Mại Nhục
-
Chương 14
Lý Duy và người kia lên tiếng cùng lúc, khiến mọi người đều giật mình ngạc nhiên. Bảo Cầm trong lòng chấn động, tâm tình hỗn loạn, không biết nên gọi cảm giác đang có là gì. Rốt cuộc, Lý Duy vẫn là người hồi tỉnh đầu tiên, để Bảo Cầm xuống, kéo hắn cùng quỳ, “Thảo dân khấu kiến thái tử điện hạ.”
Bảo Cầm còn đang ngớ người, tuy đã quỳ xuống nhưng đầu vẫn còn ngẩng lên, ánh mắt mờ mịt nhìn vị quý công tử trước mặt. A, hóa ra đó là thái tử sao? Không đúng! Hắn nhíu mày, nếu là thái tử sao lại chạy từ kinh thành xa xôi tới Khúc Nam trấn? Bảo Cầm cúi đầu che giấu biểu tình trên mặt, nhưng việc người kia đi theo thái tử, cũng không ngoài dự đoán.
Thái tử lãnh đạm nhìn hai người quỳ trên mặt đất, con mắt khẽ động, ra hiệu cho tiểu tư đỡ bọn họ dậy. “Lý huynh đa lễ rồi, bản vương lần này cải trang xuất hành, hai vị không cần câu nệ.” Lý Duy cùng Bảo Cầm đứng lên, thái tử cẩn thận quan sát cả hai, tóc tai dính vụn cỏ, y phục nhăn nhăn nhúm nhúm, môi Bảo Cầm vẫn còn sưng, mặt lại phơn phớt hồng. Hai người họ vừa làm cái trò gì, chỉ có đại nương mắt mờ mới không nhìn ra. Thái tử cau mi lại, dường như mệt mỏi, người bên cạnh hắn liền hướng phía Lý Duy cười nói: “Chúng ta vừa ở xa tới, chẳng lẽ Lý huynh không mời chúng ta vào quý phủ nghỉ chân một lúc?” Lý Duy nhìn gã một cái, mở cổng nhà ra, “Điện hạ, Triệu đại nhân, thỉnh.”
Thân thể Bảo Cầm không khỏi run lên khe khẽ, Lý Duy đi bên cạnh cầm lấy tay hắn, chỉ cảm thấy lạnh ngắt như băng. Dẫn mọi người vào nhà chính của Lý gia xong, Lý Duy nói: “Để ta đi pha trà mời hai vị.” Thái tử lắc đầu, “Mấy việc cỏn con này kêu hạ nhân làm là được rồi.” Tiểu tư theo hầu thái tử lập tức ứng lời, rời khỏi gian nhà. Bảo Cầm nhìn tiểu tư bước ra ngoài, đang do dự không biết có nên đi theo dẫn đường hay không, lại nghe thái tử thản nhiên lên tiếng hỏi: “Vị này là nam thê Lý huynh mới lấy?” Bảo Cầm không dám thất lễ, vội vã quay về phía thái tử, Lý Duy đáp: “Bẩm điện hạ, không sai.” Nhất cử nhất động của Lý Duy sau khi hồi hương thái tử đều nắm rõ, cho nên cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Thái tử thoáng gật đầu, mặt lộ ý cười, “Quả thật lanh lợi khả ái.” Bảo Cầm đột nhiên rùng mình, vị thái tử này mỉm cười, sao lại khiến sống lưng người ta rét run? Rõ ràng đang nhìn hắn mà nói chuyện, nhưng trong đáy mắt không hề có bóng dáng của hắn a.
Lý Duy mở miệng hỏi: “Điện hạ, sao đột nhiên ngài lại tới Khúc Nam trấn?” Thái tử nhẹ gật đầu, “Có chút chuyện quan trọng.” Đúng lúc đó tiểu tư bưng trà tiến vào nhà chính, dâng cho mỗi người một chén, chỉ thiếu mất phần của Bảo Cầm. Dâng xong, y liền ra đứng cạnh Bảo Cầm. Thái tử đảo mắt qua phân phó, “Chúng ta có chuyện trọng yếu muốn bàn, ngươi ra ngoài đi.” Lời thốt ra khỏi miệng, nhưng lại không biết đang nói cho ai nghe. Bảo Cầm rất mất tự nhiên, khổ nỗi thái tử không phải người thường, hắn đâu dám tùy tiện nổi cáu, đành phải nhìn về phía Lý Duy mượn cớ: “Đồ đạc mang từ trên núi xuống còn chưa sắp xếp, ta đi thu dọn đây.” Nói rồi cũng không quản phản ứng của mọi người, nhanh chóng bước ra ngoài.
Bảo Cầm tới tây sương, tay siết lấy mành giường, trong lòng quả thực ấm ức. Dù thái tử thân phận cao quý, bất quá cũng chỉ là khách nhân, nào có cái đạo lý được phép đối xử với chủ nhà như vậy? Mà thôi, thái tử coi thường hắn cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao người hắn lấy là Lý Duy chứ không phải thái tử. Hơn nữa thái tử là bằng hữu của Lý Duy, hắn cũng nên vui vẻ đón tiếp mới phải. Bảo Cầm thở phào nhẹ nhõm, tâm tình dần dần chuyển biến tốt đẹp, còn về phần người kia, trực giác mách bảo hắn tránh càng xa càng tốt, nên căn bản không thèm nghĩ đến. Lòng vừa nghĩ thông, cái bụng lập tức kêu ầm ĩ, Bảo Cầm thầm than hẳn Lý Duy cũng đói không kém, khổ nỗi còn phải tiếp thượng khách. Hắn liền chạy tới trù phòng tiện thể chuẩn bị chút đồ ăn.
Mồi lửa đun nước, Bảo Cầm định nấu tạm một nồi cháo. Hạ thân của hắn sớm đã khô lại, vải vóc dính vào da thịt, bước đi rất khó chịu. Hắn ló đầu ra nhìn xung quanh một vòng, sau đó khẽ đóng cửa lại, đổ một chậu nước, ngồi xổm xuống tự mình rửa sạch. Mấy việc này rõ ràng phải kêu Lý Duy làm mới đúng, Bảo Cầm hừ một tiếng, nhớ tới lúc Lý Duy một bên đưa ngón tay vào huyệt khẩu dẫn thứ kia chảy ra, một bên ôn nhu hôn hắn, không nhịn được mặt mũi lại đỏ bừng. Hắn mặc quần, bưng chậu chuẩn bị mang đi đổ, đột nhiên cửa bị đẩy ra.
Bảo Cầm giật mình, đứng đờ tại chỗ, nhìn người nọ từng bước tiến đến gần, nét mặt kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, “Bảo Cầm! Thật không nghĩ lần này theo thái tử rời kinh, lại có thể gặp được ngươi!” Bảo Cầm chậm rãi nhìn người phía trước, dáng vẻ dung mạo so với năm ấy chẳng khác là bao, nhưng mi gian không còn mang theo nét vô ưu vô lự nữa. Hắn cười cười, “Triệu đại nhân, đã lâu không gặp. Rốt cuộc là đã bao lâu ni? Ước chừng cũng phải ba năm.”
Trên mặt người nọ ẩn ẩn bi thương, “Bảo Cầm, trước kia ngươi đâu có gọi ta như vậy. Ta biết, năm đó là ta có lỗi với ngươi. Nhưng ngươi là ân nhân của ta, nếu không có ngươi, ta nhất định đã không có ngày hôm nay.” Bảo Cầm lập tức gật đầu, “Ta hiểu, ngươi là muốn báo ân đi? Cũng đơn giản thôi, hồi ấy ngươi bán ta lấy hai mươi lạng bạc, hôm nay ngươi đưa ta ba mươi lạng là được rồi. Đường đường phò mã gia, từng này bạc cũng không có gì khó khăn chứ?” Triệu phò mã nghe xong lặng cả người, “Bảo Cầm, sao ngươi lại thành ra như thế…” “Như thế nào cơ? Ham tiền như thế sao?” Bảo Cầm nói liền một hơi, “Ngươi muốn cấp bạc thì cấp, không muốn ta cũng không bắt ép, không cần dài dòng.” Triệu phò mã liền nghiêm túc gật đầu, “Ta biết, ta sẽ cấp bạc cho ngươi. Thân khế của ngươi hẳn đang nằm trong tay Lý Duy, ta mua ngươi trở về.”
Bảo Cầm chỉ cảm thấy mắc ói, thiếu chút nữa là phun ra khỏi cổ họng. Hắn bị bán vào thanh lâu, ba năm ròng rã chịu đựng biết bao khổ cực, tất cả đều nhờ phúc người trước mắt ban tặng. Hận nhiều đến thế, oán sâu đến thế, nhiều năm như vậy tất cả đều đã sớm phai mờ. Vậy mà người này thực sự lợi hại, mới mở miệng thốt ra mấy câu đã khơi dậy thù mới hận cũ cất giấu nơi đáy lòng. Bảo Cầm hung dữ nói: “Ngươi tránh ra!” Triệu phò mã vội vàng kéo tay hắn, Bảo Cầm bưng chậu nước hồi lâu, cánh tay vốn đã mỏi nhừ, loạng choạng không vững hất toàn bộ nước trong chậu lên người gã.
Khuôn mặt Triệu phò mã đen xì, lấy khăn trong ngực ra chà chà lau lau. Bảo Cầm chợt nhớ ra chậu nước kia vừa dùng để làm gì, không khỏi buồn cười, hắn dùng hết sức bình sinh cố nén lại, biểu tình vô cùng quái dị, nhìn qua giống sắp khóc đến nơi. Lý Duy đột nhiên mở cửa đi ra, thấy tình cảnh trong trù phòng thì không khỏi sửng sốt. Triệu phò mã vô cùng xấu hổ, “Lý huynh, ta xin phép vắng mặt một lúc.” Bảo Cầm vội nhào vào lồng ngực Lý Duy, mặt chôn ở ngực y, hai vai không ngừng run run. Triệu phò mã quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, rồi oán hận bỏ đi.
“Bảo Cầm! Làm sao vậy?” Lý Duy không thèm để ý đến Triệu phò mã, lo lắng cúi đầu hỏi người trong lòng. Bảo Cầm ngẩng mặt lên, không nhịn nổi nữa cười ha ha. Lý Duy thở phào một hơi, dở khóc dở cười: “Ta còn tưởng gã khi dễ ngươi, ai nghĩ ngươi lại hất nước ướt cả người gã. Chuyện gì xảy ra vậy?” Bảo Cầm khó khăn ngừng lại, lắc đầu lia lịa, chỉ lo kể lại lần nữa, bản thân sẽ không dừng cười được, “Ta không cố tình hắt nước vào gã, là không cẩn thận thôi. Sao ngươi lại ra đây? Thái tử đâu rồi?” Lý Duy đáp: “Thái tử đang ở đông sương, nói muốn ngồi đó một chút, ta thì đói không chịu nổi nữa nên tới tìm ngươi.” Nói được một nửa, Lý Duy đột nhiên khịt khịt mũi, “Mùi gì vậy?” Bảo Cầm ai nha một tiếng, “Mải nói chuyện với tên bại hoại kia, quên mất đang nấu cháo!”
Hai người luống cuống tay chân cố cứu nồi cháo, đói đến nỗi bụng dính vô lưng nên ngang nhiên đứng luôn ở trù phòng mà ăn. Lý Duy hỏi: “Phò mã biết ngươi sao, gã chính là người nhà họ Triệu hôm trước ngươi kể với ta?” Bảo Cầm gật đầu, nhấm nháp một miếng dưa chuột, “Ừ, chính gã đó, khi ấy ta là tiểu tư theo bên người gã. Sau này Triệu gia sa sút, gã mang theo ta vào kinh đi thi. Đột nhiên nhà truyền đến tin dữ, dọc đường lại gặp phải cường đạo, trong người không còn xu nào, liền đem ta đi bán.” Lý Duy giật mình: “Hóa ra người làm chuyện đó là gã?” Bảo Cầm cười khổ, “Chuyện đã qua, không cần nhắc tới nữa. Nếu ta còn theo hầu, sau này gã đỗ đạt cưới công chúa, không chừng ta còn gánh tội lớn hơn.” Lý Duy ngẩn người, “Ngươi cùng với gã…” Bảo Cầm ngước lên, vành mắt hơi phiếm hồng, ” Ta và gã nếu là quan hệ chủ tớ bình thường thì không sao, chủ nhân mắc nạn, đương nhiên một tên nô tài như ta sẽ phải xui xẻo làm vật hi sinh. Ta khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, nghe gã dỗ ngon dỗ ngọt đều cho là thật, mãi đến một sáng nọ khi tỉnh dậy, phát hiện mình đã bị bán vào thanh lâu, tư vị lúc đó quả thật…”
Bảo Cầm rốt cuộc không nói tiếp được nữa, Lý Duy ôm hắn vào trong lồng ngực, ngón tay nhẹ nhàng xoa khóe mắt hắn. Hắn không khóc, chỉ là ánh mắt khiến người ta đau lòng. Lý Duy cúi đầu hôn lên mắt Bảo Cầm, “Loại người khốn nạn này không đáng để ngươi khổ sở.” Bảo Cầm ngẩng đầu nhìn Lý Duy, Lý Duy không nhịn được thở dài, “Làm sao bây giờ a? Ta vừa muốn đánh gã một trận lại vừa muốn cảm ơn gã, nếu gã không làm ra chuyện đốn mạt kia, ta sao có thể gặp được ngươi.”
Bảo Cầm còn đang ngớ người, tuy đã quỳ xuống nhưng đầu vẫn còn ngẩng lên, ánh mắt mờ mịt nhìn vị quý công tử trước mặt. A, hóa ra đó là thái tử sao? Không đúng! Hắn nhíu mày, nếu là thái tử sao lại chạy từ kinh thành xa xôi tới Khúc Nam trấn? Bảo Cầm cúi đầu che giấu biểu tình trên mặt, nhưng việc người kia đi theo thái tử, cũng không ngoài dự đoán.
Thái tử lãnh đạm nhìn hai người quỳ trên mặt đất, con mắt khẽ động, ra hiệu cho tiểu tư đỡ bọn họ dậy. “Lý huynh đa lễ rồi, bản vương lần này cải trang xuất hành, hai vị không cần câu nệ.” Lý Duy cùng Bảo Cầm đứng lên, thái tử cẩn thận quan sát cả hai, tóc tai dính vụn cỏ, y phục nhăn nhăn nhúm nhúm, môi Bảo Cầm vẫn còn sưng, mặt lại phơn phớt hồng. Hai người họ vừa làm cái trò gì, chỉ có đại nương mắt mờ mới không nhìn ra. Thái tử cau mi lại, dường như mệt mỏi, người bên cạnh hắn liền hướng phía Lý Duy cười nói: “Chúng ta vừa ở xa tới, chẳng lẽ Lý huynh không mời chúng ta vào quý phủ nghỉ chân một lúc?” Lý Duy nhìn gã một cái, mở cổng nhà ra, “Điện hạ, Triệu đại nhân, thỉnh.”
Thân thể Bảo Cầm không khỏi run lên khe khẽ, Lý Duy đi bên cạnh cầm lấy tay hắn, chỉ cảm thấy lạnh ngắt như băng. Dẫn mọi người vào nhà chính của Lý gia xong, Lý Duy nói: “Để ta đi pha trà mời hai vị.” Thái tử lắc đầu, “Mấy việc cỏn con này kêu hạ nhân làm là được rồi.” Tiểu tư theo hầu thái tử lập tức ứng lời, rời khỏi gian nhà. Bảo Cầm nhìn tiểu tư bước ra ngoài, đang do dự không biết có nên đi theo dẫn đường hay không, lại nghe thái tử thản nhiên lên tiếng hỏi: “Vị này là nam thê Lý huynh mới lấy?” Bảo Cầm không dám thất lễ, vội vã quay về phía thái tử, Lý Duy đáp: “Bẩm điện hạ, không sai.” Nhất cử nhất động của Lý Duy sau khi hồi hương thái tử đều nắm rõ, cho nên cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Thái tử thoáng gật đầu, mặt lộ ý cười, “Quả thật lanh lợi khả ái.” Bảo Cầm đột nhiên rùng mình, vị thái tử này mỉm cười, sao lại khiến sống lưng người ta rét run? Rõ ràng đang nhìn hắn mà nói chuyện, nhưng trong đáy mắt không hề có bóng dáng của hắn a.
Lý Duy mở miệng hỏi: “Điện hạ, sao đột nhiên ngài lại tới Khúc Nam trấn?” Thái tử nhẹ gật đầu, “Có chút chuyện quan trọng.” Đúng lúc đó tiểu tư bưng trà tiến vào nhà chính, dâng cho mỗi người một chén, chỉ thiếu mất phần của Bảo Cầm. Dâng xong, y liền ra đứng cạnh Bảo Cầm. Thái tử đảo mắt qua phân phó, “Chúng ta có chuyện trọng yếu muốn bàn, ngươi ra ngoài đi.” Lời thốt ra khỏi miệng, nhưng lại không biết đang nói cho ai nghe. Bảo Cầm rất mất tự nhiên, khổ nỗi thái tử không phải người thường, hắn đâu dám tùy tiện nổi cáu, đành phải nhìn về phía Lý Duy mượn cớ: “Đồ đạc mang từ trên núi xuống còn chưa sắp xếp, ta đi thu dọn đây.” Nói rồi cũng không quản phản ứng của mọi người, nhanh chóng bước ra ngoài.
Bảo Cầm tới tây sương, tay siết lấy mành giường, trong lòng quả thực ấm ức. Dù thái tử thân phận cao quý, bất quá cũng chỉ là khách nhân, nào có cái đạo lý được phép đối xử với chủ nhà như vậy? Mà thôi, thái tử coi thường hắn cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao người hắn lấy là Lý Duy chứ không phải thái tử. Hơn nữa thái tử là bằng hữu của Lý Duy, hắn cũng nên vui vẻ đón tiếp mới phải. Bảo Cầm thở phào nhẹ nhõm, tâm tình dần dần chuyển biến tốt đẹp, còn về phần người kia, trực giác mách bảo hắn tránh càng xa càng tốt, nên căn bản không thèm nghĩ đến. Lòng vừa nghĩ thông, cái bụng lập tức kêu ầm ĩ, Bảo Cầm thầm than hẳn Lý Duy cũng đói không kém, khổ nỗi còn phải tiếp thượng khách. Hắn liền chạy tới trù phòng tiện thể chuẩn bị chút đồ ăn.
Mồi lửa đun nước, Bảo Cầm định nấu tạm một nồi cháo. Hạ thân của hắn sớm đã khô lại, vải vóc dính vào da thịt, bước đi rất khó chịu. Hắn ló đầu ra nhìn xung quanh một vòng, sau đó khẽ đóng cửa lại, đổ một chậu nước, ngồi xổm xuống tự mình rửa sạch. Mấy việc này rõ ràng phải kêu Lý Duy làm mới đúng, Bảo Cầm hừ một tiếng, nhớ tới lúc Lý Duy một bên đưa ngón tay vào huyệt khẩu dẫn thứ kia chảy ra, một bên ôn nhu hôn hắn, không nhịn được mặt mũi lại đỏ bừng. Hắn mặc quần, bưng chậu chuẩn bị mang đi đổ, đột nhiên cửa bị đẩy ra.
Bảo Cầm giật mình, đứng đờ tại chỗ, nhìn người nọ từng bước tiến đến gần, nét mặt kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, “Bảo Cầm! Thật không nghĩ lần này theo thái tử rời kinh, lại có thể gặp được ngươi!” Bảo Cầm chậm rãi nhìn người phía trước, dáng vẻ dung mạo so với năm ấy chẳng khác là bao, nhưng mi gian không còn mang theo nét vô ưu vô lự nữa. Hắn cười cười, “Triệu đại nhân, đã lâu không gặp. Rốt cuộc là đã bao lâu ni? Ước chừng cũng phải ba năm.”
Trên mặt người nọ ẩn ẩn bi thương, “Bảo Cầm, trước kia ngươi đâu có gọi ta như vậy. Ta biết, năm đó là ta có lỗi với ngươi. Nhưng ngươi là ân nhân của ta, nếu không có ngươi, ta nhất định đã không có ngày hôm nay.” Bảo Cầm lập tức gật đầu, “Ta hiểu, ngươi là muốn báo ân đi? Cũng đơn giản thôi, hồi ấy ngươi bán ta lấy hai mươi lạng bạc, hôm nay ngươi đưa ta ba mươi lạng là được rồi. Đường đường phò mã gia, từng này bạc cũng không có gì khó khăn chứ?” Triệu phò mã nghe xong lặng cả người, “Bảo Cầm, sao ngươi lại thành ra như thế…” “Như thế nào cơ? Ham tiền như thế sao?” Bảo Cầm nói liền một hơi, “Ngươi muốn cấp bạc thì cấp, không muốn ta cũng không bắt ép, không cần dài dòng.” Triệu phò mã liền nghiêm túc gật đầu, “Ta biết, ta sẽ cấp bạc cho ngươi. Thân khế của ngươi hẳn đang nằm trong tay Lý Duy, ta mua ngươi trở về.”
Bảo Cầm chỉ cảm thấy mắc ói, thiếu chút nữa là phun ra khỏi cổ họng. Hắn bị bán vào thanh lâu, ba năm ròng rã chịu đựng biết bao khổ cực, tất cả đều nhờ phúc người trước mắt ban tặng. Hận nhiều đến thế, oán sâu đến thế, nhiều năm như vậy tất cả đều đã sớm phai mờ. Vậy mà người này thực sự lợi hại, mới mở miệng thốt ra mấy câu đã khơi dậy thù mới hận cũ cất giấu nơi đáy lòng. Bảo Cầm hung dữ nói: “Ngươi tránh ra!” Triệu phò mã vội vàng kéo tay hắn, Bảo Cầm bưng chậu nước hồi lâu, cánh tay vốn đã mỏi nhừ, loạng choạng không vững hất toàn bộ nước trong chậu lên người gã.
Khuôn mặt Triệu phò mã đen xì, lấy khăn trong ngực ra chà chà lau lau. Bảo Cầm chợt nhớ ra chậu nước kia vừa dùng để làm gì, không khỏi buồn cười, hắn dùng hết sức bình sinh cố nén lại, biểu tình vô cùng quái dị, nhìn qua giống sắp khóc đến nơi. Lý Duy đột nhiên mở cửa đi ra, thấy tình cảnh trong trù phòng thì không khỏi sửng sốt. Triệu phò mã vô cùng xấu hổ, “Lý huynh, ta xin phép vắng mặt một lúc.” Bảo Cầm vội nhào vào lồng ngực Lý Duy, mặt chôn ở ngực y, hai vai không ngừng run run. Triệu phò mã quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, rồi oán hận bỏ đi.
“Bảo Cầm! Làm sao vậy?” Lý Duy không thèm để ý đến Triệu phò mã, lo lắng cúi đầu hỏi người trong lòng. Bảo Cầm ngẩng mặt lên, không nhịn nổi nữa cười ha ha. Lý Duy thở phào một hơi, dở khóc dở cười: “Ta còn tưởng gã khi dễ ngươi, ai nghĩ ngươi lại hất nước ướt cả người gã. Chuyện gì xảy ra vậy?” Bảo Cầm khó khăn ngừng lại, lắc đầu lia lịa, chỉ lo kể lại lần nữa, bản thân sẽ không dừng cười được, “Ta không cố tình hắt nước vào gã, là không cẩn thận thôi. Sao ngươi lại ra đây? Thái tử đâu rồi?” Lý Duy đáp: “Thái tử đang ở đông sương, nói muốn ngồi đó một chút, ta thì đói không chịu nổi nữa nên tới tìm ngươi.” Nói được một nửa, Lý Duy đột nhiên khịt khịt mũi, “Mùi gì vậy?” Bảo Cầm ai nha một tiếng, “Mải nói chuyện với tên bại hoại kia, quên mất đang nấu cháo!”
Hai người luống cuống tay chân cố cứu nồi cháo, đói đến nỗi bụng dính vô lưng nên ngang nhiên đứng luôn ở trù phòng mà ăn. Lý Duy hỏi: “Phò mã biết ngươi sao, gã chính là người nhà họ Triệu hôm trước ngươi kể với ta?” Bảo Cầm gật đầu, nhấm nháp một miếng dưa chuột, “Ừ, chính gã đó, khi ấy ta là tiểu tư theo bên người gã. Sau này Triệu gia sa sút, gã mang theo ta vào kinh đi thi. Đột nhiên nhà truyền đến tin dữ, dọc đường lại gặp phải cường đạo, trong người không còn xu nào, liền đem ta đi bán.” Lý Duy giật mình: “Hóa ra người làm chuyện đó là gã?” Bảo Cầm cười khổ, “Chuyện đã qua, không cần nhắc tới nữa. Nếu ta còn theo hầu, sau này gã đỗ đạt cưới công chúa, không chừng ta còn gánh tội lớn hơn.” Lý Duy ngẩn người, “Ngươi cùng với gã…” Bảo Cầm ngước lên, vành mắt hơi phiếm hồng, ” Ta và gã nếu là quan hệ chủ tớ bình thường thì không sao, chủ nhân mắc nạn, đương nhiên một tên nô tài như ta sẽ phải xui xẻo làm vật hi sinh. Ta khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, nghe gã dỗ ngon dỗ ngọt đều cho là thật, mãi đến một sáng nọ khi tỉnh dậy, phát hiện mình đã bị bán vào thanh lâu, tư vị lúc đó quả thật…”
Bảo Cầm rốt cuộc không nói tiếp được nữa, Lý Duy ôm hắn vào trong lồng ngực, ngón tay nhẹ nhàng xoa khóe mắt hắn. Hắn không khóc, chỉ là ánh mắt khiến người ta đau lòng. Lý Duy cúi đầu hôn lên mắt Bảo Cầm, “Loại người khốn nạn này không đáng để ngươi khổ sở.” Bảo Cầm ngẩng đầu nhìn Lý Duy, Lý Duy không nhịn được thở dài, “Làm sao bây giờ a? Ta vừa muốn đánh gã một trận lại vừa muốn cảm ơn gã, nếu gã không làm ra chuyện đốn mạt kia, ta sao có thể gặp được ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook