Mại Nhục
-
Chương 29
Lý Duy Bảo Cầm sửng sốt. Người dẫn đầu đoàn đưa tang ở góc phố dần dần lộ rõ gương mặt, chính là Ngọc Trúc.
Ngọc Trúc mặc đồ tang khóc đỏ cả mắt, thị nữ theo y đến Lý gia hôm trước phải đi theo dìu, tựa như chỉ cần lơi tay ra một chút y sẽ khuỵu xuống. Đi đằng sau là họ hàng thân thích và tùy tùng nô bộc trong phủ, sau nữa đến hai cỗ quan tài một trước một sau. Cuối cùng mới là những người được mời tới, mặc đồ tang, cao giọng xướng bài ca phúng điếu, tung tiền giấy lên không trung, hòa với tiếng khóc bi thảm của đoàn đi trước tạo nên khung cảnh thê lương khôn cùng.
Bảo Cầm thì thầm gọi hai tiếng Ngọc Trúc, thanh âm rất nhỏ không ai nghe thấy được. Ngọc Trúc chỉ biết lau nước mắt, từ đầu đến cuối thủy chung không ngẩng đầu. Con đường này đi về phía núi ở ngoại ô trấn, hầu hết dân Khúc thành sau khi chết được an táng tại đây. Người đi đường ban nãy trả lời Lý Duy cảm thán nói: “Giang lão gia có độc một nhi tử, lại ở kinh thành xa xôi. Hôm nay lão gia phu nhân mất, chỉ còn mình thiếu phu nhân lo tang sự.” Rồi lại có người xen vô: “Lại nói không biết Giang thiếu phu nhân nghĩ gì, rõ ràng trời còn chưa nóng lắm, vậy mà chỉ để linh đường có ba ngày, chẳng chờ Giang thiếu gia trở về rồi hãy chôn cất.” Lý Duy chăm chú quan sát đoàn người, hỏi: “Vì sao Giang lão gia và phu nhân lại mất?” Người nọ đáp: “Từ trước khí huyết Giang lão gia đã không thông thuận, tối hôm đó dùng cơm xong, cơ thể khó chịu, nửa đêm đột ngột ra đi. Giang phu nhân vốn đang mang bệnh, vừa nghe tin lão gia qua đời liền nối bước theo sau.”
Ba ngày trước cũng là ngày Ngọc Trúc đến Khúc Nam trấn. Lý Duy âm thầm kinh hãi, bọn họ đóng cửa ở trong nhà mấy ngày, ngay cả tin tức Giang lão gia qua đời cũng không biết. Lòng bàn tay y càng lúc càng lạnh, dẫn dần cả người đều run rẩy. Cái chết của Giang lão gia tuy có nguyên nhân rõ ràng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thấy có điểm đáng ngờ. Lý Duy không biết rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến vụ án thái tử đang điều tra hay không. Có khi nào Tam vương gia phát hiện bọn họ qua lại với Giang phủ nên ra tay trừ khử Giang lão gia? Diệt khẩu cũng tốt, cảnh cáo cũng tốt, tóm lại khiến bọn họ hoàn toàn mất đi quân cờ này. Tâm trạng Lý Duy như bị quẳng vào trong chảo, nóng rát phát đau, nhưng thân thể lại không ngừng run lên. Giang lão gia không phải người xấu, mặc dù cấu kết với quan phủ Khúc thành, nhưng là thương nhân, lão không thể không làm vậy. Xưa nay Giang phủ luôn tử tế với bách tính Khúc thành, khi có thiên tai cũng luôn đi đầu trong việc phát lương cứu giúp. Nếu như hại chết Giang lão gia chính là bọn họ thì…
Đoàn người đưa tang đã sớm đi qua con phố, người tụ tập trên đường cũng dần tản đi. Dương quang vẫn ấm áp như thế, nước vẫn chảy róc rách như thế, nhưng có có thứ đã không còn như xưa nữa rồi. Thủy điểu trên sông đều bay đi hết, đá sỏi phủ đầy tiền giấy trắng xóa. Lý Duy quay đầu, cả người Bảo Cầm run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đang nhìn y. Lý Duy biết sắc mặt mình bây giờ hẳn là tệ lắm, không biết Bảo Cầm đã đoán được bao nhiêu. Y vươn tay ra muốn che hai mắt Bảo Cầm, không để cho hắn thấy.
Nhưng tay y bị ngăn lại, Bảo Cầm nhìn như muốn cười, biểu tình so với khóc còn xấu xí hơn, “Lý Duy, chúng ta trốn đi.” Lý Duy ngây người, “Ngươi nói cái gì?” Bảo Cầm nhắm chặt hai mắt, nói liền một hơi: “Chúng ta chạy trốn khỏi đây đi. Ngươi xem, bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài, cũng không có ai đi theo hết. Tuy không thể thu thập đồ đạc, nhưng mấy thứ đó không cần cũng được. Chúng ta chạy tới nơi khác, chỗ nào cũng tốt. Đừng quản chuyện ở nơi này nữa, chỉ cần hai ta bên nhau vui vẻ sống qua ngày.”
Lý Duy mở to mắt nhìn Bảo Cầm, cổ họng đắng ngắt. Ngoài một chữ “hảo” ra, y không đành lòng nói bất cứ từ nào khác. Nhưng chữ “hảo” này sao y có thể thốt ra khỏi miệng được? Bảo Cầm nhấc tay lau mặt, ngẩng đầu cười rộ lên, “Ta đùa đấy, nói lung tung giỡn ngươi thôi, ngươi đừng để ở trong lòng. Đi, chúng ta về nhà nào.” Hắn tự ý bước lên phía trước hai bước, tay nắm chặt tay áo Lý Duy, nhưng kéo thế nào y vẫn đứng yên tại chỗ. Bảo Cầm xoay người lại, môi run rẩy, “Lý Duy, chúng ta về nhà thôi. Xin ngươi đấy, chúng ta mau về nhà.”
Bảo Cầm không nói ra, không có nghĩa là hắn có thể chịu đựng được cảnh sống trong khiếp sợ thường trực — lời thái tử nói lại văng vẳng bên tai Lý Duy. Mặc dù thái tử đã giục y nhiều lần, nhưng y vẫn không hạ được quyết tâm đưa Bảo Cầm đi nơi khác. Một phần vì y không muốn hai người phải xa nhau, phần khác là bởi y tin Bảo Cầm cũng không muốn rời khỏi mình. Nhưng Lý Duy lại quên mất, dù Bảo Cầm có tỏ ra mạnh mẽ hơn nữa, cũng chỉ là cố ra vẻ thôi. Hình ảnh thái tử đẫm máu hắn không được chứng kiến tận mắt, nhưng cỗ quan tài của Giang lão gia ngày hôm nay lại rành rành diễu qua mặt Bảo Cầm. Bảo Cầm thốt ra những lời như vậy, nhất định trong lòng đã sợ tới cực độ rồi. Từ nhỏ đã phải chịu khổ, vất vả lắm hắn mới thoát khỏi chốn thanh lâu, chỉ hi vọng một cuộc sống bình yên, vậy mà y lại cuốn hắn vào cuộc tranh quyền nhuốm đầy máu tanh này.
Bảo Cầm vẫn đang chờ câu trả lời của Lý Duy, Lý Duy một chữ cũng không nói được, tiến lên giữ lấy Bảo Cầm, bất chấp đang đứng giữa đường phố, gắt gao ôm hắn vào trong lồng ngực. Bảo Cầm vùi mặt vào hõm vai Lý Duy, nghe thấy thanh âm khẽ khàng của y trên đỉnh đầu: “Sau khi về liền thu thập hành lý, ta đưa ngươi đến học quán ở tạm một thời gian.”
Hai người về đến nhà, Bảo Cầm đặt phịch mông xuống giường, “Ta không đi, chỗ nào cũng không đi!” Lý Duy xoa xoa đầu hắn, khiến Bảo Cầm trông như một tiểu hài tử đang cố tình gây sự, “Ngươi sắp xếp đồ đạc đi, ta tới chỗ thái tử báo với họ chuyện của Giang lão gia.” Lý Duy bước thẳng ra khỏi phòng không ngoảnh đầu lại, nhẹ nhàng khép cửa cẩn thận, ngón tay vuốt nhẹ khung cửa giây lát, rốt cuộc xoay người bước đến phía đông sương.
Nghe được tin dữ, tâm trạng thái tử và Triệu phò mã cũng giống như Lý Duy, vừa sợ lại vừa giận. Ba người bàn bạc vài câu, lòng Lý Duy vẫn còn bứt rứt chuyện Bảo Cầm nên mượn cớ trở lại tây sương. Bảo Cầm giả chết nằm ở trên giường, thấy y tiến vào liền bật dậy, “Ta nói rồi, ta không đi!” Lý Duy thở dài, “Ta sẽ giúp ngươi thu dọn đồ.”
Lý Duy ngồi xổm trước tủ tìm mấy bộ quần áo đã giặt sạch của Bảo Cầm, Bảo Cầm ở phía sau hung hăng mắng nhiếc: “Lý Duy, tên hỗn đản này! Ngươi dám đuổi ta đi, ta sẽ… sẽ không bao giờ quay về nữa! Ngươi có nghe thấy không!” Lý Duy im bặt không nói lời nào, nhưng trong lòng lại chua chát. Từ lúc gả cho y đến giờ, cuộc sống của Bảo Cầm chẳng được mấy ngày hạnh phúc. Lần trước vào thành may áo mới thì to quá không mặc vừa, tết đến chỉ có thể mặc tạm đồ cũ của Lý Duy. Một khi y đã hạ quyết định, thì tâm cũng trở nên sắt đá, bất luận Bảo Cầm mắng chửi thế nào cũng coi như mắt điếc tai ngơ. Lý Duy cẩn thận buộc bọc quần áo, vừa mới xoay người đã bị Bảo Cầm ôm chặt lấy thắt lưng, “Ta sẽ không nói linh tinh nữa, mỗi ngày ta sẽ giúp Tiểu Cổ làm việc nhà, nhất định sẽ không làm phiền đến chính sự của các ngươi! Lý Duy, ngươi đừng đuổi ta đi, có được không?”
Lý Duy ôm lấy hắn, “Bảo Cầm, Bảo Cầm, ngươi đừng nói như thế. Là ta không tốt, ngươi điểm nào cũng tốt.” Bảo Cầm ngước lên, đôi mắt ầng ậng nước, “Đúng, đều tại ngươi không tốt! Nếu ngươi sợ ta gặp nguy hiểm, vậy càng phải bảo vệ ta kĩ chứ, sao lại muốn đẩy ta đi? Ta có tay có chân, ta cũng là nam nhân, ta không phải gánh nặng! Ta xin thề, nếu bị kẻ khác đem tính mạng ra uy hiếp, ta cũng sẽ không liên lụy đến ngươi dù chỉ một cọng lông!” Lý Duy cúi xuống hôn lên mắt hắn, mí mắt Bảo Cầm run rẩy, Lý Duy hận không thể nuốt hắn vào trong bụng, “Chờ mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ đến đón ngươi.”
Lệ nơi khóe mắt Bảo Cầm dần cạn, hắn đờ đẫn đứng lên, bị Lý Duy nắm tay dắt ra khỏi phòng. Hắn theo Lý Duy đến học quán, đợi Lý Duy giải thích ngọn ngành với Hứa tiên sinh, nhìn y từ từ buông tay hắn. Đột nhiên, Bảo Cầm ngẩng đầu hung dữ trừng mắt nhìn Lý Duy, “Ngươi mà dám không đến đón ta, ta nhất định phải đòi ngươi một trăm lẻ tám lượng bạc!”
Ngọc Trúc mặc đồ tang khóc đỏ cả mắt, thị nữ theo y đến Lý gia hôm trước phải đi theo dìu, tựa như chỉ cần lơi tay ra một chút y sẽ khuỵu xuống. Đi đằng sau là họ hàng thân thích và tùy tùng nô bộc trong phủ, sau nữa đến hai cỗ quan tài một trước một sau. Cuối cùng mới là những người được mời tới, mặc đồ tang, cao giọng xướng bài ca phúng điếu, tung tiền giấy lên không trung, hòa với tiếng khóc bi thảm của đoàn đi trước tạo nên khung cảnh thê lương khôn cùng.
Bảo Cầm thì thầm gọi hai tiếng Ngọc Trúc, thanh âm rất nhỏ không ai nghe thấy được. Ngọc Trúc chỉ biết lau nước mắt, từ đầu đến cuối thủy chung không ngẩng đầu. Con đường này đi về phía núi ở ngoại ô trấn, hầu hết dân Khúc thành sau khi chết được an táng tại đây. Người đi đường ban nãy trả lời Lý Duy cảm thán nói: “Giang lão gia có độc một nhi tử, lại ở kinh thành xa xôi. Hôm nay lão gia phu nhân mất, chỉ còn mình thiếu phu nhân lo tang sự.” Rồi lại có người xen vô: “Lại nói không biết Giang thiếu phu nhân nghĩ gì, rõ ràng trời còn chưa nóng lắm, vậy mà chỉ để linh đường có ba ngày, chẳng chờ Giang thiếu gia trở về rồi hãy chôn cất.” Lý Duy chăm chú quan sát đoàn người, hỏi: “Vì sao Giang lão gia và phu nhân lại mất?” Người nọ đáp: “Từ trước khí huyết Giang lão gia đã không thông thuận, tối hôm đó dùng cơm xong, cơ thể khó chịu, nửa đêm đột ngột ra đi. Giang phu nhân vốn đang mang bệnh, vừa nghe tin lão gia qua đời liền nối bước theo sau.”
Ba ngày trước cũng là ngày Ngọc Trúc đến Khúc Nam trấn. Lý Duy âm thầm kinh hãi, bọn họ đóng cửa ở trong nhà mấy ngày, ngay cả tin tức Giang lão gia qua đời cũng không biết. Lòng bàn tay y càng lúc càng lạnh, dẫn dần cả người đều run rẩy. Cái chết của Giang lão gia tuy có nguyên nhân rõ ràng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thấy có điểm đáng ngờ. Lý Duy không biết rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến vụ án thái tử đang điều tra hay không. Có khi nào Tam vương gia phát hiện bọn họ qua lại với Giang phủ nên ra tay trừ khử Giang lão gia? Diệt khẩu cũng tốt, cảnh cáo cũng tốt, tóm lại khiến bọn họ hoàn toàn mất đi quân cờ này. Tâm trạng Lý Duy như bị quẳng vào trong chảo, nóng rát phát đau, nhưng thân thể lại không ngừng run lên. Giang lão gia không phải người xấu, mặc dù cấu kết với quan phủ Khúc thành, nhưng là thương nhân, lão không thể không làm vậy. Xưa nay Giang phủ luôn tử tế với bách tính Khúc thành, khi có thiên tai cũng luôn đi đầu trong việc phát lương cứu giúp. Nếu như hại chết Giang lão gia chính là bọn họ thì…
Đoàn người đưa tang đã sớm đi qua con phố, người tụ tập trên đường cũng dần tản đi. Dương quang vẫn ấm áp như thế, nước vẫn chảy róc rách như thế, nhưng có có thứ đã không còn như xưa nữa rồi. Thủy điểu trên sông đều bay đi hết, đá sỏi phủ đầy tiền giấy trắng xóa. Lý Duy quay đầu, cả người Bảo Cầm run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đang nhìn y. Lý Duy biết sắc mặt mình bây giờ hẳn là tệ lắm, không biết Bảo Cầm đã đoán được bao nhiêu. Y vươn tay ra muốn che hai mắt Bảo Cầm, không để cho hắn thấy.
Nhưng tay y bị ngăn lại, Bảo Cầm nhìn như muốn cười, biểu tình so với khóc còn xấu xí hơn, “Lý Duy, chúng ta trốn đi.” Lý Duy ngây người, “Ngươi nói cái gì?” Bảo Cầm nhắm chặt hai mắt, nói liền một hơi: “Chúng ta chạy trốn khỏi đây đi. Ngươi xem, bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài, cũng không có ai đi theo hết. Tuy không thể thu thập đồ đạc, nhưng mấy thứ đó không cần cũng được. Chúng ta chạy tới nơi khác, chỗ nào cũng tốt. Đừng quản chuyện ở nơi này nữa, chỉ cần hai ta bên nhau vui vẻ sống qua ngày.”
Lý Duy mở to mắt nhìn Bảo Cầm, cổ họng đắng ngắt. Ngoài một chữ “hảo” ra, y không đành lòng nói bất cứ từ nào khác. Nhưng chữ “hảo” này sao y có thể thốt ra khỏi miệng được? Bảo Cầm nhấc tay lau mặt, ngẩng đầu cười rộ lên, “Ta đùa đấy, nói lung tung giỡn ngươi thôi, ngươi đừng để ở trong lòng. Đi, chúng ta về nhà nào.” Hắn tự ý bước lên phía trước hai bước, tay nắm chặt tay áo Lý Duy, nhưng kéo thế nào y vẫn đứng yên tại chỗ. Bảo Cầm xoay người lại, môi run rẩy, “Lý Duy, chúng ta về nhà thôi. Xin ngươi đấy, chúng ta mau về nhà.”
Bảo Cầm không nói ra, không có nghĩa là hắn có thể chịu đựng được cảnh sống trong khiếp sợ thường trực — lời thái tử nói lại văng vẳng bên tai Lý Duy. Mặc dù thái tử đã giục y nhiều lần, nhưng y vẫn không hạ được quyết tâm đưa Bảo Cầm đi nơi khác. Một phần vì y không muốn hai người phải xa nhau, phần khác là bởi y tin Bảo Cầm cũng không muốn rời khỏi mình. Nhưng Lý Duy lại quên mất, dù Bảo Cầm có tỏ ra mạnh mẽ hơn nữa, cũng chỉ là cố ra vẻ thôi. Hình ảnh thái tử đẫm máu hắn không được chứng kiến tận mắt, nhưng cỗ quan tài của Giang lão gia ngày hôm nay lại rành rành diễu qua mặt Bảo Cầm. Bảo Cầm thốt ra những lời như vậy, nhất định trong lòng đã sợ tới cực độ rồi. Từ nhỏ đã phải chịu khổ, vất vả lắm hắn mới thoát khỏi chốn thanh lâu, chỉ hi vọng một cuộc sống bình yên, vậy mà y lại cuốn hắn vào cuộc tranh quyền nhuốm đầy máu tanh này.
Bảo Cầm vẫn đang chờ câu trả lời của Lý Duy, Lý Duy một chữ cũng không nói được, tiến lên giữ lấy Bảo Cầm, bất chấp đang đứng giữa đường phố, gắt gao ôm hắn vào trong lồng ngực. Bảo Cầm vùi mặt vào hõm vai Lý Duy, nghe thấy thanh âm khẽ khàng của y trên đỉnh đầu: “Sau khi về liền thu thập hành lý, ta đưa ngươi đến học quán ở tạm một thời gian.”
Hai người về đến nhà, Bảo Cầm đặt phịch mông xuống giường, “Ta không đi, chỗ nào cũng không đi!” Lý Duy xoa xoa đầu hắn, khiến Bảo Cầm trông như một tiểu hài tử đang cố tình gây sự, “Ngươi sắp xếp đồ đạc đi, ta tới chỗ thái tử báo với họ chuyện của Giang lão gia.” Lý Duy bước thẳng ra khỏi phòng không ngoảnh đầu lại, nhẹ nhàng khép cửa cẩn thận, ngón tay vuốt nhẹ khung cửa giây lát, rốt cuộc xoay người bước đến phía đông sương.
Nghe được tin dữ, tâm trạng thái tử và Triệu phò mã cũng giống như Lý Duy, vừa sợ lại vừa giận. Ba người bàn bạc vài câu, lòng Lý Duy vẫn còn bứt rứt chuyện Bảo Cầm nên mượn cớ trở lại tây sương. Bảo Cầm giả chết nằm ở trên giường, thấy y tiến vào liền bật dậy, “Ta nói rồi, ta không đi!” Lý Duy thở dài, “Ta sẽ giúp ngươi thu dọn đồ.”
Lý Duy ngồi xổm trước tủ tìm mấy bộ quần áo đã giặt sạch của Bảo Cầm, Bảo Cầm ở phía sau hung hăng mắng nhiếc: “Lý Duy, tên hỗn đản này! Ngươi dám đuổi ta đi, ta sẽ… sẽ không bao giờ quay về nữa! Ngươi có nghe thấy không!” Lý Duy im bặt không nói lời nào, nhưng trong lòng lại chua chát. Từ lúc gả cho y đến giờ, cuộc sống của Bảo Cầm chẳng được mấy ngày hạnh phúc. Lần trước vào thành may áo mới thì to quá không mặc vừa, tết đến chỉ có thể mặc tạm đồ cũ của Lý Duy. Một khi y đã hạ quyết định, thì tâm cũng trở nên sắt đá, bất luận Bảo Cầm mắng chửi thế nào cũng coi như mắt điếc tai ngơ. Lý Duy cẩn thận buộc bọc quần áo, vừa mới xoay người đã bị Bảo Cầm ôm chặt lấy thắt lưng, “Ta sẽ không nói linh tinh nữa, mỗi ngày ta sẽ giúp Tiểu Cổ làm việc nhà, nhất định sẽ không làm phiền đến chính sự của các ngươi! Lý Duy, ngươi đừng đuổi ta đi, có được không?”
Lý Duy ôm lấy hắn, “Bảo Cầm, Bảo Cầm, ngươi đừng nói như thế. Là ta không tốt, ngươi điểm nào cũng tốt.” Bảo Cầm ngước lên, đôi mắt ầng ậng nước, “Đúng, đều tại ngươi không tốt! Nếu ngươi sợ ta gặp nguy hiểm, vậy càng phải bảo vệ ta kĩ chứ, sao lại muốn đẩy ta đi? Ta có tay có chân, ta cũng là nam nhân, ta không phải gánh nặng! Ta xin thề, nếu bị kẻ khác đem tính mạng ra uy hiếp, ta cũng sẽ không liên lụy đến ngươi dù chỉ một cọng lông!” Lý Duy cúi xuống hôn lên mắt hắn, mí mắt Bảo Cầm run rẩy, Lý Duy hận không thể nuốt hắn vào trong bụng, “Chờ mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ đến đón ngươi.”
Lệ nơi khóe mắt Bảo Cầm dần cạn, hắn đờ đẫn đứng lên, bị Lý Duy nắm tay dắt ra khỏi phòng. Hắn theo Lý Duy đến học quán, đợi Lý Duy giải thích ngọn ngành với Hứa tiên sinh, nhìn y từ từ buông tay hắn. Đột nhiên, Bảo Cầm ngẩng đầu hung dữ trừng mắt nhìn Lý Duy, “Ngươi mà dám không đến đón ta, ta nhất định phải đòi ngươi một trăm lẻ tám lượng bạc!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook