Mãi Mãi Cưng Chiều Em
-
Chương 87: Lật ngược tình thế
Đám người của Lâm Quân nhìn Âu Thần như nhìn thấy quỷ, sau đó vào lúc mà bọn họ chưa kịp phản ứng, anh đã ra tay giải quyết hết tất cả. Mười mấy người thi nhau ngã xuống rầm rầm, trên đầu đều bị đạn bắn trúng, trước khi chết, ánh mắt bọn họ mở lớn không thể tin.
Âu Thần không trực tiếp trả lời Lâm Quân, sâu trong đôi mắt là khí thế vương giả khó kiềm nén được. Ngay lúc này, anh mới chân chính là người được mệnh danh "Vua của thế giới ngầm".
Ám vệ nhận được tín hiệu từ anh, cũng đồng loạt phản công, động tác tàn bạo cứ giết hết một người rồi lại một người trong đám sát thủ mà Lâm Quân mời tới. Ngay cả hai người trợ lý đứng sau Lâm Quân cũng bị thương, chật vật chống đỡ.
Nam Cung Hạ vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, không có vẻ gì là ngạc nhiên tựa như đã biết trước được điều này. Nhưng Tần Vân Ngọc thì không giống vậy, bà ta kinh ngạc há hốc mồm, run run chỉ tay vào Âu Thần.
"Không thể nào, hắn ta sao có thể còn sống?!!!"
Nam Cung Hạ lạnh lùng liếc Tần Vân Ngọc, "Không lẽ bà muốn nó chết?"
Tần Vân Ngọc rất muốn nói có nhưng dưới vẻ mặt khủng bố dọa người của Nam Cung Hạ bà ta lặng lẽ nuốt những lời muốn nói xuống, lặng lẽ đứng một bên.
Trong đại sảnh hiện tại là một cảnh máu me ghê người, thi thể nằm khắp nơi trên nền nhà.
Âu Thần không hề để ý đến điều này, anh chỉ mỉm cười không nói, đôi chân thong thả bước đến bên cạnh Mẫn Nguyệt.
Cô hạ khẩu súng trên tay xuống, tự mình lấy khăn ra lau vết máu dính trên mặt anh. Nhìn thấy động tác thân mật giữa hai người, giờ phút này Lâm Quân còn gì không hiểu nữa.
"Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô dám phản bội tôi?"
Mẫn Nguyệt đưa cái khăn đã dính máu cho ám vệ đứng sau lưng mình, ám vệ không nói một lời hai tay nhận lấy, sau đó lùi về sau.
"Lời này ông nói sai rồi, tôi chưa bao giờ là người của ông thì sao lại gọi là phản bội?"
"Cô!"
"Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô quên rằng người của tôi còn đang ở bên ngoài sao, cô dám làm vậy tôi sẽ khiến cô chết không toàn thây!"
Trong ánh mắt Âu Thần lóe lên tia sáng lạnh, nếu không phải Mẫn Nguyệt kéo tay anh thì anh đã sớm làm cho ông ta không thể mở miệng được rồi.
"Ông đang nói đám người vô dụng kia của ông đấy à, quả thật đúng là vô dụng, đánh chưa được vài giây thì đã quỳ rồi."
Tiếng đàn ông từ ngoài cửa truyền vào, thân ảnh của Vũ Á dần xuất hiện, sau lưng anh còn có Vũ Hiên, Vũ Trạch, Vũ Điềm Điềm mà một số người khác. Trên người bọn họ dính đầy máu, còn mang theo sát khí chưa phai hết, bước chân họ nhẹ nhàng đạp lên sàn nhà, nhưng lại giống như đạp thẳng trái tim của Lâm Quân, khiến ông ta run sợ không ngừng.
Đoàn người đi đến trước mặt Âu Thần liền dừng lại, sau đó đồng loạt cúi đầu.
"Lão đại, hơn 450 người bao vây bên ngoài đã bị xử lý. Đa số đều bị giết hết, số còn lại đã bị bắt sống, tất cả đều chờ lệnh của lão đại."
Nam Cung Âu Thần gật đầu, "Rất tốt! Dựa theo quy luật của Nam Cung gia đối với kẻ phản bội thì biết nên làm thế nào rồi chứ?"
"Vâng, lão đại!"
Vũ Hiên giơ tay, một số thuộc hạ liền nhận lệnh đi ra trừ khử những người còn lại. Không cần hỏi cũng biết, kết cục của đám người kia nhất định rất thê thảm.
Hai mắt Lâm Quân đỏ lên, một bộ dáng điên cuồng. "Tại sao các người lại ở đây? Không phải là đã bị điều đi đến châu Âu rồi sao?" Chính là vì dựa vào việc tứ đại đường chủ không có ở đây nên ông ta mới dám tấn công Lưu Ly Bảo.
Khuôn mặt hồ ly của Vũ Á cười rộ lên, không có ý tốt nói: "Xem ra tin tức của ông chậm chạp nhỉ, ông không biết là chúng tôi đã về từ hai ngày trước sau, hơn nữa người đi châu Âu vốn chỉ có một mình tôi thôi."
Khóe miệng những người khác giật giật, không hổ là hồ ly Vũ Á, độc miệng thật!
Lâm Quân nghe xong theo bản năng nhìn Mẫn Nguyệt, thấy nụ cười không rõ ý vị của cô thì đã hiểu tất cả.
Lâm Quân tức giận muổn nổ phổi, ông ta không thể tin được kết quả kế hoạch hoàn mỹ của mình vậy mà vì vở kịch của bọn họ mà bị phá hủy. Thì ra những gì ông ta làm nãy giờ chỉ là vô ích, giấc mộng bao nhiêu năm của ông ta cứ thế mà tan vỡ.
Lâm Quân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không phải, ông ta vẫn còn con át chủ bài, với lực lượng kia thì Nam Cung Âu Thần nhất định không chống đỡ nổi.
"Nam Cung Âu Thần dù bây giờ mày còn sống thì đã sao, lát nữa thì mày cũng phải chết thôi. Chờ người của tao ra tay thì toàn bộ Nam Cung gia sẽ bị san bằng."
"Người của ông? Ông nói đám sát thủ nằm trên bảng xếp hạng đó sao? Thật đáng tiếc, bọn họ đều bị tôi giải quyết hết rồi." Mẫn Nguyệt dựa vào người Âu Thần, giảo hoạt cười một tiếng.
Lâm Quân kinh hãi hét lớn "Không thể nào!"
Một tay Âu Thần đỡ lấy eo cô, lo sợ cô ngã, hai mắt dịu dàng khóa chặt hình bóng của cô. Thấy vẻ mặt giảo hoạt của cô, trong lòng anh như có lông tơ quất nhẹ qua, vô cùng mềm mại. Bàn tay anh cũng không rảnh rỗi, gãi nhẹ eo cô. Mẫn Nguyệt nhanh chóng đè cái tay không an phận đó lại, trừng mắt nhìn anh. Trong tình huống này anh vậy mà còn có tâm tư đùa giỡn cô được.
Mẫn Nguyệt đứng thẳng người, hai tay vỗ nhẹ một cái. Tiêu Anh Kỳ cùng Hàn Viên Viên, An Triết Hàn, Lâm An Nhiên lần lượt bước vào.
Tiêu Anh Kỳ dẫn đầu đám người, đưa một loạt thẻ bài cùng với nhẫn cho cô. Những thứ này đều là đặc điểm nhận biết của từng sát thủ, mỗi sát thủ khi ở trong tổ chức sát thủ nào đó thì cũng đều có một ký hiệu riêng thuộc về tổ chức đó cũng như thể hiện thân phận của mình. Địa vị càng cao thì ký hiệu cũng càng đặc biệt, khiến người ta vừa nhìn qua đã biết.
Cô cầm lên một thẻ bài lắc lắc, "Có thể khiến cho sát thủ từ hạng chín đến hạng hai mươi đứng trên bảng xếp hạng sát thủ làm việc cho ông, đúng là khiến tôi bất ngờ đó. À còn cả người ở vị trí thứ năm và thứ sáu nữa."
Người được nêu tên trên bảng sát thủ đều là những cao thủ, bọn họ có thể không cùng nằm trong một tổ chức, nhưng đều dựa trên thực lực để xếp hạng. Người bình thường muốn mời một trong những người đó thì cũng rất là khó rồi, Lâm Quân lại còn mời cả mười mấy người, đúng là không thể coi thường.
"Thủ lĩnh, tất cả bọn họ đều đã bị bắt lại, đang chờ xử lý. Nhưng chỉ bắt được 11 người, vẫn còn sát thủ đứng thứ năm và thứ sáu."
"Thứ năm và thứ sáu a......" Ánh mắt như lưu ly của cô chuyển đến hai người đứng sau lưng Lâm Quân khẽ cười một tiếng.
"Bây giờ vẫn còn chưa chịu lộ ra sao?"
Cô vừa dứt lời thì thẻ bài trong tay lập tức phóng tới chỗ hai người kia. Bọn họ nhanh chóng lách mình, suýt chút nữa đã bị cô đánh trúng.
"Hừ, nếu đã bị cô vạch trần rồi thì không cần che giấu nữa." Hai người bọn họ đồng loạt lột mặt nạ da người ra, sau đó xông tới chỗ Mẫn Nguyệt.
Cô cười lạnh, không nhanh không chậm đối phó hai người đó. Âu Thần khoanh tay đứng tại chỗ, tuyệt đối không có ý muốn xen vào cuộc chiến của cô. Với hai người sát thủ này thì không thể nào có khả năng tổn thương bảo bối, xem như cho cô vui đùa với bọn họ một chút vậy.
Tay Mẫn Nguyệt vừa đúng lúc chặn được nắm đắm của một người vung tới, sau đó chân cũng đồng thời đá vào người kia. Cô lộn người một vòng, thuận tiện đẩy hai người kia vào nhau. Cúi người, quét chân, vung cú đấm, một loạt động tác được cô thực hiện vô cùng lưu loát. Không khí xung quanh dần căng thẳng, thể hiện cuộc chiến đã đến cao trào.
Hai người sát thủ kia vốn cho rằng cô chỉ đơn giản là một cô gái, nên không đề phòng nhiều, còn nghĩ cuộc chiến sẽ nhanh chóng kết thúc. Nhưng không ngờ bọn họ đã khinh địch, còn đánh giá rất sai về cô, bây giờ bọn họ hối hận vô cùng.
Trong mắt hai người thoáng lóe lên tia tàn nhẫn, từ trên người lặng lẽ lấy ra ám khí, định lợi dụng thời cơ hại cô.
Khí thế xung quanh Âu Thần bỗng nhiên thay đổi, hai mắt ẩn chứa sóng ngầm cuồn cuộn. Dám ám hại bảo bối, muốn chết!
Mẫn Nguyệt đương nhiên cũng nhận ra chuyện này, khi ám khí phóng tới cô chỉ khinh thường liếc mắt. Thân hình hơi chuyển, cổ tay động một cái liền tránh được ám khí đó.
"Chơi ám khí à? Tưởng trò này chỉ có các người biết thôi sao, hãy xem bột phấn độc nè!" Mẫn Nguyệt vừa nói vừa lấy một thứ từ trong người ra ném về phía bọn họ.
Bọn sát thủ tưởng đâu là cô muốn ném ám khí gì đó rất lợi hại nên liền lùi lại, lấy tay che mắt và mũi. Nhưng kết quả bọn họ đợi hồi lâu cũng không thấy gì, mở mắt ra thấy xung quanh hoàn toàn bình thường thì đã biết bị Mẫn Nguyệt lừa.
Lợi dụng khoảnh khắc hai người kia còn đang kinh ngạc, thân hình cô phóng tới, lướt qua người họ, vững vàng đứng ở một chỗ, mà trên tay cô là một con dao nhỏ dính máu.
"Tôi nói vậy mà các người cũng tin sao, ngu ngốc!"
Hai sát thủ đó vốn còn chưa hiểu chuyện gì sau đó chỉ thấy cả người đau xót tột cùng, nhìn xuống dưới, thấy tay mình đang chảy máu không ngừng. Bọn họ cư nhiên đã bị cắt đứt gân tay!
"A!" Bọn họ đau khổ ôm cánh tay lăn lộn trên đất, nỗi đau bị trực tiếp cắt đứt gân tay này không ai hiểu nổi.
Mẫn Nguyệt xoay người thả hai chiếc nhẫn xuống đất, mà chủ nhân của nó chính là hai người sát thủ đang nằm lăn lộn kia. Chiếc nhẫn chính là thể hiện thân phận của bọn họ, là niềm kiêu hãnh của bọn họ, cứ như vậy mà bị cô ném trên đất.
Lâm Quân nhìn chằm chằm sự việc diễn ra, miệng lắp bắp: "Cô, làm sao có thể..... Bọn họ rõ ràng là....."
"Rõ ràng là sát thủ cấp cao trên bảng xếp hạng đúng không. Nhưng mà ông chưa từng nghe câu nói núi cao còn có núi cao hơn sao?"
Lâm Quân sững người, ông vốn định dùng những người này để giết Nam Cung Âu Thần. Nhưng vì hắn ta trúng độc nên vẫn chưa có dịp dùng tới.
Nam Cung Âu Thần tuyệt đối không có khả năng biết về con át chủ bài này của ông, cho dù có biết thì chỉ với thực lực của tứ đại đường chủ không thôi thì không đủ đối phó những người kia. Vậy thì là ai đã ra tay giúp Nam Cung gia? Còn những người lạ mặt vừa xuất hiện này, ông ta nhớ hình như lúc nãy người đàn ông kia gọi Nam Cung Mẫn Nguyệt là thủ lĩnh.....
"Cô rốt cuộc có thân phận gì?"
Mẫn Nguyệt nở nụ cười rạng rỡ, dường như rất hài lòng với câu hỏi này của ông. Cô lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn được khắc hình chim ưng vô cùng tinh xảo nhẹ nhàng đeo lên tay mình. Cô giơ bàn tay đeo nhẫn lên, "Đến bây giờ ông vẫn không biết tôi là ai sao?"
Lâm Quân chưa kịp hiểu ý của cô là gì thì hai người nằm trên đất đã la lên.
"Queen, cô chính là Queen, thủ lĩnh của J, chuyện này làm sao có thể!"
Mẫn Nguyệt cong môi cười, "Tại sao lại không thể?"
Lâm Quân trố mắt, hoàn toàn không thể tiếp nhận tin tức này.
"Cô có bằng chứng gì để chứng minh cô thật sự là Queen, lỡ như chiếc nhẫn đó là giả thì sao?"
"Tại sao tôi cần có bằng chứng để chứng minh thân phận của mình chứ? Tôi không có bất kỳ lý do nào để lừa ông, ông muốn tin cũng được, không tin cũng được."
Người đối diện nghẹn họng, đúng là không cần thiết. Hơn nữa cuộc chiến vừa rồi đã chứng minh tất cả. Trên thế giới này không có bao nhiêu người có thể đồng thời đánh bại cả hai người sát thủ đứng hạng năm và sáu. Trừ phi cô là người đứng đầu bảng xếp hạng, nữ hoàng của giới sát thủ!
Lâm Quân tức giận phun ra một búng máu, bây giờ thì ra ông ta đã hiểu tại sao lúc ông ta đến tìm tổ chức J thì bọn họ lại cự tuyệt với yêu cầu của ông ta. Không ngờ Nam Cung Mẫn Nguyệt lại là thủ lĩnh của J, bản thân cô ta đúng là giấu rất kĩ a!
Mẫn Nguyệt che miệng châm chọc, "Chậc, chậc, ông có biết tại sao ông lại lộ ra nhanh như vậy không? Đơn giản vì ông đã tìm đến J, ông lại nhờ người trong tổ chức của tôi đến giết tôi sao? Đúng là lão già ngu ngốc!"
Lâm Quân càng ho khan kịch liệt hơn nữa, máu chảy không ngừng.
Mọi người "......" Quả nhiên là tiểu ác ma, trình độ độc miệng này còn hơn cả con hồ ly Vũ Á kia nữa.
Lâm Quân ho xong thì vẻ mặt vô cùng phẫn hận, hung ác nhìn về phía Mẫn Nguyệt và Âu Thần.
"Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô quên là Nam Cung gia đã đối xử như thế nào với ba mẹ cô sao? Bây giờ cô giúp họ, không sợ sau này phải hối hận à?"
Không nói đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến Mẫn Nguyệt liền tức giận, ý cười trên mặt cũng mất hết.
"Cái chết của mẹ tôi như thế nào, cái này không phải ông là người rõ nhất sao? Lâm Quân, ông nghĩ tôi ngu ngốc đến nỗi tin tưởng lời nói của ông vô điều kiện?"
Biểu cảm của Lâm Quân thoáng chột dạ, sắc mặt trắng bệch.
"Cô.....cô đang nói gì vậy!?"
Lần này không đợi Mẫn Nguyệt trả lời mà Nam Cung Hạ đã tự mình nói trước.
"Lâm Quân, đừng tưởng tôi không biết năm đó ông đã làm ra chuyện gì. Tin tức Khuynh Thành quay về Nam Cung gia không có bao nhiêu người biết, vậy mà chỉ ngay trong ngày hôm sau thì con bé đã bị kẻ thù tìm tới. Trong chuyện này nhất định có kẻ đã để lộ thông tin của Khuynh Thành ra, mà ngày con bé trở về, thật trùng hợp là ông cũng ở Nam Cung gia. Từ lúc đó tôi vốn đã bắt đầu nghi ngờ ông, nhưng mà không có chứng cứ, hơn nữa ba tôi vì chuyện của Khuynh Thành mà lâm bệnh nên không muốn ai nhắc lại chuyện đó. Bây giờ ông lại đi nói mọi chuyện cho Mẫn Nguyệt, còn đổ oan là tôi hại chết Khuynh Thành. Bản lĩnh đổi trắng thay đen này của ông đúng là khiến tôi phải bái phục. Chỉ là ông lại giúp tôi chứng minh được một điều, quả nhiên chuyện của Khuynh Thành năm đó, ông có liên quan rất lớn. Lâm Quân, hôm nay tôi sẽ bắt ông phải trả giá cho cái chết của Khuynh Thành!"
Lâm Quân run rẩy đứng dậy, cười như điên dại. "Ha, thì ra ông đã biết hết tất cả rồi sao, dù đã biết rồi thì sao chứ, ông cũng không thể giết được tôi. Nam Cung Hạ, ông cũng chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi. Ông và Nam Cung Khuynh Thành đều là con của hắn ta, nên cả hai người đều phải chết, phải chết!"
Âu Thần không trực tiếp trả lời Lâm Quân, sâu trong đôi mắt là khí thế vương giả khó kiềm nén được. Ngay lúc này, anh mới chân chính là người được mệnh danh "Vua của thế giới ngầm".
Ám vệ nhận được tín hiệu từ anh, cũng đồng loạt phản công, động tác tàn bạo cứ giết hết một người rồi lại một người trong đám sát thủ mà Lâm Quân mời tới. Ngay cả hai người trợ lý đứng sau Lâm Quân cũng bị thương, chật vật chống đỡ.
Nam Cung Hạ vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, không có vẻ gì là ngạc nhiên tựa như đã biết trước được điều này. Nhưng Tần Vân Ngọc thì không giống vậy, bà ta kinh ngạc há hốc mồm, run run chỉ tay vào Âu Thần.
"Không thể nào, hắn ta sao có thể còn sống?!!!"
Nam Cung Hạ lạnh lùng liếc Tần Vân Ngọc, "Không lẽ bà muốn nó chết?"
Tần Vân Ngọc rất muốn nói có nhưng dưới vẻ mặt khủng bố dọa người của Nam Cung Hạ bà ta lặng lẽ nuốt những lời muốn nói xuống, lặng lẽ đứng một bên.
Trong đại sảnh hiện tại là một cảnh máu me ghê người, thi thể nằm khắp nơi trên nền nhà.
Âu Thần không hề để ý đến điều này, anh chỉ mỉm cười không nói, đôi chân thong thả bước đến bên cạnh Mẫn Nguyệt.
Cô hạ khẩu súng trên tay xuống, tự mình lấy khăn ra lau vết máu dính trên mặt anh. Nhìn thấy động tác thân mật giữa hai người, giờ phút này Lâm Quân còn gì không hiểu nữa.
"Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô dám phản bội tôi?"
Mẫn Nguyệt đưa cái khăn đã dính máu cho ám vệ đứng sau lưng mình, ám vệ không nói một lời hai tay nhận lấy, sau đó lùi về sau.
"Lời này ông nói sai rồi, tôi chưa bao giờ là người của ông thì sao lại gọi là phản bội?"
"Cô!"
"Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô quên rằng người của tôi còn đang ở bên ngoài sao, cô dám làm vậy tôi sẽ khiến cô chết không toàn thây!"
Trong ánh mắt Âu Thần lóe lên tia sáng lạnh, nếu không phải Mẫn Nguyệt kéo tay anh thì anh đã sớm làm cho ông ta không thể mở miệng được rồi.
"Ông đang nói đám người vô dụng kia của ông đấy à, quả thật đúng là vô dụng, đánh chưa được vài giây thì đã quỳ rồi."
Tiếng đàn ông từ ngoài cửa truyền vào, thân ảnh của Vũ Á dần xuất hiện, sau lưng anh còn có Vũ Hiên, Vũ Trạch, Vũ Điềm Điềm mà một số người khác. Trên người bọn họ dính đầy máu, còn mang theo sát khí chưa phai hết, bước chân họ nhẹ nhàng đạp lên sàn nhà, nhưng lại giống như đạp thẳng trái tim của Lâm Quân, khiến ông ta run sợ không ngừng.
Đoàn người đi đến trước mặt Âu Thần liền dừng lại, sau đó đồng loạt cúi đầu.
"Lão đại, hơn 450 người bao vây bên ngoài đã bị xử lý. Đa số đều bị giết hết, số còn lại đã bị bắt sống, tất cả đều chờ lệnh của lão đại."
Nam Cung Âu Thần gật đầu, "Rất tốt! Dựa theo quy luật của Nam Cung gia đối với kẻ phản bội thì biết nên làm thế nào rồi chứ?"
"Vâng, lão đại!"
Vũ Hiên giơ tay, một số thuộc hạ liền nhận lệnh đi ra trừ khử những người còn lại. Không cần hỏi cũng biết, kết cục của đám người kia nhất định rất thê thảm.
Hai mắt Lâm Quân đỏ lên, một bộ dáng điên cuồng. "Tại sao các người lại ở đây? Không phải là đã bị điều đi đến châu Âu rồi sao?" Chính là vì dựa vào việc tứ đại đường chủ không có ở đây nên ông ta mới dám tấn công Lưu Ly Bảo.
Khuôn mặt hồ ly của Vũ Á cười rộ lên, không có ý tốt nói: "Xem ra tin tức của ông chậm chạp nhỉ, ông không biết là chúng tôi đã về từ hai ngày trước sau, hơn nữa người đi châu Âu vốn chỉ có một mình tôi thôi."
Khóe miệng những người khác giật giật, không hổ là hồ ly Vũ Á, độc miệng thật!
Lâm Quân nghe xong theo bản năng nhìn Mẫn Nguyệt, thấy nụ cười không rõ ý vị của cô thì đã hiểu tất cả.
Lâm Quân tức giận muổn nổ phổi, ông ta không thể tin được kết quả kế hoạch hoàn mỹ của mình vậy mà vì vở kịch của bọn họ mà bị phá hủy. Thì ra những gì ông ta làm nãy giờ chỉ là vô ích, giấc mộng bao nhiêu năm của ông ta cứ thế mà tan vỡ.
Lâm Quân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không phải, ông ta vẫn còn con át chủ bài, với lực lượng kia thì Nam Cung Âu Thần nhất định không chống đỡ nổi.
"Nam Cung Âu Thần dù bây giờ mày còn sống thì đã sao, lát nữa thì mày cũng phải chết thôi. Chờ người của tao ra tay thì toàn bộ Nam Cung gia sẽ bị san bằng."
"Người của ông? Ông nói đám sát thủ nằm trên bảng xếp hạng đó sao? Thật đáng tiếc, bọn họ đều bị tôi giải quyết hết rồi." Mẫn Nguyệt dựa vào người Âu Thần, giảo hoạt cười một tiếng.
Lâm Quân kinh hãi hét lớn "Không thể nào!"
Một tay Âu Thần đỡ lấy eo cô, lo sợ cô ngã, hai mắt dịu dàng khóa chặt hình bóng của cô. Thấy vẻ mặt giảo hoạt của cô, trong lòng anh như có lông tơ quất nhẹ qua, vô cùng mềm mại. Bàn tay anh cũng không rảnh rỗi, gãi nhẹ eo cô. Mẫn Nguyệt nhanh chóng đè cái tay không an phận đó lại, trừng mắt nhìn anh. Trong tình huống này anh vậy mà còn có tâm tư đùa giỡn cô được.
Mẫn Nguyệt đứng thẳng người, hai tay vỗ nhẹ một cái. Tiêu Anh Kỳ cùng Hàn Viên Viên, An Triết Hàn, Lâm An Nhiên lần lượt bước vào.
Tiêu Anh Kỳ dẫn đầu đám người, đưa một loạt thẻ bài cùng với nhẫn cho cô. Những thứ này đều là đặc điểm nhận biết của từng sát thủ, mỗi sát thủ khi ở trong tổ chức sát thủ nào đó thì cũng đều có một ký hiệu riêng thuộc về tổ chức đó cũng như thể hiện thân phận của mình. Địa vị càng cao thì ký hiệu cũng càng đặc biệt, khiến người ta vừa nhìn qua đã biết.
Cô cầm lên một thẻ bài lắc lắc, "Có thể khiến cho sát thủ từ hạng chín đến hạng hai mươi đứng trên bảng xếp hạng sát thủ làm việc cho ông, đúng là khiến tôi bất ngờ đó. À còn cả người ở vị trí thứ năm và thứ sáu nữa."
Người được nêu tên trên bảng sát thủ đều là những cao thủ, bọn họ có thể không cùng nằm trong một tổ chức, nhưng đều dựa trên thực lực để xếp hạng. Người bình thường muốn mời một trong những người đó thì cũng rất là khó rồi, Lâm Quân lại còn mời cả mười mấy người, đúng là không thể coi thường.
"Thủ lĩnh, tất cả bọn họ đều đã bị bắt lại, đang chờ xử lý. Nhưng chỉ bắt được 11 người, vẫn còn sát thủ đứng thứ năm và thứ sáu."
"Thứ năm và thứ sáu a......" Ánh mắt như lưu ly của cô chuyển đến hai người đứng sau lưng Lâm Quân khẽ cười một tiếng.
"Bây giờ vẫn còn chưa chịu lộ ra sao?"
Cô vừa dứt lời thì thẻ bài trong tay lập tức phóng tới chỗ hai người kia. Bọn họ nhanh chóng lách mình, suýt chút nữa đã bị cô đánh trúng.
"Hừ, nếu đã bị cô vạch trần rồi thì không cần che giấu nữa." Hai người bọn họ đồng loạt lột mặt nạ da người ra, sau đó xông tới chỗ Mẫn Nguyệt.
Cô cười lạnh, không nhanh không chậm đối phó hai người đó. Âu Thần khoanh tay đứng tại chỗ, tuyệt đối không có ý muốn xen vào cuộc chiến của cô. Với hai người sát thủ này thì không thể nào có khả năng tổn thương bảo bối, xem như cho cô vui đùa với bọn họ một chút vậy.
Tay Mẫn Nguyệt vừa đúng lúc chặn được nắm đắm của một người vung tới, sau đó chân cũng đồng thời đá vào người kia. Cô lộn người một vòng, thuận tiện đẩy hai người kia vào nhau. Cúi người, quét chân, vung cú đấm, một loạt động tác được cô thực hiện vô cùng lưu loát. Không khí xung quanh dần căng thẳng, thể hiện cuộc chiến đã đến cao trào.
Hai người sát thủ kia vốn cho rằng cô chỉ đơn giản là một cô gái, nên không đề phòng nhiều, còn nghĩ cuộc chiến sẽ nhanh chóng kết thúc. Nhưng không ngờ bọn họ đã khinh địch, còn đánh giá rất sai về cô, bây giờ bọn họ hối hận vô cùng.
Trong mắt hai người thoáng lóe lên tia tàn nhẫn, từ trên người lặng lẽ lấy ra ám khí, định lợi dụng thời cơ hại cô.
Khí thế xung quanh Âu Thần bỗng nhiên thay đổi, hai mắt ẩn chứa sóng ngầm cuồn cuộn. Dám ám hại bảo bối, muốn chết!
Mẫn Nguyệt đương nhiên cũng nhận ra chuyện này, khi ám khí phóng tới cô chỉ khinh thường liếc mắt. Thân hình hơi chuyển, cổ tay động một cái liền tránh được ám khí đó.
"Chơi ám khí à? Tưởng trò này chỉ có các người biết thôi sao, hãy xem bột phấn độc nè!" Mẫn Nguyệt vừa nói vừa lấy một thứ từ trong người ra ném về phía bọn họ.
Bọn sát thủ tưởng đâu là cô muốn ném ám khí gì đó rất lợi hại nên liền lùi lại, lấy tay che mắt và mũi. Nhưng kết quả bọn họ đợi hồi lâu cũng không thấy gì, mở mắt ra thấy xung quanh hoàn toàn bình thường thì đã biết bị Mẫn Nguyệt lừa.
Lợi dụng khoảnh khắc hai người kia còn đang kinh ngạc, thân hình cô phóng tới, lướt qua người họ, vững vàng đứng ở một chỗ, mà trên tay cô là một con dao nhỏ dính máu.
"Tôi nói vậy mà các người cũng tin sao, ngu ngốc!"
Hai sát thủ đó vốn còn chưa hiểu chuyện gì sau đó chỉ thấy cả người đau xót tột cùng, nhìn xuống dưới, thấy tay mình đang chảy máu không ngừng. Bọn họ cư nhiên đã bị cắt đứt gân tay!
"A!" Bọn họ đau khổ ôm cánh tay lăn lộn trên đất, nỗi đau bị trực tiếp cắt đứt gân tay này không ai hiểu nổi.
Mẫn Nguyệt xoay người thả hai chiếc nhẫn xuống đất, mà chủ nhân của nó chính là hai người sát thủ đang nằm lăn lộn kia. Chiếc nhẫn chính là thể hiện thân phận của bọn họ, là niềm kiêu hãnh của bọn họ, cứ như vậy mà bị cô ném trên đất.
Lâm Quân nhìn chằm chằm sự việc diễn ra, miệng lắp bắp: "Cô, làm sao có thể..... Bọn họ rõ ràng là....."
"Rõ ràng là sát thủ cấp cao trên bảng xếp hạng đúng không. Nhưng mà ông chưa từng nghe câu nói núi cao còn có núi cao hơn sao?"
Lâm Quân sững người, ông vốn định dùng những người này để giết Nam Cung Âu Thần. Nhưng vì hắn ta trúng độc nên vẫn chưa có dịp dùng tới.
Nam Cung Âu Thần tuyệt đối không có khả năng biết về con át chủ bài này của ông, cho dù có biết thì chỉ với thực lực của tứ đại đường chủ không thôi thì không đủ đối phó những người kia. Vậy thì là ai đã ra tay giúp Nam Cung gia? Còn những người lạ mặt vừa xuất hiện này, ông ta nhớ hình như lúc nãy người đàn ông kia gọi Nam Cung Mẫn Nguyệt là thủ lĩnh.....
"Cô rốt cuộc có thân phận gì?"
Mẫn Nguyệt nở nụ cười rạng rỡ, dường như rất hài lòng với câu hỏi này của ông. Cô lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn được khắc hình chim ưng vô cùng tinh xảo nhẹ nhàng đeo lên tay mình. Cô giơ bàn tay đeo nhẫn lên, "Đến bây giờ ông vẫn không biết tôi là ai sao?"
Lâm Quân chưa kịp hiểu ý của cô là gì thì hai người nằm trên đất đã la lên.
"Queen, cô chính là Queen, thủ lĩnh của J, chuyện này làm sao có thể!"
Mẫn Nguyệt cong môi cười, "Tại sao lại không thể?"
Lâm Quân trố mắt, hoàn toàn không thể tiếp nhận tin tức này.
"Cô có bằng chứng gì để chứng minh cô thật sự là Queen, lỡ như chiếc nhẫn đó là giả thì sao?"
"Tại sao tôi cần có bằng chứng để chứng minh thân phận của mình chứ? Tôi không có bất kỳ lý do nào để lừa ông, ông muốn tin cũng được, không tin cũng được."
Người đối diện nghẹn họng, đúng là không cần thiết. Hơn nữa cuộc chiến vừa rồi đã chứng minh tất cả. Trên thế giới này không có bao nhiêu người có thể đồng thời đánh bại cả hai người sát thủ đứng hạng năm và sáu. Trừ phi cô là người đứng đầu bảng xếp hạng, nữ hoàng của giới sát thủ!
Lâm Quân tức giận phun ra một búng máu, bây giờ thì ra ông ta đã hiểu tại sao lúc ông ta đến tìm tổ chức J thì bọn họ lại cự tuyệt với yêu cầu của ông ta. Không ngờ Nam Cung Mẫn Nguyệt lại là thủ lĩnh của J, bản thân cô ta đúng là giấu rất kĩ a!
Mẫn Nguyệt che miệng châm chọc, "Chậc, chậc, ông có biết tại sao ông lại lộ ra nhanh như vậy không? Đơn giản vì ông đã tìm đến J, ông lại nhờ người trong tổ chức của tôi đến giết tôi sao? Đúng là lão già ngu ngốc!"
Lâm Quân càng ho khan kịch liệt hơn nữa, máu chảy không ngừng.
Mọi người "......" Quả nhiên là tiểu ác ma, trình độ độc miệng này còn hơn cả con hồ ly Vũ Á kia nữa.
Lâm Quân ho xong thì vẻ mặt vô cùng phẫn hận, hung ác nhìn về phía Mẫn Nguyệt và Âu Thần.
"Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô quên là Nam Cung gia đã đối xử như thế nào với ba mẹ cô sao? Bây giờ cô giúp họ, không sợ sau này phải hối hận à?"
Không nói đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến Mẫn Nguyệt liền tức giận, ý cười trên mặt cũng mất hết.
"Cái chết của mẹ tôi như thế nào, cái này không phải ông là người rõ nhất sao? Lâm Quân, ông nghĩ tôi ngu ngốc đến nỗi tin tưởng lời nói của ông vô điều kiện?"
Biểu cảm của Lâm Quân thoáng chột dạ, sắc mặt trắng bệch.
"Cô.....cô đang nói gì vậy!?"
Lần này không đợi Mẫn Nguyệt trả lời mà Nam Cung Hạ đã tự mình nói trước.
"Lâm Quân, đừng tưởng tôi không biết năm đó ông đã làm ra chuyện gì. Tin tức Khuynh Thành quay về Nam Cung gia không có bao nhiêu người biết, vậy mà chỉ ngay trong ngày hôm sau thì con bé đã bị kẻ thù tìm tới. Trong chuyện này nhất định có kẻ đã để lộ thông tin của Khuynh Thành ra, mà ngày con bé trở về, thật trùng hợp là ông cũng ở Nam Cung gia. Từ lúc đó tôi vốn đã bắt đầu nghi ngờ ông, nhưng mà không có chứng cứ, hơn nữa ba tôi vì chuyện của Khuynh Thành mà lâm bệnh nên không muốn ai nhắc lại chuyện đó. Bây giờ ông lại đi nói mọi chuyện cho Mẫn Nguyệt, còn đổ oan là tôi hại chết Khuynh Thành. Bản lĩnh đổi trắng thay đen này của ông đúng là khiến tôi phải bái phục. Chỉ là ông lại giúp tôi chứng minh được một điều, quả nhiên chuyện của Khuynh Thành năm đó, ông có liên quan rất lớn. Lâm Quân, hôm nay tôi sẽ bắt ông phải trả giá cho cái chết của Khuynh Thành!"
Lâm Quân run rẩy đứng dậy, cười như điên dại. "Ha, thì ra ông đã biết hết tất cả rồi sao, dù đã biết rồi thì sao chứ, ông cũng không thể giết được tôi. Nam Cung Hạ, ông cũng chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi. Ông và Nam Cung Khuynh Thành đều là con của hắn ta, nên cả hai người đều phải chết, phải chết!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook