lát nữa thôi là tới giữa trưa, y muốn đi Khúc thành một chuyến. Bất luận Bảo Cầm rời khỏi Khúc Nam trấn bằng cách nào, thì nhất định cũng phải đi qua Khúc thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook