Mai Hoa Quái Kiệt
-
Chương 13: Mai Hoa quái kiệt - Hồi 13
Thiết Diện Thần PhánVương Phi Dương cúi mình đáp:
− Lão tiền bối quá khen ...
Quay sang Lãnh Như Băng, Vương Phi Dương nói:
− Vãn bối được Thanh Vân Quán chủ dặn đưa vị Lãnh huynh này vào yết kiến, thỉnh lão tiền bối thứ tội gây kinh động.
Thần Phán Trần Hải đưa mắt nhìn Lãnh Như Băng, chậm rãi hỏi:
− Bình «Thiên niên Sâm hoàn» kia có phải do hài tử ngươi mang đến tặng ?
Lãnh Như Băng chưa biết hồi đáp ra sao cứ trầm ngâm một hồi, rồi mới thưa:
− Sâm hoàn tuy do vãn bối mang đến, nhưng bất hạnh bị người cướp đi dọc đường, vãn bối truy tìm Sâm hoàn đã phải nếm trải không ít đắng cay.
Thần Phán Trần Hải thong thả đưa mắt nhìn lên trần nhà, hỏi:
− Ngươi phải nếm trải những nỗi cay đắng gì ?
Lãnh Như Băng bèn kể sơ việc truy tìm Sâm hoàn, bao gồm vô số hiểm ác và may mắn.
Thần Phán Trần Hải «à» một tiếng, nói:
− Có chuyện như vậy ư ? Đợi khi thương thế lão phu đã lành hẳn, phải đi coi một chút mới được.
Vương Phi Dương nói:
− Kinh nghiệm, võ công của lão tiền bối, chúng vãn bối chẳng thể theo kịp một phần nhỏ, mọi sự trong giang hồ ba chục năm nay, chỉ e không một việc gì có thể che mắt lão tiền bối nổi.
Trần Hải nói:
− Thế gian rộng lớn, lão phu tuy từng đặt chân khắp ngũ hồ tứ hải, nhưng cũng chẳng thể biết hết mọi sự tích ...
Ngừng một chút, lão lại nói:
− Có chuyện gì ? Công tử hãy nói đi, nếu lão phu biết, sẽ hồi đáp cho công tử nghe.
Vương Phi Dương nói:
− Lão tiền bối thông thạo nhân sự giang hồ, hẳn biết lai lịch của Huyền Hoàng Giáo ?
Thần Phán Trần Hải từ từ nhắm mắt, trầm tư một hồi, đoạn nói:
− Huyền Hoàng Giáo chuyên hoạt động ở biên khu Vân, Quý, ít lai vãng tới võ lâm Trung Nguyên ...
Vương Phi Dương nói:
− Nhưng thế lực của chúng đã lan tới địa phận Giang Nam; chốn Đào Hoa Trang nổi danh một thời đã thành đại bản doanh để thế lực của chúng thâm nhập Giang Nam. Chúng lợi dụng mỹ sắc làm mồi chiêu mộ rất nhiều cao thủ giang hồ.
Thần Phán Trần Hải đưa mắt nhìn mọi người một lượt, không nói gì.
Vương Phi Dương thở dài, tiếp:
− Vãn bối tuy lưu trú ở Đào Hoa Trang cả tháng trời, nhưng vẫn chưa phát hiện những trò kỳ ảo tại đó, thực cảm thấy quá ngu ngốc, do đó, vãn bối nghĩ rằng kẻ chủ trì còn đang chờ thời cơ, rồi Huyền Hoàng Giáo sẽ hoành hành ở giang hồ, đến lúc ấy chỉ e sẽ gây ra một trường sát kiếp trong võ lâm Giang Nam.
Vãn bối tuy muốn vì đồng đạo võ lâm Giang Nam chúng ta mà hóa giải kiếp vận, nhưng tự biết tài năng không đủ đảm đương, chưa biết thủ lĩnh của Huyền Hoàng Giáo là nhân vật nào. Lão tiền bối bôn ba khắp đại Giang Nam Bắc, ngũ hồ tứ hải, hẳn biết kẻ chủ trì Huyền Hoàng Giáo là ai ...
Hứa Sĩ Công cố nhịn không được, nói xen vào:
− Lão phu bị bọn chúng đầu độc bằng rượu, giam cầm suốt hai năm, đáng tiếc suốt thời gian đó không có cơ hội động thủ giao đấu với kẻ chủ trì đại cục.
Suốt hai năm không được thấy ánh nhật quang, bình sinh lão phu chưa từng bị khốn như vậy, trong lòng vô cùng căm giận, nếu Trần lão huynh dụng tâm quét sạch Đào Hoa Trang, thì tại hạ nguyện đi tiên phong.
Lãnh Như Băng nói:
− Huyền Hoàng Giáo chủ, tại hạ từng gặp qua.
Vương Phi Dương vội hỏi:
− Là nhân vật như thế nào ?
Lãnh Như Băng đáp:
− Những kẻ cầm đầu đều dùng mạng che mặt, nên không thể nhìn rõ.
Vương Phi Dương nói:
− Tại hạ thoạt đầu cho rằng Lục y mỹ nhân là kẻ chủ trì đại cục, nhưng sau mới phát giác ra đằng sau mỹ nhân này còn có kẻ khác.
Thần Phán Trần Hải từ nãy im lặng ngồi nghe, bỗng ho nhẹ một tiếng, nói:
− Cứ theo như lão phu đã biết, Huyền Hoàng Giáo chỉ là một tiểu bang hội ở biên khu Vân Quý.
Lão nhân bỗng ngừng lời, không rõ để suy nghĩ, hay là để dừng nghỉ, rồi mới tiếp:
− Võ công của tên đó rất bình thường, nhưng lại chuyên dùng mê dược, tại biên khu Vân Quý, hắn chiêu mộ những tên phản đồ trong võ lâm, lập ra Huyền Hoàng Giáo ở chốn thâm sơn hiểm trở. Một tiểu bang hội không có thực lực, mà lại dám đến quấy phá Trung Nguyên, hãm hại giang hồ.
Vương Phi Dương nói:
− Như thế mới là quái dị.
Trần Hải thở dài nói:
− Chuyện này ắt có nội tình khác.
Lãnh Như Băng nói:
− Cứ như vãn bối biết, Huyền Hoàng Giáo là một tổ chức thần bí vô cùng nguy hiểm.
Hứa Sĩ Công nói:
− Tại hạ tuy bị chúng giam cầm hai năm; chịu vô số hình phạt, nhưng vì bị giam dưới thạch lao, nên không thể biết bí mật của chúng. Bất quá tại hạ từng động thủ giao đấu vài chiêu với những kẻ phục thị, thì thấy võ công của chúng tuy không phải là đệ nhất cao thủ, nhưng cũng chẳng tầm thường, nếu nhân vật chủ trì đại cục bản lĩnh tầm thường, làm sao có thể cầm đầu những thủ hạ lợi hại như vậy.
Lãnh Như Băng nói:
− Vãn bối tuy chưa chính thức động thủ với các nhân vật của Huyền Hoàng Giáo, nhưng mắt thấy tai nghe, thì nhân vật chủ mưu đại cục là một kẻ âm trầm độc hiểm, quyết không phải thuộc hạng thổ phỉ, đạo chích.
Thần Phán Trần Hải từ từ nhắm mắt, nói:
− Lời lão phu nói ban đầu là chuyện mấy chục năm về trước, qua mấy mươi năm, biết bao biến hóa, có thể Huyền Hoàng Giáo đã thay thủ lĩnh ...
Ngừng một chút, lão nhân nhìn Lãnh Như Băng, nói:
− Hài tử, ngươi hãy kể lại tỉ mỉ cho lão phu nghe việc mất «Thiên niên Sâm hoàn», để lão phu xem tình hình biến hóa như thế nào.
Lãnh Như Băng thuật lại thật tỉ mỉ mọi chuyện chàng đã trải qua.
Thần Phán Trần Hải nhắm mắt, chăm chú lắng nghe. Khi Lãnh Như Băng thuật xong, lão mới từ từ mở mắt, nói:
− Hài tử, «Thiên niên Sâm hoàn» là do ai phái ngươi mang tới ?
Lãnh Như Băng chau mày, trầm ngâm một hồi, rồi đáp:
− Là tại hạ phụng mệnh gia mẫu mang linh dược tới kính tặng.
Thần Phán Trần Hải chớp mắt, hỏi:
− Là lệnh đường đại nhân ư ?
Mặt lão nhân tuy bị băng quấn, không thể nhìn thấy biểu hiện của nét mặt, nhưng nghe âm thanh đầy vẻ kinh ngạc, cũng thấy rõ là lão nhân cảm động vô cùng.
Lãnh Như Băng tựa hồ nhớ đến một sự tình trọng đại, bèn đứng dậy, hé môi định nói lại thôi, lại thong thả ngồi xuống.
Vương Phi Dương đưa mắt cho Hứa Sĩ Công, cúi mình đứng dậy, rồi nói:
− Vãn bối phải đi đón xá muội, xin cáo biệt trước.
Hứa Sĩ Công bôn tẩu giang hồ đã lâu, nhìn sắc mặt là hiểu nội tâm người khác, cũng đứng dậy, nói:
− Tại hạ cũng xin cáo biệt.
Đoạn lão theo Vương Phi Dương bước ra.
Thần Phán Trần Hải thấy hai người kia đã lẫn vào bóng đêm, mới nhè nhẹ thở dài, nói:
− Hài tử, trong lòng ngươi có nhiều nghi vấn lắm thì phải ?
Lãnh Như Băng nói:
− Vãn bối thân thế mông lung, từ khi có trí nhớ, mười mấy năm nay chỉ ru rú ở Bắc Nhạc Phong Diệp Cốc, không rời khỏi đó một bước, lần này bỗng nhiên được gia mẫu phái mang «Thiên niên Sâm hoàn» dâng tặng lão tiền bối ...
Chàng nói đến đây thì ngừng lời.
Trần Hải thong thả nói:
− Ngươi có điều gì hồ nghi trong lòng, cứ nói hết ra đi !
Lãnh Như Băng nói:
− Mười mấy năm nay, vãn bối luôn luôn canh cánh bên lòng một điều, những mong lão tiền bối có thể minh thị cho vãn bối.
Trần Hải hỏi:
− Điều gì vậy ?
Lãnh Như Băng đáp:
− Thân thế của vãn bối !
Trần Hải trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi hỏi:
− Lệnh đường chưa hề nói cho ngươi biết ư ?
Lãnh Như Băng nói:
− Từ mẫu quá nghiêm, mỗi lần vãn bối mở miệng hỏi về thân thế, đều bị gia mẫu sầm mặt mắng vãn bối không được đa vấn, nhưng vãn bối dầu sao cũng là một nam tử, ngay đến thân phụ thân thế cũng không biết, thử hỏi làm sao vãn bối không canh cánh bên lòng ?
Trần Hải nói:
− Hài tử, ngươi hỏi không sai, nhưng lão phu thực không tiện nói. Lệnh đường là bậc tài trí hơn người, chưa chịu cho ngươi biết thân thế của ngươi, tất là chưa đến lúc nói. Ôi, lão phu có thể cho ngươi biết một chút hậu quả, nếu thân thế của ngươi lúc này lộ rõ trong khắp võ lâm giang hồ, thì tức thời sẽ dấy lên một sự hỗn loạn, đừng nói lệnh đường đại nhân khó đối phó, ngay cả lão phu và lệnh sư cùng lộ diện, chỉ e cũng không dẹp yên được sóng gió.
Lãnh Như Băng hơi sững sờ, hỏi:
− Như vậy là lão tiền bối biết phải không ?
Trần Hải gật đầu:
− Trong đương kim võ lâm, biết thân thế của ngươi, ngoài lệnh đường, ân sư và lão phu ra, chỉ có Dã Hạc ...
Lão nhân tựa hồ cảm thấy lỡ lời, vội ngừng bặt.
Lãnh Như Băng giật mình, hỏi:
− Dã Hạc Thượng Nhân cũng biết ư ?
Trần Hải biết không thể chữa lại, đành nói:
− Không sai, còn có Dã Hạc Thượng Nhân, nhưng đạo trưởng chỉ biết một phần, hơn nữa sẽ chẳng nói với ngươi đâu.
Lãnh Như Băng chợt nghĩ đến việc Dã Hạc Thượng Nhân xả thân đến Độc Cung, bất giác động tâm, nghĩ thầm:
“Mình đã vô cùng hiếu kỳ trước việc Dã Hạc Thượng Nhân chịu trói đến Độc Cung, xem ra thân thế của mình là một bí mật lớn lao, đêm nay nếu có sống ba cuộc đời nữa cũng chẳng còn dịp biết rõ thân thế lai lịch.” Nghĩ vậy, chàng bèn đứng dậy cung tay vái:
− Lão tiền bối đã biết lai lịch của vãn bối, thỉnh lão tiền bối chỉ giáo, dù trong đó có liên quan đến ân oán giang hồ trọng đại, vãn bối cũng sẽ chịu đựng khổ nhục, quyết không khinh suất vọng động.
Trần Hải lắc đầu nói:
− Trừ việc đó ra, bất cứ việc gì lão phu có thể làm, lão phu cũng đều đáp ứng ngươi.
Giọng nói trầm lắng nhưng vô cùng kiên quyết, không để cho ai phải bàn cãi.
Lãnh Như Băng thầm biết có hỏi thêm cũng vô ích, xem chừng Trần Hải quyết chẳng chịu tiết lộ, nhưng chàng lại không cam nguyện bó tay, song chưa biết nên nói như thế nào.
Chỉ nghe Trần Hải thở dài, nói:
− Hài tử, không nên nghĩ nhiều, tấm lòng của từ mẫu trong thiên hạ thật đáng thương, lệnh đường không nói cho ngươi biết thân thế ngươi, hoàn toàn là muốn tốt cho ngươi đó thôi.
Lãnh Như Băng nói:
− Chẳng lẽ vãn bối cứ suốt đời hồ đồ như vậy mới được hay sao ?
Trần Hải đáp:
− Bao giờ đến lúc, lệnh đường khắc nói cho ngươi rõ, hài tử, ngươi đã chịu đựng mười mấy năm, hãy cố chịu đựng thêm ít ngày.
Lãnh Như Băng nói:
− Dù lão tiền bối không cho biết, vãn bối cũng sẽ tận lực tra sự tình cho thật minh bạch.
Trần Hải chậm rãi nằm xuống, hỏi:
− Ngươi có biết dụng ý của lệnh đường phái ngươi mang linh dược đến tặng lão phu hay không ?
Lãnh Như Băng nói:
− Vãn bốn không biết.
Trần Hải nói:
− Ồ, dụng ý của lệnh đường ... dù thế nào lão phu cũng không để lệnh đường thất vọng.
Lãnh Như Băng tuy thông minh tuyệt luân, nhưng chưa biết nhiều chuyện trong giang hồ, nghe câu vừa rồi của Trần Hải, chàng chưa biết đối đáp ra sao.
Trần Hải từ từ nhắm mắt, nói:
− Trong đời mình, lão phu đã thi ân muôn vạn lần, nhưng chưa từng thụ lãnh một lần báo đáp. Nay lệnh đường phái ngươi vượt ngàn dặm lộ trình đem linh dược thân tặng, tuy lệnh đường không nói cho ngươi trước một lời, nhưng ta cũng đoán được dụng ý của lệnh đường.
Lãnh Như Băng nói:
− Thỉnh lượng thứ cho sự ngu xuẩn của vãn bối, vãn bối không hiểu gia mẫu có dụng ý gì ? Những mong lão tiền bối chỉ giáo cho.
Trần Hải nói:
− Hài tử, thân thế của ngươi đầy thê lương, cũng liên quan đến một thảm sự đã trầm lắng hoàn toàn trong giang hồ. Những nhân vật tham gia thảm sự ấy ở rải rác khắp đại Giang Nam Bắc, cơ hồ bao gồm những cao thủ đương đại mà vừa nghe nhắc đến người đời đã kinh hãi. Sự tình này khởi đầu từ một ngộ nhận, nhưng rồi trở thành một kinh nhân thảm án. Hài tử, sự việc tuy xảy ra đã hai chục năm về trước, song ngày nay chẳng một ai dám đề khởi lại một lần nữa, lão phu tuy biết thân thế của ngươi, nhưng một là chưa đủ chứng cứ, không thể đứng ra rửa nỗi oan cho mẫu tử ngươi, hai là vì mức độ liên quan quá lớn, không dám vọng động khinh suất.
Nói đến đây, lão nhân ngừng lời, trầm tư một lát, mới nói tiếp:
− Lão phu đã nói quá nhiều, chỉ e ngươi thêm phiền não. Lệnh sư tuy thân hoài tuyệt học, nhưng võ học vĩnh viễn tiến bộ không ngừng, một cá nhân dù dành trọn tinh lực ở đời, cũng không thể học hết tuyệt kỹ trong thiên hạ, cho nên võ lâm mới chia thành nhiều môn phái, mỗi môn phái đều có sở trường riêng của mình. Tuyệt kỹ của lệnh sư, vị tất lão phu đã có, tuyệt kỹ của lão phu, cũng vị tất lệnh sư đã có, lệnh đường tuy chưa để ngươi cầu lấy một lời, nhưng ta biết dụng ý của lệnh đường ngươi là muốn ta truyền thụ võ công cho ngươi.
Lãnh Như Băng hỏi:
− Vãn bốn dám đảm đương được việc đó sao ?
Trần Hải thở dài nhè nhẹ, nói:
− Hài tử, ngươi khỏi cần khiêm nhường, đối với ngươi mà nói, võ công là vô cùng trọng yếu. Chưa kể đến việc ngươi mang thần dược đến cứu mạng lão phu, mẫu thân ngươi là một nữ nhân tiết hạnh, chịu đựng nhiều đau khổ về tinh thần, lão phu cũng không thể tọa thị, người võ lâm chúng ta rất kính trọng tiết phụ giáo tử, huống hồ bản lĩnh của ngươi đủ để kế tục sự nghiệp. Ngươi hãy gắng chịu đựng thêm ít ngày, lão phu đã có «Thiên niên Sâm hoàn», hẳn mười hôm nữa sẽ lành thương thế, tuy chưa thể động thủ giao đấu, nhưng truyền thụ võ công cho ngươi thì không hại gì, bất quá có một điều lão phu cần nói rõ trước ...
Lãnh Như Băng đáp:
− Vãn bối xin lắng nghe.
Trần Hải nói:
− Lão phu truyền thụ võ công, nhưng không thể cùng ngươi có danh phận sư đồ.
Lãnh Như Băng đăm đăm suy tư, im lặng. Trần Hải tiếp:
− Không phải là tư chất, tài năng của ngươi không đủ để kế tục sự nghiệp của lão phu, mà thực là lão phu còn chưa đủ tài để nhận ngươi làm đệ tử. Ôi, trong giang hồ có không ít người ngưỡng kính lão phu bội phần, dùng trăm phương ngàn kế xin học võ công của lão phu, tưởng lão phu là tối cao, có ai ngờ trong đời ta từng chiến bại những ba lần !
Lãnh Như Băng thở dài, đột nhiên đứng dậy bái Trần Hải, nói:
− Vãn bối từ khi có ký ức, luôn luôn khổ não về thân thế mơ hồ của mình, tuy gia mẫu hết lòng ái hộ vãn bối, nhưng hễ mỗi lần vãn bối mở miệng hỏi về phụ thân, lại bị trách mắng. Điều đó chỉ càng khiến cho vãn bối nóng lòng muốn biết về thân thế của mình. Ôi, vãn bối đã khổ tâm mười mấy năm nay, đã không biết bao lần bị gia mẫu trách mắng, cũng không biết bao lần thấy từ mẫu khóc chẳng thành tiếng, nhưng vãn bối quyết phải tìm cho ra thân thế của mình, dù chông gai nguy hiểm đến mấy cũng không ngăn nổi vãn bối làm việc đó. Nhưng thiên địa bao la, biết đi đâu tìm người hiểu rõ thân thế của vãn bối ? Hoàng thiên có mắt, khiến đêm nay vãn bối được gặp lão tiền bối, lão tiền bối đã cho biết những nét đại thế, những mong được biết thêm cụ thể. Gia mẫu có dụng ý phái vãn bối mang linh dược đi là để ngầm thỉnh cầu võ công, nhưng vãn bối có thể suy đoán khác được chăng ?
Trần Hải hỏi:
− Ngươi có suy đoán gì, cứ nói cho lão phu nghe.
Lãnh Như Băng nói:
− Lão tiền bối từng bảo thân thế của vãn bối thê lương, liên quan đến một thảm sự, điều đó chắc không sai.
Trần Hải nói:
− Đương nhiên !
Lãnh Như Băng nói:
− Từ khi vãn bối có ký ức, hoàn toàn không lưu một chút ấn tượng nào về phụ thân, vậy thảm sự kia hẳn là nói về gia phụ.
Trần Hải nói:
− Ngươi quả nhiên thông minh tuyệt luân.
Lãnh Như Băng nói tiếp:
− Lão tiền bối đã biết sự tình, những mong chỉ giáo cụ thể để vãn bối trút gánh nặng phiền muộn.
Trần Hải lắc lắc đầu, im lặng.
Lãnh Như Băng chỉ cảm thấy nhiệt huyết bốc lên đầu, uất ức khiến hai hàng nước mắt ứa ra, thảm thiết nói:
− Nếu hôm nay lão tiền bối không chịu cho vãn bối biết thân thế của mình, vãn bối sẽ nằm xuống đây, vĩnh viễn không trở dậy.
Chàng thanh niên lãnh đạm, mang diện mạo u sầu thâm trầm, tựa hồ đã không có khả năng khống chế bản thân, nước mắt chảy ròng ròng.
Trần Hải tựa hồ vô cùng xúc động, thong thả ngồi dậy, nói:
− Đại trượng phu không được trước mặt người rơi lệ, ngươi mau đứng lên đi !
Lãnh Như Băng ngước mắt lên, nói:
− Lão tiền bối đáp ứng rồi chăng ?
Trần Hải lắc đầu:
− Hài tử, ngươi mau đứng dậy, chúng ta hãy tiếp tục nói chuyện. Lão phu chỉ thích những nghĩa sĩ hào hiệp, rất ghét những kẻ ủy mị tầm thường, không có phong cách.
Lãnh Như Băng lau nước mắt, đứng dậy nói:
− Lão tiền bối không nói, vãn bối chỉ còn cách đi tìm Dã Hạc Thượng Nhân.
Trần Hải nói:
− Lão phu đã không nói, Dã Hạc Thượng Nhân càng không cho ngươi biết đâu.
Lãnh Như Băng đang định hỏi thêm, bỗng nghe có nhiều tiếng ho vọng vào, tiếp đó có tiếng cước bộ rậm rịch. Nhìn ra, thấy Tiêu Dao Tử đi trước, tiếp đến là Hứa Sĩ Công và Vương Phi Dương. Tiêu Dao Tử nhìn Lãnh Như Băng, đoạn quay sang nói với Trần Hải:
− Thương thế của Trần đại hiệp thế nào rồi ?
Trần Hải mỉm cười đáp:
− Danh tiếng Sâm Tiên của Long Thiên Lộc quả không phải hư truyền, ai ngờ «Thiên niên Sâm hoàn» có thể cải tử hoàn sinh cho lão phu.
Thanh âm của lão rành rọt từng chữ, hiển nhiên thương thế đã thuyên giảm quá nữa.
Tiêu Dao Tử thở phào nhẹ nhõm, nói:
− Trời phù hộ cát nhân, Trần đại hiệp đã thi ân phó đức cho bao nhiêu chúng sinh nên từ khi thụ thương, không biết bao nhiêu người đã lo lắng đến tính mệnh của Trần đại hiệp, sẵn sàng đến thăm bệnh, tặng dược.
Trần Hải nói:
− Lão phu tuy đông bằng hữu, nhưng kết cừu quá nhiều, thiết tưởng có rất nhiều cừu gia tìm đến Thanh Vân Quán này.
Tiêu Dao Tử nhìn mọi người một lượt, nói:
− Còn may, tuy có dăm ba kẻ nghe phong thanh tìm đến, nhưng đều bị Vương công tử đuổi đi cả.
Trần Hải thong thả đưa mắt nhìn Vương Phi Dương, nói:
− Lão phu có duyên được gặp lệnh đường mấy lần, tình viện thủ của Vương thế huynh, lão phu sẽ tới tạ ân với lệnh đường.
Vương Phi Dương nói:
− Lão tiền bối là bậc đại nghĩa hiệp, nay đã qua được kiếp nạn là phước lớn cho đồng đạo võ lâm chúng tại hạ. Mấy năm nay gia mẫu tỵ cư tinh luyện, dù vãn bối muốn gặp cũng khó. Thịnh tình của lão tiền bối, vãn bối xin đại diện cho gia mẫu thụ lãnh.
Nguyên chàng e rằng sau khi Trần Hải đã lành thương thế, ắt sẽ đến Hoàng Sơn, mẫu thân của chàng không thể không thân chinh tiếp đãi một bậc cao nhân đại nghĩa hiệp như Trần Hải, nhưng mẫu thân của chàng lại đang ở thời kỳ bế môn tu luyện, khó có thể xuất hiện. Trần Hải tuy là bậc đại hiệp, nhưng tính tình cao ngạo, nếu không được tiếp đãi, chỉ sợ sẽ ngộ nhận không tốt về Hoàng Sơn Thế Gia.
Trần Hải thở dài nhè nhẹ nói:
− Quá nửa các vị bằng hữu cố giao còn sống đều đã lánh thế đào danh, không xen vào chuyện thị phi ân oán của giang hồ, chỉ còn một mình lão phu vẫn còn lưu lại chốn giang hồ. Ôi, quả thật cũng đến lúc nên dừng.
Tiêu Dao Tử nói:
− Trần đại hiệp nói cũng phải, nhưng dù lánh thế nào thì cũng khó tránh khỏi những chuyện ân oán giang hồ. Như bần đạo đây, xa lánh thế, quy y, vậy mà mười mấy năm nay, vô số nhân vật giang hồ vẫn cứ tìm đến báo cừu, bần đạo cố nhường nhịn, nhưng vẫn bị bức phải động thủ mấy lần. Ôi, đã dấn thân vào chống giang hồ, dù muốn thoát ra cũng chẳng phải dễ. Thịnh danh của Trần đại hiệp còn cao hơn bần đạo bội phần, muốn mai danh ẩn tích hoàn toàn không dễ.
Hứa Sĩ Công nói:
− Lời này không sai, đã dấn thân vào chốn giang hồ thì khó bề thoát ra, nhất là với những nhân vật danh chấn võ lâm như Trần đại hiệp, Long Thiên Lộc, Dã Hạc Thượng Nhân. Trần đại hiệp được tôn là Thiết Diện Thần Phán Hoạt Báo Ứng, đã kết nhiều cừu hận thì làm sao có thể rửa tay gác kiếm được, ngay như Long Thiên Lộc không bước chân ra khỏi sơn trang mà còn có rất nhiều cừu gia ...
Trần Hải gật đầu nói:
− Lời này cũng không sai.
Hứa Sĩ Công nói tiếp:
− Đáng kể nhất là Dã Hạc Thượng Nhân. Người này không màng danh lợi nhưng có rất nhiều ân oán giang hồ liên quan đến Dã Hạc Thượng Nhân. Dã Hạc Thượng Nhân muốn đào danh lánh thế, vẫn có người tìm đến báo cừu. Liên Vân Lư bất quá chỉ là mấy gian thảo thất, nghe đồn không hề lai vãng với các nhân vật võ lâm, nhưng kỳ thực Dã Hạc Thượng Nhân từ chối người này, lại vẫn tiếp người kia. Chính lão phu thấy Thiết Quyền Lý Phi đã tới đó ...
Trần Hải bỗng quay sang Hứa Sĩ Công hỏi:
− Vậy ư ? Cứ như lão phu được biết, Dã Hạc Thượng Nhân có hai bộc nhân trợ thủ đều vào hàng cao thủ, há để cho kẻ khác tùy tiện xông lên Liên Vân Lư ?
Hứa Sĩ Công bỗng hùng hồn nói:
− Dã Hạc Thượng Nhân là một bậc võ công kiệt xuất, Hứa mỗ này suốt đời cũng không theo kịp, điều đó khỏi phải nói, nhưng còn mấy thủ hạ của Dã Hạc Thượng Nhân vị tất có thể ngăn cản được người khác lên núi.
Trần Hải hỏi:
− Lão huynh đã động thủ với họ chưa ?
Hứa Sĩ Công đáp:
− Gã đầu tính tình hòa nhã, đã để tại hạ và Lãnh công tử đi lên, nhưng còn gã thứ hai thì cùng hung cực ác, bất chấp người thân, buộc tại hạ phải động thủ.
Trần Hải nói:
− Hứa huynh có thể đánh bại người ấy, võ công quả thật bất phàm.
Hứa Sĩ Công nói:
− Khi tới Liên Vân Lư, tại hạ chính mắt còn thấy Thiên Nam Nhị Quái cũng đến đó.
Trần Hải sững sờ nói:
− Bạch Phát Long Ẩu ...
Hứa Sĩ Công nói:
− Ngoài Bạch Phát Long Ẩu còn có cả Bạch Phát Lão Ông.
Trần Hải nói:
− Cặp phu phụ này mấy chục năm trước nguyên là hai nhân vật hắc đạo cũng danh tiếng trong võ lâm Trung Nguyên, sau bị đuổi khỏi Trung Nguyên, dạt đến tận Thiên Nam, không hiểu tại sao nay lại tìm đến Liên Vân Lư để làm gì ?
Hứa Sĩ Công đáp:
− Họ đòi Dã Hạc Thượng Nhân phải trả Thiên Nam Nhị Bảo.
Trần Hải nói:
− Ngư Trường Kiếm và Thiên Long Thân.
Hứa Sĩ Công nói:
− Không sai, chính là hai vật đó.
Trần Hải nói:
− Cứ như lão phu biết, Dã Hạc Thượng Nhân không màng danh lợi, Thiên Nam Nhị Bảo tuy là hai báu vật được các nhân vật võ lâm cầu mong, nhưng vị tất đã khiến Dã Hạc Thượng Nhân để mắt tới. Thiên Nam Nhị Quái tìm đến Liên Vân Lư, ắt là do người xúi giục.
Hứa Sĩ Công tựa hồ nhớ ra một sự tình trọng đại, bèn nói:
− Trần đại hiệp quanh năm bôn tẩu giang hồ, kiến văn quảng bác đệ nhất thiên hạ.
Trần Hải nói:
− Hứa huynh quá khách khí rồi.
Hứa Sĩ Công nói:
− Đương kim giang hồ có một vị danh gia kiếm thuật, giao hảo thâm tình với Dã Hạc Thượng Nhân, Trần đại hiệp có biết Bạch Kỳ Hồng là ai chăng ?
Trần Hải trầm ngâm một hồi, rồi đáp:
− Danh gia đương thế dùng kiếm, lão phu tuy chưa gặp, nhưng cũng từng nghe qua, còn Bạch Kỳ Hồng thì lão phu lại chưa hề biết.
Hứa Sĩ Công nhìn Lãnh Như Băng nói:
− Ha ha, Lãnh đệ, hai chúng ta bị con nha đầu đánh lừa rồi.
Lãnh Như Băng nói:
− Nhưng Ngư Trường Kiếm đích thực là ở trong tay lão ta.
Hứa Sĩ Công nói:
− Thiên Nam Nhị Bảo tuy không ở trong tay Dã Hạc Thượng Nhân, nhưng xem ra có quan hệ trọng đại với đạo trưởng. Thiên Nam Nhị Quái tìm đến Liên Vân Lư chẳng phải vô cớ. Bạch Phát Long Nữ là ai, hẳn Trần đại hiệp có biết ?
Trần Hải gật đầu đáp:
− Nữ nhân này đem Thiên Nam Nhị Bảo tiến nhập Trung Nguyên, gây náo loạn mười mấy năm rồi đột nhiên biệt vô âm tích, không còn lộ diện trên giang hồ, lão phu năm xưa từng gặp nàng, không biết hiện tại nàng còn sống hay không ?
Hứa Sĩ Công đáp:
− Chẳng những còn sống, mà đã xuất giá.
Trần Hải hỏi:
− Nàng kết duyên với ai ?
Hứa Sĩ Công đáp:
− Với Vương Tiểu Cường ...
Đoạn lão Hứa kể lại tỉ mỉ việc gặp Hàn Linh ở Lục Tinh Đường, việc đến Liên Vân Lư thỉnh cầu được chặt bỏ còng tay, Thiên Nam Nhị Quái đến Liên Vân Lư bức bách Dã Hạc Thượng Nhân trả Thiên Nam Nhị Bảo, Bạch Phát Long Nữ tới Liên Vân Lư, Dã Hạc Thượng Nhân xả thân chịu trói đi Độc Cung v.v ...
Tiêu Dao Tử nghe xong, bất giác thở dài, nói:
− Dã Hạc Thượng Nhân đã không lai vãng với các nhân vật võ lâm, cuối cùng vẫn bị lụy phiền, xem chừng các nhân vật giang hồ dù muốn rời bỏ giang hồ cũng vô cùng nan giải.
Hứa Sĩ Công nói:
− Điều đó cũng có thể hiểu được là có nhân quả, nhưng điều tại hạ nghĩ không ra là tại sao Dã Hạc Thượng Nhân cam nguyện thúc thủ chịu trói, phục tùng Bách Độc Tiên Tử mà đi Độc Cung, kỳ quái hơn nữa, nghe đâu chuyến đi Độc Cung này của Dã Hạc Thượng Nhân là có liên quan đến đồng đạo võ lâm, thực khiến tại hạ không sao hiểu nổi.
Tiêu Dao Tử nói:
− Bần đạo tựa hồ từng nghe nói về Ngũ Độc Cung, nhưng đã quên không biết nó ở đâu.
Trần Hải nói:
− Lão phu có thể nói cho các vị biết một chút về Độc Cung.
Hứa Sĩ Công hỏi:
− Vậy ư ? Trần đại hiệp từng đến Ngũ Độc Cung rồi sao ?
Trần Hải lắc đầu:
− Lão phu tuy chưa đến, nhưng biết rất rõ.
Tiêu Dao Tử nói:
− Bần đạo nghe nói đó là nơi cực kỳ đáng sợ, thật tình bần đạo chẳng tin.
Trần Hải nói:
− Chỉ nghe đồn đại thì không tin là phải, nhưng lão phu có được một vị bằng hữu cố tri thuật lại. Đừng nói là đáng sợ, chỉ e thế gian này không còn nơi nào khủng khiếp hơn nơi đó ...
Vương Phi Dương hỏi:
− Nơi ấy cuối cùng là đâu vậy ?
Trần Hải nói:
− Lệnh đường kiến văn quảng bác hơn hẳn lão phu, chẳng lẽ chưa từng kể cho Vương thế huynh biết ?
Vương Phi Dương đáp:
− Tựa hồ từng nghe gia mẫu kể qua, nhưng rất sơ lược.
Trần Hải nói:
− Đó là một vùng thống mãn độc khí, trong một chu vi mười dặm xung quanh Ngũ Độc Cung đầy những lá cây mục nát thối rữa, lại có một dòng nước đục không biết chảy từ đâu, lá cây rụng xuống ngâm trong nước lâu năm, biến thành một hiểm địa, lại có thêm sức người tu tổ thêm, ai bị sa lầy vào thứ bùn ấy, dù võ công cao minh đến mấy, cũng khó bề thoát chết ...
Mọi người đều chú mục nhìn Trần Hải. Lão nhân từ từ nhắm mắt, nói tiếp:
− Lá cây thối rữa, bùn nước đen đục trở thành một hiểm địa, lưu lại lâu ngày bốc lên độc khí, chỉ hít phải độc khí không thôi, đã thụ thương rồi, nói gì lỡ sa chân xuống bùn.
Hứa Sĩ Công hỏi:
− Kỳ quái. Chẳng lẽ người ở trong Ngũ Độc Cung không sợ độc khí đó sao ?
Trần Hải đáp:
− Vật vật tương khắc, trong Ngũ Độc Cung có một loại kỳ hoa, mùi hương thơm nức, chỉ cần một bông thì không ngại gì độc khí.
Vương Phi Dương hỏi:
− Ngoại trừ một dải thiên nhiên hiểm địa, không biết còn có sinh vật gì chăng ?
Trần Hải đáp:
− Dải nước độc địa ấy bao quanh một khu vực rộng chừng vài trăm mẫu đất, Ngũ Độc Cung được kiến tạo chính trên khu đất này, tập hợp vô số độc vật, trong đó có năm chủng loại tối độc.
Vương Phi Dương nói:
− Có lẽ do đó mới gọi là Ngũ Độc Cung, nhưng nếu nói vật vật tương khắc, tại sao năm độc vật kia lại song song tồn tại ?
Trần Hải đáp:
− Điều đó thì lão phu không rõ.
Vương Phi Dương ho khẽ một tiếng, hỏi:
− Thủ lĩnh Ngũ Độc Cung là một nhân vật như thế nào ?
Trần Hải đáp:
− Lão phu không biết, trong đương kim võ lâm chỉ e cũng khó tìm thấy một vài người biết kẻ đó là ai !
Hứa Sĩ Công nói:
− Tại hạ biết trên thế gian có hai người nắm được nội tình ở Ngũ Độc Cung.
Vương Phi Dương hỏi:
− Thỉnh giáo lão tiền bối !
Hứa Sĩ Công nói:
− Một là Dã Hạc Thượng Nhân, nhưng đã đi đến Ngũ Độc Cung, người thứ hai hiện vẫn đang còn ở Liên Vân Lư.
Lãnh Như Băng tiếp lời:
− Lão tiền bối muốn nói đến bạch y thiếu nữ thân thể bạc nhược nọ ư ?
Hứa Sĩ Công đáp:
− Chính người ấy, khi Dã Hạc Thượng Nhân đi Ngũ Độc Cung, mọi người hiện diện tại Liên Vân Lư đều cảm thương, chỉ riêng bạch y thiếu nữ tuyệt bất động dung, lại còn bảo Dã Hạc Thượng Nhân cứ an tâm mà đi. Từ dung mạo đến lời nói, cử chỉ lúc tiễn biệt đều không có chút gì sầu khổ, phải sớm biết nội tình thì mới như vậy.
Lãnh Như Băng nhận xét:
− Lão tiền bối nói không sai.
Bỗng có tiếng cánh chim đập, một con chim sáo lông trắng như tuyết bay vào trong thất, chính là linh điểu Tuyết Mỵ Nhi. Con chim bay một vòng trong thất, đoạn sà xuống vai Vương Phi Dương và gọi:
− Cô nương ngộ kình địch.
Vương Phi Dương biến sắc, vội đứng dậy, nói:
− Xá muội gặp cao thủ, đang phải khổ chiến, thỉnh chư vị ngồi chờ một lát, tại hạ đi hiệp trợ xá muội một tay.
Nói đoạn không chờ hồi đáp, Vương Phi Dương phóng ngay đi. Tuyết Mỵ nhi bay trước dẫn đường. Hứa Sĩ Công vội đứng lên nói:
− Lão hủ cũng đi với Vương thế huynh xem vị cao nhân nào.
Nói đoạn, lão chạy đuổi theo.
Tiêu Dao Tử nói nhỏ:
− Thỉnh Lãnh công tử lưu lại với Trần đại hiệp bần đạo cũng phải đi mới được.
Lãnh Như Băng hơi chau mày, định nói lại thôi, đưa mắt nhìn theo ba người gấp gấp chạy đi.
Trần Hải nhìn Lãnh Như Băng hỏi:
− Lệnh đường có nói gì về lão phu chăng ?
Lãnh Như Băng đáp:
− Gia mẫu hầu như không nói gì cho vãn bối biết về người và việc trong giang hồ.
Trần Hải nói:
− Thế thì được. Tính lão phu rất quái dị, phàm đã quyết định sự gì, thì vĩnh viễn không cải biến. Lão phu đã quyết định truyền thụ võ công cho ngươi, bất kể ngươi có nguyện ý hay không, lão phu cũng truyền thụ. Lão phu chưa nói cho ngươi biết thân thế của ngươi, thì dù trước mặt lão phu ngươi có giơ đao tự vẫn, lão phu cũng không nói.
Mấy lời này được nói ra kiên quyết như đinh đóng cột, không để ai phản đối.
Nói xong, lão nhân nhắm mắt lại.
Lãnh Như Băng lặng lẽ thở dài, chậm rãi đi ra ngoài. Chàng thấy hai đạo đồng giữ cửa đều đã rút binh khí ra khỏi vỏ, nép mình bên lũy tre.
Lãnh Như Băng ngẩng mặt nhìn trời, thấy trăng mới mọc chênh chếch, tinh tú nhấp nháy, nỗi u sầu chất chứa trong lòng không được giải khai, bất giác thở dài sầu muộn, vung tay tống một chưởng thật mạnh về phía lũy tre.
Một chưởng này như dồn hết bực tức trong lòng mà phát ra, lực đạo cực kỳ cường mãnh, tạo thành một luồng kình xé gió. Bỗng từ trong lũy tre có một luồng lực đạo nhu hòa cuồn cuộn đẩy ra, quấn lấy luồng nội công cường kình của Lãnh Như Băng mà hóa giải nó đi một cách linh xảo dị thường.
Vô tình vung chưởng, ngộ ngay cường địch, Lãnh Như Băng cả kinh, nỗi sầu muộn trong lòng cũng vơi hẳn, chàng chú mục nhìn, hét to:
− Người nào vậy ?
Chỉ nghe một thanh âm rất trầm đáp lại:
− Lão phu đến lấy linh dược.
Từ sau lũy tre một bạch phát lão nhân thong thả bước ra.
Lãnh Như Băng soi mói nhìn người kia, ngạc nhiên hỏi:
− Là các hạ, Vương Tiểu Cường ?
Bạch phát lão nhân đáp:
− Không sai, chính là lão phu.
Bỗng kiếm quang loang loáng, hai đạo bạch quang nhắm Vương Tiểu Cường đâm tới. Nguyên đó là hai đường kiếm của hai đạo đồng đánh tới. Thì ra hai đạo đồng đã biết có người lạ ẩn mình sau lũy tre, nay người ấy bị một chưởng của Lãnh Như Băng phát giác phải bước ra thì cả hai không hẹn cùng vung kiếm đánh tới.
Chỉ thấy Vương Tiểu Cường phất tay áo một cái, trường kiếm trong tay cả hai đạo đồng lập tức bị gạt ra, cổ tay tê dại cơ hồ muốn để rớt kiếm.
Lãnh Như Băng quát nhỏ:
− Các ngươi không phải là đối thủ, mau tránh ra.
Hai đạo đồng tuy kinh hãi trước võ công của người kia, nhưng giữ cửa là trách nhiệm của họ, nên sau một lát định thần, lại một trước một sau vung kiếm đâm tới.
Vương Tiểu Cường cười khẩy một tiếng, đứng im vững vàng, song thủ tả hữu, một trước một sau, liên tiếp phất ra, khiến trường kiếm trong tay hai đạo đồng lại bị dạt hẳn đi, Vương Tiểu Cường thừa thế tiến vào. Thủ pháp của lão kỳ ảo thần tốc, hai đạo đồng chỉ cảm thấy uyển mạch tê dại, trường kiếm văng khỏi tay, lúc này chỉ thấy hai thanh kiếm nằm trong tay Vương Tiểu Cường.
Lãnh Như Băng nhìn thủ pháp đoạt kiếm kỳ ảo thần tốc của Vương Tiểu Cường thì giật mình kinh hãi.
Vương Tiểu Cường cười lạnh một tiếng, nói:
− Thanh Vân Quán chủ danh tiếng lẫy lừng, lão phu không muốn đả thương thủ hạ các người.
Nói đoạn hai cổ tay nhẹ phẩy, cả hai đạo đồng cùng lúc bị đẩy về phía sau năm bước.
Lãnh Như Băng ngầm đề tụ chân khí, chú mục nhìn Vương Tiểu Cường, nói:
− Các hạ muốn lấy dược vật gì ?
Vương Tiểu Cường đáp:
− Tại Liên Vân Lư chúng ta đã có giao ước, lão phu chặt xiềng cho hai vị, các hạ sẽ tặng Thiên niên sâm hoàn, nay bình sâm hoàn đã ở trong Thanh Vân Quán, lão phu há không thể đòi ?
Lãnh Như Băng sững sờ, cảm thấy thật khó đối đáp, hồi lâu mới nói:
− Ở Liên Vân Lư, lão tiền bối tuy có nói, nhưng tại hạ hoàn toàn chưa đáp ứng, huống hồ «Thiên niên Sâm hoàn» vốn đã không còn là sở hữu của tại hạ.
Vương Tiểu Cường nói:
− Vậy nó là sở hữu của ai ?
Lãnh Như Băng đáp:
− «Thiên niên Sâm hoàn» của tại hạ sớm bị Huyền Hoàng Giáo đánh cắp, sau được Liễu Thiên Phong thu hồi, để tạ ân Trần đại hiệp năm xưa cứu mệnh, Liễu Thanh Phong đem tặng Trần đại hiệp, vật đã sang người khác, không còn do tại hạ sở hữu.
Vương Tiểu Cường nói:
− Huyền Hoàng Giáo có thể đánh cắp, Liễu Thanh Phong khả dĩ thu hồi, lão phu lại không thể đoạt lấy hay sao ?
Lãnh Như Băng nói:
− Trần đại hiệp thương thế trầm trọng, cần có linh dược cứu mạng.
Vương Tiểu Cường nói:
− Nữ nhi của ta sinh cơ đã tuyệt, cũng cần linh dược cứu mạng.
Lãnh Như Băng nói:
− Chỉ e cơ duyên của lão tiền bối không còn.
Vương Tiểu Cường nói:
− Uy danh Thần Phán Trần Hải đã khiến người khác thoái lui, nhưng không ngăn nổi lão phu, huống hồ cả một bình «Thiên niên Sâm hoàn» vị tất lão đã dùng hết, lão phu chỉ cần lấy nửa bình cũng được.
Lãnh Như Băng ngẩn người thầm nghĩ:
“Nếu Trần đại hiệp không dùng đủ liều lượng, phải chia cho hắn một nửa chắc gì đã cứu được ai ...”.
Vương Tiểu Cường thấy chàng đăm đăm suy nghĩ, không lý gì đến lời lẽ của lão, bèn xông thẳng vào.
Lãnh Như Băng bỗng cảm thấy một luồng gió quạt mạnh, vội vung chưởng đánh ra. Chỉ nghe «binh» một tiếng, chưởng lực của hai người đập vào nhau.
Lãnh Như Băng cảm thấy khí huyết trong người nhộn nhạo, đứng không vững, phải thoái lui ba bước.
Vương Tiểu Cường không ngờ chưởng lực của một thanh niên lại hùng hậu như vậy, thế đang xông tới phải dừng lại ngay.
Lãnh Như Băng đề tụ chân khí ở đan điền, ổn định khí huyết nói:
− Đây là nơi Trần đại hiệp đang dưỡng thương, lão tiền bối há có thể tùy tiện xông vào ?
Vương Tiểu Cường nói:
− «Thiên niên Sâm hoàn» chắc cũng ở trong đó.
Nói đoạn lão né mình bước vào cửa, phóng ra một chưởng.
Lãnh Như Băng nghênh tiếp chưởng vừa rồi, đã biết võ công của đối phương cao hơn mình, chàng dùng hai ngón tay bên hữu phóng tới uyển mạch của lão ta. Thủ pháp «Điểm Huyệt Trảm Mạch» của chàng đã buộc Vương Tiểu Cường thu hồi chưởng thế. Lãnh Như Băng một đòn chặn đứng thế xung kích của đối phương, liền tung đùi hữu lặng lẽ phóng ra một cước.
Vương Tiểu Cường thân đã vào đến cửa, bị một chỉ một cước của chàng bức phải thoái lui, thì ngẩn ra nói:
− Hảo tiểu tử, võ công bất phàm !
Song chưởng liên tiếp đánh ra tám chưởng. Tám chưởng này của lão nội lực cường mãnh như sấm sét, thực là bài sơn đảo hải.
Lãnh Như Băng tiếp qua tám chiêu đã thấy mệt mỏi, mặt thất sắc, nhưng chàng chỉ lo cho sự an nguy của Trần đại hiệp, tuy biết cuộc ác chiến này hung hiểm dị thường, nhưng vẫn bất đắc dĩ giao đấu, bởi Trần Hải trọng thương chưa lành, làm sao có thể đương nổi chưởng lực thâm hậu của đối phương. Nghĩ vậy, chàng dồn toàn lực phản kích, hữu thủ tung một chiêu «Thiên ngoại lai vân», tả thủ sử chiêu «Phân hoa phất liễu» nhắm xuống bụng dưới của đối phương.
Vương Tiểu Cường quắc mắt quát:
− Ngươi muốn chết phải không ?
Lão gấp né thân tránh hai chiêu, hữu thủ đẩy thẳng ra một chiêu «Di sơn đồ hải».
Đòn này là chiêu thuật cứng rắn, nếu Lãnh Như Băng không tiếp chưởng lực, sẽ chỉ còn cách né ra nhường đường. Lãnh Như Băng nói:
− Lão tiền bối võ công cao cường, vãn bối liều chết đây.
Song chưởng đưa ngang ngực đồng thời tống ra, quả nhiên lấy cương chọi cương. Chàng chỉ thấy kình lực ghê gớm ập đến, tâm thần chấn động, mắt nổ đom đóm, người loạng choạng thoái lui ba bước.
Vương Tiểu Cường ngầm thán phục nói:
− Tiếp nổi một chiêu tám thành công lực của lão phu, thiên hạ phỏng được mấy người.
Miệng tuy tán dương như vậy, nhưng song chưởng đã lại công kích thập phần mãnh liệt, vừa xông thẳng vào.
Lãnh Như Băng vừa tiếp một chưởng, người còn lảo đảo, làm sao đương nổi thế công kích nối tiếp vừa nhanh vừa mạnh của Vương Tiểu Cường, nhưng trong óc vẫn nhớ rằng dù thế nào cũng không thể để lão ta vào trong thất, sát hại Trần đại hiệp.
Thần trí tuy kém phần tỉnh táo, nhưng chàng chẳng để tâm đến chuyện đó, lập tức vung chưởng ngăn cản, đây là chiêu thuật liều chết chống cự.
Vương Tiểu Cường võ công cao minh, nhưng bị Lãnh Như Băng liều chết ngăn cản, cũng khó tiến thêm một bước, thì cả giận, chưởng thế càng lúc càng hung mãnh.
Lãnh Như Băng dốc sức tiếp thêm mấy chưởng, đã cảm thấy khó bề chi trì, nếu tái đấu dăm ba chiêu nữa ắt sẽ thụ thương dưới chưởng của đối phương.
Chính giữa lúc nguy cấp, bỗng có tiếng quát lớn:
− Người nào dám tùy tiện xông vào Thanh Vân Quán ?
Liền theo tiếng quát, một luồng kình phong đã ập tới sau lưng Vương Tiểu Cường.
Vương Tiểu Cường biết đã gặp kình địch, đành quay người phóng ra một chưởng nghênh tiếp.
Chưởng lực của đôi bên đập vào nhau, người vừa tới bị chấn động phải thoái lui một bước. Nhưng vừa thoái lui, tả thủ đã vung tới ngực đối phương.
Vương Tiểu Cường thấy người vừa tới là một thiếu niên anh tuấn, trạc hơn hai mươi tuổi, xuất thủ cực nhanh và lợi hại, hẳn không thua gì Lãnh Như Băng, thì bất giác kinh hãi nghĩ thầm:
“Tại sao ở Thanh Vân Quán lại lắm thiếu niên anh hùng như vậy ?”.
Người này công lực không thua kém Lãnh Như Băng, song lại có kinh nghiệm đối địch, do đó bản lãnh hơn hẳn Lãnh Như Băng, chỉ thấy bên tả dùng chiêu «Kim cương thư tí» của phái Thiếu Lâm, bên hữu dùng chiêu «Huy trần thanh đạm» của phái Võ Đang, phối hợp cực kỳ khôn ngoan, bỗng chém xuống như đao kiếm, chợt tạt ngang như nhuyễn tiên, biến hóa kỳ ảo khó lường.
Lãnh Như Băng được dịp vận khí điều tức, chàng vốn có nội công thâm hậu, chỉ một lát người đã cảm thấy dễ chịu hẳn lên. Đưa mắt nhìn ra, người đang giao đấu với Vương Tiểu Cường chính là Vương Phi Dương.
Vương Tiểu Cường tuy võ công cao hơn Vương Phi Dương, nhưng Vương Phi Dương khôn ngoan, không nghênh tiếp chưởng lực cường kình của lão, nên nhất thời lão cũng chưa làm gì được chàng.
Lãnh Như Băng hít một hơi dài, lại tiến lên hai bước, đứng chắn ngay giữa cửa, ngưng thần quan chiến.
Nguyên Vương Phi Dương tự biết nội lực không bằng đối phương, khó dùng cương đối cương, nên thấy Vương Tiểu Cường công mạnh là chàng lập tức thối lui né tránh.
Vương Tiểu Cường liên tiếp xông tới, không ngờ càng lúc càng xa cửa thất.
Lão tốn bao công sức mới vào được trong cửa, nay lại tự vô tình tiến ra bên ngoài.
Lãnh Như Băng sau khi vận khí điều tức một hồi, đã khôi phục thể năng, đứng quan chiến, thấy Vương Phi Dương bị dồn vào thế hạ phong, chưởng lực của Vương Tiểu Cường càng lúc càng mãnh liệt, đã khống chế chiến cục.
Vương Phi Dương tuy khôn ngoan, linh hoạt, nhưng công lực cuối cùng thua hẳn đối phương, huống hồ chưởng pháp của Vương Tiểu Cường tưởng bình phàm, kỳ thực chiêu chiêu biến hóa kỳ ảo, sau mấy chục chiêu uy thế càng ghê gớm.
Vương Tiểu Cường đột nhiên xuất một kỳ chiêu, hữu chưởng đánh tới, tả thủ tiếp theo hữu chưởng mà đẩy mạnh ra.
Vương Phi Dương dùng chiêu «Hổ phân âm dương» chặt ngang vào ngực bên hữu của Vương Tiểu Cường, không ngờ Vương Tiểu Cường hạ thấp ngay cổ tay hữu, còn tay tả ẩn tàng trong chưởng thế phóng ra như một tia chớp, chộp lấy cổ tay hữu của Vương Phi Dương, khiến chàng bất giác cả kinh, vội vung tay tả xéo lên theo chiêu cầm nã. Tuyệt học gia truyền của chàng tinh thâm, uyên bác, một chiêu cứu mạng này ẩn tàng sự kỳ ảo phi phàm.
Lãnh Như Băng nghĩ thầm:
“Tựa hồ ngoài chiêu đó ra, không còn cách gì hóa giải một chưởng đột ngột thần tốc kia của Vương Tiểu Cường.”.
Vương Tiểu Cường lạnh lùng nói:
− Hảo thủ pháp !
Nói đoạn lão đứng bất động, không công kích tiếp.
Vương Phi Dương tuy hóa giải được đại nguy, nhưng thầm kinh hãi vạn phần, cảm thấy từ ngày dấn thân vào giang hồ, chưa từng gặp cao thủ nào lợi hại đến thế, miệng chàng đáp:
− Quá khen !
Vương Tiểu Cường nói:
− Nếu lão phu đoán không sai, các hạ là người của Hoàng Sơn Thế Gia.
Vương Phi Dương đáp:
− Tại hạ Vương Phi Dương, lão tiền bối và tại hạ chưa hề gặp nhau, tại sao lão tiền bối lại biết lai lịch của vãn bối ?
Kỳ thực Hoàng Sơn Thế Gia danh chấn thiên hạ, võ lâm ai cũng biết, đối phương gọi rõ thân thế của chàng chẳng phải chuyện ly kỳ gì cho lắm.
Riêng Vương Phi Dương giao du quảng bác, hảo thủ đương thế chàng biết quá nửa, song một lão nhân võ công cao cường nhường này. Chàng lại không đoán ra được lai lịch, đang muốn đối đáp để phát hiện tông tích của lão.
Chỉ nghe Vương Tiểu Cường lạnh lùng nói:
− Chiêu thuật của các hạ uyên bác và phức tạp, bao gồm các đại môn phái võ học ở Trung Nguyên bao la này, ngoại trừ Hoàng Sơn Thế Gia, lão phu thiết tưởng chẳng còn ai.
Vương Phi Dương nói:
− Võ công của lão tiền bối cũng là bậc cao minh bình sinh vãn bối chưa từng gặp. Vãn bối võ học chưa tinh, công phu chưa chuyên, nếu lão tiền bối không hạ thủ lưu tình, chỉ e vãn bối đã thọ thương dưới chưởng ...
Vương Tiểu Cường cười nhạt một tiếng, cắt lời Vương Phi Dương:
− Lúc này chỗ này, không phải lúc chúng ta đàm luận về giao tình. Lão phu với lệnh tôn của thế huynh từng có một đoạn quen biết, nhưng dù chỗ quen sơ sơ, lão phu cũng không muốn động thủ thêm với thế huynh.
− Lão tiền bối quá khen ...
Quay sang Lãnh Như Băng, Vương Phi Dương nói:
− Vãn bối được Thanh Vân Quán chủ dặn đưa vị Lãnh huynh này vào yết kiến, thỉnh lão tiền bối thứ tội gây kinh động.
Thần Phán Trần Hải đưa mắt nhìn Lãnh Như Băng, chậm rãi hỏi:
− Bình «Thiên niên Sâm hoàn» kia có phải do hài tử ngươi mang đến tặng ?
Lãnh Như Băng chưa biết hồi đáp ra sao cứ trầm ngâm một hồi, rồi mới thưa:
− Sâm hoàn tuy do vãn bối mang đến, nhưng bất hạnh bị người cướp đi dọc đường, vãn bối truy tìm Sâm hoàn đã phải nếm trải không ít đắng cay.
Thần Phán Trần Hải thong thả đưa mắt nhìn lên trần nhà, hỏi:
− Ngươi phải nếm trải những nỗi cay đắng gì ?
Lãnh Như Băng bèn kể sơ việc truy tìm Sâm hoàn, bao gồm vô số hiểm ác và may mắn.
Thần Phán Trần Hải «à» một tiếng, nói:
− Có chuyện như vậy ư ? Đợi khi thương thế lão phu đã lành hẳn, phải đi coi một chút mới được.
Vương Phi Dương nói:
− Kinh nghiệm, võ công của lão tiền bối, chúng vãn bối chẳng thể theo kịp một phần nhỏ, mọi sự trong giang hồ ba chục năm nay, chỉ e không một việc gì có thể che mắt lão tiền bối nổi.
Trần Hải nói:
− Thế gian rộng lớn, lão phu tuy từng đặt chân khắp ngũ hồ tứ hải, nhưng cũng chẳng thể biết hết mọi sự tích ...
Ngừng một chút, lão lại nói:
− Có chuyện gì ? Công tử hãy nói đi, nếu lão phu biết, sẽ hồi đáp cho công tử nghe.
Vương Phi Dương nói:
− Lão tiền bối thông thạo nhân sự giang hồ, hẳn biết lai lịch của Huyền Hoàng Giáo ?
Thần Phán Trần Hải từ từ nhắm mắt, trầm tư một hồi, đoạn nói:
− Huyền Hoàng Giáo chuyên hoạt động ở biên khu Vân, Quý, ít lai vãng tới võ lâm Trung Nguyên ...
Vương Phi Dương nói:
− Nhưng thế lực của chúng đã lan tới địa phận Giang Nam; chốn Đào Hoa Trang nổi danh một thời đã thành đại bản doanh để thế lực của chúng thâm nhập Giang Nam. Chúng lợi dụng mỹ sắc làm mồi chiêu mộ rất nhiều cao thủ giang hồ.
Thần Phán Trần Hải đưa mắt nhìn mọi người một lượt, không nói gì.
Vương Phi Dương thở dài, tiếp:
− Vãn bối tuy lưu trú ở Đào Hoa Trang cả tháng trời, nhưng vẫn chưa phát hiện những trò kỳ ảo tại đó, thực cảm thấy quá ngu ngốc, do đó, vãn bối nghĩ rằng kẻ chủ trì còn đang chờ thời cơ, rồi Huyền Hoàng Giáo sẽ hoành hành ở giang hồ, đến lúc ấy chỉ e sẽ gây ra một trường sát kiếp trong võ lâm Giang Nam.
Vãn bối tuy muốn vì đồng đạo võ lâm Giang Nam chúng ta mà hóa giải kiếp vận, nhưng tự biết tài năng không đủ đảm đương, chưa biết thủ lĩnh của Huyền Hoàng Giáo là nhân vật nào. Lão tiền bối bôn ba khắp đại Giang Nam Bắc, ngũ hồ tứ hải, hẳn biết kẻ chủ trì Huyền Hoàng Giáo là ai ...
Hứa Sĩ Công cố nhịn không được, nói xen vào:
− Lão phu bị bọn chúng đầu độc bằng rượu, giam cầm suốt hai năm, đáng tiếc suốt thời gian đó không có cơ hội động thủ giao đấu với kẻ chủ trì đại cục.
Suốt hai năm không được thấy ánh nhật quang, bình sinh lão phu chưa từng bị khốn như vậy, trong lòng vô cùng căm giận, nếu Trần lão huynh dụng tâm quét sạch Đào Hoa Trang, thì tại hạ nguyện đi tiên phong.
Lãnh Như Băng nói:
− Huyền Hoàng Giáo chủ, tại hạ từng gặp qua.
Vương Phi Dương vội hỏi:
− Là nhân vật như thế nào ?
Lãnh Như Băng đáp:
− Những kẻ cầm đầu đều dùng mạng che mặt, nên không thể nhìn rõ.
Vương Phi Dương nói:
− Tại hạ thoạt đầu cho rằng Lục y mỹ nhân là kẻ chủ trì đại cục, nhưng sau mới phát giác ra đằng sau mỹ nhân này còn có kẻ khác.
Thần Phán Trần Hải từ nãy im lặng ngồi nghe, bỗng ho nhẹ một tiếng, nói:
− Cứ theo như lão phu đã biết, Huyền Hoàng Giáo chỉ là một tiểu bang hội ở biên khu Vân Quý.
Lão nhân bỗng ngừng lời, không rõ để suy nghĩ, hay là để dừng nghỉ, rồi mới tiếp:
− Võ công của tên đó rất bình thường, nhưng lại chuyên dùng mê dược, tại biên khu Vân Quý, hắn chiêu mộ những tên phản đồ trong võ lâm, lập ra Huyền Hoàng Giáo ở chốn thâm sơn hiểm trở. Một tiểu bang hội không có thực lực, mà lại dám đến quấy phá Trung Nguyên, hãm hại giang hồ.
Vương Phi Dương nói:
− Như thế mới là quái dị.
Trần Hải thở dài nói:
− Chuyện này ắt có nội tình khác.
Lãnh Như Băng nói:
− Cứ như vãn bối biết, Huyền Hoàng Giáo là một tổ chức thần bí vô cùng nguy hiểm.
Hứa Sĩ Công nói:
− Tại hạ tuy bị chúng giam cầm hai năm; chịu vô số hình phạt, nhưng vì bị giam dưới thạch lao, nên không thể biết bí mật của chúng. Bất quá tại hạ từng động thủ giao đấu vài chiêu với những kẻ phục thị, thì thấy võ công của chúng tuy không phải là đệ nhất cao thủ, nhưng cũng chẳng tầm thường, nếu nhân vật chủ trì đại cục bản lĩnh tầm thường, làm sao có thể cầm đầu những thủ hạ lợi hại như vậy.
Lãnh Như Băng nói:
− Vãn bối tuy chưa chính thức động thủ với các nhân vật của Huyền Hoàng Giáo, nhưng mắt thấy tai nghe, thì nhân vật chủ mưu đại cục là một kẻ âm trầm độc hiểm, quyết không phải thuộc hạng thổ phỉ, đạo chích.
Thần Phán Trần Hải từ từ nhắm mắt, nói:
− Lời lão phu nói ban đầu là chuyện mấy chục năm về trước, qua mấy mươi năm, biết bao biến hóa, có thể Huyền Hoàng Giáo đã thay thủ lĩnh ...
Ngừng một chút, lão nhân nhìn Lãnh Như Băng, nói:
− Hài tử, ngươi hãy kể lại tỉ mỉ cho lão phu nghe việc mất «Thiên niên Sâm hoàn», để lão phu xem tình hình biến hóa như thế nào.
Lãnh Như Băng thuật lại thật tỉ mỉ mọi chuyện chàng đã trải qua.
Thần Phán Trần Hải nhắm mắt, chăm chú lắng nghe. Khi Lãnh Như Băng thuật xong, lão mới từ từ mở mắt, nói:
− Hài tử, «Thiên niên Sâm hoàn» là do ai phái ngươi mang tới ?
Lãnh Như Băng chau mày, trầm ngâm một hồi, rồi đáp:
− Là tại hạ phụng mệnh gia mẫu mang linh dược tới kính tặng.
Thần Phán Trần Hải chớp mắt, hỏi:
− Là lệnh đường đại nhân ư ?
Mặt lão nhân tuy bị băng quấn, không thể nhìn thấy biểu hiện của nét mặt, nhưng nghe âm thanh đầy vẻ kinh ngạc, cũng thấy rõ là lão nhân cảm động vô cùng.
Lãnh Như Băng tựa hồ nhớ đến một sự tình trọng đại, bèn đứng dậy, hé môi định nói lại thôi, lại thong thả ngồi xuống.
Vương Phi Dương đưa mắt cho Hứa Sĩ Công, cúi mình đứng dậy, rồi nói:
− Vãn bối phải đi đón xá muội, xin cáo biệt trước.
Hứa Sĩ Công bôn tẩu giang hồ đã lâu, nhìn sắc mặt là hiểu nội tâm người khác, cũng đứng dậy, nói:
− Tại hạ cũng xin cáo biệt.
Đoạn lão theo Vương Phi Dương bước ra.
Thần Phán Trần Hải thấy hai người kia đã lẫn vào bóng đêm, mới nhè nhẹ thở dài, nói:
− Hài tử, trong lòng ngươi có nhiều nghi vấn lắm thì phải ?
Lãnh Như Băng nói:
− Vãn bối thân thế mông lung, từ khi có trí nhớ, mười mấy năm nay chỉ ru rú ở Bắc Nhạc Phong Diệp Cốc, không rời khỏi đó một bước, lần này bỗng nhiên được gia mẫu phái mang «Thiên niên Sâm hoàn» dâng tặng lão tiền bối ...
Chàng nói đến đây thì ngừng lời.
Trần Hải thong thả nói:
− Ngươi có điều gì hồ nghi trong lòng, cứ nói hết ra đi !
Lãnh Như Băng nói:
− Mười mấy năm nay, vãn bối luôn luôn canh cánh bên lòng một điều, những mong lão tiền bối có thể minh thị cho vãn bối.
Trần Hải hỏi:
− Điều gì vậy ?
Lãnh Như Băng đáp:
− Thân thế của vãn bối !
Trần Hải trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi hỏi:
− Lệnh đường chưa hề nói cho ngươi biết ư ?
Lãnh Như Băng nói:
− Từ mẫu quá nghiêm, mỗi lần vãn bối mở miệng hỏi về thân thế, đều bị gia mẫu sầm mặt mắng vãn bối không được đa vấn, nhưng vãn bối dầu sao cũng là một nam tử, ngay đến thân phụ thân thế cũng không biết, thử hỏi làm sao vãn bối không canh cánh bên lòng ?
Trần Hải nói:
− Hài tử, ngươi hỏi không sai, nhưng lão phu thực không tiện nói. Lệnh đường là bậc tài trí hơn người, chưa chịu cho ngươi biết thân thế của ngươi, tất là chưa đến lúc nói. Ôi, lão phu có thể cho ngươi biết một chút hậu quả, nếu thân thế của ngươi lúc này lộ rõ trong khắp võ lâm giang hồ, thì tức thời sẽ dấy lên một sự hỗn loạn, đừng nói lệnh đường đại nhân khó đối phó, ngay cả lão phu và lệnh sư cùng lộ diện, chỉ e cũng không dẹp yên được sóng gió.
Lãnh Như Băng hơi sững sờ, hỏi:
− Như vậy là lão tiền bối biết phải không ?
Trần Hải gật đầu:
− Trong đương kim võ lâm, biết thân thế của ngươi, ngoài lệnh đường, ân sư và lão phu ra, chỉ có Dã Hạc ...
Lão nhân tựa hồ cảm thấy lỡ lời, vội ngừng bặt.
Lãnh Như Băng giật mình, hỏi:
− Dã Hạc Thượng Nhân cũng biết ư ?
Trần Hải biết không thể chữa lại, đành nói:
− Không sai, còn có Dã Hạc Thượng Nhân, nhưng đạo trưởng chỉ biết một phần, hơn nữa sẽ chẳng nói với ngươi đâu.
Lãnh Như Băng chợt nghĩ đến việc Dã Hạc Thượng Nhân xả thân đến Độc Cung, bất giác động tâm, nghĩ thầm:
“Mình đã vô cùng hiếu kỳ trước việc Dã Hạc Thượng Nhân chịu trói đến Độc Cung, xem ra thân thế của mình là một bí mật lớn lao, đêm nay nếu có sống ba cuộc đời nữa cũng chẳng còn dịp biết rõ thân thế lai lịch.” Nghĩ vậy, chàng bèn đứng dậy cung tay vái:
− Lão tiền bối đã biết lai lịch của vãn bối, thỉnh lão tiền bối chỉ giáo, dù trong đó có liên quan đến ân oán giang hồ trọng đại, vãn bối cũng sẽ chịu đựng khổ nhục, quyết không khinh suất vọng động.
Trần Hải lắc đầu nói:
− Trừ việc đó ra, bất cứ việc gì lão phu có thể làm, lão phu cũng đều đáp ứng ngươi.
Giọng nói trầm lắng nhưng vô cùng kiên quyết, không để cho ai phải bàn cãi.
Lãnh Như Băng thầm biết có hỏi thêm cũng vô ích, xem chừng Trần Hải quyết chẳng chịu tiết lộ, nhưng chàng lại không cam nguyện bó tay, song chưa biết nên nói như thế nào.
Chỉ nghe Trần Hải thở dài, nói:
− Hài tử, không nên nghĩ nhiều, tấm lòng của từ mẫu trong thiên hạ thật đáng thương, lệnh đường không nói cho ngươi biết thân thế ngươi, hoàn toàn là muốn tốt cho ngươi đó thôi.
Lãnh Như Băng nói:
− Chẳng lẽ vãn bối cứ suốt đời hồ đồ như vậy mới được hay sao ?
Trần Hải đáp:
− Bao giờ đến lúc, lệnh đường khắc nói cho ngươi rõ, hài tử, ngươi đã chịu đựng mười mấy năm, hãy cố chịu đựng thêm ít ngày.
Lãnh Như Băng nói:
− Dù lão tiền bối không cho biết, vãn bối cũng sẽ tận lực tra sự tình cho thật minh bạch.
Trần Hải chậm rãi nằm xuống, hỏi:
− Ngươi có biết dụng ý của lệnh đường phái ngươi mang linh dược đến tặng lão phu hay không ?
Lãnh Như Băng nói:
− Vãn bốn không biết.
Trần Hải nói:
− Ồ, dụng ý của lệnh đường ... dù thế nào lão phu cũng không để lệnh đường thất vọng.
Lãnh Như Băng tuy thông minh tuyệt luân, nhưng chưa biết nhiều chuyện trong giang hồ, nghe câu vừa rồi của Trần Hải, chàng chưa biết đối đáp ra sao.
Trần Hải từ từ nhắm mắt, nói:
− Trong đời mình, lão phu đã thi ân muôn vạn lần, nhưng chưa từng thụ lãnh một lần báo đáp. Nay lệnh đường phái ngươi vượt ngàn dặm lộ trình đem linh dược thân tặng, tuy lệnh đường không nói cho ngươi trước một lời, nhưng ta cũng đoán được dụng ý của lệnh đường.
Lãnh Như Băng nói:
− Thỉnh lượng thứ cho sự ngu xuẩn của vãn bối, vãn bối không hiểu gia mẫu có dụng ý gì ? Những mong lão tiền bối chỉ giáo cho.
Trần Hải nói:
− Hài tử, thân thế của ngươi đầy thê lương, cũng liên quan đến một thảm sự đã trầm lắng hoàn toàn trong giang hồ. Những nhân vật tham gia thảm sự ấy ở rải rác khắp đại Giang Nam Bắc, cơ hồ bao gồm những cao thủ đương đại mà vừa nghe nhắc đến người đời đã kinh hãi. Sự tình này khởi đầu từ một ngộ nhận, nhưng rồi trở thành một kinh nhân thảm án. Hài tử, sự việc tuy xảy ra đã hai chục năm về trước, song ngày nay chẳng một ai dám đề khởi lại một lần nữa, lão phu tuy biết thân thế của ngươi, nhưng một là chưa đủ chứng cứ, không thể đứng ra rửa nỗi oan cho mẫu tử ngươi, hai là vì mức độ liên quan quá lớn, không dám vọng động khinh suất.
Nói đến đây, lão nhân ngừng lời, trầm tư một lát, mới nói tiếp:
− Lão phu đã nói quá nhiều, chỉ e ngươi thêm phiền não. Lệnh sư tuy thân hoài tuyệt học, nhưng võ học vĩnh viễn tiến bộ không ngừng, một cá nhân dù dành trọn tinh lực ở đời, cũng không thể học hết tuyệt kỹ trong thiên hạ, cho nên võ lâm mới chia thành nhiều môn phái, mỗi môn phái đều có sở trường riêng của mình. Tuyệt kỹ của lệnh sư, vị tất lão phu đã có, tuyệt kỹ của lão phu, cũng vị tất lệnh sư đã có, lệnh đường tuy chưa để ngươi cầu lấy một lời, nhưng ta biết dụng ý của lệnh đường ngươi là muốn ta truyền thụ võ công cho ngươi.
Lãnh Như Băng hỏi:
− Vãn bốn dám đảm đương được việc đó sao ?
Trần Hải thở dài nhè nhẹ, nói:
− Hài tử, ngươi khỏi cần khiêm nhường, đối với ngươi mà nói, võ công là vô cùng trọng yếu. Chưa kể đến việc ngươi mang thần dược đến cứu mạng lão phu, mẫu thân ngươi là một nữ nhân tiết hạnh, chịu đựng nhiều đau khổ về tinh thần, lão phu cũng không thể tọa thị, người võ lâm chúng ta rất kính trọng tiết phụ giáo tử, huống hồ bản lĩnh của ngươi đủ để kế tục sự nghiệp. Ngươi hãy gắng chịu đựng thêm ít ngày, lão phu đã có «Thiên niên Sâm hoàn», hẳn mười hôm nữa sẽ lành thương thế, tuy chưa thể động thủ giao đấu, nhưng truyền thụ võ công cho ngươi thì không hại gì, bất quá có một điều lão phu cần nói rõ trước ...
Lãnh Như Băng đáp:
− Vãn bối xin lắng nghe.
Trần Hải nói:
− Lão phu truyền thụ võ công, nhưng không thể cùng ngươi có danh phận sư đồ.
Lãnh Như Băng đăm đăm suy tư, im lặng. Trần Hải tiếp:
− Không phải là tư chất, tài năng của ngươi không đủ để kế tục sự nghiệp của lão phu, mà thực là lão phu còn chưa đủ tài để nhận ngươi làm đệ tử. Ôi, trong giang hồ có không ít người ngưỡng kính lão phu bội phần, dùng trăm phương ngàn kế xin học võ công của lão phu, tưởng lão phu là tối cao, có ai ngờ trong đời ta từng chiến bại những ba lần !
Lãnh Như Băng thở dài, đột nhiên đứng dậy bái Trần Hải, nói:
− Vãn bối từ khi có ký ức, luôn luôn khổ não về thân thế mơ hồ của mình, tuy gia mẫu hết lòng ái hộ vãn bối, nhưng hễ mỗi lần vãn bối mở miệng hỏi về phụ thân, lại bị trách mắng. Điều đó chỉ càng khiến cho vãn bối nóng lòng muốn biết về thân thế của mình. Ôi, vãn bối đã khổ tâm mười mấy năm nay, đã không biết bao lần bị gia mẫu trách mắng, cũng không biết bao lần thấy từ mẫu khóc chẳng thành tiếng, nhưng vãn bối quyết phải tìm cho ra thân thế của mình, dù chông gai nguy hiểm đến mấy cũng không ngăn nổi vãn bối làm việc đó. Nhưng thiên địa bao la, biết đi đâu tìm người hiểu rõ thân thế của vãn bối ? Hoàng thiên có mắt, khiến đêm nay vãn bối được gặp lão tiền bối, lão tiền bối đã cho biết những nét đại thế, những mong được biết thêm cụ thể. Gia mẫu có dụng ý phái vãn bối mang linh dược đi là để ngầm thỉnh cầu võ công, nhưng vãn bối có thể suy đoán khác được chăng ?
Trần Hải hỏi:
− Ngươi có suy đoán gì, cứ nói cho lão phu nghe.
Lãnh Như Băng nói:
− Lão tiền bối từng bảo thân thế của vãn bối thê lương, liên quan đến một thảm sự, điều đó chắc không sai.
Trần Hải nói:
− Đương nhiên !
Lãnh Như Băng nói:
− Từ khi vãn bối có ký ức, hoàn toàn không lưu một chút ấn tượng nào về phụ thân, vậy thảm sự kia hẳn là nói về gia phụ.
Trần Hải nói:
− Ngươi quả nhiên thông minh tuyệt luân.
Lãnh Như Băng nói tiếp:
− Lão tiền bối đã biết sự tình, những mong chỉ giáo cụ thể để vãn bối trút gánh nặng phiền muộn.
Trần Hải lắc lắc đầu, im lặng.
Lãnh Như Băng chỉ cảm thấy nhiệt huyết bốc lên đầu, uất ức khiến hai hàng nước mắt ứa ra, thảm thiết nói:
− Nếu hôm nay lão tiền bối không chịu cho vãn bối biết thân thế của mình, vãn bối sẽ nằm xuống đây, vĩnh viễn không trở dậy.
Chàng thanh niên lãnh đạm, mang diện mạo u sầu thâm trầm, tựa hồ đã không có khả năng khống chế bản thân, nước mắt chảy ròng ròng.
Trần Hải tựa hồ vô cùng xúc động, thong thả ngồi dậy, nói:
− Đại trượng phu không được trước mặt người rơi lệ, ngươi mau đứng lên đi !
Lãnh Như Băng ngước mắt lên, nói:
− Lão tiền bối đáp ứng rồi chăng ?
Trần Hải lắc đầu:
− Hài tử, ngươi mau đứng dậy, chúng ta hãy tiếp tục nói chuyện. Lão phu chỉ thích những nghĩa sĩ hào hiệp, rất ghét những kẻ ủy mị tầm thường, không có phong cách.
Lãnh Như Băng lau nước mắt, đứng dậy nói:
− Lão tiền bối không nói, vãn bối chỉ còn cách đi tìm Dã Hạc Thượng Nhân.
Trần Hải nói:
− Lão phu đã không nói, Dã Hạc Thượng Nhân càng không cho ngươi biết đâu.
Lãnh Như Băng đang định hỏi thêm, bỗng nghe có nhiều tiếng ho vọng vào, tiếp đó có tiếng cước bộ rậm rịch. Nhìn ra, thấy Tiêu Dao Tử đi trước, tiếp đến là Hứa Sĩ Công và Vương Phi Dương. Tiêu Dao Tử nhìn Lãnh Như Băng, đoạn quay sang nói với Trần Hải:
− Thương thế của Trần đại hiệp thế nào rồi ?
Trần Hải mỉm cười đáp:
− Danh tiếng Sâm Tiên của Long Thiên Lộc quả không phải hư truyền, ai ngờ «Thiên niên Sâm hoàn» có thể cải tử hoàn sinh cho lão phu.
Thanh âm của lão rành rọt từng chữ, hiển nhiên thương thế đã thuyên giảm quá nữa.
Tiêu Dao Tử thở phào nhẹ nhõm, nói:
− Trời phù hộ cát nhân, Trần đại hiệp đã thi ân phó đức cho bao nhiêu chúng sinh nên từ khi thụ thương, không biết bao nhiêu người đã lo lắng đến tính mệnh của Trần đại hiệp, sẵn sàng đến thăm bệnh, tặng dược.
Trần Hải nói:
− Lão phu tuy đông bằng hữu, nhưng kết cừu quá nhiều, thiết tưởng có rất nhiều cừu gia tìm đến Thanh Vân Quán này.
Tiêu Dao Tử nhìn mọi người một lượt, nói:
− Còn may, tuy có dăm ba kẻ nghe phong thanh tìm đến, nhưng đều bị Vương công tử đuổi đi cả.
Trần Hải thong thả đưa mắt nhìn Vương Phi Dương, nói:
− Lão phu có duyên được gặp lệnh đường mấy lần, tình viện thủ của Vương thế huynh, lão phu sẽ tới tạ ân với lệnh đường.
Vương Phi Dương nói:
− Lão tiền bối là bậc đại nghĩa hiệp, nay đã qua được kiếp nạn là phước lớn cho đồng đạo võ lâm chúng tại hạ. Mấy năm nay gia mẫu tỵ cư tinh luyện, dù vãn bối muốn gặp cũng khó. Thịnh tình của lão tiền bối, vãn bối xin đại diện cho gia mẫu thụ lãnh.
Nguyên chàng e rằng sau khi Trần Hải đã lành thương thế, ắt sẽ đến Hoàng Sơn, mẫu thân của chàng không thể không thân chinh tiếp đãi một bậc cao nhân đại nghĩa hiệp như Trần Hải, nhưng mẫu thân của chàng lại đang ở thời kỳ bế môn tu luyện, khó có thể xuất hiện. Trần Hải tuy là bậc đại hiệp, nhưng tính tình cao ngạo, nếu không được tiếp đãi, chỉ sợ sẽ ngộ nhận không tốt về Hoàng Sơn Thế Gia.
Trần Hải thở dài nhè nhẹ nói:
− Quá nửa các vị bằng hữu cố giao còn sống đều đã lánh thế đào danh, không xen vào chuyện thị phi ân oán của giang hồ, chỉ còn một mình lão phu vẫn còn lưu lại chốn giang hồ. Ôi, quả thật cũng đến lúc nên dừng.
Tiêu Dao Tử nói:
− Trần đại hiệp nói cũng phải, nhưng dù lánh thế nào thì cũng khó tránh khỏi những chuyện ân oán giang hồ. Như bần đạo đây, xa lánh thế, quy y, vậy mà mười mấy năm nay, vô số nhân vật giang hồ vẫn cứ tìm đến báo cừu, bần đạo cố nhường nhịn, nhưng vẫn bị bức phải động thủ mấy lần. Ôi, đã dấn thân vào chống giang hồ, dù muốn thoát ra cũng chẳng phải dễ. Thịnh danh của Trần đại hiệp còn cao hơn bần đạo bội phần, muốn mai danh ẩn tích hoàn toàn không dễ.
Hứa Sĩ Công nói:
− Lời này không sai, đã dấn thân vào chốn giang hồ thì khó bề thoát ra, nhất là với những nhân vật danh chấn võ lâm như Trần đại hiệp, Long Thiên Lộc, Dã Hạc Thượng Nhân. Trần đại hiệp được tôn là Thiết Diện Thần Phán Hoạt Báo Ứng, đã kết nhiều cừu hận thì làm sao có thể rửa tay gác kiếm được, ngay như Long Thiên Lộc không bước chân ra khỏi sơn trang mà còn có rất nhiều cừu gia ...
Trần Hải gật đầu nói:
− Lời này cũng không sai.
Hứa Sĩ Công nói tiếp:
− Đáng kể nhất là Dã Hạc Thượng Nhân. Người này không màng danh lợi nhưng có rất nhiều ân oán giang hồ liên quan đến Dã Hạc Thượng Nhân. Dã Hạc Thượng Nhân muốn đào danh lánh thế, vẫn có người tìm đến báo cừu. Liên Vân Lư bất quá chỉ là mấy gian thảo thất, nghe đồn không hề lai vãng với các nhân vật võ lâm, nhưng kỳ thực Dã Hạc Thượng Nhân từ chối người này, lại vẫn tiếp người kia. Chính lão phu thấy Thiết Quyền Lý Phi đã tới đó ...
Trần Hải bỗng quay sang Hứa Sĩ Công hỏi:
− Vậy ư ? Cứ như lão phu được biết, Dã Hạc Thượng Nhân có hai bộc nhân trợ thủ đều vào hàng cao thủ, há để cho kẻ khác tùy tiện xông lên Liên Vân Lư ?
Hứa Sĩ Công bỗng hùng hồn nói:
− Dã Hạc Thượng Nhân là một bậc võ công kiệt xuất, Hứa mỗ này suốt đời cũng không theo kịp, điều đó khỏi phải nói, nhưng còn mấy thủ hạ của Dã Hạc Thượng Nhân vị tất có thể ngăn cản được người khác lên núi.
Trần Hải hỏi:
− Lão huynh đã động thủ với họ chưa ?
Hứa Sĩ Công đáp:
− Gã đầu tính tình hòa nhã, đã để tại hạ và Lãnh công tử đi lên, nhưng còn gã thứ hai thì cùng hung cực ác, bất chấp người thân, buộc tại hạ phải động thủ.
Trần Hải nói:
− Hứa huynh có thể đánh bại người ấy, võ công quả thật bất phàm.
Hứa Sĩ Công nói:
− Khi tới Liên Vân Lư, tại hạ chính mắt còn thấy Thiên Nam Nhị Quái cũng đến đó.
Trần Hải sững sờ nói:
− Bạch Phát Long Ẩu ...
Hứa Sĩ Công nói:
− Ngoài Bạch Phát Long Ẩu còn có cả Bạch Phát Lão Ông.
Trần Hải nói:
− Cặp phu phụ này mấy chục năm trước nguyên là hai nhân vật hắc đạo cũng danh tiếng trong võ lâm Trung Nguyên, sau bị đuổi khỏi Trung Nguyên, dạt đến tận Thiên Nam, không hiểu tại sao nay lại tìm đến Liên Vân Lư để làm gì ?
Hứa Sĩ Công đáp:
− Họ đòi Dã Hạc Thượng Nhân phải trả Thiên Nam Nhị Bảo.
Trần Hải nói:
− Ngư Trường Kiếm và Thiên Long Thân.
Hứa Sĩ Công nói:
− Không sai, chính là hai vật đó.
Trần Hải nói:
− Cứ như lão phu biết, Dã Hạc Thượng Nhân không màng danh lợi, Thiên Nam Nhị Bảo tuy là hai báu vật được các nhân vật võ lâm cầu mong, nhưng vị tất đã khiến Dã Hạc Thượng Nhân để mắt tới. Thiên Nam Nhị Quái tìm đến Liên Vân Lư, ắt là do người xúi giục.
Hứa Sĩ Công tựa hồ nhớ ra một sự tình trọng đại, bèn nói:
− Trần đại hiệp quanh năm bôn tẩu giang hồ, kiến văn quảng bác đệ nhất thiên hạ.
Trần Hải nói:
− Hứa huynh quá khách khí rồi.
Hứa Sĩ Công nói:
− Đương kim giang hồ có một vị danh gia kiếm thuật, giao hảo thâm tình với Dã Hạc Thượng Nhân, Trần đại hiệp có biết Bạch Kỳ Hồng là ai chăng ?
Trần Hải trầm ngâm một hồi, rồi đáp:
− Danh gia đương thế dùng kiếm, lão phu tuy chưa gặp, nhưng cũng từng nghe qua, còn Bạch Kỳ Hồng thì lão phu lại chưa hề biết.
Hứa Sĩ Công nhìn Lãnh Như Băng nói:
− Ha ha, Lãnh đệ, hai chúng ta bị con nha đầu đánh lừa rồi.
Lãnh Như Băng nói:
− Nhưng Ngư Trường Kiếm đích thực là ở trong tay lão ta.
Hứa Sĩ Công nói:
− Thiên Nam Nhị Bảo tuy không ở trong tay Dã Hạc Thượng Nhân, nhưng xem ra có quan hệ trọng đại với đạo trưởng. Thiên Nam Nhị Quái tìm đến Liên Vân Lư chẳng phải vô cớ. Bạch Phát Long Nữ là ai, hẳn Trần đại hiệp có biết ?
Trần Hải gật đầu đáp:
− Nữ nhân này đem Thiên Nam Nhị Bảo tiến nhập Trung Nguyên, gây náo loạn mười mấy năm rồi đột nhiên biệt vô âm tích, không còn lộ diện trên giang hồ, lão phu năm xưa từng gặp nàng, không biết hiện tại nàng còn sống hay không ?
Hứa Sĩ Công đáp:
− Chẳng những còn sống, mà đã xuất giá.
Trần Hải hỏi:
− Nàng kết duyên với ai ?
Hứa Sĩ Công đáp:
− Với Vương Tiểu Cường ...
Đoạn lão Hứa kể lại tỉ mỉ việc gặp Hàn Linh ở Lục Tinh Đường, việc đến Liên Vân Lư thỉnh cầu được chặt bỏ còng tay, Thiên Nam Nhị Quái đến Liên Vân Lư bức bách Dã Hạc Thượng Nhân trả Thiên Nam Nhị Bảo, Bạch Phát Long Nữ tới Liên Vân Lư, Dã Hạc Thượng Nhân xả thân chịu trói đi Độc Cung v.v ...
Tiêu Dao Tử nghe xong, bất giác thở dài, nói:
− Dã Hạc Thượng Nhân đã không lai vãng với các nhân vật võ lâm, cuối cùng vẫn bị lụy phiền, xem chừng các nhân vật giang hồ dù muốn rời bỏ giang hồ cũng vô cùng nan giải.
Hứa Sĩ Công nói:
− Điều đó cũng có thể hiểu được là có nhân quả, nhưng điều tại hạ nghĩ không ra là tại sao Dã Hạc Thượng Nhân cam nguyện thúc thủ chịu trói, phục tùng Bách Độc Tiên Tử mà đi Độc Cung, kỳ quái hơn nữa, nghe đâu chuyến đi Độc Cung này của Dã Hạc Thượng Nhân là có liên quan đến đồng đạo võ lâm, thực khiến tại hạ không sao hiểu nổi.
Tiêu Dao Tử nói:
− Bần đạo tựa hồ từng nghe nói về Ngũ Độc Cung, nhưng đã quên không biết nó ở đâu.
Trần Hải nói:
− Lão phu có thể nói cho các vị biết một chút về Độc Cung.
Hứa Sĩ Công hỏi:
− Vậy ư ? Trần đại hiệp từng đến Ngũ Độc Cung rồi sao ?
Trần Hải lắc đầu:
− Lão phu tuy chưa đến, nhưng biết rất rõ.
Tiêu Dao Tử nói:
− Bần đạo nghe nói đó là nơi cực kỳ đáng sợ, thật tình bần đạo chẳng tin.
Trần Hải nói:
− Chỉ nghe đồn đại thì không tin là phải, nhưng lão phu có được một vị bằng hữu cố tri thuật lại. Đừng nói là đáng sợ, chỉ e thế gian này không còn nơi nào khủng khiếp hơn nơi đó ...
Vương Phi Dương hỏi:
− Nơi ấy cuối cùng là đâu vậy ?
Trần Hải nói:
− Lệnh đường kiến văn quảng bác hơn hẳn lão phu, chẳng lẽ chưa từng kể cho Vương thế huynh biết ?
Vương Phi Dương đáp:
− Tựa hồ từng nghe gia mẫu kể qua, nhưng rất sơ lược.
Trần Hải nói:
− Đó là một vùng thống mãn độc khí, trong một chu vi mười dặm xung quanh Ngũ Độc Cung đầy những lá cây mục nát thối rữa, lại có một dòng nước đục không biết chảy từ đâu, lá cây rụng xuống ngâm trong nước lâu năm, biến thành một hiểm địa, lại có thêm sức người tu tổ thêm, ai bị sa lầy vào thứ bùn ấy, dù võ công cao minh đến mấy, cũng khó bề thoát chết ...
Mọi người đều chú mục nhìn Trần Hải. Lão nhân từ từ nhắm mắt, nói tiếp:
− Lá cây thối rữa, bùn nước đen đục trở thành một hiểm địa, lưu lại lâu ngày bốc lên độc khí, chỉ hít phải độc khí không thôi, đã thụ thương rồi, nói gì lỡ sa chân xuống bùn.
Hứa Sĩ Công hỏi:
− Kỳ quái. Chẳng lẽ người ở trong Ngũ Độc Cung không sợ độc khí đó sao ?
Trần Hải đáp:
− Vật vật tương khắc, trong Ngũ Độc Cung có một loại kỳ hoa, mùi hương thơm nức, chỉ cần một bông thì không ngại gì độc khí.
Vương Phi Dương hỏi:
− Ngoại trừ một dải thiên nhiên hiểm địa, không biết còn có sinh vật gì chăng ?
Trần Hải đáp:
− Dải nước độc địa ấy bao quanh một khu vực rộng chừng vài trăm mẫu đất, Ngũ Độc Cung được kiến tạo chính trên khu đất này, tập hợp vô số độc vật, trong đó có năm chủng loại tối độc.
Vương Phi Dương nói:
− Có lẽ do đó mới gọi là Ngũ Độc Cung, nhưng nếu nói vật vật tương khắc, tại sao năm độc vật kia lại song song tồn tại ?
Trần Hải đáp:
− Điều đó thì lão phu không rõ.
Vương Phi Dương ho khẽ một tiếng, hỏi:
− Thủ lĩnh Ngũ Độc Cung là một nhân vật như thế nào ?
Trần Hải đáp:
− Lão phu không biết, trong đương kim võ lâm chỉ e cũng khó tìm thấy một vài người biết kẻ đó là ai !
Hứa Sĩ Công nói:
− Tại hạ biết trên thế gian có hai người nắm được nội tình ở Ngũ Độc Cung.
Vương Phi Dương hỏi:
− Thỉnh giáo lão tiền bối !
Hứa Sĩ Công nói:
− Một là Dã Hạc Thượng Nhân, nhưng đã đi đến Ngũ Độc Cung, người thứ hai hiện vẫn đang còn ở Liên Vân Lư.
Lãnh Như Băng tiếp lời:
− Lão tiền bối muốn nói đến bạch y thiếu nữ thân thể bạc nhược nọ ư ?
Hứa Sĩ Công đáp:
− Chính người ấy, khi Dã Hạc Thượng Nhân đi Ngũ Độc Cung, mọi người hiện diện tại Liên Vân Lư đều cảm thương, chỉ riêng bạch y thiếu nữ tuyệt bất động dung, lại còn bảo Dã Hạc Thượng Nhân cứ an tâm mà đi. Từ dung mạo đến lời nói, cử chỉ lúc tiễn biệt đều không có chút gì sầu khổ, phải sớm biết nội tình thì mới như vậy.
Lãnh Như Băng nhận xét:
− Lão tiền bối nói không sai.
Bỗng có tiếng cánh chim đập, một con chim sáo lông trắng như tuyết bay vào trong thất, chính là linh điểu Tuyết Mỵ Nhi. Con chim bay một vòng trong thất, đoạn sà xuống vai Vương Phi Dương và gọi:
− Cô nương ngộ kình địch.
Vương Phi Dương biến sắc, vội đứng dậy, nói:
− Xá muội gặp cao thủ, đang phải khổ chiến, thỉnh chư vị ngồi chờ một lát, tại hạ đi hiệp trợ xá muội một tay.
Nói đoạn không chờ hồi đáp, Vương Phi Dương phóng ngay đi. Tuyết Mỵ nhi bay trước dẫn đường. Hứa Sĩ Công vội đứng lên nói:
− Lão hủ cũng đi với Vương thế huynh xem vị cao nhân nào.
Nói đoạn, lão chạy đuổi theo.
Tiêu Dao Tử nói nhỏ:
− Thỉnh Lãnh công tử lưu lại với Trần đại hiệp bần đạo cũng phải đi mới được.
Lãnh Như Băng hơi chau mày, định nói lại thôi, đưa mắt nhìn theo ba người gấp gấp chạy đi.
Trần Hải nhìn Lãnh Như Băng hỏi:
− Lệnh đường có nói gì về lão phu chăng ?
Lãnh Như Băng đáp:
− Gia mẫu hầu như không nói gì cho vãn bối biết về người và việc trong giang hồ.
Trần Hải nói:
− Thế thì được. Tính lão phu rất quái dị, phàm đã quyết định sự gì, thì vĩnh viễn không cải biến. Lão phu đã quyết định truyền thụ võ công cho ngươi, bất kể ngươi có nguyện ý hay không, lão phu cũng truyền thụ. Lão phu chưa nói cho ngươi biết thân thế của ngươi, thì dù trước mặt lão phu ngươi có giơ đao tự vẫn, lão phu cũng không nói.
Mấy lời này được nói ra kiên quyết như đinh đóng cột, không để ai phản đối.
Nói xong, lão nhân nhắm mắt lại.
Lãnh Như Băng lặng lẽ thở dài, chậm rãi đi ra ngoài. Chàng thấy hai đạo đồng giữ cửa đều đã rút binh khí ra khỏi vỏ, nép mình bên lũy tre.
Lãnh Như Băng ngẩng mặt nhìn trời, thấy trăng mới mọc chênh chếch, tinh tú nhấp nháy, nỗi u sầu chất chứa trong lòng không được giải khai, bất giác thở dài sầu muộn, vung tay tống một chưởng thật mạnh về phía lũy tre.
Một chưởng này như dồn hết bực tức trong lòng mà phát ra, lực đạo cực kỳ cường mãnh, tạo thành một luồng kình xé gió. Bỗng từ trong lũy tre có một luồng lực đạo nhu hòa cuồn cuộn đẩy ra, quấn lấy luồng nội công cường kình của Lãnh Như Băng mà hóa giải nó đi một cách linh xảo dị thường.
Vô tình vung chưởng, ngộ ngay cường địch, Lãnh Như Băng cả kinh, nỗi sầu muộn trong lòng cũng vơi hẳn, chàng chú mục nhìn, hét to:
− Người nào vậy ?
Chỉ nghe một thanh âm rất trầm đáp lại:
− Lão phu đến lấy linh dược.
Từ sau lũy tre một bạch phát lão nhân thong thả bước ra.
Lãnh Như Băng soi mói nhìn người kia, ngạc nhiên hỏi:
− Là các hạ, Vương Tiểu Cường ?
Bạch phát lão nhân đáp:
− Không sai, chính là lão phu.
Bỗng kiếm quang loang loáng, hai đạo bạch quang nhắm Vương Tiểu Cường đâm tới. Nguyên đó là hai đường kiếm của hai đạo đồng đánh tới. Thì ra hai đạo đồng đã biết có người lạ ẩn mình sau lũy tre, nay người ấy bị một chưởng của Lãnh Như Băng phát giác phải bước ra thì cả hai không hẹn cùng vung kiếm đánh tới.
Chỉ thấy Vương Tiểu Cường phất tay áo một cái, trường kiếm trong tay cả hai đạo đồng lập tức bị gạt ra, cổ tay tê dại cơ hồ muốn để rớt kiếm.
Lãnh Như Băng quát nhỏ:
− Các ngươi không phải là đối thủ, mau tránh ra.
Hai đạo đồng tuy kinh hãi trước võ công của người kia, nhưng giữ cửa là trách nhiệm của họ, nên sau một lát định thần, lại một trước một sau vung kiếm đâm tới.
Vương Tiểu Cường cười khẩy một tiếng, đứng im vững vàng, song thủ tả hữu, một trước một sau, liên tiếp phất ra, khiến trường kiếm trong tay hai đạo đồng lại bị dạt hẳn đi, Vương Tiểu Cường thừa thế tiến vào. Thủ pháp của lão kỳ ảo thần tốc, hai đạo đồng chỉ cảm thấy uyển mạch tê dại, trường kiếm văng khỏi tay, lúc này chỉ thấy hai thanh kiếm nằm trong tay Vương Tiểu Cường.
Lãnh Như Băng nhìn thủ pháp đoạt kiếm kỳ ảo thần tốc của Vương Tiểu Cường thì giật mình kinh hãi.
Vương Tiểu Cường cười lạnh một tiếng, nói:
− Thanh Vân Quán chủ danh tiếng lẫy lừng, lão phu không muốn đả thương thủ hạ các người.
Nói đoạn hai cổ tay nhẹ phẩy, cả hai đạo đồng cùng lúc bị đẩy về phía sau năm bước.
Lãnh Như Băng ngầm đề tụ chân khí, chú mục nhìn Vương Tiểu Cường, nói:
− Các hạ muốn lấy dược vật gì ?
Vương Tiểu Cường đáp:
− Tại Liên Vân Lư chúng ta đã có giao ước, lão phu chặt xiềng cho hai vị, các hạ sẽ tặng Thiên niên sâm hoàn, nay bình sâm hoàn đã ở trong Thanh Vân Quán, lão phu há không thể đòi ?
Lãnh Như Băng sững sờ, cảm thấy thật khó đối đáp, hồi lâu mới nói:
− Ở Liên Vân Lư, lão tiền bối tuy có nói, nhưng tại hạ hoàn toàn chưa đáp ứng, huống hồ «Thiên niên Sâm hoàn» vốn đã không còn là sở hữu của tại hạ.
Vương Tiểu Cường nói:
− Vậy nó là sở hữu của ai ?
Lãnh Như Băng đáp:
− «Thiên niên Sâm hoàn» của tại hạ sớm bị Huyền Hoàng Giáo đánh cắp, sau được Liễu Thiên Phong thu hồi, để tạ ân Trần đại hiệp năm xưa cứu mệnh, Liễu Thanh Phong đem tặng Trần đại hiệp, vật đã sang người khác, không còn do tại hạ sở hữu.
Vương Tiểu Cường nói:
− Huyền Hoàng Giáo có thể đánh cắp, Liễu Thanh Phong khả dĩ thu hồi, lão phu lại không thể đoạt lấy hay sao ?
Lãnh Như Băng nói:
− Trần đại hiệp thương thế trầm trọng, cần có linh dược cứu mạng.
Vương Tiểu Cường nói:
− Nữ nhi của ta sinh cơ đã tuyệt, cũng cần linh dược cứu mạng.
Lãnh Như Băng nói:
− Chỉ e cơ duyên của lão tiền bối không còn.
Vương Tiểu Cường nói:
− Uy danh Thần Phán Trần Hải đã khiến người khác thoái lui, nhưng không ngăn nổi lão phu, huống hồ cả một bình «Thiên niên Sâm hoàn» vị tất lão đã dùng hết, lão phu chỉ cần lấy nửa bình cũng được.
Lãnh Như Băng ngẩn người thầm nghĩ:
“Nếu Trần đại hiệp không dùng đủ liều lượng, phải chia cho hắn một nửa chắc gì đã cứu được ai ...”.
Vương Tiểu Cường thấy chàng đăm đăm suy nghĩ, không lý gì đến lời lẽ của lão, bèn xông thẳng vào.
Lãnh Như Băng bỗng cảm thấy một luồng gió quạt mạnh, vội vung chưởng đánh ra. Chỉ nghe «binh» một tiếng, chưởng lực của hai người đập vào nhau.
Lãnh Như Băng cảm thấy khí huyết trong người nhộn nhạo, đứng không vững, phải thoái lui ba bước.
Vương Tiểu Cường không ngờ chưởng lực của một thanh niên lại hùng hậu như vậy, thế đang xông tới phải dừng lại ngay.
Lãnh Như Băng đề tụ chân khí ở đan điền, ổn định khí huyết nói:
− Đây là nơi Trần đại hiệp đang dưỡng thương, lão tiền bối há có thể tùy tiện xông vào ?
Vương Tiểu Cường nói:
− «Thiên niên Sâm hoàn» chắc cũng ở trong đó.
Nói đoạn lão né mình bước vào cửa, phóng ra một chưởng.
Lãnh Như Băng nghênh tiếp chưởng vừa rồi, đã biết võ công của đối phương cao hơn mình, chàng dùng hai ngón tay bên hữu phóng tới uyển mạch của lão ta. Thủ pháp «Điểm Huyệt Trảm Mạch» của chàng đã buộc Vương Tiểu Cường thu hồi chưởng thế. Lãnh Như Băng một đòn chặn đứng thế xung kích của đối phương, liền tung đùi hữu lặng lẽ phóng ra một cước.
Vương Tiểu Cường thân đã vào đến cửa, bị một chỉ một cước của chàng bức phải thoái lui, thì ngẩn ra nói:
− Hảo tiểu tử, võ công bất phàm !
Song chưởng liên tiếp đánh ra tám chưởng. Tám chưởng này của lão nội lực cường mãnh như sấm sét, thực là bài sơn đảo hải.
Lãnh Như Băng tiếp qua tám chiêu đã thấy mệt mỏi, mặt thất sắc, nhưng chàng chỉ lo cho sự an nguy của Trần đại hiệp, tuy biết cuộc ác chiến này hung hiểm dị thường, nhưng vẫn bất đắc dĩ giao đấu, bởi Trần Hải trọng thương chưa lành, làm sao có thể đương nổi chưởng lực thâm hậu của đối phương. Nghĩ vậy, chàng dồn toàn lực phản kích, hữu thủ tung một chiêu «Thiên ngoại lai vân», tả thủ sử chiêu «Phân hoa phất liễu» nhắm xuống bụng dưới của đối phương.
Vương Tiểu Cường quắc mắt quát:
− Ngươi muốn chết phải không ?
Lão gấp né thân tránh hai chiêu, hữu thủ đẩy thẳng ra một chiêu «Di sơn đồ hải».
Đòn này là chiêu thuật cứng rắn, nếu Lãnh Như Băng không tiếp chưởng lực, sẽ chỉ còn cách né ra nhường đường. Lãnh Như Băng nói:
− Lão tiền bối võ công cao cường, vãn bối liều chết đây.
Song chưởng đưa ngang ngực đồng thời tống ra, quả nhiên lấy cương chọi cương. Chàng chỉ thấy kình lực ghê gớm ập đến, tâm thần chấn động, mắt nổ đom đóm, người loạng choạng thoái lui ba bước.
Vương Tiểu Cường ngầm thán phục nói:
− Tiếp nổi một chiêu tám thành công lực của lão phu, thiên hạ phỏng được mấy người.
Miệng tuy tán dương như vậy, nhưng song chưởng đã lại công kích thập phần mãnh liệt, vừa xông thẳng vào.
Lãnh Như Băng vừa tiếp một chưởng, người còn lảo đảo, làm sao đương nổi thế công kích nối tiếp vừa nhanh vừa mạnh của Vương Tiểu Cường, nhưng trong óc vẫn nhớ rằng dù thế nào cũng không thể để lão ta vào trong thất, sát hại Trần đại hiệp.
Thần trí tuy kém phần tỉnh táo, nhưng chàng chẳng để tâm đến chuyện đó, lập tức vung chưởng ngăn cản, đây là chiêu thuật liều chết chống cự.
Vương Tiểu Cường võ công cao minh, nhưng bị Lãnh Như Băng liều chết ngăn cản, cũng khó tiến thêm một bước, thì cả giận, chưởng thế càng lúc càng hung mãnh.
Lãnh Như Băng dốc sức tiếp thêm mấy chưởng, đã cảm thấy khó bề chi trì, nếu tái đấu dăm ba chiêu nữa ắt sẽ thụ thương dưới chưởng của đối phương.
Chính giữa lúc nguy cấp, bỗng có tiếng quát lớn:
− Người nào dám tùy tiện xông vào Thanh Vân Quán ?
Liền theo tiếng quát, một luồng kình phong đã ập tới sau lưng Vương Tiểu Cường.
Vương Tiểu Cường biết đã gặp kình địch, đành quay người phóng ra một chưởng nghênh tiếp.
Chưởng lực của đôi bên đập vào nhau, người vừa tới bị chấn động phải thoái lui một bước. Nhưng vừa thoái lui, tả thủ đã vung tới ngực đối phương.
Vương Tiểu Cường thấy người vừa tới là một thiếu niên anh tuấn, trạc hơn hai mươi tuổi, xuất thủ cực nhanh và lợi hại, hẳn không thua gì Lãnh Như Băng, thì bất giác kinh hãi nghĩ thầm:
“Tại sao ở Thanh Vân Quán lại lắm thiếu niên anh hùng như vậy ?”.
Người này công lực không thua kém Lãnh Như Băng, song lại có kinh nghiệm đối địch, do đó bản lãnh hơn hẳn Lãnh Như Băng, chỉ thấy bên tả dùng chiêu «Kim cương thư tí» của phái Thiếu Lâm, bên hữu dùng chiêu «Huy trần thanh đạm» của phái Võ Đang, phối hợp cực kỳ khôn ngoan, bỗng chém xuống như đao kiếm, chợt tạt ngang như nhuyễn tiên, biến hóa kỳ ảo khó lường.
Lãnh Như Băng được dịp vận khí điều tức, chàng vốn có nội công thâm hậu, chỉ một lát người đã cảm thấy dễ chịu hẳn lên. Đưa mắt nhìn ra, người đang giao đấu với Vương Tiểu Cường chính là Vương Phi Dương.
Vương Tiểu Cường tuy võ công cao hơn Vương Phi Dương, nhưng Vương Phi Dương khôn ngoan, không nghênh tiếp chưởng lực cường kình của lão, nên nhất thời lão cũng chưa làm gì được chàng.
Lãnh Như Băng hít một hơi dài, lại tiến lên hai bước, đứng chắn ngay giữa cửa, ngưng thần quan chiến.
Nguyên Vương Phi Dương tự biết nội lực không bằng đối phương, khó dùng cương đối cương, nên thấy Vương Tiểu Cường công mạnh là chàng lập tức thối lui né tránh.
Vương Tiểu Cường liên tiếp xông tới, không ngờ càng lúc càng xa cửa thất.
Lão tốn bao công sức mới vào được trong cửa, nay lại tự vô tình tiến ra bên ngoài.
Lãnh Như Băng sau khi vận khí điều tức một hồi, đã khôi phục thể năng, đứng quan chiến, thấy Vương Phi Dương bị dồn vào thế hạ phong, chưởng lực của Vương Tiểu Cường càng lúc càng mãnh liệt, đã khống chế chiến cục.
Vương Phi Dương tuy khôn ngoan, linh hoạt, nhưng công lực cuối cùng thua hẳn đối phương, huống hồ chưởng pháp của Vương Tiểu Cường tưởng bình phàm, kỳ thực chiêu chiêu biến hóa kỳ ảo, sau mấy chục chiêu uy thế càng ghê gớm.
Vương Tiểu Cường đột nhiên xuất một kỳ chiêu, hữu chưởng đánh tới, tả thủ tiếp theo hữu chưởng mà đẩy mạnh ra.
Vương Phi Dương dùng chiêu «Hổ phân âm dương» chặt ngang vào ngực bên hữu của Vương Tiểu Cường, không ngờ Vương Tiểu Cường hạ thấp ngay cổ tay hữu, còn tay tả ẩn tàng trong chưởng thế phóng ra như một tia chớp, chộp lấy cổ tay hữu của Vương Phi Dương, khiến chàng bất giác cả kinh, vội vung tay tả xéo lên theo chiêu cầm nã. Tuyệt học gia truyền của chàng tinh thâm, uyên bác, một chiêu cứu mạng này ẩn tàng sự kỳ ảo phi phàm.
Lãnh Như Băng nghĩ thầm:
“Tựa hồ ngoài chiêu đó ra, không còn cách gì hóa giải một chưởng đột ngột thần tốc kia của Vương Tiểu Cường.”.
Vương Tiểu Cường lạnh lùng nói:
− Hảo thủ pháp !
Nói đoạn lão đứng bất động, không công kích tiếp.
Vương Phi Dương tuy hóa giải được đại nguy, nhưng thầm kinh hãi vạn phần, cảm thấy từ ngày dấn thân vào giang hồ, chưa từng gặp cao thủ nào lợi hại đến thế, miệng chàng đáp:
− Quá khen !
Vương Tiểu Cường nói:
− Nếu lão phu đoán không sai, các hạ là người của Hoàng Sơn Thế Gia.
Vương Phi Dương đáp:
− Tại hạ Vương Phi Dương, lão tiền bối và tại hạ chưa hề gặp nhau, tại sao lão tiền bối lại biết lai lịch của vãn bối ?
Kỳ thực Hoàng Sơn Thế Gia danh chấn thiên hạ, võ lâm ai cũng biết, đối phương gọi rõ thân thế của chàng chẳng phải chuyện ly kỳ gì cho lắm.
Riêng Vương Phi Dương giao du quảng bác, hảo thủ đương thế chàng biết quá nửa, song một lão nhân võ công cao cường nhường này. Chàng lại không đoán ra được lai lịch, đang muốn đối đáp để phát hiện tông tích của lão.
Chỉ nghe Vương Tiểu Cường lạnh lùng nói:
− Chiêu thuật của các hạ uyên bác và phức tạp, bao gồm các đại môn phái võ học ở Trung Nguyên bao la này, ngoại trừ Hoàng Sơn Thế Gia, lão phu thiết tưởng chẳng còn ai.
Vương Phi Dương nói:
− Võ công của lão tiền bối cũng là bậc cao minh bình sinh vãn bối chưa từng gặp. Vãn bối võ học chưa tinh, công phu chưa chuyên, nếu lão tiền bối không hạ thủ lưu tình, chỉ e vãn bối đã thọ thương dưới chưởng ...
Vương Tiểu Cường cười nhạt một tiếng, cắt lời Vương Phi Dương:
− Lúc này chỗ này, không phải lúc chúng ta đàm luận về giao tình. Lão phu với lệnh tôn của thế huynh từng có một đoạn quen biết, nhưng dù chỗ quen sơ sơ, lão phu cũng không muốn động thủ thêm với thế huynh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook