Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng
-
Chương 15: Giải cứu
. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
̉I CỨU
Xe của Khả Như vừa dừng lại thì xe của hắn đã chạy tới.
Hắn đừng xe bước ra. Ánh mắt đầy sát khí.
Vĩnh Kỳ và Nhược Hy cũng vừa tới. Cả 2 bước ra xe đi lại chỗ của Khả Như. Lúc này cả đám đàn em đã văy quanh xe Khả Như. Thế Huy bước lại gần xe Khả Như.
Hắn cầm súng bước lại.
Khả Như thấy tình thể không ổn vội bước ra.
Khả Như vừa bước ra, Hạo Thiên bay lại tán vào mặt Khả Như.
*Bốp*
- Tôi...Tôi! Xin lỗi...xin lỗi anh! Tôi không có ý! Cô ấy còn sống, ngồi trong xe kìa. - Khả Như khóc lóc.
*Bốp*
Hắn tán thêm 1bạt tay nữa.
- Cô hay lắm! Ai đứng sau chuyện này? - Hắn lớn tiếng hỏi.
- Tôi...tôi không biết!
*Bốp*
Thế Huy bước lại tán thêm 1 cái vào mặt Khả Như.
- Còn nói không biết. - Thế Huy trợn mắt.
Vĩnh Kỳ và Nhược Hy mở cửa xe lôi 2 tên vệ sĩ ra.
*Pằng... Pằng*
2 tên vệ sĩ ngã xuống. Nhược Hy đỡ nó ra.
- Hạ Băng... Mày...mày có sao không? - Hy lo lắng.
Người nó đầy máu. Chiếc áo trắng nó mặc cũng đã nhuốm đỏ. Thế Huy thấy vậy chạy lại nó.
- Hạ Băng. Em có sao không! Em không được bị gì đấy. - Thế Huy ôm nó vô cùng lo lắng.
Hắn thầy nó vậy mắt đỏ ngầu quay sang Khả Như.
- Khả Như. - Hắn nghiến giọng.
- Tôi...tôi. Không có. Anh nghe tôi giải thích đi... Tôi...tôi. - Khả Như sợ sệt.
*Pằng*
Hắn đưa súng lên bán ngay vào đầu của Khả Như. Khả Như khụy xuống chết ngay.
- 2 ơi, đưa con Hạ Băng đi bệnh viện đi. Em nghĩ nó không ổn rồi. - Hy hốt hoảng.
Hắn chạy lại, bế nó lên xe. Thế Huy nhảy vào lái xe.
Thế Huy chạy hết ga, phóng như bay đến bệnh viện.
Hắn ôm chặt nó nói.
- Hạ Băng! Em không được có chuyện gì hết! Em phải sống.
Nó thì bị mất máu quá nhiều nên đã ngất lịm đi. Môi nó nhợt nhật. Cả người lạnh ngắt vì lúc trước đã bị Khả Như tạt 1 xô nước đá.
Thế Huy chạy như điên đại đến bệnh viện. Không quan tâm bất cứ thứ gì hết. Trong lòng Thế Huy nghĩ thầm.
* Hạ Băng! Em phải sống! Nhất định phải sống! Em không được có chuyện gì! Em mà có chuyện gì tôi sống không nỗi đâu*
--------------THE END-----------------
̉I CỨU
Xe của Khả Như vừa dừng lại thì xe của hắn đã chạy tới.
Hắn đừng xe bước ra. Ánh mắt đầy sát khí.
Vĩnh Kỳ và Nhược Hy cũng vừa tới. Cả 2 bước ra xe đi lại chỗ của Khả Như. Lúc này cả đám đàn em đã văy quanh xe Khả Như. Thế Huy bước lại gần xe Khả Như.
Hắn cầm súng bước lại.
Khả Như thấy tình thể không ổn vội bước ra.
Khả Như vừa bước ra, Hạo Thiên bay lại tán vào mặt Khả Như.
*Bốp*
- Tôi...Tôi! Xin lỗi...xin lỗi anh! Tôi không có ý! Cô ấy còn sống, ngồi trong xe kìa. - Khả Như khóc lóc.
*Bốp*
Hắn tán thêm 1bạt tay nữa.
- Cô hay lắm! Ai đứng sau chuyện này? - Hắn lớn tiếng hỏi.
- Tôi...tôi không biết!
*Bốp*
Thế Huy bước lại tán thêm 1 cái vào mặt Khả Như.
- Còn nói không biết. - Thế Huy trợn mắt.
Vĩnh Kỳ và Nhược Hy mở cửa xe lôi 2 tên vệ sĩ ra.
*Pằng... Pằng*
2 tên vệ sĩ ngã xuống. Nhược Hy đỡ nó ra.
- Hạ Băng... Mày...mày có sao không? - Hy lo lắng.
Người nó đầy máu. Chiếc áo trắng nó mặc cũng đã nhuốm đỏ. Thế Huy thấy vậy chạy lại nó.
- Hạ Băng. Em có sao không! Em không được bị gì đấy. - Thế Huy ôm nó vô cùng lo lắng.
Hắn thầy nó vậy mắt đỏ ngầu quay sang Khả Như.
- Khả Như. - Hắn nghiến giọng.
- Tôi...tôi. Không có. Anh nghe tôi giải thích đi... Tôi...tôi. - Khả Như sợ sệt.
*Pằng*
Hắn đưa súng lên bán ngay vào đầu của Khả Như. Khả Như khụy xuống chết ngay.
- 2 ơi, đưa con Hạ Băng đi bệnh viện đi. Em nghĩ nó không ổn rồi. - Hy hốt hoảng.
Hắn chạy lại, bế nó lên xe. Thế Huy nhảy vào lái xe.
Thế Huy chạy hết ga, phóng như bay đến bệnh viện.
Hắn ôm chặt nó nói.
- Hạ Băng! Em không được có chuyện gì hết! Em phải sống.
Nó thì bị mất máu quá nhiều nên đã ngất lịm đi. Môi nó nhợt nhật. Cả người lạnh ngắt vì lúc trước đã bị Khả Như tạt 1 xô nước đá.
Thế Huy chạy như điên đại đến bệnh viện. Không quan tâm bất cứ thứ gì hết. Trong lòng Thế Huy nghĩ thầm.
* Hạ Băng! Em phải sống! Nhất định phải sống! Em không được có chuyện gì! Em mà có chuyện gì tôi sống không nỗi đâu*
--------------THE END-----------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook