Mãi Mãi Bên Nhau - Kay Khù Khờ
Chương 1: Mãi mãi bên nhau

~Đoản~

-Anh đi đường nhớ cẩn thận nha,lên thành phố nhớ ăn uống đầy đủ,đừng quên phải chăm sóc bản thân mình nữa.Em sẽ nhớ anh nhiều lắm!

-Anh cũng vậy,anh sẽ nhớ em nhiều.

-A! Em quên đưa cho anh_Nói rồi Hàn Mộc Thanh thò tay vào túi,lấy ra một cái đồng hồ khá bắt mắt.-Lên thành phố,mình phải ăn diện một chút thì người ta mới không coi thường mình.Này,anh đeo vào đi!

-Cảm ơn em,em cũng nhớ ăn uống đầy đủ nha.

-Rồi rồi,em biết rồi,anh đi nhanh kẻo trễ tàu.

-Tạm biệt em!

Bước được vài bước,anh vẫn quay lại nhìn cô.Tay anh rời bỏ Vali,chạy tới bên cô,ôm chặt cô vào lòng,tưởng như chỉ cần bỏ tay ra là sẽ mất cô.Cô đưa tay ra xoa xoa lưng anh,giở giọng vỗ về,an ủi:

-Nào,ngoan,buông em ra!Chỉ 1 năm thôi mà,rồi mình sẽ lại gặp nhau!

Anh luyến tiếc rời cô,hôn nhẹ lên trán cô một cách dịu dàng nhất.

-Tạm biệt em!

Lần này,anh lên thành phố để xây dựng sự nghiệp của mình cũng như sau sẽ chăm sóc và cùng cô gây dựng một gia đình hạnh phúc.

Anh quay mặt lại phía sau,cô vẫn ở đó,đôi tay nhỏ nhắn vẫy vẫy tạm biệt anh,đôi môi nở nụ cười thật tươi.Có lẽ,cả đời anh không thể quên được nụ cười đó.

--------

Sau ba tiếng đi tàu,cuối cùng anh cũng đặt chân lên thành phố.Anh tự nhủ phải chăm chỉ làm việc.

"Ting!!!!"_Tiếng chuông điện thoại anh vang lên

Anh đưa tay vào túi,lấy điện thoại ra,nhìn vào màn hình,khuôn mặt anh tuấn của anh mang ý cười rõ rệt

*Nội dung tin nhắn là vầy*

(Anh tới nơi chưa?Đi trên tàu có xảy ra việc gì không.Nếu tới rồi thì nhớ ăn uống để lấy sức nhé!>_<-----

Hôm đó,anh mặc một bộ Vest màu đen trong rất lịch lãm...không kém gì một chú rể cả.Anh đứng trước nhà thờ,băn khoăn không biết nên vào hay không.

Dù gì cô với anh cũng đã trở thành người dưng...Liệu anh tới có sao không?

Quyết định cuối cùng,anh bước đi,nhưng lại gửi cho người gác cửa một cái đồng hồ...là chiếc đồng hồ mà cô đã tặng anh...

-Phiền cậu đưa cái này cho cô dâu giúp tôi!

------Kết thúc hồi tưởng------

Anh thẫn thờ,khuôn mặt như một người vô hồn.Chân anh khuỵu gối trước ngôi mộ của cô...Thanh Thanh em ác lắm em biết không.???

Dương Minh Tuấn vỗ vai anh an ủi:

-Cô ấy có nhờ tôi đưa cho anh cái này.

Một bọc thư?

Ngày...Tháng...Năm...

-Anh à,khi anh đọc được những dòng chữ này thì em đã không còn trên thế gian này nữa rồi.Căn bệnh của em thật khó chữa,em sợ khi nói cho anh biết...anh sẽ từ bỏ công việc trên thành phố mà về.

Ngày...Tháng...Năm...

-Anh à,hôm nay là kỉ niệm tròn 5 năm mình quen nhau đó anh,anh còn nhớ không?Hôm đó anh cầm bó hoa tỏ tình em trước mặt bao nhiêu người em hạnh phúc lắm

Ngày....Tháng...Năm...

-Anh à,hôm nay là sinh nhật anh đó.Em chúc anh sang tuổi mới càng ngày càng đẹp trai hơn nhé!

Ngày...Tháng...Năm...

-Anh à,có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng em được sống hay sao á.Em cảm thấy lồng ngực mình hơi đau,còn nhiều lần ho ra máu nữa.Chắc em không sống được bao lâu nữa rồi.

Tạm Biệt Anh-Người Mà Em Yêu Sâu Đậm!

Trên bức thư còn có một chút máu...có lẽ trong lúc viết,bệnh của cô ấy tái phát.Nghĩ tới cảnh tượng đó,lòng anh đau như cắt.

Hốc mắt anh đã đỏ hoe,cô ấy đi thật rồi,vậy thì anh sống trên cõi đời này làm gì nữa?Bây giờ anh có tất cả nhưng lại mất cô mãi mãi.

Tiếng xấm trên trời đánh "ùm"?Không lẽ ông trời đang trách mắng cho sự ngu xuẩn của anh sao? Có lẽ là vậy rồi.

Anh lê bước chân ra xe,trời đã đổ mưa rồi.Cơn mưa nặng hạt,và lòng anh thì nặng trĩu những đau thương.

-Tôi muốn đi bộ,cậu về trước đi!

-Vậy chủ tịch cầm lấy dù,trời mưa to rồi.

Anh nhận lấy cây dù từ tay trợ lý.Từng bước chân của anh nặng nề,cây dù được anh bật ra...Nhưng...

anh không che cho mình,anh dang tay cầm dù sang phía bên cạnh...Là thế!Một chút tưởng tượng...người con gái ấy đang đi bên cạnh anh...

Người ta nói:"Ngày mà mình buồn nhất,trời sẽ đổ cơn mưa"_Thật đúng với thời điểm hiện tại,nỗi đau như một viên thuốc độc từ từ hành hạ tâm can anh.

Thanh Thanh tại sao? Tại sao em lại rời bỏ anh mà đi?

Tại Sao, tại sao em lại để anh bơ vơ ở cõi thế gian này.Chắc bên đó em cô đơn lắm phải không?Đừng lo,anh sang đấy với em bây giờ đây?Thanh Thanh,chờ anh!

---------

Sáng hôm sau,người ta phát hiện xác chết của CEO tập đoàn Lục thị,máu chảy loang lổ nhưng thật đặc biệt.

Trên khuôn mặt anh lại nở một nụ cười mãn nguyện.

Về sau,phần mộ của anh được đặt ngay bên cạnh phần mộ của cô,xung quanh còn được trồng 1001 bông hoa hồng-Ý nghĩa của chúng là: MÃI MÃI BÊN NHAU!

-----End----

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương