Mai Khôi Sứ Giả
-
Chương 33: Bạch cốt tiên tử
Bạch y thiếu nữ khúm núm lĩnh mệnh, rồi yểu điệu bước ra. Hạ Thiên Tường vừa định đi theo, Bạch Cốt Tiên Tử trỏ vào một chiếc bồ đoàn nhỏ gần đấy bảo chàng :
- Đàm Anh còn phải bố trí Bạch Cốt Thung, ngươi hãy ngồi đây hành công tĩnh tọa một lát, khôi phục sức khỏe rồi hãy đấu sức, như thế mới công bằng. Vì ngươi vừa chạy suốt một đêm tất nhiên cũng mỏi mệt.
Hạ Thiên Tường theo lời ngồi xuống. Bạch Cốt Tiên Tử lại hỏi :
- Gần đây hai phái Kỳ Liên, Điểm Thương hợp làm một, rồi tổ chức thành Chất Thiên phái, định đến ngày mười sáu tháng hai sẽ cử hành thịnh điểm khai phái, mời khắp quần hùng thiên hạ đến tham dự. Ngươi có biết không?
Hạ Thiên Tường gật đầu :
- Không những tôi biết, mà còn định đi dự hội nữa kìa!
Bạch Cốt Tiên Tử lại hỏi :
- Sư phó ngươi có đi dự không?
Hạ Thiên Tường gật đầu lia lịa :
- Có chứ, có chứ! Nếu Bạch Cốt tam ma có bản lĩnh thì tới ngày đó, cùng Kỳ Liên so tài cao thấp.
Bạch Cốt Tiên Tử cười nói :
- Bọn ta ba người, mà sư phó ngươi có một mình phân lượng đôi bên thật quá chênh lệch! Vì ngoại trừ sư phó ngươi ra, còn ai đối thủ của bọn ta nữa.
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Cử thế anh hùng, thiếu gì cao thủ? Các ngươi cứ tới đấy, tự nhiên sẽ biết!
Bạch Cốt Tiên Tử hỏi :
- Ngươi thử kể sơ qua vài tên, những nhân vật mà ngươi cho là cao minh, đủ tài đấu sức với bọn ta xem.
Hạ Thiên Tường đắc ý cười :
- Một vị là Thiên Ngoại Tình Ma Trọng Tôn Thánh, một vị là Phong Trần Cuồng Khách Lệ Thanh Cuồng, một vị là... là Xám Tình Cư Sĩ Từ Hương Phố...
Bạch Cốt Tiên Tử giật mình kinh sợ hỏi :
- Ta nghe nói Xám Tình Cư Sĩ tọa hóa đã lâu, sao bây giờ vẫn còn ở trên dương thế?
Hạ Thiên Tường ngẫm nghĩ cười thầm đáp :
- Từ lão tiền bối ngụ gần Chung Nam tử cốc, tinh thần vẫn còn kiện vượng, sao ngươi lại rủa người chết?
Vừa nói tới đấy, Bạch y thiếu nữ Đàm Anh bước vào điện, cúi mình nói với Bạch Cốt Tiên Tử :
- Khải bẩm Tiên tử, đã bày xong trận Bạch Cốt Thung.
Bạch Cốt Tiên Tử gật đầu nói :
- Đàm nhi hãy sắp sẵn cho ta hai cỗ băng sàng, một lò lửa và bảy mươi hai hạt Nhật Nguyệt Cương Châu!
Đàm Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Tiên tử định so huyền công với ai?
Bạch Cốt Tiên Tử cười nói :
- Ta càng trông thằng bé này, càng thấy nó không giản dị chút nào. Nếu chẳng may ngươi bị thua, ta sẽ cùng hắn ngồi băng sàng, chơi hỏa đạn.
Đàm Anh khom lưng hỏi :
- Tiên tử có bằng lòng cho đệ tử thi triển Bạch Cốt thập tam trảo không?
Bạch Cốt Tiên Tử ngẫm nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói :
- Bạch Cốt thập tam trảo uy lực tuy mạnh, nhưng tên tiểu tử này đã khoác lác như vậy, tất nhiên cũng có đôi chút thực học, ngươi cứ việc thi triển đừng dè dặt gì hết!
Đàm Anh vâng lệnh cúi đầu lui ra, Bạch Cốt Tiên Tử lại mỉm cười nói với Hạ Thiên Tường :
- Ngươi đã tự phụ bất phàm, vậy hãy so tài với đồ nhi ta xem.
Hạ Thiên Tường cũng gật đầu cười, Bạch Cốt Tiên Tử đứng lên, đưa Hạ Thiên Tường ra phía sau tòa Ấp Thủy lâu.
Sau tòa lâu đài là một khoảng đất phẳng, trải toàn một thứ cát vàng nhỏ mượt, trên cắm tám chín bảy mươi hai chiếc xương trắng, mỗi chiếc đều to bằng cổ tay, dài chừng hai thước nhưng lớn nhỏ không cùng một loại, hình như toàn xương chân người và thú vật.
Những chiếc xương này đều được cắm xuống cát, sâu không quá một tấc, hình như được cắm hờ hững, chỉ vừa đủ để đứng vững trong chốc lát. Nếu không phải là tay khinh công tuyệt đỉnh, thì đừng nói có thể đứng trên những chiếc xương trắng đó mà tiến chiêu, chỉ cứ đi hết nổi một vòng, cũng không phải là chuyện dễ.
Lại càng khó hơn nữa, là các loại trận Mai Hoa Thung, Kim Chuyên Hoán Chưởng, Trúc Đao trận, La Hán Thúc Hương Thung... bước chân cách nhau, thân thung cao thấp, đều theo cùng một thể, riêng có Bạch Cốt Thung là khác hẳn, có chiếc cao gần ba thước, có chiếc chỉ độ thước bảy thước tám, khoảng cách nhau cũng chỗ gần chỗ xa không đều. Đủ thấy người đứng trên thung, chỉ hơi sơ ý một chút một thân công lực, tối thiểu cũng giảm mất bảy phần.
Bạch Cốt Tiên Tử nhìn thấy Hạ Thiên Tường nhìn trận thế rồi cau mày ra vẻ nghĩ ngợi, biết rằng chàng đã nhìn thấy chỗ lợi hại của Bạch Cốt Thung, bèn mỉm cười nói :
- Ngươi đã là một danh gia đệ tử, tất nhiên đã nhận thấy trận Bạch Cốt Thung của ta không giống những trận thế tầm thường.
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Những chiếc Bạch Cốt Thung hai đầu đều tròn, cắm nông choẹt trong bãi cát, thì cái sức chịu đựng của nó chắc cũng ngang La Hán Thúc Hương Thung, nhưng cao thấp so le, cách nhau không đều, những bước chân co duỗi, đều phải hạn chế có chừng độ. Cũng may là trước kia tôi có tập qua mấy buổi Lăng Ba Bộ, may ra hôm nay cũng có thể gắn gượng phụng bồi Đàm cô nương được.
Đàm Anh chỉ lạnh lùng cười khẩy một tiếng, rồi nhẹ nhàng như cánh bướm, bước lên một cây thung.
Hạ Thiên Tường từ khi được Mai Khôi sứ giả chuyển chú, công lực đã có thể so sánh được với những vị Đại chưởng môn, chàng lại còn cố “khoe tài” vận đề chân khí, thân hình lăng không bay vụt lên, đậu xuống một cây Bạch Cốt.
Cái lối biểu diễn khinh công đó, quả đã ngoài ý liệu Bạch Cốt Tiên Tử và khiến cho Đàm Anh cô nương cũng phải e dè.
Phàm đã so tài ở trên thung, trước khi giao thủ hai bên đều phải đi khắp một lượt trên các cây thung, để xem những cây thung đó có thể chịu được sức nặng tới trình độ nào, mỗi bước chân xa gần bao nhiêu, mà liệu trước.
Trong lúc đi thám mặt trận, Hạ Thiên Tường đã nhận thấy thân thung so le, khoảng cách xa gần không đều, tiến lui rất khó, chỉ hơi sơ ý một chút, là có thể ngã như chơi. Bèn nghĩ thầm: “Lối động thủ ở trên thung trận kỳ quái này, đối phương đã quen thuộc lắm rồi, còn mình thì hãy còn xa lạ, phần thiệt tất chỉ là về mình. Ta phải nghĩ cách gì, cho đỡ chịu thiệt mới được”.
Nghĩ vậy nên trong lúc đi thăm thú, chàng bèn ngầm vận Kim Cương Đại Lực thân pháp ấn những cây Bạch Cốt Thung cao hơn cho sâu xuống một chút gần, bằng những cây thấp, nhưng còn những khoảng cách nhau xa gần, thì không làm gì khác được.
Đàm Anh đứng ngoài trông, cũng phục Hạ Thiên Tường là người tinh tế, lại ghét chàng ranh mãnh, bèn không dám coi thường, ngầm ngưng tụ Bạch Cốt huyền công quán chú lên hai tay, chuẩn bị đối phó với cường địch.
Hạ Thiên Tường đã thử hết tám chín bảy mươi hai cây Bạch Cốt Thung rồi, bèn quay về giữa trận, vừa toan lên tiếng mời Đàm Anh quá chiêu, nhưng mắt vừa nhìn vào mặt nàng, bỗng giật mình kinh sợ, nghĩ thầm: “Quái lạ cô nương này vừa rồi da dẻ đỏ hồng hào, sao chỉ trong nháy mắt, đã trắng bệch như da người chết thế kia?”
Trong lúc chàng đang còn đang kinh sợ ngờ vực, Đàm Anh đã duỗi hai tay nhỏ nhắn, đứng từ phía xa, lăng không quơ lấy ngực chàng. Hạ Thiên Tường chợt cảm thấy khắp người lạnh toát, thần hồn như muốn bay bổng, lúc này mới biết ngón Bạch Cốt thập tam trảo uy lực quả lợi hại thật, bèn vội định thần tỉnh trí, vận công chống lại, mắt đăm đăm nhìn Đàm Anh, mỉm cười một cách kiêu ngạo.
Ngón Bạch Cốt thập tam trảo của Đàm Anh chuyên luyện chia ra làm hai loại, một loại hữu hình và một loại vô hình. Chiêu thứ nhất gọi là Song Thủ Trảo Hồn thuộc loại vô hình dùng khoảng chín thành công lực.
Đàm Anh thấy thoạt đầu Hạ Thiên Tường hơi run run, những tưởng mình vừa ra tay đã thành công, nào ngờ đối phương chỉ hơi kinh sợ chút, thoắt cái đã đổi ra vẻ tươi cười, nhìn mình như có vẻ thách thức.
Đôi má Đàm Anh hơi ửng đỏ, Bạch Cốt thập tam trảo đang từ vô hình chuyển sang hữu hình, mười ngón tay nho nhỏ đều phóng ra một luồng âm phong rất mạnh, dùng ngón Li Mị Bác Nhân nhằm Hạ Thiên Tường đánh tới.
Hạ Thiên Tường không trả đòn chiêu thứ hai, hai chân xoay nhanh, thân hình bay đi, kế đó chàng dùng luôn chiêu Thiên Long Chuyển, một chiêu tuyệt học phòng thân lánh nạn của sư môn, nhảy tránh ra khỏi ba cây Bạch Cốt Thung.
Thân pháp Thiên Long chuyển cực kỳ thần diệu, Đàm Anh chỉ thấy bóng người thoáng qua trước mắt, chiêu Mị Li Bác Nhân đã đánh hụt ra ngoài. Bạch Cốt Tiên Tử đứng bên lược trận cũng gật đầu tỏ ý tán thưởng.
Chiêu thứ nhất Hạ Thiên Tường dùng Huyền Công Định Lực tiếp đòn, chiêu thứ hai dùng thân pháp tuyệt diệu nhảy tránh, chiêu thứ ba mới là phản công, bàn chân mớm đặt lên Bạch Cốt Thung, đã lập tức quay mình trở lại đồng thời ống tay áo bên trái phất ngược về phía sau phóng ra một luồng cang khí vô hình rất mạnh.
Đàm Anh vì chiêu thứ nhất mất công hiệu, chiêu thứ hai lại đánh hụt, con gái vốn tính hiếu thắng, vừa định đuổi theo Hạ Thiên Tường thừa lúc chàng chưa đứng vững, thi triển chiêu Âm Hồn Đoạt Mệnh là một chiêu lợi hại nhất trong Bạch Cốt thập tam trảo, đánh chàng ngã xuống thung để lấy lại thể diện.
Không ngờ thân hình vừa nhảy lên, chiêu chưa kịp phóng ra, thì một luồng cương khí vô hình đã ào ào cuốn tới.
Đàm Anh cũng là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, biết là vì mình quá tham công, nên đã mất lợi thế, nếu muốn chống lại luồng cường phong ấy, tuyệt không có hy vọng nắm chắc phần thắng, dù có may mắn không bị thương, nhưng nếu đối phương đuổi theo đánh lại, tất không thể tránh khỏi bị hiếp chế bèn dùng thân pháp Phi Nhứ Nghênh Phong tán hết công lực đã tụ trước, thừa thế đằng không, nhảy bay ra ngoài tám thước.
Hạ Thiên Tường cười ha hả, thân hình lại nhanh như một luồng gió, tiến thêm ba cây Bạch Cốt đang định tiếp tục tấn công Đàm Anh, chợt nghe Bạch Cốt Tiên Tử mỉm cười gọi :
- Đàm nhi hãy dừng tay! Thằng nhỏ này cũng có vài phần thực học, con không phải là đối thủ của hắn, đừng đánh nhau nữa!
Đàm Anh nghe nói hậm hực nhảy xuống, hỏi Bạch Cốt Tiên Tử :
- Tiên tử nói vậy thật không công bằng, đệ tử chưa nhận thấy hắn hơn đệ tử ở chỗ nào?
Bạch Cốt Tiên Tử cười nói :
- Chiêu thứ nhất Song Thủ Trảo Hồn của con không có công hiệu, điều đó đủ chứng tỏ nội công đối phương rất thâm hậu. Chiêu thứ hai Mị Li Bác Nhân đánh hụt đủ chứng tỏ đối phương thân pháp linh diệu, đến chiêu thứ ba Âm Hồn Đoạt Mệnh chưa kịp xuất, đã bị đối phương phất tay áo phóng ra một luồng cương khí, cuốn ra ngoài tám thước đủ tỏ rằng đối phương ứng biến nhanh lẹ, chân lực quá mạnh! Ta do đấy mà phê phán một cách công bằng thì công lực của Hạ Thiên Tường còn cao hơn con vào khoảng hai thành! Như vậy thì hà tất phải giao đấu, cũng biết ai thắng ai bại rồi.
Mấy câu của Bạch Cốt Tiên Tử lập luận thật công bình, phân tích rành rẽ, làm cho Đàm Anh cô nương mặt đỏ bừng, cúi đầu bẽn lẽn.
Hạ Thiên Tường nghe nói cũng cảm thấy nóng tai, vì chàng tự biết nếu không phải được Mai Khôi sứ giả chuyển chú công lực, thì khi nào địch nổi Đàm Anh, mà phải bại ngay về chiêu thứ nhất của nàng rồi.
Đàm Anh quay sang phía bên, sai bọn thị nữ khiêng tới hai khối băng lớn, và một lò lửa đang cháy rừng rực, lại bỏ bảy mươi hai hạt Nhật Nguyệt Cương Châu hình giống như những hạt Thiết Liên Tử trút cả vào lò lửa.
Bạch Cốt Tiên Tử cười nói với Hạ Thiên Tường :
- Trong Chu Trúc cốc núi Ai Lao này xưa nay không có khách lạ, nên ta cũng buồn, muốn mượn hai khối huyền băng và lò liệt hỏa này, làm trò vui tiêu khiển một lát.
Hạ Thiên Tường cũng tự biết mình đang lâm vào một tình thế rất khó xử, ngoài mặt tuy vẫn tươi cười gật đầu, nhưng đôi mắt liếc nhìn lò lửa, trong bụng cũng hơi lo lo.
Bạch Cốt Tiên Tử cười nói :
- Ngươi đừng lo, việc tu luyện huyền công, cần phải xem hỏa hầu sâu rộng, không thể miễn cưỡng được, ta và ngươi tuổi tác chênh lệch quá xa, bề thế trên dưới cũng khác, vậy ngươi không cần phải đúng theo tác vi của ta, cứ làm thế nào cho khỏi sai phương pháp, đã đáng quý lắm rồi!
Nói xong, lập tức bước lên một khối băng kê phía bên trái, ngồi xếp bằng tròn. Toàn thể khối băng dày đến hai thước, bề mặt vuông vắn, mỗi bề rộng chừng ba thước.
Hạ Thiên Tường cũng biết luyện môn huyền công này, không những phải chống được cái khí lạnh thấu xương, lại còn làm thế nào giữa cho băng khỏi tan mới là hợp cách, chàng bèn cũng ngồi xếp bằng tròn trên phía khối băng phía bên phải, ngưng tụ Thuần Dương Chân Hỏa giữ lấy Đan Điền và lưu thông các huyệt.
Bạch Cốt Tiên Tử giơ tay về phía chiếc lò lửa để cách xa chỗ ngồi chừng ba bốn thước, bắt vờ một cái, lập tức ba hạt Nhật Nguyệt Cương Châu nung đã cháy đỏ trong lò lửa bay vèo vào lòng bàn tay.
Hạ Thiên Tường thấy thế cũng định làm theo, Bạch Cốt Tiên Tử vội xua tay cười nói :
- Ngươi không cần phải lấy hạt châu trong lò, chỉ cần cần đỡ lấy ba hạt châu ở tay ta đây là đủ.
Nói xong liền cầm lấy ba hạt châu ném sang phía Hạ Thiên Tường. Hạ Thiên Tường ngầm tụ thần công vào lòng bàn tay rồi đón tiếp lấy ba hạt châu. Chàng biết Bạch Cốt Tiên Tử không cậy công lực áp bức hậu bối, tuy là ma đầu, nhưng cũng biết giữ thân phận ma đầu lắm!
Vì ba hạt Cương Châu ở trong lò, đã qua tay Bạch Cốt Tiên Tử rồi mới truyền sang tay chàng, sức nóng giảm đi nhiều, chỉ cần người đã luyện Hồng Sa chưởng, với mười hai thành công lực lên, đều có thể gắng gượng ứng phó được.
Bạch Cốt Tiên Tử tay trái ném ba viên Cương Châu cho Hạ Thiên Tường, tay phải đồng thời lại quơ vờ một cái ba viên Cương Châu khác cũng từ trong lò lửa rừng rực bay ra.
Hạ Thiên Tường tuy đã chiếm được lợi thế nhưng sau khi đỡ tới viên Cương Châu thứ sáu mươi công lực đã giảm nhiều, lòng bàn tay nóng như lửa đốt đau đớn khôn tả.
Nhưng chàng tính vốn bướng bỉnh, còn cố gượng đỡ hết mười hai viên nữa mới cười ha hả :
- Ngươi quả nhiên không hổ danh Bạch Cốt tam ma huyền công cao tuyệt! Tới ngày mười sáu tháng hai sang năm trên đại hội khai phái Chấn Thiên ngươi xứng đáng là đối thủ của sư phó ta đó.
Bạch Cốt Tiên Tử mỉm cười tung mình nhảy xuống đất chỉ thấy trên chỗ bà ta ngồi mặt băng vẫn phẳng phiu như cũ, tuyệt không có giấu vết gì cả.
Còn trên mặt băng chỗ Hạ Thiên Tường ngồi hơi lõm một chút, lờ mờ hiện ra một vệt lớn Bạch Cốt Tiên Tử nhìn chàng gật đầu cười nói :
- Vào cỡ tuổi ngươi mà có thể đỡ được luôn bảy mươi hai hạt Cương Châu, chỗ ngồi ở trên tảng băng lại chỉ hiện ra một vệt lờ mờ cũng đáng gọi là hậu sinh khả úy!
Hạ Thiên Tường lúc này đã cảm thấy hai bàn tay đau đớn khó chịu vô cùng, còn đang nghiến răng cố chịu, nghe Bạch Cốt Tiên Tử nói vậy chỉ mỉm cười.
Bạch Cốt Tiên Tử lại cười nói :
- Ngươi đừng quá ương ngạnh, ta thấy hình như lòng bàn tay của ngươi bị thương nặng lắm thì phải.
Hạ Thiên Tường không đợi đối phương dứt lời, vẫn cố làm ra vẻ ung dung chắp tay cáo từ.
Bạch Cốt Tiên Tử đăm đăm nhìn chàng, rồi thò tay vào bọc lấy ra một viên linh đan màu trắng đưa cho chàng, rồi nói :
- Loại linh dược này dùng để chữa những vết thương do nước hoặc lửa gây ra, linh nghiệm vô cùng...
Hạ Thiên Tường khi nào lại chịu tiếp nhận ân huệ của đối phương, chàng chỉ cười to một tiếng, xua tay ngắt lời :
- Không sao, bảy mươi hai viên nhật nguyệt Cương Châu, chưa đủ làm hại được ta, ngươi đừng nghĩ lầm!
Nói dứt lời, lập tức đi vòng ra Ấp Thủy lâu, phóng mình chạy ra khỏi Chu Trúc cốc.
Bạch Cốt Tiên Tử đưa mắt nhìn theo rồi lắc đầu thở dài, lẩm nhẩm nói một mình :
- Thằng bé này ương ngạnh quá! Hai bàn tay nó đã bị trúng hỏa độc, lát nữa độc phát ra, thì dẫu da thịt luyện thành sắt cũng không thể chịu nổi!
Hạ Thiên Tường nhĩ lực rất tinh tuy cũng nghe rõ mấy câu đó của Bạch Cốt Tiên Tử, nhưng vẫn không thèm để ý, chỉ phóng mình chạy đi như bay.
Nhưng khi ra khỏi Chu Trúc cốc, tới một sơn giản hình thế cheo leo thì lời cảnh cáo của Bạch Cốt Tiên Tử đã biến thành sự thật.
Thiên Tường vừa thấy lòng bàn tay vừa nóng vừa đau không sao chịu nổi, bèn vội nhai nát hai viên linh đan xoa khắp những chỗ sưng tấy, xoa xong càng thấy đau dữ, chàng tìm quanh bốn phía, thấy trên vách đá có một dòng suối nhỏ, bèn vội vàng cắm đầu chạy đến, chọn một chỗ nước chảy xiết thả hai bàn tay xuống ngâm cho nước thấm vào.
Dòng nước suối lạnh buốt như chì, ngấm vào những chỗ bỏng rát, sưng u trên lòng bàn tay quả nhiên thấy mát rượi, dễ chịu vô cùng.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc sức mát giảm dần, hai bàn tay sưng vù lên biến thành màu đỏ lửng.
Lúc này nước suối tẩm vào da thịt không những không mát mẻ dễ chịu mà còn đau buốt như dao cắt, chàng đành rụt tay về tìm một phiến đá phẳng ngồi nghỉ.
Hai lòng bàn tay chính là yếu huyệt, nên nhiệt độc từ đấy chạy vào tim rất dễ. Thiên Tường lại gắng gượng chống chọi được chừng ăn xong bữa cơm rốt cục không chịu nổi, nằm gục trên phiến đá mê man thiếp đi.
Trong khi chàng đang mơ mơ màng màng, thần trí chưa mê hẳn, chợt nghe gần đấy hình như có tiếng hai người đàn bà đang thì thào nói nhỏ với nhau.
Hạ Thiên Tường tưởng lại lọt vào tay thầy trò Bạch Cốt Tiên Tử, nhưng khi mở hé mắt ra, chàng giật mình sửng sốt.
Thì ra hai người đàn bà ấy lại chính là Bào Tam Cô và Lộc Như Ngọc.
Thiên Tường chợt nhớ lời Mai Khôi sứ giả nói Lộc Như Ngọc bị ảnh hưởng di truyền của mẹ nàng, rất có thể bất chợt nổi cơn điên, lại rất có thể vì câu chuyện bữa trước mà thẹn quá hóa giận, nên khi gặp nàng cần phải đề phòng cẩn thận. Bèn tự than thầm mình vừa thoát hang hùm lại sa vào nọc rắn, hai bàn tay lúc này đã bị thương, còn hy vọng gì chống lại được nữa!
Còn đang nghĩ ngợi, chợt lại nghe Bào Tam Cô hỏi Lộc Như Ngọc :
- Lộc cô nương có phải người này đã từng lăng nhục cô nương ở Đại Ba sơn hay không?
Lộc Như Ngọc cùng Bào Tam Cô phụng mệnh Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song qua mấy nơi Đại Ba sơn, Lâu Sơn, Ai Lao sơn liên lạc với bọn Bạch Cốt tam ma không ngờ lại gặp Hạ Thiên Tường nằm ngất lịm trên tảng đá, trong bụng còn đang nửa thương nửa giận lại nghe Bào Tam Cô hỏi tựa như có ý khêu gợi, bèn cau mày gật đầu nói :
- Chính hắn.
Bào Tam Cô cười nhạt một tiếng rồi nói :
- Nếu đúng là thằng ranh con vô sỉ, thừa lúc người ta nguy nan mà giở trò thâu hương trộm ngọc ấy, thì chúng ta tìm cách báo thù cho đích đáng mới được.
Hạ Thiên Tường nghe nói trong bụng càng kinh sợ, nhắm chặt mắt lại giả đò chưa tỉnh chờ nghe xem Lộc Như Ngọc nói gì. Lộc Như Ngọc chỉ khẽ hừ một tiếng, hỏi Bào Tam Cô :
- Lão bà bà chúng ta đã tự phụ là những tay cao thủ tuyệt kỹ, tất nhiên không khi nào lại giết một kẻ không còn một chút năng lực nào chống trả. Bà bà trông thấy Hạ Thiên Tường không những mê man bất tỉnh, hai bàn tay lại còn sưng u lên thế kia, làm sao có thể chống được mình?
Bào Tam Cô mắt sáng lên một cách hung dữ,cười khẩy nói :
- Nếu vậy thì khó gì ta sẽ chữa cho hắn khỏi vết thương này đã rồi sẽ thu thập hắn sau, như vậy là công bằng chứ gì?
Lộc Như Ngọc hỏi :
- Vết thương của hắn chữa có dễ không?
Bào Tam Cô đáp :
- Hình như hắn bị hỏa độc chạy vào đến tim? Bệnh này chỉ có Cửu Hàn đan của phái Kỳ Liên ta chữa là linh nghiệm nhất.
Hạ Thiên Tường nghe nói, chợt nghĩ: “Nếu Cửu Hàn đan trị được hỏa độc, thì Băng Phách Thần Sa của Lãnh Bạch Thạch tặng mình hôm nọ chắc cũng có công hiệu ngang thế.
Sao mình không lấy ra dùng thử xem sao?”
Vừa nghĩ đến đấy đã nghe Lộc Như Ngọc nói :
- Nếu thế Lão bà bà hãy làm phúc thí cho hắn một viên, chữa cho hắn khỏi, rồi để mặc tôi tự tay báo thù lấy!
Bào Tam Cô lập tức lấy hai viên thuốc nhét vào miệng Hạ Thiên Tường. Lộc Như Ngọc lại hỏi :
- Chừng độ bao lâu thì hắn khỏi được?
Bào Tam Cô cúi xuống nhìn hai lòng bàn tay Thiên Tường ngẫm nghĩ một lát rồi nói :
- Vết thương của hắn nặng lắm, có thể mất đến hai giờ mới hết đau, khỏi sưng và có thể giao đấu được.
Lộc Như Ngọc nói :
- Chẳng lẽ chúng ta phải ngồi đây chờ hắn hai giờ nữa hay sao?
Hạ Thiên Tường nghe giọng Lộc Như Ngọc quả thấy nàng đối với mình đã tuyệt đường nhân nghĩa bất giác nổi giận mở bừng hai mắt ra hỏi :
- Ngọc muội muốn đánh nhau với tôi thật ư?
Hai chữ “Ngọc muội” chàng vừa thốt ra trước mặt Bào Tam Cô, càng làm cho Lộc Như Ngọc giận dữ xấu hổ đôi mắt quắc lên, mặt đầy sát khí, nhìn chàng quát :
- Ai là Ngọc muội của hạng vô sỉ như ngươi? Hôm nay oan gia gặp mặt, ta nhất định báo cái thù ở Đại Ba sơn bị ngươi làm nhục!
Hạ Thiên Tường vừa giận vừa thương tâm, chàng chỉ lạnh lùng cười nhạt hỏi :
- Ngươi đã giận ta như vậy sao không giết ta ngay đi?
Lộc Như Ngọc mặt lạnh như tiền, nói :
- Lộc Như Ngọc này cũng không đế? nỗi khốn nạn thừa lúc người ta nguy mà lợi dụng như nhà ngươi đâu! Ta đợi ngươi khỏi tay có thể giao đấu được lúc ấy mới trị tội.
Hạ Thiên Tường cười ha hả nói :
- Ngươi giết ngay ta bây giờ thì không phải tốn chút hơi sức nào cả, nếu chờ tới khi ta khỏi thì chỉ một chút tài mọn như ngươi đâu phải là đối thủ của ta?
Lộc Như Ngọc trừng mắt chưa kịp nói gì thì Thiên Tường lại tiếp :
- Vừa rồi nghe các ngươi nói ta còn phải hai giờ nữa vết thương mới khỏi hẳn. Vậy các ngươi có việc gì cứ đi đi, hết hai giờ lại đến đây cho ta lĩnh giáo mấy chiêu tuyệt học!
Bào Tam Cô hỏi :
- Mày định đánh lừa chúng ta đi chỗ khác rồi thừa cơ bỏ trốn phải không?
Hạ Thiên Tường trừng mắt xì một tiếng, tỏ vẻ khinh bỉ nói :
- Bào Tam Cô, ngươi uổng xưng là cao thủ đệ nhất, đệ nhị phái Kỳ Liên, thì ra trong bụng chỉ chứa toàn những tư tưởng hèn hạ ma tà! Ngươi đừng nên lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử!
Lộc Như Ngọc cười khanh khách :
- Ngươi tự xưng là quân tử thì bất nhược chúng ta cùng mở một hiệp định quân tử, thử coi ngươi có phải quân tử thật không?
Hạ Thiên Tường cau mày hỏi :
- Thế nào là hiệp định quân tử?
- Ta định vạch đất, tạm làm nhà giam, thử xem ngươi có biết tự trọng, giữ đúng lời hứa hay không?
Hạ Thiên Tường cũng cười nói :
- Lối đó cũng mới mẻ đấy, ngươi cứ việc vạch sẵn khu vực, và chỉ định thời gian. Tuy ở bốn mặt trống không, nhưng ta cũng tự coi mình như bị giam trong bốn bước tường đồng vách sắt, quyết không sai lời.
Lộc Như Ngọc đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi dùng mũi Côn Luân kiếm vạch xuống đất một vòng tròn chu vi rộng chừng ba bốn trượng đoạn ngẩng lên nhìn Hạ Thiên Tường mỉm cười hỏi :
- Nhà giam như thế này đủ rộng rãi chưa?
Hạ Thiên Tường nghiêm sắc mặt hỏi :
- Bao giờ thì ngươi đến phó ước?
Lộc Như Ngọc nghĩ ngợi một lúc rồi nói :
- Lúc này mới là canh một, sáng sớm mai nhất định nhất định ta sẽ quay lại đây.
Hạ Thiên Tường lại hỏi :
- Nếu sáng mai ngươi không đến thì sao?
Lộc Như Ngọc cười nói :
- Nếu ta không đến thì ngươi cứ việc vượt ngục trốn đi, khôi phục tự do tự tại.
Bào Tam Cô đứng bên, cười một cách độc ác nói :
- Lộc cô nương đừng ngại! Tôi xem tướng thằng ranh này, sát khí xông thẳng lên hoa cái, tai họa đã gần kề trước mắt, rất có thể trước khi chúng ta đến đây, nó đã bị làm mồi cho hổ báo rồi.
Lộc Như Ngọc mặt lạnh như tiền cười nhạt với Hạ Thiên Tường :
- Ta mong rằng ngươi còn sống được đến sáng mai để ta rửa thù tuyết hận! Còn nếu chẳng may ngươi chết trước khi trời sáng, đúng như lời nguyền của Bào lão bà bà thì Lộc Như Ngọc này sẽ suốt đời ân hận!
Nói xong lập tức cùng Bào Tam Cô song song đi về Chu Trúc cốc.
Lộc Như Ngọc đi rồi, Hạ Thiên Tường ngồi lại trong bóng tối một mình, bất giác cảm khái vô hạn, tự nghĩ từ bữa ở Đại Ba sơn về đến nay mỗi lần nghĩ tới câu chuyện lỗi lầm, vẫn thấy áy náy, xấu hổ với Lộc Như Ngọc, bữa nay giáp mặt nàng, thấy nàng giở mặt mắng nhiếc mình một cách đoạn tình tuyệt nghĩa, thời những nỗi sượng sùng áy náy tự nhiên cũng tiêu tan, trong lòng lại dễ chịu!
Điều làm chàng lo lắng là người được chứng kiến câu chuyện đáng tiếc đó, và hiểu rõ tâm sự của mình chỉ có Mai Khôi sứ giả, nhưng lúc này ông đã quy tây. Còn Lộc Như Ngọc và Bào Tam Cô thì một mực đổ diệt tội ác cho mình, dẫu trăm miệng cũng không sao biện bạch nổi đành phải đeo tiếng xấu muôn đời không bao giờ rửa sạch!
Hạ Thiên Tường nghĩ đến đấy ruột gan càng nóng như lửa đốt. Chợt nghe bên tai văng vẳng có tiếng người nói tựa như có, tựa như không xa xôi, phiêu diễu :
- Hạ Thiên Tường, ngươi chết đến nơi rồi!
Hạ Thiên Tường giật mình đưa mắt nhìn quanh, nhưng không thấy gì cả, lại ngờ là ảo giác, liền thở dài một tiếng, lẩm bẩm một mình :
- Chết càng hay, chết là xong!
Vừa dứt lời, cái tiếng xa xôi lại nổi lên, lần này thì rằng :
- Chết không được, chết không xong đâu!
Hạ Thiên Tường kinh sợ, đảo mắt trông quanh, bụng nghĩ: “Không biết là người hay ma? Hai câu vừa rồi quả cũng xác đáng mình còn sống, họa chăng còn có ngày được sạch tiếng oan, chớ mình chết đi bây giờ, thì không những ôm hận xuống tuyền đài, mà danh vọng của sư môn cũng vì mình mà tổn hại”.
Giữa lúc ấy chợ thấy một ông già mặc áo bào xanh, râu năm chòm thần thái phiêu dật từ trên góc núi bước ra. Hạ Thiên Tường ngẩng đầu trông kỹ, thì ra là Thiên Ngoại Tình Ma Trọng Tôn Thánh bất giác vừa mừng vừa sợ, vội đứng lên thi lễ nói :
- Hạ Thiên Tường tham kiến lão tiền bối!
Trọng Tôn Thánh đứng cách xa ngoài bốn, năm trượng, vẫy tay cười nói :
- Hạ lão đệ ra đây, ta nói chuyện một lúc.
Hạ Thiên Tường chạy tới chỗ Lộc Như Ngọc vạch đất làm rào, thì dừng lại cúi mình cười nói :
- Lão tiền bối xin thứ cho Hạ Thiên Tường không thể tuân lệnh được, vì Lộc Như Ngọc đã hẹn vãn bối sáng mai quyết chiến tại đây, nên đã vạch khu này làm giới hạn...
Trọng Tôn Thánh trông nét vạch dưới đất, lại nhìn Hạ Thiên Tường mỉm cười nói :
- Ngươi thật là một người biết trọng chữ tín, coi bốn phía trống không chẳng khác gì tường đồng vách sắt!
- Hạ Thiên Tường tuy không dám tự khoe là người biết thủ tín, nhưng nhân vật võ lâm, một lời nói đáng giá ngàn vàng, hình như không thể không lấy tín nghĩa làm trọng.
Trọng Tôn Thánh cười nói :
- Biết trọng tín nghĩa cố nhiên là tốt, nhưng ta có một việc muốn thỉnh giáo lão đệ.
Hạ Thiên Tường sợ hãi cúi mình :
- Lão tiền bối có điều gì chỉ bảo xin cứ nói thẳng, cháu đâu dám nhận hai chữ “thỉnh giáo”?
Trọng Tôn Thánh cười nói :
- Lão đệ thân ở trong nhà tù, bốn mặt đều là tường dầy, tại sao vừa rồi lại trông thấy ta?
Hạ Thiên Tường không ngờ Trọng Tôn Thánh lại hỏi câu ấy, không sao trả lời được, chàng cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi đỏ mặt ấp úng thưa :
- Trong bụng nghĩ là thực, nhưng trước mắt vẫn là hư, chỉ cốt không trái đạo lớn, còn việc nhỏ hà tất cứ phải quá câu chấp!
Trọng Tôn Thánh gật đầu mỉm cười :
- Mấy câu nói của lão đệ đã minh tâm kiến tính ta. Mong rằng lúc nào ngươi cũng nhớ câu “Chỉ cốt không trái đạo lớn, còn tiểu tiết hà tất câu chấp” là đủ lập thân xử thế trong đời rồi.
Nói xong miệng cười ha hả, tà áo thanh bào bay phấp phới, thân hình đã tung cao trên sáu trượng giống như một vị phi tiên, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường ngơ ngác không hiểu tại sao vị lão tiền bối này hốt nhiên lại trổ thuật khinh công ra để làm gì. Trọng Tôn Thánh cười nói :
- Không phải ta cố ý khoe khoang vũ kỹ với lão đệ đâu, vì người ở trong lao, ta muốn nói chuyện lâu, tất phải nhảy qua tường mới vào được chứ?
Hạ Thiên Tường thấy Trọng Tôn Thánh vui tính như vậy bất giác cũng phải mỉm cười. Trọng Tôn Thánh nhìn kỹ mi tâm Hạ Thiên Tường rồi nghiêm sắc mặt nói :
- Hạ lão đệ đưa tay trái đây, ta bắt mạch cho!
Hạ Thiên Tường vội đưa tay ra, Trọng Tôn Thánh bắt mạch xong chợt cau mày cười nhạt.
- Hèn nào vừa rồi Bào Tam Cô nói quyết với Lộc Như Ngọc là ngươi sắp chết! Nếu ta không đi tìm Lệ Thanh Cuồng qua đây thì lão đệ không sống được quá canh năm chết một cách vô cùng mờ ám.
Hạ Thiên Tường đang còn kinh ngạc toan hỏi, Trọng Tôn Thánh lại nói :
- Vừa rồi Bào Tam Cô cho lão đệ uống mấy viên Cửu Hoàn Đan?
Hạ Thiên Tường nghĩ một lúc rồi nói :
- Lúc ấy vãn bối còn đang mơ màng, chưa tỉnh hẳn, chỉ mang máng nhớ hình như là hai viên thì phải.
Trọng Tôn Thánh gật đầu nói :
- Vậy thì đúng rồi, lão đệ bị trúng nhiệt độc, chỉ cần dùng một viên là thừa sức giải độc, Bào Tam Cô lại cho ngươi uống hai viên là muốn ngươi xương tan thành đá, chết cứng vì rét trước khi trời sáng.
Hạ Thiên Tường nghe nói hoảng nhiên tỉnh ngộ, bất giác rùng mình vừa toan lên tiếng, Trọng Tôn Thánh lại tiếp :
- Lão đệ cứ yên tâm, Bào Tam Cô dẫu hiểm độc nhưng mụ vẫn chưa đủ uy quyền phát lệnh truy hồn cho Diêm La Thiên Tử! Trọng Tôn Thánh này sẽ giúp lão đệ giải trừ hàn độc nhiệt độc và còn có thể khiến cho lão đệ nhân họa đắc phúc, sau này thân thể đủ sức chống lại những loại kỳ hàn khốc nhiệt lợi hại bằng mấy thế nữa.
Hạ Thiên Tường vội cúi rạp xuống bái tạ, Trọng Tôn Thánh lấy ra một viên linh đan đỏ như lửa đưa cho chàng mỉm cười nói :
- Lão đệ uống xong viên Bính Linh Đan này, ta sẽ trợ lực thêm vào, có thể khiến long hổ điều hòa, khảm ly tương tế, sau này không sợ những loại kỳ hàn khốc nhiệt, mà đối với nội gia chân khí cũng có ích rất nhiều.
Hạ Thiên Tường vâng lời bỏ viên linh đan vào miệng nuốt lập tức như có một luồng lửa chảy vào cuống họng, trái tim bỏng rát khó chịu vô cùng.
Trái tim nóng bỏng còn tứ chi lại rét buốt, chỉ trong khoảnh khắc Hạ Thiên Tường không sao chịu nổi, thân thể run lên, miệng luôn luôn rên rỉ.
Trọng Tôn Thánh thấy vậy vội chạy một vòng xung quanh Hạ Thiên Tường, vừa chạy vừa phất ống tay áo rộng, vận dụng thần công tuyệt đỉnh của nội gia cách không đả huyệt. Điểm đủ một trăm linh đại huyệt trên khắp thân thể Hạ Thiên Tường Lúc mới đầu, Hạ Thiên Tường cảm thấy đã nóng lại rét, lại còn phải chịu từng luồng cương phong cứa thịt từ ngoài thổi vào, tưởng có thể chết đi được, đành phải cố gượng dùng nội gia định lực, tĩnh thủ thiên quân, hết sức quên hết mọi sự đau đớn.
Mãi tới lúc ba mươi sáu chủ huyệt đều bị Trọng Tôn Thánh điểm hết, mới thực là bỉ cực thái lai, sức nóng lạnh trong người dần tiêu giảm mà luồng cương phong cứa thịt bên ngoài, cũng trở nên hòa ấm dễ chịu.
Mãi đến quá canh tư Trọng Tôn Thánh mới dừng tay, nhìn Hạ Thiên Tường lúc này đã ngồi tĩnh tọa sắc mặt hồng hào tươi tốt gọi to :
- Hạ lão đệ bây giờ ngươi mới thật đáng chết!
Hạ Thiên Tường mở mắt nhìn vừa kinh sợ vừa ngờ vực, không hiểu Trọng Tôn Thánh nói thế là có ý gì.
Trọng Tôn Thánh lắng tai nghe ngóng rồi cười nói với Hạ Thiên Tường :
- Hạ lão đệ thử nghe xem, hình như phía xa đã có tiếng bước chân người đi tới, rất có thể là Bào Tam Cô và Lộc Như Ngọc trở về. Lão đệ giả vờ trúng độc chết xem họ xử trí thế nào?
Hạ Thiên Tường nghe ông đề nghị như vậy cũng thấy thú vị, bèn gật đầu lia lịa xin vâng. Trọng Tôn Thánh trỏ về phía vách núi phía sau nói nhỏ :
- Ta nấp trên vách đá phía sau đám dây mây kia bảo hộ cho lão đệ phòng xa lỡ Bào Tam Cô có giở trò gì chăng? Lão đệ phải giả vờ cho thật khéo mới được!
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Cháu đã luyện qua Cương Thi công đã hiểu thuật bế khí...
Vừa nói tới đó chợt đã nghe tiếng bước chân chạy như bay, hình như từ hướng sườn núi bên nam đi tới. Trọng Tôn Thánh đưa mắt cho Hạ Thiên Tường rồi tung mình nhảy về phía sau vách núi, không một tiếng động nhỏ. Hạ Thiên Tường cũng vội hành công đi khắp tứ chi, bế khí nằm thẳng đờ như người chết thật.
Người vừa đi tới đã hiện ra trước mắt quả nhiên là Bào Tam Cô và Lộc Như Ngọc.
Lúc này đã qua canh năm khắp miền rừng núi đã bao trùm ánh sáng lê minh lờ mờ đùng đục.
Lộc Như Ngọc vừa trông thấy Hạ Thiên Tường quả giữa đúng lời hứa nằm bên sườn núi, bèn đứng cách xa ngoài năm trượng cất cao tiếng gọi :
- Hạ Thiên Tường ngươi to gan thật dám so huyền công với Bạch Cốt Tiên Tử, làm gì mà không chết. Nào ra đây! Bây giờ là canh năm. Trời đã sáng rõ ngươi hãy thi triển môn tuyệt học Bắc Minh của ngươi, thử đấu với môn Thần Ma tứ thức của ta xem nào!
Hạ Thiên Tường vẫn nằm im không cựa.
- Đàm Anh còn phải bố trí Bạch Cốt Thung, ngươi hãy ngồi đây hành công tĩnh tọa một lát, khôi phục sức khỏe rồi hãy đấu sức, như thế mới công bằng. Vì ngươi vừa chạy suốt một đêm tất nhiên cũng mỏi mệt.
Hạ Thiên Tường theo lời ngồi xuống. Bạch Cốt Tiên Tử lại hỏi :
- Gần đây hai phái Kỳ Liên, Điểm Thương hợp làm một, rồi tổ chức thành Chất Thiên phái, định đến ngày mười sáu tháng hai sẽ cử hành thịnh điểm khai phái, mời khắp quần hùng thiên hạ đến tham dự. Ngươi có biết không?
Hạ Thiên Tường gật đầu :
- Không những tôi biết, mà còn định đi dự hội nữa kìa!
Bạch Cốt Tiên Tử lại hỏi :
- Sư phó ngươi có đi dự không?
Hạ Thiên Tường gật đầu lia lịa :
- Có chứ, có chứ! Nếu Bạch Cốt tam ma có bản lĩnh thì tới ngày đó, cùng Kỳ Liên so tài cao thấp.
Bạch Cốt Tiên Tử cười nói :
- Bọn ta ba người, mà sư phó ngươi có một mình phân lượng đôi bên thật quá chênh lệch! Vì ngoại trừ sư phó ngươi ra, còn ai đối thủ của bọn ta nữa.
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Cử thế anh hùng, thiếu gì cao thủ? Các ngươi cứ tới đấy, tự nhiên sẽ biết!
Bạch Cốt Tiên Tử hỏi :
- Ngươi thử kể sơ qua vài tên, những nhân vật mà ngươi cho là cao minh, đủ tài đấu sức với bọn ta xem.
Hạ Thiên Tường đắc ý cười :
- Một vị là Thiên Ngoại Tình Ma Trọng Tôn Thánh, một vị là Phong Trần Cuồng Khách Lệ Thanh Cuồng, một vị là... là Xám Tình Cư Sĩ Từ Hương Phố...
Bạch Cốt Tiên Tử giật mình kinh sợ hỏi :
- Ta nghe nói Xám Tình Cư Sĩ tọa hóa đã lâu, sao bây giờ vẫn còn ở trên dương thế?
Hạ Thiên Tường ngẫm nghĩ cười thầm đáp :
- Từ lão tiền bối ngụ gần Chung Nam tử cốc, tinh thần vẫn còn kiện vượng, sao ngươi lại rủa người chết?
Vừa nói tới đấy, Bạch y thiếu nữ Đàm Anh bước vào điện, cúi mình nói với Bạch Cốt Tiên Tử :
- Khải bẩm Tiên tử, đã bày xong trận Bạch Cốt Thung.
Bạch Cốt Tiên Tử gật đầu nói :
- Đàm nhi hãy sắp sẵn cho ta hai cỗ băng sàng, một lò lửa và bảy mươi hai hạt Nhật Nguyệt Cương Châu!
Đàm Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Tiên tử định so huyền công với ai?
Bạch Cốt Tiên Tử cười nói :
- Ta càng trông thằng bé này, càng thấy nó không giản dị chút nào. Nếu chẳng may ngươi bị thua, ta sẽ cùng hắn ngồi băng sàng, chơi hỏa đạn.
Đàm Anh khom lưng hỏi :
- Tiên tử có bằng lòng cho đệ tử thi triển Bạch Cốt thập tam trảo không?
Bạch Cốt Tiên Tử ngẫm nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói :
- Bạch Cốt thập tam trảo uy lực tuy mạnh, nhưng tên tiểu tử này đã khoác lác như vậy, tất nhiên cũng có đôi chút thực học, ngươi cứ việc thi triển đừng dè dặt gì hết!
Đàm Anh vâng lệnh cúi đầu lui ra, Bạch Cốt Tiên Tử lại mỉm cười nói với Hạ Thiên Tường :
- Ngươi đã tự phụ bất phàm, vậy hãy so tài với đồ nhi ta xem.
Hạ Thiên Tường cũng gật đầu cười, Bạch Cốt Tiên Tử đứng lên, đưa Hạ Thiên Tường ra phía sau tòa Ấp Thủy lâu.
Sau tòa lâu đài là một khoảng đất phẳng, trải toàn một thứ cát vàng nhỏ mượt, trên cắm tám chín bảy mươi hai chiếc xương trắng, mỗi chiếc đều to bằng cổ tay, dài chừng hai thước nhưng lớn nhỏ không cùng một loại, hình như toàn xương chân người và thú vật.
Những chiếc xương này đều được cắm xuống cát, sâu không quá một tấc, hình như được cắm hờ hững, chỉ vừa đủ để đứng vững trong chốc lát. Nếu không phải là tay khinh công tuyệt đỉnh, thì đừng nói có thể đứng trên những chiếc xương trắng đó mà tiến chiêu, chỉ cứ đi hết nổi một vòng, cũng không phải là chuyện dễ.
Lại càng khó hơn nữa, là các loại trận Mai Hoa Thung, Kim Chuyên Hoán Chưởng, Trúc Đao trận, La Hán Thúc Hương Thung... bước chân cách nhau, thân thung cao thấp, đều theo cùng một thể, riêng có Bạch Cốt Thung là khác hẳn, có chiếc cao gần ba thước, có chiếc chỉ độ thước bảy thước tám, khoảng cách nhau cũng chỗ gần chỗ xa không đều. Đủ thấy người đứng trên thung, chỉ hơi sơ ý một chút một thân công lực, tối thiểu cũng giảm mất bảy phần.
Bạch Cốt Tiên Tử nhìn thấy Hạ Thiên Tường nhìn trận thế rồi cau mày ra vẻ nghĩ ngợi, biết rằng chàng đã nhìn thấy chỗ lợi hại của Bạch Cốt Thung, bèn mỉm cười nói :
- Ngươi đã là một danh gia đệ tử, tất nhiên đã nhận thấy trận Bạch Cốt Thung của ta không giống những trận thế tầm thường.
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Những chiếc Bạch Cốt Thung hai đầu đều tròn, cắm nông choẹt trong bãi cát, thì cái sức chịu đựng của nó chắc cũng ngang La Hán Thúc Hương Thung, nhưng cao thấp so le, cách nhau không đều, những bước chân co duỗi, đều phải hạn chế có chừng độ. Cũng may là trước kia tôi có tập qua mấy buổi Lăng Ba Bộ, may ra hôm nay cũng có thể gắn gượng phụng bồi Đàm cô nương được.
Đàm Anh chỉ lạnh lùng cười khẩy một tiếng, rồi nhẹ nhàng như cánh bướm, bước lên một cây thung.
Hạ Thiên Tường từ khi được Mai Khôi sứ giả chuyển chú, công lực đã có thể so sánh được với những vị Đại chưởng môn, chàng lại còn cố “khoe tài” vận đề chân khí, thân hình lăng không bay vụt lên, đậu xuống một cây Bạch Cốt.
Cái lối biểu diễn khinh công đó, quả đã ngoài ý liệu Bạch Cốt Tiên Tử và khiến cho Đàm Anh cô nương cũng phải e dè.
Phàm đã so tài ở trên thung, trước khi giao thủ hai bên đều phải đi khắp một lượt trên các cây thung, để xem những cây thung đó có thể chịu được sức nặng tới trình độ nào, mỗi bước chân xa gần bao nhiêu, mà liệu trước.
Trong lúc đi thám mặt trận, Hạ Thiên Tường đã nhận thấy thân thung so le, khoảng cách xa gần không đều, tiến lui rất khó, chỉ hơi sơ ý một chút, là có thể ngã như chơi. Bèn nghĩ thầm: “Lối động thủ ở trên thung trận kỳ quái này, đối phương đã quen thuộc lắm rồi, còn mình thì hãy còn xa lạ, phần thiệt tất chỉ là về mình. Ta phải nghĩ cách gì, cho đỡ chịu thiệt mới được”.
Nghĩ vậy nên trong lúc đi thăm thú, chàng bèn ngầm vận Kim Cương Đại Lực thân pháp ấn những cây Bạch Cốt Thung cao hơn cho sâu xuống một chút gần, bằng những cây thấp, nhưng còn những khoảng cách nhau xa gần, thì không làm gì khác được.
Đàm Anh đứng ngoài trông, cũng phục Hạ Thiên Tường là người tinh tế, lại ghét chàng ranh mãnh, bèn không dám coi thường, ngầm ngưng tụ Bạch Cốt huyền công quán chú lên hai tay, chuẩn bị đối phó với cường địch.
Hạ Thiên Tường đã thử hết tám chín bảy mươi hai cây Bạch Cốt Thung rồi, bèn quay về giữa trận, vừa toan lên tiếng mời Đàm Anh quá chiêu, nhưng mắt vừa nhìn vào mặt nàng, bỗng giật mình kinh sợ, nghĩ thầm: “Quái lạ cô nương này vừa rồi da dẻ đỏ hồng hào, sao chỉ trong nháy mắt, đã trắng bệch như da người chết thế kia?”
Trong lúc chàng đang còn đang kinh sợ ngờ vực, Đàm Anh đã duỗi hai tay nhỏ nhắn, đứng từ phía xa, lăng không quơ lấy ngực chàng. Hạ Thiên Tường chợt cảm thấy khắp người lạnh toát, thần hồn như muốn bay bổng, lúc này mới biết ngón Bạch Cốt thập tam trảo uy lực quả lợi hại thật, bèn vội định thần tỉnh trí, vận công chống lại, mắt đăm đăm nhìn Đàm Anh, mỉm cười một cách kiêu ngạo.
Ngón Bạch Cốt thập tam trảo của Đàm Anh chuyên luyện chia ra làm hai loại, một loại hữu hình và một loại vô hình. Chiêu thứ nhất gọi là Song Thủ Trảo Hồn thuộc loại vô hình dùng khoảng chín thành công lực.
Đàm Anh thấy thoạt đầu Hạ Thiên Tường hơi run run, những tưởng mình vừa ra tay đã thành công, nào ngờ đối phương chỉ hơi kinh sợ chút, thoắt cái đã đổi ra vẻ tươi cười, nhìn mình như có vẻ thách thức.
Đôi má Đàm Anh hơi ửng đỏ, Bạch Cốt thập tam trảo đang từ vô hình chuyển sang hữu hình, mười ngón tay nho nhỏ đều phóng ra một luồng âm phong rất mạnh, dùng ngón Li Mị Bác Nhân nhằm Hạ Thiên Tường đánh tới.
Hạ Thiên Tường không trả đòn chiêu thứ hai, hai chân xoay nhanh, thân hình bay đi, kế đó chàng dùng luôn chiêu Thiên Long Chuyển, một chiêu tuyệt học phòng thân lánh nạn của sư môn, nhảy tránh ra khỏi ba cây Bạch Cốt Thung.
Thân pháp Thiên Long chuyển cực kỳ thần diệu, Đàm Anh chỉ thấy bóng người thoáng qua trước mắt, chiêu Mị Li Bác Nhân đã đánh hụt ra ngoài. Bạch Cốt Tiên Tử đứng bên lược trận cũng gật đầu tỏ ý tán thưởng.
Chiêu thứ nhất Hạ Thiên Tường dùng Huyền Công Định Lực tiếp đòn, chiêu thứ hai dùng thân pháp tuyệt diệu nhảy tránh, chiêu thứ ba mới là phản công, bàn chân mớm đặt lên Bạch Cốt Thung, đã lập tức quay mình trở lại đồng thời ống tay áo bên trái phất ngược về phía sau phóng ra một luồng cang khí vô hình rất mạnh.
Đàm Anh vì chiêu thứ nhất mất công hiệu, chiêu thứ hai lại đánh hụt, con gái vốn tính hiếu thắng, vừa định đuổi theo Hạ Thiên Tường thừa lúc chàng chưa đứng vững, thi triển chiêu Âm Hồn Đoạt Mệnh là một chiêu lợi hại nhất trong Bạch Cốt thập tam trảo, đánh chàng ngã xuống thung để lấy lại thể diện.
Không ngờ thân hình vừa nhảy lên, chiêu chưa kịp phóng ra, thì một luồng cương khí vô hình đã ào ào cuốn tới.
Đàm Anh cũng là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, biết là vì mình quá tham công, nên đã mất lợi thế, nếu muốn chống lại luồng cường phong ấy, tuyệt không có hy vọng nắm chắc phần thắng, dù có may mắn không bị thương, nhưng nếu đối phương đuổi theo đánh lại, tất không thể tránh khỏi bị hiếp chế bèn dùng thân pháp Phi Nhứ Nghênh Phong tán hết công lực đã tụ trước, thừa thế đằng không, nhảy bay ra ngoài tám thước.
Hạ Thiên Tường cười ha hả, thân hình lại nhanh như một luồng gió, tiến thêm ba cây Bạch Cốt đang định tiếp tục tấn công Đàm Anh, chợt nghe Bạch Cốt Tiên Tử mỉm cười gọi :
- Đàm nhi hãy dừng tay! Thằng nhỏ này cũng có vài phần thực học, con không phải là đối thủ của hắn, đừng đánh nhau nữa!
Đàm Anh nghe nói hậm hực nhảy xuống, hỏi Bạch Cốt Tiên Tử :
- Tiên tử nói vậy thật không công bằng, đệ tử chưa nhận thấy hắn hơn đệ tử ở chỗ nào?
Bạch Cốt Tiên Tử cười nói :
- Chiêu thứ nhất Song Thủ Trảo Hồn của con không có công hiệu, điều đó đủ chứng tỏ nội công đối phương rất thâm hậu. Chiêu thứ hai Mị Li Bác Nhân đánh hụt đủ chứng tỏ đối phương thân pháp linh diệu, đến chiêu thứ ba Âm Hồn Đoạt Mệnh chưa kịp xuất, đã bị đối phương phất tay áo phóng ra một luồng cương khí, cuốn ra ngoài tám thước đủ tỏ rằng đối phương ứng biến nhanh lẹ, chân lực quá mạnh! Ta do đấy mà phê phán một cách công bằng thì công lực của Hạ Thiên Tường còn cao hơn con vào khoảng hai thành! Như vậy thì hà tất phải giao đấu, cũng biết ai thắng ai bại rồi.
Mấy câu của Bạch Cốt Tiên Tử lập luận thật công bình, phân tích rành rẽ, làm cho Đàm Anh cô nương mặt đỏ bừng, cúi đầu bẽn lẽn.
Hạ Thiên Tường nghe nói cũng cảm thấy nóng tai, vì chàng tự biết nếu không phải được Mai Khôi sứ giả chuyển chú công lực, thì khi nào địch nổi Đàm Anh, mà phải bại ngay về chiêu thứ nhất của nàng rồi.
Đàm Anh quay sang phía bên, sai bọn thị nữ khiêng tới hai khối băng lớn, và một lò lửa đang cháy rừng rực, lại bỏ bảy mươi hai hạt Nhật Nguyệt Cương Châu hình giống như những hạt Thiết Liên Tử trút cả vào lò lửa.
Bạch Cốt Tiên Tử cười nói với Hạ Thiên Tường :
- Trong Chu Trúc cốc núi Ai Lao này xưa nay không có khách lạ, nên ta cũng buồn, muốn mượn hai khối huyền băng và lò liệt hỏa này, làm trò vui tiêu khiển một lát.
Hạ Thiên Tường cũng tự biết mình đang lâm vào một tình thế rất khó xử, ngoài mặt tuy vẫn tươi cười gật đầu, nhưng đôi mắt liếc nhìn lò lửa, trong bụng cũng hơi lo lo.
Bạch Cốt Tiên Tử cười nói :
- Ngươi đừng lo, việc tu luyện huyền công, cần phải xem hỏa hầu sâu rộng, không thể miễn cưỡng được, ta và ngươi tuổi tác chênh lệch quá xa, bề thế trên dưới cũng khác, vậy ngươi không cần phải đúng theo tác vi của ta, cứ làm thế nào cho khỏi sai phương pháp, đã đáng quý lắm rồi!
Nói xong, lập tức bước lên một khối băng kê phía bên trái, ngồi xếp bằng tròn. Toàn thể khối băng dày đến hai thước, bề mặt vuông vắn, mỗi bề rộng chừng ba thước.
Hạ Thiên Tường cũng biết luyện môn huyền công này, không những phải chống được cái khí lạnh thấu xương, lại còn làm thế nào giữa cho băng khỏi tan mới là hợp cách, chàng bèn cũng ngồi xếp bằng tròn trên phía khối băng phía bên phải, ngưng tụ Thuần Dương Chân Hỏa giữ lấy Đan Điền và lưu thông các huyệt.
Bạch Cốt Tiên Tử giơ tay về phía chiếc lò lửa để cách xa chỗ ngồi chừng ba bốn thước, bắt vờ một cái, lập tức ba hạt Nhật Nguyệt Cương Châu nung đã cháy đỏ trong lò lửa bay vèo vào lòng bàn tay.
Hạ Thiên Tường thấy thế cũng định làm theo, Bạch Cốt Tiên Tử vội xua tay cười nói :
- Ngươi không cần phải lấy hạt châu trong lò, chỉ cần cần đỡ lấy ba hạt châu ở tay ta đây là đủ.
Nói xong liền cầm lấy ba hạt châu ném sang phía Hạ Thiên Tường. Hạ Thiên Tường ngầm tụ thần công vào lòng bàn tay rồi đón tiếp lấy ba hạt châu. Chàng biết Bạch Cốt Tiên Tử không cậy công lực áp bức hậu bối, tuy là ma đầu, nhưng cũng biết giữ thân phận ma đầu lắm!
Vì ba hạt Cương Châu ở trong lò, đã qua tay Bạch Cốt Tiên Tử rồi mới truyền sang tay chàng, sức nóng giảm đi nhiều, chỉ cần người đã luyện Hồng Sa chưởng, với mười hai thành công lực lên, đều có thể gắng gượng ứng phó được.
Bạch Cốt Tiên Tử tay trái ném ba viên Cương Châu cho Hạ Thiên Tường, tay phải đồng thời lại quơ vờ một cái ba viên Cương Châu khác cũng từ trong lò lửa rừng rực bay ra.
Hạ Thiên Tường tuy đã chiếm được lợi thế nhưng sau khi đỡ tới viên Cương Châu thứ sáu mươi công lực đã giảm nhiều, lòng bàn tay nóng như lửa đốt đau đớn khôn tả.
Nhưng chàng tính vốn bướng bỉnh, còn cố gượng đỡ hết mười hai viên nữa mới cười ha hả :
- Ngươi quả nhiên không hổ danh Bạch Cốt tam ma huyền công cao tuyệt! Tới ngày mười sáu tháng hai sang năm trên đại hội khai phái Chấn Thiên ngươi xứng đáng là đối thủ của sư phó ta đó.
Bạch Cốt Tiên Tử mỉm cười tung mình nhảy xuống đất chỉ thấy trên chỗ bà ta ngồi mặt băng vẫn phẳng phiu như cũ, tuyệt không có giấu vết gì cả.
Còn trên mặt băng chỗ Hạ Thiên Tường ngồi hơi lõm một chút, lờ mờ hiện ra một vệt lớn Bạch Cốt Tiên Tử nhìn chàng gật đầu cười nói :
- Vào cỡ tuổi ngươi mà có thể đỡ được luôn bảy mươi hai hạt Cương Châu, chỗ ngồi ở trên tảng băng lại chỉ hiện ra một vệt lờ mờ cũng đáng gọi là hậu sinh khả úy!
Hạ Thiên Tường lúc này đã cảm thấy hai bàn tay đau đớn khó chịu vô cùng, còn đang nghiến răng cố chịu, nghe Bạch Cốt Tiên Tử nói vậy chỉ mỉm cười.
Bạch Cốt Tiên Tử lại cười nói :
- Ngươi đừng quá ương ngạnh, ta thấy hình như lòng bàn tay của ngươi bị thương nặng lắm thì phải.
Hạ Thiên Tường không đợi đối phương dứt lời, vẫn cố làm ra vẻ ung dung chắp tay cáo từ.
Bạch Cốt Tiên Tử đăm đăm nhìn chàng, rồi thò tay vào bọc lấy ra một viên linh đan màu trắng đưa cho chàng, rồi nói :
- Loại linh dược này dùng để chữa những vết thương do nước hoặc lửa gây ra, linh nghiệm vô cùng...
Hạ Thiên Tường khi nào lại chịu tiếp nhận ân huệ của đối phương, chàng chỉ cười to một tiếng, xua tay ngắt lời :
- Không sao, bảy mươi hai viên nhật nguyệt Cương Châu, chưa đủ làm hại được ta, ngươi đừng nghĩ lầm!
Nói dứt lời, lập tức đi vòng ra Ấp Thủy lâu, phóng mình chạy ra khỏi Chu Trúc cốc.
Bạch Cốt Tiên Tử đưa mắt nhìn theo rồi lắc đầu thở dài, lẩm nhẩm nói một mình :
- Thằng bé này ương ngạnh quá! Hai bàn tay nó đã bị trúng hỏa độc, lát nữa độc phát ra, thì dẫu da thịt luyện thành sắt cũng không thể chịu nổi!
Hạ Thiên Tường nhĩ lực rất tinh tuy cũng nghe rõ mấy câu đó của Bạch Cốt Tiên Tử, nhưng vẫn không thèm để ý, chỉ phóng mình chạy đi như bay.
Nhưng khi ra khỏi Chu Trúc cốc, tới một sơn giản hình thế cheo leo thì lời cảnh cáo của Bạch Cốt Tiên Tử đã biến thành sự thật.
Thiên Tường vừa thấy lòng bàn tay vừa nóng vừa đau không sao chịu nổi, bèn vội nhai nát hai viên linh đan xoa khắp những chỗ sưng tấy, xoa xong càng thấy đau dữ, chàng tìm quanh bốn phía, thấy trên vách đá có một dòng suối nhỏ, bèn vội vàng cắm đầu chạy đến, chọn một chỗ nước chảy xiết thả hai bàn tay xuống ngâm cho nước thấm vào.
Dòng nước suối lạnh buốt như chì, ngấm vào những chỗ bỏng rát, sưng u trên lòng bàn tay quả nhiên thấy mát rượi, dễ chịu vô cùng.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc sức mát giảm dần, hai bàn tay sưng vù lên biến thành màu đỏ lửng.
Lúc này nước suối tẩm vào da thịt không những không mát mẻ dễ chịu mà còn đau buốt như dao cắt, chàng đành rụt tay về tìm một phiến đá phẳng ngồi nghỉ.
Hai lòng bàn tay chính là yếu huyệt, nên nhiệt độc từ đấy chạy vào tim rất dễ. Thiên Tường lại gắng gượng chống chọi được chừng ăn xong bữa cơm rốt cục không chịu nổi, nằm gục trên phiến đá mê man thiếp đi.
Trong khi chàng đang mơ mơ màng màng, thần trí chưa mê hẳn, chợt nghe gần đấy hình như có tiếng hai người đàn bà đang thì thào nói nhỏ với nhau.
Hạ Thiên Tường tưởng lại lọt vào tay thầy trò Bạch Cốt Tiên Tử, nhưng khi mở hé mắt ra, chàng giật mình sửng sốt.
Thì ra hai người đàn bà ấy lại chính là Bào Tam Cô và Lộc Như Ngọc.
Thiên Tường chợt nhớ lời Mai Khôi sứ giả nói Lộc Như Ngọc bị ảnh hưởng di truyền của mẹ nàng, rất có thể bất chợt nổi cơn điên, lại rất có thể vì câu chuyện bữa trước mà thẹn quá hóa giận, nên khi gặp nàng cần phải đề phòng cẩn thận. Bèn tự than thầm mình vừa thoát hang hùm lại sa vào nọc rắn, hai bàn tay lúc này đã bị thương, còn hy vọng gì chống lại được nữa!
Còn đang nghĩ ngợi, chợt lại nghe Bào Tam Cô hỏi Lộc Như Ngọc :
- Lộc cô nương có phải người này đã từng lăng nhục cô nương ở Đại Ba sơn hay không?
Lộc Như Ngọc cùng Bào Tam Cô phụng mệnh Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song qua mấy nơi Đại Ba sơn, Lâu Sơn, Ai Lao sơn liên lạc với bọn Bạch Cốt tam ma không ngờ lại gặp Hạ Thiên Tường nằm ngất lịm trên tảng đá, trong bụng còn đang nửa thương nửa giận lại nghe Bào Tam Cô hỏi tựa như có ý khêu gợi, bèn cau mày gật đầu nói :
- Chính hắn.
Bào Tam Cô cười nhạt một tiếng rồi nói :
- Nếu đúng là thằng ranh con vô sỉ, thừa lúc người ta nguy nan mà giở trò thâu hương trộm ngọc ấy, thì chúng ta tìm cách báo thù cho đích đáng mới được.
Hạ Thiên Tường nghe nói trong bụng càng kinh sợ, nhắm chặt mắt lại giả đò chưa tỉnh chờ nghe xem Lộc Như Ngọc nói gì. Lộc Như Ngọc chỉ khẽ hừ một tiếng, hỏi Bào Tam Cô :
- Lão bà bà chúng ta đã tự phụ là những tay cao thủ tuyệt kỹ, tất nhiên không khi nào lại giết một kẻ không còn một chút năng lực nào chống trả. Bà bà trông thấy Hạ Thiên Tường không những mê man bất tỉnh, hai bàn tay lại còn sưng u lên thế kia, làm sao có thể chống được mình?
Bào Tam Cô mắt sáng lên một cách hung dữ,cười khẩy nói :
- Nếu vậy thì khó gì ta sẽ chữa cho hắn khỏi vết thương này đã rồi sẽ thu thập hắn sau, như vậy là công bằng chứ gì?
Lộc Như Ngọc hỏi :
- Vết thương của hắn chữa có dễ không?
Bào Tam Cô đáp :
- Hình như hắn bị hỏa độc chạy vào đến tim? Bệnh này chỉ có Cửu Hàn đan của phái Kỳ Liên ta chữa là linh nghiệm nhất.
Hạ Thiên Tường nghe nói, chợt nghĩ: “Nếu Cửu Hàn đan trị được hỏa độc, thì Băng Phách Thần Sa của Lãnh Bạch Thạch tặng mình hôm nọ chắc cũng có công hiệu ngang thế.
Sao mình không lấy ra dùng thử xem sao?”
Vừa nghĩ đến đấy đã nghe Lộc Như Ngọc nói :
- Nếu thế Lão bà bà hãy làm phúc thí cho hắn một viên, chữa cho hắn khỏi, rồi để mặc tôi tự tay báo thù lấy!
Bào Tam Cô lập tức lấy hai viên thuốc nhét vào miệng Hạ Thiên Tường. Lộc Như Ngọc lại hỏi :
- Chừng độ bao lâu thì hắn khỏi được?
Bào Tam Cô cúi xuống nhìn hai lòng bàn tay Thiên Tường ngẫm nghĩ một lát rồi nói :
- Vết thương của hắn nặng lắm, có thể mất đến hai giờ mới hết đau, khỏi sưng và có thể giao đấu được.
Lộc Như Ngọc nói :
- Chẳng lẽ chúng ta phải ngồi đây chờ hắn hai giờ nữa hay sao?
Hạ Thiên Tường nghe giọng Lộc Như Ngọc quả thấy nàng đối với mình đã tuyệt đường nhân nghĩa bất giác nổi giận mở bừng hai mắt ra hỏi :
- Ngọc muội muốn đánh nhau với tôi thật ư?
Hai chữ “Ngọc muội” chàng vừa thốt ra trước mặt Bào Tam Cô, càng làm cho Lộc Như Ngọc giận dữ xấu hổ đôi mắt quắc lên, mặt đầy sát khí, nhìn chàng quát :
- Ai là Ngọc muội của hạng vô sỉ như ngươi? Hôm nay oan gia gặp mặt, ta nhất định báo cái thù ở Đại Ba sơn bị ngươi làm nhục!
Hạ Thiên Tường vừa giận vừa thương tâm, chàng chỉ lạnh lùng cười nhạt hỏi :
- Ngươi đã giận ta như vậy sao không giết ta ngay đi?
Lộc Như Ngọc mặt lạnh như tiền, nói :
- Lộc Như Ngọc này cũng không đế? nỗi khốn nạn thừa lúc người ta nguy mà lợi dụng như nhà ngươi đâu! Ta đợi ngươi khỏi tay có thể giao đấu được lúc ấy mới trị tội.
Hạ Thiên Tường cười ha hả nói :
- Ngươi giết ngay ta bây giờ thì không phải tốn chút hơi sức nào cả, nếu chờ tới khi ta khỏi thì chỉ một chút tài mọn như ngươi đâu phải là đối thủ của ta?
Lộc Như Ngọc trừng mắt chưa kịp nói gì thì Thiên Tường lại tiếp :
- Vừa rồi nghe các ngươi nói ta còn phải hai giờ nữa vết thương mới khỏi hẳn. Vậy các ngươi có việc gì cứ đi đi, hết hai giờ lại đến đây cho ta lĩnh giáo mấy chiêu tuyệt học!
Bào Tam Cô hỏi :
- Mày định đánh lừa chúng ta đi chỗ khác rồi thừa cơ bỏ trốn phải không?
Hạ Thiên Tường trừng mắt xì một tiếng, tỏ vẻ khinh bỉ nói :
- Bào Tam Cô, ngươi uổng xưng là cao thủ đệ nhất, đệ nhị phái Kỳ Liên, thì ra trong bụng chỉ chứa toàn những tư tưởng hèn hạ ma tà! Ngươi đừng nên lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử!
Lộc Như Ngọc cười khanh khách :
- Ngươi tự xưng là quân tử thì bất nhược chúng ta cùng mở một hiệp định quân tử, thử coi ngươi có phải quân tử thật không?
Hạ Thiên Tường cau mày hỏi :
- Thế nào là hiệp định quân tử?
- Ta định vạch đất, tạm làm nhà giam, thử xem ngươi có biết tự trọng, giữ đúng lời hứa hay không?
Hạ Thiên Tường cũng cười nói :
- Lối đó cũng mới mẻ đấy, ngươi cứ việc vạch sẵn khu vực, và chỉ định thời gian. Tuy ở bốn mặt trống không, nhưng ta cũng tự coi mình như bị giam trong bốn bước tường đồng vách sắt, quyết không sai lời.
Lộc Như Ngọc đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi dùng mũi Côn Luân kiếm vạch xuống đất một vòng tròn chu vi rộng chừng ba bốn trượng đoạn ngẩng lên nhìn Hạ Thiên Tường mỉm cười hỏi :
- Nhà giam như thế này đủ rộng rãi chưa?
Hạ Thiên Tường nghiêm sắc mặt hỏi :
- Bao giờ thì ngươi đến phó ước?
Lộc Như Ngọc nghĩ ngợi một lúc rồi nói :
- Lúc này mới là canh một, sáng sớm mai nhất định nhất định ta sẽ quay lại đây.
Hạ Thiên Tường lại hỏi :
- Nếu sáng mai ngươi không đến thì sao?
Lộc Như Ngọc cười nói :
- Nếu ta không đến thì ngươi cứ việc vượt ngục trốn đi, khôi phục tự do tự tại.
Bào Tam Cô đứng bên, cười một cách độc ác nói :
- Lộc cô nương đừng ngại! Tôi xem tướng thằng ranh này, sát khí xông thẳng lên hoa cái, tai họa đã gần kề trước mắt, rất có thể trước khi chúng ta đến đây, nó đã bị làm mồi cho hổ báo rồi.
Lộc Như Ngọc mặt lạnh như tiền cười nhạt với Hạ Thiên Tường :
- Ta mong rằng ngươi còn sống được đến sáng mai để ta rửa thù tuyết hận! Còn nếu chẳng may ngươi chết trước khi trời sáng, đúng như lời nguyền của Bào lão bà bà thì Lộc Như Ngọc này sẽ suốt đời ân hận!
Nói xong lập tức cùng Bào Tam Cô song song đi về Chu Trúc cốc.
Lộc Như Ngọc đi rồi, Hạ Thiên Tường ngồi lại trong bóng tối một mình, bất giác cảm khái vô hạn, tự nghĩ từ bữa ở Đại Ba sơn về đến nay mỗi lần nghĩ tới câu chuyện lỗi lầm, vẫn thấy áy náy, xấu hổ với Lộc Như Ngọc, bữa nay giáp mặt nàng, thấy nàng giở mặt mắng nhiếc mình một cách đoạn tình tuyệt nghĩa, thời những nỗi sượng sùng áy náy tự nhiên cũng tiêu tan, trong lòng lại dễ chịu!
Điều làm chàng lo lắng là người được chứng kiến câu chuyện đáng tiếc đó, và hiểu rõ tâm sự của mình chỉ có Mai Khôi sứ giả, nhưng lúc này ông đã quy tây. Còn Lộc Như Ngọc và Bào Tam Cô thì một mực đổ diệt tội ác cho mình, dẫu trăm miệng cũng không sao biện bạch nổi đành phải đeo tiếng xấu muôn đời không bao giờ rửa sạch!
Hạ Thiên Tường nghĩ đến đấy ruột gan càng nóng như lửa đốt. Chợt nghe bên tai văng vẳng có tiếng người nói tựa như có, tựa như không xa xôi, phiêu diễu :
- Hạ Thiên Tường, ngươi chết đến nơi rồi!
Hạ Thiên Tường giật mình đưa mắt nhìn quanh, nhưng không thấy gì cả, lại ngờ là ảo giác, liền thở dài một tiếng, lẩm bẩm một mình :
- Chết càng hay, chết là xong!
Vừa dứt lời, cái tiếng xa xôi lại nổi lên, lần này thì rằng :
- Chết không được, chết không xong đâu!
Hạ Thiên Tường kinh sợ, đảo mắt trông quanh, bụng nghĩ: “Không biết là người hay ma? Hai câu vừa rồi quả cũng xác đáng mình còn sống, họa chăng còn có ngày được sạch tiếng oan, chớ mình chết đi bây giờ, thì không những ôm hận xuống tuyền đài, mà danh vọng của sư môn cũng vì mình mà tổn hại”.
Giữa lúc ấy chợ thấy một ông già mặc áo bào xanh, râu năm chòm thần thái phiêu dật từ trên góc núi bước ra. Hạ Thiên Tường ngẩng đầu trông kỹ, thì ra là Thiên Ngoại Tình Ma Trọng Tôn Thánh bất giác vừa mừng vừa sợ, vội đứng lên thi lễ nói :
- Hạ Thiên Tường tham kiến lão tiền bối!
Trọng Tôn Thánh đứng cách xa ngoài bốn, năm trượng, vẫy tay cười nói :
- Hạ lão đệ ra đây, ta nói chuyện một lúc.
Hạ Thiên Tường chạy tới chỗ Lộc Như Ngọc vạch đất làm rào, thì dừng lại cúi mình cười nói :
- Lão tiền bối xin thứ cho Hạ Thiên Tường không thể tuân lệnh được, vì Lộc Như Ngọc đã hẹn vãn bối sáng mai quyết chiến tại đây, nên đã vạch khu này làm giới hạn...
Trọng Tôn Thánh trông nét vạch dưới đất, lại nhìn Hạ Thiên Tường mỉm cười nói :
- Ngươi thật là một người biết trọng chữ tín, coi bốn phía trống không chẳng khác gì tường đồng vách sắt!
- Hạ Thiên Tường tuy không dám tự khoe là người biết thủ tín, nhưng nhân vật võ lâm, một lời nói đáng giá ngàn vàng, hình như không thể không lấy tín nghĩa làm trọng.
Trọng Tôn Thánh cười nói :
- Biết trọng tín nghĩa cố nhiên là tốt, nhưng ta có một việc muốn thỉnh giáo lão đệ.
Hạ Thiên Tường sợ hãi cúi mình :
- Lão tiền bối có điều gì chỉ bảo xin cứ nói thẳng, cháu đâu dám nhận hai chữ “thỉnh giáo”?
Trọng Tôn Thánh cười nói :
- Lão đệ thân ở trong nhà tù, bốn mặt đều là tường dầy, tại sao vừa rồi lại trông thấy ta?
Hạ Thiên Tường không ngờ Trọng Tôn Thánh lại hỏi câu ấy, không sao trả lời được, chàng cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi đỏ mặt ấp úng thưa :
- Trong bụng nghĩ là thực, nhưng trước mắt vẫn là hư, chỉ cốt không trái đạo lớn, còn việc nhỏ hà tất cứ phải quá câu chấp!
Trọng Tôn Thánh gật đầu mỉm cười :
- Mấy câu nói của lão đệ đã minh tâm kiến tính ta. Mong rằng lúc nào ngươi cũng nhớ câu “Chỉ cốt không trái đạo lớn, còn tiểu tiết hà tất câu chấp” là đủ lập thân xử thế trong đời rồi.
Nói xong miệng cười ha hả, tà áo thanh bào bay phấp phới, thân hình đã tung cao trên sáu trượng giống như một vị phi tiên, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường ngơ ngác không hiểu tại sao vị lão tiền bối này hốt nhiên lại trổ thuật khinh công ra để làm gì. Trọng Tôn Thánh cười nói :
- Không phải ta cố ý khoe khoang vũ kỹ với lão đệ đâu, vì người ở trong lao, ta muốn nói chuyện lâu, tất phải nhảy qua tường mới vào được chứ?
Hạ Thiên Tường thấy Trọng Tôn Thánh vui tính như vậy bất giác cũng phải mỉm cười. Trọng Tôn Thánh nhìn kỹ mi tâm Hạ Thiên Tường rồi nghiêm sắc mặt nói :
- Hạ lão đệ đưa tay trái đây, ta bắt mạch cho!
Hạ Thiên Tường vội đưa tay ra, Trọng Tôn Thánh bắt mạch xong chợt cau mày cười nhạt.
- Hèn nào vừa rồi Bào Tam Cô nói quyết với Lộc Như Ngọc là ngươi sắp chết! Nếu ta không đi tìm Lệ Thanh Cuồng qua đây thì lão đệ không sống được quá canh năm chết một cách vô cùng mờ ám.
Hạ Thiên Tường đang còn kinh ngạc toan hỏi, Trọng Tôn Thánh lại nói :
- Vừa rồi Bào Tam Cô cho lão đệ uống mấy viên Cửu Hoàn Đan?
Hạ Thiên Tường nghĩ một lúc rồi nói :
- Lúc ấy vãn bối còn đang mơ màng, chưa tỉnh hẳn, chỉ mang máng nhớ hình như là hai viên thì phải.
Trọng Tôn Thánh gật đầu nói :
- Vậy thì đúng rồi, lão đệ bị trúng nhiệt độc, chỉ cần dùng một viên là thừa sức giải độc, Bào Tam Cô lại cho ngươi uống hai viên là muốn ngươi xương tan thành đá, chết cứng vì rét trước khi trời sáng.
Hạ Thiên Tường nghe nói hoảng nhiên tỉnh ngộ, bất giác rùng mình vừa toan lên tiếng, Trọng Tôn Thánh lại tiếp :
- Lão đệ cứ yên tâm, Bào Tam Cô dẫu hiểm độc nhưng mụ vẫn chưa đủ uy quyền phát lệnh truy hồn cho Diêm La Thiên Tử! Trọng Tôn Thánh này sẽ giúp lão đệ giải trừ hàn độc nhiệt độc và còn có thể khiến cho lão đệ nhân họa đắc phúc, sau này thân thể đủ sức chống lại những loại kỳ hàn khốc nhiệt lợi hại bằng mấy thế nữa.
Hạ Thiên Tường vội cúi rạp xuống bái tạ, Trọng Tôn Thánh lấy ra một viên linh đan đỏ như lửa đưa cho chàng mỉm cười nói :
- Lão đệ uống xong viên Bính Linh Đan này, ta sẽ trợ lực thêm vào, có thể khiến long hổ điều hòa, khảm ly tương tế, sau này không sợ những loại kỳ hàn khốc nhiệt, mà đối với nội gia chân khí cũng có ích rất nhiều.
Hạ Thiên Tường vâng lời bỏ viên linh đan vào miệng nuốt lập tức như có một luồng lửa chảy vào cuống họng, trái tim bỏng rát khó chịu vô cùng.
Trái tim nóng bỏng còn tứ chi lại rét buốt, chỉ trong khoảnh khắc Hạ Thiên Tường không sao chịu nổi, thân thể run lên, miệng luôn luôn rên rỉ.
Trọng Tôn Thánh thấy vậy vội chạy một vòng xung quanh Hạ Thiên Tường, vừa chạy vừa phất ống tay áo rộng, vận dụng thần công tuyệt đỉnh của nội gia cách không đả huyệt. Điểm đủ một trăm linh đại huyệt trên khắp thân thể Hạ Thiên Tường Lúc mới đầu, Hạ Thiên Tường cảm thấy đã nóng lại rét, lại còn phải chịu từng luồng cương phong cứa thịt từ ngoài thổi vào, tưởng có thể chết đi được, đành phải cố gượng dùng nội gia định lực, tĩnh thủ thiên quân, hết sức quên hết mọi sự đau đớn.
Mãi tới lúc ba mươi sáu chủ huyệt đều bị Trọng Tôn Thánh điểm hết, mới thực là bỉ cực thái lai, sức nóng lạnh trong người dần tiêu giảm mà luồng cương phong cứa thịt bên ngoài, cũng trở nên hòa ấm dễ chịu.
Mãi đến quá canh tư Trọng Tôn Thánh mới dừng tay, nhìn Hạ Thiên Tường lúc này đã ngồi tĩnh tọa sắc mặt hồng hào tươi tốt gọi to :
- Hạ lão đệ bây giờ ngươi mới thật đáng chết!
Hạ Thiên Tường mở mắt nhìn vừa kinh sợ vừa ngờ vực, không hiểu Trọng Tôn Thánh nói thế là có ý gì.
Trọng Tôn Thánh lắng tai nghe ngóng rồi cười nói với Hạ Thiên Tường :
- Hạ lão đệ thử nghe xem, hình như phía xa đã có tiếng bước chân người đi tới, rất có thể là Bào Tam Cô và Lộc Như Ngọc trở về. Lão đệ giả vờ trúng độc chết xem họ xử trí thế nào?
Hạ Thiên Tường nghe ông đề nghị như vậy cũng thấy thú vị, bèn gật đầu lia lịa xin vâng. Trọng Tôn Thánh trỏ về phía vách núi phía sau nói nhỏ :
- Ta nấp trên vách đá phía sau đám dây mây kia bảo hộ cho lão đệ phòng xa lỡ Bào Tam Cô có giở trò gì chăng? Lão đệ phải giả vờ cho thật khéo mới được!
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Cháu đã luyện qua Cương Thi công đã hiểu thuật bế khí...
Vừa nói tới đó chợt đã nghe tiếng bước chân chạy như bay, hình như từ hướng sườn núi bên nam đi tới. Trọng Tôn Thánh đưa mắt cho Hạ Thiên Tường rồi tung mình nhảy về phía sau vách núi, không một tiếng động nhỏ. Hạ Thiên Tường cũng vội hành công đi khắp tứ chi, bế khí nằm thẳng đờ như người chết thật.
Người vừa đi tới đã hiện ra trước mắt quả nhiên là Bào Tam Cô và Lộc Như Ngọc.
Lúc này đã qua canh năm khắp miền rừng núi đã bao trùm ánh sáng lê minh lờ mờ đùng đục.
Lộc Như Ngọc vừa trông thấy Hạ Thiên Tường quả giữa đúng lời hứa nằm bên sườn núi, bèn đứng cách xa ngoài năm trượng cất cao tiếng gọi :
- Hạ Thiên Tường ngươi to gan thật dám so huyền công với Bạch Cốt Tiên Tử, làm gì mà không chết. Nào ra đây! Bây giờ là canh năm. Trời đã sáng rõ ngươi hãy thi triển môn tuyệt học Bắc Minh của ngươi, thử đấu với môn Thần Ma tứ thức của ta xem nào!
Hạ Thiên Tường vẫn nằm im không cựa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook